← Quay lại trang sách

Chương 47

Hẳn là chúng ta đang gặp một kẻ đặc biệt ác độc...

Không cần tư vấn của một bác sĩ tâm thần thì cũng hiểu được điều đó. Gomez tự nhủ anh đã thật sự lãng phí thời gian. Anh cũng tự nhủ hẳn là Laura phải cảm thấy vô cùng đơn độc. Đơn độc, đối diện với Cái Bóng.

Đến độ chỉ còn một lối thoát duy nhất: nhảy xuống, lao vào nơi xa lạ.

Cú nhảy mà Alexandre vừa ngờ vực lại vừa hi vọng.

Anh để xe ở bãi đỗ xe của bệnh viện, chui vào trong tòa nhà lớn.

Đã nhiều ngày nay anh không đến đây. Nhưng không phải cảm giác tội lỗi vì bỏ mặc Cậu Nhóc dẫn bước anh đến đây. Mà là một nhu cầu bắt buộc.

Nhu cầu được nhìn thấy cậu ta, kể cả là qua vách kính.

Đến khoa hồi sức cấp cứu, Gomez hỏi cô y tá trưởng để xin phép vào thăm.

- Cậu Laval đã được chuyển phòng, y tá thông báo. Tình trạng của cậu ấy đã được cải thiện, thế nên chúng tôi đã chuyển cậu ấy vào một phòng bệnh thực sự, ở khu đa khoa.

- Cậu ấy tỉnh rồi à? Gomez hi vọng và nở nụ cười trẻ thơ.

- Không, cậu ấy vẫn đang hôn mê. Nhưng không cần máy trợ thở nữa.

Cô y tá chỉ dường cho anh rồi quay lại với các bệnh nhân. Alexandre để cho nỗi xúc dộng dần dần lắng xuống. Trong một giây, anh những tưởng phép màu đã xảy ra.

Anh quay lại hành lang, bị lạc, hỏi đường.

Cuối cùng, năm phút sau, anh nhón chân bước vào phòng bệnh của Laval. Như thể anh sợ làm cậu tỉnh giấc. Trong khi anh muốn đánh thức cậu biết bao...

Anh kéo một chiếc ghế lại gần giường bệnh, cởi áo khoác rồi ngồi xuống.

- Chào cậu, nàng Công chúa ngủ trong rừng. Nhìn xem, phòng mới của cậu xinh thật đấy!

Anh cầm lấy bàn tay Cậu Nhóc, siết chặt trong tay mình.

- Đúng là cậu trông khá hơn.

Khuôn mặt Laval đã gần như trở lại bình thường, thanh tú và đẹp đẽ như trước. Anh vẫn phải dùng ống truyền, đương nhiên. Mỗi bên cánh tay là một cái ống. Anh cũng được nối với một cái máy theo dõi huyết áp và nhịp tim.

Không còn những cái ống trong mũi hay trong họng. Thậm chí một số chỗ băng bó đã được tháo bỏ.

Nhưng chân anh không mọc lại. Và đôi mắt anh vẫn nhắm đầy tuyệt vọng.

- Tôi đã mang cho cậu cái này, viên thiếu tá nói tiếp và đặt một cuốn sổ nhỏ lên chiếc bàn đầu giường. Không phải để đọc đâu, vì nó còn trắng tinh...

Gomez buông tay viên thiếu úy và lấy từ trong túi ra một cái bút. Anh mở cuốn sổ trên đầu gối, viết ngày tháng vào trang giấy trắng đầu tiên.

- Đây là một kiểu nhật kí hải trình, anh giải thích. Tôi sẽ ghi lại đây tất cả những tiến bộ mà cậu đạt được mỗi ngày. Tôi cũng sẽ ghi lại những người đến thăm cậu, những chuyện xảy ra mà cậu không thể thấy được. Nhưng có thể cậu muốn biết khi... khi cậu tỉnh lại.

Bằng thứ chữ sắc nét của mình, Alexandre viết vài dòng rồi lại ngước mắt lên nhìn Cậu Nhóc.

- Tôi rất tiếc, anh nói. Đã nhiều ngày nay tôi không đến, tôi biết thế. Nhưng tôi có việc bận. Một vụ điều tra.

