Chương 48
Cloé quên mất người thợ khóa. Anh ta đang chờ trước cửa nhà, nhấm nháp một điều thuốc.
Cô không nghĩ đến việc xin lỗi vì về muộn, để mặc anh ta loay hoay ở cửa ra vào, còn cô thì lẩn vào phòng khách. Rót một nửa cốc whisky, thêm vào chút nước cam và ngồi tựa lưng vào ghế phô tơi.
Tất cả những chuyện này chỉ là một giấc mơ. Một cơn ác mộng. Chắc chắn cô sẽ mở mắt ra. Và mọi thứ lại trở về đúng chỗ của mình.
Cốc thứ hai.
Chuyện này nhắc cô nhớ đến khi Lisa ngã. Ngay sau đó, cô cũng tự nhủ như vậy.
Chuyện kinh khủng thế này không thể xảy ra được. Xảy ra với chúng ta.
Đây là một cơn ác mộng, mình sẽ thức dậy... Sáng mai, tất cả sẽ biến mất.
Cô đã không bao giờ thức dậy. Lisa cũng không.
Vậy đây là sự thật.
Cô bật máy tính xách tay, lôi ra từ quên lãng bản sơ yếu lí lịch tự thuật lập cách đây đã hơn ba năm. Vào thời điểm cô từng nghĩ đến việc rời bỏ chi nhánh để đi nơi khác. Cập nhật thông tin, thảo một bức thư xin việc. Và ngày mai, cô sẽ gửi đến một công ty khác.
Mắt cô nhòa đi, cô nhắm mắt lại. Bắt đầu lại, từ con số không. Hoặc gần như thế. Bắt đầu một sự nghiệp mới, tại một công ty khác. Với những đồng nghiệp mới, một ông chủ mới. Một ông chủ mà cô sẽ lại phải liếm gót giày. Chứng tỏ là cô có giá trị, cô là người giỏi nhất.
- Mình không phải là người giỏi nhất, cô thì thầm. Mình chẳng còn là gì cả...
Cô cáu kỉnh đưa tay lau nước mắt, uống nốt cốc rượu.
- Họ đã thích Martins hơn, thế có nghĩa là mình chẳng còn giá trị gì!
Cô đóng máy tính xách tay lại, đứng bật dậy đi đi lại lại trong phòng khách.
- Tất cả là lỗi của mày, đồ khốn kiếp! Cô bỗng hét lên. Tất cả là do mày! Và tao thề là mày sẽ phải trả giá!
Đứng ở cửa phòng, người thợ khóa chăm chăm nhìn cô ngơ ngác.
- Cô nói với tôi sao? Anh ta rụt rè hỏi.
Cloé lắc đầu ra hiệu không phải.
- Tôi đang nói chuyện điện thoại, cô chống chế. Anh xong chưa?
- Không, chưa đâu... Tôi làm tiếp đây.
Đúng thế, làm tiếp đi. Làm thế nào để thứ rác rưởi đó không thể nào đặt chân vào nhà tôi được nữa.
Bertrand, đồ rác rưởi. Nhưng cũng rất có thể là Martins... Nếu đúng là thế, nhiệm vụ của gã đàn ông mặc đồ đen đã kết thúc, Cloé sẽ không bao giờ nhìn thấy hắn nữa, và sắp trả một trăm euro mà chẳng để làm gì. Nhưng một trăm euro thì có ý nghĩa gì khi giấc mơ của cô đã tan vỡ.
Tan vỡ. Giống như cột sống của Lisa.
⚝ ⚝ ⚝
Viên thợ khóa vẫn còn ở đó khi Gomez xuất hiện ở nhà người mà anh vẫn đang gọi là khách hàng.
Viên thiếu tá bắt tay người thợ.
- Cô ấy ở trong phòng khách! Anh ta thì thầm. Và có vẻ rất khó chịu!
- Cô ấy lúc nào cũng khó chịu, Gomez nói thêm và mỉm cười.
Thực ra, Gomez tìm thấy Cloé trong phòng bếp cô đứng trước cửa sổ tay khoanh trước ngực, đang nhìn chăm chăm ra vườn. Có thể nói cô đã đứng đó nhiều giờ liền.
- Xin chào...
Khi cô quay lại, Alexandre hiểu ngay rằng ngày hôm nay của cô đã rất tồi tệ.
