Chương 57
Hắn đang ở đây.
Hai bàn tay Cloé níu chặt lấy ga giường. Đầu óc cô trống rỗng hoàn toàn, để rồi chất đầy nỗi lo sợ.
Cô không còn nghĩ đến gì khác.
Trừ hắn.
Và cái chết.
Bất động hoàn toàn, miệng há hốc vì hai hàm răng đã bị tê liệt, cô lao thẳng xuống tận cùng của nỗi sợ hãi nguyên bản, sinh vật. Sống còn.
Cô không nhìn thấy, mà cảm thấy hắn. Thậm chí bây giờ cô còn nghe thấy hơi thở đều dặn của hắn.
Hơi thở của hắn. Hơi thở của một con thú.
Nỗi sợ hãi khiến tri giác sắc bén hơn.
Cô đoán là hắn đang ở trước mặt. Ở đầu giường, ngay cạnh cửa sổ.
Nhiều phút cứ thế trôi qua. Trước khi não cô bắt đầu hoạt động trở lại. Với một tốc độ điên cuồng.
Tay cô luồn xuống dưới chiếc gối bên cạnh, vội vàng nắm lấy khẩu P38 trung thành.
Nhưng khẩu súng không còn ở đó. Có lẽ đúng lúc này hắn đang nhằm nó vào cô chăng?
Bình tĩnh nào, Cloé... Bình tĩnh lại và suy nghĩ đi!
Nhảy ra khỏi giường, chạy đến tận phòng tắm và khóa hai lần cửa lại.
Để làm được điều đó, trước hết phải có thể cử động, dù chỉ là một chút.
Hắn có biết là mình đã thức không? Hắn có thể nhìn thấy mình không? Hắn sẽ giết mình chăng?
Thế nếu mình cứ đợi cho đến khi hắn đi?
Cô nhắm mắt lại, tập trung.
Kín đáo lấy chiếc điện thoại di động để ở đầu giường, kéo ga và chăn xuống. Không gây ra tiếng động, tiếng sột soạt nào. Nhảy khỏi giường, lao vào hành lang. Chạy thẳng, cho đến phòng tắm. Xoay ổ khóa. Và gọi cảnh sát, bởi vì hắn sẽ nhanh chóng phá vỡ cánh cửa.
Cô cố gắng tập trung sức lực và dũng khí để chuyển sang hành động. Trái tim cô sẽ không chống cự được lâu nữa, cô phải tránh xa hắn.
Thế nếu hắn tóm được mình trước khi mình vào được phòng tắm thì sao?
Có lẽ mình không nên nhúc nhích, biết đâu hắn chỉ muốn quan sát mình thôi?
Alex, tại sao anh không ở đây? Chúa ơi, tại sao anh lại không ở đây!
Đột nhiên, hắn cử động. Cloé cảm thấy không khí xao động như một nhát roi.
Bùng nổ trong đầu cô.
Cô vớ lấy điện thoại di dộng, đứng bật dậy và lao vào hành lang chỉ có chút ánh sáng từ ngoài phố chiếu vào.
Trong đời mình, cô chưa từng chạy nhanh đến thế.
Nhanh đến nỗi cô va vào cánh cửa phòng tắm, đánh rơi điện thoại.
Cuối cùng, vừa đặt được bàn tay vào nắm cửa bằng sứ, cô đã bị lôi thốc lại phía sau. Hắn vừa túm tóc cô giật mạnh, cô gào lên. Đấm đạp vào khoảng không, vùng vẫy.
Bị đẩy mạnh, cô ngã xuống sàn nhà, úp mặt xuống đất. Cô không kịp ngồi dậy, hắn đã túm cổ tay cô, lật ngửa cô ra và cứ thế lôi cô trên sàn, đến tận phòng ngủ.
Cảm giác như bị hút xuống địa ngục.
Cloé cố gắng bíu chân vào bất cứ thứ gì trên đường. Cô mắc chân vào một chiếc chậu nhỏ trong đó trồng một cái cây, nhưng nó không đủ nặng để giữ cô lại. Chiếc chậu bằng đất nung vỡ tan trên sàn nhà, tạo nên âm thanh trầm đục.
