Chương 54
Chào bác sĩ tôi là thiếu tá Gomez... chị còn nhớ tôi không?
- Tất nhiên, bác sĩ tâm thần trả lời.
- Chị có thể dành cho tôi vài phút được không? Tôi có một hai điều muốn nhờ chị làm rõ.
- Anh nói đi.
- Cảm ơn chị... Chả là tôi muốn biết một bệnh nhân có thể bị ảo giác khi phát bệnh hoang tưởng không.
- Ảo giác? bác sĩ Murat ngạc nhiên.
- Vâng, chẳng hạn như nhìn thấy những người không hề có thật.
- Không thể nào. Trong thời kì đó, sẽ không có ảo giác cả về hình ảnh và âm thanh, chỉ có thực tế bị biến dạng. Nếu có ảo giác, thì đó là hoang tưởng tâm thần.
- A... Thế sự khác nhau là gì? Viên cảnh sát lúng túng.
- Chẳng có liên quan gì cả. Ảo giác hoang tưởng là một hội chứng mà ta thường gặp trong tâm thần phân liệt
- Làm ơn giải thích thật ngắn gọn giúp tôi.
- Thật ngắn gọn thì không dễ đâu!
- Thế thì ngắn gọn vậy!
- Nói một cách đơn giản, người bị ảo giác hoang tưởng không hề có logic, rất bừa bãi. Nói một cách hơi bình dân, thì nghĩa là anh ta suy nghĩ theo mọi hướng! Hôm nay, bệnh nhân sẽ tưởng mình bị người ngoài trái đất hành hình, hôm sau, anh ta rất có thể tự coi mình là Chúa Jesus. Đó gọi là ảo giác... Hình ảnh, âm thanh, khứu giác và thậm chí cả vị giác. Trong khi đối với một bệnh nhân tâm thần hoang tưởng - nhưng không phải tâm thần phân liệt - tình trạng hoang tưởng rất có tổ chức và luôn tuân theo một logic nhất định. Nó chỉ liên quan đến cơ chế diễn giải, chứ không liên quan đến cơ chế ảo giác. Tôi nói đơn giản thế, để anh có thể hình dung ra đôi chút.
Trước sự im lặng dò hỏi của người đối thoại, bác sĩ kiên nhẫn nói tiếp:
- Nếu anh muốn, người tâm thần sẽ xoay quanh vẫn những sự việc đó. Anh ta sẽ biến đổi thực tế, diễn giải nó theo cách để nó đáp ứng với ảo giác của chính mình. Để nó hoàn toàn trùng khớp với giả thuyết của anh ta về cạm bẫy.
- Chị có thể cho tôi một ví dụ được không?
- Được... một ví dụ hết sức đơn giản: nếu người bệnh tâm thần hoang tưởng tin rằng mình bị người nào đó bám theo và anh ta bị nổ lốp xe trên đường, anh ta sẽ tin chắc là chính kẻ đuổi theo đó đã thả đinh trên lối đi. Anh có hiểu tôi muốn nói gì không?
- Có, tôi hiểu, Alexandre lên tiếng. Mỗi sự cố hàng ngày sẽ trở thành một hành động ác ý của kẻ thù.
- Chính xác! Nếu máy giặt bị hỏng, đó là lỗi của kẻ mà người đó coi là kẻ thù. Một sự phá hoại! Nếu con chó của anh ta chết vì bị suy tim, cũng thế... Một ví dụ khác: nếu người bị bệnh tâm thần hoang tưởng tin rằng mình đang bị những thế lực ngầm theo dõi và anh ta nhìn thấy một du khách đeo máy ảnh trên vỉa hè, anh ta sẽ tin chắc rằng đó là một điệp viên bí mật cải trang thành du khách, và đang theo dõi anh ta.
- Tôi hiểu rồi, Alexandre nói.
- Nhưng không hề có ảo giác. Cũng không nói dối.
- Chỉ là một cách diễn giải sai khác về thực tế, Alexandre tiếp lời. Người tâm thần phân liệt nhìn thấy những người ngoài trái đất, mặc dù họ không hề tồn tại, trong khi đó người tâm thần hoang tưởng nhìn thấy một du khách thật sự nhưng cho đó là một điệp viên bí mật
- Đúng như thế, thiếu tá ạ.