Ánh mắt cô, giống như một cuốn sách đang mở ở chương bi kịch.
Anh lại gần cô, nhưng ngần ngại không muốn chạm vào cô. Với cảm giác lạ lùng là đêm qua đã rất xa xôi. Họ lại là hai người xa lạ.
- Có chuyện gì không ổn thế? Viên cảnh sát hỏi.
- Anh rót rượu uống đi, nếu anh muốn, cô đề nghị và lại quay lại nhìn ra cửa sổ.
Alexandre nhìn thấy chai whisky trên chiếc bàn thấp, và cái cốc không.
- Anh thấy là em đã bắt đầu mà không có anh... Tuy nhiên, ta đã nói về chuyện này rồi, đúng không?
- Nếu anh đến để dạy em về đạo đức, thì đi đi, Cloé tuyên bổ.
- Anh đến để đảm bảo em được an toàn. Và cảm ơn em vì đã đón tiếp nồng hậu.
Anh nghe thấy cô cười gằn.
- Để đảm bảo em được an toàn? Hay có lẽ là để vui vẻ một chút,...?
Alexandre buộc cô phải đối diện với anh. Cô nhìn thẳng vào mắt anh. Lúc này, cô đã có thể chịu đựng được ánh mắt đó. Chỉ là thói quen thôi.
- Em muốn anh làm mới trí nhớ cho em? Alexandre hỏi. Chính em đã khiêu khích anh, em không nhớ sao?
- Em không phải nài nỉ nhiều lắm.
Alexandre mỉm cười, như thể đang nhổ vào mặt cô.
- Em muốn gì? Em quyến rũ không thể cưỡng nổi! Em đang cố gắng nói với tôi điều đó? Thế thì thật lạ lùng vì bạn trai của em đã bỏ em. Tôi tự hỏi tại sao! Em dịu dàng thế, quyến rũ thế cơ mà!
Cloé vùng ra khỏi vòng tay anh, áp trán vào vách kính.
- Cứ để hắn đến giết em đi, như thế lại tốt hơn.
Viên cảnh sát thở dài và cuối cùng cũng tự rót một cốc đầy.
- Tuyệt vời... Anh đề nghị ta quên những gì vừa nói đi, OK?
- OK, Cloé thì thầm. Em đang đau khổ, em rất tiếc.
- Anh hiểu rồi. Em đã gặp hắn ta? Anh phỏng đoán và châm một điếu Marlboro.
Chìm đắm trong im lặng, Cloé chăm chăm nhìn ra con phố vắng vẻ, như thể bỗng nhiên nó trở nên hấp dẫn.
- Em bắt chước tượng rất hoàn hảo... Nói chuyện với anh khó nhọc đến thế sao?
Người thợ khóa gõ nhẹ hai tiếng vào cánh cửa phòng khách.
- Tôi xong rồi, thưa cô. Tôi đã để cho cô hai chùm chìa khóa ở lối vào.
Cloé vớ lấy túi xách, và lấy cuốn séc ra. Người thợ đưa trả hóa đơn cho cô và ngoan ngoãn chờ đợi, mắt nhìn lom lom vào chai whisky với hi vọng sẽ được mời khai vị.
Nhưng Cloé chỉ đưa lại cho anh ta tấm séc, không nói một lời.
- Tốt rồi, cảm ơn cô. Hi vọng là lần này, cô sẽ không phải khó chịu nữa.
- Tạm biệt, Cloé trả lời. Tôi không tiễn, anh biết đường ra rồi đấy.
Người thợ khóa nhét tấm séc vào túi và bắt tay cô.
- Chúc cô buổi tối vui vẻ! anh ta nói bằng giọng châm chọc.
Gomez quan sát Cloé, trong khi cô rót cho mình một cốc. Cốc thứ ba.
- Được rồi, bây giờ chỉ còn hai chúng ta, em có thể nói cho anh biết đã xảy ra chuyện gì không?
- Hắn đã thắng! Cloé lẩm bẩm và lẩn trốn vào bếp.
Gomez ngước mắt lên trần nhà và nối gót cô.
- Anh không thích những trò đánh đố đâu, anh tuyên bố.
Cloé bật máy rửa bát. Động tác của cô thô bạo, anh đoán cô đang kiềm chế cơn thịnh nộ.
