← Quay lại trang sách

Chương 44

Khi Cloé tỉnh dậy, cô ngạc nhiên.

Vì đã ngủ được. Không thuốc ngủ, không rượu, chỉ nhắm mắt lại.

Vẫn còn sớm, ngày vẫn còn là một lời hứa. Lời hứa duy nhất mà ta biết là sẽ được thực hiện.

Alexandre đã rời bỏ chăn ấm. Ngồi trong một chiếc ghế, anh nhìn cô. Với sự chăm chú mà chỉ mắt anh mới làm được.

Cloé chậm chạp ngồi dậy, quấn chặt ga giường vào người. Cô run lên, mồ hôi lạnh vã ra trên vùng hõm ở thắt lưng.

- Em mơ về anh sao? Alexandre hỏi.

Trong những tia sáng đầu tiên của buổi bình mình, giọng anh nhừa nhựa, gần như không phải tiếng người.

Cloé càng lúc càng run rẩy, trước dáng người bất động đang hòa lẫn vào bóng tối.

- Hoặc có thể em đã mơ về hắn...

Anh khéo léo gập người, đến sát cô trong chưa đầy một giây, Cloé đẩy đống ga ra rồi nhảy khỏi giường. Nhưng giữa cô và cánh cửa là Alexandre. Đang nhìn cô chăm chăm một cách lạ lùng.

Anh đặt một chân xuống đất, cô lùi lại đến khi va vào tường.

- Anh làm em sợ à?

Anh ôm lấy cô, áp môi vào hõm cổ cô. Cô ngạt thở, tim cô hấp hối.

- Có chuyện gì thế, Cloé?

Anh vén một lọn tóc vương trên mặt cô, quan sát nỗi kinh hoàng đang lớn dần trong mắt cô.

- Là anh sao? Cô gái rên rỉ.

- Đúng, là anh đây, Alexandre trả lời và mỉm cười dịu dàng. Em muốn là ai chứ?

- Chúa ơi!

Cô đổ sụp trong tay anh, anh đỡ cô khỏi ngã, đặt cô xuống giường.

- Cho anh biết có chuyện gi xảy ra với em, Gomez lo lắng. Nói cho anh biết đi...

- Anh sẽ giết em sao?

Viên cảnh sát nhìn cô, ngơ ngác. Rồi đột nhiên anh hiểu ra.

- Làm sao em có thể tin một điều như thế? Anh trách móc bằng giọng trầm đục.

- Em đã mơ là anh.. - Mọi chuyện cứ như thật! Anh cắn em đến chảy máu, anh bóp cổ em...

Gomez nhặt những quần áo vung vãi trên thảm, rời khỏi phòng không nói thêm lời nào. Trong khi anh giam mình trong phòng tắm, Cloé vùi mặt vào chiếc gối và bắt đầu hét lên, đấm tay vào đệm.

Đó chỉ là một cơn ác mộng. Nhưng lại thật biết bao.

Cô lại làm anh tổn thương, một lần nữa. Anh sẽ lại bỏ mặc cô, một lần nữa.

Cô liền chạy đến tận phòng tắm, bước vào mà không gõ cửa. Anh đã đứng dưới vòi nước, nhưng cô không ngần ngại lao mình vào. Bám lấy cổ anh, cô hôn mãi. Xin lỗi mãi.

- Em điên thật rồi! Alexandre nói.

- Đúng thế!

Cô phá lên cười, anh ôm siết lấy cô.

Trong một lát, chóng vánh và ngọt ngào, anh quên mất là đã có một ngày anh muốn chết.

⚝ ⚝ ⚝

Làm sao em dám thế, thiên thần của ta?

Hắn đã đặt tay lên người em... Và em để mặc hắn.

Em ra vẻ cao ngạo nhưng em chỉ là một con khốn, một con đĩ.

Đồ chẳng ra gì.

Nhưng không ai có quyền chạm vào em. Không ai, trừ ta.

Em biết thế, và em đã muốn làm ta tổn thương.

Em đã thành công, ta thú nhận điều đó! Hoan hô, thiên thần của ta: từ giờ trở đi, cơn giận của ta sẽ không có giới hạn.

Ta sẽ phải nhắc cho em nhớ các luật chơi.

Ta sẽ cho em thấy cái giá phải trả cho việc không vâng lời ta. Lừa dối ta, phản bội ta.

Em muốn khiêu khích ta? Thách thức ta? Để xem ta có thể làm gì, hẳn là thế.

Em sẽ thấy, thiên thần của ta.

Sắp rồi, ta hứa đấy.