CHƯƠNG 12 CUỘC SĂN ĐUỔI HORBURY
Ngài Bá tước Horbury đứng bên tủ búp phê tay mải mê xoa lưng.
Stephen Horbury năm nay hai mươi bảy tuổi, đầu nhỏ, cằm nhọn. Người sao thì bề ngoài vậy - mẫu người thích cuộc sống náo nhiệt, không suy tính. Tính người dễ chịu, đôi khi có vẻ hợm mình, tuyệt đối trung thành đến cố chấp.
Ông đỡ lấy chiếc đĩa đầy món ăn xuống bàn rồi mới ăn. Đang ăn ông giở tờ báo ra chợt nhăn mặt để qua một bên. Ông đưa món vừa ăn chưa xong qua một bên, uống một ngụm cà phê rồi đứng ngay dậy. Đang còn ngần ngừ chợt ông khẽ gật đầu bước ra ngoài, băng qua lối đi dọc hành lang đi thẳng lên trên lầu. Ông bước tới gõ cửa đứng bên ngoài chờ. Từ bên trong vọng ra tiếng nói. - Xin mời vào.
Bá tước Horbury bước vô.
Bên trong là một buồng ngủ trang trí đẹp mắt nhìn ra hướng nam. Cicely Horbury đang nằm trên giường, chiếc giường thời đại Elizabeth được chạm trổ tinh vi. Nàng xinh đẹp trong tấm áo the màu hồng, mái óc vàng uốn quăn. Trên chiếc bàn đầu giường còn để lại một phần món ăn sáng, nước cam, cà phê. Nàng đang còn đọc thư, người hầu đi đi lại lại bên trong gian phòng.
Dù bất cứ gã si tình nào bước vô đây sẽ được miễn thứ cho nếu cảm thấy hơi thở đang dồn dập trước một vẻ đẹp kiêu sa; nhưng với Bá tước Horbury, ngài cứ dửng dưng.
Ba năm về trước ông đã từng chao đảo trước sắc đẹp mê hồn của nàng Cicely, ông say mê đắm đuối. Ông đã từng say đắm điên cuồng, nay thì ông tỉnh như sáo.
Phu nhân Horbury ngạc nhiên hỏi:
- Sao vậy Stephen?
Chợt ông cất tiếng, - Ta muốn hỏi riêng với em thôi.
- Này Madeleine, - Phu nhân Horbury quay qua lệnh cho con hầu. - Để đó, em đi ra ngoài.
Chờ con hầu khép cửa lại, Bá tước mới lên tiếng.
- Ta muốn biết, Cicely, vì sao em trở lại đây.
Phu nhân Horbury khẽ nhúc nhích hai bờ vai mỹ miều.
- Sao lại không được?
- Sao lại không? Ta thấy còn nhiều lý do khác nữa kia.
Phu nhân nói lầm bầm trong miệng. "Ôi, lý do..."
- Có lý do, chứ sao. Em nhớ là từ nay ta chấm dứt cái trò hề chung sống giả dối bao lâu nay. Em được chia một căn nhà và một món tiền hậu hĩ. Dù sao em cũng còn tự do lựa chọn một lối thoát. Bỗng dưng em lại về đây?
Cicely lại rùng mình.
- Em nghĩ là - tốt hơn hết.
- Em muốn nói là vì tiền?
Phu nhân Horbury nói.
- Trời ơi, sao tôi lại căm ghét ông thế này, ông là người xấu xa nhất trần gian này.
- Xấu xa? Em nói xấu xa có nghĩa là lối sống xa hoa phung phí vô tội vạ để cho dòng họ Horbury phải gánh nợ?
- Horbury - Horbury - ông chỉ lo bấy nhiêu! Là những bầy ngựa, những cuộc đi săn, mùa màng và dân cày. Lạy Chúa, cuộc sống của tôi chỉ bấy nhiêu đó.
- Vậy sao có người vui thú tận hưởng?
- Ồ có, như là Venetia Kerr, nửa người nửa ngợm. Ông phải lấy mấy hạng người đó mới xứng.
Bá tước Horbury bước tới chỗ cửa sổ.
- Muộn mất rồi vì tôi đã lỡ lấy bà.
