← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 7 NHỮNG CHUYỆN CÓ THỂ XẢY RA

Sau khi luật sư Thibault ra về, ba ông khách còn lại kéo ghế ngồi sát vô bàn.

- Nào, bây giờ, ngài Japp lên tiếng, - ta bắt tay vô việc. - Ngài tháo nắp bút máy ra - ở khoang phía sau máy bay có mười một hành khách, tôi nhắc lại, không có ai qua lại - chỉ có mười một hành khách và hai anh chàng tiếp viên - tất cả mười ba người. Trong số mười hai người còn lại, một kẻ là thủ phạm giết bà khách. Hành khách phần đông là người Anh, có vài người quốc tịch Pháp. Số người Pháp thì giao cho ông Fournier lo. Còn tôi phụ trách số hành khách Ănglê. Đến phiên thẩm vấn tại Paris - thì đã có ông Fournier đây.

- Không chỉ là ở Paris, - ông Fournier nói. - Mùa hè bà Giselle thường lui tới làm ăn những khu du lịch bãi biển - Deauville, Le Pinet, Wimereux. Bà còn tới những điểm ở phía Nam, đến vùng Antibes và Nice, nhiều nơi khác nữa.

- Một điểm đáng ghi nhớ; tôi có nghe mấy người trên phi cơ Prometheus kể chuyện vùng biển Le Pinet. Đó là điểm cần phải chú ý. Ta đi ngay vô vấn đề - lần ra manh mối ai là thủ phạm sử dụng ống tiêu thổi tên độc? - Nói xong ông trải tấm sơ đồ máy bay ra trên bàn. - Nào, chúng ta vào đề ngay, theo thứ tự từng người trước hết là xét khả năng và - quan trọng hơn - ai là kẻ đáng nghi nhất?

- Mở đầu ta không tính đến ông Poirot, vậy là chỉ còn mười một người.

Poirot lắc đầu, mặt buồn xo.

- Ông quá tin người, ông bạn ơi, Không tin ai được đâu - không tin được.

- Thôi được, chúng tôi giữ lại nếu ông yêu càu. - ngài Japp thân mật nói - đến lượt hai anh chàng tiếp viên. Theo ý tôi thì không thấy hai anh chàng này có vẻ gì khả nghi. Không ai dính dáng chuyện tiền nong, nhân thân tốt - không tiền án tiền sự. Nếu hai anh chàng này có liên quan chuyện tiền nong thì đó là một chuyện ngoài sức tưởng tượng. Ngoài ra ta nên xếp hai anh chàng này vào danh sách gọi thẩm vấn, vì có lui tới dọc theo khoang tàu. Biết đâu từ một góc độ thuận lợi - cho dù, ý tôi muốn nói không chắc gì một người tiếp viên sử dụng ống xì đồng thổi tên độc ngay giữa chỗ đông người mà không sợ bị lộ tẩy hay sao. Theo kinh nghiệm thì phần đông không ai dòm ngó; nhưng cũng có một số người thì khác. Và tất nhiên, còn một số người có linh tính. Thật điên rồ, phải nói quá điên rồ nếu phạm tội như vậy. May mắn qua mặt được người ta chỉ có một phần trăm. Tay sát thủ này phải tốt số lắm mới thoát được. Dù cho bằng phương kế nào để phạm tội giết người.

Ông Poirot, ngồi cút mặt lặng lẽ hút thuốc, chợt ông nói xen vô.

- Ông cho là tay sát thủ quả thật điên rồ sao?

- Chứ còn gì nữa. Thật là ngu xuẩn.

- Vậy mà - chuyện đó đã giải quyết xong... bọn mình ngồi đây có ba người đang bàn chuyện vụ án, vậy mà không có người nào biết thủ phạm là ai! May mắn thay!

- Phải nói là may lắm, - ngài Japp nhất trí. - Tôi nghĩ tay sát thủ đã được nhận dạng năm sáu lần gì đó.

Poirot lắc đầu chán nản.

Ông Fournier nhìn ông không biết nói sao.

- Ý ông thế nào, ông Poirot?

- Này ông bạn, Poirot nói, - ý tôi là thế này: ta phải chờ xem kết cuộc rồi mới xét đoán. Vụ này đã giải quyết xong. Ý tôi muốn nói là vậy đó.

