Chương 40
Ta phải vào đó, Alexandre dịu dàng nhắc.
Cloé ép chặt tay nọ vào tay kia. Cô vẫn còn run, mặc dù máy sưởi phả khí nóng rực trong ca bin.
- Tôi không thể...
- Tôi sẽ ở bên cô, tôi sẽ không bỏ cô.
Anh mở cửa bên, Cloé vẫn không nhúc nhích. Anh nắm lấy bàn tay cô, cô cự lại.
- Ta sẽ vào đó, anh nhắc lại. Tôi hứa với cô là mọi chuyện sẽ diễn ra tốt đẹp.
- Trông tôi không dễ coi chút nào.
Alexandre mỉm cười buồn bã.
- Nếu cô ghé qua hiệu làm tóc và làm móng, họ sẽ không bao giờ tin cô.
Cô rút tay ra, ném cho anh một cái nhìn chua chát.
- Đi theo tôi, Cloé.
- Sẽ chẳng ích gì đâu!
Anh ngồi thụp trên vỉa hè.
- Cô có tin tôi không? Anh hỏi.
Cô chỉ gật đầu.
- Thế thì hãy nghe tôi... Cô phải đâm đơn kiện để chúng tôi tóm thằng điên đó, và khiến hắn không thể làm hại cô được nữa.
- Tôi đã từng kiện rồi!
- Không phải cùng một việc. Tối nay, họ sẽ công nhận là cô nghiêm túc, tin tôi di.
- Nhưng anh là cảnh sát! Và tôi đã kể hết cho anh...
Làm sao có thể giải thích tình hình với cô? Không phải thời điểm phù hợp để thú nhận rằng anh không có thẩm quyền để tiến hành vụ điều tra này.
- Đúng thế, tôi là cớm. Thế nên tôi biết phải làm gì. Bây giờ, cô đi cùng tôi.
Giọng anh tỏ ra thuyết phục hơn, cuối cùng Cloé cũng chấp thuận rời khỏi xe. Gomez vẫn nắm tay cô, sợ rằng cô bỏ trốn. Lúc hai người bước vào trụ sở cảnh sát, cô giằng tay ra khỏi tay anh.
- Tôi sẽ phải khám à?
- Đúng. Không thể làm khác được. Dũng cảm lên...
Chẳng nói chẳng rằng, Cloé quay đi theo hướng ngược lại. Gomez bắt kịp cô trước cánh cửa, nắm lấy vai cô.
- Dừng lại, chết tiệt! Chúng ta không có cách nào khác, tôi đảm bảo với cô thế.
Cô tìm cách thoát khỏi anh, anh giữ chặt cô lại.
- Cloé, làm ơn nghe tôi nói này. Nếu họ không bắt được gã khốn đó, hẳn sẽ còn đi xa hơn. Hắn sẽ không buông tha cô. Cô hiểu không?
Cô nhìn đi chỗ khác, cố gắng kìm nước mắt
- Nếu cô không làm theo lời tôi, cô sẽ để hắn tự do hành động! Cô có muốn điều đó không? Muốn hắn tiếp tục tra tấn cô không?
Anh lại kéo cô về phía tòa nhà, với cảm giác kinh khủng là đang dẫn cô đến lò mổ.
- Tôi hứa với cô đây là thử thách cuối cùng mà cô phải chịu đựng, anh nói thêm.
Cô muốn tin như thế biết bao. Nhưng chính anh dường như cũng không thực sự tin điều đó.
Kiệt sức, cô để mặc anh kéo đến tận bàn đón tiếp, nơi một nhân viên chăm chú nhìn cô dò hỏi. Phải nói là mặt cô trông rất kinh khủng.
- Xin chào. Tôi dẫn một người bạn đến đây, cô ấy muốn thưa kiện.
Cloé không ngờ anh lại giới thiệu cô là bạn. Nhưng nhờ mánh khóe đó, họ chen được lên trước mọi người và hai phút sau đã có mặt trong một văn phòng nhỏ xíu, trước mặt một anh chàng chưa đến 25 tuổi. Cloé những muốn được nói chuyện với một phụ nữ, nhưng không phản đối và ngoan ngoãn ngồi xuống rồi trình thẻ căn cước ra.
