← Quay lại trang sách

Chương 58

Vậy là, tôi tóm tắt lại, hắn đã vào nhà trong khi cô đang ngủ, và khi cô tỉnh dậy, hắn đã lao vào cô. Sau đó, hắn đã trói cổ tay cô và đã... định lạm dụng cô. Nhưng hắn đã không làm. Cô chỉ bị hắn sờ soạng.

Chỉ bị hắn sờ soạng.

Một cách tóm tắt thật thoải mái về cực hình mà Cloé vừa phải trải qua.

- Rồi hắn bỏ đi và cô đã tự cởi trói được. Rồi cô gọi cho chúng tôi. Có đúng thế không?

Cloé gật đầu. Cô rúm ró trên chiếc ghế dài, trong khi viên thiếu úy trẻ tuổi mặc đồng phục ngồi trong chiếc ghế phô tơi, ngay trước mặt cô.

Đồng nghiệp của anh ta quay ra từ phòng ngủ, nơi cô ta đã thực hiện những ghi nhận ban đầu.

- Cho tôi xem cổ tay cô nào.

Cloé kéo ống tay áo ngủ lên, đưa tay về phía viên cảnh sát. Chúng vẫn còn run rẩy.

- Tôi không thấy có dấu vết gì. Thông thường, một sợi dây thừng sẽ...

- Không phải dây thừng, Cloé thì thầm. Đúng hơn là một loại dây ruy băng.

- Cái này à? Nữ cảnh sát hỏi và giơ ra một mẩu vải bóng láng.

- Đúng.

- Hắn đã lấy ở nhà cô à?

- Không, tôi không nghĩ thế. Chắc là hắn mang theo.

- OK, viên cảnh sát tiếp tục. Và cô nói hắn mang theo một con dao. Loại nào?

- Tôi không biết nữa, tôi... Loại có mũi nhọn và sắc!

Bình tĩnh nào, Clo. Họ ở đây để giúp mình.

- Một con dao cán gập, tôi nghĩ thế.

- Lưỡi dao dài bao nhiêu?

- Tôi không biết. Có thể là ba mươi centimet. Viên thiếu úy thoáng nở nụ cười.

- Không, nếu thế thì là một con dao khổng lồ của hàng thịt, không phải, dao cán gập!

- Thế thì ngắn hơn... Nhưng phòng không sáng lắm, anh biết đấy.

- Tất nhiên, tôi hiểu. Hắn đã cắt váy ngủ của cô bằng thứ đó, cô đồng ý chứ?

- Vâng.

Nữ cảnh sát ngắm nghía mẩu vải vứt trên mặt bàn. Như thể nó sẽ tiết lộ cho cô ta tên của thủ phạm.

- Được rồi, viên thiếu úy nói tiếp, cán dao màu gì?

- Tôi không biết, Cloé thú nhận. Có lẽ là đen. Nói tóm lại là màu sẫm.

- Khá thiếu chính xác... Còn hắn, cô có thể miêu tả không?

- Cao, khỏe. Mắt sáng màu.

- Màu tóc?

- Hắn đeo mặt nạ, đội mũ trùm và quấn khăn đến tận đây, Cloé trả lời và đưa tay lên ngang mũi. Thế nên...

- Thế thì cô không thể miêu tả hắn được. Sau đó, hắn đã cắt đứt dây váy ngủ của cô và đã...

Anh ta đưa mắt nhìn những gì vừa ghi chép, hơi bối rối.

- Hắn đã cố gắng hôn cô và đã chạm vào người cô. Hắn có định làm gì khác không?

Cloé lắc đầu thay cho câu trả lời không.

- Hắn không vào bên trong cô, đúng thế không?

- Vâng.

- OK. Tôi phải gọi một cuộc điện thoại, xin thứ lỗi.

