Chương 56
Có cảm giác buổi chiều dài mãi không dứt, giống như một hình phạt chung thân.
Cloé kín đáo nhìn đồng hồ, không biết lần thứ bao nhiêu. Những những chiếc kim ranh mãnh cứ thích chơi mãi trò giữ thăng bằng.
Ngồi đối diện cô, hai khách hàng không có vẻ gì là muốn đẩy nhanh công việc. Phải chăng họ cảm thấy rất thoải mái khi được ở trong văn phòng của cô? Đúng là cô đã kéo mành lên, và không gian tắm trong làn ánh sáng dễ chịu.
Trong khi hai người đàn ông, ông chủ của một dây chuyền nhà hàng ăn nhanh và chuyên viên tư vấn truyền thông của ông ta, đang phân tích dự án tiền khả thi dưới mọi góc độ, Cloé nghĩ đến Alexandre.
Một cơn rùng mình dễ chịu lướt qua người cô, một nụ cười để lộ nỗi ham muốn.
Ở đó, ngay bên dưới da cô.
Cô ước ao được nghe lại lời nhắn mà anh đã gửi cho cô lúc cuối buổi sáng. Cách anh nói: Anh hôn em thật lâu... Như thể anh muốn nói: Anh yêu em, nhưng không muốn để lộ.
Cô cũng muốn thú nhận với anh điều đó vào sáng nay. Nhưng trước hết cô cần thú nhận với chính mình đã.
Một ngày nào đó, có lẽ thế. Sắp rồi, có lẽ thế.
Cuối cùng, cô cũng buông vũ khí. Cuối cùng, cô cũng cởi bỏ chiếc áo giáp.
Cứ mỗi giây trôi qua, nỗi ham muốn lại càng mạnh mẽ hơn. Lúc này, làn da cô đang nóng bỏng.
Cô muốn được chạm vào anh, được cuộn tròn trong vòng tay anh. Ham muốn anh.
Những ngày vừa qua, chỉ có ở bên anh cô mới cảm thấy thoải mái. Thế nên, nghĩ đến anh, biết rằng vài tiếng nữa sẽ được gặp lại anh khiến cô nhẹ nhõm hơn đôi chút
Bởi vì trong lòng cô như đang có một chiếc nồi áp suất, một lượng thuốc nổ TNT trong mỗi bên tay, một con vật điên cuồng ở chỗ trái tim.
Mỗi ngày, nó lại tệ hơn. Nhất là vào giữa chiều.
Cô chỉ muốn hét lên, đập vỡ tất cả.
Những dây thần kinh nóng bỏng của cô như sẵn sàng đứt gãy. Cơ bắp cô tê liệt từng nhịp đều đặn, như thể cô đang nhét ngón tay vào ổ điện. Cơn đau đầu khủng khiếp biến đầu cô thành một cái chảo đang hâm thứ đồ uống ghê tởm.
Cô đã đưa chiếc bút lên miệng, gặm nhấm giữa hai hàm răng, thậm chí không hề nhận ra điều đó. Viên trợ lý truyền thông nhướng đôi mắt vô vị nhìn qua gọng kính hình bán nguyệt, Cloé vội đưa chiếc bút ra xa khỏi môi.
Đây là cuộc họp thứ năm trong ngày. Từ khi Martins được phong làm tổng giám đốc tương lai, Cloé gánh hết những việc khổ sai. Như thể cô là đầy tớ của anh ta.
Mà thực ra, cô đã trở thành đầy tớ rồi.
Những khách hàng này đã yêu cầu lập lại dự án đến lần thứ ba. Thủ tục.
Tuy nhiên, khi họ lặp lại việc đó, Cloé mơ ước được đâm phần còn lại của chiếc bút bi vào họng họ. Cô cố gắng kiềm chế, thậm chí còn thử nở nụ cười với họ.
Chỉ có điều trông nó giống như nụ cười đe dọa của thần chết.
Câu Chúng tôi mong các vị sẽ gửi lại một dự án mới trong thời gian sớm nhất có tác dụng với cô như cú chích của một con ong bầu.
Lẽ ra cô phải trả lời là họ hoàn toàn có thể tin tưởng ở cô, nhưng vẫn giữ im lặng.