- Vậy thì, - ông khách người Pháp trầm tĩnh nói - quả là một chuyện lạ lùng.

- Lạ lùng hay không, quý vị nghe đây, - ngài Japp nói. - Ta đang có bằng chứng là một loại độc dược, ta giữ lại đây một loại hung khí, nếu mà cách đây một tuần có người báo cho tôi biết ngài sẽ mở cuộc điều tra một bà bị giết chết bằng tên bắn tẩm nọc rắn độc - ối giời, tôi sẽ cười vô mặt hắn! Thật là phi lý - vụ án đang bày ra trước mắt - một chuyện phi lý.

Ngài thở hắt ra. Poirot nhếch mép cười.

- Có thể đây là một vụ án do một bàn tay sát thủ có óc khôi hài lệch lạc. - ông Fournier thủng thỉnh nói. Điều quan trọng trong một vụ án là cần xết đến trạng thái tâm lý của hung thủ.

Nghe nhắc chuyện tâm lý, ngài Japp lầm bầm trong miệng, - ông đâu có tin mấy chuyện đó.

- Ông Poirot thì khoái nghe mấy chuyện đó, ngài nói.

- Tôi lắng nghe ý kiến hai ông.

- Ông không ngờ là nạn nhân bị giết chết theo cách đó, phải vậy không? - ngài Japp còn hồ nghi hỏi. - Tôi biết ông đang còn nghĩ loanh quanh.

- Không, không đâu ông bạn. Tôi nghĩ đâu ra đấy. Tôi nhặt được mũi tên tẩm độc giết chết nạn nhân - chuyện đó không thể chối cãi được. Nhưng mà trong vụ này còn nhiều điểm cần phải nêu ra.

Ông không nói nữa, lắc đầu thấy khó xử.

Ngài Japp tiếp tục câu chuyện.

- Thôi ta ăn cho hết món thịt hầm này đi. Ta không thể gạt bỏ hoàn toàn hai anh chàng tiếp viên ra ngoài, theo tôi thì họ không có liên can gì tới vụ này, ông có nhất trí không, ông Poirot?

- Ồ, hẳn ông còn nhớ tôi đã nói. Phần tôi - tôi không loại bỏ ai hết - Trời ơi! Một phiên xử lạ đời - nhất là ngay thời điểm này.

- Ông nói sao cũng được, - đến phiên hành khách đi tàu. Ta bắt đầu từ chỗ sinh hoạt của hai anh chàng tiếp viên. Dãy ghế số 16. - Ông chĩa ngòi bút chì xuống bản sơ đồ. - Jane Grey, thợ làm tóc. Vừa trúng thưởng vé cá độ Irish Sweep - đến vùng biển Le Pinet tiêu xài hết tiền. Cô nàng này là tay chơi cờ bạc. Có thể nàng gặp lúc túng thiếu, vay mượn tiền bà này - không thể có chuyện vay món tiền lớn hay bà Giselle có "thế lực" hơn. Đây là chuyện nhỏ. Tôi không cho là một cô thợ làm tóc lại có khả năng sử dụng một loại nọc rắn độc để pha vô thuốc nhuộm hay là mát xa mặt.

Thật sai lầm nếu cho là cô nàng sử dụng nọc rắn độc; tức là xem nhẹ tầm vóc sự việc. Hiếm có người nào biết sử dụng nó, trăm người mới có một hai người dám sờ tay vô.

- Vậy là ta đã rõ được một phần sự việc, - ông Poirot nói.

Ông Fournier hồ nghi nhìn về phía Poirot.

Ngài Japp còn đang lo nghĩ trong đầu.

- Tôi thấy như thế này, - ngài nói: - Hung thủ nằm trong số một trong hai tiêu chuẩn hoặc là hắn đã tới được những vùng đất xa lạ - biết tên nhiều loại rắn độc, biết cách học theo lối thổ dân tẩm tên độc để tiêu diệt kẻ thù - hung thủ này xếp loại tiêu chuẩn số một.

- Còn tiêu chuẩn kia?