Anh nhớ lại Laval yêu thích bóng đá đến mức nào. Mặt khác, cậu ta cũng chơi bóng, kiểu nghiệp dư.

Khi còn đủ hai chân.

Cổ họng Alexandre nghẹn lại, anh cố kìm nước mắt

- Mặc dù tôi phải ngồi ghế dự bị từ khi cậu nằm trên cái giường này, tôi đã quyết định quay lại sân... Tôi tin là tôi đang có một vụ quan trọng. Một thằng khốn đang gây chuyện với các cô gái, hắn thích khiến họ hóa điên cho đến khi họ gieo mình qua cửa sổ. Những kẻ tâm thần không phải là thế mạnh của tôi, nhưng vì không ai muốn phụ trách vụ đó, tôi đành làm vậy... Tôi tin rằng việc này cũng giúp cho chính tôi khỏi hóa điên! Và mặc dù tôi không thể ngày nào cũng đến, tôi muốn cậu biết là tôi nghĩ đến cậu. Và điều đó thì ngày nào cũng thế. Phút nào cũng thế. Từng giây đáng ghét...

Alexandre đột ngột quay lại, nhìn thấy đại úy Villard ở cửa phòng. Đang mỉm cười, gần như dịu dàng.

Gomez vội buông tay Cậu Nhóc và gấp cuốn sổ lại.

- Anh có thể tiếp tục cầm tay cậu ấy, viên đại úy vừa nói vừa lại gần.

Hai người nhìn nhau một lát, rồi đến lượt Villard ngồi xuống.

- Cậu ấy ổn hơn rồi, đúng không?

- Có thể nói thế, Alexandre thừa nhận. Dù thế nào, trông cậu ấy cũng khá hơn. Với lại bây giờ cậu ấy đã tự thở được rồi.

- Còn anh, anh thế nào rồi?

Gomez ngạc nhiên khi nghe Villard đặt cậu hỏi đó. Anh chỉ nhún vai.

- Anh làm gì cho hết ngày? Anh không quá buồn chán chứ?

- Tôi đan khăn len cho Hội Cứu tế quốc gia.

- Hình như anh đang âm thầm điều tra. Đúng không?

- Thế cậu muốn tôi làm gì khác chứ! Tôi chẳng biết gì về đan len cả.

Viên thiếu tá lại cầm tay Laval trong tay mình.

- Anh tin là cậu ấy sẽ tỉnh lại chứ? Villard lại hỏi.

- Tôi không biết. Nếu có thể đổi mạng sống của tôi để lấy lại mạng sống cho cậu ấy, tôi sẽ làm.

Viên đại úy lắc đầu.

- Anh vẫn luôn thích những câu đao to búa lớn nhỉ, Alex?

- Đó là sự thật. Chính vì lỗi của tôi mà cậu ấy rơi vào tình trạng này. Và tôi thề với cậu là tôi muốn ở vào chỗ của cậu ấy. Không chỉ để cậu ấy không phải chịu đựng những gì cậu ấy đang chịu đựng, mà bởi vì tôi rất hợp với việc hôn mê.

Villard bỗng cảm thấy rất khó chịu.

- Alex, chúng tôi đã không giúp được nhiều khi vợ anh ra đi, nhưng...

- Anh có thể nói là chết, Gomez nghiệt ngã cắt ngang.

- Khi vợ anh chết, Villard sửa lại. Nhưng anh không muốn chúng tôi giúp. Anh tạo khoảng trống xung quanh anh.

- Không. Tôi đã bị hút vào khoảng trống. Không giống nhau.

- Tôi biết là anh không muốn thế. Tất cả chúng tôi đều biết rằng anh không muốn thế. Anh không muốn Laval bị nguy hiểm. Chúng tôi không quên anh là ai.

Gomez cảm thấy nước mắt lại trào lên. Anh liên khoác áo và cúi xuống hôn lên trán Laval.

- Ngày mai tôi sẽ quay lại, cậu nhóc ạ. Hãy đáng yêu nhé, đừng chọc phá các nữ y tá quá nhiều.

