← Quay lại trang sách

Chương 51

Chúc em một ngày tốt lành, Alexandre mỉm cười.

Một nụ cười méo mó không giống với nụ cười lắm. Anh lo lắng, rõ ràng là thế. Nỗi lo lắng khiến Cloé cảm thấy vững dạ.

Cô hôn anh, vuốt ve khuôn mặt anh. Sáng nay, anh đã không cạo râu. Tuy nhiên, cô lại thấy anh càng quyến rũ hơn.

- Hẹn tối gặp lại... Em sẽ lấyxe về.

- OK, nhưng anh sẽ đi theo em.

Cô mở cửa xe, nhưng không bước xuống. Cô vẫn nhìn anh, với sự chăm chú hiếm thấy.

- Một ngày không có anh thật là dài, cô chỉ nói thế.

Lần này, anh tặng cô một nụ cười thật sự.

- Đi đi, em sắp muộn rồi. Tối nay chúng ta sẽ gặp lại nhau. Đảm bảo với em là mọi chuyện sẽ ổn, Alexandre nói thêm kèm theo một cái nháy mắt.

Cuối cùng, cô cũng rời khỏi xe, viên cảnh sát chờ đến khi cô bị nuốt chửng vào trong tòa tháp khổng lồ rồi mới khởi động xe và quay lại hướng ngoại ô.

Hướng khu 95. Sarcelles.

Sáng nay, anh có hẹn với Amanda, đồng nghiệp cũ và cũng là bạn của Laura. Để tìm hiểu thêm về những người mà nạn nhân trước thường lui tới. Bởi vì anh không thể bỏ qua giả thuyết về một kẻ tấn công duy nhất.

Gã này đang chơi anh. Đang đùa với thần kinh của anh.

Anh không mong chờ gì nhiều từ cuộc gặp này, nhưng không muốn xem nhẹ bất cứ hướng điều tra nào. Khi ta bị lạc giữa rừng, mỗi đầu đường đều là một niềm hi vọng.

Vì đã muộn, anh đặt đèn hiệu lên nóc xe và chạy số bốn, hết tốc độ.

Tốc độ, những chiếc xe dẹp sang một bên để cho xe anh đi qua. Khiến anh có cảm giác mình quan trọng. Là một nhân vật nào đó.

Trong khi anh chẳng còn là gì cả.

Không gì khác, ngoài một viên cớm đang nghỉ việc, bị bỏ rơi bởi cấp trên và không ít đồng nghiệp cũ.

Một người đàn ông góa vợ nhưng không để tang nổi. Thậm chí còn ngủ với một phụ nữ khác. Bởi vì cô ấy giống Sophie. Có lẽ như thế lại càng kinh tởm hơn.

Tuy nhiên, cô giữ anh sống sót. Như một mũi tiêm truyền cắm vào cánh tay. Một ảo ảnh hi vọng, một sự tồn tại vờ vịt.

Có những giây, thậm chí là những phút, anh tưởng tượng mình sẽ ở lại với cô khi vụ điều tra kết thúc và Cái Bóng đã được xóa bỏ. Nhưng lớp băng cứ dày thêm quanh tim anh. Anh lạnh. Ngay cả khi ôm Cloé trong vòng tay. Ngay cả khi anh đang ở trong cô.

Cuối cùng, anh đến bãi đỗ xe của trung tâm thương mại và thấy một chỗ trống gần một trong những cái cửa. Anh vội vàng đi đến quán đồ ăn nhanh, nơi Amanda đang đợi.

- Xin lỗi vì tôi đến muộn.

- Không sao đâu. 11h tôi mới nhận ca, ta có nhiều thời gian...

Gomez gọi một cốc cà phê, và mời cô thu ngân một cốc trà. Cô trạc bốn mươi tuổi, trang điểm hơi quá tay và xịt nước hoa quá nhiều, điều đó khiến Alexandre cảm thấy khó chịu.

