← Quay lại trang sách

Chương 45

Gomez nhấc máy khi đang lái xe.

- Tôi đây, Maillard thông báo bằng giọng khô khan. Đến đây đi, tôi cần gặp cậu.

- Tôi cũng đang định ghé qua, Alexandre thổ lộ. Nhưng tôi có việc phải làm trước đã...

- Ngay lập tức! Viên cảnh sát trưởng yêu cầu. Cậu đến ngay lập tức, hiểu chưa?

Alexandre nhìn giờ trên bảng điều khiển. Bác sĩ tâm lý của Laura chỉ khám buổi sáng, anh không muốn bỏ lỡ. Mới gần 9h45, vẫn còn kịp. Và giờ không phải lúc để làm phật ý Maillard, anh đã có vẻ rất sốt ruột.

- OK, tôi đến đây.

Viên cảnh sát trưởng gác máy không rào đón thêm lời nào, Gomez đặt đèn hiệu lên nóc xe và lượn một vòng quay lại ngay giữa đại lộ.

Anh ta muốn gì ở mình, khi mà mình đang nghỉ phép?

Hoặc IGS đã đưa ra quyết định, hoặc Maillard đã nghe phong thanh về vụ điều tra mà anh đang kín đáo tiến hành. Dù thế nào, cuộc gặp gỡ cũng có nguy cơ nảy lửa.

Chừng mười lăm phút sau, Alexandre đỗ xe trước trụ sở cảnh sát và leo thẳng lên văn phòng của sếp.

- Chào anh, anh nói.

Viên cảnh sát trưởng chăm chú nhìn cấp dưới với vẻ giận dữ ra mặt. Nhưng Alexandre đã quen.

- Có chuyện gì thế? Anh hỏi và ngồi xuống một chiếc ghế.

- Cậu đang nghỉ đúng không? Maillard tấn công. Tôi không nhầm chứ?

Alexandre thở dài và móc gói thuốc từ trong túi áo sơ mi ra.

- Chính anh đã bắt tôi nghỉ phép, tôi không hiểu tại sao anh lại hỏi thế.

- Thế cậu có thể giải thích cho tôi biết cậu đang làm trò gì với cô gái ấy không?

- Cô gái nào?

- Đừng có coi tôi là thằng ngu, Alex! Viên cảnh sát trưởng cáu kỉnh.

- Anh đang nói đến Cloé Beauchamp?

- Đúng, tôi đang nói đến Cloé Beauchamp, Maillard khẳng định. Tôi nói đến một cô nàng điên rồ đang...

- Cô ấy không điên, Alexandre cắt ngang bằng giọng bình thản. Và cô ấy cần chúng ta vì cô ấy đang gặp nguy hiểm.

Viên cảnh sát trưởng mở một tập hồ sơ trên bàn.

- Người cô ta cần là một bác sĩ tâm thần. Và cậu không phải bác sĩ, Alex. Bệnh nhân tâm thần thì có thể, nhưng bác sĩ tâm thần thì chắc chắn không!

- Cảm ơn anh đã khen ngợi.

- Cậu phải giữ mình được yên tĩnh, cậu phải nghỉ ngơi, hồi phục lại... Để người ta quên cậu đi!

- Nếu không ai cho rằng cô ấy nghiêm túc, cô ấy sẽ chết. Đó có phải là điều anh muốn không?

Maillard có vẻ bị lung lay trước sự chắc chắn của bạn mình.

- Điều gì cho phép cậu khẳng định như thế?

- Khi tôi biết được tại sao cô ấy đến gặp chúng ta, tôi đã liên hệ ngay với một vụ khác mà tôi từng nghe nói. Một cô gái, ở khu 95, đã nhiều lần đến thưa kiện về một vấn đề tương tự.

- Thế thì sao? Hẳn là phải có vô khối người điên thích quậy phá ở khu chúng ta cũng như ở khu 95 chứ!

- Thế thì sao? Alexandre đáp trả và nhìn thẳng vào mắt anh. Thế thì, người điên thích quậy phá kia đã chết.

Viên cảnh sát trưởng im lặng một lát. Alex biết mình đã đạt được mục đích.

- Chết như thế nào?

- Chính thức mà nói, thì là một vụ tự sát. Cú nhảy thiên thần.

Đôi môi của viên cảnh sát trưởng tạo thành một nụ cười ranh mãnh. Điểm xấu.

- Một vụ tự sát hả?

- Cũng có thể ai đó đã đẩy cô ấy xuống, viên thiếu tá nói thêm.