- Cô đây vừa bị tấn công hồi chiều, Gomez giải thích. Cô ấy vẫn còn hơi sốc, nhưng sẽ giải thích với cậu chuyện đã xảy ra.
Viên thiếu úy mỉm cười với Cloé, để khiến cô cảm thấy tin tưởng hơn.
- Tôi nghe đây, thưa cô.
Cloé tập trung để không khóc. Gì cũng được, nhưng nhất định không gợi lòng thương hại. Cô hít một hơi thật sâu, rồi lại một hơi nữa. Mặc cho cái lạnh gặm nhấm đến tận xương, cô những muốn họ mở cửa sổ ra. Chỉ có điều phòng không có cửa sổ.
- Cô cứ bình tĩnh, viên cảnh sát dịu dàng nói thêm. Tôi hiểu rằng chuyện này không hề dễ dàng.
- Tôi... tôi đã dạo một vòng trong rừng...
Viên thiếu úy không hé ghi chép. Anh ta chỉ chăm chú lắng nghe.
- Rừng Sénart, tôi nghĩ thế. Tôi đã đi dạo rất lâu, rồi tôi muốn quay trở về xe.
Cô ngừng lại, Alexandre đặt một tay lên vai cô.
- Tiếp tục đi, Cloé.
- Đúng lúc đó tôi nhìn thấy hắn. Hắn đứng dựa vào xe của tôi. Mặc toàn đồ đen, với một cái mũ trùm đầu. Hẳn đeo kính râm và một thứ như... khăn quàng quấn quanh cổ, che khuất nửa khuôn mặt.
Hai cảnh sát dán mắt vào miệng cô, mặc dù Alexandre đã biết chuyện. Nhưng có lẽ anh sẽ được nghe cậu chuyện chi tiết hơn. Cũng rõ ràng hơn, ít những cơn nức nở hơn.
- Khi nhìn thấy hắn, tôi đã bỏ trốn, tôi quay đầu chạy về hướng ngược lại...
- Tại sao thế? Viên thiếu úy hỏi.
- Tại sao ư? Cloé nhắc lại. Nhưng... bởi vì đó là hắn!
- Hắn nào?
Cloé nhắm mắt. Trong căn phòng, im lặng tĩnh mịch. Nặng nề.
Cô nhận ra là lại phải kể lại mọi chuyện từ đầu. Giải thích, giải thích và giải thích. Trở thành một con điên, có lẽ thế.
Khi cô mở mắt ra, cô bắt gặp ánh mắt Gomez. Thật lạ lùng, cô không còn thấy nó quá đáng sợ. Thậm chí còn đẹp đến khó tin.
Cô liền bấu víu vào ánh mắt đó, như thể bấu víu vào sợi dây cuối cùng ngăn cô khỏi ngã. Cọc tiêu cuối cùng tránh cho cô khỏi chết đuối. Sức lực lại tràn lên trong cô.
Không, đồ khốn, tao còn chưa kết thúc đâu. Chưa chết. Mày không hủy hoại tao dễ dàng thế đâu.
Mày muốn chơi với tao, mày nghĩ tao đã buông xuôi? Mày nhầm rồi. Tao không đơn độc và tao vẫn còn muốn đấu tranh. Tao sẽ chứng tỏ cho mày thấy.
Trong khi Cloé bắt đầu nói liền mạch, Alexandre nở một nụ cười.
Có lẽ lần này, gã sát nhân đã không chọn đúng mục tiêu...
⚝ ⚝ ⚝
- Thế nào rồi? Gomez lo lắng hỏi.
Cloé không trả lời, anh đã đoán trước điều đó. Anh dập điếu thuốc, mở cửa xe. Cô chui vào bên trong, nhưng Alexandre không nổ máy. Anh muốn cô nói với mình trước đã. Dù chỉ một lời.
- Khó khăn đúng không?. Tôi hiểu.
- Anh không thể hiểu được! Cloe gào lên.
Anh hơi ngạc nhiên trước cơn giận dữ thái quá của cô. Dù sao, anh cũng không phải chịu trách nhiệm gì. Nhưng nếu làm thế có thể giúp cô nhẹ nhõm hơn, anh sẵn sàng chịu dựng những lời trách móc, thậm chí cả sự dữ tợn của cô.