Rồi anh bắt tay cấp dưới.

- Cảm ơn anh bạn, anh nói.

- Về chuyện gì? Villard ngạc nhiên.

- Cảm ơn, thế thôi.

Anh đi qua cửa, rảo bước để trốn càng nhanh càng tốt khỏi những hành lang lặng lẽ tỏa mùi bệnh tật và chết chóc. Ít ra thì Sophie cũng thoát khỏi thứ này. Được sống những năm cuối đời trong căn hộ của hai người, bên cạnh anh.

Vừa đặt chân ra đến bên ngoài, Gomez châm một điều thuốc và hít một hơi thật sâu bầu không khí có hương vị nicotin. Thật sung sướng...

Trốn trong căn hộ của mình, Alexandre nằm lăn trên ghế dài và ngốn một bữa trưa hẳn phải khiến một chuyên gia dinh dưỡng công phẫn.

Tối nay, anh sẽ đến gặp Cloé. Để yên tâm là cô vẫn an toàn. Bảo vệ sát sạt

Lẽ ra anh không bao giờ nên ngủ với cô, và hoàn toàn ý thức được điều đó. Nhưng cũng không thể nào thực sự tiếc nuối về chuyện đó. Thậm chí anh còn sốt ruột mong nó tái diễn, trong khi chỉ nghĩ đến thôi anh đã thấy như bị buồn nôn. Anh tự ghê tởm chính mình.

Điện thoại di động của anh rung lên, anh với tay ra chiếc bàn thấp để lấy.

- Vâng?

- Chào anh, Alexandre, là Valentine đây.

- Valentine? Gomez vừa nhắc lại vừa mỉm cười. Em thế nào rồi?

- Cậu hỏi đó phải đặt cho anh mới đúng, cô gái trẻ trả lời.

- Tốt hơn hết là không hỏi.

Một thoáng im lặng, rồi Valentine lên tiếng.

- Em đang tự hỏi tối nay ta có thể gặp nhau không. Em không phải trực và em còn nợ anh một lời mời đi ăn nhà hàng.

- Em không nợ tôi gì cả, viên cảnh sát khẳng định. Với lại tối nay tôi có việc hẹn trước mất rồi.

Anh cảm nhận nỗi thất vọng ở đầu dây đằng kia, ngần ngừ một lát. Đôi khi niềm vui và nỗi tuyệt vọng lại pha trộn với nhau thật tốt...

- Nhưng ta có thể gặp nhau chiều nay, nếu em muốn.

- Để đi ăn nhà hàng thì sẽ không tiện đâu! Valentine đùa.

- Thế thì mời tôi uống cà phê đi.

- OK. Anh muốn đến nhà em không?

Alexandre mường tượng ra một cuộc hẹn hò nóng bỏng, và anh muốn tránh. Trong lúc này.

- Ta có thể gặp nhau ở trong phố, anh nói. Em có biết quán rượu trên phố Racine không?

- Không, nhưng em sẽ tìm được, cô gái khẳng định.

- Vậy mười chín giờ ở đó, được không?

- Được đấy, Valentine khẳng định lại. Hẹn gặp lại anh.

- Tạm biệt em, Gomez nói rồi gác máy.

Anh ném chiếc điện thoại vào đầu kia của chiếc ghế sô pha, thở dài. Nhặt một bức ảnh trên bàn, đặt lên đầu gối. Anh buồn bã mỉm cười với Sophie.

- Anh biết, anh đang rối quá... Nhưng anh vẫn còn đây, anh đã giữ lời hứa, em thấy đấy, ít nhất là trong lúc này. Tuy nhiên, anh không hề hứa gì với em, em nhớ không?... Mà làm sao em có thể nhớ được chứ? Chỉ có anh nhớ thôi... Và chuyện đó khiến anh đau đớn muốn chết.

⚝ ⚝ ⚝

Chuyện đó khiến cô đau đớn muốn chết.

Cloé giam mình trong văn phòng. Đứng trước cửa sổ, trán áp vào vách kính, hai hàm răng nghiến chặt thất bại.

Làm sao Pardieu dám gây ra cho cô một chuyện như vậy?

