Chương 55
Có ai không?
Xé rách âm thanh ong ong liên tục, giọng nói đó dường như từ rất xa vọng đến. Gần như từ thiên đường.
- Thiếu tá?... Cậu nghe tôi nói không?
Gomez nhấp nháy mắt nhiều lần liên tục. Một khuôn mặt hiện ra từ cõi hư vô. Với nụ cười trấn an.
Tuy nhiên, anh muốn nhắm mắt lại hơn. Thêm một chút nữa.. Cảm giác nhẹ nhõm, sự từ bỏ ngọt ngào.
Mặc dù cảm thấy kì lạ là vẫn nhận thức được, anh tưởng mình đã chết.
Một bàn tay lay mạnh người anh, anh nhận được một cái tát.
- Thôi nào, anh bạn, tỉnh dậy thôi! Tôi không chỉ có mỗi việc này để làm đâu...!
Quentin ngồi trên một chiếc ghế, ở hướng tồi tệ. Đặt càm lên tay vịn, gã tiếp tục cười với anh.
- Ổn rồi, cậu đã quay trở lại với chúng tôi rồi à, anh bạn?
Gomez cố gắng trồi lên. Vài giây sau, anh nhận ra anh đang ở nhà mình.
- Hi vọng cậu không đau đầu quá chứ?
- Có chuyện gì...?
Miệng anh là một sa mạc nứt nẻ, lởm chởm đầy xương rồng. Đầu anh, một chiếc khí cầu đang rơi tự do, theo hình xoắn ốc. Chẳng mấy mà nổ tung.
Và anh có cảm giác khó chịu như đã nốc cạn cả một chai whisky.
- Cậu không nhớ à?
Gomez cũng ngồi trên một chiếc ghế, hai có tay bị còng ra sau lưng. Anh nhớ lại là đã nhận một cú đập, nhớ đến cơn đau, rồi cú ngã.
Trước mặt anh, Barthelemy đang nghịch khẩu Sig-Sauer.
Mặc dù ý nghĩ còn chưa được sáng suốt, cuối cùng viên thiếu tá cũng nhận ra là anh đang ở trong tình thế khó khăn.
- Cậu gặp rắc rối thật sự rồi, Alex! Quentin khẳng định. Nhưng nhìn chung, đó là điều xảy ra với những kẻ quá tò mò. Và không đủ ranh mãnh... Hoặc cả hai, giống như cậu. Có những kẻ hội đủ cả hai điều đó, hả?
Gomez muốn im lặng, trong lúc này. Việc cần ưu tiên là phải lấy lại sức. Bởi vì anh không chết, nên đột nhiên anh muốn sống. Hơn hết thảy.
Nhưng trước hết, anh muốn tâm trí hồi phục hoàn toàn. Xé rách lớp mây mù đang bao bọc đầu óc anh.
Anh thử động đậy ngón tay, nhưng gần như không làm được. Như thể anh đang bị một loại ma túy mạnh chi phối. Kể cả đôi mắt anh cũng phải chật vật lắm mới nhìn thẳng được vào kẻ thù.
- Được rồi, hai chúng ta sẽ trò chuyện đôi chút. Nếu cậu đồng ý, đương nhiên...
Viên cảnh sát gầm gừ vì đau đớn.
- Tốt lắm! gã y tá chế nhạo. Tôi biết là cậu sẵn sàng trò chuyện mà.
Hắn đi vài bước, vẫn giữ khẩu súng bán tự động trong tay.
- Nếu cậu có ý định gào lên, tôi sẽ bịt miệng cậu! gã nói thêm và chìa ra một cuộn băng dính. Nhưng tôi sẽ ngạc nhiên nếu cậu làm được việc đó, với liều thuốc mà tôi đã tiêm cho cậu!
Hóa ra là thế. Thằng khốn này đã đánh thuốc mình!
Quentin vung vẫy một chiếc kim tiêm trước mắt anh.
- Một chất rất hiệu quả để biến những kẻ bướng bỉnh nhất thành cừu non, gã giải thích. Và cậu biết gì không? Một loại phân tử không để lại bất cứ dấu vết gì trong cơ thể. Điều đó có nghĩa là nếu giải phẫu cậu trong những ngày tới, họ sẽ chẳng tìm thấy gì hết!
Barthelemy hớn hở, Gomez cảm thấy nỗi sợ nảy mầm trong ruột gan anh. Hẳn là vì anh đang tưởng tượng ra mình nằm trên chiếc bàn inox của bác sĩ pháp y. Não đặt một bên, bên kia là gan.
Đột nhiên, cái chết không còn hoàn toàn lãng mạn và hấp dẫn nữa. Chỉ còn là hèn hạ và bẩn thỉu.