- Thế nào? Viên thiếu tá vẫn kiên trì. Hắn đã thắng, câu đó có nghĩa là gì?
- Pardieu đã để lại chức vụ cho Martins.
Nỗi căm thù thật khủng khiếp, khi cô thốt ra cái tên Pardieu và Martins.
- Chết tiệt! Gomez chỉ đáp lại có thế. Ông ta đã báo với em thế nào?
- Ông ta đã triệu tập một nửa nhân sự trong Công ty và đọc một bài diễn văn hay ho về con người phi thường sắp kế vị ông ta! Chỉ có điều con người đó không phải là em. Người ta gọi đó là làm nhục công khai, hình như thế.
- Thật tồi tệ, viên thiếu tá thừa nhận. Em đã nói chuyện với ông ta chưa? Anh muốn nói là sau đó...
- Em muốn giết ông ta. Thế nên không, em đã không nói chuyện.
- Em sẽ làm gì?
- Em không biết... Tìm một chỗ làm khác, có lẽ thế. Sau sự sỉ nhục đó, em không nghĩ làm sao có thể ở lại được.
- Tại sao em lại nói: Hắn đã thắng?
- Chức vụ đó từng là của em. Và hắn đã chiếm được nó ngay trước mũi em, chính là vì thời gian vừa qua, em không xứng tầm. Em đến muộn, em phạm sai lầm, em vắng mặt... Thế nên, hắn đã thắng. Em sẽ không được là tổng giám đốc. Em sẽ không bao giờ là tổng giám đốc!
Gomez lại nghĩ đến gã giám đốc nhân sự ở siêu thị. Lão Pastor ngu ngốc.
Đi muộn nhiều lần, vắng mặt không lý do chính đáng, nhầm lẫn khi tính tiền...
- Nhưng em không đáng bị như thế, Cloé nói tiếp, bỗng nhiên cô rất muốn được nói. Lão Già đã quên tất cả những năm tháng em làm việc như một con điên, tất cả những hợp đồng kí được nhờ có em... Tất cả số tiền mà em đã mang về cho cái Công ty chết tiệt đó!
- Khi điều đó có lợi cho mọi người thì trí nhớ của họ ngắn lắm.
- Em không tin vào cậu chuyện của anh về gã tâm thần, Cloé đột nhiên thổ lộ. Em tin rằng có kẻ nào đó muốn làm em bất ổn, để chức vụ đó không thuộc về em.
- Ai?... Tiếp tục đi, nói đi!
- Martins, đương nhiên.
Gomez ngồi xuống và nhón một quả táo trong giỏ trái cây.
- Hắn đã đoán được rằng em sẽ nắm được vị trí đó, thế nên hắn đã làm tất cả để ngăn cản em! Cô nói gay gắt. Anh phải thừa nhận là giả thuyết của em rất hợp lý, đúng không?
- Rất hợp lý, Gomez nhượng bộ. Tuy nhiên, anh vẫn không tin. Thế giới công việc vốn khắc nghiệt, anh đồng ý với em điều đó. Nhưng từ đó đến việc chuốc lấy từng ấy rủi ro... Nếu thế thì chắc là em đã nhận ra anh ta, vì ngày nào em cũng gặp anh ta ở văn phòng.
- Anh ta không phải là kẻ làm cái việc bẩn thỉu đó, không phải kiểu của anh ta. Anh ta đã thuê ai đó.
- Một gã có khả năng làm việc đó, hẳn là không dễ kiếm.
- Em tin rằng đó là Bertrand, bạn trai cũ của em. Điều đó đã đập vào em, như một sự hiển nhiên. Em đột nhiên nhận ra là anh ta không bao giờ có mặt khi Cái Bóng lại gần em.
- Manh mối đó thật mỏng manh... Vậy theo em, động cơ của anh ta là gì?
- Anh vẫn không hiểu sao? Tiền, tất nhiên rồi! Martins đã trả tiền cho Bertrand. Anh ta đã tìm cách quyến rũ em, rồi sau đó, chuyển sang tấn công.
- Điều đó cũng không loại trừ, Gomez thừa nhận. Đúng là Bertrand có chìa khóa nhà em. Anh ta biết các thói quen của em... Anh sẽ quan tâm đến anh ta nhiều hơn.