Bàn tay của gã trợ lý truyền thông ướt nhẹp, Cloé cố nén một cái nhăn mặt khó chịu. Cuối cùng anh ta cũng rời khỏi văn phòng, nhưng sếp của anh ta thì nán lại.
Lão còn muốn gì nữa đây?
Mời mình đi ăn tối. Chỉ còn thiếu có thế!
Tại sao lại không tại một trong những nhà hàng bẩn thỉu của lão, khi lão ở đó!
Cloé từ chối, quên mất phải rào đón theo hình thức, lão già ngạc nhiên nhưng không tỏ ra thuyết phục. Chắc là lão ta thích được người khác phản kháng lại đôi chút. Nói cho cùng, ông ta chuẩn bị đổ mấy chục ngàn euro cho Công ty, nên nghĩ rằng đương nhiên sẽ được một phần thưởng. Một chiếc kẹo ngọt ngào tặng kèm cốc cà phê.
Quà cây nhà lá vườn.
Tay ông ta không ẩm ướt. Chỉ hay sờ soạng.
Có lẽ ông ta tưởng mình vừa thổi bùng một cô nàng trẻ trung hấp dẫn. Trong khi thứ mà ông ta vừa châm lửa lại là một ngòi nổ. Nó sẽ nổ tung vào giữa mặt ông ta.
Cái tát mà ông ta nhận được vang khắp tầng. Chỉ thiếu điều làm rung chuyển các vách ngăn.
Ông ta nhìn thẳng vào mắt Cloé, cô nhìn lại. Và, dường như một cái tát là chưa đủ, cô giáng thêm đòn kết liễu.
- Mày tưởng mày có thể lợi dụng được hả, đồ khốn? Sáng nay mày có tự nhìn mình trong gương lúc cạo râu không? Mày làm tao buồn nôn..
Chẳng thà cô giáng thêm một cái tát nữa, có lẽ ông ta còn đỡ đau hơn.
Ông vua của bánh sandwich sinh thái sững sờ mất ba giây. Rồi phản công.
- Mày sẽ phải hối tiếc về chuyện này, con khốn, ông ta nói rồi quay gót.
Cloé đứng bất động gần cánh cửa, cô cảm thấy nhẹ nhõm lạ lùng. Đây không phải là lần đầu tiên xảy ra sự cố như thế này. Một khách hàng tỏ ra hơi bạo gan, thậm chí là thô lỗ. Nhưng đây là lần đầu tiên Cloé đáp lại bằng một cái tát và những lời nhục mạ. Thông thường, có lẽ cô đã tiễn ông ta đến tận thang máy, thoát nợ bằng cách mỉm một nụ cười tòng phạm, và có thể là một cái nháy mắt, sao lại không?
Hôm nay, cô vừa ném vào mặt ông ta nỗi nhục nhã sẽ được ghi vào biên niên sử.
Một lần lăng nhục lịch sử.
Cuối cùng, cô tĩnh trí lại, đưa mắt liếc nhìn vào hành lang. Và khi nhìn thấy gã đàn ông vừa bị mạt sát bước ra từ văn phòng của Pardieu, cô hiểu rằng mình vừa đi một bước sai lầm.
Lão Già cố gắng giữ khách lại, chạy theo ông ta. Chỉ còn thiếu nước quỳ sụp xuống. Bị bệnh thấp khớp ngăn cản, nếu không có lẽ ông ta đã bò nhoài trước mặt hoặc bám lấy mắt cá chân lão khách hàng.
- Ông chỉ việc bú lão thôi, Cloé thì thầm. Đó chính là điều lão muốn, hi sinh đi, lão già bạc nhược!
Nhưng lão khách hàng vẫn rắn như đá và gầm lên như sấm: Tao sẽ cho chúng mày được quảng cáo, cứ tin tao đi! Dành cho ông chủ của một công ty quảng cáo, câu nói đó quả là hết sức hài hước. Thế nhưng, trong tất cả các hành lang và văn phòng, không ai nghĩ đến việc phì cười. Hoàn toàn im phăng phắc.
Khi đi qua trước mặt Cloé, lão khách hàng thậm chí không nhìn cô. Hẳn là lão sợ nhận thêm hai cái tát. Trừ khi lão xấu hổ.
Pardieu ra hiệu cho cô lại gần, Cloé mỉm cười. Cô chậm rãi bước đến tận hang ổ của Lão Già, ông ta đóng sầm cửa sau lưng cô.