- Có vô khối người nhảy qua cửa sổ. Ngày nào chả có. Và khá hiếm khi họ cần giúp đỡ.

- Tại sao anh không tin tôi?

- Tôi luôn tin cậu, Alex ạ. Nhưng cậu không có quyền điều tra vụ này.

- Trong trường hợp đó, hãy cử người khác.

- Không có chuyện đó.

- Nhưng tại sao chứ?

- Bởi vì không có vụ nào cả! Tôi đã đọc các biên bản và đơn kiện tối thứ bảy. Tôi đã gọi cho bác sĩ khám cô gái đó. Chẳng có gì cả, Alex. Rỗng không. Hoàn toàn rỗng không! Trong tình hình công việc hiện nay, tôi sẽ không điều động ai đó chỉ vì dự cảm mơ hồ của một cảnh sát đang nghỉ phép!

- Đừng có hét lên, Alexandre nài nỉ. Tôi không phải là cảnh sát vớ vẩn, và tôi có những yếu tố không phải chỉ là một dự cảm mơ hồ. Hồ sơ trống rỗng là vì tên khốn kiếp đó rất ranh ma.

- Không, Alex. Tôi không tin. Cô gái đó đang lừa dối chúng ta, cô ta có những vấn đề cần giải quyết và chỉ cần đến gặp một người có chuyên môn. Còn về cậu, từ khi... từ khi Sophie không còn nữa, cậu chỉ toàn làm những điều ngu ngốc.

Gomez im lặng chịu trận. Anh đã chuẩn bị tinh thần.

- Anh không còn tin vào bản năng của tôi?

- Lúc này thì không, Maillard giáng trả. Dù sao, viện kiểm sát cũng đã đóng đơn kiện hôm thứ bảy. Thế nên, ta không thể điều tra được nữa.

Không phải là một ngạc nhiên lớn, nhưng Alexandre vẫn giữ hi vọng.

- Cô gái đó bị điên, sếp của anh nhắc lại. Thế nên cậu hãy tránh xa cô ta, OK?

- Cô ấy đang bị đe dọa, tôi biết như thế!

- Cô ta tưởng mình bị đe dọa, sắc thái khác nhau đấy.

Gomez im lặng, Maillard lên giọng.

- Đừng bắt tôi phải áp dụng hình phạt với cậu! Tôi không muốn làm việc đó đâu.

Alexandre nhìn sững bạn mấy giây, cho đến khi Maillard buộc phải nhìn xuống, rồi đóng sầm cửa không nói thêm lời nào. Khi đi qua văn phòng mình, anh dừng lại một lát. Thật lạ lùng, anh có cảm giác nơi đây không còn là nhà của mình nữa.

Một người xa lạ, đến cả những bức tường cũng xua đuổi.

⚝ ⚝ ⚝

Cloé vừa mở hộp thư vừa uống nốt cốc cà phê. Nathalie có tiến bộ, cà phê của cô ta đã uống được.

Một mail của Pardieu có tiêu đề KHẨN khiến cô chú ý. Cô nhấp chuột, nhận thấy nó vừa được gửi sáng nay, lúc 8h15 cho toàn bộ nhân viên trong công ty.

Tất cả mọi người đều được triệu tập cho một cuộc họp đột xuất, vào đâu giờ chiều.

Một luồng hơi nóng bốc lên trong ngực cô. Ngày trọng đại đã đến. Ông ta sẽ thông báo với tất cả mọi người.

Cloé mỉm cười và nhắm mắt lại. Hôm nay, ngày đăng quang. Hôm nay, cô sẽ giành chiến thắng.

Cô phải chia sẻ điều này với ai đó, cô phải hét mừng chiến thắng. Cô vớ lấy điện thoại và mở danh bạ. Nhưng gọi ai bây giờ?

Theo bản năng, cô bấm số của Alexandre. Anh nhấc máy gần như ngay lập tức.

- Là em, Cloé đây. Em có làm phiền anh không?

- Anh đang lái xe, nhưng không sao... Có chuyện gì thế?

- Ông Già triệu tập tất cả chúng em để họp đột xuất vào chiều nay. Ông ta sẽ thông báo người kế nhiệm!.. Thế là xong, cuối cùng em sẽ được bổ nhiệm chính thức!

- Tốt quá, Alexandre trả lời.

- Có vẻ anh không thích chuyện này!

Đột nhiên cô nhận ra là mình vừa mới quen người đàn ông này. Thế nhưng anh lại chính là người mà cô muốn tâm sự.