- Được rồi, anh nói, cô đã suy nghĩ về những điều tôi đề nghị chưa?

- Rồi, Amanda trả lời. Nhưng tôi không biết hết những người đã giao du với Laura. Chúng tôi thân với nhau, đúng thế thật, nhưng..!

- Thế thì cứ nói những gì cô biết. Mỗi chi tiết đều có thể quan trọng.

Gomez lấy từ trong túi ra một cuốn sổ và một cái bút, cả danh sách mà Cloé đã viết ra.

- Đồng ý, tôi sẽ cố gắng hết sức... Trong hai năm cô ấy đã qua lại với một gã tên là Michael. Anh ta là nhân viên bán hàng tại một cửa hàng trong trung tâm. Cửa hàng đồ thể thao, anh biết không?

Gomez gật đầu. Anh ghi lại họ tên anh chàng đó.

- Kiểu người thế nào?

- Kiểu vớ vẩn! Không gây chuyện gì... Thậm chí là hơi chán. Khá bình thường. Và rồi, một hôm, anh ta đã bỏ cô ấy. Đó là trước khi cô ấy bị đuổi việc. Quả thật, tôi không biết kể gì với anh về gã này, tôi thấy anh ta thật sự vớ vẩn. Trong khi Laura thì lại khá cá tính!

- Hừm... Còn gì khác không?

- Laura không giao du với nhiều người, cô ấy hơi đơn độc. Nhiều người thấy cô ấy cao ngạo, xa cách và lạnh lùng. Nhưng không phải thế, anh biết đấy. Chỉ là cảm giác mà cô ấy gây ra cho những người không hiểu cô ấy.

Cao ngạo, xa cách và lạnh lùng. Giống như Cloé, viên cảnh sát nghĩ.

Amanda cung cấp thêm vài cái họ, vài cái tên. Chẳng có gì hấp dẫn, Gomez bắt đầu tự nhủ anh sẽ không tìm được gì ở đây.

- Anh biết đấy, Amanda tiếp tục, từ sau khi anh gọi điện, tôi đã xới tung đầu óc và nhớ ra một chuyện. Chắc cũng chẳng có gì quan trọng, nhưng...

- Cô nói đi, viên thiếu tá khuyến khích.

- Là thế này, tôi biết là Laura đã gặp một gã trong một bữa tiệc. Một gã đã lọt ngay vào mắt xanh của cô ấy. Cô ấy đã nói với tôi về hắn vài lần. Thậm chí là thường xuyên.

- Hắn tên là gì?

- Tôi không biết! Chắc là cô ấy đã nói tên hắn với tôi, nhưng thú thực là tôi không thể nhớ ra nổi. Nói tóm lại, cô ấy thấy hắn ta đẹp trai, bí ẩn, hấp dẫn...

- Đó chính là chân dung của tôi! Alexandre đùa.

Amanda bật cười, cô cho thêm đường vào cốc.

- Anh có phải là bệnh nhân tâm thần không?

- Hình như thế... Thế nào, cô có thể nói gì với tôi về gã đó?

- Sau lần gặp đó, cô ấy đã nhiều lần nói chuyện với tôi về anh ta, Amanda nhắc lại. Cô ấy nói muốn gặp lại anh ta.

- Hồi đó, cô ấy đang ở với Michael đúng không?

- Vâng. Nhưng tôi nghĩ cô ấy không hạnh phúc lắm.

- Tôi hiểu... Chuyện đó xảy ra hồi nào?

- Khoảng ba hoặc bốn tháng trước khi cô ấy bị sa thải.

- OK, tôi quan tâm đấy. Vậy là gã Don Juan bí ẩn đó đã lọt vào mắt xanh cô ấy trong một bữa tiệc và...

- Và cô ấy đã lấy được số điện thoại của gã thông qua người quen, cô ấy đã gặp gã ở nhà người đó. Cô ấy gọi cho gã, họ hẹn gặp nhau. Đi uống cà phê một lần, rồi lại thêm lần nữa. Nhưng đến cuộc hẹn thứ ba, anh ta thông báo là đã có vợ và có con.