Một tảng thịt lạnh lẽo trên bàn của một gã đồ tể.
- Và bởi vì các bác sĩ pháp y luôn luôn quá tải, tôi sẽ ngạc nhiên nếu họ mổ phanh cậu trước bốn mươi tám tiếng. Cậu nghĩ thế nào, Alex?
- Tao nghĩ rằng... rằng... mày là... một... một...
Thậm chí Gomez còn không thể nói hai từ liền lúc.
- Một gì? Quentin đùa giỡn. Một thiên tài? Tôi không muốn cậu nói thế đâu, anh bạn ạ!
Viên cảnh sát tập trung đến mức tối đa. Anh phải lấy lại sự minh mẫn và sử dụng được chân tay. Anh không chấp nhận để mình đổ máu mà không phản ứng. Không chịu chết theo cách này.
Đáng thương.
- Một thằng khốn nạn, cuối cùng anh cũng nói được.
- Cậu nên lịch sự, OK?
- Thứ này sẽ... giết... tao?
- Ma túy ư? Không, yên tâm đi! Mũi tiêm đó chỉ là để giữ cậu ngồi yên. Chính tôi sẽ giết cậu.
Alexandre nhắm mắt lại. Nhưng mọi thứ vẫn tiếp tục rập rình. Bởi vì càng lúc anh càng khó cử động. Như thể gã khốn kiếp đó đã đổ lên anh một lớp xi măng giờ nó đang cứng trên người anh.
Kinh hoàng.
Phải trụ vững. Nếu thứ ma túy này biến mất khỏi cơ thể nhanh như thế, thì hẳn tác dụng của nó cũng chỉ là tạm thời.
Trụ vững, càng lâu càng tốt.
- Cậu thấy đấy, Alexandre, tôi rất quý cậu. Tôi thấy cậu... Nói thế nào nhỉ?... Dễ mến. Và khiến người khác cảm động. Đúng, đúng thế, tôi thấy cậu khiến tôi cảm động.
- Tốt thôi, một giọng nói lầm bầm, như vang lên từ dưới đáy mồ.
- À, tôi thấy là cậu đã nói lại được, tốt rồi. Nhưng tôi thích nói một mình! Thế nên đừng có cố gắng trả lời tôi.
Quentin đặt hai bàn tay đeo găng lên vai Alexandre và cúi xuống. Trán họ gần như chạm vào nhau.
- Thậm chí tôi sẽ nói: câm miệng lại! hắn thì thầm. Hiểu không?
Hắn đứng thẳng dậy, Gomez lại hít thở được. Chậm đến nỗi anh có cảm giác mình sắp ngủ thiếp đi. Anh liền cắn vào lưỡi, cho đến bật máu.
- Tôi đang nói gì nhỉ? Kẻ tra tấn anh tiếp tục. À đúng rồi, tôi thấy cậu khiến tôi cảm động. Nhưng quá tò mò... Cậu thấy không, tôi hiểu đấy, anh bạn ạ. Tôi hiểu tại sao cậu đã đổ gục trước cô nàng đó. Vào địa vị của cậu, không phải gã trai nào cũng chúi đầu vào... Nhưng vấn đề ở chỗ giành vợ của một người khác là rất xấu. Rất xấu. Chưa bao giờ có ai nói với cậu sao? Thậm chí điều đó còn được viết trong Kinh Thánh!
- Vợ của... người khác?
- Đúng thế, Alex ạ, gã y tá thở dài. Cloé là của tôi. Không phải của cậu.
- Tao không thể... biết cô ấy là của mày.
- Tất nhiên là có, cậu có biết! Ngay từ đầu. Nhưng cậu tưởng cậu mạnh hơn tôi. Cậu đã cho rằng cậu có sứ mệnh cứu vớt cô ấy. Cậu coi mình là anh hùng!
Quentin lại dí sát mặt vào mặt anh.
- Người anh hùng có một khuôn mặt xấu xí!
- Người anh hùng đó... vấy phân lên mày.
Gã y tá nháy mắt với anh rồi thân mật vỗ vào má anh.
- Vị thế của cậu bây giờ không hợp để ngạo mạn, tôi tin là thế.
Gomez tập trung toàn bộ sức lực và xem thử chiếc còng tay. Không hi vọng. Nhưng chân anh không bị trói, anh vẫn còn có cơ hội. Với điều kiện phải sử dụng được chúng. Nhưng lúc này, anh không nhúc nhích. Chờ đến thời điểm thuận lợi.
Quentin đứng sững trước chân dung Sophie tô điểm cho chiếc tủ búp phê kiểu những năm 30.
