Chương 41
Hoàng hôn buông sớm cả tiếng đồng hồ. Bầu trời hạ thấp, nặng nề, như thể sẵn sàng đè nát những nóc nhà.
- Đến nơi rồi, mười chín euro năm mươi xu, thưa cô.
Cloé đưa tờ hai mươi euro cho tài xế taxi.
- Anh giữ tiền lẻ đi, cô nói.
Cô nhanh chóng đến bên chiếc Mercedes, đậu ngay sau xe của Alexandre. Ngẩng đầu lên, cô nhìn thấy một khoảng sáng hình tam giác trên mặt tiền tối om. Vậy là anh có ở nhà.
Cloé căng thẳng nghịch chùm chìa khóa. Muốn bỏ đi, chỉ có điều...
Đã nhiều giờ cô nghĩ đến chuyện đó. Không có cách nào khác, cô phải vào đó. Cô phải nói chuyện với anh. Mặc dù chỉ cần nghĩ đến việc đối diện với Gomez cô đã không chịu nổi.
Phải làm. Bởi vì cô không còn ai khác, trong khi một gã điên đã chọn cô làm mục tiêu.
Bởi vì cô đơn độc đến chết đi được, và anh là hi vọng duy nhất.
Bởi vì mọi người tin là cô bị điên. Tất cả mọi người, trừ anh.
Bởi vì anh bền bỉ, mạnh mẽ và thông minh. Một bức tường thành vững chắc giữa cô và Cái Bóng.
Sẽ còn phải tìm ra những lời lẽ đúng đắn, những lời sẽ khiến anh lay chuyển. Phải hạ mình. Thậm chí có thể phải lợi dụng sự hấp dẫn của mình, hình thức không quan trọng, chỉ có kết quả là đáng quan tâm: thuyết phục anh quay trở lại làm thiên thần hộ mệnh của cô.
Cloé đứng trước cửa tòa chung cư khá khiêm tốn, nếu không nói là xấu xí. Nơi hôm trước, cô đã vào bằng cách bấm chuông một cách ngẫu nhiên. Cuối cùng, có người nào đó đã mở cửa cho cô.
Hôm nay, cách đó không có tác dụng. Đặt cược rất nhiều vào hiệu ứng bất ngờ, cô muốn không phải lộ mặt bằng mọi giá. Rất có thể gã thô lỗ đó sẽ bỏ mặc cô trên vỉa hè.
May mắn thay, tạo hóa đã mỉm cười với cô khi một cặp vợ chồng ra khỏi tòa nhà. Cloé nhân dịp đó để lách vào trong và leo lên tầng hai. Mỗi bậc cầu thang, ruột gan cô lại thắt thêm một chút.
Anh ta không thể bỏ mặc mình. Anh ta không có quyền, và mình không đáng bị như thế.
Lên đến đích, cô chỉnh sửa lại trang phục và mái tóc rồi gõ cửa ba tiếng.
Gomez không phải loại người nhìn qua lỗ cửa, Cloé nhận ra điều đó ngay khi anh mở cửa. Rõ ràng là ngạc nhiên.
- Chà chà... Quý cô Beauchamp! Ngọn gió độc nào đưa cô đến đây?
Hình như anh vừa tắm xong, tóc vẫn còn ướt, râu cạo sơ sài. Mặc một chiếc áo thun đen có hình đầu lâu và một chiếc quần jean cũ.
- Xin chào... Tôi đến lấy lại xe.
- Nó không có ở đây. Cô nên tìm trong phố.
Cloé cố nén nụ cười. Anh căng thẳng hơn bất cứ ai khác.
- Nhân tiện tôi lên nói với anh mấy câu.
- Thật là một ý tưởng thú vị!
Anh đứng dựa vào khung cửa, khoanh tay trước ngực.
- Anh không mời tôi vào sao? Không được lịch sự lắm nhỉ!
- Tôi là một người thô lỗ, viên thiếu tá nói nhỏ và nở nụ cười kinh khủng. Và tôi muốn đóng sầm cánh cửa này trước mũi cô đến chết đi được. Thế nên hãy nói điều cô muốn nói nhanh lên.
Cloé quyết định được ăn cả ngã về không. Cô đẩy anh ra và cố tình vào trong nhà. Lẽ ra anh có thể ngăn cô, nhưng vẫn để mặc.
- Tôi không muốn nói chuyện ở ngưỡng cửa, cô nói thêm.
