Chương 59
Bà gác cổng đã tìm thấy cậu ấy, Maillard giải thích. Bà ấy đến dọn nhà cho cậu ấy một tuần một lần.
Ngơ ngác, đại úy Villard nhìn sững vào thi thể của Alexandre. Anh nằm sấp, giữa đống đổ nát của chiếc bàn trong phòng khách, khẩu Sig-Sauer trong tay phải. Mặt anh quay về phía cửa sổ, tắm trong ánh sáng đẹp đẽ. Và một vũng máu lớn. Mắt anh mở ra như một lời nhắn nhủ không thể diễn giải.
- Chết tiệt, không thể thế được, viên đại úy thì thầm. Alex, không thể thế được...
Cảnh sát trưởng Maillard tựa người vào tường. Anh cũng ngắm nghía bạn mình. Hay là những gì còn lại của Alexandre.
Bác sĩ pháp y đến, bắt tay hai người. Ông lập tức vào việc, trong im lặng khủng khiếp.
Cuối cùng, Maillard ngồi xuống. Anh không thể đứng nổi nữa.
- Có thể nói anh ấy chết cách đây khoảng hai mươi tư giờ, bác sĩ nhanh chóng thông báo. Tự sát, không nghi ngờ gì nữa.
- Là lỗi của tôi, viên cảnh sát trưởng thì thầm. Lẽ ra tôi không nên thông báo với anh ấy như thế...
Villard đưa mắt nhìn anh dò hỏi.
- Hôm qua tôi đã gọi cho anh ấy. Tôi đã nói là anh ấy sắp bị IGS đình chỉ công việc. Rằng tôi không thể làm gì để che giấu cho anh ấy. Hẳn là anh ấy đã tự bắn mình ngay sau đó...
Viên đại úy lại quay sang phía Alexandre. Mặc dù đó là một hình ảnh không thể chịu dựng nổi.
- Anh đã giết anh ấy, anh kết tội. Công việc là tất cả những gì còn lại của anh ấy.
- Tôi có thể làm gì chứ? viên cảnh sát trưởng đáp trả.
Villard không trả lời, anh lại gần bác sĩ pháp y, ngồi xuống bên cạnh Gomez.
- Thật lạ là anh ấy đã lắp thêm ống giảm thanh để tự sát, đúng không?
Người cảnh sát trong anh lại trỗi dậy. Ông bác sĩ nhún vai.
- Có thể anh ấy muốn không đánh động hàng xóm. Để mọi người không phát hiện ra nhanh chóng và đưa anh ấy đến bệnh viện...
- Điều ông vừa nói thật ngu ngốc, viên đại úy cáu kỉnh nhận xét. Khi ta tự bắn một viên đạn vào đầu mình, thì việc ta được tìm thấy sau ba mươi giây hay sáu tháng đâu có quan trọng gì? Dù thế nào, ta cũng chết rồi!
- Cả anh cũng như tôi đều biết ta sẽ không nhất thiết chết ngay với một viên đạn bắn vào đầu. Với lại, anh ấy đã không chết ngay lập tức.
- Điều gì khiến ông nói thế? Villard hỏi.
- Lượng máu... Tim đã đập thêm một lúc nữa. Ít nhất là một tiếng đồng hồ.
Maillard bỏ ra đến tận đầu kia của căn hộ. Đã nhiều năm nay anh không khóc.
⚝ ⚝ ⚝
Trần nhà màu trắng. Màu trung tính, có điều gì đó đè nặng. Nhất là khi ta nhìn chăm chăm vào đó nhiều giờ liền.
Ta sẽ quay lại, ta sẽ kết liễu em.
Khẩu Walther P38 trong tay phải, tay trái đặt lên tim, Cloé nằm dài trên tấm chăn trải ngay trên sàn nhà.
Không thể leo lên chiếc giường đó nữa. Mặc dù cô đã tẩy ga giường bằng nước javel, mặc dù cô đã thay đệm.
Cô không rời khẩu súng nữa. Không một giây nào. Kể cả khi đi vệ sinh.