- Thuộc về công trình nghiên cứu. Loại rắn độc này được vào trong những hãng dược phẩm cao cấp. Tôi đã có trao đổi với Winterspoon, và được biết là nọc rắn độc - rắn hổ mang, được dùng để bào chế thuốc trị bệnh động kinh kết quả khả quan. Ngoài ra, y học đang nghiên cứu nhiều trường hợp bị rắn độc cắn.

- Ý kiến nghe thật hay. - ông Fournier nói.

- Đúng thế, ta tiếp tục câu chuyện. Cả hai tiêu chuẩn này không thể gán cho cô nàng Grey. Hoàn toàn không không phù hợp - không có khả năng sử dụng thuốc ddooojc. Lại càng không thể sử dụng ống xì đồng - không thể có chuyện đó. Quý vị hãy nhìn đây.

Ba ông khách nghiên người nhìn tấm sơ đồ.

- Đây là ghế 16, - ngài Japp nói. - Còn đây, dãy ghế số 2, nơi bà Giselle ngồi cùng một dãy với nhiều hành khách. Nếu cô nàng này không bước ra khỏi chỗ ngồi - mọi người không thấy nàng bước ra - vậy thì không thể nào nhắm ông tiêu thổi tên độc vô cổ bà Giselle. Tôi thấy cô nàng không dính líu vô vụ này.

- Đến phiên người ngồi ở dãy ghế số 12, đối diện. Ông là nha sĩ Norman Gale. Ông cũng không có điểm nào khả nghi. Tôi thấy ông chẳng có lí do gì để dùng tới nọc rắn độc.

- Không phải nha sĩ lúc nào cũng dùng ống tiêm chích, - Poirot nói nhỏ vừa đủ nghe - đây là một vụ giết người chứ không phải cứu người.

- Nha sĩ cũng biết pha trò với bệnh nhân, - ngài Japp vừa nói vừa cười. - Hơn nữa, giả sử trong lúc lo tìm cách khám phá thì ông đã có trong tay mấy món thuốc kỳ lạ. Ông phải quen biết với bạn bè biết làm thuốc. Còn xét về khả năng phạm tội thì không. Ông có bước ra ngoài, nhưng đi về phía phòng vệ sinh - tức là phía ngược chiều. Lúc trở lại ông ta không thể đứng quá xa hơn ở lối đi này, và muốn sử dụng ống tiêu thổi tên độc nhằm vô ngay cổ nạn nhân ông phải thủ sẵn trong tay một cái gai nhọn hòng che mắt mọi người rồi nhanh nhẹn xoay người ở tư thế một góc độ chín mười độ. Vậy nên không có ai nghi ngờ cho ông ta.

- Tôi nhất trí, - ông Fournier nói. - Ta bàn qua trường hợp khác.

- Ta lần đi theo lối đi. Tới dãy ghế số 17.

- Đây là chỗ lúc ban đầu của tôi. - Poirot nói. - Tôi chỉ nhường lại cho một bà khách muốn ngồi gần một người bạn.

- Đây là chỗ ngồi của quý cô Venetia. Vậy thì cô là người như thế nào? Cô là một nhân vật nổi tiếng, có thể có vay tiền bà Giselle. Xem chừng tiền sử bản thân cô không có hành vi phạm tội như có người nói trong cuộc đua vượt rào cô đã ghìm cương ngựa. Ta cần lưu ý hơn nữa. Vị trí chỗ ngồi thuận lợi. Nếu lúc đó bà Giselle hơi nghiêng đầu nhìn ra cửa sổ thì Venetia thừa dịp thổi phù một mũi tên (hay quý vị có thể nói là một luồng hơi chăng? Nếu đúng vậy. ) chéo qua một bên về phía sau khoang tàu. Tính ra thì chó táp phải ruồi. Theo tôi thì phải trong tư thế đứng mới ra tay được. Bà ta thuộc hạng thợ săn thú chuyên đi săn vào mùa thu. Đã là tay thợ săn thì làm sao sử dụng ống xì đồng như thổ dân. Tôi giả sử đó là chuyện nhắm bắn - nhắm và bắn; chắc hẳn bà phải có có bạn bè - là mấy ông - những tay thợ săn cá độ chuyên săn thú rừng. Có thể bà từng nhìn thấy vũ khí lạ mắt của thổ dân. Toàn là những chuyện đâu đâu! Vô tích sự!