- Anh còn chờ gì mà chưa nổ máy?
Anh vào số một, chiếc xe đi xa dần cơ sở y tế.
- Bác sĩ kết luận thế nào? Năm phút sau, Alexandre hỏi.
Cloé vẫn nghiến chặt hai hàm răng, nhìn thẳng ra đằng trước.
- Cô có quyền được khóc, viên thiếu tá khẳng định.
Anh tăng tốc đôi chút, cố gắng thư giãn.
- Thế nào, bác sĩ đã nói gì? Tôi cần phải biết, điều đó rất quan trọng cho bước tiếp theo.
- Tôi không muốn nói về chuyện đó!
- Trả lời đi, Gomez ra lệnh nhưng không cao giọng.
Cô áp thái dương vào vách kính lạnh giá.
- Chẳng có dấu vết gì, trừ những chỗ thâm tím mà tôi tự gây ra khi bị ngã. Không dấu vết gì... về bất cứ chuyện gì.
Lẽ ra Gomez phải lường trước được điều đó. Gã này quá ranh ma, nên không thể để lại AND sau lưng.
- Cô yên tâm chưa?
- Bây giờ tôi muốn về nhà.
- Cô có thể về nhà tôi nếu cô muốn, Gomez đề nghị.
Vi phạm quy định cũng chẳng sao. Anh đã đến nước này..
Cloé lưỡng lự. Tất nhiên, cô sợ phải ở nhà một mình. Chỉ nghĩ đến chuyện đó thôi, cổ họng cô đã biến thành một cục nghẹn.
Tất nhiên, hắn có thể quay trở lại, đêm nay. Nhưng cô cần gặp lại hang ổ của mình, đồ vật của mình, các thói quen của mình. Bấu víu vào những hình ảnh thân thuộc, những mùi vị thân quen.
Giữa cảnh hỗn độn, cần phải có những dấu mốc.
- Sáng mai tôi phải đi làm, tôi không thể ngủ lại nhà anh. Và tôi cần phải tắm.
- Tôi có một phòng tắm, Gomez giải thích với một nụ cười trên khóe môi. Và ngày mai là chủ nhật.
Cloé không tìm ra được cái cớ nào khác. Chẳng thà cứ nói thật.
- Tôi cần ở một mình. Nhưng cảm ơn anh về lời đề nghị.
Anh lại tăng tốc, cô bám chặt vào bảng điều khiển. Căng thẳng tột độ.
Cloé muốn giết ai đó. Muốn gào lên. Đập đầu vào tường.
Alexandre thèm một điếu thuốc, muốn tóm cổ gã bệnh hoạn vừa làm tổn thương cô gái này. Tóm sống, chắc chắn rồi.
Anh muốn ôm cô trong vòng tay, an ủi cô.
- Rất tiếc vì chuyện cô đã phải chịu đựng, anh bỗng nói.
Quả là một cực hình khi cô đang bắt mình phải chịu đựng để không òa khóc.
- Tôi đảm bảo với cô là hắn sẽ phải trả giá, Gomez nói thêm.
Họ không nói thêm lời nào cho đến khi chiếc Peugeot đỗ lại trên phố Moulins.
- Tôi đi cùng cô, viên thiếu tá tuyên bố. Tôi sẽ rà soát trước.
Đề nghị của anh khiến Cloé yên tâm, nhưng cô vẫn sốt ruột muốn được ở một mình. Để không còn phải giả bộ mạnh mẽ.
Họ vào nhà, Cloé đứng chôn chân trong phòng khách. Đằng trước cửa sổ. Trong khi Gomez xem xét từng phòng.
- Chẳng có gì hết, cuối cùng anh nói.
- Chúc anh một buổi tối tốt lành, thiếu tá ạ. Và cảm ơn anh.
Alexandre thấy khó khăn khi phải bỏ mặc cô cho số phận.
- Ngày mai tôi sẽ gọi cho cô. Và cô cũng đừng ngại. Cô có thể gọi cho tôi bất cứ lúc nào, ngày cũng như đêm.
Anh đặt một tay lên vai cô, cảm thấy cô co rúm người từ đầu đến chân.