- Ái chà... thế là bùa mê bị đứt!

- Có thể nói như thế! Amanda khẳng định với một nụ cười ra vẻ từng trải. Gã giải thích với cô ấy là không thể tiến xa hơn, mặc dù gã thấy cô ấy rất quyến rũ. Trách nhiệm gia đình... vân vân và vân vân! Anh biết loại đó chứ? Tôi đã tự nhủ lẽ ra hắn không nên gặp lại cô ấy ba lần rồi mới thú nhận điều đó. Cô ấy đã thêu dệt mơ ước mà chẳng được gì. Tôi thấy thế thật hèn, đúng không?

- Có thể gã thấy sợ khi sắp bước qua ranh giới. Đôi khi đàn ông cần chứng minh với bản thân là họ vẫn còn quyến rũ.

- Đúng, nhưng dù sao như thế cũng là đáng ghét! Với lại, tôi nghĩ là Laura đã đau khổ về chuyện đó. Tôi có cảm giác cô ấy thật sự bị sét đánh với gã đó, bởi vì sau đó cô ấy đã thay đổi. Mặc dù chắc là chuyện đó không có liên quan gì, nhưng từ hồi đó cô ấy bắt đầu khép kín và trượt dốc về mặt công việc. Cô ấy đến muộn, hay gây sự với khách hàng...

Một hồi chuông báo động vang lên trong óc Gomez.

- Hãy nói với tôi là cô nhớ họ của gã đó! Anh cầu xin. Hoặc ít nhất là tên riêng! Một chi tiết, bất cứ thứ gì!

- Tôi chưa từng biết họ của gã, tôi nói rồi mà. Thậm chí tôi cũng không nhớ tên gã, tôi rất tiếc. Nhưng ngược lại, tôi nhớ rất rõ nghề nghiệp của gã, vì nó không bình thường đâu...

Alexandre nín thở.

- Gã là y tá trong một bệnh viện tâm thần.

⚝ ⚝ ⚝

Vẫn còn sững sờ bởi điều vừa nghe được, Alexandre ngồi bất động một lúc lâu trước tay lái.

- Không thể tin được! Hắn ở ngay trước mắt mình... Hắn ở ngay đằng trước mình, thằng khốn!

Anh bắt đầu nghĩ cách tốt nhất để tóm gã bệnh hoạn đó.

Bởi vì Alexandre tin chắc: Cái Bóng không phải ai khác, chính là Quentin. Anh chàng Quentin quyến rũ và bí ẩn. Người cha tốt, người chồng tốt, không còn nghi ngờ gì nữa. Tuy nhiên lại dành tất cả các buổi chiều muộn cho cô bạn thân nhất của Cloé. Dành thời gian rồi để khiến một phụ nữ khác khiếp sợ. Sau khi đã đẩy một người đến chỗ tự sát. Chính là đây, điểm chung quan trọng giữa Laura và Cloé.

Điện thoại di động của anh đổ chuông, anh mất một lúc mới nghe được, vì vẫn còn đang bàng hoàng. Giọng Cloé đưa anh về với thực tại.

- Có chuyện gì thế?

- Không... Em chỉ muốn nói chuyện với anh, cô gái đáp. Anh đang ở đâu?

- Trên bãi đỗ xe của một siêu thị.

- Anh đang làm gì?

Anh ngần ngừ một lát, định tiết lộ là đang theo một manh mối, rất quan trọng. Nhưng rồi lại đổi ý.

- Anh tiếp tục tìm kiếm.

- Trên bãi đỗ xe của siêu thị sao? Cloé đùa. Thật là một nơi thú vị để điều tra!

- Em muốn ta ăn trưa cùng nhau không? Alexandre đột ngột đề nghị.