- Vợ cậu, cô ta đẹp thật. Đúng là Cloé giống cô ta. Giống kinh khủng. Hắn là cậu đã bị sốc, đúng không?
- Mày muốn... gì, trừ việc quấy rầy tao bằng lời nói?
- Tôi ư? Tôi chỉ muốn Cloé. Nhưng cậu đã ngáng đường tôi. Cậu xen vào giữa cô ấy và tôi.
- Tao làm việc của tao.
Nói chuyện với hắn. Kể cả đó là một cực hình. Gã điên này cần được thố lộ. Cần dốc bầu tâm sự.
Trả lời hắn, khuyến khích hắn tiếp tục. Thú nhận các tội lỗi và các dự định của hắn.
Tranh thủ thời gian, thêm nữa và thêm nữa.
- Không sai. Nhưng tôi nhắc lại là cậu thậm chí không còn là cảnh sát.
- Vẫn còn chứ, Gomez đáp trả. Tao vẫn là... cảnh sát. Và hạ một sĩ quan cảnh sát là... điên rồ.
Quentin phá lên cười, Gomez thấy ruột gan quặn lên. Gã y tá lại ngồi xuống ghế. Hắn đung đưa từ trước ra sau, lại gần rồi lại tách xa con mồi. Vừa qua cơn đau đầu, việc đó khiến anh buồn nôn.
- Cảm ơn vì đã cảnh báo tôi, người hùng ạ. Sau khi giết cậu xong, tôi sẽ suy nghĩ về việc đó, tôi hứa đấy.
Im lặng thật lâu, hai người đàn ông đối đầu nhau bằng ánh mắt. Nhưng đôi mắt Gomez phải khó khăn lắm mới trụ vững được.
- Dù sao, cậu cũng đang muốn chết, đột nhiên Quentin khẳng định.
- Làm sao mày... biết được?
- Tôi biết hết. Cậu nhớ vợ, cậu muốn đi cùng cô ta. Muốn kết thúc. Nếu không, cậu đã không để bị đập như thế, cậu đã tìm cách tự vệ. Cậu đã nhìn thấy tôi trong cửa kính, đúng không? Và chính lúc đó cậu đã từ bỏ cuộc chiến.
Gomez nghiến răng, thằng khốn này nói đúng.
- Chết, Quentin thì thầm. Lãng quên nỗi đau khổ, nỗi vất vả, nỗi đau đớn. Hẳn là phải rất tuyệt diệu, đúng không?
- Mày muốn thử không? Viên cảnh sát đề xuất, anh đã lấy lại được chút sức lực.
Cơn giận dữ có sức mạnh thật điên cuồng.
Quentin lại mỉm cười. Nụ cười hơi tiếc nuối.
- Tôi sợ là đến lượt cậu, cảnh sát. Không phải tôi. Cậu sẽ chết và tôi sẽ được yên tĩnh để chăm sóc cho cô nàng Cloé bé nhỏ xinh xắn... Cậu sẽ không còn để mà trông chừng cô ấy, như một con chó ngoan.
Cổ họng Alexandre nghẹn lại đau đớn, anh cố nén làn nước mắt đang định trào ra. Đôi mắt anh lúc này không còn vẻ gì là mắt của một người điên. Mà là của một đứa trẻ kinh hoàng.
Đôi mắt của một con người biết mình sẽ chết. Mà không hoàn thành được sứ mệnh.
- Tôi sẽ an ủi cô ấy về cái chết của cậu, Barthelemy hứa. Tôi sẽ chăm sóc cô ấy, hãy tin ở tôi.
- Mày chỉ là một thằng bệnh hoạn! Mày đã giết một y tá ở UMD và thế chỗ anh ta, đúng không?
Quentin cười gằn, lại rời khỏi ghế. Rõ ràng là hắn thích đi lại.
Alexandre ngạc nhiên vì đã ném ra được một câu trọn vẹn mà không dừng lại. Dường như sức lực của anh lại hồi sinh.
- Mày thật vui tính... Tao nghĩ mày xứng đáng được nghe tao giải thích. Được tao nói cho biết tao thật sự là ai và tao sẽ làm gì với cô ấy.
- Không, tao không đáng bị như thế. Phải nghe một thằng điên trình bày chi tiết các dự định, các lệch lạc, các động cơ của hắn.
Tuy nhiên, Alexandre sẽ phải chịu đựng đòn tra tấn cuối cùng đó.
- Tôi đã gặp Cloé trong một bữa tiệc, Carole mời tôi đến. Chúng tôi đã trò chuyện dăm ba cậu, nhưng thậm chí cô ấy còn không nhìn tôi, vì quá bận rộn chiêm ngưỡng ánh sáng của chính mình. Quá bận tỏa sáng! Rực rỡ như mặt trời... Tôi đã biết ngay rằng chính là cô ấy. Đúng lúc đó tôi đã chọn cô ấy.