- Cô giải thích thế nào đây?
- Ông ta đặt tay vào mông tôi, tôi đã tặng lại một cái tát, Cloé tóm tắt. Bình thường, đúng không?
- Chúng ta vừa mất một hách hàng lớn! Bố Già gào lên. Cô đã đánh và lăng nhục ông ta. Trong khi ông ta chỉ mời cô đi ăn tối! Cloé không thể ngăn mình mỉm cười.
- Ăn tối? Để xem nào! Tôi xin nhắc nhở ông, thưa ngài tổng giám đốc, rằng hợp đồng của tôi không nêu là tôi phải chấp nhận cho khách hàng cưỡi lên mình để ký được hợp đồng.
- Cô câm đi! Pardieu rống lên. Tôi không thể chịu đựng những lời dối trá của cô nữa!
Ông ta chưa từng cáu giận đến thế. Cloe muốn khuyên ông ta bình tĩnh lại, nếu không sẽ có nguy cơ bị nhồi máu cơ tim hoặc đột quỵ não. Nhưng dù ông ta có hồn lìa khỏi xác ngay trước mắt, hẳn cô cũng sẽ không thấy phiền lòng. Thậm chí có thể vì quá lo lắng mà cô sẽ tức thời quên mất số điện thoại cấp cứu.
- Cô đã hoàn toàn điên loạn rồi, tôi nói thật đấy! Cô muốn Công ty phá sản à?
Ông ta ngã xuống ghế, có vẻ mệt mỏi. Rồi giương đôi mắt nhỏ xíu nhìn Cloé.
- Biến khỏi đây ngay. Tôi sa thải cô vì phạm lỗi nghiêm trọng. Đừng bao giờ đặt chân đến dây nữa, hiểu không?
⚝ ⚝ ⚝
Lả người trong văn phòng, Cloé vẫn còn chưa định hình nổi.
Cô cố gắng gọi cho Alexandre, hẳn là anh sẽ biết khuyên cô phải hành động thế nào. Nhưng lại chỉ gặp trả lời tự động, liền giận dữ đạp chân vào sọt rác đựng giấy.
- Alex, em đây. Em đang rắc rối ngập đầu. Gọi lại cho em nhé, xin anh. Gọi lại cho em nhanh lên!
Khi cô gác máy, Pardieu tự động bước vào phòng.
- Cô vẫn còn ở đây sao?
- Nghe này, thưa ông, tôi...
- Tôi không muốn nghe gì hết! Lão Già rống lên. Lấy những gì thuộc về cô và biến ngay!
Cloé lại gần, ông ta vẫn kiên định Tuy nhiên, trông cô thật đáng sợ.
- Gã đó đã sờ tay vào mông tôi, cô nhắc lại, cố kiềm chế cơn thịnh nộ.
- Và sau đó?
- Tôi không được trả lương cho việc đó!
- Thế thì tôi đang tự hỏi tại sao tôi lại trả lương cho cô...!
Làm sao ông ta dám?
- Tôi đã mang tiền về cho cái công ty này nhiều hơn bất cứ ai khác, cô hét lên. Nhưng đúng là tôi đã được trả công hậu hĩnh cho việc làm của mình!
- Cô thực sự nghĩ tôi sẽ để công ty mình rơi vào tay một con điên? Pardieu cười gằn.
- Đồ khốn nạn! Cloé thì thầm.
- Cút khỏi đây.
Pardieu giữ cánh cửa như thể ông ta sợ nó bị đổ. Cloé vơ mấy thứ đồ, nhét vào trong túi rồi khoác áo vét.
Khi lướt qua lão tổng giám đốc, cô bước chậm lại.
- Ông sẽ không mang được cái công ty của ông lên thiên đường đâu.
- Chúc may mắn, cô Beauchamp. Văn phòng việc làm chắc chắn sẽ tìm được cho cô một vị trí đô vật, tôi không lo lắng gì về điều đó. Hoặc một vị trí ở bệnh viện tâm thần.
- Còn mày, một chỗ ở nghĩa trang đang đợi mày đó!
Cloé quay lưng và đi ra hành lang. Tất cả mọi người đã rời khỏi chỗ để chứng kiên cảnh tượng. Phải nói rằng một kết cục như thế này là khá hiếm hoi.