- Như thế nào? Cloé lo lắng.
- Anh nhắc nhở em rằng đó là việc của anh. Thế nên, hãy tin tưởng anh. Anh ta sẽ không biết gì hết.
Mắt cô nhìn mông lung, hai hàm răng nghiến chặt trong thất bại. Trong giận dữ. Gomez nắm lấy tay cô, cô để mặc anh.
- Em muốn ta ra ngoài ăn tối không? Anh đề xuất. Chỉ là để thay đổi ý tưởng cho em...
- Em mệt và em không đói. Anh không hiểu được chuyện đã xảy ra với em đâu!
- Có chứ, anh hình dung ra nỗi tuyệt vọng của em. Nhưng em không phải loại người để mình bị đánh bại dễ dàng. Em sẽ biết cách bật dậy và tìm thấy điều em muốn ở nơi khác!.. Em rất mạnh mẽ.
Cô mỉm một nụ cười cay đắng, nhuộm vẻ tuyệt vọng. Nụ cười thường mở đường cho nước mắt.
- Em không mạnh mẽ. Đó chỉ là một ảo tưởng... Em sợ một cái bóng!
- Bất kì ai khác cũng sẽ sợ chết khiếp nếu ở vào vị trí của em. Vì thế, đừng quá khác nghiệt với bản thân, được không?
Anh buông tay cô ra, bàn tay vẫn lạnh lẽo.
- Anh muốn em lập cho anh danh sách tất cả những người em quen biết.
Cloé trợn tròn mắt.
- Bạn bè, hàng xóm và hàng xóm cũ, đồng nghiệp trong văn phòng... Tất cả mọi người.
- Anh đang đùa đúng không?
- Không hề, Gomez khẳng định. Anh biết là chắc em quen rất nhiều người, nhưng... việc này là cần thiết. Nó sẽ giúp anh tìm ra kẻ vô hình.
- Thật sao? Nhưng em đã nói với anh đó chính là...
- Ta không biết đó là ai, chưa biết. Và anh không muốn bỏ qua bất kì manh mối nào. Thế nên hãy làm việc anh bảo em làm, anh xin em. Anh sẽ so sánh danh sách đó với những người đã tiếp cận Laura, dù xa hay gần. Anh phải tìm ra điểm chung giữa cô gái đó và em.
- Nhưng cô ta chết rồi! Cloé giận dữ nhắc nhở. Em không hiểu làm sao...
- Anh sẽ hỏi người thân, bạn bè, bạn trai cũ của cô ấy.
Cloé im lặng một lát, chăm chú nhìn anh.
- Họ đã giao vụ điều tra này cho anh à?
Ánh mắt viên thiếu tá đối lại ánh mắt Cloé.
- Không, anh nói. Sếp anh cho rằng không có đủ các yếu tố. Nhưng điều đó không ngăn cản anh tiếp tục. Thực ra, không gì có thể ngăn cản anh.
Cloé không bình luận lời nào. Tuy nhiên, anh đoán rằng cô trách anh.
Và anh vẫn còn vài người bạn trong ngành. Nếu cần thông tin gì, anh sẽ nhờ họ. Về phần anh, anh tin chắc đó là một kẻ bệnh hoạn và hắn đã gây chuyện với Laura trước khi làm hại em.
- Cô ta làm nghề gì, cái cô Laura ấy? Cloé đột ngột hỏi.
- Thu ngân ở một siêu thị.
- Thu ngân à?... Và anh nghĩ rằng chúng em có bạn bè chung?
Cloé vừa phát ngôn cậu đó với một nụ cười khủng khiếp.
- Ồ, xin lỗi! viên thiếu tá cười gằn. Làm sao anh có thể nghĩ một điều như thế chứ?! Làm sao anh dám tưởng tượng là quý cô Beauchamp lại có thể có điểm chung nhỏ nhặt nào với một thu ngân tầm thường ở siêu thị chứ? Anh thật ngu ngốc quá!
- Thôi đi! Cloé dữ dằn ra lệnh.
- Em mới là người phải thôi đi. Em khinh bỉ tất cả những người không thuộc đẳng cấp của em, đúng không?