Viên thiếu tá không cắt lời hắn nữa, để mặc hắn kể cậu chuyện tình yêu ghê tởm của hắn. Quentin bỏ khẩu súng lên chiếc bàn thấp, Gomez cảm thấy nhẹ nhõm hơn đôi chút.
- Tôi đã bắt đầu theo dõi cô ấy, một cách kín đáo. Ghi nhớ từng thói quen, từng tật xấu của cô ấy. Tóm lại là tôi đã học cách để hiểu cô ấy. Sau đó, tôi tiếp cận cô bạn gái thân nhất. Quyến rũ cô nàng đó thì chẳng khó khăn gì! Cô ta sụp dưới chân tôi dễ dàng đến mức làm tôi bối rối... Hình như tôi có sức hấp dẫn điên rồ, cậu thấy không. Cậu nghĩ thế nào?... Nhờ Carole, tôi đã biết được vô khối thứ về người đẹp. Thế là, đổi lại, tôi phải giả vờ yêu cô ta, và, tin tôi đi, việc đó không dễ chút nào. Cô ả đó chán ngắt như một ngày trời mưa! Gợi tình chẳng khác nào một đĩa mì sợi.
Gomez nhẹ nhàng dồn sức nặng về phía trước. Anh thử cử động vài lần, để cơ thể đỡ nặng nề. Để phá vỡ lớp xi măng.
- Thế rồi sau đó, tôi chuyển sang tấn công. Tôi có một phương pháp không bao giờ sai lầm: khiến họ hóa điên hoàn toàn!
Quentin lại đến gần, Gomez lại dồn sức nặng ra đằng sau.
- Cậu làm sao mà cứ cử động như thế?
- Tao muốn đi tè, viên cảnh sát nói dối.
- Rất tiếc, để lần khác nhé. Tôi đang nói rằng tôi khiến các cô nàng hóa điên. Vui lắm, cậu không biết đâu! Họ kể chuyện của mình khắp nơi, và không ai tin họ cả.
- Không ai, trừ tao.
- Ta không bao giờ tránh được mọi vấn đề, chắc chắn thế, Barthelemy nhượng bộ. Mà nói cho cùng, chuyện đó cũng không quan trọng. Cậu thấy đấy, việc tôi thích là phá hủy các cô nàng. Xé họ thành từng mảnh! Nhìn các cô nàng vùng vẫy, chiến đấu chống lại một kẻ thù vô hình. Đánh mất tất cả các dấu mốc, đánh mất tất cả những gì họ đã xây dựng. Phơi bày họ, lột trần họ... Rất vui, cậu không thể tưởng tượng được đâu.
- Không, tao không thế, Gomez khẳng định thêm. Tao không điên đến mức đó.
- Tôi cũng không, tôi cũng không đủ điên, Barthelemy tiếc nuối. Tôi thích sự điên loạn. Nó thu hút tôi, không thể cưỡng lại được. Sự bình thường quá buồn bã, quá dễ đoán trước. Quá tầm thường! Điên loạn chính là cánh cửa mở ra những thế giới mới. Những vũ trụ vô cùng giàu có mà trí tưởng tượng của chúng ta không đủ màu mỡ để thai nghén chúng. Trừ khi ta bị điên!
Quentin dừng lại một chút, như để chiêm nghiệm lời nói của chính hắn.
- Đúng, tôi có điên. Nhưng chỉ một chút thôi. Thỉnh thoảng thôi. Thật đáng buồn...
- Tao có một tin đặc biệt cho mày đây, viên thiếu tá đáp trả. Mày bị điên, điên nặng. Mày điên, rồ, khùng, dại, loạn! Hoàn toàn điên, và lúc nào cũng vậy.
Quentin dường như không muốn nghe anh nói, hắn vẫn tiếp tục bài độc thoại.
- Nhờ có tôi, các cô nàng đó được thám hiểm những thế giới mới, trải qua những trải nghiệm mới. Nhờ có tôi, họ được biết một thứ khác ngoài nỗi tuyệt vọng trong một cuộc sống vô nghĩa, đôi khi khập khiễng, thường là buồn tẻ. Tôi là người cứu rỗi họ...
Gã y tá lại lùi ra xa, hắn đi lại trong phòng khách, hai tay chống nạnh.
- Cloé là một cái đích được lựa chọn. Cô ấy rất khó nhằn! Nhưng lại có tiềm năng khổng lồ... Nhờ những chuyện Carole kể cho tôi nghe, tôi nhanh chóng hiểu ra rằng Cloé có xu hướng tâm thần hoang tưởng, điều đó đã khiến công việc của tôi dễ dàng hơn rất nhiều.
