Chương 53
Họ ngồi đối diện nhau, trong phòng bếp.
Mải nghĩ ngợi, Alexandre gần như không mở miệng từ khi họ về nhà.
- Không khủng khiếp lắm đâu, nhưng em không có thời gian để đi chợ, Cloé hối lỗi.
- Không sao đâu. Dù sao anh cũng không đói.
- Anh khó chịu à?
- Không. Chỉ hơi mệt thôi.
Cloé chỉ gảy dĩa qua loa. Cô cũng không thấy đói.
Không bao giờ buồn ngủ, không bao giờ đói... Một quả pin sạc điện quá áp.
- Thế còn em? Ngày hôm nay thế nào? Viên cảnh sát hỏi.
Cloé nhún vai.
- Đã đến lúc em phải đi tìm chỗ làm khác, không thể chịu nổi nữa rồi! Tất cả mọi người cười khẩy sau lưng em, tất cả mọi người không thèm nhìn mặt em...
Alexandre nhíu mày.
- Sao lại thế? Họ nói gì với em?
- Ồ, chẳng nói gì! Cloé mỉm cười căng thẳng. Anh nghĩ mà xem, họ đâu có làm thế trước mặt em! Nhưng cứ em vừa quay lưng đi, là lại như thế!
- Nếu là sau lưng, thì làm sao em biết được?
- Em biết, thế thôi, cô khô khan né tránh. Họ rất hài lòng vì em bị sỉ nhục, họ vui mừng phấn khởi!
- Thế tại sao trong số họ lại không có ai thất vọng vì Martins được bổ nhiệm? Chắc chắn phải có những người thích em hơn anh ta.
- Anh nói thế! Em biết em đang nói gì. Tất cả bọn họ đều muốn em chết.
- Em toàn tự suy diễn thôi.
Cloé nhìn anh bằng ánh mắt nảy lửa, bỏ rơi chiếc dĩa.
- Không, em không suy diễn, cô phản bác. Tất cả bọn họ đều cấu kết chống lại em!
Những lời nói của Quentin chiếu rọi lên cảnh tượng một luồng ánh sáng khác biệt. Và tàn nhẫn.
- Họ đã không chịu được việc em leo lên nhanh thế, việc em giỏi hơn họ! Thế nên, họ đã quyết định hạ em. Thậm chí có thể họ còn vào hùa với Martins!
Cloé nói vấp váp, như thể cô sắp bị loạn thần kinh.
Mắt cô sáng rực, như thể cô đang bị sốt.
- Họ là ai? Alexandre liên hệ. Họ là những người nào? Nói đi, cho anh vài cái tên.
- Nhưng em làm sao biết được! Những người... những người trong Công ty, dưới sự chỉ đạo của Martins. Rất có thể họ đã thuê Bertrand để khiến em khiếp sợ, để khiến em mắc sai lầm.
Gomez nhắm mắt lại, lùa tay vào mái tóc cô.
- Nghe này, Cloé, anh nghĩ em hoang tưởng rồi. Em nhìn thấy cái xấu ở khắp nơi, em nghi ngờ tất cả mọi người..
Cô giận dữ nhìn anh chăm chăm, anh không để mình bị nao núng.
- Anh đảm bảo với em là cái lý thuyết về cái bẫy và đám lính đánh thuê đó chẳng có cơ sở nào hết. Em tưởng tượng quá nhiều! Anh không hề thấy có một nhóm đồng nghiệp lại thuê một gã để quyến rũ rồi sau đó đe dọa em. Lại còn là một gã kiếm tiền rất khá nữa.
- Còn em, em nghĩ là anh mới thiếu tưởng tượng! Cloé đáp trả.
Alexandre cố gắng giữ bình tĩnh. Mặc dù nỗi khó chịu đang ngày càng lớn.
- Em quên mất Laura, anh nói thêm. Chẳng lẽ cũng là Martins và đồng nghiệp của em đã đẩy cô ấy đến chỗ tự sát?
Khuôn mặt Cloé được che phủ bởi một chiếc mặt nạ lo lắng.
- Không có điểm chung nào giữa em và cô gái đó.
