Chương 43
Gomez mặc quần và rời khỏi phòng, khép cửa lại sau lưng anh.
Trong phòng khách, anh nhặt chiếc áo khoác bằng da, mặc luôn vào người và bước vội ra bậc tam cấp.
Tựa người vào tay vịn bằng đá, anh nhấm nháp màn đêm mát mẻ hồi lâu, môi khẽ nở nụ cười.
Anh cảm thấy dễ chịu. Nhẹ nhõm lạ lùng.
Không khí như tích điện, cơn bão tiếp tục gầm hét ở đằng xa. Thỉnh thoảng một tia chớp chém ngang nền trời trắng sữa, để lại một vết sẹo mờ dần.
Cuối cùng, Alexandre ngồi xuống bậc đầu tiên và châm một điếu Marlboro.
Đã lâu lắm rồi anh không được hưởng cảm giác thư thái như vậy... Và mặc dù anh biết là nó sẽ không kéo dài, bởi vì anh biết là nó không thể kéo dài, anh vẫn tận hưởng từng giây của thời kì tạm lắng vừa huyền diệu vừa ngắn ngủi này.
Tránh nghĩ đến những gì sẽ xảy đến tiếp theo.