Cloé... em đang làm gì? Alexandre bỗng tự hỏi. Anh tưởng tượng ra cô, đang mặc bộ vét đen. Đẹp đến mức gây tội lỗi. Đẹp đến nỗi phải chịu tội.
Anh những tưởng mình sẵn sàng chết vì cô. Nhưng rốt cuộc, anh lại muốn sống hơn. Với cô.
Vào lúc này, anh lại thấy muốn sống. Thậm chí, mong muốn đến điên cuồng. Vào lúc này, Alexandre sẵn sàng hứa bất cứ điều gì. Hẳn là vì anh không còn nhiều thời gian để thực hiện chúng.
Quentin lại ngồi xuống rồi tiếp tục thổ lộ.
- Hẳn là cậu đang tự hỏi tôi làm thế nào để có thể thực hiện tất cả những việc đó, cảnh sát ạ... Rồi cậu sẽ thấy, đơn giản lắm. Trước tiên, tôi đánh thêm một bộ chìa khóa nhà cô ấy. Cloé có một cô giúp việc rất ngăn nắp: cô ấy viết tên khách hàng lên từng chùm chìa khóa và treo chúng trong một cái tủ ngay ở cửa ra vào. Cậu thấy không, Alex, cậu đã mắc lỗi ở chỗ đó, cậu đã không đủ tầm ở chính chỗ đó... Nếu điều tra từ phía Fabienne, có lẽ cậu đã tháo mặt nạ của tôi sớm hơn. Có lẽ cậu sẽ biết rằng tôi còn xơi cả cô ta! Nói ra mới nhớ, tôi vẫn còn may mắn: cô ta xinh xẻo và thú vị hơn Carole nhiều. Và cô ta chán muốn chết khi phải sống với chồng. Tóm lại, tôi đã xoáy chùm chìa khóa, đánh một bộ khác rồi trả lại vào chỗ của nó. Và mỗi lần Cloé thay ổ khóa, tôi lại tái diễn việc đó. Trò trẻ con!
Alexandre nhận ra Cloé đã bất cẩn đến thế nào khi không nghe lời anh. Và bản thân anh cũng đã sơ suất đến mức nào. Điều tra cuộc sống của Fabienne nằm trong các dự định của anh. Trong khi lẽ ra nó phải là việc ưu tiên. Giá như anh có thời gian và phương tiện... Giá như Maillard thèm nghe anh.
Giá như mình có khả năng thuyết phục tốt hơn.
- Sau đó, tôi lên vào nhà Cloé và đặt lại vài tên lính mật thám nhỏ. Một chiếc micro chỗ này, một chiếc micro chỗ khác. Lưu ý nhé, loại làm bằng vật liệu tốt đấy, không phải loại đểu đâu... Muốn thành công thì phải biết đầu tư. Thật đáng tiếc là cậu đã không tìm thấy chúng, Alex nhỉ? Phải nói là tôi đã dành nhiều thời gian để gắn chúng, và cậu phải lục soát kĩ hơn mới có thể tìm được... Tôi cũng đã gắn một máy định vị vào xe của Cloé. Ngày nay, không thể tin ta lại có thể mua được nhiều thứ đến thế, trên mạng Net.
Viên cảnh sát nhắm mắt lại. Anh muốn ngủ và cố hết sức để cưỡng lại. Quentin quyết định giúp anh bằng cách giáng thêm cho anh một cái tát.
- Ơ này! Ở lại với tôi, người hùng! Cậu không muốn biết đoạn tiếp theo à? Gomez ngẩng đầu lên.
- Tốt rồi... Vậy là, tôi đã gắn micro gần như khắp nơi. Giá mà cậu biết tất cả những gì tôi nghe được! Thậm chí tôi còn tiết lộ với cậu một điều: với Bertrand, cô ấy kêu to hơn là với cậu nhiều.
Khuôn mặt Alexandre thoáng nhăn nhó. Anh sẵn sàng trả giá đắt để đập nát hắn. Bóp hắn bẹp dí bằng tay như một trái cây chín.
- Nhưng tôi không muốn làm hại cậu, anh bạn ạ.
- Ít ra thì tao cũng không phải tấn công để cô ấy nhận ra là tao tồn tại, viên thiếu tá đáp trả. Tao chẳng cần phải cố gắng gì hết.
