Chương 42
Khi Cloé tỉnh dậy, cô ngạc nhiên.
Vì đã ngủ được. Không thuốc ngủ, không rượu. Chỉ nhắm mắt lại.
Vẫn còn sớm, ngày mới vẫn còn là một lời hứa. Lời hứa duy nhất mà ta biết là sẽ được thực hiện.
Alexandre đã rời bỏ chăn ấm. Ngồi trong một chiếc ghế, anh nhìn cô. Với sự chăm chú mà chỉ mắt anh mới làm được.
- Anh dậy lâu chưa? Cloé hỏi.
- Tôi không ngủ.
- Tại sao anh không đến gần em?
Cô khẽ phác một cử chỉ mời gọi, mỉm cười khiêu khích. Anh không nhúc nhích.
- Nào, lại đây! Cô nài nỉ bằng giọng lả lơi.
Cuối cùng, anh cũng vượt qua khoảng cách ngắn ngủi chia cách hai người, leo lên giường theo cách một con dã thú lại gần con mồi.
Cloé đang nằm trong chăn, anh không mạo hiểm. Anh nằm dài bên cạnh, tiếp tục nhìn cô. Rồi chậm rãi kéo lớp vải đang bao bọc thân thể cô.
Cô nắm lấy những chiếc chắn song giường, tự nguyện làm tù binh.
Khi anh đặt một bàn tay lạnh lẽo lên cái bụng nóng bỏng của cô, cô cắn môi.
- Nhắm mắt lại, Alexandre ra lệnh.
Cô vâng lời. Chỉ cảm nhận, cảm thấy. Tưởng tượng. Khi nhắm mắt, ta sẽ nhìn thấy rõ hơn nhiều.
Bàn tay đó, nhẹ nhàng đến khó tin, vuốt lên đến tận cổ cô, rồi lại chạy xuống hông.
Nhưng nỗi đau đớn không ở xa. Nó ở ngay đó, dưới làn da cô.
- Anh nghĩ hắn đã làm gì em? Cô hỏi bằng giọng thì thào, gần như không nghe thấy.
- Anh nghĩ hắn đã làm thế này, viên cảnh sát thì thầm vào tai cô.
Tay anh bớt dịu dàng khi len vào giữa hai chân cô.
Cloé khép chặt đùi theo phản xạ. Đã quá muộn, anh đã ở trong cô.
- Đừng động đậy. Hãy nhớ là em đã bất tỉnh, đã nằm trong tay hắn...
Giọng anh rung lên những âm sắc tàn bạo, ác độc. Những lời đe dọa.
Cloé nghe thấy tim mình hoảng loạn, đập thình thình trong lồng ngực, và cả trong đầu cô.
- Anh nghĩ hắn cũng đã làm thế này nữa.
Bằng bàn tay kia, Alexandre bóp cổ cô. Khẽ khàng, không làm cô nghẹt thở.
Cloé muốn thoát khỏi anh. Muốn chống cự lại.
Muốn đầu hàng anh, thậm chí còn muốn khuyến khích anh.
Có điều gì đó buộc cô tự nguyện thuần phục. Vui sướng được cho anh thứ anh đang chờ đợi.
- Giờ thì em nhớ ra chưa? Alexandre hỏi.
Những hình ảnh lộn xộn trong óc cô gái. Những cảm giác sống dậy, trộn lẫn vào nhau.
- Em có thích thế không?
- Em không biết... Em không biết!
- Đừng mở mắt, viên cảnh sát lại ra lệnh. Chưa đâu.
Anh lướt môi trên da cô, máu dồn lên tận não Cloé. Ngay phía sau mi mắt, là bầu trời đỏ rực lằn những tia chớp.
- Anh đã thích thế, Gomez tiết lộ. Và anh rất sốt ruột muốn được lặp lại! Một tiếng sấm rền vang.
Cloé mở mắt và nhìn thẳng vào mắt Alexandre. Như một bể dung nham nóng chảy.
- Là anh sao? Cô kinh hoàng thì thầm.
- Thế em muốn là ai?
Anh mỉm cười, bàn tay siết lại trên cổ Cloé.
- Chúa ơi! Cô rên rỉ.
- Chúa của em chính là anh.
Nỗi sợ trở nên mạnh mẽ hơn lòng ham muốn. Cô cố đẩy anh ra, cố chạy trốn. Anh ép chặt cô xuống đệm và đè cả người lên người cô. Những ngón tay anh biến thành những lưỡi dao lướt trên da cô.
Cô hét lên, vùng vẫy. Anh cắn cô đến chảy máu, rứt từng mảnh thịt của cô.
Cô sắp đau đớn đến mức phải im lặng.
Cloé sắp không thể kêu được nữa.
Từ bỏ, bỏ mặc chính mình. Cho anh thứ anh muốn.
Thân thể cô như mồi ngon, tâm hồn cô như đồ hiến tế.
Chết trong tay anh, quên rằng đã có ngày cô muốn sống.