- Ông chưa tìm ra lối thoát? - Cicely nói. Nàng phá ra cười tinh quái đắc thắng. - Ông muốn tách ra mà chưa được?
Ngài nói. - Em có muốn chúng ta giải quyết cho xong?
- Muốn lắm chứ phải không? Bạn bè sẽ cười rần lên cho mà biết khi hay ra chuyện này.
- Dĩ nhiên là mừng lắm chứ. Ta trở lại chuyện lúc nãy - sao em lại tìm về đây?
Bà vợ không nghe, cứ nói:
- Ông đăng báo xác nhận không chịu trách nhiệm về chuyện nợ nần của tôi. Như vậy là xử sự đúng tư cách người văn mình chứ?
- Tôi xin lỗi vì đã lỡ đăng báo. Tôi cho bà hay trước, nhớ lấy. Tôi có thể trả hơn vậy nữa nhưng việc gì cũng phải có giới hạn. Cái thói say mê cờ bạc vô độ đấy, thì ta bàn chuyện đó làm gì? Tôi muốn biết động cơ nào thúc giục bà quay về nhà Horbury. Bà căm ghét, chán chê cái nơi chốn này.
Gương mặt nhỏ nhắn của Cicely Horbury phồng to lên, bà nói:
- Tôi nghĩ thà tốt hơn hết - ngày lúc này.
- Hay hơn hết - là lúc này. - Ngài đắn đo nhắc lại, chợt hỏi xẵng một câu. - Cicely, em có vay tiền bà chủ nợ người Pháp kia không?
- Bà nào? Tôi không hiểu ông nói gì.
- Em hiểu quá đi rồi. Ta muốn nói bà khách bị giết chết trên chuyến bay từ Paris - em trở về nhà theo chuyến bay này. Em có vay tiền bà đó không?
- Không, làm gì có. Ông nói nghe lạ thật!
- Này đừng có giả điên, Cicely. Nếu lỡ có vay tiền thì nói cho ta biết. Chuyện nợ nần chưa xong hết đâu. Sau cuộc thẩm vấn quan điều tra phán quyết đây là vụ cố sát do một hay nhiều thủ phạm chưa tìm ra manh mối, rồi nay mai sẽ rõ. Nạn nhân chắc còn để lại chứng từ vay mượn. Nếu phát hiện được bà có dính dáng vô vụ này thì ta phải lo liệu trước. Ta sẽ nhờ Ffoulkes tư vấn giúp về việc này? (Ffoulkes, Ffoulkes, Wilbraham và Ffoulkes là luật sư riêng của gia đình nhà Horbury từ mấy đời nay. )
- Có phải vì tôi đã khai ra trong phiên thẩm vấn không hề biết mặt nạn nhân là ai?
- Ta nghĩ bao nhiêu đó chưa đủ, - người chồng lạnh lùng nói. - Nếu bà làm ăn chung với nhà Giselle này, nay mai cảnh sát sẽ tìm ra manh mối.
Cicely ngồi bật dậy trên giường vẻ mặt cau có.
- Thì ông cho là tôi giết bà ấy - đứng thẳng người kê ống tiêu thổi tên độc tới chỗ bà đang ngồi. Một việc thật là điên rồ!
- Toàn bộ câu chuyện đó mới là điên rồ, - Stephen nói. - Ta muốn em phải xác định rõ vị trí.
- Vị trí nào? Không có vị trí nào hết. Ông không tin tôi. Mẹ kiếp. Sao ông gay gắt với tôi vậy? Ông cầu tôi gặp chuyện gở. Ông ghét tôi. Ông hận thù tôi. Ông muốn ngày mai tôi chết cho xong. Sao ông lại muốn điều đó?
- Bà nói vậy quá đáng lắm không? Bà quen lối nghĩ xưa nay vậy rồi, tôi phải lo bảo vệ uy tín dòng họ - bà khinh miệt mấy việc này. Nhưng việc nó phải vậy.
Ngài quay ngoắt người bỏ đi ra ngoài.
Đầu óc ông choáng váng, nghĩ đủ thứ chuyện.