- Thôi nào, Quentin cười, đừng có xấu tính thế. Cô ấy ghi nhận cậu chỉ vì cô ấy cần cậu. Bởi vì cô ấy hoảng sợ. Chỉ vì tôi đã làm cô ấy sợ. Tỉnh lại đi: ả gái đĩ đó đã lợi dụng cậu, cậu không hề là loại người ả thích! Nếu không có sự can thiệp của tôi, không bao giờ cô ta thèm nhìn cậu.
Gomez đang định trả lời, nhưng anh cảm thấy rõ là nói cũng sẽ vô ích.
- Micro là không đủ, gã y tá nói tiếp, tôi đã lắp những chiếc camera nhỏ xíu, ở những vị trí chiến lược, chính nhờ cách đó mà tôi có thể vào khi biết chắc là cô ta đã ngủ. Ranh ma, đúng không? Và thế là tôi tha hồ ngắm nghía cô ta. Đúng là cô ta rất đẹp. Một món ăn thật sự ngon mắt...
Alexandre hết sức ngạc nhiên. Làm sao anh có thể bỏ qua chuyện đó?
- Và sau đó, tôi đã vui vẻ với trò chơi yêu thích của mình... Tạo cho cô ta cảm giác là mình đã mất trí.
Quentin châm một điếu thuốc, chế nhạo viên thiếu tá. Phả thẳng một làn khói vào mắt anh.
Đôi mắt đã không nhìn thấy gì. Đôi mắt chỉ mở ra khi đã quá muộn.
- Ya Ba, thứ đó có nghĩa gì với cậu không?
- Ma túy đá, Gomez đáp như một cái máy.
- Hoan hô, cậu đã học rất thuộc bài! Đó là thứ tôi đã cho vào trong những viên thuốc trợ tim của cô ta. Tôi đã thay thế thuốc bằng thứ khốn kiếp đó. Khi dùng liều thấp, cậu không thể biết thứ ma túy đó khiến tình trạng hoang tưởng nặng thêm như thế nào đâu! Nàng công chúa nhỏ của chúng ta đã thực sự bị nghiện. Và sau đó, cô ta đã dùng các loại ma túy khác nữa, mà cứ nghĩ là đang uống thuốc ngủ hoặc thuốc an thần. Để khiến cô ta mất cân bằng hơn nữa. Up and down... Và mỗi ngày, cô ta lại tiếp tục hại mình mà không hề biết.
- Đồ khốn nạn! viên cảnh sát gầm gừ.
- Lẽ ra cậu phải ngưỡng mộ trí thông minh của tôi chứ, Barthelemy bất bình.
- Mày không thông minh, chỉ là điên quá nặng thôi!
Quentin chỉ mỉm cười và di nát điếu thuốc trong cái gạt tàn đã đầy. Sau đó, hắn cầm lấy mẩu thuốc đã tắt, bỏ vào trong túi quần.
- Bây giờ, mày muốn nghe tao kể đoạn tiếp theo không?
- Điều tao muốn là làm nổ tung mặt mày!
- Não, Quentin sửa lại. Não cậu chính là thứ mà tôi sẽ làm nổ tung.
Alexandre nuốt nước bọt ừng ực.
- Cậu sợ rồi à, người hùng? Gã y tá thì thầm.
- Có thể lắm, Gomez thú nhận.
- Tôi hiểu. Và cậu nên tin rằng tôi rất tiếc vì phải làm việc này với cậu.
- Nếu thế thì đừng có làm! Dù thế nào, tôi cũng chẳng có bằng chứng gì để chống lại cậu... Cậu chẳng có rủi ro nào hết!
Lại một nụ cười ngao ngán.
- Tôi không được lựa chọn. Trước khi cậu đến gặp tôi hôm qua, tôi đã biết là cậu đang liên hệ Laura với Cloé. Những chiếc micro quả thật là rất tiện dụng! Nhưng chuyện đó không thực sự đặt tôi vào vòng nguy hiểm... OK, đúng là tôi đã muốn giết cậu chỉ vì cậu đã ngủ với Cloé, nhưng đôi khi phải biết kìm nén mong muốn của mình nếu ta muốn đạt được mục đích. Và rồi hôm qua, khi nhìn thấy cậu trước cửa UMD, tôi hiểu là cậu đã đoán ra. Lẽ ra cậu không bao giờ nên thò mặt đến đó, anh bạn ạ. Sai lầm chết người...
Gomez tiếp tục tự nguyền rủa mình trong im lặng. Tất cả những sai lầm không nên mắc phải, thì anh đã phạm rồi. Như một kẻ mới vào nghề. Ánh mắt hướng về phía bức chân dung khổ lớn của Sophie treo trên tường.
Tôi đề nghị áp dụng các tình tiết giảm nhẹ. Tôi đã không ở trong trạng thái bình thường. Không có cô ấy, tôi đã bị lầm lạc. Ngài có thể hiểu điều đó không, ngài dự thẩm.