Vì mày, hắn đã chết, chết như một con chó... Bye bye, thiếu tá Gomez!
Vì mình.
Nhưng không, anh ấy không chết. Anh ấy không thể chết.
- Alex! Cô bỗng hét lên.
Cô chậm rãi đứng dậy và đi về phía phòng tắm. Mặt mũi nhợt nhạt, hai mắt long lanh. Nỗi sợ hãi hiện rõ trong đôi mắt, bây giờ và mãi mãi.
Anh ấy không thể chết được. Không phải như thế, không phải lúc này.
Cô khóa cửa, đặt khẩu súng lên thành bồn tắm và không kéo rèm.
Nước từ vòi phụt ra xối xả, Cloé vẫn mở mắt. Mặc dù nước làm cô bỏng rát.
Anh mạnh hơn hắn, em biết thế. Hắn không thể giết anh được.
Cô đứng như thế rất lâu, hai tay áp vào mảng gạch ốp tường, tai dỏng lên.
Một con mồi không bao giờ nghỉ ngơi. Trừ khi nó muốn chết.
Từ khi hai cảnh sát bỏ đi, đây là lần tắm thứ sáu.
Cô sắp không còn da nữa. Tuy nhiên, cô sẽ vẫn bẩn thỉu. Bởi vì nó ở bên trong. Bởi vì nó rất sâu.
Mùi vị của môi hắn trên môi cô. Sự ô nhục đó. Cô uống nước nóng, rồi lại khạc ra thật mạnh.
Đêm qua, cô không nhận ra cả nụ cười, cả mùi của hắn. Thế nên, cô nghi ngờ.
Trời tối, mình đang sợ chết khiếp. Mùi nước hoa có xạ hương che giấu mùi của làn da...
Cuối cùng, cô tắt vòi nước, mặc quần áo, sấy khô tóc và thậm chí còn dành thời gian trang điểm. Những mong che giấu nỗi kinh hoàng.
Nhưng không có loại phấn mắt, phấn phủ nào có thể che giấu rằng cô đã chạm tới đáy.
Cô leo vào trong chiếc xe Mercedes, nhằm hướng Maisons-Alfort.
⚝ ⚝ ⚝
Cô đã bấm chuông, đã gõ cửa. Rồi lại lặp lại.
Một lát sau, cánh cửa trước mặt mở ra và một bà già xuất hiện trên thềm nhà. Thanh lịch, quần áo được chăm sóc rất kĩ lưỡng. Bà ta lại gần Cloé, mỉm cười dịu dàng.
- Cô tìm ai thế?
- Tôi đến tìm anh Gomez. Tôi là bạn của anh ấy.
- Chúa ơi... Cô không biết sao?
Cổ họng Cloé nghẹn tắc đến nỗi không khí không thể lọt qua được nữa. Đột nhiên, cô túm lấy hai vai bà hàng xóm tội nghiệp, lắc mạnh.
- Tôi không biết chuyện gì? Cô hét lên.
Bà già choáng váng nhìn sững cô nàng điên dại đi giày cao gót.
- Tôi phải biết chuyện gì? Cloé lại hét lên.
- Cậu Gomez, cậu ấy chết rồi, bà già rụt rè thông báo.
Cloé buông bà ra, túm lấy lan can. Cầu thang run lên từng đợt. Nó cử động, rập rình, tiến rồi lùi. Một giọng nói, xa xăm, vẳng đến não cô.
- Họ đã tìm thấy cậu ấy trước mười hai giờ trưa một chút. Họ đã sang hỏi tôi, để xem tôi có nghe thấy gì không. Nhưng vì tôi hơi điếc... Hình như cậu ấy tự sát, bằng súng của cậu ấy. Thật kinh khủng! Tôi nghĩ là vì cái chết của vợ cậu ấy. Chúa ơi, còn trẻ thế...
Cloé lùi một bước ra sau. Rồi đột nhiên, cô chạy lao xuống từng bậc, bỏ mặc bà hàng xóm trên thềm nhà.