- Cảm ơn bác sĩ, chị đã giúp tôi rất nhiều. Và... Liệu chị có đồng ý khám thử cho một người không? Gặp một người và sau đó cho tôi biết ý kiến của chị?
- Thế này... người đó có thể hẹn khám, tôi sẽ tiếp. Tuy nhiên, tôi không thể báo cáo lại với anh về cuộc gặp đó, thiếu tá! Tôi bị ràng buộc bởi bí mật nghề nghiệp, tôi xin nhắc để anh nhớ.
- Tất nhiên, nhưng..
- Không có nhưng.. Tôi không thể làm việc đó, trừ khi một thẩm phán yêu cầu tôi đưa ý kiến chuyên gia, tất nhiên.
- OK, cảm ơn chị đã giúp, bác sĩ ạ.
- Không có gì. Chúc anh một ngày tốt lành, thiếu tá ạ... À, một điều cuối cùng: tôi không biết chính xác anh cảm thấy thế nào, nhưng dù sao cũng nên biết rằng các bệnh nhân tâm thần hoang tưởng trong thời kì phát bệnh rất có khả năng thuyết phục. Nhìn chung, giả thuyết của họ có vẻ rất logic, đến nỗi những người xung quanh sẽ thấy nó đáng tin.
- Được rồi... Còn gì nữa không?
- Họ có thể trở nên nguy hiểm. Thậm chí vô cùng nguy hiểm. Bệnh nhân tâm thần hoang tưởng nếu không được điều trị bằng thuốc an thần, thậm chí không được giam giữ, có thể chuyển sang hành động.
- Chuyển sang hành động? Alexandre ngờ nghệch nhắc lại.
- Đúng thế. Bệnh nhân có thể tìm cách tự sát để thoát khỏi khổ hình của mình. Nhưng anh ta cũng có thể gây hại về thân thể cho người mà anh ta cho là phải chịu trách nhiệm về nỗi bất hạnh của mình. Nói cách khác, cố gắng giết người đó.
Tiếp theo lời cảnh báo là khoảng im lặng nặng nề.
- Cảm ơn bác sĩ về lời khuyên.
⚝ ⚝ ⚝
Nước luôn có màu sắc của bầu trời.
Bởi vì nước không hề có màu sắc. Trừ khi người ta nhuộm màu cho nó.
Alexandre có cảm giác chạm đáy. Cảm giác như mắt anh nhìn sâu đến tận ruột gan lầy bùn và tối tăm của dòng sông Marne. Đến tận sự xấu xa nội tại trong từng sự việc, từng sinh vật, từng ý nghĩ.
Tại sao ánh mắt anh luôn nhìn thấu sự kinh khủng đó? Tại sao anh không bao giờ nổi trên bề mặt của sự việc?
Ngồi trên một chiếc ghế dài, anh hút hết điều này đến điếu khác. Bệnh ung thư cũng không đủ nhanh đối với anh. Thậm chí còn không chắc chắn. Anh phải có những giải pháp nhanh chóng hơn. Và ít đau đớn hơn.
Anh không biết nữa.
Phải chăng Cloé bị bệnh. Có thể là điên loạn.
Hay phải chăng cô nói đúng, Quentin đang giết cô.
Quentin hoặc một người khác. Y tá tâm thần trong vùng Paris này hẳn phải có đến vài trăm.
Không, thật sự, anh không biết nữa. Anh không phải là chuyên gia tâm thần, chỉ là một cảnh sát sắp bị sa thải, sắp chết. Bất lực và lỗi thời.
Anh chỉ biết anh muốn giúp đỡ Cloé. Muốn cứu vớt cô, khỏi những con quỷ trong chính người cô, hoặc khỏi một mối nguy hiểm thật sự.
Muốn cứu vớt cô, nhưng tại sao?
Cô ấy có ý nghĩa gì đối với mình? Thậm chí mình còn không biết cô ấy là ai. Cô ấy là gì.
Bỏ mặc cô ấy chăng? Rồi sau đó?
Sau đó, bỏ mặc chính mình. Buông tay.