- Không phải thế, Gomez trả lời. Anh có vài vấn đề, tối nay anh sẽ nói với em. Anh đang có một cuộc hẹn...

- Đồng ý. Hôn anh.

- Anh cũng thế.

Anh gác máy, Cloé đọc lại email của Pardieu. Tay cô quắp chặt con chuột.

Thật lạ là Ông Già không nói với cô trước khi gửi email.

Nhưng nói cho cùng, tại sao ông lại phải nói với cô? Ông đã thông báo tin vui với cô từ mấy tuần trước. Và rồi, cô nhớ ra là ông đã mỉm cười đầy ẩn ý với cô sáng nay, khi cô ghé qua chào ông. Họ đã trò chuyện một lúc lâu, cô lại xin lỗi lần nữa về việc đến muộn hôm thứ sáu, sau đó nói với ông về một hợp đồng lớn mà cô sắp giành được. Một khoản kếch xù cho Công ty. Và Bố Già đã có vẻ đặc biệt thỏa mãn.

Thế nên không có chút nghi ngờ nào gặm nhấm cô.

Cô ngả người ra ghế phô tơi, tận hưởng khoảnh khắc này. Cảm giác là một công chúa trước ngày đội vương miện. Cô sắp thành bà chủ của nơi này.

Chừng ấy năm làm việc miệt mài, chừng ấy hi sinh khổng lồ. Và cuối cùng, cô được đền đáp.

Cô những muốn thông báo cho Bertrand. Cô đã qua đêm với một người khác, nhưng vẫn nghĩ đến anh. Lẽ ra anh phải ở đây, bên cạnh cô. Nhưng anh lại đang xa xôi quá. Vết thương vẫn luôn mở miệng, dường như nó không chịu liền sẹo.

Sau niềm vui là nước mắt.

Em sẽ không bao giờ ngủ với gã cớm đó nếu anh không bỏ rơi em!

Đột nhiên, trong khi cô đang nhắm mắt tưởng tượng ra khuôn mặt của Bertrand, có điều gì đó xuyên thẳng vào cô. Điều gì đó khiến cô suýt ngã.

Một sự hiển nhiên.

Mỗi lần con quái vật đó xuất hiện, Bertrand đều không có mặt.

Mình đã nhìn thấy Cái Bóng trên phố, khi đang đi cùng Carole. Nhưng chưa bao giờ nhìn thấy hắn khi đi cùng Bertrand. Tại sao?

Lần đầu tiên kẻ bệnh hoạn đó bám theo mình trong phố, là sau một bữa tiệc mà Bertrand không đi cùng mình.

Biết bao trùng hợp khiến cô bối rối... Tâm trí cô bắt đầu quay cuồng với một nhịp điệu dồn dập, cậu chuyện trong ga ra lại quay lại trong óc cô.

Rất có thể chính Bertrand đã cắt điện, rồi giăng bẫy mình. Điều gì chứng tỏ với mình là anh ta đã thực sự chứng kiến vụ tai nạn xe hơi đó?

Buổi tối mà mình nhìn thấy Cái Bóng trong vườn... Vài phút sau, Bertrand bấm chuông cửa.

Tai nạn của bố mình... Mình đã cho anh ta địa chỉ nhà bố mẹ và kể qua điện thoại là sáng nào bố cũng đi bộ.

Những sự cố lướt nhanh trong đầu, cô thấy ngộp thở.

Không, không thể thế được!

Tuy nhiên, có thể nói một tấm màn vừa bị xé rách. Bầu trời quang ra, cô nhìn thấy rõ ràng. Xác định được đường nét của từng sự việc.

Cái Bóng và Bertrand chỉ là một người duy nhất.

⚝ ⚝ ⚝

- Phải có hẹn trước, thưa ông.

Gomez chìa thẻ cảnh sát ra, với cảm giác đang dùng thẻ giả.

- Tôi phải gặp bác sĩ ngay. Tôi đã gửi lời nhắn từ thứ bảy.

- Vâng, tôi có nhận được lúc mới đến, cô thư kí trả lời. Nhưng bác sĩ Murat bận khám bệnh cả buổi sáng.

Alexandre khẽ nở nụ cười mà anh hi vọng là quyến rũ.

- Tôi sẽ xen giữa hai bệnh nhân. Chuyện rất quan trọng, cô biết đấy... Tôi thật sự cần gặp bà ấy. Và tôi sẽ không lấy mất của bà ấy quá nhiều thời gian đâu, tôi hứa đấy.