"Căm ghét ư? Hận thù ư? Đúng thế. Nếu ngày mai nàng chết ta có mãn nguyện không? Lạy Chúa, có chứ! Tôi như thể là chim được sổ lồng. Cuộc sống bươn chải là nhọc nhằn! Lần đầu nhìn thấy nàng trong tạp chí Do it now nàng chỉ là con bé thơ ngây trông thật là dễ thương! Ngàn xinh đẹp và duyên dáng... Ôi, tuổi trẻ ngông cuồng! Tôi say đắm bên nàng - điên cuồng... nàng ngọt ngào, dễ thương, mà sao bây giờ nàng - trần tục, xấu xa, gớm ghiếc, đầu óc trống rỗng... nàng không còn duyên dáng như xưa?"
Ông đứng lại huýt sao gọi con chó cưng, nó ngẩng đầu ngoan ngoãn nhìn lại.
Ông nói. - Mày ngoan lắm, Betsy, - ông thò tay xoa xoa ngoài vành tai.
Chợt ông nghĩ trong đầu. Thật buồn cười nghĩ ra cách gọi chê bai một người đàn bà là con chó cái. Còn mày, Betsy còn có giá hơn mấy con mẹ đàn bà kia gộp lại.
Chộp lấy chiếc mũ đi câu cá ông đội lên đầu, dắt theo con chó cưng bước ra ngoài.
Ông đi dạo lững thững quanh khu vực cơ ngơi gây dựng cho thần kinh được thư giãn. Ông khều nhẹ vô cổ con chó săn yêu quý, nói mấy câu với người chăn ngựa rồi bước vội về phía trang trại trò chuyện với bà vợ người nông dân. Ông đi dạo dọc theo lối mòn, con Betsy bám sát gót, chợt ông nhìn thấy Venetia Kerr cưỡi trên lưng con ngựa hồng.
Venetia cưỡi ngựa trông nàng đẹp hơn ngày nào. Ngài bá tước Horbury nhìn nàng tấm tắc khen ngợi.
Ông mở lời.
- Chào em, Venetia.
- Chào anh, Stephen.
- Em đi đâu về đó? Ở sân đua ngựa ư?
- Ờ, nó khá lắm, phải không?
- Khỏe lắm. Em đã nhìn thấy con ngựa hai tuổi ta vừa mua tại hội chợ Chattisley chưa?
Cuộc trò chuyện về ngựa xong xuôi, ngài nói ngay:
- Cicely đã về đây rồi.
- Về lại đây, tại nhà Horbury?
Venetia ngạc nhiên, nàng không kịp giữ mồm.
- Ờ. Mới về tối qua.
Cả hai người lặng thinh. Chợt Stephen nói ra. - Em đã khai ra tại phiên thẩm vấn, Venetia. Chuyện - chuyện đó - ờ - thế nào rồi?
Nàng ngần ngừ một hồi.
- Ôi, chả ai nói năng gì lắm đâu, anh hiểu ý em nói chứ.
- Cảnh sát sẽ không bỏ qua bất cứ điều gì?
- Không.
Stephen nói ngay.
- Mấy chuyện dó hẳn gây khó chịu cho em.
- Ồ, em không thích mấy chuyện đó. Dù sao cũng không đến nỗi, quan điều tra thật là lịch sự.
Stephen hờ hững lung lay hàng rào.
- Anh muốn nói, này Venetia, em có nghĩ ra, thế này - ai là thủ phạm?
Venetia thủng thỉnh lắc đầu.
- Không, nàng nghĩ ngợi một hồi, lựa lời nên nói sao cho hợp lý. Chợt nàng phá ra cười. - Thực ra cũng không phải tại Cicely hay tại em. Em biết chỉ có vậy. Cô nàng nhìn thấy em và em nhìn thấy lại cô nàng.
Stephen cười theo.
- Thôi được rồi, - ông vui vẻ nói.
Ông nghĩ là một câu nói đùa, nhưng nàng nghe ra trong giọng nói ông có vẻ bình thản. Vậy là ông đã nghĩ tới.
Nàng phớt lờ đi.
- Venetia, - Stephen nói, - ta biết em đã từ lâu, phải không?
- Ờ mà, phải. Anh còn nhớ lúc nhỏ bọn mình lui tới ở trường dạy khiêu vũ vui thế?
- Sao lại không. Ta còn nhớ nhiều chuyện khác nữa kia.