Gomez đóng cửa và đứng sững trước mặt cô. Họ cùng đứng trong một lối vào nhỏ xíu, giống như một đầu hành lang tối tăm, nối vào một phòng khách trang bị tồi tàn. Cloé đã đến đây hôm qua, nhưng chỉ lưu giữ một kí ức rất mơ hồ.
Cô không dám mạo hiểm thêm.
Mình đã vào được, tạm thế đã.
- Thế nào? Cô có điều gì khẩn cấp cần tâm sự với tôi thế?
- Tôi rất tiếc về chuyện sáng nay. Lẽ ra tôi không nên cư xử tệ thế. Chỉ có thế thôi.
Cô có cảm giác vừa tự sỉ nhục chính mình.
- Chỉ có thế thôi sao?... Tôi cho rằng theo đúng kịch bản đã đến lúc tôi phải trả lời rằng tôi đã quên hết và lại sẵn sàng giúp cô. Đúng thế không?
Chính xác là như thế. Thế nên hãy làm đi, nói đi!
- Chẳng có gì buộc anh phải làm thế, cô đáp lại.
- Quả đúng thế! Rất vui được nghe cô nói ra điều đó.
- Nhưng đó là công việc của anh, Cloé vụng về nhắc nhở. Và tôi tin chắc là anh muốn kết thúc vụ này.
Cô mỉm cười ngạo mạn, thậm chí là xấc xược. Quên mất là phải hạ mình.
- Điều mà tôi rất thích ở cô, đó là cô không ngại bất cứ chuyện gì! Viên cảnh sát tuyên bố.
- Nghe này, thiếu tá, tôi biết là sáng nay tôi đã khiến anh mất nhiệt huyết, nhưng...
- Cô không làm tôi mất nhiệt huyết, Alexandre sửa lại. Cô đã đối xử với tôi như một thứ rác rưởi, nói với tôi như với một con chó, và cuối cùng, sỉ nhục tôi.
- Đừng có phóng đại thế! Cloé thở hắt ra.
- Tôi phóng đại à? Câu nói hay nhất đấy!
Anh lại khoanh tay, như một đứa trẻ giận dỗi.
Đứa trẻ cao một mét chín mươi và nặng một tạ.
- Lẽ ra anh nên chơi bài ngửa với tôi ngay từ đầu, Cloé nói tiếp, chúng ta đã không đến nỗi thế.
- Là lỗi của tôi, đương nhiên rồi!
- Anh sẽ giúp tôi, đúng không?
- Cô luôn nghĩ là tất cả mọi người đều phục vụ cô, hay chỉ mình tôi thôi?
- Tôi chưa bao giờ nghĩ anh phục vụ tôi! Cloé bào chữa.
Anh nhận thấy cô đang vân vê một lọn tóc. Vô cùng khó chịu.
- Ô có đấy, thưa cô! Và tôi tin là cô nên tự hỏi mình vài câu. Có thể nói cô coi người khác như người phục vụ của cô, cô muốn sử dụng thế nào cũng được... Và tôi không nằm trong số người của cô, công chúa ạ!
Cloé muốn tát anh, lẽ ra đó là việc cuối cùng cô nên làm.
- Thôi được, rốt cuộc thì anh có giúp tôi không? Cô hỏi bằng giọng sắc lạnh.
Cô vừa lên giọng, và ngay lập tức tiếc nuối về điều đó.
- Cô nhớ lại đi, tôi chỉ là một kẻ đáng khinh, thậm chí còn không phải là cớm thực sự. Chỉ là một kẻ lừa bịp.
- Anh sẽ bỏ mặc tôi, đúng không?
- Chính xác là thế, Gomez khẳng định.
- Thế rồi tôi sẽ làm gì?
Alexandre để mặc cô đứng trong phòng treo quần áo và quay vào ngồi xuống ghế dài. Cloé hiểu là cô không được mời đi theo anh.
Anh bình thản uống nốt cốc rượu, trong khi cô chăm chăm nhìn anh với một quả lựu đạn đã tháo chốt bên dưới mỗi hàng mi.
- Cô muốn làm gì thì làm, cuối cùng anh đáp. Tôi không quan tâm, xin nói thẳng với cô như thế.
Anh lại rót thêm một cốc rượu và châm một điếu thuốc.
- Tôi không tiễn đâu, cô biết đường rồi.
Sau màn khói trắng, Cloé nhìn thấy thấp thoáng nụ cười ngạo mạn của anh.
- Anh thật bỉ ổi! cô mạt sát.
- Cô không phải là người đầu tiên nói với tôi điều đó. Tìm thứ gì độc đáo hơn đi.