Làm sao lão khốn đó có thể xử sự vô liêm sỉ, tàn bạo đến thế?

Nathalie gõ cửa một lần, rồi vào ngay.

- Cloé? Tôi đến xem...

- Ra đi, cấp trên của cô nói bằng giọng khàn đặc.

- Nhưng...

- Ra đi! Cloé nhắc nhưng không quay lại.

Cuối cùng, cánh cửa khép lại sau lưng cô. Môi cô bắt đầu run lên, cổ họng nghẹn lại.

Không khóc, đợi đến khi ở nhà.

Cánh cửa lại mở ra lần nữa, Cloé nhắm mắt

- Tôi đã bảo chị ra đi!

- Tôi có chuyện muốn nói với cô, một giọng đàn ông cất lên.

Giọng nói mà cô căm thù, từ giờ trở đi. Cô quay lại và đối mặt với Pardieu

- Tôi hiểu nỗi thất vọng của cô. Nhưng phản ứng của cô, lúc trước... Cô bỏ trốn như thế...! Tôi những muốn cô kiềm chế hơn một chút. Chuyên nghiệp hơn một chút

- Tôi thật sự rất tiếc vì phản ứng của tôi đã khiến ông thất vọng, thưa ông tổng giám đốc!

Cô vừa nói với ông ta bằng giọng chưa từng có. Ngạo mạn và giận dữ.

- Ông những muốn cả tôi cũng phải vỗ tay? Cô hỏi thêm.

- Tôi hình dung ra là cô ghét tôi, cô bé ạ, Pardieu thở dài. Nhưng...

- Đừng gọi tôi là cô bé nữa đi. Tôi có tên. Tên tôi là Cloé Beauchamp.

Viên tổng giám đốc mỉm cười, hơi coi thường. Như thể tất cả chỉ là một trò chơi.

- Tôi thấy là cô đang không có tâm trạng nghe tôi nói. Chúng ta sẽ nói lại chuyện này sau.

- Ông muốn thế nào cũng được, thưa ông tổng giám đốc, Cloé đáp trả.

Cuối cùng, Pardieu cũng đi khỏi, khẽ khàng khép cửa lại sau lưng, Cloé đứng bất động mất một lúc lâu.

Ánh mắt cô thiêu đốt những chồng hồ sơ đang chất đống trên bàn, chúng chế giễu cô.

Đột nhiên, cô vớ lấy một hồ sơ, ném mạnh vào cánh cửa. Giấy rơi lả tả trên mặt sàn, cô giận dữ giẫm chân lên. Rồi, trong sự im lặng chết chóc, cô ném những tập hồ sơ quý giá, từng tập một, dọc căn phòng.

Cuối cùng, cô đổ vật xuống chiếc ghế phô tơi, hoàn toàn ngây dại.

⚝ ⚝ ⚝

Gomez ra khỏi phòng tắm và đi tìm quần áo sạch. Anh phải nghĩ đến việc cho chạy máy giặt, nếu không muốn chỉ mặc quần đùi ra ngoài.

Anh nhanh nhẹn xuống cầu thang, quyết định đi bộ đến quán rượu, thực ra là để tận hưởng không khí mát mẻ của chiều xuân. Như thể mặt trời có thể làm tan băng giá.

Chỉ là vấn đề về độ dày...

Anh chuẩn bị gặp một cô gái đang chờ đợi điều gì đó từ anh. Người đã đem lòng yêu anh, hẳn là thế. Anh chuẩn bị nói với cô là phải quên anh đi. Hoặc cho cô một tia hi vọng, anh còn chưa quyết định.

Trước khi đến gặp một người khác, người mà anh sẽ ôm trong vòng tay, sẽ yêu đương, đêm nay.

Mọi thứ, chỉ trừ lao xuống. Bám víu vào bất cứ thứ gì, bất cứ ai. Lấp đầy khoảng trống đang sâu dần trong anh, không thể lay chuyển. Và đang hút anh xuống trong một vòng xoáy chóng mặt.

Chìm đắm trong suy nghĩ, hai tay thọc sâu trong túi chiếc áo khoác da cũ kĩ, anh rảo bước, không nhận thấy Cái Bóng đang đi theo sau.