- Tôi sẽ nói ngay khi bà ấy ra khỏi phòng khám, cô thư kí đảm bảo. Trong lúc chờ đợi, mời anh ngồi trong căn phòng nhỏ đằng kia...

- Được rồi. Cảm ơn cô.

Anh ngoan ngoãn đến ngồi trong căn phòng nơi đã có một người đàn ông chừng năm mươi tuổi, dáng vẻ rất hoang mang. Cái cây xanh dường như còn khỏe hơn ông ta.

Ông ta toát mồ hôi hột và liên tục gặm móng tay. Viên cảnh sát hi vọng sau khi ra khỏi phòng khám ông ta sẽ ổn hơn lúc vào.

- Anh đến đây lâu chưa? Người bệnh hỏi bằng giọng không chắc chắn. Bà ấy thật sự rất giỏi, rồi ông sẽ thấy. Tôi thì đã năm năm rồi, tuần nào cũng gặp.

- À... Và ông thấy tốt chứ?

- Vâng. Trước đây, anh thấy đấy, tôi sẽ không bao giờ dám nói chuyện với anh.

- Tôi có vẻ đáng sợ đến thế sao? Alexandre lo lắng.

- Không, không phải thế! Là tại tôi... Tôi bị chứng sợ hãi. Tôi không thể nói chuyện với người khác. Đúng hơn là tôi từng không thế. Bây giờ thì tốt hơn rồi. Còn anh? Có lẽ anh ngại... phải nói ra tại sao anh ở đây. Tôi thật tọc mạch quá!

- Không, tôi không ngại đâu, Gomez đáp. Tôi đến nói chuyện với bà ấy về một vụ tự sát.

Người bệnh tròn xoe mắt, rõ ràng là rụng rời tay chân. Lẽ ra Gomez nên im lặng thì tốt hơn.

- Không nên đâu! Không nên thế, tôi đảm bảo với anh! Tự sát không phải là giải pháp đâu!

- Tôi là thiếu tá cảnh sát và tôi cần lời khuyên của bà ấy cho một vụ điều tra, Alexandre vội giải thích.

- Ồ xin lỗi! Tôi cứ tưởng là...

- Không sao đâu.

Đúng lúc đó, cánh cửa phòng khám mở ra, bà bác sĩ tâm thần tiễn một phụ nữ trẻ ra ngoài và nói chuyện với cô thư kí vài giây, rồi đến trước cửa phòng chờ. Bà chào người khách quen và chăm chú nhìn Gomez.

- Thiếu tá? Tôi sẽ tiếp anh ngay. Với điều kiện là phải nhanh.

Alexandre bắt tay bà, nháy mắt với người đàn ông ngồi cạnh cái cây màu xanh rồi đi theo bà bác sĩ vào trong phòng khám rộng rãi.

- Xin thứ lỗi vì tôi không hẹn trước, nhưng tận thứ bảy tôi mới xin được tên của chị, và chuyện khá gấp.

- Anh ngồi đi, bác sĩ Murat đề nghị.

Gomez ngồi xuống chiếc ghế duy nhất án ngữ phía trước bàn làm việc. Bác sĩ tâm thần là một phụ nữ chừng bốn mươi tuổi, vẻ ngoài khá khó coi nhưng ánh mắt lại không có vẻ gì là hăm dọa.

- Tôi đến nói chuyện với chị về Laura Paoli. Một trong số các bệnh nhân cũ của chị.

- Laura Paoli... Vâng, tôi nhớ rồi, bà bác sĩ gật đầu. Cô ấy thế nào rồi?

- Cô ấy chết rồi, viên cảnh sát tiết lộ.

Bà bác sĩ gần như không có phản ứng.

- Lẽ ra tôi phải nghĩ đến chuyện đó. Nếu không, hẳn anh sẽ không đến đầy... Đã xảy ra chuyện gì với cô ấy?

- Cô ấy tự sát bằng cách nhảy qua cửa sổ. Cách đây khoảng sáu tháng.

Bà Murat mất một lát để tiêu hóa tin xấu. Thất bại.

- Việc cô ấy không đến khám nữa không khiến chị lo ngại sao? Viên cảnh sát hỏi.

- Không. Chuyện đó rất hay xảy ra, anh biết đấy... Bệnh nhân thích lúc nào là dừng chữa trị lúc đó. Với lại, tôi cũng không khám cho Laura lâu. Cùng lắm là bốn buổi. Nhưng tôi nhớ cô gái đó vì trường hợp của cô ấy khá hiếm gặp.