- Không phải vậy đâu, - ông Fournier nói. - Cô nàng Kerr - tôi nhìn thấy nàng tại buổi thẩm vấn ngày hôm nay - ông lắc đầu. - Ta không nên vội ghép nàng vào vụ này.

- Hành khách ngồi ghế số 13, - ngài Japp nói. - Phu nhân Horbury. Bà có vẻ kín đáo. Tôi sẽ kể ra đây một vài mẩu chuyện về bà. Cũng có một vài chuyện bí ẩn.

- Tôi tình cờ được biết, - Fournier nói - hành khách vừa được nêu tên đã từng thua bạc tại sòng bài baccarat ở khu nghỉ mát bãi biển Le Pinet.

- Ông thiệt là tài tình. Đúng thế, người này có dính dáng vô vụ bà Giselle.

- Tôi hoàn toàn nhất trí.

- Được, bây giờ tôi vẫn chưa thấy gì. Nhưng mà sao bà lại hành động như vậy? Không thấy bà bước ra khỏi chỗ ngồi. Muốn ra tay bà phải quỳ trên gối rồi nhô đầu khỏi thành ghế - mười hành khách có thể nhìn thấy bà. Ôi thôi, ta bàn tiếp.

- Dãy ghế số chín và số mười, - ông Fournier vừa nói vừa chỉ tay lên sơ đồ.

- Ông Hercule Poirot và bác sĩ Bryant, - ngài Japp nói: - Ông Poirot sẽ ăn nói ra sao đây?

Poirot mặt buồn xo lắc đầu.

- Cái bụng tôi. - ông nói ra vẻ đau khổ. - Than ôi, có thực mới vực được đạo.

- Tôi đây nè, - ông Fournier nói thông cảm. - Đi máy bay tôi thấy mệt.

Ông nhắm nghiền mắt lắc đầu quầy quậy.

- Tới phiên bác sĩ Bryant. Ông bác sĩ Bryant này thế nào? Là một tay có máu mặt ở phố Harley. Không chắc có tiếp xúc với bà cho vay tiền người Pháp không, nhưng mà quý vị không biết. Nếu ông bác sĩ làm một việc khác thường ông sẽ chịu mang tiếng suốt đời. Tôi sẽ nêu ra đây lý lẽ có đầu có đuôi. Một nhân vật như bác sĩ Bryant có địa vị, có quan hệ hợp tác với những chuyên gia y học. Ông có thể chộp lấy một ống tuýp đựng nọc rắn độc như trở bàn tay mỗi khi ông ghé vô bất kỳ một phòng thí nghiệm nào.

- Mọi thứ đều phải được kiểm tra, ông bạn. - Poirot bẻ lại. - Đâu có dễ dàng như ngắt một ngọn cỏ đâu.

- Cho dù có kiểm tra chăng nữa, một người khôn khéo, có thể thay vào một thứ khác không độc hại. Điều này làm được ngay bởi một người như bác sĩ Bryant, không ai dám nghi ngờ.

- Ông nói nghe cũng được đấy, - ông Fournier nhất trí.

- Vấn đề đặt ra là tại sao ông lại quan tâm đến vụ việc như vậy? Sao không thể kết luận nạn nhân chết vì một cơn đau tim - một cái chết bình thường?

Poirot ho sặc sụa. Hai ông khách thắc mắc nhìn ông.

- Tôi cho là, - ông nói - trước tiên phải nghi cho ông bác sĩ, - ờ, ta có thể nói vì ác cảm. Nói cho cùng, đó là một cái chết tự nhiên, có thể do ong chích; nhưng khi đó có một con ong vò vẽ thật, tôi nhắc lại.

- Chớ quên là có một con ong vò vẽ, - ngài Japp nói. - Ông cứ nhắc đi nhắc lại mãi.

- Dù sao - Poirot nói thêm. - Tôi tình cờ nhặt được cái gai độc dưới sàn. Vừa lúc nhặt được, mọi thứ đổ dồn vô vụ án.

- Cái gai độc phải tìm cho ra thôi.

Poirot lắc đầu.

