← Quay lại trang sách

Chương 50

Alexandre giật mình tỉnh dậy. Anh nhận ra mình đang ngồi sau tay lái, và điện thoại di động đang đổ chuông. Anh tìm khắp nơi, cuối cùng thấy nó trong hộp đựng đồ. Quá muộn...

Đã nhiều giờ liền anh cắm chốt trước tòa nhà nơi Bertrand sống. Đã nhiều ngày anh bám sát hắn, quan sát từng cử động của hắn.

Không có gì nhiều để trách cứ hắn, cho đến lúc này. Hắn đến chỗ làm, ở đó phần lớn thời gian trong ngày. Buổi tối, thỉnh thoảng hắn đi chơi, nếu không thì ngoan ngoãn ở trong căn hộ. Có thể coi là hắn cư xử một cách bình thường, nếu sự bình thường có tồn tại.

Nhưng gã này là nghi phạm, Gomez không thể chối cãi điều đó. Đơn giản là vì hắn đã khiến Cloé tin rằng hắn đang đi lại với một người đàn bà khác, vậy mà cho đến ỉúc này, viên thiếu tá không hề thấy có bóng hồng nào lại gần hắn.

Đúng là anh chỉ có một mình trong vụ điều tra, và do đó không thể theo dõi Bertrand hai tư trên hai tư giờ. Nhưng nếu hắn đang cưa cẩm một cô nàng khác, không thể có chuyện viên cảnh sát lại không bắt gặp ít nhất là một lần.

Thế thì tại sao lại nói dối Cloé? Tại sao lại muốn làm cô phải đau khổ như thế?

Chỉ là để rũ bỏ cô, có thể thế. Để cô từ bỏ hắn.

Hẳn là Gomez đang phí thời gian, anh bị chi phối bởi những niềm tin không thể lay chuyển của Cloé.

Để tiến hành việc điều tra một cách chính đáng, lẽ ra anh phải được quyền theo dõi đồng thời cả Martins và tiếp tục điều tra về cái chết của Laura.

Và cả khả năng xem xét tài khoản ngân hàng của hai gã đàn ông, nghe trộm chúng. Nhưng anh đang bị trói chân trói tay, anh đang hành dộng hoàn toàn bất hợp pháp. Không có hỗ trợ về nhân lực, tài chính hay kĩ thuật.

Tuy nhiên, có điều gì đó nói với anh rằng anh sắp tóm được con quái vật đó.

Hôm nay, Bertrand nhốt mình trong nhà. Hắn nghỉ phép? Bị ốm?

Alexandre châm một điếu thuốc và xem tin nhắn. Giọng Cloé như một cú đấm giáng vào bụng anh.

- Alex, em đây... Hắn đã quay lại! Hắn chờ em trong phố. Hắn... hắn đã đe dọa em! Hắn đã nói với em những điều khủng khiếp... Sau lời kêu cứu là những tiếng nức nở không dứt.

Gomez bấm số của Cloé, cô nhấc máy ngay lập tức.

- Hắn có làm hại em không?

- Không...

- Hắn đã nói gì với em?

Cloé cố gắng nhớ lại từng từ. Cô hét vào điện thoại.

- Cố gắng bình tĩnh lại đi.. Cố gắng bình tĩnh lại, anh xin em!

Anh nghe thấy cô khóc. Điều đó khiến anh đau đớn. Nhiều hơn anh có thể tưởng tượng.

- Em đang đi phỏng vấn à?

- Vâng, nhưng em không biết liệu em có làm được...

- Cố gắng bình tĩnh lại đi, viên cảnh sát nhắc lại, không mệt mỏi. Hôm nay hắn sẽ không xuất hiện lại đâu, anh tin chắc như thế. Và tối nay anh sẽ đến chỗ làm đón em, được không?

- Vâng! Cloé rên rỉ.

- Dũng cảm lên, em sẽ làm được. Anh tin chắc là em sẽ làm được. Mạnh mẽ lên. Anh hôn em.

- Em cũng thế.

Gomez gác máy, đập mạnh vào tay lái.

Đúng lúc đó anh nhận thấy là chiếc xe của Bertrand, đỗ cách xe anh chừng ba chục mét, đã biến mất trong khi anh ngủ.

