← Quay lại trang sách

Chương 49

Đã một tuần.

Một tuần Cái Bóng không xuất hiện. Như thể nó đã quay về với bóng tối.

Hoặc như thể nó không còn chìa khóa.

Nhưng đâu có cần chìa khóa để theo Cloé trong phố hoặc chờ cô sau khi hết giờ làm.

Một âm mưu, một cái bẫy, hay cái kết của cơn ác mộng?

Sợ biến mất đột ngột này càng khiến Cloé tin chắc vào giả thuyết của cô: Martins chính là nhạc trưởng của bản hợp xướng bỉ ổi đó. Anh ta đã đạt được thứ anh ta muốn, nên đã chấm dứt hợp đồng với Bertrand cùng lúc với trò chơi nghiệt ngã đó.

Trời còn chưa sáng, Cloé không ngủ. Như thường lệ.

Cái Bóng đã bỏ đi, nhưng giấc ngủ không quay trở lại. Hai hoặc ba giờ, không hơn.

Alexandre đã rời chiếc giường để ngủ ở ghế phô tơi trong phòng ngủ. Như thường lệ.

Có thể nói anh sợ phải ngủ bên cạnh cô.

Cái Bóng đã bỏ đi nhưng anh vẫn trung thành với công việc.

Có thể vì anh không thể bỏ mặc mình...?

Bước thật nhẹ nhàng, Cloé vào bếp để uống một cốc nước đầy và nuốt một viên thuốc. Cô phải uống bốn đến năm viên mỗi ngày. Có thể là sáu, cô không đếm kỹ.

Tuy nhiên, tim cô càng ngày càng mệt. Đập càng ngày càng nhanh.

Nhưng cô cảm thấy dừng điều trị sẽ là một sai lầm.

Với lại, cô cũng không nói về tình trạng này với bác sĩ chỉ yêu cầu ông ta cấp lại đơn thuốc và đừng quên thuốc ngủ, những người bạn đồng hành trung thành khi chứng mất ngủ trở nên quá nặng.

Cái Bóng đã bỏ đi, đúng thế. Nhưng di chứng của nó thì không. Những dấu vết xấu xí mà nó đã để lại trong kí ức.

- Lẽ ra em nên ngủ lại, vẫn còn sớm mà...

Cloé giật mình, cô không nghe thấy Alexandre lại gần.

- Nhất là hôm nay em có buổi phỏng vấn... Em phải thật phong độ.

Cô đưa tay ra như mời gọi. Anh nhấc bổng cô lên và đặt xuống bàn làm việc. Những ngón tay anh làm dây chiếc áo ngủ bằng sa tanh trượt xuống, trên làn da mịn như sa tanh. Anh nhắm mắt, cố nhớ lại làn da mịn màng của một người khác. Mùi hương của một người khác.

Vợ anh.

- Em tưởng em phải nghỉ ngơi để giữ phong độ chứ! Cloé thì thầm.

- Anh đã nói thế à?

- Anh đã nói thế.

- Em nói đúng, anh dừng lại đây! Anh vừa nói vừa lùi lại một bước.

Cô choàng hai tay ra sau gáy anh, kéo anh lại gần mình.

- Em muốn bị lục soát toàn thân, thưa thiếu tá!

Anh phì cười, cô rất thích nghe anh cười. Nó hiếm hoi đến mức cô có cảm giác anh đang tặng quà cho cô. Món quà quý giá, vì anh không tặng nó cho bất kì ai khác.

⚝ ⚝ ⚝

Đã đến lúc phải đi. Cloé khoác áo vét, vớ lấy túi xách và đi qua phòng Nathalie.

- Tôi ra ngoài một hoặc hai tiếng, cô thông báo.

- Được rồi, Cloé. Có thể gọi điện cho cô không?

- Chỉ trường hợp khẩn cấp thôi.

Trong hành lang, Cloé có tỏ ra tự nhiên. Tuy nhiên, cô đang đến dự buổi phỏng vấn tuyển dụng tại một công ty đối thủ.

Mọi chuyện đã diễn ra rất nhanh.. Sau lễ đăng quang của Martins, cô đã gửi cv đến ba công ty. Bốn mươi tám giờ sau, cô nhận được cú điện thoại đầu tiên.