- Cũng có thể là thủ phạm sẽ tìm cách nhặt lại mà không ai hay biết.

- Bác sĩ Bryant sao?

- Bác sĩ Bryant hoặc ai đó.

- Ối giời, phiêu quá.

Ông Fournier không nhất trí.

- Ông cho là vậy sao? - ông hỏi lại. - bởi ông đã thấy rõ đây là một vụ án. Khi biết nạn nhân chết bất đắc kỳ tử do một cơn đau tim, nhỡ đâu một người cúi xuống nhặt chiếc khăn mùi soa, thì có ai nghi cho chuyện đó?

- Đúng thế, - ngài Japp nhất trí. - Thôi, tôi nghĩ chắc là bác sĩ Bryant phải có tên trong danh sách những người bị tình nghi. Ông ta chỉ càn nghiêng đầu qua một bên ghế ngồi rút ống xì đồng ra nhắm thổi - lần này cũng ở ngay vị trí chéo góc theo hướng khoang tàu. Nhưng một số không ai nhìn thấy - Dù sao tôi không nhắc lại nữa. Dù ai là thủ phạm cũng không thể bị phát hiện.

- Nói tới đây tôi cho là phải có lý do, - ông Fournier nói. - Lý do mà tôi nghe đồn đại, - ông nhếch mép cười, nhắm vô ông Herculer Poirot, - Ý tôi muốn nói, lý do tâm lý.

- Mời ông phát biểu tiếp, - Poirot nói, - Những điều ông vừa trình bày nên lưu ý.

- Giả sử, - ông Fournier nói. - Khi bạn ngồi trên tàu hỏa nhìn ra ngoài thấy ngôi nhà đang cháy, mọi người đổ dồn nhìn về một phía cửa sổ, chăm chú theo dõi. Ngay lúc này một anh chàng rút dao ra đâu, không ai trên tàu nhìn thấy.

- Đúng quá, - Poirot nói. - Tôi nhớ lại có một vụ trong đó có tôi - một vụ ngộ độc, có một điểm đáng lưu ý. Phải nói ngay như quý vị đã biết đó là thời cơ thuận lợi. Nếu như ta biết trên chiếc phi cơ Prometheus này đã từng có một thời cơ như vậy.

- Vậy thì ta nên tiếp tục thẩm vấn hai anh chàng tiếp viên và hành khách đi tàu, - ngài Japp nói.

- Đúng thế. Nếu quả thật có một thời cơ thuận lợi như vậy, tất nhiên nó phải đúng logic nguyên nhân của thời cơ xuất phát từ thủ phạm mà ra.

- Tuyệt vời, tuyệt vời, - ông khách người Pháp nói.

- Vậy thì ta nên ghi nhớ điểm này để thẩm vấn, - ngài Japp tiếp lời. - Tôi xin nêu chỗ ngồi dãy ghế số 8 - hành khách tên Daniel Michael Clancy.

Ngài Japp khoái chí nêu tên ông khách ra.

- Tôi cho là ông khách này đáng ngờ nhất. Thử hỏi còn gì thuận lợi hơn cho một tác giả viết truyện trinh thám là được tìm hiểu chuyện nọc rắn độc rồi còn được nhà khoa học đáng tin cậy cho tiếp xúc thực tế với loại độc dược đó? Ta không nên bỏ qua chi tiết gã đi ngang qua chỗ ngồi bà Giselle - chỉ có mỗi mình gã.

- Tôi bảo đảm với ông, này ông bạn, - Poirot nói, - tôi không thể bỏ qua chi tiết này.

Ông vừa nói vừa nhấn mạnh.

Ngài Japp nói tiếp.

- Gã có thể sử dụng ống xì đồng ngay lúc tiếp cận với nạn nhân mà không phải chờ thời cơ thuận lợi như quý vị đề cập. Và rồi gã gặp may rút lui không ai hay biết. Quý vị nên nhớ gã sử dụng ống xì đồng rất thành thạo - gã đã từng khoe khoang.

- Chuyện đó khiến người ta phân vân.

