← Quay lại trang sách

Chương 39

Alexandre trả tiền taxi và lao mình trên phố, dưới cơn mưa tầm tã. Anh chạy đến tận cửa tòa nhà, gõ mật mã và ấn mình vào trong.

Bước chân anh nặng nề, anh cảm thấy mệt mỏi mặc dù cả ngày nay chỉ ngồi gắn mông vào ghế. Khi lên đến tầng hai, bàn tay anh co quắp lại trên tay vịn cầu thang. Một dáng người ngồi co quắp trước cửa. Trán áp vào đầu gối, run rẩy như một chiếc lá.

- Cloé?

Anh đỡ cô đứng dậy, cô sụp xuống trong vòng tay anh. Anh lưỡng lự một lát, rồi ôm siết lấy cô.

- Cloé, bình tĩnh lại đi... Có chuyện gì thế?

Cô không nói nên lời, chỉ khóc nức nở. Khuôn mặt cô bầm dập, đôi tay vấy máu. Cô không diễn kịch.

Không buông cô ra, anh mở cửa căn hộ và kéo cô vào tận phòng khách nhỏ. Cô bíu chặt lấy anh như thể anh là một cái phao, thở khó nhọc. Anh quyết định không ép cô, mà kiên nhẫn chờ những lời giải thích.

- Có vẻ cô bị lạnh cóng rồi... Tôi sẽ làm cho cô thứ gì nóng.

Anh cất súng vào một ngăn tủ có khóa, rồi đi ngay vào bếp.

Tim anh đập quá nhanh. Anh cảm nhận được chuyện tồi tệ, biết rằng cô gái này vừa chịu đựng điều gì đó nghiêm trọng. Khi người ta không thể nói được nữa, thì có nghĩa là cú sốc rất dữ dội.

Anh đun nóng nước trong lò vi sóng, vớ lấy một cái cốc và một túi trà. Mang tất cả ra cho người vừa suýt chết đuối.

Trên chiếc ghế dài, Cloé vẫn khóc, cô nhìn sững vào bức tường trước mặt. Một bức tường màu trắng có treo chân dung Sophie.

- Uống cái này đi, anh ra lệnh.

Cô đón lấy chiếc cốc anh đưa, anh nhận thấy chiếc quần jean của cô bị rách ở đầu gối phải. Anh ngồi xuống bên cạnh, không rời mắt khỏi cô. Để nắm bắt dấu hiệu nhỏ nhất trên mặt cô. Chỉ một ánh mắt đôi khi lại nói lên rất nhiều điều...

- Đã xảy ra chuyện gì, Cloé? Xin cô, nói cho tôi biết đi.

Anh cởi chiếc áo da, choàng lên vai cô.

- Cô bị thương à?

Vẫn không một tiếng trả lời. Cô không nhìn anh, như thể đang xấu hổ.

Xấu hổ vì chuyện gì?

Alexandre bắt đầu hiểu ra. Một cơn giận khủng khiếp xâm chiếm anh.

- Cô đến đây là rất đúng, anh dịu dàng nói.

- Tôi không biết đi đâu... Hắn ở khắp nơi!

Rốt cuộc, cô cũng bắt đầu nói.

- Hẳn đã làm gì cô?

Cloé nhắm mắt, cố gắng kể lại chuyện không thể nói. Nhưng miệng cô không chịu thốt ra nỗi kinh hoàng. Alexandre liền ôm lấy vai cô, kéo cô lại gần anh. Như thể, cô sẽ dễ nói hơn. Khi không phải đối mặt với ánh mắt anh.

- Cho tôi biết đi, tôi xin cô. Đừng sợ, anh thì thầm.

⚝ ⚝ ⚝

Không có gì đáng kể đâu, thiên thần của ta. Mới chỉ là màn dạo đâu thôi. Nhưng ta hi vọng là em thích!

Ta muốn thử khám phá về em.

Ta đã không nhầm. Ta đã đúng khi chọn em.

Dù sao, ta cũng không bao giờ nhầm. Hoặc rất hiếm khi...

Và mỗi sai lầm đều giúp ta học hỏi, giúp ta tiến bộ.

Em đã rất bất cẩn, thiên thần ạ. Vô cùng bất cẩn! Chọn cách lang thang trong rừng, bé yêu của ta... Thật vô ý!

Thú thực là em đã làm ta hơi thất vọng. Nhưng ta biết rằng em sẽ không tái diễn nữa. Bởi vì mỗi sai lầm đều dạy ta khôn lên.

Nói thế không có nghĩa là em sẽ thoát.

Từ nay trở đi, em sẽ sống với nỗi sợ hãi đóng chốt vào thân thể.

Thân thể xinh đẹp của em. Mà ta đã nhẩn nha chiêm ngưỡng. Mà ta đã có thể chạm vào... Sờ mó, thậm chí là đi vào trong.

Đây không phải là lần đầu tiên, em biết đấy.

Em thật xinh đẹp trong khi ngủ! Nhưng ta thích khi em mở mắt hơn.

Và lần sau, em sẽ nhìn thấy ta, ta hứa đấy.

Thậm chí, khuôn mặt ta sẽ là thứ cuối cùng mà em nhìn thấy.

Hình ảnh cuối cùng mà em sẽ mang theo xuống mồ.