Đám khán giá lặng lẽ nhìn Cloé đi qua, đầu ngẩng cao, mắt nhìn thẳng. Có thể họ nghe thấy tim cô đang đập như sắp đứt mạch. Đến đầu hàng rào ô danh đó, Martin chặn cô lại. Như một chướng ngại vật cuối cùng, thử thách cuổi cùng.
- Toi rất tiếc, anh ta chỉ nói thế. Nhưng chuyện đó phải đến thôi.
Anh ta có vẻ chân thành. Tuy nhiên, Cloé không nhìn thấy gì ngoài một gã đàn ông đã cướp mất vị trí lẽ ra phải thuộc về cô. Kẻ đã bày ra âm mưu tồi tệ để đạt được mục đích.
Cô nhìn chằm chằm vào anh ta.
- Mày cũng thế, mày sẽ phải trả giá về chuyện này.
⚝ ⚝ ⚝
Tại sao anh không gọi lại cho em? Tại sao anh không có ở đây?
Cloé khóc. Suốt nhiều tiếng đồng hồ. Từ khi cô rời khỏi bãi đỗ xe ngầm của Công ty.
Bị đuổi việc, vì lỗi nghiêm trọng. Không tiền bồi thường, không trợ cấp thất nghiệp.
Không gì hết.
Chỉ còn đôi mắt để khóc. Khóc mãi, khóc mãi.
Gã khách hàng đó cũng là một phần trong cỗ máy do Martins điều khiển, chắc chắn thế. Đẩy cô đến tận cùng, đẩy cô đến chỗ phạm lỗi.
Gã khốn đó đã thắng. Hắn đã tự do. Nhưng có thể hắn sẽ không dừng lại ở đó. Có thể điều mà hắn muốn, là thấy cô chết. Và hắn sẽ cử tên lính bóng tối của hắn đến thực hiện cú đánh cuối cùng.
Cloé đã nốc hết ba cốc rượu bourbon và hai viên thuốc trợ tim. Cô nhìn màn đêm buông xuống như thể đang rình chờ một kẻ thù hùng mạnh. Một kẻ thù không gì ngăn cản nổi, thậm chí không thể trì hoãn nổi.
Chỉ Alex có thể làm việc đó. Nhưng anh không có ở đây. Anh đã bỏ rơi cô, một lần nữa.
Màn đêm mà cô vô cùng sợ hãi cuối cùng cũng gõ vào song cửa sổ.
Cloé dốc cạn cốc rượu thứ tư, hộp giấy Kleenex thứ ba.
Anh đâu rồi? Em đã làm gì mà phải chịu đựng việc anh vắng mặt?
Cô đã đến nhà Alexandre, tất nhiên. Đã nhìn thấy cửa khóa, trong khi chiếc xe 407 của anh vẫn đậu không xa tòa nhà.
Trong một cơn bộc phát, cô cố gắng trấn tĩnh lại. Rõ ràng là anh đang điều tra. Có thể manh mối điều tra đó đã dẫn anh đi xa Paris. Có thể anh đã đi tàu, giống như lần trước chăng? Điện thoại của anh hết pin, anh đang trên đường đến với mình.
Người ta tự lừa dối mình, nhất là khi người ta sợ. Khi người ta đau đớn.
Chừng ấy năm ở Công ty. Không kể giờ giấc, không ngừng nỗ lực. Và bây giờ bị vứt ra ngoài như một kẻ bất lương.
Tiếng chuông điện thoại vang lên như một cú điện giật, cô lao đến chiếc điện thoại cố định gắn trên tường.
- Alex?
Ở đầu dây đằng kia, có tiếng nức nở. Và một giọng nói quen thuộc.
- Là tớ, Caro đây...
Nỗi thất vọng mạnh mẽ đến nỗi Cloé nghĩ đến việc gác máy mà không thèm nói thêm lời nào.
Lại những tiếng nức nở, khuôn mặt Cloé đanh lại.
- Cậu muốn gì?
- Quentin đã bỏ tớ! Carole sụt sịt.
Tim Cloé vẫn lạnh tanh.
- Cậu muốn tớ làm gì?
Tiếng khóc của Carole lại càng to hơn.
- Tớ cũng thế, tớ có nhiều vấn đề. Và còn nghiêm trọng hơn là bị bỏ rơi bởi một gã đã có vợ.
