← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 13 TẠI NHÀ ANTOINE

Một buổi sáng tại nhà Antoine, sau phiên thẩm vấn, Jane đến ra mắt mà tâm trí chưa hết bàng hoàng.

Nhân vật thường gọi là ngài Antoine tên thật là Andrew Leech, quốc tịch nước ngoài do mang dòng máu Do Thái của người mẹ, vừa nhìn thấy Jane ông cau mày không biết có việc gì chẳng lành đây.

Ông nói tiếng Anh không chuẩn nhờ tự học của bọn trẻ đường phố Bruton.

Ông la mắng Jane ngu xuẩn. Sao mày đi du lịch máy bay làm gì? Lạ thật nhỉ! Cái trò chơi liều mạng này không chừng ông phải sạt nghiệp? Nghe ông chửi một hồi, Jane lo tìm đường chuồn lẹ. Gladys ra hiệu cho nàng rút lui.

Gladys tóc hoe vàng như tiên, vẻ mặt kiêu ngạo với giọng nói êm dịu như một nghệ sĩ. Lúc bình thường giọng nàng khản đặc.

"Cậu chớ lo" - nàng nói với Jane. - Lão già mắc dịch ngồi trên hàng rào nhìn coi con mèo nhảy đi đâu.

Nó không nhảy theo hướng lão chờ. Coi con mẹ già đang bước vô nhìn cặp mắt kìa, đang muốn nổi cơn tam bành như mọi khi mà lần này thì thôi chớ có nên dắt theo một con chó kiểng.

Một lát sau, Gladys mới lên tiếng giọng thờ ơ...

- Chào bà, hôm nay con chó lông xù đi đâu rồi? Gội đầu trước rồi chờ đến lượt ngài Henri.

Jane vừa bước vô buồng ngủ kế bên gặp ngay một bà đầu tóc đỏ đang ngồi chờ nhìn vô gương nói với bà kế bên.

- Này cậu, sáng nay mình soi gương thấy mặt mũi kỳ dị ghê, thật là...

Bà bạn đang bối rối lật từng trang báo cũ cách đây ba tuần, tờ tạp chí Sketch, bà nói vu vơ.

- Cậu thấy vậy sao? Tớ nhìn có khác gì mấy bữa.

Nhác thấy Jane bước vô, bà nọ đang còn âu lo nhìn vô mấy trang báo Sketch đưa mắt chăm chăm nhìn Jane.

Chợt bà lên tiếng, - Nhìn đây, cậu ơi. Tớ biết chắc mà.

- Chào bà, - Jane mặt mũi hớn hở tự nhiên. - Đã lâu lắm mới được dịp gặp nhau. Tôi cứ tưởng bà đi ra nước ngoài.

- Qua bãi biển Antibes. - Người đàn bà tóc đỏ nói với theo, đưa mắt nhìn Jane chăm chú.

- Đẹp quá, - Jane giả vờ khen "cho tôi xem, luôn cả gội đầu, hay là mới vừa nhuộm?".

Không để ý nàng săm soi dò hỏi, bà nghiêng người ra trước soi vô gương nhìn lại đầu tóc.

- Phải qua tuần sau tôi mới đi được. Chúa ơi, sao mặt mũi tôi nhìn thấy ghê vậy nè!

Bà kia nói. - Này, em ơi, sáng nay em định làm gì đây?

Jane nói ngay. - Ồ! Em chờ tới khi bà dứt khoát với ngài Georges.

- Em cho biết, - bà lại nhìn chăm chăm - có phải em là người đến làm chứng tại phiên thẩm vấn hôm qua - em là hành khách trên chuyến bay?

- Dạ phải.

- Chuyện nghe khiếp thật! Em kể cho tôi nghe đi.

Jane phải kể ra thôi.

