Chương 60
Trời đã tối. Hay còn chưa sáng. Em cũng không rõ nữa.
Đã nhiều giờ liền em chờ đợi hắn. Hai mắt em khô khốc, mệt mỏi vì phải mở suốt.
Và em lạnh.
Tuy nhiên, nghe đài nói thì thời tiết mùa này đang mát mẻ.
Em vẫn nhớ điều đó. Mới cách đây một tiếng, có thể là hai. Em cũng không biết rõ nữa.
Em lạnh, thật sự. Cứ như thể nó tỏa ra từ em. Cái lạnh toát ra từ sâu thẳm con người em... Em là nguồn gốc của nó và nó sẽ lan tràn khắp Trái đất.
Một dòng chảy băng giá sẽ phá hủy mọi thứ trên đường đi của nó.
Anh nghĩ có thể có chuyện đó không?
Không, tất nhiên! Em nói linh tinh rồi... Cái lạnh là từ bên ngoài.
Hẳn là nhà đài đã bị nhầm. Hoặc họ nói dối.
Mọi người biết nói dối như điên! Em cũng thế, em cũng từng biết nói dối.
Nhưng bây giờ thì hết rồi. Đã chấm dứt.
Không còn ai nói dối em nữa. Và em cũng không nói dối nữa. Em không giấu mình nữa.
⚝ ⚝ ⚝
Này, ngày đã rạng rồi... Trong khi em nói chuyện với anh, ánh sáng đã rực lên.
Anh nên nhìn thấy, anh yêu ạ... Đẹp lắm, bầu trời ánh hồng nhẹ nhàng.
Anh phải nhìn thấy, anh yêu ạ... Chỉ có điều anh không thể nhìn được nữa.
Anh không thể nhìn nữa, anh không thể mỉm cười nữa.
Thế mà anh có nụ cười đẹp lắm đấy. Và đôi bàn tay cũng rất đẹp nữa.
Em những muốn đôi bàn tay ấy chạm vào em. Chỉ có điều anh không chạm được vào em nữa, anh yêu của em.
Nhưng em thì vẫn có thể yêu anh.
Anh ngạc nhiên sao? Ngạc nhiên vì em gọi anh là anh yêu?... Em hiểu, anh biết không. Em cũng thế, em cũng ngạc nhiên.
Em đã không kịp thú nhận với anh, anh đã ra đi quá nhanh. Quá sớm. Hắn đã lấy mất anh của em trước khi em kịp thực hiện điều đó.
Tuy nhiên, em biết rằng một ngày nào đó, những lời này sẽ thốt ra từ môi em.
Anh yêu... Em đã nói những lời đó, trước đây, với những người khác ngoài anh. Bởi vì em đã sai lầm, đã lạc lối. Em đã để mình bị lợi dụng.
Anh thì khác. Rất đột ngột, sét đánh. Anh là thật sự.
Anh là người duy nhất nhìn cao hơn vẻ bề ngoài, cao hơn những bình phong nơi em đang ẩn náu. Anh là người duy nhất nhìn thấy những gì đang được che giấu phía sau. Chỉ có mình anh hiểu.
Chỉ có anh bảo vệ em. Và anh đã phải trả giá bằng mạng sống.
Thế nên hãy chấp nhận để em gọi anh là anh yêu.
⚝ ⚝ ⚝
Hắn đây rồi.
Em đã tưởng hắn không bao giờ xuất hiện nữa.
Hắn ra khỏi nhà, khóa cổng.
Em phải chia tay anh thôi, anh yêu. Em phải đi thôi. Đến giờ rồi, em nghĩ thế.
Em ra khỏi xe, nhẹ nhàng khép cửa. Em băng qua con phố để sang cùng bên vỉa hè với hắn. Thật lạ là hắn không quay lại. Bình thường thì hắn phải quay lại. Trong các bộ phim, mọi chuyện đều diễn ra như thế.
Thế là em gọi tên hắn. Cuối cùng, hắn cũng quay lại và em thấy rõ là hắn ngạc nhiên.
Sau nỗi ngạc nhiên, hắn mỉm cười. Hắn dám mỉm cười với em. Hắn tưởng hắn mạnh mẽ hay tưởng là em yếu ớt.
Dù thế nào, hắn cũng đã nhầm.
Bởi vì em sẽ xóa bỏ nụ cười của hắn.
- Cloé? Cô làm gì ở đây? Cô muốn gặp tôi sao?
- Đúng thế. Tao muốn nhìn thấy mày. Đã chết.