Mặt nước màu xám, giống như bầu trời hôm nay. Giống như những ý nghĩ của anh hôm nay. Hôm qua, hôm kia... Như cái ngày anh gặp Cloé cũng ở nơi này. Đúng vào lúc này, khi cô gợi lên điều gì đó trong anh. Khi anh nhìn thấy nỗi đau khổ của cô và biến nó thành của mình.
Lẽ ra ngày hôm đó, anh đã có thể gieo mình xuống sông. Nhưng Cloé đã cắt ngang con đường của anh.
Thế nên, anh vẫn còn ở đây.
Anh lại chậm rãi đi cạnh mép nước. Tiếng chuông điện thoại kéo anh ra khỏi dòng suy tưởng đau đớn. Anh nhận ra số của đại úy Villard.
- Chào anh bạn.
- Tôi có các thông tin mà anh đã hỏi đây, viên đại úy thông báo. Nói đi!
- Gã Quentin Barthelemy của anh sống ở Créteil, tôi sẽ gửi địa chỉ chính xác qua tin nhắn cho anh... Gã là y tá tại bệnh viện tâm thần Villejuif. Độc thân, không con cái.
Gomez sững lại.
- Độc thân không con cái, cậu chắc chứ?
- Ờ. Ngoài ra, không hồ sơ lưu... gã sạch sẽ.
- OK, cảm ơn cậu.
- Không có gì, Alex ạ. Anh muốn gì ở gã này?
- Không gì hết, cậu đừng lo.
- Khi nào anh quay lại?
- Không biết. Hỏi ông sếp đáng kính của chúng ta xem!
- Tôi sẽ không quên... Mà anh thế nào rồi?
- Tôi vẫn thế. Thế nào thì tôi cũng không rõ lắm. Hẹn gặp lại cậu. Và cảm ơn lần nữa.
Alexandre gác máy, ngước mắt lên trời.
Quentin Barthelemy không phải là một người chồng tốt, cũng chẳng phải là người cha tốt. Điều đó không biến gã thành một kẻ sát nhân. Chỉ là một kẻ nói dối siêu đẳng. Và không nghi ngờ gì nữa, một kẻ bỉ ổi thực sự.
⚝ ⚝ ⚝
- Thế nào rồi, nhà vô địch?
Mắt Laval vẫn nhắm nghiền. Mặt anh khá thư thái khi Gomez đặt lên trán anh một cái hôn.
- Tôi đang rất tệ, Alexandre thì thầm. Tôi không còn biết mình đang ở đâu nữa...
Âm thanh đều đặn của chiếc máy thể hiện lại nhịp tim của viên thiếu úy một cách lỗ mãng. Trái tim đó vẫn kháng cự, không chịu từ bỏ.
Alexandre ngắm nghía anh một lúc, ru theo nhịp đập đều đều. Anh đưa tay lại gần tay Cậu Nhóc, cuối cùng nắm lấy nó trong tay mình.
Rồi anh bắt đầu nói khe khẽ. Kể cho Laval nghe về cuộc điều tra, những nghi ngờ, những yếu đuối.
Tình yêu mới chớm của anh với Cloé. Tình yêu mà anh không biết phải làm gì với nó. Giống như lần giật mình cuối cùng, gần như một trận chiến danh dự.
Anh kể với Cậu Nhóc cô đẹp đến thế nào. Cô mạnh mẽ đến thế nào. Và cô đang bị nguy hiểm đến thế nào.
- Cậu sẽ thích cô ấy, nhóc ạ... Tôi tin chắc như thế. Phải hiểu cô ấy, tất nhiên, nhưng... mặc dù cô ấy có tính cách khó chịu và hơi tự tin quá, tôi nghĩ là cậu sẽ thích. Cô ấy có vẻ cao ngạo và khinh người, nhưng đó chỉ là cái vỏ ngụy trang, cậu biết đấy. Thật ra, tôi tin là cô ấy đã đau khổ nhiều đến nỗi tự tạo cho mình cái vỏ đó, để sống sót sau tai nạn của em gái. Nhìn xem tôi mạnh mẽ thế nào!
Sau khi im lặng một lúc lâu, Alexandre bắt đầu nhắc đến Sophie. Nước mắt nhạt nhòa, thậm chí anh còn không nhận thấy. Chính lúc đó, bàn tay Laval nắm lấy tay anh, với một sức mạnh không ngờ. Alexandre mỉm cười, hơi ngơ ngác.