- Chỉ là trò xảo quyệt, - ngài Japp nói, - Còn cái ống xì đồng gã bày ra trong buổi thẩm vấn ai dám bảo đảm đã mua cách nay hai năm? Tôi nghi lắm. Tôi thấy coi bộ không hay ho gì, một anh chàng bị ám ảnh bởi truyện trinh thám và vụ án, nghiền ngẫm mọi tình huống vụ án. Đầu óc hắn bị ám ảnh.

- Một nhà văn nhất thiết cần phải nuôi dưỡng những ý tưởng trong đầu.

Ngài Japp nhìn lại tấm sơ đồ.

- Dãy ghế số 4, hành khách tên Ryder - ghế ngồi ngay phía trước chỗ nạn nhân. Đừng vội cho đấy chính là thủ phạm. Nhưng ta không loại trừ khả năng khi vào phòng vệ sinh, lúc trở lại gã có thể tiến sát chỗ nạn nhân ngồi và ra tay cho nhanh; chỉ có mỗi trở ngại là bị hai cha con nhà khảo cổ nhìn thấy, làm sao qua mắt được?

Poirot lắc đầu trầm ngâm một hồi.

- Các ông đây có ai thân với những nhà khảo cổ? Nếu hai cha con nhà ông này đang bận tâm tới việc riêng của họ - này, ông bạn, họ chỉ tập trung vô một việc còn những gì đang diễn ra chung quanh họ không cần biết. Vẫn biết là họ đang ngồi sờ sờ ra đó mà như là những con người sống cách nay năm ngàn năm trước Công nguyên. Đối với họ thời điểm lúc này là năm một nghìn chín trăm ba mươi lăm sau Công nguyên coi như không tồn tại.

Ngài Japp nghe nói vậy chới với.

- Thôi, ta bàn qua chuyện đó. Với hai cha con ông Dupont, ông Fournier thấy sao?

- Ông Armand Dupont là một nhà khảo cổ nổi tiếng của Pháp.

- Vậy thì chúng ta chưa đi được bao xa. Tôi thấy ông ngồi tại vị trí thuận lợi - ở một bên lối đi hơi chếch về phía trước chỗ ngồi bà Giselle. Tôi biết ai cha con nhà này đi qua nhiều nơi xa lạ khắp thế giới, khai quật nhiều món cổ vật; còn chuyện tìm ra nọc rắn độc tại địa phương đó cũng dễ thôi.

- Có thể lắm chứ? - ông Fournier nói.

- Vậy mà ông chưa dám tin sao?

Fournier lắc đầu chưa hiểu.

- Ông Dupont sống vì sự nghiệp. Ông là một người sống để mà cống hiến. Ông từ bỏ nghề hái ra tiền để lao vào ngành khảo cổ. Hai cha con một lòng theo đuổi sự nghiệp mới mở ra trước mắt. Theo tôi nghĩ hai cha con nhà này - hoàn toàn không dính dáng vô vụ này.

- Cũng phải thôi, - ngài Japp nói.

Ông nhặt lấy trang giấy vừa ghi chép xong cầm trên tay đằng hắng lấy giọng.

- Ta dừng lại đây đi. Nàng Jane Grey. Không có khả năng phạm tội - Gale không có khả năng phạm tội. Bá tước phu nhân Horbury. Không có dấu hiệu khả nghi. Ông Poirot-có phần chắc chắn là thủ phạm, có đủ thời cơ thuận lợi.

Ngài Japp khoái chí cười vì câu bông đùa vừa nêu ra, ông Poirot cười theo, ông Fournier đùa cợt chiếu lệ nhà thám tử.

Bác sĩ Bryant có khả năng phạm tội - Clancy chứng cứ chưa rõ - tuy nhiên có khả năng phạm tội. Hai cha con nhà Dupont không có chứng cứ cụ thể - định giữ một lượng thuốc độc - có khả năng phạm tội.

Đến đây ta kết luận vậy là tạm được. Ta cần phải mở cuộc thẩm vấn tiếp theo. Tôi sẽ gọi cho Clancy và Bryant trước - xem tâm trạng như thế nào - trước kia đã có lúc cuộc sống gặp khó khăn - gần đây có lo lắng gì không - năm vừa rồi làm ăn ra sao - phải nắm vững mấy việc đó. Tôi sẽ hỏi Ryder theo đúng trình tự này. Tôi không bỏ sót những người chưa nêu ra đây. Tôi sẽ nhờ Wilson dòm ngó giùm. Còn ông Fournier sẽ phụ trách phần việc hai cha con nhà Dupont.