Cloé lưỡng lự chưa muốn đi. Vẫn còn kế hoạch B. Rủi ro, chắc chắn là thế, nhưng đã đến nước này...
Cô bước vào phòng khách, nhưng vẫn giữ khoảng cách. Anh vui thích săm soi cô.
- Cô vẫn còn ở đây à?
- Tôi có thể trả công cho anh, Cloé khô khan đề nghị.
Cô vừa khiến anh ngạc nhiên lần nữa. Đôi mắt đã phản bội anh.
- Cô muốn nói là bằng tiền? anh dằn từng tiếng bằng giọng vô cùng đốn mạt.
Cô há hốc miệng. Alexandre khẽ cười phá lên và nốc cạn cốc rượu.
- Đương nhiên là bằng tiền! Anh coi tôi là người thế nào?
- Cô tưởng tôi cần tiền của cô sao? Chắc cô nghĩ là tôi đang ăn mày?
- Nói xem anh muốn bao nhiêu.
Cô đứng thẳng đuột. Gomez cảm nhận rõ ràng là cô đang đau khổ, nhưng không thể thương hại cô. Thật lạ lùng, cô càng chìm sâu, anh càng muốn nhấn đầu cô xuống.
Giá như cô có thể cởi bỏ lớp áo giáp thể hiện ra là cô sợ. Giá như cô có thể khiến anh xúc động.
Chỉ có điều không còn nhiều thứ có thể khiến anh xúc động.
- Tôi quá đát so với cô.
- Tôi có nhiều tiền.
Anh nhỏm ra khỏi chiếc ghế dài và nắm lấy tay cô, dẫn ra tận cửa.
- Tôi không phải hàng để bán, anh đáp trả và mở cửa.
Bằng một cử chỉ thô bạo, cô giằng ra khỏi tay anh và phủi áo khoác, như thể anh vừa làm bẩn nó.
- Nếu cô có nhiều tiền đến thế, thì hãy thuê một vệ sĩ.
- Anh sẽ phải ám ảnh vì cái chết của tôi!
- Tôi có quá nhiều thứ để ám ảnh rồi, Alexandre thở dài. Tạm biệt, quý cô Beauchamp.
⚝ ⚝ ⚝
Alexandre đã uống gần hết chai rượu bourbon.
Nó đâu có đầy, thưa ông thẩm phán..
Chân gác trên bàn phòng khách, anh hút hết gói thuốc Marlboro.
Đã hai tiếng đồng hồ kể từ khi cô bỏ đi. Hay đúng hơn là bị anh vứt ra cửa. Anh tự hỏi cô đang ở đâu. Và nhất là tự hỏi tại sao lại khắc nghiệt đến thế với cô. Nói cho cùng, cô đã đến xin lỗi, mặc dù không biết phải xin lỗi như thế nào.
Sophie ngắm nhìn anh, qua màn khói thuốc. Và ánh mắt cô nghiêm nghị. Dứt khoát.
- Cô nàng đó thật khó chịu, Alexandre bào chữa. Cô ta tưởng mình được phép làm mọi thứ, và coi người khác như nô lệ!
Anh đang nói chuyện một mình.
Chuyện này xảy ra từ khi Sophie bỏ rơi anh.
Anh uống nốt những ngụm Jack Daniel’s cuối cùng, ném chiếc cốc qua vai.
- Cứ để mặc cô ta tự giải quyết, cô ta mạnh mẽ thế cơ mà!
Sophie tiếp tục nhìn anh chăm chăm, Gomez tránh ánh mắt đi nơi khác.
Những nỗi ân hận không thể tiêu hóa khiến anh buồn nôn.
Vừa đứng dậy, anh thấy những đường thẳng uốn cong, những làn sóng trượt trên tường. Anh vội bám vào tay vịn của chiếc ghế, nhắm mắt lại. Đến cả uống rượu anh cũng không làm được nữa.
Anh loạng choạng đi đến phòng tắm, dúi gáy xuống dưới vòi nước lạnh. Anh ngẩng đầu lên, đối diện với chính mình trong gương.
- Cô ta giống em, đúng thế. Nhưng cô ta khác em biết mấy...
Trong bếp, anh uống một cốc cà phê đặc sánh. Rồi một cốc nữa.
- Mình sống có ích gì?
Đã hàng trăm lần anh hỏi mình câu đó. Từ khi cô không còn nữa, anh lang thang vô định trong một thế giới bị tàn phá bởi thiếu vắng cô. Một thế giới sau thảm họa hạt nhân, nơi thật bất hạnh anh lại nằm trong số những người sống sót.