- Cậu nghe thấy tôi nói sao? Tôi tin chắc là cậu nghe thấy tôi, đồ khốn! Thế nào, sao cậu không mở mắt ra? Cậu không muốn nhìn mặt tôi, đúng không? Cậu đúng đấy, nhìn xem. Sau những gì tôi đã làm với cậu... Hoặc cũng có thể là cậu không muốn nhìn thế giới này nữa. Nhưng ở đây cũng có những điều thú vị, cậu nhớ lại đi...
Bàn tay Laval lại trở lại là một miếng thịt bất động. Tuy nhiên, Alexandre vẫn tiếp tục mỉm cười.
Anh lấy cuốn sổ trên chiếc bàn đầu giường, cầm bút và viết kín hai trang giấy.
Rồi anh lại hôn Cậu Nhóc. Như anh sẽ làm với con trai mình.
Hai phút sau, anh đã vào trong xe. Với một nghị lực mới. Có thể Laval đã truyền nghị lực của cậu cho anh chăng?
Anh phải tìm hiểu xem Quentin có phải là người anh cần theo dõi không. Chiến lược sẽ rất đơn giản, dụ con sói ra khỏi rừng. Để làm được việc đó, chỉ có một giải pháp: giữ khoảng cách với Cloé để Cái Bóng tin rằng cô không được bảo vệ.
Để cho Quentin Barthelemy tự do hành động. Hoặc Bertrand. Không quan trọng.
Không chơi trò vệ sĩ nữa, mà quan sát từ xa. Chỉ có nguy cơ Cloé không đồng ý. Thậm chí cô có nguy cơ chết vì điều đó.
Anh đang nghĩ đến cách tốt nhất để biến kế hoạch thành hành động thì chuông điện thoại lại reo.
- Chào Alex, Maillard đây.
Một hố băng ngăn cách họ. Mỗi người ở một bên bờ. Vậy mà họ đã từng là bạn bè, trước đây.
Khi mà Laval vẫn còn cả hai chân.
- Chờ chút, tôi đỗ xe đã...
Alexandre dừng xe cạnh vỉa hè, ngắt động cơ.
- Cậu mới thăm Cậu Nhóc à? Viên cảnh sát trưởng mở đầu.
- Tôi vừa từ bệnh viện ra, Gomez tiết lộ. Cậu ấy đã nắm tay tôi. Cậu ấy có một vài phản ứng, tôi nghĩ đó là một dấu hiệu tốt.
- Thế thì tốt, viên cảnh sát trưởng thì thầm. Thế thì tốt...
- Anh gọi tôi không phải là để hỏi thăm tin tức về Laval, đúng không?
- Không. Thật ra, Couturier muốn gặp cậu. Ông ta sẽ triệu tập cậu.
Couturier. Đại úy ở IGPN, phụ trách việc điều tra nội bộ về tên khốn Tomor Bashkim.
- Và tôi muốn báo trước cho cậu, Maillard nói tiếp.
- Cảm ơn, anh tốt quá.
- Sáng nay tôi đã nói chuyện với ông ta... Mọi chuyện hiện không được tốt đối với cậu.
- Thật sao? Gomez cười gằn.
- Bởi vì Laval không tỉnh lại và cậu đang sắp hết thời gian nghỉ phép, ông ta...
Maillard tìm từ ngữ thích hợp, Alexandre quyết định giúp một tay.
- Ông ta sẽ đình chỉ công việc của tôi, đúng không?
- Đúng.
Gomez chịu trận, anh im lặng. Biết trước rằng việc đó sẽ xảy ra, nhưng anh vẫn đau đớn khi nghe nói đến.
- Anh đã nói gì? Cuối cùng anh hỏi.
- Thế cậu muốn tôi nói gì? Viên cảnh sát trưởng thở dài. Đây là đình chỉ tạm thời, cho đến khi vụ điều tra kết thúc.
- Họ sắp đuổi tôi và anh biết rõ điều đó. Họ đã quên tất cả những gì tôi làm trước đây, đúng không?