Cloé ngạc nhiên, anh đoán là cô đang mỉm cười.

- Vâng, rất sẵn lòng!

- Anh đang quay về Paris... Anh sẽ ở đó sau chừng hơn nửa tiếng nữa, được không?

⚝ ⚝ ⚝

- Đây là nhà hàng em thường đến cùng Caro, Cloé nói.

Gomez vội vàng nắm lấy cái sào mà cô đưa ra.

- Anh thấy bạn trai cô ấy có vẻ kì cục, đúng không?

- Quentin? À thì... Em sẽ không nói thế. Hơi bí ẩn, có lẽ vậy.

- Anh thì thấy anh ta chẳng đáng mến chút nào, viên cảnh sát khẳng định. Mà anh ta làm nghề gì thế?

- Y tá ở bệnh viện tâm thần.

- À ra thế! Em biết anh ta làm việc ở đâu không?

- Ở Villejuif. Trong một nơi hơi đặc biệt, em không nhớ nó tên là gì nữa. Nơi mà người ta giam các bệnh nhân thật sự nguy hiểm.

- UMD phải không? Alexandre giả định.

- Đúng thế đấy! UMD. Mà từ đó có nghĩa là gì thế?

- Khoa bệnh nặng.

- Dù sao cũng là một nghề kì cục. Nhưng hình như ở đó, các y tá được hưởng phụ cấp đặc biệt, kiểu như phụ cấp rủi ro, thế nên em cho rằng nhân viên rất có động lực! Hơn nữa, Quentin làm việc ban đêm, thế nên...

- Chỉ ban đêm thôi à?

- Em không biết. Anh ta đã nói với em là thường làm ban đêm.

- Và anh ta đã có vợ, là một người cha, đúng không?

- Đúng. Nhưng tại sao bỗng nhiên anh lại quan tâm đến anh ta thế? Cô ngạc nhiên.

- Tự nhiên thôi. Anh nói rồi mà, anh thấy anh ta kì quặc.

- Kì quặc thế nào? Anh muốn nói anh nghi ngờ anh ta là...?

- Không! Gomez vội vàng đáp. Không có gì khiến anh nghi ngờ anh ta cả. Nói đúng hơn, tất cả những người đã tiếp cận em dù xa hay gần đều trở thành nghi phạm tiềm năng.

- Đương nhiên... Nhưng thôi, em không biết nhiều về gã Quentin đó. Và em không thấy anh ta có lợi ích gì để mà... Anh nghi ngờ anh ta thật à?

- Anh vừa nói với em rồi, anh không từ bỏ bất cứ hướng điều tra nào. Và anh còn chưa quan tâm đến anh ta. Cả Carole nữa.

- Carole? Em hi vọng là anh nói đùa!

- Không đùa chút nào. Em biết họ anh ta là gì không?

- Không.

- Em biết địa chỉ của anh ta không?

- Cũng không, Cloé tiếc nuối.

Cô nắm tay anh.

- Thật may là có anh ở đây để canh chừng cho em.

- Chỉ thế thôi sao? Alexandre hỏi và mỉm cười. Nào, kể cho anh nghe đôi chút, xem Carole đã gặp anh chàng đó như thế nào, cô ta đã yêu anh ta ra sao...

- Em đang ăn trưa với cảnh sát hay với một người đàn ông đây?

- Cả hai, em thân mến! Em không thể có người này mà không có người kia. Lấy hoặc bỏ.

- Em lấy.

- Em thấy phiền khi ta nói về cô bạn Carole của em sao?

- Cô ta không còn là bạn em nữa.

- Rồi em sẽ tha thứ cho cô ấy chứ? Gomez hi vọng.

- Em không bao giờ tha thứ.

⚝ ⚝ ⚝

Trên đường đi, bộ não Alexandre quay hết công suất. Anh tua lại đoạn phim ngắn về lần gặp gỡ với gã đang trở thành nghi phạm chính, rà soát lại những gì Cloé vừa nói.