Một thế giới không màu, không mùi, không vị. Không khoan nhượng.
Một thế giới giống với địa ngục. Theo ý nghĩ của riêng anh.
- Anh muốn cô ấy giống em biết bao!
Anh quay lại thả phịch người xuống chiếc ghế dài, chăm chăm nhìn vào bức tường trống trơn, chẳng có gì để khám phá. Anh không chịu nổi mình, một kẻ nghiện rượu vô công rồi nghề, lăn lộn trên một chiếc ghế rẻ tiền. Suy sụp.
Anh đang ở trên bờ miệng vực.
Không, không phải trên bờ. Mà là chân bị túm lại, còn đầu đã rơi vào bên trong. Nhìn xuống một cái vực không có đáy. Và anh nhận ra rằng điều duy nhất giữ anh chưa lao xuống, chính là vụ điều tra.
Thật kì quặc nếu nói rằng có một gã bệnh nhân tâm thần đang nắm sợi dây giữ cho anh khỏi rơi xuống.
Anh khoác áo, cầm khẩu Sig-Sauer và chìa khóa chiếc xe Peugeot rồi tắt đèn. Trong khi anh bám chặt vào tay vịn để lần xuống cầu thang, giọng Sophie vang lên trong bộ óc bão hòa vì rượu.
- Lý do đó không đủ để bỏ mặc cô ấy chết, anh yêu ạ...
Gomez vào xe, khởi động.
- Em thắng rồi, em yêu, anh quay lại đi săn đây. Anh phải tóm cổ gã khốn khiếp đó. Nếu không phải là vì cô nàng điên rồ đó, thì anh cũng phải làm vì Laura.
Thật dễ dàng để kiếm cớ, những lý do ngoại phạm vững chắc. Gomez sợ bị rơi xuống vực. Trì hoãn thời điểm rơi, đó là điều duy nhất quan trọng với anh.
⚝ ⚝ ⚝
Trong cuộc sống, có những nhu cầu thiết yếu, chủ yếu, cơ bản. Chúng nhắc nhở ta không là gì khác, chỉ là một con vật.
Trong số đó, là nhu cầu có nơi nào đó để cảm thấy an toàn. Một nơi trú ngụ, một nơi ẩn náu. Một cái hang, một cái ổ.
Khi nơi đó không còn nữa, ta trở thành một con vật bị săn đuổi, nỗi sợ hằn sâu trong da thịt.
Khi ta không còn cảm thấy an toàn ở bất cứ đâu, ta trở thành một con thú săn đơn thuần. Một con mồi, chạy trốn và quay lại không ngừng, không còn được nghỉ ngơi.
Cloé đã ý thức được việc đó. Và nó khiến cô đau đớn. Đau đớn khủng khiếp.
Sau khi đã lái xe hơn một tiếng đồng hồ trên những con đường buồn tẻ và trơn trượt, không mục đích và không hi vọng, cô lại quay về nhà, về điểm xuất phát. Bởi vì ta luôn phải quay lại đó.
Cô có thể đóng gói hành lý và bỏ trốn...
Bỏ việc, từ bỏ chức vụ tổng giám đốc. Từ bỏ tất cả những gì cô đã gầy dựng được.
Biến mất, bổc hơi trong màn sương mù của một buổi sáng lạnh lẽo.
Việc đó có lẽ còn khó khăn hơn là đối mặt với nỗi sợ.
Cô ngồi trong phòng khách, khẩu P38 trong tầm tay.
Tại sao hắn để nó lại cho mình? Hắn đã có thể lấy cắp nó trong khi mình bất tỉnh. Trong khi hắn... Thậm chí hắn còn không sợ mình làm hắn bị thương, hoặc giết hắn. Hắn nghĩ hắn toàn năng.
Chắc là vì hắn thực sự toàn năng.
Những từ tại sao cứ nối tiếp nhau với một nhịp điệu điên cuồng. Chúng nảy lên trong đầu cô, va vào những vách ngăn đau đớn trong não cô. Câu hỏi chủ yếu, có lẽ thế, chính là tại sao lại là mình?
Cậu hỏi quen thuộc khi bất hạnh ập đến, khi ta có cảm giác mình là mục tiêu duy nhất.
Bởi vì mình đẹp, chắc thế. Hấp dẫn. Là người có tầm quan trọng. Bởi vì mình đã thành công, mình gieo rắc nỗi ghen tị, nỗi thèm khát.
Một món ăn ngon lành, chắc chắn thế. Một thách thức, một thách đố. Hoặc một nỗi ám ảnh.