Vào đến phòng ngủ, một sức mạnh vô hình nhấc bổng cô lên rồi ném xuống giường. Cloé vội vàng bật dậy để trốn vào góc đối diện.
Đèn ngủ bật sáng, cơn ác mộng của cô hiện hình thành người.
Hắn đội mũ trùm kín hết mặt chỉ để hở đôi mắt, mặc áo choàng đen có mũ trùm. Găng tay cũng màu đen. Và một chiếc khăn quấn lên đến tận mũi.
- Xin chào, thiên thần của ta.
Nép sát vào tường, hai mắt trợn tròn, Cloé chăm chăm nhìn quỷ Sa tăng hiện hình.
Hắn đứng chặn giữa cô và cánh cửa, không còn lối thoát nào. Trừ cửa sổ. Mất thời gian kéo rèm, mở cánh cửa... Không thể được. Mọi hi vọng trốn thoát chỉ còn là hư vô.
Chỉ có chiếc giường ngăn cách cô với hắn. Chưa đầy hai mét.
Thế là hết, Cloé biết điều đó.
- Em muốn tắm vào giờ này sao? Có lẽ em cảm thấy mình bẩn thỉu chăng?
Giọng nói đó, ma mị, lấp đầy không gian. Xâm chiếm cô.
Một thứ chất nhầy nhớp nháp, chết người.
Hắn nhảy bật lên giường, và chỉ một bước đã đến sát bên cô.
Cloé chạy trốn sang một bên, hắn tóm cô lại ngay lập tức, ép mạnh vào tường, một tay kẹp chặt cổ cô. Cô vẫn vùng vẫy, như một con sư tử cái giận dữ.
Cô đấm đá loạn xạ, đập được vào ống chân và đầu hắn. Hắn buộc cô quay lại, ép mặt cô sát vào vách ngăn, túm lấy hai tay cô.
Cô tiếp tục phản kháng, gào hét.
- Cứu tôi! Giúp tôi với!
Hắn lấy từ trong túi ra một thứ giống như dải ruy băng, buộc chặt hai tay cô ra sau lưng.
Quay một vòng, và cô lại đối mặt với hắn. Hắn áp sát vào cô đến nỗi cô không thể dùng chân để đạp nữa.
- Em thật hung dữ, Cloé dịu dàng của ta! Nhưng ta sẽ giúp em bình tĩnh lại.
Hắn bóp cổ cô mạnh đến nỗi cô không thể kêu được nữa. Thậm chí không cả thở được.
- Trò chơi kết thúc, thiên thần của ta...! Ta đã báo trước cho em, đúng không?
Cloé bất động, một tiếng rên xé ruột thoát khỏi đôi môi cô.
Cô càng quẫy đạp, hắn càng bóp chặt.
Hắn đưa hai bàn tay nâng mặt cô lên, kéo cô khỏi bức tường, đẩy ngã xuống giường. Cô đập vào thành giường, và gục xuống đệm.
Không kịp bò trên chăn, hắn đã ngồi lên trên người cô.
Cô thử huých đầu gối, hắn liền chặn cứng chân cô.
- Con chó giữ nhà của em đâu rồi, Cloé? Em không được bảo vệ rồi...
- Anh ấy sẽ đến ngay thôi! Cô gào lên. Anh ấy sẽ đến và giết mày!
Hắn phá lên cười, lấy từ trong túi ra một con dao. Tiếng clic đặc trưng của loại dao cán gập vang lên lạnh lùng bên tai Cloé. Lưỡi dao ánh lên trong ánh sáng yếu ớt và chầm chậm sát vào mặt cô.
- Em mà hét nữa là ta cắt cổ đấy.
Cô nhắm mắt lại, căn nhà lại im lặng.
- Tốt. Tốt rồi đây, thiên thần của ta...
- Anh muốn gì? Cô rên rỉ. Ai cử anh đến đây?
Em không đoán được sao? Ta tưởng em sáng suốt hơn cơ...
Cloé suýt thì nói ra là cô đã nhận ra hắn. Tôi biết chính là anh, Bertrand ạ!
Đến phút cuối cùng, cô kìm lại được. Đừng kí bản án tử hình của chính mình khi mà vẫn còn cơ hội sống sót.
- Tôi có thể trả tiền cho anh, tôi có tiền!
- Thật sao? Cũng là một ý hay đấy..