Gã khốn đó đã quyến rũ bạn thân nhất của Cloé để có lối tiếp cận cô. Để biết hết về cô. Từng mảnh ghép dán dán vào đúng chỗ.

Cuối cùng, Alexandre cũng đến Villejuif, đỗ chiếc xe Peugeot trên bãi đỗ xe của tòa nhà đặc biệt đó.

Một bệnh viện tâm thần, nơi khiến người ta khiếp sợ.

Ở đây có một trong những Khoa bệnh nặng được bố trí rải rác trên lãnh thổ nước Pháp.

Một nơi để cách ly những người mang căn bệnh khiến họ trở nên nguy hiểm với người khác hoặc với chính họ. Thường là với chính họ.

Những người đã phạm tội ác nhưng không phải chịu trách nhiệm, và bị giám đốc sở cảnh sát quốc gia quyết định giam giữ suốt đời.

Những người không còn chỗ ở nhà tù và được thuyên chuyển đến đây.

Hoặc những người mà người ta sợ rằng một ngày nào đó sẽ trở nên nguy hiểm.

Sau những bức tường này, còn có cả những người tự cắt chân tay mình, tự hủy hoại mình. Những người muốn chết nhưng lại bất hạnh thoát chết.

Trước khi xuống xe, Alexandre suy nghĩ. Làm thế nào để có được thông tin về Quentin trong khi anh không hề được điều tra chính thức? Nếu tự giới thiệu với danh tính thực, anh có nguy cơ làm hại đến công việc điều tra tiếp theo.

Mặc dù cảm thấy mình đang lao thẳng vào tường, anh vẫn quyết định thử vận may.

Hai phút sau, anh đứng trước bàn đón tiếp của khoa UMD, trưng ra nụ cười đẹp nhất.

- Chào cô. Tôi tìm một người làm việc ở đây. Anh ấy là y tá và thường làm ca đêm... Anh ấy tên là Quentin.

- Quen tin? Vâng, tất nhiên. Tôi gọi anh ấy cho anh ngay lập tức.

Cô gái nhấc điện thoại lên, Gomez không có phản ứng gì. Anh đã gần như dự kiến hết. Chỉ trừ điều hiển nhiên.

- Quentin? Rachel đây... Có người đang chờ anh ở quầy đón tiếp, cô lễ tân nói.

Cô mỉm cười đầy quyến rũ với Alexandre.

- Anh ấy sẽ đến ngay lập tức.

Viên thiếu tá đã nghĩ đến việc bỏ trốn, nhưng anh biết làm thế là vô ích. Cô thư kí đã kịp nhìn kĩ mặt anh, cô ta sẽ miêu tả chi tiết cho gã y tá. Chẳng thà đối đầu còn hơn.

- Cảm ơn cô nhiều, anh đáp lại. Nói với anh ấy là tôi chờ bên ngoài.

Alexandre lại đi qua cánh cửa trượt và châm một điếu thuốc. Anh dựng vội một kế hoạch phác thảo trong vòng hai phút. Vừa đúng thời gian để Quentin ra đến chỗ anh.

- Xem này... thiếu tá! Thật ngạc nhiên.

Hai người bắt tay nhau.

- Rất tiếc vì đến quấy rầy giữa lúc anh đang làm việc, nhưng tôi muốn nói chuyện với anh.

- Đang yên ổn mà, Quentin trả lời. Tôi có thể dành cho anh vài phút.

- Tốt quá... Ta đi bộ một chút nhé?

Hai người bước vào một lối đi nằm giữa thảm cỏ còi cọc. Một tiếng hét kinh hoàng vang qua những bức tường bao, Gomez đưa ánh mắt dò hòi nhìn sang viên y tá.

- Chúng tôi chịu được. Vấn đề thói quen thôi... Tôi có thể làm gì cho anh? Không có chuyện gì xảy ra với Cloé đấy chứ?