- Anh ta đã coi tôi là một con điên, cô thì thầm.
- Ai?
- Bác sĩ... Anh ta... anh ta nói là tôi không sao, không bị gì hết. Rằng có thể đó chỉ là một trò đùa tai ác... Một trò đùa tai ác, anh có hiểu không?
- Đừng nghĩ đến chuyện đó nữa, Gomez khẩn khoản. Vụ việc sẽ theo đúng trình tự. Và chúng tôi sẽ bắt được hắn, tin tôi đi.
- Sẽ chẳng ai bắt được hắn, Cloé tiên đoán.
Gomez có cảm giác vừa bị một cái tát, bàn tay anh quắp lại trên vai cô gái.
- Tôi sẽ chết, tôi biết thế. Tôi cảm thấy thế.
Anh bắt cô quay lại, cô không khóc, lạnh lùng đến khủng khiếp.
- Để giết cô, hắn phải giết tôi trước đã.
Cuối cùng, anh rời khỏi căn nhà, và vừa khóa xong hai lần sau lưng anh, Cloé đã cởi bỏ áo quần. Hay đúng hơn là rứt chúng ra khỏi da, như thể chúng đang bốc cháy.
Thay vì bỏ vào túi đựng quần áo bẩn, cô vứt thẳng chúng vào thùng rác. Giá mà có lò sưởi, cô sẽ ném chúng vào lửa. Tất cả những gì hắn đã chạm vào đều phải biến mất.
Nhưng cô không thể xé da, lột da được. Cô liền giam mình trong phòng tắm, bước vào bồn tắm và đứng dưới vòi nước nóng. Thật nóng.
Nóng đến bỏng da.
Cô ra sức xát xà phòng, điên cuồng chà sát làn da. Cuồng loạn.
Rốt cuộc, có lẽ cô sẽ vứt bỏ được hết. Cô sẽ làm thế cả đêm nếu cần.
⚝ ⚝ ⚝
Gomez kéo cao cổ áo khoác.
Một đêm lạnh giá trong biết bao đêm khác. Một đêm anh không ngủ. Như biết bao đêm khác.
Đỗ xe cách ngôi nhà chừng ba chục mét, anh quan sát. Đôi mắt không mệt mỏi.
Nếu thằng khốn đó thò mũi ra, anh sẽ khiến hắn phải hối tiếc vì đã được sinh ra.
Nhưng người vô hình vẫn cứ vô hình. Nói cho cùng thì cũng logic thôi. Alexandre vẫn tìm cách dựng chân dung hắn, việc đó giúp anh tỉnh táo. Anh tự hỏi điều gì có thể liên kết Laura và Cloé, trừ nét quyến rũ hiển nhiên.
Theo chân dung mà người anh trai dựng nên, Laura là một chiến binh không có thói quen buông xuôi. Đúng là cô không có được sự nghiệp sáng lạn như Cloé, hẳn là vì cô đã bỏ học đại học vào năm 20 tuổi trong một phút bốc đồng, để theo một người đàn ông đến tận cùng thế giới. Nhưng một thời gian trước khi chết, cô đã dũng cảm tiếp tục học từ xa, thậm chí còn tham gia những lớp học buổi tối. Và, càng ngạc nhiên hơn nữa, cô dành chút thời gian rảnh rỗi ít ỏi còn lại để đấu tranh chống bạo lực với phụ nữ, trong khuôn khổ một tổ chức nữ quyền mà cô giữ chức vụ hội phó.
Châm một điều thuốc, viên thiếu tá nhận ra rằng kẻ bệnh hoạn đó không thích những con mồi dễ dàng. Hẳn là hắn thích thú với việc họ chống cự, họ vùng vẫy đến tận phút cuối. Đến tận lúc chết.
Hắn thích họ đẹp và mạnh mẽ. Không chịu phục tùng và nguy hiểm.
Đã gần 4h sáng. Gomez thấy đau ở hông. Nhưng nỗi đau của anh chẳng đáng kể gì. Điều duy nhất đáng kể, đó là Cloé có thể ngủ trong an toàn.
Điều duy nhất quan trọng đối với anh, là cô gái đó tìm lại được cuộc sống của mình.