Người ta thường tìm cách tự trấn an mình. Tìm ra một nguyên nhân, một lý do.
Gã cớm đó đã bỏ mặc mình. Giống như Bertrand trước đây. Mặc dù mình đã cố gắng hết mức. Mặc dù mình đã xin lỗi.
Một gã khốn tầm thường.
Anh ta nói đúng ở một điểm, lẽ ra cô nên thuê một vệ sĩ hoặc một bảo vệ tư nhân. Một tên lính đánh thuê, một gã đô con hàng đêm sẽ ngủ trên tấm thảm chùi chân. Một con chó giữ nhà tốt có hàm răng khỏe mạnh.
Tiếng chuông cửa khiến tim cô gần như vỡ tung. Tuy nhiên, Cái Bóng không xưng danh.
Cloé bỏ khẩu súng vào túi chiếc áo choàng có mũ và chậm chạp tiến ra sảnh, bật đèn trước mặt lên. Cô áp tai vào cánh cửa, tự hỏi ai có thể đến thăm cô.
- Ai đấy?
- Gomez.
Ngạc nhiên quá mức. Mặc dù... Cloé mỉm cười căng thẳng và xoay chìa khóa. Thứ đầu tiên cô nhìn thấy là đôi mắt của anh phản chiếu ánh sáng ở cửa vào. Hai lỗ châu mai sâu thẳm như địa ngục. Đúng là anh.
- Thế nếu không phải là tôi thì sao? Viên cảnh sát lên tiếng.
- Sao cơ?
- Làm sao cô biết chắc được đó đúng là tôi?
- Tôi nhận ra giọng anh, Cloé khẳng định.
- Thật sao? Chỉ với một từ?
Cloé khóa cửa hai vòng rồi đi theo anh đến tận phòng ăn. Đến đó, anh cởi áo khoác, ngồi xuống một chiếc ghế.
- Anh muốn uống gì không?
- Tôi say rồi.
Cloé rùng mình, cố gắng che giấu cô đang cảm thấy thế nào. Vừa vô cùng nhẹ nhõm, vừa sợ hãi đến tận xương tủy. Từ trước đến giờ, cô không biết hai cảm giác đó lại có thể đi cùng nhau.
- Tốt hơn hết là pha cho tôi một cốc cà phê, Gomez ra lệnh.
Cô đi vào bếp, bỏ khẩu P38 vào một ngăn tủ, đằng sau những hộp đồ khô. Rồi nhanh nhẹn pha cà phê. Nụ cười trẻ thơ nhảy nhót trên môi cô.
Anh ta đã quay lại. Mình đã thắng, mình là người giỏi nhất.
Mình không cần phải sợ anh ta, như thế thật buồn cười. Anh ta sủa nhưng không cắn.
Cô đặt chiếc bình cà phê, một cái cốc và hộp đường lên chiếc bàn thấp, ngồi xuống trước mặt anh. Trong khi anh rót đến đầy tràn cốc, Cloé chăm chú quan sát anh. Trái với lời khẳng định lúc trước, trông anh không có vẻ gì là say.
- Lẽ ra trước khi mở cửa, cô phải kiểm tra xem có đúng là tôi không, anh nhắc lại và bỏ đường vào cốc cà phê. Ngày mai, hãy bảo thợ khóa lắp thêm một cái ổ khóa.
- Được rồi... Cảm ơn anh vì đã quyết định lại.
Cô vừa nói câu đó bằng giọng thắng thế. Không phải một lời cảm ơn. Đúng ra là một nhận xét
Tôi đã thắng, anh đã thua.
- Không phải vì âm mưu đáng thương của cô mà tôi thay đổi ý kiến đâu. Và tôi sẽ chỉ chấp nhận làm vụ này với một số điều kiện nhất định.
Nụ cười của Cloé biến mất. Cô nhớ lại đề xuất của cô, kế hoạch B, anh ta sẽ đòi tiền, Cô tính toán xem còn bao nhiêu tiền ngủ trong tài khoản, quyết định một mức không thể vượt quá. Như thể mạng sống của cô không đáng giá toàn bộ tài khoản ngân hàng.
- Tôi nghe đây, cô nói.
Alexandre châm một điếu thuốc, ngả người vào lưng ghế.
- Cô không bao giờ được ăn nói như sáng nay nữa, và phải nghe lời tôi, không đặt câu hỏi.
Cloé có cảm giác vừa nuốt cả một cái cọ toa lét.
- Chỉ có thế thôi à?
- Nếu cô làm được thế thì cũng đã là tốt rồi! viên cảnh sát cười gằn.