- Tôi hiểu, Gomez mỉm cười. Như thế, chị có thể nói chuyện với tôi về cô ấy, về các vấn đề của cô ấy. Trước hết, cho tôi biết Laura đã đến gặp chị như thế nào. Tại sao cô ấy lại cần đến chị?

Bà bác sĩ ngồi thoải mái hơn trong ghế và vắt chéo chân.

- Tôi nhớ cô ấy thường nhìn chăm chăm vào chiếc đi văng như thể nó làm cô ấy sợ. Trong khi cô ấy đã ngồi lên ghế rồi. Hình như tôi bị điên, bác sĩ ạ, cô ấy mở lời như thế. Tôi đã ngạc nhiên, đương nhiên rồi. Tôi đã hỏi ai khẳng định là cô ấy điên, và cô ấy nói với tôi: Tất cả mọi người. Bạn bè tôi, gia đình tôi... Sau đó, cô ấy đã kể chuyện. Một người nào đó, vô hình, đã biến cuộc sống của cô ấy thành ác mộng... Những cánh cửa sổ mở ra khi cô ấy đi vắng, những đồ trang trí đổi chỗ trên giá. Những bức ảnh biến mất trong album. Những tiếng động ban đêm... Lúc đầu, tôi tự nhủ cô ấy thật sự bị quấy rối, nhưng rồi nhanh chóng hiểu ra rằng cô ấy đang bị hoang tưởng.

- Tại sao? Gomez hỏi.

- Thì bởi vì cô ấy kể cho tôi nghe những chuyện hết sức vô lý! Tại sao lại có người nào đó vào nhà cô ấy - mà làm thế nào vào được nhà mà không phá cửa, trong khi cô ấy đã thay ổ khóa - chỉ để đổi chỗ những đồ trang trí trên giá?

- Sao lại không? Viên thiếu tá giáng trả.

- Bởi vì chuyện đó chẳng có nghĩa gì hết! bà bác sĩ tự vệ.

- Trừ khi đúng là hắn muốn tất cả mọi người nghĩ cô ấy bị điên. Hắn làm những việc hoàn toàn vô lý trong mắt tất cả mọi người, thậm chí cả trong mắt chính nạn nhân của hắn, theo cách mà không ai, bất kì lúc nào, có thể nghĩ là nó thật sự tồn tại đâu đó, ngoài đầu óc của cô gái tội nghiệp...

- Anh định ám chỉ là Laura thực sự bị quấy rối? Anh biết những yếu tố cho phép nghĩ như thế không?

- Có.

Anh có cảm giác bà Murat vừa nhận một cú dùi cui nện vào đầu.

- Nếu thế thì ta đang gặp một kẻ đặc biệt ác độc..

- Hoàn toàn đúng, Alexandre khẳng định. Một trong các đồng nghiệp của tôi đã nói chuyện về Laura Paoli, và lại mới có một cô gái đến sở cảnh sát nơi tôi làm việc để trình báo những sự việc gần như giống hệt. Thế nên tôi đã liên hệ hai vụ với nhau, đương nhiên.

- Anh đang nói với tôi là hắn lại tái diễn?

- Đáng buồn thay, bác sĩ ạ.

Bà bác sĩ tháo kính ra, như để khỏi phải nhìn thấy sự thật hiển nhiên.

- Nhưng chẳng phải là hơi ngẫu nhiên sao? Bà hỏi. Tôi muốn nói... là anh từng nghe nói về Laura và lại bắt gặp đúng nạn nhân thứ hai?

- Gã đó sống trong vùng này, hắn đi săn ở quanh đây. Tôi chỉ biết hai trong số các nạn nhân của hắn, nhưng nếu chuyện này là đúng, thì con số phải lớn hơn nhiều. Và một điều chắc chắn, căn cứ vào phương pháp và thời gian áp dụng chúng, hắn buộc phải hành động trên một địa bàn hẹp. Một kẻ tâm thần có thể đi khắp nước Pháp nếu hắn hãm hiếp hoặc giết chết nạn nhân của mình rồi lại lặng lẽ trở về nhà. Còn ở đây, chúng ta đang có một kẻ quấy rầy họ trong nhiều tháng trời. Thế nên, hắn không thể đi xa khỏi nhà, xa nơi làm việc nếu hắn có công việc... Như vậy, các nạn nhân đều nằm trong cùng một khu vực địa lý.