Trong khi anh đã đánh mất cuộc đời anh.
Có ai đó gõ vào cửa kính xe, Gomez giật mình tỉnh dậy. Trời đã sáng, Cloé đang đứng trên vỉa hè, quấn tròn trong một chiếc khăn lớn. Viên thiếu tá nhỏm dậy trên ghế, hạ cửa kính.
- Chào anh, Cloé nói và khẽ mỉm cười.
Hai hàm anh tê cóng vì lạnh, cơn đau dữ dội xẻ đầu anh làm đôi.
- Anh đã qua đêm ở đây à?
- Cứ cho là thế, Alexandre trả lời.
- Vào đây, tôi sẽ pha cà phê cho anh.
Anh không đợi phải nài nỉ, đi theo Cloé vào tận bếp. Cô có vẻ bình tĩnh hơn hôm qua, thậm chí là bình thản. Điều đó không khiến viên thiếu tá yên tâm.
- Tôi đã nhìn thấy xe anh khi mở chớp cửa. Tôi muốn biết chắc là anh không bị chết vì lạnh!
- Thật tốt quá. Cô có ngủ được không?
- Không, cô thú nhận và đặt một chiếc cốc trước mặt anh. Anh có dùng đường, đúng không?
- Có, cho tôi một ít. Mà... cô cảm thấy thế nào?
Cô vội vàng quay lưng lại phía anh. Và trốn tránh ánh mắt anh, đương nhiên.
- Tôi ổn, cảm ơn.
- Lại đây ngồi đi, Alexandre đề nghị.
Cloé ngồi xuống đối diện với khách mời. Rõ ràng là cô rất khó chịu.
- Cho tôi biết cô thế nào rồi, viên cảnh sát nhắc lại. Và tôi muốn biết sự thật, chứ không phải nói dối.
Cô áp hai bàn tay vào chiếc cốc cho ấm, nhìn sững xuống bàn.
- Có lẽ anh đói rồi? Tôi sẽ nấu bữa sáng cho anh.
- Trả lời tôi đi, Gomez ra lệnh. Bữa sáng có thể chờ được.
Cuối cùng, cô cũng ngước mắt nhìn vào mắt anh, anh thấy môi dưới cô hơi run.
- Tôi đau. Rất đau.
Anh chỉ muốn cô tâm sự, như thể điều đó có thể thay đổi điều gì.
- Ở vào vị trí của cô, tất cả mọi người đều đau.
- Anh biết gì về hắn rồi?
- Chẳng gì hết, Alexandre khẳng định. Tôi còn chưa đủ dữ kiện để...
- Anh nói dối! Cloé cắt ngang. Bây giờ, đến lượt anh phải thành thật.
Anh uống một ngụm cà phê, châm một điều thuốc.
- Cô nói đúng. Nhưng chuyện đó có thể giết chết cô.
Lẽ ra anh nên chọn một từ khác.
- Cứ nói đi, Cloé yêu cầu, giọng sắc lạnh.
- Tôi đã tìm được một cô gái khác phải chịu đựng những chuyện giống cô... Cách đây chừng một năm.
Cloé như bị sét đánh, Alexandre có cảm giác cô sắp ngã xuống ghế và tan thành ngàn mảnh trên sàn nhà. Hàng ngàn mảnh vỡ của một con búp bê bằng sứ trắng xinh đẹp và thanh thoát.
- Một người đàn ông mà chỉ mình cô ấy nhìn thấy, nhưng không thể miêu tả được. Một người đàn ông thường xuyên quấy rầy cô ấy... Kịch bản giống hệt gần như đến từng chi tiết.
- Anh muốn nói là... là...
- Tôi muốn nói đây không phải là lần thử nghiệm của hắn. Không phải là trả thù hay vì bất cứ lý do nào khác. Hắn là một kẻ bệnh hoạn.
Cloé nghẹt thở, như thể cô vừa bị nuốt nghẹn. Alexandre im lặng, để cô có thời gian tiêu hóa thông tin trong nhiều phút
- Thế cô ấy ra sao rồi? cuối cùng Cloé hỏi.
- Cô ấy chết rồi, Alexandre giáng đòn. Kết luận chính thức là tự sát.