Anh ta đi ra cửa, Cloé rót một cóc nước. Cô liền nhận ra rằng lẽ ra nên tranh thủ cất hai chai whisky, trong đó có một chai rỗng không và vẫn còn nằm lăn lóc trên thảm. Chiếc cốc trong đó đá đã tan chảy và chỉ còn lại một ít nước màu hổ phách. Cả vỉ thuốc an thần nữa. Cô đã chỉ nghĩ đến việc cất khẩu P38 tìm thấy dưới gầm giường. Lại một lần nữa, hắn để nó lại cho cô. Không thể hiểu nổi.

Phải chăng hắn có thể chịu được đạn?...

Viên thiếu úy cất điện thoại, ra hiệu cho nữ đồng nghiệp. Cả hai biến mất, Cloé hiểu rằng họ đã vào trong phòng ngủ. Chắc là để xem xét lại.

Còn lại một mình, cô lưỡng lự việc định rót cho mình một cốc scotch. Có thể nó sẽ làm dịu những run rẩy của cô.

Ta sẽ quay lại. Ta sẽ kết liễu em.

Cô vớ lấy điện thoại di động, bấm số của Alexandre. Nhưng, cũng giống như những lần trước, cô chỉ được nghe câu trả lời tự động. Cô gác máy, nhắm mắt lại.

Khi cô mở mắt ra, hai cảnh sát đã quay trở lại phòng khách.

- Cô có bị thương không? Viên thiếu úy hỏi và lại ngồi xuống chiếc ghế phô tơi.

Cloé vén váy ngủ lên, để lộ một vết máu tụ đang bám lại ở bắp chân.

- Hắn đã gây ra cái này? Hắn đã đánh cô sao?

- Đó là khi hắn lôi tôi dưới đất. Tôi đã cố gắng quặp chân vào chậu cây, trong hành lang... Và nó rơi lên chân tôi.

- Tôi hiểu. Cô cũng nói rằng hắn đã định bóp cổ cô. Cô có thể vén tóc lên không?

Cloé làm theo, tin chắc rằng những dấu vết bạo lực phơi bày trên cổ cô. Viên thiếu úy mặc đồng phục cúi xuống. Anh ta tỏa ra mùi da và một loại nước hoa tinh tế mà Cloé đã quên tên.

- Tôi chẳng thấy gì cả, anh ta nói. Hơi đỏ, nhưng không đáng kể.

- Ấy thế nhưng tôi đã nghĩ là hắn sẽ giết tôi, hắn siết chặt lắm.

- Chắc là thế, viên cảnh sát trả lời và quay lại chỗ ngồi. Còn gì khác không?

- Không, Cloé thú nhận.

Im lặng một lát, trong thời gian đó viên sĩ quan chuẩn bị đòn tấn công.

- Cô biết đấy, cô Beauchamp, tôi đã gọi cho đồng nghiệp của tôi. Những người đã đến nhà cô tối qua. Cô còn nhớ không?

Cloé nhíu mày.

- Đương nhiên là tôi còn nhớ. Chính tôi đã nói với hai người là họ đã đến!

- Hai đồng nghiệp của tôi bảo đảm rằng họ đã lục soát kĩ nhà cô và không thấy có gì bất thường. Trong khi cô lại nghĩ rằng kẻ tấn công cô đã vào đây.

- Thế thì sao? Cloé thở dài.

- Thế thì, họ đã nói với tôi là cô có vẻ say rượu.

Một khoảng im lặng, dài hơn lần trước, khiến Cloé sụp đổ hẳn.

- Tôi không say! Cô đột ngột tự vệ. Tôi... Tôi đã uống một hay hai cốc, thế thôi. Lần này, viên cảnh sát không giấu nụ cười nữa.

- Cái chai ở trên bàn, cái chai chưa hết ấy, phải thiếu... phải thiếu đến hai cốc to, đúng không?

- Đó chính là điều tôi vừa nói với các vị.

- Thế còn cái chai dưới đất? Nó rỗng không, đúng không?

- Tôi không say, Chúa ơi! Cloé gay gắt.

- Được rồi, bình tĩnh lại đi, thưa cô... Cô làm nghề gì?

Thất nghiệp. Không trợ cấp.