Ngài thanh tra mật thám gật đầu.

- Ông tin đi - bọn tôi sẽ tham gia đầy đủ. Khuya này tôi trở lại Paris. May ra sẽ hỏi được tin tức từ Elise, người hầu giúp việc cho bà Giselle, giúp cho ta biết thêm về vụ án này. Ngoài ra tôi sẽ xem xét lại những nơi bà Giselle thường lui tới, ta sẽ biết rõ hơn những hoạt động của bà trong suốt mùa hè. Tôi được biết bà đã tới bãi biển Le Pinet một vài lần dò la tin tức những người Ănglê bà quen biết. À, đúng thế, ta còn nhiều việc trước mắt cần phải làm cho xong.

Cả hai ông nhìn qua Poirot đang nghĩ ngợi.

- Ông phải giúp một tay chứ, ông Poirot? - ngài Japp hỏi, Poirot đứng ngay dậy.

- Được, tôi phải đi theo ông Fournier qua Paris.

- Rất hân hạnh. - ông khách người Pháp nói.

- Ông thấy như thế nào, ông bạn? - ngài Japp nói, ông chăm chú nhìn Poirot. - Nãy giờ không thấy ông lên tiếng. Ông cho biết ý kiến đi chớ, hở?

- Có mấy ý kiến thế này nhưng mà khó nói.

- Chúng tôi lắng nghe ông trình bày.

- Tôi còn thắc mắc một việc, - Poirot thủng thỉnh nói, - là chỗ tìm thấy cái ống xì đồng?

- Chớ còn gì nữa. Suýt nữa ông phải ngồi tù.

Poirot lắc đầu.

- Tôi không nghĩ vậy. Không phải chuyện tìm thấy cái ống xì đồng nằm kế bên chỗ ghế tôi ngồi khiến tôi lo sợ - nhưng chuyện đáng nói là nếu nó được tìm thấy nằm đằng sau ghế ngồi ở chỗ khác kia?

- Tôi thấy không có gì là lạ cả, - ngài Japp nói. - Thủ phạm phải tìm cách giấu nó đi. Thì lúc đó hắn không lo bị phát hiện.

- Dĩ nhiên. Nhưng ông phải lưu ý, khi xem xét lại khoang máy bay cho thấy tất cả cửa sổ đều đóng kín nhưng lại có quạt thông gió - những lỗ tròn trên tấm kính có thể đóng mở được. Như vậy có thể thả nó xuống cho chui lọt qua lỗ tròn trên mặt kính. Vậy thì còn gì thuận lợi hơn nếu ném nó lọt qua khe hở đó. Nó rớt xuống sàn hoàn toàn không ai hay biết.

- Ông nói vậy không có ai đồng ý đâu - thủ phạm không dám công khai cho người ta thấy mặt. Nếu hắn ném ông tiêu qua cửa kính thông gió thì hành khách trên máy bay sẽ nhìn thấy ngay.

- Tôi hiểu, - Poirot nói, - hắn chăng sợ người ta trông thấy hắn kê ống xì đồng vô miệng thổi tên độc bay đi, hắn chỉ sợ là khi đặt ống cho lọt qua lỗ thông gió trên cửa sổ mà thôi!

- Phi lý, tôi dám chắc, - ngài Japp nói, - nhưng mà thế này, thủ phạm đã cố giấu cái ông thổi sau lưng chỗ ghế ngồi. Ta không thể bỏ qua điểm đó.

Poirot lặng thinh, ông Fournier thấy lạ liền hỏi:

- Ông vừa nảy ra một ý mới, phải vậy không?

Poirot nghiêng đầu nhất trí.

- Tôi vừa nghĩ ra một lối suy đoán.

Ông chìa tay ra sửa lại cái đế đựng mấy chai mực lúc nãy vì sơ suất ngài Japp đặt nghiêng một bên.

Chợt ông ngẩng đầu hỏi lại.

- Vậy thì, ông đã có sẵn trong tay danh sách những món vật dụng của hành khách đi chuyến bay đó chưa?