Chương 46
Joé đã không ăn trưa.
Cô có cảm giác có một cái thòng lọng, cứ mỗi hơi thở lại thắt chặt ruột gan cô thêm một chút.
Cứ năm phút cô lại nhìn đồng hồ, đặt bên phải máy tính để bàn. Không thể nói thời gian trôi quá nhanh hay quá chậm.
Mười lăm phút nữa cuộc họp sẽ bắt đầu, Cloé cảm thấy căng thẳng. Giống như một nghệ sĩ trước khi lên sân khấu.
Cô rời văn phòng, đi ra khu vệ sinh. Đứng trước gương, cô vuốt lại mái tóc, dặm lại lớp trang điểm, cài cúc áo sơ mi cho nghiêm trang hơn một chút.
Một nữ giám đốc tương lai thì phải gợi cảm hay nghiêm túc?
Hai bàn tay cô hơi run, trán cô cũng vậy. Cô nhận ra là mình đã thay đổi. Thật sự, sâu sắc. Mới cách đây vài tháng thôi, có lẽ cô sẽ tự tin hơn. Cảm giác duy nhất mà cô cảm thấy vào thời điểm này có lẽ chỉ là dư vị của chiến thắng.
Nhưng đã xảy ra biết bao nhiêu chuyện, trong rất ít thời gian...
Áp hai tay lên mảng gạch ốp màu lục nhạt bao quanh bồn rửa, cô nhắm mắt lại.
Mình đã thành công, ngày trọng đại đã đến. Mình đã thành công, mặc cho những trở ngại, mặc cho tất cả những gì mình phải đối mặt. Mặc cho những gì Bertrand đã khiến mình phải chịu đựng.
- Nhưng tao sẽ kể hết cho Alexandre và anh ấy sẽ nghiền nát mày!
Cánh cửa mở ra, bóng Martins hiện ra trong gương. Bệ vệ.
Lẽ ra họ nên tránh những khu vệ sinh chung.
- Căng thẳng à? Viên phó giám đốc châm chọc.
Anh chăm chú nhìn cô với vẻ thỏa mãn.
Philip tội nghiệp, anh chưa biết điều gì đang đợi anh!
- Tôi chẳng có lý do gì để mà căng thẳng cả.
- Quả đúng thế thật, bởi vì trò chơi đã kết thúc rồi.. Martins khẳng định với một nụ cười chứa đầy hàm ý.
Họ quan sát nhau qua cái bóng trong gương, suốt nhiều giây. Rồi Cloé quay lại phòng mình và va ngay vào tổng giám đốc.
- Đến giờ rồi, Cloé.
- Ta đi thôi, cô nói.
Ông khoác tay cô, sự tiếp xúc lạ lùng đó khiến cô an tâm. Họ cùng đi về phía căn phòng họp rộng, nơi một số nhân viên đã đứng đợi. Như thể họ đang đi qua một giáo đường để đến lễ đài.
Bàn và ghế đã được đẩy lùi vào góc phòng. Như vậy, sẽ là một cuộc họp đứng, hay đúng hơn chỉ là một bài phát biểu.
Đến lượt Martins đến, bắt tay vài người. Ánh mắt anh lại bắt gặp ánh mắt Cloé lần nữa, trong thế đối đầu thầm lặng. Rồi Pardieu đứng ra gần cửa sổ và đề nghị im lặng. Các đồng nghiệp đứng thành hình cầu vồng trước mặt ông. Buổi lễ lớn có thể bắt đầu.
- Hôm nay, tôi triệu tập các bạn để thông báo một điều đặc biệt.
Có thể nghe thấy cả tiếng ruồi bay. Và tiếng đập của tim cô, Cloé chắc chắn thế.
- Tôi đã quyết định nghỉ hưu sau mười lăm ngày nữa.
Tin mới không khiến ai ngạc nhiên. Từ một thời gian trở lại đây, mọi người đã cá cược về việc kế vị ngai vàng.
- Các bạn yên tâm, hôm nay tôi chưa đọc diễn văn tạm biệt đâu! Tôi để dành nó cho bữa tiệc chia tay. Sau khi các bạn đã uống sâm panh để có thể chịu đựng điều đó!
Vài người khẽ cười, những người khác chỉ mỉm cười. Cloé và Martins vẫn như tượng đá.
- Tôi triệu tập các bạn hôm nay, là để thông báo người sẽ kế nhiệm tôi đứng đầu Công ty. Tôi đã phải suy nghĩ rất lâu, và với sự đồng thuận của Hội đồng quản trị. Và tôi có thể nói với các bạn rằng việc lựa chọn không hề dễ dàng. Không phải vì tôi là người không thể thay thế, tất nhiên, nhưng... những quyết định như thế này lúc nào cũng phức tạp.
Nào, nói đi, Bố Già, nói ra đi! Cloé âm thầm cầu xin.
- Kể từ ngày 1 tháng sáu, Công ty sẽ có một người đứng đầu mà tất cả các bạn đều biết, vì tính đến giờ người đó đã làm việc với chúng ta được vài năm..
Một cục lửa nổ tung trong bụng Cloé. Cô không thể ngăn đôi môi khỏi mỉm cười, đôi mắt thoáng lướt về phía Martins, anh ta nhợt nhạt như một xác chết.
- Người đó sẽ nhận chức vụ trong vòng mười lăm ngày nữa, Pardieu nói tiếp. Và tôi hi yọng rằng các bạn vẫn sẽ thể hiện lòng trung thành và tận tâm với người đó như các bạn đã từng thể hiện với tôi...
Ông quay về phía Cloé, nhìn thẳng vào mắt cô.
- Người kế nhiệm tôi tên là Philip Martins.
Cú sốc mạnh đến nỗi Cloé có cảm giác Ông Già vừa đâm dao vào lưng cô.
Mà quả thực, đó chính là việc ông ta vừa làm.
- Tôi biết rằng với Philip, Công ty sẽ được chăm lo cẩn thận. Vào Công ty chúng ta đến nay đã được tám năm, anh đã gây dựng cho mình một kinh nghiệm chắc chắn và thể hiện rằng anh biết đưa ra những quyết định đúng đắn vào đúng thời điểm, đồng thời vẫn biết làm việc với trí tuệ tập thể, là đặc trưng của Công ty và cũng là điều đã mang lại thành công cho nó.
Cloé choáng váng. Những ngôi sao nhỏ đủ màu sắc xé rách tầm nhìn của cô. Cô không còn nghe thấy gì, từ ngữ chẳng còn ý nghĩa gì.
Kinh nghiệm chắc chắn... quyết định đúng đắn... tinh thần tập thể... thành công...
Không, thật sự điều đó chẳng có ý nghĩa gì.
Cô lại quay đầu về phía Philip, nhìn thấy thất bại của cô phản chiếu trong mắt của đối thủ. Thất bại và cũng là bản án tử hình của cô.
Nỗi đau khủng khiếp, nỗi nhục nhã kinh hoàng.
Những ánh mắt, thỏa mãn hoặc thương cảm, thiêu cháy da cô, cắt xẻ thịt cô.
Khi những tiếng vỗ tay vang lên, chúng giống như chừng ấy cái tát.
Cloé liền bỏ chạy.