- Tôi không thể tin nổi, bà bác sĩ thú nhận. Thế theo anh, mục đích của hắn là gì?

- Khiến họ hóa điên. Và sau đó giết họ. Laura đã được kết luận chính thức là nhảy qua cửa sổ, nhưng tôi nghĩ hắn có trợ giúp đôi chút.

Bà Murat lắc đầu. Rõ ràng là bà không muốn tin, mặc dù những điều bà vẫn chắc chắn vừa sụp đổ.

- Tại sao lại phải khiến họ hóa điên, theo như anh nói, trước khi giết họ?

Gomez nhún vai.

- Đừng yêu cầu tôi tìm hiểu động cơ sâu xa của một kẻ tâm thần. Tôi chỉ biết về những kẻ bán thuốc phiện, gây sự, đĩ điếm...

- Tôi hiểu, bà bác sĩ mỉm cười. Anh biết đấy, tôi đã nhận thấy Laura bị chứng ảo giác hoang tưởng. Và tôi đã tìm những nguyên nhân có thể khiến cô ấy mắc phải chứng bệnh đó. Nhưng thật đáng buồn, cô ấy không cho tôi thời gian để hiểu. Cô ấy chỉ đến có ba hay bốn lần, như tôi đã nói... Chắc là tôi đã không nói những gì cô ấy muốn nghe, nên cô ấy không quay lại nữa.

- Quả đúng thế, không phải vì vụ tự sát mà cô ấy bỏ điều trị, Alexandre khẳng định. Cô ấy đã kết liễu đời mình khoảng hai tháng sau khi thôi đến đây.

- Cho tôi biết, người phụ nữ mà anh đang nói đến, người có thể là nạn nhân thứ hai...

Bà có cách nói chữ nạn nhân thật buồn cười. Gomez hiểu là anh chưa thuyết phục được bà.

- Tôi đang nghĩ đến một chuyện... Có bao giờ cô ấy nghe nói đến Laura không?

- Họ không quen biết nhau, Gomez khẳng định.

- Anh chắc chắn là họ không có bạn chung chứ? Hoặc cô gái đó không thể cách này hay cách khác, biết về chuyện của Laura?

- Tại sao?

- Nếu nạn nhân thứ hai này...

- Cô ấy tên là Cloé, Alexandre nói rõ thêm.

- Nếu Cloé đã nghe nói đến chuyện này, nếu chuyện đó làm cô ấy sợ rất có thể sau đó cô ấy tự phát triển triệu chứng tương tự. Nếu cô ấy có cơ hội, tất nhiên.

Gomez đưa mắt dò hỏi.

- Tôi sẽ nói rõ hơn...

- Tôi rất muốn thế! Alexandre châm chọc.

- Thử tưởng tượng rằng Cloé cũng có những đặc điểm như thế. Nói cách khác là cô ấy vốn hay bị ám ảnh. Thử tưởng tượng rằng sau đó cô ấy nghe nói về những điều Laura đã phải trải qua. Cô ấy tin chắc là Laura thật sự bị quấy rối. Chuyện đó khiến cô ấy hoảng sợ, cô tự nhủ đó là một cơn ác mộng mà cô ấy không muốn phải chịu đựng. Thậm chí tự nhủ là có một kẻ tâm thần đang lang thang trong vùng. Hắn rất có thể nhằm vào cô ấy... Sau đó, chỉ cần một tác động là cô ấy sẽ đi theo đúng con đường của Laura.

- Một tác động?

- Một người đàn ông đi theo cô ấy trong phố, chẳng hạn thế. Ngày nào chả có chuyện đó, anh biết đấy.

- Chuyện đã bắt đầu đúng như thế đấy, Gomez thừa nhận. Một gã đã bám theo lúc cô ấy ra xe.

- Cloé có tiền sử bị hoang tưởng không? Bản tính hay ám ảnh chẳng hạn?

- Tôi không biết gì cả, viên cảnh sát thú nhận.

- Phải xác minh lại, thiếu tá! Phải hỏi người thân, bạn bè cô ấy... Tất nhiên, với những người không có chuyên môn, thì việc phát hiện là không hề dễ dàng, nhưng tôi tin là anh nên ưu tiên tìm hiểu xem Cloé có từng nghe nói về Laura hay không. Và nếu câu trả lời là có, hãy tin chắc là cô ấy cũng bị triệu chứng tương tự.

- Tôi không tin, nhưng tôi sẽ xác minh.

- Tôi phải dừng đây. Không thể để bệnh nhân của tôi chờ lâu hơn nữa.