Cô ngờ là hắn đang cười, mặc dù không thể nhìn thấy mặt hắn. Cái cười thể hiện qua giọng nói, bị bóp nghẹt bởi chiếc khăn và được hắn cố công bóp méo đi, một cách tài tình.
- Anh muốn bao nhiêu? Tôi sẽ cho anh hết... Tất cả những gì tôi có!
Hắn áp lưỡi dao vào môi cô.
- Suỵt.. Đừng nói những câu ngu ngốc, thiên thần của ta. Dù thế nào, em cũng chẳng còn gì.
- Hắn trả cho anh bao nhiêu? Tôi có thể trả anh nhiều hơn! Tôi có tiền, tôi thề với anh như thế!
- Ta tin em, người đẹp ạ. Nhưng ta cao hơn khả năng của em.
- Nếu anh động đến tôi, Alexandre sẽ giết anh!
- Gã cảnh sát khu vực nhỏ bé của em sao? Chẳng có rủi ro nào hết. Và em biết tại sao không? Bởi vì hắn đã chết.
- Không!
- Đúng đấy, thiên thần ạ. Hắn đã tự bắn vỡ sọ mình.
Hắn ngồi thẳng dậy, đặt ngón trỏ lên thái dương.
- Bùm. Bye bye thiếu tá Gomez.
- Không!
- Chắc là gã đã chán em rồi. Gã thích chết hơn là sống với em. Thật xấu xa, đúng không? Nhưng em chưa bao giờ biết cách giữ đàn ông, Cloé ạ. Em làm họ bỏ trốn hết. Theo em thì tại sao?
Cloé òa khóc nức nở, lưỡi dao cắt đứt sợi dây đầu tiên trên chiếc váy ngủ bằng sa tanh.
Rồi đến sợi thứ hai.
- Ta biết tại sao tất cả bọn họ lại bỏ đi. Bởi vì họ nhìn ra em là người như thế nào rất nhanh chóng, thiên thần ạ. Em là loại gì?
Cô những muốn khép mi lại, cảm thấy lưỡi dao bàng thép cắt vào giữa thứ còn lại trên chiếc váy ngủ bằng sa tanh.
- Em có muốn ta nói cho em biết em là thứ gì không, Cloé?
Chỉ có tiếng rên rỉ đáp lại. Lưỡi dao kim loại lạnh lẽo luồn giữa khe ngực cô, trượt xuống bụng.
- Hay em muốn ta chỉ cho em thấy?
- Tha cho tôi! Tha cho tôi đi, làm ơn...
Cô khóc nức nở.
- Em chỉ là một con điếm nhỏ coi mình là trung tâm vũ trụ. Một con khốn muốn giày xéo những người khác. Thích được người khác phục vụ... Và ta, ta sẽ đưa em về đúng chỗ của mình.
- Alex sẽ giết mày!
Cloé lại mở mắt ra, cô thoáng nhìn thấy màu mắt của kẻ tấn công mình trong luồng sáng của chiếc đèn. Hình như là xanh. Hoặc xám. Chắc chắn là màu nhạt.
- Alex sẽ giết mày! Cô lại hét lên.
Mũi dao đột ngột dừng lại dưới hàm cô.
- Tao đã nói là hắn chết rồi, gã cảnh sát con hoang của mày ấy! Mày nghe rõ chưa? Gã khốn đó, hắn chết rồi! Chết rồi! Chết như một con chó!
Giọng hắn bỗng trở nên hung bạo. Hắn đang giận dữ
Đừng làm hắn căng thẳng, Cloé! Đừng làm thế, làm ơn đi!
- Đầu hắn bây giờ chỉ còn là một cái lỗ! Tao phải nhắc với mày bao nhiêu lần nữa? Phải lắng nghe khi người ta nói chứ! Hắn đã tự bắn vào đầu mình!
Cloé lại khóc nức nở, nước mắt nóng hổi chảy xuống cổ cô rồi thấm ướt ga giường.
Hắn áp mặt vào mặt cô, thì thầm vào tai cô:
- Nghe này, ta đã giúp hắn đôi chút... Nhưng đó là một bí mật. Một bí mật giữa ta và em, đồng ý không? Em sẽ không nói với bất kì ai, đúng không?