- Anh không muốn tiền à?... Công việc nào cũng xứng đáng được trả lương!
- Tôi có lương rồi. Tôi đang nghỉ phép, không phải thất nghiệp. Và tôi nhắc lại là tôi không phải hàng hóa để bán.
Rốt cuộc, anh ta đã không lợi dụng hoàn cảnh.
Rốt cuộc, anh ta không phải một quái vật. Mà là một gã tốt bụng.
- Chú ý này, quý cô Beauchamp, nếu cô không tuân thủ các điều kiện của tôi, tôi sẽ không đặt chân đến đây nữa, rõ chưa?
- Không thể rõ ràng hơn, Cloé khẳng định.
- Rất tốt. Cà phê của cô thật kinh khủng. Nước giặt tất thì đúng hơn...
- Tôi có thể pha đặc hơn cho anh, nếu anh muốn.
Anh ném cho cô một nụ cười xúc phạm.
- Đừng giả tạo quá mức thế! Cải trang thành phụ nữ nhu mì không hợp với cô chút nào.
- Không biết anh muốn gì nữa, anh Gomez ạ.
- Tóm cổ thằng khốn đó, tôi muốn thế. Đó là điều duy nhất tôi quan tâm.
- Vậy là chúng ta có cùng mục đích.
- Kể mọi chuyện từ đầu cho tôi nghe, viên cảnh sát ra lệnh và rót đầy cốc nữa. Tôi muốn nghe lại toàn bộ cậu chuyện. Có thể tôi đã bỏ sót chi tiết nào đó.
Cloé thở dài não nuột.
- Anh sẽ qua đêm ở đây chứ?
- Cô thấy phiền sao?... Hay cô muốn thế?
Cô giả vờ phật ý, việc đó lại khiến anh mỉm cười.
- Ngày mai tôi phải đi làm, cô nói thêm.
- Thế thì, cô càng kể nhanh, tôi càng sớm đi.
- Chắc chắn rồi. Mà này, chuyện sáng nay...
- Không cần nói lại chuyện đó, viên thiếu tá cắt ngang.
- Có chứ. Tôi chỉ muốn nói với anh rằng... Khi anh báo với tôi là anh đang không đi làm, ngay sau khi thông báo ràng gã bám theo tôi là một gã tâm thần nguy hiểm, tôi đã phản ứng tồi tệ. Thậm chí tôi còn có thái độ bỉ ổi với anh. Nhưng chỉ là vì tôi sợ. Thậm chí là rất sợ. Và khi ta sợ, ta...
-... xòe móng vuốt ra?
- Đúng thế, Cloé thì thầm.
- OK, Alexandre trả lời. Ghi nhận. Nhưng việc đó không biện mình được cho cách cư xử của cô.
- Anh vẫn luôn cố chấp thế à?
- Đó chính là điểm chung giữa chúng ta, cô không thấy thế sao?
Cô phì cười kín đáo. Thanh nhã. Gomez cũng thoải mái hơn, dù hơi miễn cưỡng.
Nhưng chỉ một giây sau, cô đã không còn cười nữa. Thậm chí còn ngân ngấn nước mắt. Cô rời khỏi ghế, đi qua phía sau anh và đứng chôn chân trước cửa sổ, giả vờ nhìn ra bên ngoài.
Alexandre uống nốt cốc cà phê, cố gắng không tỏ ra đường đột đối với cô.
- Có chuyện gì thế? Anh chỉ hỏi thế.
- Không có gì, tôi ổn.
- Thế thì hãy ngồi xuống và kể cho tôi nghe.
Cloé làm theo, nhưng cô thích ngồi xuống ghế phô tơi hơn là ghế dài. Không ngồi chính diện với anh, mà ngồi bên cạnh. Anh khẽ quay sang để cô vẫn ở trong tầm nhìn. Cô ngôi khoanh tròn chân, đưa móng tay ngón trỏ lên miệng cắn. Đây không phải là lần đầu tiên Gomez thấy cô đáng thương. Chỉ cần hạ vũ khí, cô lại giống một cô bé con hơi đỏng đảnh, hơi mỏng manh. Mà ta muốn được che chở.
Vừa quyến rũ không thể cưỡng nổi lại vừa nguy hiểm.
- Cô muốn ta làm chuyện này vào ngày mai không? Nếu cô cảm thấy không ổn, ta có thể...
- Không. Tôi không muốn anh đi. Tôi cần anh.
Anh che giấu sự khó xử sau làn khói của một điếu thuốc mới.