- Ồ, dạ thưa bà, nghe cũng khiếp thật chứ, khiếp thật - rồi nàng kể ra một mạch, bà hỏi tới đâu nàng kể tới đó. - Bà nạn nhân kia là ai nhỉ? Có phải lúc đó trên tàu có tới hai thám tử, vậy là vụ việc dính dáng tới mấy vị xì căng đan của chính phủ Pháp. Phu nhân Horbury có đi trên chuyến bay đó không? Bà đẹp lắm thì phải? - Nàng Jane thắc mắc, - Vậy ai là thủ phạm? Có phải chính phủ Pháp muốn bưng bít hết vụ này, và đủ thứ chuyện...

Một dãy ngồi chờ trước cùng một hàng như nhau.

Ai cũng thích được như "con bé đi trên máy bay". Mọi người muốn nói với bạn bè, "này cậu, thật là tuyệt vời. Con bé làm ở hiệu uốn tóc chính là con bé - ờ, nếu là cậu tớ ra tới đó ngay - con bé làm tóc khéo tay thật... con bé tên là Jeanne... nhỏ người, đôi mắt to tròn. Cậu muốn hỏi nó nói cho nghe...

Những ngày cuối tuần đầu óc Jane còn căng thẳng. Có lúc nàng nghĩ tới chuyện nếu được triệu tập trở lại một lần nữa chắc nàng khóc thét hoặc là phải xô xát với quan điều tra bằng đồ nghề sấy tóc.

Đến phút cuối nàng chợt nghĩ ra một cách làm dịu bớt căng thẳng. Nàng đến nhà ngài Antoine mạo muội đề nghị xin tăng lương.

- Em đòi vậy sao? Em bạo dạn thật, tôi đã hết lòng giữ em lại đây khi hay tin em dính dáng về vụ án kia còn bao nhiêu người khác đâu có tử tế được như tôi buộc em phải thôi việc ngay.

- Thật phi lý, - Jane lạnh lùng nói, - Tôi là cây đinh ngay chỗ làm ăn này, ông biết rõ. Nếu ông muốn đuổi thi tôi đi ngay. Tôi cần gì ông Henri sẽ giúp đỡ. Với lại, nhà Maison Richet nữa.

- Có ai biết em tới nơi đó. Em là cái thá gì?

- Tôi đã gặp mấy ông nhà báo tại phiên thẩm vấn, - Jane nói. - Nếu tôi muốn nói khác đi họ sẽ giúp đỡ ngay.

Vì lo ngại nhỡ nàng làm thiệt, lão già Antoine càu nhàu chịu nghe theo yêu sách của Jane. Từ chỗ ngồi gần đó Gladys nhiệt tình ủng hộ bạn mình.

- May cho cậu đấy, - nàng nói, - Lần này thì lão Andrew chịu thua. Phận con gái không lo được cho mình thử hỏi bọn mình sẽ ra sao đây. Cố lên, đạt yêu cầu rồi đó, tài tình thật.

- Mình biết tự xoay xở, - Jane nói, hất cằm lên. Tớ phấn đấu suốt đời.

- Gay đấy, - Gladys nói, - Ráng theo Ike Andrew cho tới cùng. Hắn chịu cậu lắm đó. Ở đời chớ nên hiền lành quá - dù sao ta chớ nên quá lo.

Sau lần nghe Jane ta thán, mỗi ngày có khác đôi chút, y như là một vai diễn trên sân khấu.

Đến hẹn Norman Gale với nàng đi ăn cơm tối, xem hát. Buổi tối hôm đó thật huy hoàng, những lời hứa hẹn tâm đầu ý hợp, cùng chung nhiều sở thích.

Thích nuôi chó, không thích mèo. Không thích ăn nghêu sò mà lại thích món cá hồi xông khói. Thích nữ diễn viên Greta Garbo hơn là Katherine Hepburn. Không thích phụ nữ béo tròn, thích nhìn mái tóc dài đen nhánh, ghét sơn móng tay đỏ chói. Không thích người nói oang oang nơi ăn uống đông người, ghét bọn Negroes. Thích đi xe buýt hơn là đi xe điện ngầm.

Lạ kỳ thay hai người có nhiều sở thích trùng hợp. Khi mở túi xách, làm rớt thư của Norman, nàng e thẹn cúi xuống vừa nhặt lên thì Gladys nhào tới.