- Không! Cloé run rẩy. Không, tôi sẽ không nói với bất kì ai, tôi thề với anh!
- Tốt... Bởi vì hắn đã gỡ mặt nạ của ta, anh chàng Alex đáng mến đó. Hắn không đến nỗi ngu ngốc, em thấy đấy. Hắn cũng đã bị em lợi dụng, nhỉ? Và bây giờ, tại em, nên hắn đã chết.
Hắn cảm thấy cơ thể cô đanh lại bên dưới người hắn.
- Nhưng ta sẽ cho em biết một bí mật nhỏ khác nữa, hắn muốn chết. Hắn muốn đi gặp vợ hắn. Bởi vì hắn không còn quan tâm đến em. Hắn đã quyết định để mặc ta chơi đùa cùng em...
Hắn lại ngồi thẳng dậy, nhấm nháp tác động của những lời vừa nói trên khuôn mặt Cloé. Nơi ánh sáng đầu ngày càng nhấn mạnh thêm nỗi kinh hoàng tột độ. Nỗi sợ hãi nguyên bản.
Đột nhiên, hắn cởi chiếc khăn đen và mũ trùm, Cloé cuối cùng cũng nhìn thấy lờ mờ nụ cười quỷ ám của hắn. Cô suýt ngất.
Nếu hắn bỏ mũ che mặt ra, mình sẽ chết.
Nhưng điều khiến cô kinh hoàng nhất có lẽ là nhìn thấy hắn cởi quần jean.
Bị trói trên giường, buộc phải ngoan ngoãn bởi một lưỡi dao sắc lạnh, cô chẳng có cách nào để tự vệ.
Lúc này, cô biết đến nỗi cô đơn tuyệt đối. Thứ mà ta phải trải qua khi đối mặt với cái chết. Đối mặt với kẻ xa lạ.
Hắn ép môi hắn lên môi cô, cô đột ngột quay đầu đi. Hắn giữ chặt mặt cô trong bàn tay đi găng, buộc cô quay về phía hắn rồi lại tiếp tục.
Rồi hắn xuống đến cổ, đến hai núm vú. Trong khi bàn tay còn lại thọc vào giữa hai chân cô.
Cloé ngạt thở. Mùi nước hoa của hắn, mùi gỗ, thoáng mùi xạ hương, khiến cô ngột ngạt.
Cơ bắp cô, căng thẳng đến tột độ, có lẽ sắp đầu hàng. Rách tan.
Tim cô nện thình thình trong lồng ngực, như một con chim hoảng loạn lao vào khung sắt của chiếc lồng. Nó đập nhanh đến nỗi máu dồn lên não cô thiêu đốt da thịt cô.
Không thể kháng cự được nữa, cô bắt đầu hét lên. Hắn chặn một bàn tay lên miệng cô, vẫn tiếp tục nhấm nháp làn da cô, không vội vàng.
Bình thản.
Và đột nhiên, hắn dừng trò chơi tàn bạo đó lại. Hắn nhấc bổng cô lên, cô rơi sắp xuống. Cô cảm thấy hắn cắt đứt những sợi dây đang buộc chặt cổ tay cô. Tuy nhiên, cô vẫn không cử động được hai bàn tay.
Hắn lại quấn khăn và trùm mũ, xuống khỏi giường.
- Ta sẽ quay lại, thiên thần ạ, hắn hứa. Ta có cảm giác em chưa hoàn toàn sẵn sàng...
Hắn nhét con dao vào túi, ngắm nghía cô một lát.
- Nếu cố gắng một chút, chắc là em có thể tự cởi trói. Sẽ mất chút thời gian, nhưng em sẽ làm được. Ta đã bắt đầu việc đó rồi... Em thấy không, ta rất dễ mến!
Trong một giây, cô hi vọng cơn ác mộng đã chấm dứt. Nhưng hắn đã nắm lấy vai cô, lật cô nằm ngửa, rồi buộc cô phải ngồi dậy.
Một bàn tay giữ dưới cằm để cô ngẩng đầu lên.
Hắn áp khuôn mặt che kín đến sát mặt cô, chỉ cách vài centimet.
- Ta sẽ quay lại. Và sẽ kết liễu em. Chúc ngủ ngon, thiên thần của ta...