- Tớ cứ nghĩ là cậu sẽ nghe tớ nói! Carole rên rỉ.
- Thế thì cậu nhầm rồi, Cloé tàn nhẫn đáp. Hẳn là hắn đã quay lại với vợ. Hẳn là hắn vẫn còn yêu cô ta. Thế nên hãy quên hắn đi. Và nhân đây, cậu cũng quên luôn tớ đi. Bởi vì tớ còn có việc khác phải làm thay vì nghe những chuyện vớ vẩn dài dằng dặc của cậu. Thông tin cho cậu biết nhé, một gã tâm thần tìm cách giết tớ và tớ vừa mất việc.
Carole sụt sịt ầm ĩ, rồi xì mũi.
- Tớ không biết chuyện đó, cô ấp úng. Cậu muốn tớ đến không?
Cloé mỉm cười. Nụ cười đáng sợ.
- Bởi vì cậu nghĩ có thể có chút ích lợi cho tớ sao...?
Cô dữ tợn gác máy, rót thêm một cốc rượu nữa.
Rồi cô cởi quần áo, bỏ trên sàn phòng khách và loạng choạng đi vào phòng tắm.
Tấm gương đùa cợt cô.
Đó không thể là mình được. Cô nàng có đôi mắt đỏ ngầu, sưng phồng, thâm quầng. Mông lung.
Cô nàng có đôi môi bẩn thỉu và nước da vàng ệch. Mái tóc xỉn màu và làn da căng lên vì giữ nước.
Cô nàng xấu xí đến phát khóc. Và đang khóc.
Cloé bước vào bồn tắm, mở vòi nước và kéo rèm. Hai tay tì vào mảng gạch màu xanh, như thường lệ, cô để làn nước nóng gột bỏ hết nỗi nhục nhã, mệt mỏi, lo âu, cô độc.
Như thế thì quá dễ dàng. Chỉ tắm thôi thì chẳng có ích gì. Mọi thứ đã ăn sâu vào da thịt.
Sau khi đứng dưới vòi nước nóng bỏng hồi lâu, Cloé cũng quyết định bước ra. Một màn sương mù bồng bềnh trong căn phòng nóng nực và đầy hơi ấm. Cô quấn mình trong một chiếc khăn, đứng sững trước gương. Kẻ phản trắc.
Chính lúc đó, cô nhìn thấy nó. Cuối cùng cô cũng nhìn thấy.
Lời nhắn, được viết bằng ngón tay trên lớp hơi nước bám ở gương.
Cuộc chơi kết thúc, thiên thần của ta.
⚝ ⚝ ⚝
- Không có ai ở đây, thưa cô. Chúng tôi đã rà soát hết.
- Có ai đó! Cloé rên rỉ.
Viên cảnh sát nhìn cô với vẻ mệt mỏi.
- Chúng tôi đã xem hết các phòng. Thậm chí chúng tôi còn xem cả trong các ngăn tủ và dưới gầm giường. Và tôi có thể khẳng định với cô là chỉ có mình cô với chúng tôi trong căn nhà này.
Đồng nghiệp của anh ta mỉm cười thoáng vẻ châm chọc. Anh ta xem đồng hồ.
- Hắn đã đến dây! Cloé dằn từng tiếng. Thậm chí hắn còn vào cả phòng tắm trong khi tôi đang tắm!
- Vâng, lời nhắn trên tấm gương, tôi biết. Tuy nhiên, cánh cửa không bị phá..
- Và rượu gây ra ảo giác, cô biết đấy, đồng nghiệp của anh ta nói thêm và nhìn chăm chăm vào chai rượu trên chiếc bàn thấp. Thế nên, không nên lạm dụng nó, thưa cô.
- Cô có muốn gọi bác sĩ không? Viên cảnh sát hỏi.
Như bị sét đánh vì xấu hổ, Cloé cụp mắt xuống. Dù sao, họ cũng không đủ tầm để đối mặt với Cái Bóng. Cô chỉ muốn Alexandre, không ai khác.
- Cảm ơn các anh đã đến, cô thì thầm.
- Cô hãy khóa cửa ngay sau khi chúng tôi ra và nghỉ ngơi đi, viên cảnh sát khuyên. Chúc ngủ ngon, thưa cô.