- Không. Tôi đang cố gắng hỏi chuyện từng người một trong số bạn bè, người thân của cô ấy... Để tìm ra chi tiết giúp tôi đi đúng hướng. Thế nên, tiện đi qua đây, tôi liền thử vận may.

- Tôi không nằm trong số bạn bè của cô ấy! Quentin nhấn mạnh. Anh cho tôi một điếu nhé? Tôi không mang theo.

Gomez đưa cho gã gói thuốc Marlboro và chiếc bật lửa Zippo.

- Anh đi lại với cô bạn thân nhất của cô ấy. Thế nên anh cũng nằm trong những người có liên quan.

- Nói thế cũng được. Tôi quen biết Carole chưa lâu lắm. Và tôi chỉ gặp Cloé có hai lần. Không, thật ra là ba lần... Lần cuối cùng thì anh cũng ở đó!

- Anh biết không, tôi đang điều tra về gã quấy rối cô ấy và...

- Gã nào? Quentin cắt ngang với một nụ cười vô liêm sỉ. Anh thật sự tin là hắn tồn tại?

Gã lắc đầu, vẻ tiếc nuối và kẻ cả ra mặt.

- Đừng nói với tôi là anh cũng rơi vào bẫy nhé, Alexanđre!

Gomez không trả lời, để mặc cho gã y tá để lộ bài.

- Anh đã nhìn thấy hắn sao? Kẻ tấn công bí ẩn đó, anh đã nhìn thấy hắn sao?

- Không, Gomez thú nhận. Chưa bao giờ.

- Chỉ có một mình Cloé nhìn thấy hắn! Nói thật lòng, tôi lo ngại cho cô ấy.

- Giải thích cho tôi đi, viên thiếu tá ra lệnh. Anh có vẻ rất tự tin...

- Cloé đang trải qua giai đoạn hoang tưởng nặng. Theo những gì Carole nói với tôi, thì đây không phải lần đầu.

- Thật sao? Viên thiếu tá ngạc nhiên.

- Có thể nói Cloé là một người luôn có xu hướng hoang tưởng. Anh biết đấy, cảm giác là tất cả mọi người đang đặt bẫy sau lưng mình, mọi người ghen ghét và thèm khát thành công của mình, họ muốn trả thù và làm hại mình..

Quentin minh họa bài diễn văn bằng những cử chỉ mạnh mẽ hơi kịch.

- Nhưng bây giờ, rõ ràng là cô ấy đã bước vào giai đoạn tâm thần, là giai đoạn nghiêm trọng nhất. Trường hợp này đôi khi có xảy ra. Thông thường, đối tượng có sẵn xu hướng hoang tưởng có nguy cơ bị tâm thần vào trạc tuổi bốn mươi.

- Hoang tưởng tâm thần nghĩa là gì? Viên thiếu tá hỏi.

- Nói một cách đơn giản, thì đó là khi bệnh nhân dựng lên cả một hệ thống, rất logic, nhưng căn cứ trên một thực tế bị bóp méo.

- Nói rõ hơn được không?

- Cloé đã hoàn toàn sáng tác ra một kẻ tấn công tưởng tượng.

- Anh muốn nói là cô ấy nói dối? Với tất cả mọi người?

Hai người dừng bước, Quentin chăm chú nhìn thẳng vào mắt người đối thoại.

- Không, Cloé không nói dối: cô ấy tin chắc là gã đàn ông đó thật sự tồn tại. Thậm chí tôi nghĩ rằng ở vào tình trạng hiện nay, cô ấy còn nhìn thấy hắn. Như anh đang nhìn thấy tôi lúc này.

- Anh giải thích thế nào về việc đồ vật trong nhà cô ấy bị xê dịch?