- Cậu tin là tôi sẽ để cậu làm hỏng hết việc của tôi sao? Chừng nào cậu còn hiện diện, tôi sẽ không được tự do hành động. Thế nên, tôi phải loại bỏ cậu. Bởi vì bây giờ, Cloé gần như đã sẵn sàng, tôi đang định tận hưởng điều đó.
- Như thế nào? Alexandre hỏi, cố gắng che giấu anh đau đớn đến thế nào.
Lần này, nụ cười của Quentin không có gì là tiếc nuối. Thậm chí còn rất kinh khủng.
- Cô ấy sẽ sụp đổ hoàn toàn, tôi cảm thấy thế. Và cái chết của cậu, mặc dù không được dự kiến trước, sẽ đẩy nhanh mọi việc. Cô ấy sẽ nhanh chóng đánh mất những điểm tựa cuối cùng. Và khi đó, cô ấy sẽ thuộc về tôi. Tôi sẽ tận hưởng cô ấy đến khi không còn thèm khát nữa, cậu có thể tin tôi. Tôi sẽ có thể làm tất cả những gì tôi muốn với cô ấy, sẽ không ai tin cô ấy nữa. Cho đến khi cô ấy không thể chịu đựng nổi việc phải nhìn thấy mình đã trở thành như thế nào. Cho đến khi nỗi sợ hãi và cô đơn đẩy cô ấy đến chỗ kết thúc sự tồn tại bi thảm của mình...
Đột nhiên, Alexandre thấy lạnh. Anh bắt đầu run lên. Đôi mắt xanh khiến anh đông cứng vì kinh hoàng.
Anh tưởng tượng ra chúng, đang nhìn thẳng vào đôi mắt kinh hoàng của Cloé. Anh tưởng tượng ra cô trong tay hắn. Đơn độc, trong tầm điều khiển của hắn.
Gã y tá lại bước ra xa, đi vòng quanh chiếc ghế dài. Rồi, đột nhiên, hắn đi vào bếp, nơi Gomez nghe thấy tiếng mở tủ lạnh.
Bây giờ, hoặc không bao giờ.
Anh thu hết chút sức lực còn lại trong người, cố gắng đứng dậy.
Các cơ bắp ở chân anh từ chối nỗ lực đó, hai hàm răng anh nghiến chặt, hơi thở hụt đi. Hai tay anh vẫn bị gắn chặt vào tay vịn của ghế, và anh không thể giằng ra được.
Anh lại ngã xuống. Quay trở lại ô xuất phát.
Cố gắng lần nữa, trong khi ở bên kia vách ngăn, gã y tá mở một lon Coca và tiếp tục bài diễn thuyết về tội ác hoàn hảo của hắn.
- Tôi tự hỏi cô ấy sẽ kết thúc thế nào.. Cậu có nghĩ là cô ấy sẽ uống thuốc ngủ, hay thích gieo mình xuống dưới đường tàu hơn? Trừ khi tự nã một viên đạn vào đầu... Lẽ ra cậu nên tước súng của cô ấy, Alex! Một lần nữa, cậu lại sai lầm.
Gomez cố gắng giơ chân ra, đau khủng khiếp.
- Nói thế thôi, các cô nàng hiếm khi tự sát bằng vũ khí nóng. Họ muốn bảo vệ khuôn mặt toàn vẹn, đẹp cho đến lúc chết. Tôi nhớ là đã nhìn thấy Laura nhảy từ cửa sổ căn hộ của cô ấy... Đẹp lắm, cậu không thể tưởng tượng được đâu!
Đầu gối Alexandre núng thế, anh ngã ra đằng trước, đổ vật lên chiếc bàn thấp bằng kính, chiếc bàn vỡ tan dưới sức nặng của anh, trong tiếng ầm ĩ kinh khủng. Khấu Sig-Sauer trượt trên thảm.
Hơi loạng choạng, Gomez thoát được ra khỏi chiếc ghế đúng lúc Quentin chạy ra. Gã y tá đứng sững, há hốc miệng.
- Chết tiệt...
Gomez cúi người ra phía trước, nắm chặt hai bàn tay vẫn bị trói. Anh lấy đà, như một con bò tót thực sự trên trường đấu. Lao đầu ra phía trước, anh đâm thẳng vào ngực đối thủ. Quentin ngã đập vào tường rồi trượt xuống đất, hơi thở đứt quãng.
Nhưng bò tót chẳng có cơ may nào, ai cũng biết điều đó.