Tiếng chuông cửa khiến họ không thể tiếp tục theo hướng tồi tệ đó. Cloé đi ra cửa, theo sát là thiên thân hộ mệnh của cô.
Một thiên thần hộ mệnh có khuôn mặt của kẻ vô lại và một khẩu súng lục tự động 9mm.
- Em không cho đặt lỗ khóa à? Alexandre khẽ trách.
- Anh ta không có đồ. Với lại em phải xin phép chủ nhà...
Cloé áp tai vào cánh cửa và hỏi:
- Ai đó?
- Caro đây, tớ đi cùng anh Quentin.
⚝ ⚝ ⚝
Giống như một cuộc chiến giữa hai bên chiến hào hơn là một bữa ăn tối bạn bè.
Ở bên này chiếc bàn thấp, ngồi trên chiếc ghế dài là Carole và Quentin. Ở phía đối diện, ngồi trong một chiếc ghế phô tơi, Alexandre nhìn họ săm soi, không chút ngại ngần.
Những chuyện tầm phào. Tắc đường, những ngày đẹp trời sắp tới, nhiệt độ sẽ tăng lên.
Mà tại sao đột nhiên lại lạnh thế nhỉ? Như thể có một cơn gió bấc thổi ngang từ bên này sang bên kia phòng khách.
Carole, căng thẳng đến tột độ, cố gắng giữ nụ cười trên mặt, trong khi Cloé rót đầy cốc của khách và đặt lên bàn vài thứ đồ ăn vặt.
- Chúng tớ đi qua khu này, tớ muốn đến xem cậu thế nào, cô bạn ạ...
Cuối cùng, Cloé cũng ngồi xuống bên cạnh Alexandre.
- Tớ không ổn lắm, cô nói giọng lạnh tanh. Có vấn đề ở chỗ làm.
- Ông Già lại gây chuyện với cậu à?
- Ông ta sẽ không gây chuyện với tớ lâu nữa. Tớ sẽ bỏ Công ty.
- Thế à? Thế còn chức tổng giám đốc?
- Đã giao cho Martins, Cloé tiết lộ và đưa cốc rượu lên miệng. Cốc thứ tư.
- Chết tiệt thật, Carole nói.
Khoảng im lặng dài càng khiến chiếc hố sâu thêm. Rồi Carole quan tâm đến người xa lạ ngồi trước mặt cô, mà Cloé chỉ giới thiệu bằng tên riêng, không nói gì thêm. Anh ta không có dáng dấp những lần chinh phục trước của cô bạn thời trung học. Mà có dáng dấp một tên vô lại. Quyến rũ nhưng đáng sợ.
Và đôi mắt... Đôi mắt của một người điên.
- Thế còn anh, Alexandre? Anh làm việc trong ngành gì?
Gomez chăm chú nhìn cô, Carole vội nhìn tránh đi, như thể có một luồng sáng làm cô lóa mắt.
- Tôi là thiếu tá cảnh sát.
- Thật sao? Carole ngốc nghếch đáp lại.
- Cô thấy phiền à?
- Tại sao chúng tôi lại thấy phiền? Quentin can thiệp.
Không khí nặng nề đến nỗi Carole phải nới lỏng chiếc khăn đang quấn quanh cổ.
- Thiếu tá Gomez đang điều tra về gã đàn ông quấy rối tớ, Cloé nói thêm với một nụ cười nham hiểm. Hai người biết đấy, cái gã không tồn tại ấy!
Carole thở dài, Quentin mỉm cười đáp lại.
- Chúng tôi tưởng là hai người... ở cùng nhau, anh nói. Nếu là điều tra thì đã muộn rồi, nhỉ? Anh làm thêm giờ sao, thiếu tá?
Hai người đàn ông nhìn nhau gườm gườm, Quentin không chịu nhượng bộ.
- Tôi làm nhiệm vụ hai tư trên hai tư giờ, Alexandre châm chọc.
- Chúng ta có một ngành cảnh sát đặc biệt hiệu quả! Anh chàng y tá đùa lại. Thật yên tâm. Anh làm ở sở nào?
- Sở Cảnh sát Val-de-Mame.
- Ồ... Thế vụ điều tra của anh tiến triển tốt chứ?
- Tiến những bước dài. Chẳng mấy nữa tôi sẽ tống gã đó vào tù.
- Tốt quá, Carole rụt rè nói.