- Rất có thể chính cô ấy đã xê dịch chúng. Hoặc giả là cô ấy tin chắc là chúng bị xê dịch trong khi cô ấy không có ở đó. Cô ấy liên kết từng sự kiện, kể cả sự việc vô nghĩa nhất, với kẻ bí ẩn đó. Một con chim chết trên cửa ra vào? Chắc chắn là hắn đã để nó ở đó. Một bức vẽ trên xe của cô ấy? Chính hắn đã vẽ. Một chiếc xe bám hơi quá gần? Lại là hắn... Anh có theo kịp không?

- Nhưng... Thế còn vụ tấn công?

Quentin ngồi lên một bức tường thấp, dập tất điếu thuốc. Gomez vẫn đứng trước mặt anh ta.

- Vụ tấn công nào?

- Cloé đã bị đánh thuốc mê và tình dậy trần truồng giữa rừng.

Gã y tá lại nở nụ cười ngao ngán quen thuộc.

- Tôi cá là không hề có nhân chứng nào!

- Không, nhưng...

- Cô ấy có bị thương không? Có dấu vết bị lạm dụng hay dấu vết khác không?

- Không, Alexandre thừa nhận.

- Tôi có cần phải dạy một cảnh sát rằng tấn công sẽ để lại dấu vết không? Cô ấy nói đã bị cưỡng hiếp... Cô ấy có đến gặp bác sĩ, một pháp y không?

Gomez gật đầu.

- Thế rồi sao?

- Thì không có gì, viên cảnh sát nhượng bộ.

- Anh thấy đấy! Cô ấy đã tưởng tượng ra toàn bộ những chuyện đó, viên y tá khẳng định. Nó nằm trong kịch bản của cô ấy.

- Dù sao, như thế cũng là hơi quá!

Quentin ngắm nghía cái pháo đài sau lưng viên thiếu tá.

- Với những ca mà tôi chứng kiến hàng ngày sau những bức tường này, tôi có thể nói với anh rằng chẳng có gì đáng ngạc nhiên cả. Tôi đã thấy những chuyện khiến ta bối rối hơn nhiều! Nhưng vấn đề là, với chứng hoang tưởng, chính bệnh nhân là người không chịu thừa nhận mình mắc bệnh. Đó sẽ là sự sụp đổ của niềm tin, là ngày tận thế của người đó... Đó là những bệnh nhân khó chữa trị nhất. Ở đây chúng tôi cũng có vài người. Tôi biết tôi đang nói gì, cứ tin tôi đi.

Đến lượt Gomez ngồi xuống.

- Cloé tàn nhẫn xua đuổi tất cả những người cố gắng giải thích là cô ấy đang ốm và phải được điều trị, Quentin nói tiếp. Cô ấy coi họ như kẻ thù. Chính là chuyện đã xảy ra với Carole. Tôi đã cho cô ấy thông tin liên hệ của một chuyên gia, rất giỏi. Nhưng khi Carole muốn thuyết phục Cloé đi khám ở đó, cô ấy đã phản đổi. Đến mức không còn muốn nói chuyện với Carole nữa... Ấy thế mà họ đã là đôi bạn thân thiết nhất thế giới trong suốt hai chục năm qua! Alexandre châm một điếu thuốc khác và thấy nó có vị rất kì cục.

- Anh ngủ với cô ấy, đúng không? Quentin hỏi thẳng.

Viên cảnh sát không trả lời, viên y tá coi sự im lặng đó là một lời thú nhận và tiếp tục độc thoại.

- Anh thấy đấy, tôi hiểu anh, cô ấy thật sự rất hấp dẫn! Lần đầu tiên nhìn thấy, tôi đã ấn tượng ngay. Cô ấy rực rỡ. Nhưng tôi cũng cảm thấy ngay lập tức là cô ấy nguy hiểm.

- Nguy hiểm?

- Không rõ nữa, viên y tá giải thích. Tôi nhận ra họ từ khoảng cách cả vài kilomet! Phải nói rằng một phần là do công việc của tôi.

