Chương 61
Em có cái váy rất xinh, em nói.
Em mỉm cười với em gái, cúi xuống để hôn lên trán Lisa. Nó lạnh ngắt, như cái chết.
Tất cả những gì em chạm vào đều lạnh ngắt như cái chết. Hẳn là sẽ như thế, khi ta sang thế giới bên kia.
- Em thấy không, chị đã nói là chị sẽ quay lại. Chị đã giữ lời hứa! Chị đến nhà bố mẹ cách đây chưa đầy hai tiếng, và chị đến thăm em ngay lập tức.
Em ngồi lên chiếc giường xộc xệch, đặt một bàn tay lên đầu gối Lisa.
Lisa của em. Lisa yêu dấu của em...
- Chị đang được nghỉ, em biết đấy. Nghỉ dài hạn. Chị đã từ chức ở Công ty, chị chán ngán quá rồi. Họ đã cố gắng giữ chị lại, tất nhiên. Nhưng chị không muốn nghe gì hết... Sau tất cả, chị đã tự do. Cứ mặc họ tìm người khác để làm công việc bẩn thỉu đó!
Ngồi trong chiếc ghế phô tơi giả da rách lỗ chỗ, Lisa ngả đầu sang một bên, rất nguy hiểm.
Bình thường thôi. Đó là một con búp bê. Một con búp bê bị bẻ gãy.
Chính em đã phá hủy em ấy, là lỗi của em. Thế nên em muốn sửa chữa.
Em nghe tiếng chim hót lọt qua cửa sổ mở hé. Em nhìn hai bàn tay em. Em thấy có máu. Em vội giấu nó vào giữa hai đùi.
Rốt cuộc, chỗ máu đó không bao giờ sạch được. Mặc dù em đã cọ mạnh. Vẫn còn mùi, còn cảm giác.
- Hay là chúng ta làm một vòng công viên, như lần trước? Chị tin chắc là em sẽ không phản đối! Đừng nhúc nhích, chị sẽ đi tìm xe cho em.
Sau khi quan sát hành lang, cuối cùng em cũng thấy thứ em đang tìm ở cạnh văn phòng của các y tá. Chính lúc đó sếp trưởng của đám áo blu trắng xuất hiện.
Nếu bà ta tìm em, em sẽ giết.
- Này cô! Cô định làm gì với cái đó?
- Tôi định dẫn em gái tôi ra công viên. Bà thấy có gì không tiện à?
Hẳn là ánh mắt em vô cùng đáng sợ. Em nhìn thấy điều đó phản chiếu trong mắt bà ta. Bà ta đã hiểu là tốt hơn hết nên lui quân. Chắc là bà ta đã ngửi thấy mùi máu trên tay em.
Và bà ta biết là em đã thay đổi. Em không còn là Cloé trước đây nữa. Em là Cloé thực sự.
- Không... Không, tất nhiên. Cô cứ làm đi.
Mười phút sau, em và Lisa đã ở bên ngoài.
Ta sẽ quay lại. Và ta sẽ kết liễu em.
Thật lạ lùng là câu nói đó vẫn vang vọng trong em. Trong khi em đã giết kẻ thốt ra câu đó.
Thời gian trôi qua, rồi nó cũng sẽ qua thôi.
- Nhìn xem trời đẹp thế nào, Lisa của chị!
Trên đài, họ đã nói đúng. Thời tiết mùa này thật mát mẻ.
Mày sẽ không quay trở lại nữa. Chỉ có tao đã tìm đến tận chỗ của mày. Và đã kết liễu mày.
- Em muốn ta đến bên bờ bể nước như lần trước không?
Với Lisa, ta phải hỏi rồi trả lời. Nhưng ít ra, em ấy không phật ý.
⚝ ⚝ ⚝
Những cây hoa súng vẫn tàn tạ như thế, nhưng nơi này thật dễ chịu.
Em kéo tấm chăn mỏng lên chân em gái. Ánh mắt em ấy giao với ánh mắt em, dừng lại một lát. Em vừa kể hết chuyện cho em ấy nghe. Và em tin chắc là em ấy đã lắng nghe.
Tuy nhiên, hình như em ấy không phán xét em.
Thật là tốt, rốt cuộc cũng có một người lắng nghe em, tin tưởng em.