- Nghe này, Alex, tôi vẫn luôn ủng hộ cậu. Nhưng trong chuyện này, đảm bảo với cậu là tôi không thế làm gì được.
- Còn tôi, tôi tin chắc là anh không muốn làm gì, viên thiếu tá đáp trả. Tôi tin là anh đã bỏ rơi tôi. Thậm chí tôi còn tin rằng anh đã nói với họ là tôi đang âm thầm điều tra! Tôi tin là anh đã vứt bỏ tôi.
- Đừng có nói những điều ngu ngốc đó! Maillard gầm lên. Cậu điên rồi. Tôi đã làm tất cả những gì có thể!
- Vâng, tôi hình dung ra rồi! Nhưng anh đừng lo, tôi sẽ ngoan ngoãn trả lại súng và thẻ, không gây chuyện. Tôi sẽ không gây cho anh bất cứ vấn đề gì! Anh có thể ngủ ngon, anh bạn ạ.
- Alex, đừng nói thế...
Maillard không kịp nói hết câu, Alexandre vừa dập máy.
Anh đấm vào tay lái, úp trán vào hai bàn tay.
Mọi chuyện đều logic. Mình đã sai lầm, mình phải trả giá. Mình phải trả giá cho Cậu Nhóc, lúc này đang nằm bẹp trên giường bệnh và có thể sẽ chẳng bao giờ còn nhìn thấy bầu trời.
Alexandre liền khởi động xe và nuốt nỗi căm hờn vào trong.
Liệu anh có cảm thấy bớt tội lỗi khi bị trừng phạt không? Thật tầm phào! Dù người ta có cắt của anh một chân, anh cũng sẽ tiếp tục cảm thấy tội lỗi. Điều duy nhất có thể làm dịu gánh nặng khủng khiếp đó là nụ cười của Cậu Nhóc. Những lời xin lỗi.
Gomez hạ cửa kính và hít một hơi thật sâu, có gắng tập trung vào việc điều tra. Vụ cuối cùng trong sự nghiệp của anh, anh biết thế.
Đúng lúc đó, điện thoại di động của anh lại đổ chuông. Anh nhấc máy sau khi biết rằng không phải Maillard gọi.
- Vâng?
- Alexandre? Quentin Barthelemy đây.
Mạch Gomez đập nhanh hơn một mức.
- Chào Quentin... Có chuyện gì thế?
- Tôi đã suy nghĩ rất nhiều từ sau khi gặp cậu hôm qua. Và tôi rất muốn chúng ta gặp nhau.
Gomez phải mất đến ba giây để trả lời, nhưng Quentin đã tiếp lời luôn:
- Tôi đã nói chuyện về trường hợp của Cloé với một chuyên gia rất giỏi, và tôi nghĩ có thể giúp được cậu... Cậu có rảnh không?
- Ờ... Cậu muốn tôi đến Villejuif?
- Không, hôm nay tôi không đi làm. Tôi sẽ đến nhà cậu nếu cậu cho tôi địa chỉ.
Gomez lại lưỡng lự. Nhưng kể cả Quentin và Cái Bóng có là một, anh cũng không có nguy cơ gì lớn. Nói cho cùng, gã khốn đó chỉ là một thằng hèn, chỉ có khả năng khủng bố phụ nữ mà thôi.
- Tôi ở số 156 đại lộ Clemenceau, Maisons.
- Tốt quá, tôi sẽ tìm được. Khoảng một tiếng nữa, được không?
- Tuyệt vời. Hẹn lát nữa gặp lại, Alexandre kết luận.
Hoặc gã này là một người chuyên nghiệp thực sự muốn giúp đỡ Cloé, hoặc rốt cuộc con sói đã quyết định tự mình ra khỏi rừng. Thật dễ hiểu tại sao: tiếp tục tẩy não viên cảnh sát, tiếp tục sử dụng anh để chống lại Cloé. Để người cuối cùng bảo vệ cô cũng tin rằng cô bị điên và thôi không trông chừng cô nữa. Một chiến thuật tầm thường.
Với điều kiện gã đúng là thủ phạm.
Nhưng thủ phạm về tội gì? Dưới mắt pháp luật, chẳng có gì để bỏ tù gã. Thậm chí chẳng có gì để điều tra về gã.