⚝ ⚝ ⚝

Đã 18h khi cánh cửa thang máy mở ra. Cloé nhìn thấy Alexandre đang đi đi lại lại trong sảnh. Hai người nhìn nhau một lúc. Thật đau đớn...

Nỗi sợ hãi, một lần nữa lại dán vào da cô. Gắn chặt với cô.

Cô đã quên nó được đôi chút, tách được nó ra. Hôm nay, nó lại trở lại mạnh mẽ.

Ta không bao giờ từ bỏ, thiên thần ạ.

Rồi Alexandre ôm choàng lấy cô, siết chặt cô hồi lâu.

- Anh đây rồi, anh nói. Kết thúc rồi.

Cô ước sao anh nói đúng. Tuy nhiên, cô biết là anh lầm. Và những lời nói vẫn không ngừng vang lên trong đầu cô... Em thích thế sao, Cloé... Ta không bao giờ từ bỏ.

- Lại đây, Gomez nói. Chúng ta đi xe của anh. Sáng mai anh sẽ đưa em đi làm.

Cloé để mặc anh, cô yên tâm vì có anh ở bên. Có anh quyết định giúp cô. Họ vào trong chiếc 407, đỗ ở hàng ngoài. Alexandre nhận thấy người ngồi cạnh anh lo lắng nhìn kĩ mọi thứ xung quanh.

- Em tin chắc là gã khốn đó đang quan sát chúng ta! Em tin chắc là hắn đâu đó quanh đây...

- Có thể. Nhưng chừng nào anh ở cạnh em, hắn sẽ phải giữ khoảng cách, Alexandre khẳng định.

Chiếc Peugeot len lỏi trong dòng xe cộ, Cloé duỗi chân ra. Cảm giác như cơ bắp cô đã biến thành gỗ, cô đang thiếu không khí. Cô hạ cửa kính, nhắm mắt lại.

- Giá mà anh nghe thấy giọng hắn, cô thì thầm. Những điều kinh khủng mà hắn nói với em...

- Đây là lần đầu tiên hắn nói với em, đúng không?

- Hắn đã nói với em vào cái tối hắn đến nhà em. Khi em gọi cho anh.

- Lần này, em có nhận ra giọng hắn không? Alexandre hi vọng.

- Hắn quấn khăn che miệng.

- Nhưng dù sao, hắn cũng ở gần em, em đã có thể nhìn thấy mặt hắn chứ! Viên thiếu tá vẫn dai dẳng. Hình dạng khuôn mặt hắn... Em có cảm giác nhận ra hắn không?

- Em không biết. Có, có thể. Nhưng đó chỉ là cảm giác.

- Hắn cách em có vài centimet! Em không nhận thấy một chi tiết, một điều gì sao?

- Không! Cloé rên rỉ.

- Vóc dáng hắn, mùi của hắn! Bàn tay hắn?

- Hắn đeo găng.

- Thế thì thứ khác... Có gắng nhớ lại đi, quan trọng đấy!

Giọng Alexandre cứng rắn, mệnh lệnh. Cứ như thể anh đang quay một nghi phạm.

- Em biết là quan trọng! Cloé nổi khùng. Em đã nói với anh rồi, em không nhận ra hắn!

Cô úp mặt vào hai bàn tay, Gomez đổi giọng.

- Anh xin lỗi, anh nói. Ta sẽ nói chuyện này sau, khi đầu óc đã được nghỉ ngơi. Được không?

- Vâng, cảm ơn anh, cô thì thầm và lấy từ trong túi ra một gói Kleenex.

Cô lau nước mắt, ngồi co ro trên ghế. Họ không nói chuyện cho tới khi về đến nhà.

Vào đến trong nhà, Cloé đổ vật lên ghế dài, Alexandre ngồi đối diện với cô và quay lại cuộc trò chuyện.

- Cuộc phỏng vấn của em diễn ra thế nào?

- Theo ý anh thì sao? Trong tình trạng của em lúc đó... Em đã rất thảm hại.

Cô lắc đầu, sống lại thảm họa. Nhục nhã.