- Chị rất muốn em làm quen với Alex... Chị tin chắc là em sẽ thích anh ấy.
Em cố kìm nước mắt, em không muốn Lisa nhìn thấy em khóc.
Đúng, chị đã muốn em làm quen với Alex.
Và chị, chị đã muốn được biết em, em gái ạ. Biết em trở thành người phụ nữ như thế nào...
- Chị đã mang cho em một món quà.
Em mở túi xách, nhìn ngắm khẩu Walther P38 hồi lâu.
Chị đã mang nó đến cho em, Lisa của chị.
Cái chết sẽ là món quà của chị. Món quà đẹp nhất mà chị có thể tặng cho em, chị tin là thế.
Chỉ cần chị đủ dũng cảm để tặng nó cho em.
Thu hết dũng khí thật là khó khăn. Để sửa chữa những sai lầm của chính mình. Nhưng chị sẽ làm được, em đừng lo. Chị sẽ giải thoát em khỏi thân thể lúc này chỉ còn là một cái vỏ gò bó. Tâm hồn em sẽ bay lên trời. Giống như một chú chim, cuối cùng cũng được tự do bay lượn theo ý mình.
Đúng, chị sẽ giải thoát cho em, Lisa của chị ạ. Chị nợ em điều đó.
- Chị đã bị tan vỡ cùng lúc với em, em biết đấy. Không thể nhìn thấy điều tất nhiên, chị đã ra sức gắn lại từng mảnh vỡ. Thật ra là được thế nào hay thế ấy. Từ hai mươi sáu năm nay, chị đã bị xé nhỏ, chặt thành từng mảnh. Như một bộ xếp hình, em hiểu không?
Những vết rách trên thân thể và trong tâm hồn. Từ đó nhựa sống trong chị chảy dần ra.
Chừng ấy nghị lực đã bị tiêu tốn để vá víu những chỗ hổng.
- Chính vì thế mà chị không bao giờ đến thăm em, Lisa của chị ạ. Bởi vì cứ mỗi lần thăm em, những lổ hổng lại rộng ra rất nguy hiểm. Mỗi lần đến thăm em, chị lại có nguy cơ tan rã.
Nhưng đã không ai hiểu được điều đó. Không ai nhìn thấy.
Trừ một người. Tên là Alexandre.
Em lau nước mắt chảy tràn trên má. Cuối cùng, em đã không thể che giấu nữa.
Em phải mạnh mẽ. Bởi vì đó là lỗi của em, tội của em.
Em sẽ đi cùng em gái, em biết thế. Thật ra là ngay sau em ấy.
Những mảnh ghép sẽ tan tác trong gió. Sẽ có hai con chim trên bầu trời, tự do bay lượn theo ý mình.
Nói cho cùng, em đã chết trong nhà máy cũ đó. Cloé thật sự đã biến mất vào ngày hôm đó. Và đã đến lúc chấm dứt sự giả trang bỉ ổi này.
Em vuốt ve khuôn mặt em gái, mỉm cười dịu dàng với em ấy.
- Hãy cho chị một chút thời gian, xin em. Chị chưa hoàn toàn sẵn sàng.
Em ấy lại nhìn em. Em ấy đã hiểu, em biết thế. Em cảm thấy thế. Em ấy kêu gọi em, cổ vũ em. Em đưa tay vào trong túi xách, các ngón tay siết chặt báng súng.
Hai con chim tự do bay lượn theo ý mình.
Đúng lúc đó em nghe thấy tiếng chân bước sau lưng mình. Em quay lại ngay.
Ta sẽ quay lại. Và ta sẽ kết liễu em.
Không, không thể là hắn được. Bởi vì em đã giết chết hắn. Em đã giết chết bọn chúng, cả hai tên.
Em vội vàng đóng túi xách lại.
- Cô Beauchamp? Cảnh sát hình sự đây.
Hai gã. Ăn mặc như bất cứ người bình thường nào.
- Cảnh sát ư?
Em không chỉ tỏ vẻ ngạc nhiên. Mà ngạc nhiên thực sự. Đã đến lúc rồi ư?
Người đầu tiên giơ thẻ ra, đồng nghiệp của anh ta cũng làm như vậy. Một đại úy và một thiếu úy.