- Thì anh cứ nói. - Nàng lưỡng lự, rồi thủng thỉnh nói, - có phải Cicely kể lại?
- Ồ, này nghe đây, Venetia. Có phải Cicely có dính dáng vô vụ của bà Giselle?
Venetia chậm chạp đáp.
- Em không biết. Lúc đó em ở miền Nam nước Pháp, anh nhớ mà. Em chưa hề nghe ai bàn tán chuyện ở bãi biển Le Pinet.
- Còn em thì sao?
- Ờ, thú thật em chẳng lấy làm ngạc nhiên.
Stephen gật đầu hiểu ý. Venetia nhỏ nhẹ nói:
- Anh có phiền không? Cuộc sống ly thân đó anh? Chuyện này để vợ anh lo, không phải chuyện của anh?
- Còn chung sống là còn chia sẻ trách nhiệm.
- Anh còn muốn - ờ - xin ly dị?
- Chuyện tưởng tượng, em nghĩ vậy sao? Chắc gì bà đã chịu.
- Nếu đã đến lúc thì anh phải xin ly dị thôi.
- Có dịp là ly dị ngay.
Ông nói giọng chua chát.
- Em cho là, - Venetia đắn đo nói. - Bà đã biết hết.
- Ờ.
Cả hai lặng thinh. Venetia nói. - Bà ta gian ác. Em biết rõ quá, bà dè dặt thủ thế. - Chợt nàng nói to, - Vậy không có cách gì sao?
Ngài lắc đầu một lát sau mới nói, - Nếu anh ở một mình, Venetia, em có muốn lấy anh không?
Ngồi trên lưng ngựa, Venetia mở lời cố kiềm chế xúc động.
- Có lẽ em cũng muốn.
Stephen! Nàng vẫn yêu ông như thuở nào, từ lúc còn theo học ở lớp khiêu vũ. Từ đó Stephen để ý thương nàng, nhưng không phải đắm đuối, điên cuồng vì một cô gái hát hợp xướng ở nhà thờ...
Stephen nói: - Rồi ta sẽ được sống hạnh phúc tuyệt vời...
Ông tưởng tượng ra những hình ảnh đang chờn vờn trong đầu: những cuộc săn bắn - tiệc trà - được ngửi thấy mùi ẩm ướt của đất, của lá cây, của nàng - rồi những đứa con... những thứ đó Cicely chưa một lần cùng ông chia sẻ, chưa ban phát cho ông. Nghĩ tới đó mắt ông nhòa lệ. Rồi ông nghe được giọng nói Venetia đang còn trong nhà, một giọng nói vô cảm:
- Stephen, nếu anh biết lo - thì sao đây? Nếu ta bỏ đi xa, Cicely sẽ xin ly dị ngay.
Ngài cắt ngang giọng gay gắt của nàng.
- Lạy Chúa, em nghĩ anh có thể để em phải chịu cảnh như vậy sao?
- Em đâu có sợ.
- Anh thì khác.
Ngài nói dứt khoát.
Venetia lại nghĩ: - Vậy đó. Tiếc thật. Ông ta thành kiến đến cỡ đó, nhưng mà dễ thương, miễn là ông đừng có đổi ý.
Nàng vội nói to: - Ồ, Stephen, em phải đi thôi.
Nàng thúc nhẹ vô hông ngựa. Nàng xoay người lại từ giã Stephen, bốn mắt nhìn nhau không thốt nên lời.
Vừa thúc ngựa vòng qua khúc cua, Venetia làm rớt cây roi. Người đàn ông bước tới nhặt lên đưa lại cúi mình chào thật thấp.
"Một người ngoại quốc", nàng nghĩ bụng rồi mở lời cảm ơn. Hình như ta nhìn thấy đâu một lần? Nàng cố moi trong trí ra một bên là những ngày hè ở bãi biển Juan les Pins, còn một bên đang nghĩ tới Stephen.
Cho đến lúc về tới nhà nàng mới sực nhớ ra và rùng mình.
- Chính là anh chàng người nhỏ thó nhường chỗ ngồi cho mình trên máy bay. Tại phiên thẩm vấn mọi người mới hay gã là thám tử. Nàng cố nghĩ cho ra một việc nữa. Gã tới đây có việc gì nhỉ?