- Em tin chắc không? Anh thì không. Thế nên, anh sẽ tiếp tục đào bới.
- Nếu anh đào sai chỗ, anh sẽ không bao giờ tìm thấy.
- Em ngầm ý rằng anh là một kẻ tồi?
Cô đổ tọt thức ăn vào sọt rác rồi ném mạnh chiếc đĩa vào chậu rửa.
Đương nhiên, nó vỡ tan.
- Chết tiệt! Nhìn xem anh đã khiến em làm gì!
- Nhẹ nhàng thôi, viên cảnh sát để nghị. Ta không thể tranh luận mà em không nổi khùng à? Anh ở đây để giúp em, anh phải nhắc lại điều đó với em bao nhiêu lần nữa đây? Nhưng nếu anh khiến em căng thẳng đến thế, anh có thể về nhà.
Trước lời đe dọa hiệu quả nhất đó, Cloé kìm nén cơn giận dữ.
- Em chỉ muốn anh tin em! Cô trả lời, giọng thấp xuống.
- Anh cũng thế, anh những muốn em tin anh. Anh theo dõi Bertrand, và cho đến lúc này, chưa có được gì về hắn cả... Chỉ có điều anh không biết anh ta đang ở đâu khi gã đó tấn công em hôm qua.
Cloé quay lại ghế ngồi, lấy của anh một điều thuốc và giả vờ như đang hút.
- Hắn không đi làm, mà ở nhà. Nhưng anh đã ngủ quên trong xe và chính cuộc gọi của em đã đánh thức anh. Đúng lúc đó, anh thấy là hắn đã chuồn mất.
- Tuyệt thật! Cloé cười gằn. Có thể hắn đã ra ngoài với một chiếc túi trùm trên đầu, kính đen, thế mà anh chẳng nhận thấy gì hết.
- Nếu là hắn, anh sẽ sớm tóm được thôi.
- Khi hắn đã giết được em?
- Trước đó rất lâu, em yên tâm đi. Mà đấy, mới hôm qua thôi, em chỉ cách hắn có vài centimet... Thế nên hãy cố gắng nhớ lại điều gì đó.
- Em đã kể hết với anh rồi, cô nói nhỏ.
- Anh xin thông báo là em chẳng cung cấp cho anh thông tin nào. Tầm vóc hắn ra sao? Hắn cao, hay thấp?
Cô chưa vội trả lời anh, mà nhìn đi chỗ khác.
- Thế nào? Viên thiếu tá nôn nóng. Em đã thấy rõ là hắn cao hay thấp, đúng không?
- Cao.
- Cao thế nào? Alexandre nói thêm và đứng dậy. Bằng anh? Cao hơn? Thấp hơn?
- Gần bằng anh.
- Thế thì hắn cao khoảng l, 9m. Không phải chiều cao thông thường. Theo ước lượng, anh cho rằng bạn trai cũ của em cao khoảng l, 85m. Em đồng ý không?
Cloé thở dài.
- 1,85 hay 1,90m cũng như nhau cả thôi mà!
- Không đâu! Viên cảnh sát phản bác. Không như nhau cả dâu.
- Có thể hắn đã đi gót cao.
- Giày cao gót, em muốn nói thế chăng? Đấy, đấy cũng là một manh mối! Alexandre càu nhàu.
- Thôi đừng có làm phiền em nữa! Cloé nổi khùng.
- Được rồi, ta sẽ cho rằng gã này cao từ 1,85m đến 1,9m. Thế còn vóc dáng hắn?...
Cô vẫn lặng thinh, nên anh tiếp tục theo đi
- Gầy gò? Vai rộng?
- Bình thường.
- Bình thường, đồng ý. Các thông tin của em rất quý giá đối với anh, em biết đấy. Anh đánh giá cao sự hỗ trợ của em!... Béo hay gầy?
- Bình thường, em nói rồi mà!
- Rõ ràng là thằng khốn đó không có dấu hiệu gì đặc biệt! Giọng nói chăng?
- Không hề! Dù sao, khi nói với em, chắc hắn phải đổi giọng.