- Các anh có thể quay lại sau không? Tôi đang ở cùng em gái...
- Chúng tôi đã báo cho các y tá, viên đại úy đáp lại. Họ sẽ đến đón cô ấy. Tôi sẽ yêu cầu cô theo chúng tôi, cô Beauchamp.
Em lại quay sang Lisa, cố gắng mỉm cười với em ấy. Nhưng không làm được.
Chúa ơi, Lisa... Elisabeth yêu dấu của em. Em sẽ không kịp mất!
- Chị phải chia tay em đây. Họ sẽ dẫn em về phòng, em đừng lo.
Em hôn lên má em gái, áp môi em trên má em ấy vài giây. Em cảm thấy nhịp thở của em ấy nhanh hơn.
- Em đừng lo, chị sẽ quay lại.
Chúng ta lại phải đau khổ. Lại phải chờ đợi.
Cuối cùng, em ôm em ấy trong vòng tay, gần như nhấc bổng em ấy khỏi chiếc xe lăn.
Không thể có chuyện họ đã hiểu ra. Đã biết. Nỗi sợ hãi khiến môi em run rẩy.
Em vừa thất bại, lần thứ hai. Em vừa kết tội em gái em, lần thứ hai.
- Tha lỗi cho chị, Lisa!
Viên thiếu úy đặt một tay lên vai em, em giật mình.
- Phải đi thôi, thưa cô.
Em tách khỏi Elisabeth, với dự cảm khủng khiếp rằng em đang nhìn thấy em ấy lần cuối cùng trong đời. Em tin rằng em ấy cũng đã hiểu, khuôn mặt em ấy, vốn gần như không còn biểu hiện gì từ hai mươi sáu năm nay, bỗng như bao trùm một tấm vải liệm sợ hãi.
Em đối mặt với hai cảnh sát và nghĩ đến việc cầm khẩu Walther lên. Đôi mắt em liền nhìn vào vũ khí mà họ đang đeo ở hông bên phải.
Không, em phải tìm một giải pháp khác. Nếu họ giết em lúc này, Lisa sẽ không còn cơ may nào.
Viên thiếu úy bước lên, tay cầm một chiếc còng tay.
- Không phải ở đây. Tôi không muốn em gái tôi nhìn thấy thứ đó.
Viên sĩ quan trẻ tuổi lưỡng lự, nhưng rồi cuối cùng cũng cho em ân huệ đó. Anh ta tịch thu chiếc túi xách của em, nắm lấy cánh tay em và dẫn em về phía bãi đỗ xe, nơi xe của họ đỗ ngay gần xe của em.
- Làm sao các anh tìm được tôi ở đây?
- Chúng tôi đã đến nhà bố mẹ cô, họ đã cho biết cô đang ở đâu.
- Và chính xác thì các anh bắt tôi vì tội gì?
Họ còng tay em, cổ họng em nghẹn lại cùng lúc chiếc còng khóa lại. Em có cảm giác đang bước lên đoạn đầu đài. Rồi viên đại úy lục túi xách của em. Lúc đó, em nghĩ mặt em đã trắng nhợt. Anh ta tịch thu khẩu P38, bỏ nó vào trong một chiếc túi nhựa.
- Tôi sẽ giải thích với các anh. Tôi...
- Vô ích thôi, chúng tôi biết hết rồi. Cô đã bị bắt, thưa cô Beauchamp.
⚝ ⚝ ⚝
Em mơ ước được tắm. Thậm chí được ngâm trong bồn tắm.
Em thấy mình bẩn thỉu. Bẩn kinh khủng, anh yêu ạ. Em có cảm giác mùi của trại tạm giam ngấm vào quần áo em, và cả da em. Không, thịt em.
Với lại, đó không phải là một cảm giác. Mà đúng là sự thật.
Sự thật.
Em đã qua đêm trong một phòng giam bẩn thỉu và hôi thối.
Em đã bị bắt ngay trước mắt em gái em, anh có hiểu không?