Hắn đã đội một chiếc mũ trùm và bám theo Cloé. Hắn đã đeo kính đen và làm cô ấy sợ, thưa ngài thẩm phán.
Làm thế nào để chứng minh là gã đã vào nhà cô? Đã đánh thuốc mê và cởi quần áo cô giữa rừng? Đã biến cuộc sống của cô thành ác mộng?
Sau lần gặp này, Barthelemy sẽ thấy mình bỏ mặc Cloé là logic. Gã sẽ cảm thấy tin tưởng và chuyển sang tốc độ cao hơn.
Cái bẫy vô cùng hoàn hảo.
Trên đường đi, Alexandre bấm số của Cloé. Anh chỉ gặp trả lời tự động.
- Chào người đẹp, Alex đây. Anh chỉ muốn hỏi xem em thế nào... Thôi, hẹn tối gặp lại, hôn em. Anh hôn em thật lâu.
Anh gác máy, ném chiếc điện thoại sang ghế bên cạnh và tăng tốc. Anh đã muốn nói với cô: Anh yêu em. Điều đó khiến anh ngạc nhiên. Và chắc là anh đã để lộ cảm xúc của mình qua cách nói Hôn em..
⚝ ⚝ ⚝
Đại lộ Clemenceau, Gomez thấy Barthelemy đã đang đứng chờ dưới nhà. Anh đỗ chiếc Peugeot, bình tĩnh đến bên viên y tá.
- Tôi đến hơi sớm, Quentin nhận lỗi và bắt tay anh.
- Không vấn đề gì.
Viên thiếu tá gõ mật mã, vẫn cẩn thận đứng che bàn phím, rồi đẩy cánh cửa tòa chung cư.
- Tôi ở tầng hai, anh nói thêm và bước vào cầu thang. Thế nào, cậu có nhiều điều thú vị dành cho tôi sao?
- Đúng, tôi nghĩ thế.
Đến tầng hai, Gomez mở cửa căn hộ, bước vào trước.
- Đừng quan tâm nhé, nhà bừa bộn quá.
- Đừng lo... Cậu sống một mình à?
- Không, Alexandre nói dối. Nhưng vợ tôi cũng không gọn gàng hơn tôi!
- Gọn gàng là bản năng bảo thủ.
- Cậu định phân tích tâm lý tôi à?
Quentin bật cười, treo áo khoác ở cửa.
- Tôi không có khả năng đó! Tôi chỉ là y tá, không phải bác sĩ tâm thần.
- Thế càng tốt. Cậu uống gì không?
- Một cốc cà phê, nếu cậu có. Cảm ơn nhé.
- Ngồi đi, tôi quay lại ngay, Alexandre đề nghị và đi vào bếp.
Quentin nhân dịp chủ nhà vắng mặt để quan sát kĩ xung quanh. Căn phòng khách chìm trong cảnh tranh tối tranh sáng, được trang trí một cách hà tiện.
Buồn muốn chết.
Có thể nói gần như không có ai sống ở đây. Hoặc chỉ là một bóng ma.
- Vợ cậu đi làm à? Anh ta cất giọng hỏi.
Bàn tay Alexandre co rút lại trên gói cà phê, anh đánh đổ một nửa ra bên ngoài chiếc phin.
- Đúng thế. Ở tòa công chứng.
- À... Hay đấy, nhỉ!
- Còn vợ cậu? viên cảnh sát hỏi và quay trở lại phòng khách.
- Tôi sẽ tâm sự với cậu một chuyện, Quentin mỉm cười, tôi không có vợ.
Gomez giả vờ ngạc nhiên tột độ. Mà thực ra, anh có ngạc nhiên. Vì Barthelemy tuyên bố sự thật một cách hoàn toàn thoải mái. Càng lúc anh càng nghi ngờ gã là tội phạm, nhưng vẫn phòng thủ. Ngoài ra, trái với thói quen, anh đã không bỏ vũ khí từ lúc về nhà.
- Cloé kể với tôi là...
- Tôi biết. Thật ra, tôi đã khiến Carole tin như thế, nhưng không đúng. Cậu sẽ giữ kín chuyện này, đúng không?