- Có thể nói là em gần như không muốn giúp anh, viên cảnh sát bóng gió cùng với một nụ cười dữ tợn. Cứ như thể em không muốn anh bắt được hắn...
- Đừng có nói linh tinh! Em nhắc lại là chuyện đó chỉ kéo dài có mấy giây. Em không nhìn thấy mặt hắn, và em đang sợ chết khiếp! Với lại, em chán anh hỏi cung lắm rồi, chết tiệt! Không phải em là kẻ tình nghi đấy chứ?
Cô bỏ ra khỏi phòng và đóng sầm cánh cửa, Alexandre ngồi phịch xuống ghế.
- Rất có thể là có, anh thì thầm.
⚝ ⚝ ⚝
Một mình trong phòng, cô đơn trong bóng tối, cô khóc. Ngồi trên giường, ôm chặt một chiếc gối, cô đung đưa người từ trước ra sau.
Anh đã bỏ rơi mình. Và kẻ kia sẽ đến. Quay trở lại. Lần nữa và lần nữa. Để kết liễu mình.
Cloé nghĩ đến khẩu súng đang nằm trong tủ ở phòng bếp. Đặt nó lên bàn đầu giường, ngay trước khi ngủ. Mặc dù cô sẽ không ngủ. Mặc dù vẫn còn thuốc ngủ...
Nhưng như thế, mình thậm chí sẽ không nghe thấy hắn bước vào, có thể sẽ đánh thức mình khi cúi xuống. Tay cầm một lưỡi dao.
Những tiếng nức nở của cô càng dữ dội hơn. Cô tiếp tục đung đưa người, như một chiếc máy đếm nhịp bị rối loạn.
Alexandre đã bỏ đi, không nói lời nào. Kể cả lời từ biệt.
- Rốt cuộc, cả anh ấy cũng tin là mình điên! Rũ bỏ nhanh thật!
Giọng cô âm vang kì lạ trong phòng. Trong khoảng trống bao quanh cô, hấp thụ cô. Ngốn ngấu cô.
Rồi đột nhiên, tiếng động ở cửa ra vào khiến cô tê liệt. Cô ngừng khóc, ngừng thở, ngừng cử động. Gần như ngừng sống.
Tiếng bước chân trong hành lang.
Lẽ ra cô nên chạy trốn. Nhảy qua cửa sổ, vòng qua nhà và chạy ra phố.
Tuy nhiên, cô vẫn ngồi sững trên giường. Chờ đến giờ bị kết liễu.
Cánh cửa phòng ngủ mở ra, kêu cót két ghê rợn, cô ra sức ôm chặt chiếc gối. Sự bảo vệ mỏng manh.
Khi bóng người hiện ra trong khung cửa, máu cô đông lại trong huyết mạch.
- Em ngủ à?
Nhận ra giọng Alexandre, Cloé từ cõi chết trở về.
- Không, cô thì thầm.
Gomez quờ tay để tìm công tắc, Cloé nhắm mắt lại. Khi cô mở mắt ra, viên cảnh sát đang nhìn cô với vẻ vừa dịu dàng vừa giận dữ. Cô lau mặt, lại bắt đầu đung đưa từ trước ra sau.
- Em cứ tưởng là hắn.
Alexandre quỳ một gối xuống đệm, vuốt tóc cô sang hai bên rồi vuốt ve khuôn mặt cô.
- Em phải tin anh, Cloé ạ, anh nói.
- Anh đã ở đâu? Cô rên rỉ.
- Anh bị căng thẳng. Anh sợ mình sẽ nổi khùng, nên muốn ra ngoài hít thở một chút.
Một cơn rùng mình giá lạnh lướt qua người Cloé.
- Bây giờ anh đã ổn hơn chưa?
Cô nói giống như một cô bé phạm lỗi, anh cảm thấy những kháng cự cuối cùng sụp đổ.
Có thể đúng là cô bị bệnh. Thậm chí là nguy hiểm. Tuy nhiên, anh không thể rời xa cô. Anh nằm xuống tấm chăn, nhẹ nhàng kéo cô đổ xuống người anh.