Khi em giơ tay về phía hắn, mặt hắn biến sắc. Mắt hắn trợn tròn vì kinh ngạc, hắn đánh rơi chùm chìa khóa xe.
Em cứ tưởng tay em sẽ run.
- Cloé... Cô đang định...?
- Trò chơi kết thúc, thiên thần của ta!
Ngón tay em đặt trên cò súng. Em đã không quên tháo chốt an toàn, cũng không quên lên đạn, như anh đã dạy em.
Vâng, em sẽ siết cò, anh yêu ạ. Chỉ cần cho em thời gian thôi. Thời gian để vui vẻ thêm một chút với nỗi kinh hoàng đang làm mặt hắn biến dạng.
Em những muốn hắn tè ra quần. Như em, tối đầu tiên.
Nhưng điều đó cũng không quan trọng.
- Cô điên rồi!
- Còn mày, mày chết rồi!
- Cloé, nói chuyện đã! Ta có thể...
- Tao không nói chuyện với người chết.
Ngón tay em siết cò súng. Tiếng nổ khiến em ngạc nhiên, cả bước lùi nữa.
Hắn bật ra đằng sau, đập người vào xe của hắn và quỳ mọp xuống, ấn một tay vào bụng. Như thể hắn muốn hứng trọn thứ chất lỏng nóng hổi đang tuôn ra từ đống ruột gan mở phanh.
Em nghĩ em đã bắn trúng gan. Mặc dù không có chủ ý thực sự.
Càng tốt.
Em lại gần, gót giày em nện trên mặt đường nhựa. Và cả trong não em. Mỗi tiếng động đều âm vang hơn, mỗi giây được chia nhỏ ra. Em đến gần hắn đến nỗi có thể chạm vào trán hắn bằng nòng khẩu súng P38 trung thành.
- Cloé...
- Mày chết rồi, và tao không nói chuyện với người chết. Tao đã nói rồi, đúng không?
Em hạ khẩu súng xuống ngang miệng hắn và bắn lần thứ hai.
Em đã nói với hắn rồi. Rằng em sẽ xóa bỏ nụ cười của hắn.
Hắn vừa đập vào vỉa hè. Giật giật vài cái, hình như hắn đã chết.
Nếu hắn chưa chết, thì cũng không còn lâu nữa.
Em quay đi, bỏ mặc cái xác xấu xa của hắn và chậm rãi đi đến tận xe.
Em khởi động xe, hồi tưởng lại như đang quay chậm cảnh tượng vừa diễn ra.
Em mới là người hùng.
Em tăng tốc, bánh xe khẽ rít lên. Em không nghĩ là lại dễ dàng như thế.
Trên bàn tay em có máu. Nhưng máu thì có thể rửa được. Và quên lãng. Ngược lại, chỗ máu vấy lên áo sơ mi của em thì sẽ không sạch được. Lẽ ra em phải nghĩ đến chuyện mặc đồ khác.
Tất cả những chuyện này không còn quan trọng nữa.
Em vừa giết một người đàn ông. Ông chủ của Con Thú. Và không còn chủ, nó sẽ chẳng là gì, em tin chắc như thế.
Em cũng sẽ săn đuổi nó. Và em sẽ giết nó. Sắp đến lượt nó rồi.
Anh hãy yên nghỉ, anh yêu.
⚝ ⚝ ⚝
Nhân dịp anh bưu tá quay ra, em lẻn vào đằng sau anh ta trong khi cánh cửa tòa nhà vẫn còn mở. Em leo lên tầng ba, chân em hơi mỏi. Chắc là vì mệt.
Lần trước có vẻ dễ dàng hơn. Nhưng hình ảnh của hắn, quỳ mọp đằng trước chiếc xe, không rời bỏ em. Hình ảnh khuôn mặt hắn đau đớn, biến dạng đến kinh khủng... Xâm chiếm đầu óc em, cứ như thể một vết bẩn không thể xóa sạch trước mắt em.
Không, anh đừng lo, em sẽ làm được. Bởi vì anh ở đây, bên cạnh em. Bởi vì giọng anh nói cho em biết phải làm gì. Giọng nói của anh, hay của em, em cũng không rõ nữa. Mà cũng không quan trọng.
Nhưng đó là giọng nói em đang nghe thấy. Em tin chắc điều đó.
Em vẫn giữ ngón tay trên chuông. Và em chờ.