⚝ ⚝ ⚝

Đã 17h khi Cloé lấy lại được sức lực để rời khỏi hang ổ. Cô không thể ở thêm phút nào nữa tại nơi này, mặc dù cô những muốn ra về sau cùng, để không phải gặp mặt ai trong hành lang.

Hẳn là tất cả bọn họ đều vui mừng hớn hở. Cười sau lưng mình.

Một lũ khốn kiếp.

Cô nàng Cloé Beauchamp đã lĩnh một cái tát. Cô ta đã bị trả về đúng chỗ của mình! Cô tưởng tượng những cái cười khẩy, sau mỗi cánh cửa, hình dung ra những ánh mắt chế nhạo. Những lời đùa cợt rẻ tiền. Không lúc nào cô có thể nghĩ rằng một vài người sẽ thông cảm cho số phận của cô.

Khi con thú săn mồi chết, con mồi sẽ mừng rối rít...!

Cô đã dành cả buổi chiều để nguyền rủa Lão Già. Lắng nghe trong lòng nảy nở một nỗi căm thù sâu sắc. Tưởng tượng cô có thể bắt ông ta phải trả giá như thế nào.

Cô sẽ bắt ông ta phải trả giá như thế nào.

Đang đi về phía thang máy, cô nhìn thấy Martins đang đi đến từ hướng ngược lại.

Vừa nhìn thấy cô, anh ta đã thẳng lưng lên, ưỡn ngực ra. Giống như con đực cai trị muốn thể hiện mình là kẻ mạnh nhất.

Hai người gặp nhau, điều không thể nào tránh khỏi, nhưng ánh mắt họ tránh giao nhau.

Cloé nhấn nút thang máy và liếc mắt nhìn về phía cánh cửa văn phòng của Pardieu, tận cuối hành lang. Kẻ thù tồi tệ nhất của cô, từ nay trở đi.

Không, không phải kẻ thù tồi tệ nhất.

Vì cô biết rằng điểm yếu mới của cô sẽ càng làm cho bóng tối mạnh hơn, biến cô thành một con mồi hoàn hảo.

⚝ ⚝ ⚝

Rốt cuộc, anh đã không bảo cô hãy quên anh đi. Thực ra, anh chẳng yêu cầu cô điều gì.

Alexandre cứ để mặc cho mọi sự diễn ra. Với cảm giác là trái tim anh, quá mệt mỏi, đang cuộn mình trong một lớp chăn bằng lụa. Với cảm giác đang cắn ngập răng vào một làn da thịt mềm mại và mọng nước, cho đã cơn khát bằng máu tươi.

Tuy nhiên, không gì có thể khiến anh đã cơn khát. Cũng không gì có thể sưởi ấm trái tim anh, nó đã đang hấp hối.

Chỉ là sống sót.

Khi Valentine cầm tay anh, anh đã không làm gì để rút nó về.

Khi cô đưa khuôn mặt lại gần mặt anh, anh đã hôn cô.

Trước khi bỏ cô đứng như trời trồng, giữa quán rượu.

Anh có việc, ta sẽ sớm gặp lại nhau.

Thậm chí cô còn không phản đối. Rõ ràng là hạnh phúc với những mẩu vụn mà anh dành cho cô.

Alexandre đến chân tòa nhà, leo thẳng lên xe và đặt đèn hiệu lên nóc xe. Anh không còn là cảnh sát được lâu nữa, anh biết thế. Thế nên phải tận hưởng.

Không lâu nữa, tất cả những chuyện này sẽ kết thúc.

Cloé, Valentine, sự nghiệp của anh.

Cuộc đời anh.

Tất cả chỉ là một ảo ảnh. Bởi vì cô đã chết.

Anh hít thở, anh hút thuốc, anh ăn, anh uống, anh cương cứng. Tim anh đập, đôi khi quá mạnh. Trong đầu anh đầy những kỉ niệm, chúng nổi bồng bềnh giữa tai ương.

Nhưng tất cả những thứ đó chỉ là một ảo tưởng.

Bởi vì anh đã chết