- Bồ của cậu là ai vậy, hở?

- Cậu nói sao đây? - Jane hỏi vặn lại, đỏ mặt tía tai.

- Thôi đừng có chối! Chắc không phải thư của ông cố của mẹ cậu. Tớ đâu phải là đứa bé mới một tuổi. Ai vậy hở Jane?

- Ờ, người ta đó mà - một anh chàng - gặp nhau ở bãi biển Le Pinet. Anh ta là nha sĩ.

- Nha sĩ, - Gladys cảm thấy khó chịu, - chắc là anh chàng cười tươi hàm răng trắng muốt?

Jane đành phải chịu nghe theo cô bạn.

- Da mặt anh chàng sạm nắng, - Gladys nói. - Có thể là do đi ra biển hay là vì một chai 2/II mua ở hiệu thuốc. Mấy anh chàng điển trai da thịt hơi sạm nắng. Mắt thì đẹp. Nhưng một nha sĩ! Này, nếu lúc hắn hôn, cậu phải lắng tai nghe. "Này em há miệng lớn hơn chút nữa.".

- Thôi đừng có vớ vẩn, Gladys.

- Cậu chớ có vội tự ái. Coi điệu bộ cậu gắt lên kìa. Ôi, chào ngài Henri, em vừa tới nơi... quỷ tha ma bắt Henri! Coi kìa ông ta ra oai ra lệnh cho bọn mình!

Chủ lá thư mời đi ăn cơm tối thứ bảy. Ngay bữa ăn trưa thứ bảy, Jane phấn chấn vì vừa mới được tăng lương.

- Thử nghĩ coi, - Jane nói trong đầu - tớ đang lo nghĩ đến chuyện xảy ra trên chuyến bay. Mọi việc diễn ra tốt đẹp... đời đẹp biết bao?

Quá đỗi vui mừng, nàng phải đánh chén một bữa tại nhà hàng Corner House có ban nhạc phục vụ bữa trưa.

Nàng ngồi vô bàn bốn người, đã có một bà đứng tuổi và một chàng thanh niên tới trước. Bà nọ vừa dùng bữa xong, gọi tính tiền, tay xách một lô túi xách bước ra.

Theo thói quen Jane vừa ăn vừa coi truyện. Vừa lúc qua trang khác nàng để ý thấy anh chàng nọ chăm chú nhìn theo, ngay tức thì nàng mơ hồ nhớ ra gương mặt gã quen quen.

Vừa chợt nhớ ra anh chàng vẫn nhìn theo nghiêng đầu chào.

- Xin lỗi cô, bộ quên rồi hay sao?

Jane nhìn qua cho rõ hơn. Gương mặt anh chàng còn non choẹt, sức cuốn hút ở vẻ nhanh nhẹn chứ không phải vì cái mã ngoài dễ nhìn.

- Thật ra thì chưa biết nhau, - anh chàng nói luôn một mạch - nếu không vì chuyện vụ án kia khơi mào mà thật cô với tôi cả hai là nhân chứng tại phiên thẩm vấn hôm nọ.

- Vậy đó, - Jane nói. - Tôi thật là vớ vẩn! Cứ tưởng là còn nhớ mặt anh. Có phải anh là...?

- Jean Dupont đây, - anh chàng vừa nói vừa lịch sự gật đầu chào.

Jane chợt nhớ lại câu nói không kém phần tế nhị của Gladys.

- Một khi có kẻ theo mình ắt hẳn là còn nhiều kẻ khác, ông trời sinh ra vậy đó. Có khi ba bốn tên nữa là đằng khác.

Jane còn phải lo bươn chải có phần nào trùng hợp với câu chuyện mấy cô nàng mất tích - (cô bé này thông minh khi tính chưa có bồ bịch với ai... ) Jane là một cô nàng "lanh lẹ, vui tính chưa hề quan hệ với bọn đàn ông". Nhưng trước mắt thì hiếm gì kẻ bám theo. Nàng không thể nhầm vô đâu được, gương mặt anh chàng Jean Dupont đang nghiêng người lịch sự chào hỏi. Với gã, còn gì vui hơn là được ngồi trước mặt nàng. Sung sướng nữa là đằng khác.