Cloé đột ngột đứng lên khỏi ghế, cô loạng choạng rồi bám vào chiếc tủ dài.
Gomez không nao núng. Cô đã muốn sự thật, thì phải đương đầu với nó.
- Cô có quyền thu xếp hành lý và trốn đi, cuối cùng anh nói.
Cô không trả lời, vẫn chúi người về phía trước. Anh tự hỏi cô sắp nôn hay sắp ngất. Cũng có thể cô sắp khóc.
Cuối cùng cô quay lại, nhìn thẳng vào mắt anh:
- Tôi sẽ không bỏ trốn!
- Suy nghĩ kĩ đi, viên cảnh sát khuyên.
- Nhưng các anh sẽ bắt được hắn mà! Các anh... các anh sẽ cử một nhóm canh gác trước nhà tôi và...
- Còn một chuyện nữa tôi phải nói với cô, Alexandre cắt ngang. Tôi đang không đi làm.
Lần này, chính anh là người nhìn xuống. Thú nhận còn khó khăn hơn anh nghĩ.
- Chính thức ra, tôi không tiến hành vụ điều tra này. Mặt khác, chính thức ra, là không có vụ điều tra.
- Tôi không hiểu gì hết... Anh giải thích đi! Cô gái hét lên.
- Tôi đã nói với cô về cậu thiếu úy đang ở trong bệnh viện, giữa cái sống và cái chết. Vì tôi. Tôi đã kéo cậu ấy tham gia một vụ quá nguy hiểm. Sếp đã cho tôi tạm nghỉ việc, thậm chí tôi nghĩ Thanh tra ngành sẽ đuổi việc tôi.
Cloé giận dữ nhìn anh, như thể sẵn sàng lao vào anh.
- Khi đọc các biên bản tiếp cô, tôi đã nghĩ là cô nghiêm túc. Bởi vì một anh bạn của tôi, một thiếu tá, đã kể cho tôi nghe một chuyện giống với chuyện của cô đến kì lạ. Thế nên, tôi đã tự nhủ là phải có ai đó giúp cô. Kể cả khi tôi không có thẩm quyền làm việc đó... Thế đấy, cô biết hết rồi. Ngày mai, tôi phải đi gặp bác sĩ đã khám cho Laura, cô gái đã tự sát. Bằng cách điều tra về cô ấy, tôi sẽ cố gắng tìm hiểu thêm về gã đó, về phương thức hành động của hắn.
Cuối cùng, Cloé lại ngồi xuống ghế. Bởi vì cô không còn đứng vững. Trong cô, lẫn lộn cảm giác điên dại, thất vọng và lo lắng. Những cảm xúc mạnh mẽ gần như xóa bỏ nỗi sợ hãi.
Gã cảnh sát này cũng là kẻ bệnh hoạn chăng? Hay anh ta là hi vọng cuối cùng của cô?
- Chính vì thế mà tối nay cô cần phải trình báo, viên thiếu tá nói tiếp. Tôi hi vọng là bây giờ họ sẽ xúc tiến việc điều tra. Ngày mai, tôi sẽ đến gặp cảnh sát trưởng một lát. Tôi sẽ giải thích với anh ấy tất cả những gì tôi biết, tất cả những gì tôi đã phát hiện về Laura. Và tôi hi vọng anh ấy sẽ giao vụ này cho tôi, cũng như những phương tiện để thực hiện nó.
- Thế nếu anh ta từ chối? Cloé hỏi.
- Tôi sẽ canh hàng đêm trước cửa nhà cô.
- Anh chỉ đề xuất được có thế thôi sao?
Khinh bỉ chất chứa trong giọng nói của cô...
- Tôi không thể làm gì hơn. Rất tiếc.
- Thế nếu hắn xuất hiện, anh có thể làm gì?
Giận dữ chất chồng trong đôi mắt cô. Gần như căm thù.
- Nếu hắn thò mũi ra, tôi sẽ chăm sóc hắn.
- Nhưng anh không được phép, vậy lấy quyền gì...?
- Nếu tôi tống hắn vào bệnh viện hoặc nhà xác, hắn sẽ không động được vào cô nữa.
- Nếu anh làm thế, anh sẽ ngồi tù mãi mãi!