- Chuyện đó không liên quan đến tôi, Alexandre đáp và nhún vai.
- Tôi biết là tôi sẽ không sống cả đời với Carole, thế nên, với lời nói dối nhỏ nhặt đó, tôi sẽ giữ được khoảng cách với cô ấy và tránh cho cô ấy khỏi vẽ ra những ý tưởng về một tương lai chung.
- Dù sao, như thế cũng thật tệ! viên cảnh sát nhận xét.
- Hẳn là thế. Nhưng phụ nữ phức tạp lắm...
Quentin ngồi trên ghế dài, Alexandre vào bếp lấy cà phê rồi ngồi xuống chiếc ghế phô tơi, ngay trước mặt anh ta.
- Được rồi, hãy nói với tôi về Cloé đi, viên thiếu tá trở lại cậu chuyện.
- Tôi đã nói chuyện với tiến sĩ điều hành UMD. Cậu biết đấy, ông ấy là một chuyên gia giỏi... Tôi đã miêu tả những triệu chứng mà Cloé đang chịu đựng, và ông ấy đã khẳng định lại những điều tôi đang nghĩ. Theo ông ấy, Cloé đang ở trong giai đoạn hoang tưởng tâm thần.
Alexandre châm một điếu thuốc, mời Barthelemy một điếu nhưng anh ta từ chối.
- Ông ấy cũng kể đã từng nghe đồng nghiệp nói đến một trường hợp gần như giống hệt, một cô gái làm việc ở thành phố.
- Thật sao? Gomez ngạc nhiên.
- Người phụ nữ đó tin là mình bị một người đàn ông bám theo... Cô ấy là thu ngân ở một siêu thị, tôi nghĩ thế.
Gomez suýt đánh rơi điếu thuốc nhưng cố giữ vẻ mặt bình thản.
- Thế rồi sao?
- Thế rồi, mọi chuyện kết thúc bằng một vụ tự sát, viên y tá nói tiếp và đưa cốc cà phê lên môi. Nhảy qua cửa sổ.
Thằng khốn này không sợ gì cả. Thậm chí hắn còn tự cho phép mình khiêu khích anh.
Hoặc giả là anh ta trong trắng như một con cừu mới sinh.
- Tôi không tin là Cloé muốn lao mình xuống khoảng không, Alexandre đáp trả.
- Những vụ tự sát thường xảy ra không báo trước.
Alexandre nhìn thẳng vào mắt viên y tá, tìm hiểu xem anh ta đang chơi trò gì.
- Tôi đã mang cho anh tài liệu tham khảo về chủ đề này, Quentin nói tiếp và đứng dậy. Đọc sẽ hơi dài, nhưng tôi tin là nó sẽ giúp anh hiểu được nhiều điều về bệnh tâm thần hoang tưởng.
- Tuyệt vời! Gomez cười gằn. Tôi vẫn luôn muốn nhồi nhét vào đầu những cuốn sách về tâm thần học! Cậu có thể tóm tắt giúp tôi được không?
Quentin quay ra phía cửa, nơi anh ta để chiếc túi xách.
- Tôi tin chắc là cậu sẽ đọc say sưa! Anh ta vừa nói vừa cười.
Gomez mỉm cười và uống nốt cốc cà phê. Khi quay nhìn sang phía cửa sổ, anh nhìn thấy bóng một người đàn ông, đứng sau lưng anh. Đang cầm thứ gì đó bằng hai tay và giơ lên trần nhà.
Anh cảm thấy một luồng run rẩy kì lạ chạy dọc sống lưng. Một giây trôi qua, tưởng như vĩnh viễn.
Trong giây đó, Gomez không làm gì hết.
Trong giây đó, Quentin lấy đà.
Rồi Alexandre bật dậy, quay lại và nhận cú đập vào giữa thái dương.
Không một tiếng kêu, anh ngã ra sau và gục xuống ghế dài.
Cú sốc dữ dội, anh có cảm giác hộp sọ vừa bị chẻ làm đôi.
Anh muốn lấy súng ra, nhưng một bàn chân đã chặn lên cánh tay anh, đóng đinh anh xuống đất. Anh rên lên, yếu ớt, cảm thấy những tia nhận thức cuối cùng lịm tắt.