Nhưng có thể Lisa không nhận thấy gì cả chăng? Không, em thề là em sẽ không nói dối nữa. Tất nhiên là Lisa đã hiểu. Em đã nhìn thấy điều đó trong mắt em ấy. Em ấy đã hiểu hết, em biết thế. Mọi việc. Em tưởng tượng ra nỗi đau khổ của bố mẹ em. Bố mẹ tội nghiệp của em... Em không muốn thế, mà chính là Cái Bóng muốn thế. Em không được lựa chọn. Nhưng chỉ có anh biết điều đó. Từng biết điều đó. Họ không biết gì, không hiểu gì. Cái Bóng có thật, thế nhưng họ đã không nhìn thấy hắn. Mù và điếc.
Và họ vẫn không nhìn thấy hắn.
Liệu em có tìm thấy người nào đó biết lắng nghe em? Liệu trên thế gian này có ai đó đủ khả năng để nghe em?...
Họ đã dẫn độ em về thủ đô, đã hỏi cung em. Nấu cháo, như họ nói.
Họ có bốn người. Việc đó kéo dài nhiều giờ liền, anh yêu ạ.
Lúc đầu, em đã phủ nhận. Em đã nói là họ nhầm rồi. Rằng không phải em, rằng họ đang phạm sai lầm nghiêm trọng.
Rồi sau đó em hiểu ra làm thế chỉ tốn công vô ích. Có thể nói là nói dối không còn ổn nữa. Hẳn là bởi vì em đã thề là sẽ không bao giờ dùng đến cách đó nữa.
Họ có một nhân chứng, anh hiểu không. Một người nào đó đã nhận ra em.
Em đã tự hỏi họ làm thế nào mà tìm thấy em nhanh thế, bây giờ thì em biết: vợ của Martins đã nhìn thấy em, sáng hôm qua. Qua cửa sổ phòng bếp.
Cô ta đã nhận dạng em, như họ nói.
Và về Bertrand, họ chỉ liên hệ sự việc với nhau. Bởi vì cùng một vũ khí. Và bởi vì có người đã nhìn thấy em ra khỏi căn hộ của hắn. Bà hàng xóm, hình như thế. Qua lỗ khóa trên cánh cửa.
Em đã phạm nhiều sai lầm, biết bao sai lầm. Lẽ ra em nên dành thêm thời gian để chuẩn bị việc trả thù, thực thi bản án của mình. Nhưng em không có thời gian!
Ta sẽ trở lại và sẽ kết liễu em.
Em sợ. Sợ cái Bóng, anh biết đấy.
Trong khi em nói chuyện với anh, em đang ở trong một hành lang, ở tầng trệt của tòa án. Có một cảnh sát ở bên cạnh em, hai tay em bị còng. Tất cả mọi người có thể nhìn thấy em.
Nhìn thấy em đã thành người thế nào, nhìn thấy Cái Bóng đã biến em thành người thế nào.
Tất cả mọi người, trừ anh, anh yêu ạ.
Điều đó khiến em đau đớn, anh biết không.
Thẩm phán là một phụ nữ, trẻ hơn em.
Tóc hung, khuôn mặt hốc hác, xương gò má nhô cao và đôi mắt đen thụt sâu trong hốc mắt.
Luật sư do tòa án chỉ định, bởi vì em không biết chọn ai. Cả anh ta cũng còn trẻ. Chắc là mới vào nghề. Và có vẻ như anh ta không hề hiểu gì về những chuyện xảy ra với em.
Em kể lại câu chuyện của em, một lần nữa. Không bỏ sót bất cứ chi tiết nhỏ nào.
Em kể mất nhiều phút, trong suốt thời gian đó thẩm phán lắng nghe em, chăm chú. Thỉnh thoảng, cô ta ngắt lời em, để đặt một câu hỏi, để làm sáng tỏ một điểm nào đó.
Và rồi, cuối cùng, em cũng đi đến đoạn kết của câu chuyện đau đớn đó. Vừa cầu nguyện để đây là lần cuối cùng em phải kể lại nó.
Thẩm phán tháo kính, chăm chú nhìn em với vẻ lạ lùng.
Mỗi lời cô ta thốt ra in sâu trong em, không thể xóa nhòa.
- Cô Beauehamp, tôi xin tuyên bố cô bị điều tra liên quan đến vụ giết người có chủ ý ông Philip Martins. Nói cách khác là vụ sát hại ông ấy. Cũng như sát hại Bertrand Levasseur. Tôi sẽ đề nghị với tòa án pháp quyền để đưa cô vào diện giam giữ phòng ngừa. Và cô sẽ phải trải qua việc giám định tâm thần.