- Hắn không sợ bắt cứ điều gì, Cloé thì thầm. Hắn biết là tôi có súng, hắn có thể lấy trộm súng của tôi, nhưng lại không làm.
Alexandre quyết định không cắt lời cô, không nhìn thẳng vào cô. Như thể anh đã kín đáo rời khỏi phòng. Tạo cho cô cảm giác đang tâm sự với một chiếc máy quay cố định. Anh sẽ giải quyết vấn đề khẩu súng sau. Hoặc sẽ để cô giữ nó, anh còn chưa biết.
- Hắn không sợ gì hết, cô gái nhắc lại, hắn tự tin vào chính mình. Hắn muốn tất cả mọi người tin là tôi điên. Muốn là kể cả tôi cũng tự hỏi mình có điên không. Có thể nếu cứ thế này mãi, tôi sẽ hóa điên thật... Hắn đã chứng tỏ là không chấp nhận việc tôi tránh xa hắn. Hắn đã trừng phạt khi tôi đi xa, cách hắn hàng vài trăm kilomet. Hắn đổ lên đầu bố tôi, hắn biết việc đó sẽ khiến tôi đau đớn đến thế nào. Chính là để buộc tôi quay trở lại, buộc tôi đối đầu với hắn. Hay đúng hơn là buộc tôi phải ở trong tầm kiểm soát của hắn... Có thể nói hắn đoán trước bất cứ hành động nào của tôi, và theo sát tôi. Cứ như thể hắn nhìn thấy tôi, mọi lúc. Trong khi tôi thì không bao giờ nhìn thấy hắn. Hắn xuất hiện, hắn biến mất. Hắn biết mặt tôi, thậm chí lúc này còn biết cả thân thể tôi. Trong khi tôi thì không biết hắn trông như thế nào... Tôi chỉ biết là hắn cao và rất khỏe.
Cô dừng một lát, Alexandre vẫn nhìn dán vào miệng cô. Bị thôi miên bởi giọng nói ngọt ngào, lột tả nỗi đau đớn và sự kinh hoàng một cách duyên dáng không thể tưởng tượng nổi.
Chắc chắn là hắn đã không chọn cô một cách ngẫu nhiên.
- Hôm qua, hắn đã cởi quần áo tôi. Hẳn là hắn rất thong thả. Hắn đeo găng tay, tôi vẫn nhớ điều đó. Găng tay đen. Có thể hắn đã tháo ra sau khi đánh thuốc mê tôi? Điều đó thì tôi không biết... Điều mà tôi biết, đó là hắn đã rất thích thú.
Cô đã thôi cắn móng tay, mà chuyển sang cắn thịt ở đầu ngón tay. Alexandre cảm thấy một luồng hơi nóng dâng lên trong người. Có điều gì đó khiến anh khó chịu đến nỗi muốn bỏ trốn.
- Tôi không ngừng nghĩ đến chuyện đó, Cloé tiếp tục. Đến những gì hắn đã làm với tôi... Nó hun nóng đầu óc tôi, khiến tôi gần như không thở nổi. Tôi đã bất tỉnh, hắn đã có thể giày vò tôi theo ý hắn. Có thể hắn đã... Không, không phải là có thể, tôi tin chắc là hắn đã lạm dụng tôi! Mặc dù nó không để lại dấu vết. Tôi biết rõ, tôi cảm thấy...
Viên thiếu tá đặt một bàn tay lên miệng, như để che giấu cảm giác của mình. Nhưng Cloé không nhìn anh. Cô không ở đó, cô đang ở nơi khác.
Giữa hai bàn tay cô.
- Hắn không muốn giết tôi, mà muốn hủy hoại tôi. Hai việc đó không giống nhau. Hắn lóc từng mảnh da thịt tôi mỗi lần gặp nhau. Và hắn sẽ tiếp tục, cho đến khi tôi chẳng còn lại gì...
Cảm giác khó chịu trong Alexandre tăng thêm. Chắc là vì đôi lúc anh nghe thấy một nốt ham muốn rung lên trong giọng cô, một nhục cảm xuyên khỏi các cử chỉ của cô.
Hắn đã thắng, cô muốn thuộc về hắn. Chẳng mấy nữa, cô sẽ sẵn sàng đầu hàng hẳn, để bị hắn sát hại mà không hề tự vệ. Và anh không thể chịu nổi điều đó.
Alexandre bật dậy, Cloé thôi nói.
- Ta sẽ tiếp tục vào ngày mai, anh vừa nói vừa vớ lấy chiếc áo khoác bằng da - Anh đi sao?