Jane đang còn bán tín bán nghi.

Anh chàng là người Pháp, nên dè dặt hơn, nghe bảo vậy.

- Anh vẫn còn ở lại Ănglê? - Jane vừa nói, tự trách mình sao vội hỏi chuyện đâu đâu.

- Đúng thế, cha tôi còn ở lại Edinburgh giảng dạy, cùng với một số bạn bè ngày mai này - chúng tôi trở lại Pháp.

- Ra là vậy.

- Sở Mật Thám chưa bắt được thủ phạm sao? - Jean Dupont hỏi.

- Chưa, báo chí cũng chưa nói tới. Chuyện đó cho qua rồi.

Jean Dupont lắc đầu.

- Không, không đâu, chưa chịu bỏ qua đâu. Bọn Mật Thám đang âm thầm theo dõi - gã phác một dấu hiệu như muốn nói - "Trong bóng tối".

- Anh đừng nói vậy, - Jane có vẻ khó chịu - nghe nói tôi muốn rùng mình.

- Vậy chứ sao, thấy khó chịu mà còn ngồi gần ngay chỗ hiện trường xảy ra vụ án... - gã nói với theo - chỗ tôi ngồi còn gần hơn nữa. Tôi chẳng muốn nghĩ tới chuyện đó nữa...

- Anh nghi cho ai là thủ phạm? - Jane hỏi. - Tôi còn đang thắc mắc.

Jean Dupont nhún vai trả lời.

- Chắc không phải là tôi. Trông mặt mũi bà xấu xí làm sao?

- Ôi? - Jane vội nói. - Tôi cho là anh phải giết một người xấu xí còn hơn là giết một người đẹp.

- Không phải vậy đâu. Đàn bà đẹp ai không ham muốn - nàng đối xử tàn tệ - anh phải ghen tức, điên cuồng vì ghen tức. Hay đấy, như cô vừa nói. - Tôi phải giết nàng, cho hả dạ.

- Hả dạ à?

- Đúng thế, tôi không biết, bởi tôi chưa thử coi ra làm sao. - Gã cười khà, rồi lắc đầu. - Người mà xấu như bà Giselle - thì ai nỡ giết hở?

- Ồ, cũng là một cách nhìn nhận vấn đề. - Jane nói. Chợt nàng cau mày. - Thật khiếp quá, nếu ta nghĩ lại ngày xưa bà từng là một cô gái nhan sắc mỹ miều.

- Tôi biết, biết chứ. - Giọng gã trầm xuống. - Đáng thương thay phận đàn bà đến khi nhan sắc đã tàn phai.

- Anh thì quá lo cho số phận với nhan sắc của mấy bà - Jane nói.

- Phải chứ. Chuyện đó ta cần phải quan tâm. Cô thấy lạ bởi cô là người Ănglê. Với người Ănglê chuyện làm ăn là trên hết - việc làm, đấy - rồi mới qua tới chuyện chơi thể thao và cuối cùng là - mới tới vợ mình. Đúng thế, thiệt tình mà nói. Muốn biết vì sao hở, câu chuyện ở một khách sạn bên xứ Syria như sau, một ông chồng người Anh có bà vợ bị bệnh. Lúc đó ông nhận lệnh công tác đâu tận bên xứ Iraq vài bữa. Kìa, cô có tin được không, ông bỏ vợ lại lo đi công tác cho kịp ngày. Hai ông bà cho là chuyện đó bình thường; ông mới thật là dân quý tộc, sống vô tư. Trong khi gặp một vị bác sĩ không phải là dân Ănglê thì nhìn thấy ông chồng nọ như là một thứ dân tộc man di. Một người vợ dù sao cũng là một con người - phải lo trước đã; còn chuyện làm ăn - để đó tính sau.

- Tôi không xen vô chuyện đó, - Jane nói. - Với tôi thì việc làm là trên hết.

- Nhưng mà sao? Cô cũng chung một quan điểm vậy à. Có việc làm là có tiền - rồi bỏ tiền ra bao gái-vậy là chuyện trai gái mới là đáng nói hơn à.