- Cả hai người, không ai tin là kẻ tấn công đó tồn tại, đúng không?
- Quả đúng thế, họ không tin đâu, Cloé khẳng định. Họ đã khuyên em đến gặp một bác sĩ tâm thần. Cũng phải nói rằng Quentin rất thạo về những bệnh thần kinh... Hàng đêm anh ấy chăm lo cho họ. Thế nên chắc chắn là anh ấy nhìn thấy bệnh nhân ở khắp nơi!
- Tôi chưa từng nói là em bị ốm, Quentin đính chính, thái độ bình tĩnh đáng ngạc nhiên.
- Không, chỉ là em bị hoang tưởng thôi. Thế hoang tưởng là gì, nếu không phải là một bệnh thần kinh?
- Có lẽ chúng ta đã lầm khi quyết định qua đây, Quentin thở dài và đặt tay lên đùi Carole.
Cô nàng này như bị tan chảy, từng giây từng giây một.
- Anh nghĩ là Cloé không muốn gặp chúng ta lắm, anh chàng y tá nói tiếp. Vì vậy, có lẽ chúng ta nên cáo từ và để thiếu tá đây tiếp tục việc điều tra.
Carole đưa mắt nhìn bạn, cô sắp khóc đến nơi.
- Cậu sẽ giận tớ đến tận cuối đời sao? Cô hỏi, cổ họng nghẹn lại. Tớ chỉ muốn giúp cậu thôi mà.
Cloé lưỡng lự một giây rồi trả lời bằng giọng sắc lạnh:
- Gã điên đó đã tấn công tớ. Hắn đã cưỡng hiếp tớ.
Carole suýt để rơi chiếc cốc.
- Chúa ơi, nhưng...
Cloé rời khỏi phòng, không nói thêm lời nào. Những người khác nghe thấy tiếng cánh cửa đóng sầm lại, ở cuối hành lang. Carole sững sờ ngồi trên ghế, tay vẫn cầm chiếc cốc.
- Hai người nên đi đi, Gomez yêu cầu. Cloé đã có một ngày rất tồi tệ, tôi nghĩ lúc này không phù hợp cho việc giảng hòa. Một lần khác, có lẽ thế...
- Vâng... Tôi... Chúng tôi sẽ đi, Carole thì thầm.
Cả ba cùng đứng dậy, Quentin lại gần Alexandre.
- Chúng tôi rất yên tâm khi thấy anh ở đây, anh ta nói.
- Chúa ơi, Carole lại thì thầm. Nhưng tại sao cô ấy không nói gì với tôi?
Gomez tiễn họ ra tận cửa, bắt tay từng người.
- Ít ra thì ổ khóa cũng được thay rồi chứ? Quentin lo lắng hỏi.
- Vâng, thợ khóa vừa đi xong. Nhưng tại sao lại hỏi thế, vì hai người đâu có tin vào sự tồn tại của gã đó?
- Với chuyện cô ấy vừa tiết lộ, tôi thấy có lẽ chúng tôi đã lầm, anh chàng y tá buồn rầu thú nhận.
- Có thể thế, viên cảnh sát gật đầu. Dù sao cũng chúc hai người buổi tối vui vẻ.
- Anh hãy canh chừng cô ấy cẩn thận, thiếu tá ạ. Quentin kết thúc cậu chuyện.
Gomez khóa cửa rồi đi vào phòng ngủ, nơi Cloé đang nằm dài. Cô nằm sấp, mặt úp vào gối. Anh ngồi xuống bên cạnh, vuốt tóc cô.
- Họ đi rồi, anh dịu dàng nói. Và anh nghĩ là họ sẽ không sớm trở lại đâu.
- Quỷ tha ma bắt họ đi! Một giọng nghẹn ngào thốt ra. Quỷ tha ma bắt hết chúng đi...
- Cả anh nữa sao?
Cô quay sang anh, anh chuẩn bị tinh thần nhìn thấy một khuôn mặt ướt nhòe nước mắt. Nhưng cô không khóc, khô khan và cứng rắn như đá.
- Không, không phải anh, cô nói và áp người vào vai anh.
- Tại sao em lại nói chuyện đó với bạn em?
- Cô ta không còn là bạn em. Và em muốn cô ta cũng phải đau đớn như em.