Cuộc gặp gỡ đó là một thử thách. Kết thúc bằng một thất bại hoàn toàn, Cloé tin chắc như thế.

Bứt rứt và căng thẳng, cô đã trả lời rất vấp váp. Ba người đàn ông ngồi trước mặt cô hẳn phải coi cô như một người mới vào nghề!

Cảm ơn cô đã đến, chúng tôi sẽ gọi cô sau.

- Họ sẽ không bao giờ gọi. Hỏng hết rồi.

- Lần sau em sẽ làm tốt hơn, Alexandre trấn an và châm một điếu thuốc.

- Hắn biết em đi đâu.

- Hắn đã nói với em à?

- Không. Chỉ nói là em sẽ đến muộn... Nhưng em tin chắc là hắn cố tình chờ em để làm em mất bình tĩnh.

- Không hẳn thế đâu.

- Hắn biết em đi đâu và muốn em bị hỏng cuộc phỏng vấn! Rõ ràng là thế.

Việc gã đàn ông đó biết rõ từng việc làm, từng cử chỉ dù nhỏ nhất của họ khiến máu họ đông lại.

- Em đã nói chuyện với ai về cuộc phỏng vấn? Alexandre hỏi.

- Với anh. Không còn ai khác.

Alexandre đứng dậy và đưa mắt nhìn quanh phòng. Anh cúi xuống, đưa một tay xuống gầm chiếc bàn thấp.

- Anh làm trò gì thế? Cloé ngạc nhiên.

Viên thiếu tá ra hiệu cho cô im lặng và tiếp tục việc đang làm. Anh rà soát kĩ cả phòng khách, xem phía sau từng khung ảnh treo trên tường, dưới những chiếc ghế, trong thư viện nhỏ... Việc đó kéo dài nhiều phút liền, Cloé nín thở.

- Anh đang tìm micro à? Cô thì thào.

- Đúng, nhưng chẳng có gì cả. Em biết đấy, có thể hắn đã lang thang quanh đó với hi vọng nhìn thấy em. Lúc đó gần giờ ăn trưa, chắc là hắn đang chờ em ra ngoài.

Cloé lại lắc đầu, không thừa nhận suy đoán đó.

- Dù thế nào, lần này, em đã nhìn hắn rất gần. Em đã nghe thấy giọng hắn, mặc dù nó đã bị thay đổi. Thế nên nếu đó là Bertrand, chắc là em đã nhận ra. Không thể khác được.

- Em không biết...

- Em sẽ nhận ra hắn, viên thiếu tá bướng bỉnh.

Cô mệt mỏi, nhưng vô cùng bứt rứt. Những cơn co cứng khiến hai chân cô rung lắc, mi mắt nháy không ngừng.

- Bình tĩnh lại đi, Alexandre nài nỉ.

- Hắn đã hỏi có phải em yêu anh không.

Viên thiếu tá cảm thấy khó xử. Cô đã không kể với anh qua điện thoại chuyện đó.

- Hắn đã hỏi em: Em yêu gã cảnh sát khốn kiếp đó? Hay... có thể là... em chỉ thích ngủ với hắn?

Cô lại bắt đầu khóc, lặng lẽ.

- Làm sao mà hắn biết chuyện đó? Cô rên rỉ.

- Có gì phức tạp đâu. Hẳn là hắn đã nhìn thấy anh ở nhà em và qua đêm ở đây. Chắc chắn hắn sẽ cho rằng anh không ngủ trên ghế dài.

- Nhưng làm sao hắn biết anh là cớm? Làm sao hắn biết mọi chuyện về em, về chúng ta? Không đúng... Hắn.. chắc là hắn dành thời gian để rình rập em! Chắc là hắn...

Cô không nói hết câu, òa khóc nức nở. Alexandre nhìn cô một lát, đột nhiên anh không biết phải làm gì. Rồi anh lại bên ghế đi văng và kéo cô vào lòng.

- Hắn muốn gì ở em? Hả? Rốt cuộc thì hắn muốn gì ở em? Martins đã có chức vụ đó rồi, thế tại sao hắn không để cho em yên?

- Anh không biết, Alexandre thì thầm. Nhưng anh sẽ tìm ra. Anh hứa với em.