Jane khoái chí cười.

- Ồ, đấy, - nàng nói. - Thà tôi thích sống xa hoa lãng phí còn hơn là để được tiếng là lo làm ăn trên hết. Tôi thà có được một anh chàng lo cho mình còn hơn là nhìn thấy mình chỉ lo làm ăn.

- Này cô, chả có ai nghĩ như cô đâu.

Jane cảm thấy da mặt đỏ bừng vì nghe anh chàng ăn nói nhiệt tình. Gã nhanh miệng nói theo.

- Trước kia tôi có đến nước Anh một lần. Tôi cảm thấy thích thú ngay cái hôm - tại phiên thẩm vấn, cô cho là vậy phải không? - để biết rõ hơn về ba người phụ nữ trẻ dễ thương, mỗi người một vẻ.

- Anh thấy bọn tôi như thế nào? - Jane mừng rỡ hơi quá. - Về Phu nhân Horbury, bà tiêu tiền nhiều lắm. Cô thử tưởng tượng bà đang ngồi ngay sòng bài baccarat - mặt mũi căng thẳng - cô biết không - cô biết thế nào rồi, ròng rã mười lăm năm. Bà thích đi tìm cảm giác mạnh. Chơi bài, chơi ma túy... kỳ thực bà cứ phớt tỉnh Ănglê.

- Còn nàng Kerr thì sao?

- Cô nàng này rất Ănglê. Mấy ông chủ cửa hiệu ở phố Riviera thích được đón mời, mấy tay này sành đời. Nàng ăn mặc đúng mốt không thua mấy ông. Tướng nàng bước đi như lấn hết chỗ của người ta. Không phải vậy là tự cao mà - bởi nàng là dân Ănglê. Nàng biết những ai thường lui tới nơi công sở nhà nước Anh. Đúng thế. Ở bên xứ Ai Cập tôi có nghe kiểu nói của những người như nàng. "Sao? Nhím Etceteras có qua đây? Nhím Yorkshire Etceteras ở đâu? Ôi, nhìm Shropshire Etceteras."

Gã có tài bắt chước, gã giả giọng hay đến nỗi Jane bật thành tiếng cười.

- Thôi, tới lượt em, - nàng nói.

- Tới lượt em. Tôi phải nói như thế này. "Thật là, là vui mừng biết mấy nếu một ngày nào đó được gặp lại nàng". Tôi đang ngồi trước mặt em. Mọi chuyện do trời sắp đặt đâu vô đó.

Jane nói, - Anh là nhà khảo cổ, đúng không? Anh khai quật những vùng đất xa xôi.

Jane chăm chú lắng nghe Jean Dupont kể lại công việc.

Nghe xong Jane thở dài.

- Anh đi qua nhiều nước, thấy được nhiều cái lạ, thật thú vị biết mấy. Còn em chưa hề được đi đâu, chưa thấy được nhiều.

- Muốn thì được thôi - đi ra nước ngoài - để thấy được những vùng đất xa xôi chưa ai đặt chân tới. Tóc em đừng có uốn quăn, nhớ đấy.

- Tóc em quăn tự nhiên, - Jane cười nói.

Nàng liếc nhìn đồng hồ vội vã gọi phục vụ bàn tính tiền.

Jean Dupont nói với vẻ bối rối, - Này cô, nếu cô đồng ý - như tôi đã nói ban nãy, sáng ngày mai phải trở về Pháp - tôi hân hạnh được mời cô dùng bữa cơm tối nay.

- Rất tiếc là, tôi không thể đi được. Tôi đã hẹn với một người bạn.

- Ồ, xin lỗi, rất tiếc. Vậy là cô sẽ trở lại Paris nay mai?

- Dạ chưa biết chừng.

- Còn tôi, chưa biết ngày nào trở lại London! Buồn thật!

Gã đứng lại hồi lâu, nắm lấy bàn tay Jane.

- Hy vọng tôi còn gặp lại em, rất mong, - gã nói và mong ngày đó sẽ tới.