- Tôi làm việc trong một công ty quảng cáo.

- Hay đấy... Cô giữ chức gì ở đó?

- Tôi là phó tổng giám đốc.

Anh ta bĩu môi ngưỡng mộ.

- Mọi chuyện có ổn không? Tôi muốn nói là ở công ty. Cloé lưỡng lự, nhân dịp đó anh ta nói thêm:

- Nếu mở cuộc điều tra, chúng tôi sẽ xác minh, cô biết đấy... Thế nên tốt hơn hết là hãy nói thật, thưa cô.

Cloé nhìn chăm chăm vào xác chai whisky nằm trên thảm.

Mình thật ngu ngốc.

- Tôi vừa bị sa thải hôm nay. À mà hôm qua.

- Vì nguyên nhân gì?

- Tôi... Tôi đã tát một khách hàng.

- Thế sao? Tại sao thế?

- Bởi vì ông ta đã... đã để tay vào mông tôi.

Anh ta lại ra hiệu cho đồng nghiệp, cô ta lại gần với một chiếc ống đo nồng độ rượu.

- Cô có thể thổi vào đây không, thưa cô?

Cloé muốn nổi khùng. Và thậm chí là đuổi họ ra khỏi nhà. Nhưng chừng nào họ còn ở đây, cô còn được an toàn.

Ta sẽ quay lại. Và ta sẽ kết liễu em.

- Hắn... hắn đã bắt tôi uống, cô bỗng bịa chuyện.

- Thật sao? Viên cảnh sát ngạc nhiên. Thế tại sao cô không nói điều đó với tôi sớm hơn?

Cloé lùa một tay vào trong tóc

- Tôi quên mất.

- Tất nhiên rồi... Thôi được, thưa cô, chúng tôi thật sự không có thời gian để mà lãng phí, cô biết đấy.

Cô giận dữ nhìn anh ta, nhưng anh ta không nao núng.

- Tôi nghĩ là cô đã gặp một cơn ác mộng.

Mi mắt Cloé cụp xuống. Cô khẽ lắc đầu.

- Tôi nghĩ là cô đã uống nhiều hơn mức cho phép, hẳn là vì cô đã bị sa thải hôm qua. Và hơn nữa, cô lại còn uống thuốc. Theo những gì cô đã tiết lộ với các đồng nghiệp của tôi tối qua, đây không phải lần đầu tiên cô gọi đến cơ quan cảnh sát vì một kẻ tấn công bí ẩn... Và tôi tin rằng một lần nữa cô lại bịa ra chuyện gì đó để chúng tôi đến cứu.

Anh ta đứng dậy với sự chậm rãi có tính toán, đến ngồi bên cạnh Cloé. Đưa hai tay cầm lấy bàn tay trái của cô, và mỉm cười.

- Cô nên nhờ người giúp đỡ, thưa cô, anh ta nói, dịu dàng đến ngạc nhiên. Không nên cứ như thế này.

Hai mắt Cloé bỗng đầy nước mắt.

- Cô nên đi gặp bác sĩ. Một nhà tâm lý hoặc một bác sĩ tâm thần. Tôi có thể gọi cứu hộ, nếu cô muốn.

Cloé không còn đủ sức. Để phản đối. Để giải thích. Để lập luận.

Toàn bộ sức lực đã rời bỏ cô.

- Họ sẽ đưa cô đến bệnh viện và giao cô cho một người có chuyên môn. Cô có muốn tôi gọi họ không?

Cloé lưỡng lự, nếu cô chấp nhận, họ sẽ giam cô. Gì cũng được, trừ chuyện đó.

- Không, cô trả lời.

- Cô sai lầm rồi, cô biết đấy. Cô đang gặp nguy hiểm, tôi tin như thế. Nhưng tôi không thể bắt buộc cô, thế nên...

Anh buông tay cô ra, quay đầu đi.

Thế là hết

Cô lại là một con mồi.

Chẳng là gì khác ngoài một con mồi.

Ta sẽ quay lại. Và ta sẽ kết liễu em.