- Điều quan trọng là cô. Còn lại, tôi không quan tâm. Tôi hoàn toàn không để ý đến chuyện gì có thể xảy ra với mình.
- Đừng nói dối nữa! Tôi tin là anh không muốn mất việc. Bởi vì đó là tất cả những gì còn lại của anh.
- Cô nhầm rồi, Gomez đính chính, ánh mắt lạnh lẽo. Tôi chẳng còn gì. Không gì hết.
Anh khoác áo và rời khỏi phòng. Cloé lao theo, túm lấy cánh tay anh.
- Anh đi đâu?
Alexandre những muốn cắn cô. Chắc là vì cô nói với anh như với một con chó.
- Tôi về xe tôi. Cảm ơn về cốc cà phê.
Cloé chặn giữa anh và cánh cửa.
- Ở lại đây!
- Tôi không ở đây để làm theo lệnh cô. Và tôi không phải người gác cửa của cô!
Cô giống như một con báo đang sắp chồm lên họng anh. Sophie cũng rất đẹp khi cô nổi giận... Nhưng thanh nhã hơn nhiều.
- Mình thật may mắn kinh khủng! Cloé gào lên. Gã cảnh sát duy nhất quan tâm đến việc của mình lại là một gã đáng khinh, một kẻ lừa bịp. Nếu chuyện này là có thật, thì anh là tòng phạm của hắn!
Anh cố kiềm chế ước muốn được buộc cô câm miệng.
- Cô điên rồi! Và nếu cô thấy tôi không đủ hiệu quả, thì đi mà tìm người khác.
Anh không nghĩ cô lại đối xử với mình tệ đến thế. Thậm chí còn hi vọng cô thấy anh thật anh hùng. Anh bỗng tự hỏi tại sao lại muốn cứu cô.
- Anh đã coi tôi là một con ngốc! Biến đi!
- Nếu cô muốn tôi đi, thì hãy để tôi qua.
Cô không nhúc nhích, tiếp tục khiêu khích anh. Anh liền túm lấy vai cô, lôi ra khỏi đó một quãng rồi mở cửa.
- Đừng bao giờ động vào tôi nữa!
Cô như sắp phát điên.
- Không có nguy cơ đó đâu, Alexandre đáp trả và chạy lao xuống các bậc tam cấp. Và nhớ gửi lời chào của tôi đến bạn cô, khi nào hắn đến thăm!
Cloé mất nốt chút bình tĩnh cuối cùng và tiếp tục gào lên.
- Đồ khốn kiếp! Tôi không ngạc nhiên là vợ anh bỏ đi! Cô ấy đã làm đúng khi bỏ anh, đồ lợn khốn kiếp!
Alexandre quay lại. Ngạc nhiên, Cloé vội vàng chạy vào nhà và định đóng cửa lại.
Quá muộn.
Gomez hích vai, cô bị bật ra sau, suýt mất thăng bằng.
- Ôi, xin lỗi! Alexandre cười khẩy. Tôi không nghe rõ câu cô vừa nói... Cô nói gì nhỉ?
Theo bản năng, Cloé lùi lại mấy bước.
- Ra khỏi nhà tôi.
Cô đã hạ giọng xuống một bậc, anh vẫn mỉm cười. Nụ cười khiến địa ngục phải rung rinh. Cloé biết là cô vừa vượt quá giới hạn. Và gã này rất nguy hiểm.
Chạy cũng chẳng ích lợi gì, vì chỉ có một cái cửa và anh đang đứng chặn đằng trước.
- Tôi sẽ uống thêm một cốc cà phê, Gomez nói thêm. Cô cho phép chứ?
Anh lướt qua cô, bình thản vào yên vị trong bếp. Cloé vẫn đứng như trời trồng ở phòng treo quần áo, không biết phải có thái độ như thế nào. Cô nghĩ đến chuyện chạy trốn khỏi nhà của chính mình, cố gắng nhớ lại đã để chìa khóa xe ở đâu.
Chiếc xe của cô đang đỗ dưới chân nhà Gomez.
Nếu đi bộ, anh sẽ tóm được cô. Chẳng thà đối mặt với anh.
Cô lại gần, nhận thấy anh đang rót một cốc cà phê.