- Được rồi... cho phép tôi tóm tắt những điều anh vừa nói, Cloé bị bệnh nặng và tôi không thể làm gì giúp cô ấy.

- Anh đang phí thời gian thôi, thiếu tá ạ. Anh có thể điều tra cả chục năm, cũng không bao giờ tìm được bệnh nhân tâm thần đó. Bởi vì hắn chỉ tồn tại trong đầu Cloé. Không ở bất cứ nơi nào khác. Thế nên, nếu anh thật sự muốn giúp cô ấy, hãy cố gắng thuyết phục cô ấy đến khám ở một chuyên gia. Tốt hơn hết là một bác sĩ giỏi.

- Theo những gì anh vừa nói với tôi, thì đó là một nhiệm vụ bất khả thi!

- Biết đâu đấy... Đôi khi tình yêu lại làm được những phép màu!

Hai người im lặng một lát, rồi Gomez lên tiếng.

- Dù sao, trong lý thuyết của anh vẫn còn một điều khiến tôi băn khoăn... Tất cả những chuyện này đặc biệt nguy hại cho Cloé: cô ấy đã nhìn thấy chức tổng giám đốc trượt qua trước mũi, đã mất bạn trai, mất bạn gái thân nhất...

- Đúng thế. Cloé đang tự làm hại mình, anh nói đúng. Thậm chí cô ấy còn có thể đi đến chỗ tự hủy hoại mình. Tự giết mình.

Gomez rùng mình nghĩ đến ý định tự sát mà Cloé đã kể cho anh nghe.

- Nhưng tại sao?

- Chuyện đó thì phải một bác sĩ giỏi mới có thể nói được! Với lại, bản thân Cloé cũng không biết. Cô ấy không ý thức được tất cả những chuyện đó.

- Tôi nghĩ là cô ấy cảm thấy tội lỗi về tai nạn đã xảy ra với em gái mình - Alexandre thăm dò.

- Vâng, Caro đã kể với tôi. Quả thật, đó cũng là một giả thuyết. Có thể cô ấy tự trừng phạt mình vì cảm thấy mình tội lỗi. Cô ấy tự tạo ra một đao phủ và một nhục hình.

- Nhưng tại sao lại là bây giờ? Sau gần ba mươi năm! Chuyện đó chẳng có nghĩa gì cả.

- Ngược lại, thậm chí chuyện đó lại rất có ý nghĩa. Tất cả xảy ra vào lúc cô ấy sắp thành công. Một anh bạn trai quyến rũ, chức vụ tổng giám đốc... Cô ấy có tất cả. Trong khi em gái cô ấy chẳng có gì. Cậu bắt đầu hiểu ra rồi nhỉ, Alexandre?

Gomez gật đầu, không mấy ngạc nhiên trước cách xưng hô thân mật đột ngột đó.

- Được rồi, tôi phải tạm biệt cậu đây, Quentin vừa nhìn đồng hồ vừa thông báo. Tôi không thể vắng mặt lâu hơn nữa. Nhưng nếu cậu cần thêm thông tin, đừng ngại nhé.

Hai người đứng dậy, bắt tay nhau.

- Nếu có thể giúp Cloé, tôi sẽ làm.

- Cảm ơn... Cậu có thể cho tôi số liên lạc của cậu được không?

- Ờ, tất nhiên. Cậu có thể gọi đến đây hoặc gọi vào điện thoại di động.

Quentin đọc cả hai số điện thoại cho anh, Gomez cẩn thận ghi vào số.

- Còn họ của cậu là gì?

- Barthelemy: Giống Thánh Barthelemy ấy! Hẹn sớm gặp lại, Alexandre. Và nhớ cho tôi biết thông tin.

- Tôi sẽ không quên đâu.

Viên y tá quay vào trong bệnh viện, Gomez nhìn theo rồi chậm rãi đi ra xe.

Anh đến đây để lần theo vết một nghi phạm. Ra về với vô vàn những nghi vấn trong đầu.