Những cú điện thoại sau sẽ sớm thôi, cô tin chắc như thế. Nói cho cùng, cô vẫn còn chút giá trị nào đó.

Nói cho cùng, có thể mọi thứ sẽ lại trở về trật tự.

Một công việc mới, ở một nơi khác, một người đàn ông mới trong cuộc đời. Mặc dù đó là một cảnh sát góa vợ, đang bị treo giò. Thích ngủ trên ghế phô tơi hơn là trên giường.

Mặc dù đó là người tán tỉnh cô trong nỗi tuyệt vọng.

Nhưng Cloé sẽ biết cách giúp anh hạnh phúc trở lại, biết thưởng thức cuộc sống trở lại. Cuộc sống lứa đôi.

Cô bước vào thang máy mà không gặp ai, nhấn số không. Trong khi lẽ ra phải tập trung vào buổi phỏng vấn, cô lại nghĩ đến Alexandre. Anh điều tra ban ngày và qua đêm bên cạnh cô. Bởi vì mặc dù Cái Bóng đã biến mất, viên thiếu tá vẫn tiếp tục tìm kiếm kẻ nào đã bám riết cô như thế. Anh vẫn chưa nói ra kết luận cuối cùng.

Cloé cũng chưa...

Đúng, mình sẽ thuần hóa anh ấy, cô nhắc lại với chính mình. Làm thế nào đó để anh ấy là của mình.

Làm thế nào đó để không chỉ là hình ảnh phản chiếu của một người chết.

Cô cảm thấy rõ là lúc này, anh chỉ đang trong lúc chuyển giao. Đoạn quá giang trước khi giong buồm đến một nơi xa lạ.

Mỗi tối, cô lại ngạc nhiên thấy mình ngủ trong vòng tay anh.

Mỗi sáng, cô lo lắng thấy anh ra đi.

Không muốn đi cả quãng đường bằng tàu điện ngầm, Cloé quyết định sẽ ra điểm đón taxi ngay gần đó. Trong khi chờ đèn chuyển sang đỏ, cô xem tin nhắn trên điện thoại iPhone.

Có ai đó khẽ ấn vào vai cô, cô quay ngoắt lại.

Đèn chuyển sang đỏ, đám đông tràn xuống vạch sang đường, như bị cuốn theo dòng chảy của một dòng sông vô hình và mạnh mẽ.

Nhưng Cloé ở lại trên bờ.

Cô không nhúc nhích. Không thể cử động. Nhìn chăm chăm vào người đàn ông không có khuôn mặt.

Đầu đội mũ trùm, kính đen, khăn quấn lên tận miệng.

Hai chân Cloé bắt đầu run. Ngay sau đó là môi cô.

- Em sẽ bị muộn đấy, Cloé.

- Anh... anh là ai?

Giọng cô run lên.

- Cơn ác mộng tồi tệ nhất của em, có thể nói thế... Em tưởng là ta đã bỏ cuộc, đúng không? Em tưởng mọi chuyện đã chấm dứt? Em nghĩ một ổ khóa đơn giản là đủ để khiến ta nản chí? Em nghĩ một con chó giữ nhà là đủ để tránh được ta?

Cloé há hốc miệng, nỗi hoảng sợ tràn vào đầy buồng phổi. Cô sắp ngạt thở. Chỉ có điều tim cô sẽ đầu hàng trước.

Giọng nói ghê tởm đó xuyên qua cô, giống như một mũi lao để rỉ ra thứ nọc độc chết người.

- Em yêu hắn sao, Cloé? Yêu tên cảnh sát khốn kiếp đó? Hay chỉ vì em muốn ngủ với hẳn... Đúng không, Cloé? Em thích thế à?

Cloé nhìn xung quanh. Kêu cứu. Nhưng dây thanh quản của cô đã bị mắc kẹt.

- Nên biết là ta không bao giờ từ bỏ, thiên thần ạ. Không bao giờ.

Phải rất lâu sau, khi hắn đã đi xa, Cloé mới hét lên.

Như một người điên.