Alexandre những muốn tận dụng cơ hội. Đối thủ của anh đang nằm trên sàn, đã đến lúc kết liễu hắn. Bằng những cú đá, bằng những cú đạp gót. Bằng bất cứ thứ gì.
Chỉ có điều Alexandre chẳng thể làm gì được. Cú lao người đã dốc nốt chút sức lực cuối cùng của anh.
Đến lượt anh gục xuống, trong khi Barthelemy khó nhọc ngồi dậy.
- Chết tiệt, hắn nhắc lại và đặt một bàn tay lên ngực. Cậu khỏe thật đấy, khốn kiếp...
Hắn dần dần thở đều trở lại, vừa quan sát viên cảnh sát đang quỳ sụp, đấu tranh để không ngất xỉu, cách hắn năm chục centimet.
- Chết tiệt thật, Alex. Nhìn đống lộn xộn này đi! Tôi biết làm thế nào bây giờ?... Cậu đã rất cố gắng, nhưng với những gì đang ở trong mạch máu, thì cậu không có cơ hội nào. Phần còn lại, cậu đừng lo, tôi sẽ tự xoay xở. Họ sẽ chẳng biết gì hết.
Gomez không hề nhúc nhích, anh cố gắng tập hợp đôi chút sức lực.
Tại sao các cơ bắp không vâng lời anh nữa?
Anh nhìn thấy gã y tá cầm chiếc kim tiêm, hút nốt chỗ còn lại trong lọ.
Anh nhìn thấy thần chết đang lại gần mà không thể nào thoát khỏi.
Anh cố gắng đứng dậy, những chiếc móng vuốt mạnh mẽ kẹp vào vai anh, ấn anh xuống đất, trong tư thế hành hương. Mũi kim nhẹ nhàng cắm sâu vào tĩnh mạch ở cổ anh.
Tác động gần như ngay tức thì. Gomez hạ vũ khí hoàn toàn.
Quentin xốc nách anh, và với một nỗ lực lớn lao, lôi anh đến tận tấm thảm để anh tựa vào ghế dài. Rồi hắn cầm khẩu Sig-Sauer, lên đạn.
- Đến lúc kết thúc rồi, anh bạn. Với vụ ồn ào cậu vừa gây ra, tôi buộc phải đẩy nhanh tiến độ. Thật đáng tiếc, tôi vẫn còn nhiều chuyện muốn kể với cậu...
Hắn lấy trong túi một chiếc ống giảm thanh và gắn vào nòng khẩu súng lục.
Bất động trên sàn nhà, Alexandre khóc.
Trong sự im lặng thảm khốc, nước mắt lăn trên khuôn mặt tê liệt của anh.
Gomez khóc, và nghĩ đến Cloé, người không còn ai bảo vệ vì anh đã chết trước cô.
Anh khóc, và nghĩ đến Sophie, người sẽ rơi vào quên lãng vì anh đã chết quá sớm.
Anh khóc, vì sẽ không bao giờ biết Cậu Nhóc có thoát khỏi cơn hôn mê hay không.
Chúa ơi, hãy cho cậu ấy tỉnh dậy...
Trong im lặng thảm khốc, Gomez khóc. Bởi vì anh sợ chết, đơn giản thế thôi.
Một mình, như một con chó.
Không thể cầu xin gã đao phủ, bởi vì thậm chí anh không thể nói được nữa.
Quentin quan sát anh một lát. Không hận thù, không thương hại. Chẳng có gì trong mắt hắn.
Rồi hắn tháo còng tay, cầm bàn tay phải của viên cảnh sát lên để đặt khẩu súng vào đó.
- Tôi sẽ phải giúp cậu. Thật đáng tiếc, nhưng điều này là dành cho các bạn bè làm khoa học của cậu. Nếu cậu không có tiền cọc trong tay, họ sẽ nghi ngờ điều gì đó.
Hắn buộc Gomez gập ngón trỏ vào cò súng, cầm tay anh đặt lên thái dương, nơi vết thương đang rỉ máu.
Viên thiếu tá giống như một con rối, Barthelemy giật dây.
Vở diễn đã đến hồi kết.
- Tôi thì tôi cá là cô ấy sẽ lao mình xuống đường tàu, gã y tá thì thầm và mỉm cười.
Trong nỗ lực cuối cùng, Gomez cố gắng tránh đầu khỏi nòng súng. Nhưng Quentin nắm chặt tóc anh.
- Chúc chuyến đi vui vẻ, người hùng...
Đôi mắt Alexandre tuyệt vọng tìm kiếm bức chân dung trên tường.
Nhìn cô lần cuối cùng. Đi cùng cô.
Cuối cùng, Sophie mỉm cười với anh. Vào lúc ngón tay anh bóp cò, dù không muốn.