Giam giữ. Điều đó có nghĩa là em sẽ vào tù.
Giám định tâm thần. Điều đó có nghĩa cô ta tin rằng em bị điên.
Thế nhưng em đã nói với cô ta. Rằng đó là phòng vệ hợp pháp. Rằng hắn đã giết anh.
- Thiếu tá Gomez đã tự sát. Giọng cô ta thật lạnh lùng khi tuyên bố điều đó. Liệu rốt cuộc có ai mở mắt cho cô ta không?
Liệu rốt cuộc có ai nghe em nói không?
⚝ ⚝ ⚝
Em đã thử mọi cách, anh biết đấy. Mọi cách.
Em đã nhắc đi nhắc lại cả trăm lần, cả ngàn lần. Em đã giải thích, với toàn bộ từ ngữ mà em biết. Và từ ngữ thì em biết rất nhiều.
Nhưng em tin rằng đây không phải vấn đề về từ ngữ. Em có cảm giác đang ở trong một thực tế khác. Tất cả bọn họ đều nhìn em như thể em không thuộc về thế giới của họ. Như thể em không bình thường.
Em nói với họ là hắn đã giết anh, hắn đã tấn công em, hãm hiếp em. Rằng hắn sẽ quay lại và kết liễu em. Rằng em không có lựa chọn nào khác.
Em đã nói với họ rằng nạn nhân chính là em. Chính là em. Rằng Martins đã sắp xếp, điều khiển, chuẩn bị tất cả. Rằng hắn đã thực hiện mọi việc để hủy hoại em.
Em đã nhắc đi nhắc lại sự thật, đến nỗi muốn phát điên.
Nhưng không ai chịu nghe em. Phải chăng tất cả bọn họ đều tham gia cái bẫy đó?
Em bắt đầu tự hỏi mình điều đó, anh biết đấy.
Từng ngày trôi đi, giống hệt nhau từ khi em bị giam ở đây. Từng phút trôi qua, chậm chạp, vô tích sự và đau đớn.
Thỉnh thoảng, em mơ rằng tất cả chuyện này chỉ là một cơn ác mộng. Rằng em sẽ thức dậy và mọi thứ sẽ trở lại bình thường. Như trước đây.
Nhưng em biết rõ rằng đây không phải một cơn ác mộng.
Hoặc đúng hơn là đây chính là một cơn ác mộng. Và ta không thể thoát khỏi nó.
Tại sao lại là em? Tại sao lại là anh?
Em đã làm gì để đáng bị như thế?
Bây giờ, khi em đã hứa sẽ giúp em ấy tự do, hẳn là Lisa đang đợi em, từng ngày.
Em ấy sẽ phải chịu đựng bao nhiêu lâu nữa?.
⚝ ⚝ ⚝
Đôi khi, em ghét anh.
Bởi vì anh không có ở đây. Bởi vì anh đã bỏ mặc em, bỏ rơi em.
Bởi vì em cô đơn, cô đơn khủng khiếp, giữa những người không hiểu biết. Những người không đủ khả năng nhìn ra sự thật.
Em co ro trong phòng giam bẩn thỉu đó. Em đi vòng quanh nó, không ngừng. Trong nhiều giờ, trong nhiều ngày. Em đi sát những bức tường bẩn thỉu, mà không thể làm gì để phá vỡ chúng.
Đôi khi, em đập đầu vào đó.
Cô đơn, cô đơn khủng khiếp.
Nhưng không, không hẳn thế. Vì bên em còn có nỗi sợ. Không bao giờ rời bỏ em. Như một bộ da thứ hai.
Em không còn sợ Cái Bóng, chỉ sợ tương lai.
Ánh sáng đã tắt, nhưng em vẫn tiếp tục đi đi lại lại từ cửa sổ đến cửa ra vào. Giữa những song sắt và ổ khóa.
Thậm chí em còn không thể đi thành vòng tròn, không thể đi vòng quanh.
Hẳn là vì em đã bị mất phương hướng.
Ánh sáng đã tắt, nhưng em không ngủ.
Làm sao em có thể ngủ được? Trong khi còn chưa biết họ sẽ làm gì với em