- Tôi sẽ không đi xa đâu.
Cô nhận thấy anh không nhìn cô. Anh không còn nhìn cô nữa. Như thể bỗng nhiên cô trở thành một thứ không thể chấp nhận.
Cô đuổi kịp khi anh đã ra đến hành lang.
- Hãy ở lại đi, xin anh... Tôi sợ phải ở một mình.
- Ngày mai cô phải đi làm, cô nhớ cho. Thế nên cô cần phải ngủ.
- Tôi không ngủ, Cloé tiết lộ. Từ nhiều tuần rồi.
- Không thể! Viên cảnh sát cãi lại.
- Một tiếng, lúc này lúc khác... Nhưng nếu anh ở đây, tôi sẽ uống một viên thuốc ngủ và có thể ngủ được.
Alexandre vẫn giữ thế phòng thủ. Không nhượng bộ.
- Tôi không phải đồ chơi của cô. Hãy mua một con thú bông.
- Đừng có đối xử với tôi như thế nữa, thiếu tá! Tôi không đáng bị thế, chết tiệt!
Anh không trả lời, nhìn sững vào cánh cửa, mong muốn chạy trốn càng lúc càng tăng.
- Tôi có thể dọn phòng dành cho khách cho anh. Anh sẽ thấy thoải mái, tôi cam đoan thế. Dù sao, cũng đâu có ai đợi anh.
Cuối cùng, anh cũng nhìn xoáy vào mắt cô.
- Cảm ơn vì đã nhắc tôi điều đó, anh tuyên bố với vẻ khó chịu.
- Xin lỗi, Cloé thì thầm.
Cô lại gần, quá gần. Đưa tay cầm lấy tay anh. Anh cố gắng để không rút tay lại.
- OK, cuối cùng anh nói. Tôi sẽ ở lại đêm nay, bởi vì cô còn chưa cho thay khóa. Nhưng đây là lần cuối cùng.
- Cảm ơn anh.
Cô đưa ngón tay lướt dọc cánh tay anh. Áp sát vào người anh, anh nhắm mắt lại.
- Đừng làm thế, Cloé.
- Tại sao? Tôi biết là anh thích tôi.
Lúc nào cũng tự tin như thế, không thể thay đổi. Tin vào bản thân, tin vào sức hấp dẫn, vào những gì mà cô gợi lên ở kẻ khác.
- Và tôi cũng thích anh, cô nói thêm.
- Không. Chỉ là cô cần tôi thôi.
Anh đẩy cô ra không mấy tế nhị, mặc dù những muốn được ép chặt cô vào mảng tường gần nhất. Cũng như muốn bế cô vào tận giường.
Anh không còn biết rõ mình đang cảm thấy thế nào. Anh muốn gì, anh từ chối thứ gì. Chuyện quá đột ngột.
Quá dễ lường trước.
Khuôn mặt của Sophie. Vừa chồng lên khuôn mặt cô.
Nỗi lo lắng vô lý rằng mình sẽ không làm được.
Có thứ mùi tưởng tượng của kẻ khác trên da cô. Gã khốn kiếp vừa mới chạm vào cô hôm qua.
Cloé nhẹ nhàng trở lại với nhiệm vụ, cô choàng hai tay quanh cổ anh, định hôn anh. Anh giống như một bức tượng bằng đồng.
- Tôi làm anh sợ sao? Cô thì thầm. Bởi vì tôi giống cô ấy?
Anh lại đẩy cô ra, cô liền từ bỏ. Đột nhiên cảm thấy rất khó chịu.
- Xin thứ lỗi, tôi đã nghĩ là... Thật ngu ngốc. Tôi sẽ dọn phòng cho anh. Chỉ năm phút là xong thôi.
Cô vội vàng bỏ đi, anh vẫn đứng như một thằng ngốc trong hành lang.
Bỏ trốn hay ở lại, chống cự hay chìm xuống?
Cloé lại hiện ra, anh có cảm giác cô chưa từng rời xa.
- Phòng của anh đã sẵn sàng... Anh có cần gì khác không?
Anh quên cả trả lời.
Chăm chăm nhìn cô trong nhiều giây. Cô đã khóc, đôi mắt cô lại càng đẹp hơn.
Khi anh lại gần, cô không ngạc nhiên.
Khi anh đưa tay ôm lấy khuôn mặt cô, cô quên mất tại sao anh lại ở đây. Khi anh hôn cô, ôm lấy cô, cô quên mất là mình sẽ chết.
Một nơi để cảm thấy mình an toàn. Cuối cùng cô cũng đã tìm thấy.