- Cứ tự nhiên như ở nhà! Cô xẵng giọng.
- Cảm ơn, cô rất đáng yêu.
Anh có vẻ rất vui thích. Chỉ có điều nỗi căm hờn ánh lên trong đôi mắt, đã trở lại là đôi mắt của một người điên.
Dữ tợn.
Cloé vớ lấy con dao nằm lăn lóc trên bàn làm việc và giấu sau lưng. Rồi đứng sững trước mặt anh, chịu đựng ánh nhìn của anh.
- Hóa ra là thế, cô nghĩ tôi là đồng phạm của hắn? Thậm chí có thể chính là tôi! Viên cảnh sát chế nhạo. Bởi vì tôi là một thằng điên... Không, tôi quên mất là tôi chỉ là một đồ lợn khốn kiếp... Thế thì tôi không đủ thông minh để là kẻ bệnh hoạn trứ danh đó!
- Tôi không nói thế, Cloé thì thầm. Tôi không nói đó là anh.
Anh bỏ thêm đường vào cốc, không rời mắt khỏi cô.
- Tôi làm cô sợ à, thưa cô? Cô giấu gì sau lưng thế? Một con dao, tôi cá là thế! Cô thật sự nghĩ mình đủ tầm à?
- Tôi muốn anh ra khỏi nhà tôi, ngay lập tức.
- Tôi uống nốt cà phê đã, cô không phiền chứ? Tôi đã chịu lạnh cả đêm trong xe, chỉ để canh chừng cho một kẻ thần kinh. Tôi đáng được bù đắp đôi chút chứ, phải không?
Anh uống hết cốc cà phê, rồi đứng dậy. Nhưng thay vì đi ra cửa, anh đi thẳng về phía cô.
- Và tôi đói, anh nói thêm.
Cloé như bị tan chảy tại chỗ. Anh ép chặt cô vào mép bồn rửa, đưa tay mở tủ và vớ lấy một gói bánh bích quy. Anh ghé sát miệng vào tai cô.
- Vợ tôi không bỏ tôi, anh thì thầm. Cô ấy chết trong đau đớn tột cùng.
Cơn lạnh đột ngột xâm chiếm Cloé.
- Tôi... tôi rất tiếc. Tôi đã không hiểu...
Thậm chí cô còn không tìm cách thoát ra, vì biết là không có cơ may nào.
- Cô không hiểu gì hết. Cô tưởng mình cao hơn tất cả mọi người. Cô tưởng mình hoàn hảo... Gã bệnh hoạn đó không ngẫu nhiên chọn cô đâu, tôi tin chắc thế.
- Anh thì biết được gì? Cloé đập lại.
- Đó là điều hiển nhiên.
Cloé chịu đựng lời lăng mạ. Cô biết rằng nếu nói thêm một từ, chỉ một từ thôi, cô có thể gây ra một trận đại hồng thủy.
- Thậm chí tôi còn hiểu rằng người ta muốn hủy hoại cô...
Tim Cloé xoay một vòng, cô ngột ngạt.
- Có chuyện gì thế, quý cô Beauchamp? Cô bị cấm khẩu rồi sao?
Im lặng và nhìn xuống, cô không thấy có khả năng nào khác. Không khơi dậy những đốm than hồng giận dữ trong anh. Những đốm than hồng đang chiếu sáng trong ánh mắt điên dại của anh.
Thấy cô im lặng, Alexandre dần bình tĩnh lại. Anh vòng một tay ra sau lưng cô, tước lấy con dao và ném vào bồn rửa.
- Đừng có đùa với thứ này, anh nói. Nguy hiểm đấy.
Cuối cùng anh cũng đi ra, Cloé lại thở được.
- Dù sao cũng chúc cô may mắn! Anh nói vọng vào từ hành lang. Và cảm ơn lần nữa về cốc cà phê.
Anh vừa đóng cửa lại, Cloé thả mình ngồi thụp xuống đất. Anh không chạm vào cô, nhưng cô có cảm giác vừa bị giày xéo khắp người.
Cô thấy lại mình nhiều năm về trước, bất động trong cái tĩnh mịch và ngây dại nối tiếp sự dữ dội.