Cuối cùng hắn cũng mở cửa, vẫn còn ngái ngủ. Cởi trần. Thế mà em đã từng yêu bộ mặt đó... Em đã siết lấy cơ thể đó sát vào cơ thể em. Em đã để hắn lợi dụng em.
Thế mà em đã cho hắn lạc thú.
Lúc đầu hắn nhìn em ngạc nhiên, rồi giận dữ.
- Cloé... Cô làm cái quái gì ở đây thế?
- Tao muốn gặp mày.
- Tôi thì không.
Em ngăn không cho hắn đóng cửa và tự bước vào không cần xin phép hắn.
Em muốn kéo dài thời khắc này em nghĩ thế. Hoặc có thể là em lưỡng lự.
Mặc quần đùi, mắt húp lên vì ngái ngủ, hắn không có vẻ nguy hiểm đến thế. Chỉ giận dữ.
- Nào giờ thì cô ra khỏi nhà tôi!
- Đồ cải trang của mày đâu rồi? Áo choàng đen, mặt nạ trùm...?
Nỗi ngạc nhiên trên mặt hắn có vẻ thật. Thậm chí còn buồn cười. Nếu em không biết hắn là ai. Hắn thật sự là ai.
- Đồ cải trang nào? Chết tiệt, cô đang nói gì thế, Cloé?
- Mày muốn kết liễu tao? Mày đã nói câu đó đêm qua, đúng không?
- Đêm qua? Cô điên rồi...
Em rút tay ra khỏi túi áo vét, hắn bắt đầu liếc mắt nhìn vào nòng của khẩu P38.
- Mày thấy đấy, tao mới là người quay lại. Và chính tao sẽ kết liễu mày.
Hắn lùi lại, em tiến đến.
- Cloé... Để khẩu súng đó xuống ngay. Có chuyện gì với cô thế?
Em tháo chốt an toàn và lên đạn con chó lửa. Em đã trở thành một tay chuyên nghiệp thực sự.
- Cloé, thôi những trò ngu ngốc đó đi, chết tiệt! Chúng ta sẽ nói chuyện. Bình tĩnh lại và bỏ khẩu súng xuống.
- Tao đang bình tĩnh. Mày không thể biết tao bình tĩnh đến thế nào đâu...
Nỗi kinh hoàng khiến hắn lạc cả giọng, mắt hắn trợn lên. Đôi mắt xanh tuyệt diệu.
Đêm qua, hình như em thấy chúng có màu xanh đậm. Hoặc xám. Đương nhiên, hắn đã đeo kính áp tròng để đánh lừa em. Để em không nhận ra hắn.
Nhưng em đã lột mặt nạ của hắn từ lâu.
- Trò chơi kết thúc...! Bây giờ, mày sẽ chết.
Những câu nói quan trọng dành cho những thời điểm quan trọng.
Và đây là một trong những thời khắc đó. Cái Bóng sẽ xuống địa ngục. Nơi có chỗ của hắn.
- Dừng lại đi, Clo... Dừng lại đi, anh xin em! Em không biết em đang làm gì đâu, anh nghĩ...
Em ngắm, và bóp cò. Bước giật lùi không làm em ngạc nhiên nữa. Hắn bật tung vào tường rồi đổ sụp xuống đất. Em đã nhắm vào đầu, nhưng lại bắn trượt. Em đã bắn vào họng hắn.
Và em nhìn hắn chết ngạt vì máu của chính hắn.
Em cứ tưởng là một viên đạn sẽ giết chết người ta ngay. Ngay lập tức, sạch sẽ. Đó là những điều mà truyền hình và phim ảnh muốn cho ta tin. Nhưng không đúng: cái chết cũng rất thong thả.
Hôm nay, em là sứ giả của nó. Em gõ cửa, và thực thi.
Em là sức mạnh.
Báo thù.
Công lý.
Hắn cố gắng thở một cách tuyệt vọng, hắn đấu tranh. Thậm chí hắn còn đưa một tay về phía em.
Em nghĩ hắn nhờ em giúp.
Hắn đã lấy mất anh của em. Thế nên em chẳng có chút thương hại nào. Thậm chí em sẽ không kết liễu hắn, để hẳn chết ngạt từ từ.
Nhưng cái chết chưa thôi đùa giỡn hắn. Hắn không thể nói nữa, thế nên đôi mắt hắn cầu xin em.
Em lùi ra sau vài bước, tim em dội lên.
Mắt em nhòa đi. Em nghĩ là em đang khóc.
Giúp em với, anh yêu... Giúp em!