Cánh cửa đóng sập lại, Cloé cứng người lại vì kinh hoàng.
Trò chơi chấm dứt, thiên thần của ta...
⚝ ⚝ ⚝
Khi tiếng chuông nửa đêm vang lên ở một nhà thờ đằng xa, Cloé mở một chai whisky khác và uống một viên thuốc an thần. Cô đã nghĩ đến việc rời khỏi nhà, nhưng biết rằng làm thế cũng vô ích. Dù cô có ở đâu, hắn cũng sẽ tìm thấy.
Gomez đã không gọi lại cho cô. Anh không đến.
Sẽ không nhìn thấy cô bò đến tận giường, khẩu P38 nhét dưới gối.
Cũng sẽ không nhìn thấy cô quỳ sụp xuống để cầu nguyện.
Lạy Chúa, hãy làm thế nào để hắn không quay lại... Hãy làm thế nào để không có chuyện gì xảy ra với Alexandre.
⚝ ⚝ ⚝
Trời tối. Trời lạnh.
Cloé không còn biết cô đã làm thế nào để vào đến đây. Cô chỉ nhớ đã chạy đến đứt hơi, trong khi Cái Bóng đuổi theo cô không rời.
Một nhà kho, rộng mênh mông.
Cô ngẩng đầu lên, nhìn thấy Lisa đang chạy trên chiếc xà. Cô nghe thấy tiếng cười lanh lảnh của em gái tràn ngập không gian.
Rồi đến tiếng hét bi thảm khi em gái cô rơi xuống khoảng không.
Thân thể bẹp nát dưới chân cô. Âm thanh ghê rợn của xương bị gãy, của da thịt bị xé rách.
Cloé liền trốn trong một căn phòng không có cửa sổ, ở tận cuối nhà máy. Ngồi trên nền đất, co quắp trong một góc, cô lắng nghe. Nhưng thứ duy nhất mà cô nghe thấy, là tiếng đập thình thình trong ngực cô.
Chị muốn đến cứu em, Lisa của chị. Nhưng chị phải trốn! Trốn mãi... Nếu không, hắn sẽ tìm thấy chị.
Cô khóc, cô run rẩy. Cho đến khi một tiếng động khiến máu đông lại trong huyết mạch của cô.
Cánh cửa.
Có người đang cố mở nó ra.
Ô khóa nhỏ bật tung, tiếng cót két ghê rợn thông báo điều tệ hại hơn nữa. Một luồng ánh sáng vàng vọt đột ngột chiếu sáng cảnh tượng. Đúng lúc đó, Cloé nhìn thấy lời nhắn viết trên tường: Trò chơi kết thúc, thiên thần của ta!
Một vóc dáng khổng lồ đứng sững ở ngưỡng cửa, và Cloé lại hít thở được - Alex!
Anh bước vào, vẫn để cánh cửa mở, nhưng không lại gần cô. Hai tay khoanh trước ngực, anh tựa người vào tường. Như thể đang chờ đợi điều gì.
Lại đây! Cloé nài nỉ.
Anh không nhúc nhích, chỉ nhìn cô chăm chăm. Mắt anh lấp lánh, có thể nói anh đang sắp khóc.
Đúng lúc đó, một vóc dáng khác xuất hiện. Vóc dáng của Con Thú.
Cái Bóng bước vào, không thèm đếm xỉa đến Alexandre, anh chẳng làm gì để giữ hắn. Để ngăn hắn lại.
Bây giờ, con quái vật đang ở cạnh cô. Hắn không có khuôn mặt, đeo găng tay.
Hắn túm cổ tay cô, nhấc bổng cô lên.
Cloé gào lên, to đến nỗi cuối cùng cô tỉnh dậy.
Hơi thở gấp gấp, trán và lưng ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Cô ngồi trong giường, cố gắng hít thở lại đều đặn.
Sau chừng hai phút, cơn khủng hoảng dịu xuống. Những chữ số màu đỏ trên đóng hồ báo thức cho cô biết đã 4h18 sáng. Cô lại nằm xuống, nhắm mắt lại.
Nhưng có điều gì đó ngăn cản cô quay lại thế giới của những cơn ác mộng. Một cảm giác, ngột ngạt.
Không phải chỉ có mình cô trong phòng.
Hắn đang ở đây.