← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 14 TẠI MUSWELL HILL

Vừa ngay lúc Jane từ giã Antoine, giọng Norman Gale ngọt ngào đầy chất chuyên nghiệp "Nhẹ nhàng thôi, tôi ngại... Hãy cho biết nếu tôi làm đau...".

Tay ông khéo léo sử dụng chiếc khoan máy.

- Đấy, xong rồi. Cô Ross đâu?

Cô Ross ngay lập tức đến bên, đưa cho ông hợp chất trám răng.

Norman Gale trám xong cái răng nói, - để xem nào, thứ ba tuần sau cô trở lại làm cho xong mấy chiếc còn lại.

Thân chủ súc miệng thật sạch mới giải thích rõ cô sẽ đi xa nên tiếc là phải dời lại bữa khác. Và cô sẽ cho ông hay sau.

Cô nhanh chân bước ra ngoài.

- Vậy là, - ông Gale nói, - hôm nay đã xong việc.

Cô Ross nói, - Bà Higginson vừa gọi cho hay bỏ buổi hẹn tuần tới, không hẹn nữa. Ôi, còn ngài đại tá Blunt thứ năm không thể tới được.

Norman Gale gật, gương mặt ông đanh lại.

- Mọi ngày như mỗi ngày, nghe thân chủ gọi tới. Hủy buổi hẹn. Nào là - bận đi xa - ra nước ngoài - bị cảm - không thể đến được.

Ông không cần biết lý do đó là gì, chỉ có một lý do xác đáng hiện rõ trong ánh mắt hoảng hốt của thân chủ vừa rồi lúc ông chạm tay vô chiếc khoan máy...

Ông có thể viết ra trang giấy những gì bà ấy đang nghĩ trong đầu.

"Ôi này anh ơi, rõ ràng gã đi trên chuyến tàu lúc xảy ra vụ án... em không hiểu vi sao... đã có những kẻ mất hết lý trí giết người không gớm tay. Đáng sợ thật! Thủ phạm có thể là một tên cuồng sát. Nhìn bề ngoài hắn như mọi người bình thường, em đã được nghe kể... nhưng hãy nhìn vô cặp mắt, trong đó có một vẻ gì kỳ quái".

- Ồ, Gale nói, - Cô Ross, thì khác gì đâu, ngày này tuần tới sẽ yên lặng hoàn toàn.

- Đúng thế, mọi người đã bỏ đi. Ôi, thế đấy, ông có thể nghỉ ngơi. Mùa hè này ông lo việc tất bật.

- Qua tới mùa thu không biết tôi còn làm việc hăng say nữa không?

Cô Ross ngồi lặng thinh, nàng còn đang chờ nghe điện thoại, nàng bước ra cửa nói chuyện.

Norman đang thả dụng cụ vô máy khử trùng, đầu óc căng thẳng.

"Để xem nên tính sao. Khỏi phải nói dài dòng. Việc này đã hại ta. Buồn cười, Jane thì không sao. Thân chủ của nàng bước vô há mồm ra để nghe nàng. Thử nghĩ coi, một chuyện ngược lại - thân chủ nhìn thấy tôi phải há mồm ra, họ không muốn vậy! Mỗi khi nằm vô chiếc ghế của nha sĩ thì không còn nghĩ ngợi gì được nữa. Gặp lúc nha sĩ phải chạy lui chạy tới.

- Chuyện giết người nghĩ cũng lạ thật! Em nghĩ là dễ làm sao - không đâu. Nó còn dính dáng nhiều chuyện khác em chưa nghĩ ra đâu... xét lại manh mối thì rõ. Là một nha sĩ, tôi tưởng đâu từ bỏ sự nghiệp. Lúc ấy mọi việc sẽ ra sao nếu Horbury bị bắt giữ. Lúc đó liệu thân chủ tôi có bỏ đi. Khó nói. Một khi tình hình bi đát... ôi, kìa, rồi mọi chuyện sẽ ra sao? Tôi cóc cần. Ờ, tôi phải lo chứ - vì còn có Jane - nàng thật đáng yêu. Ta muốn lấy được nàng. Ta chưa thể lấy được - ngay lúc này đây... quỷ sứ, nó làm phiền ta".

Ông nhếch mép cười. - Rồi mọi chuyện sẽ đâu vào đó... nàng lo sợ... nàng sẽ chờ ta... mẹ kiếp. Rồi ta sẽ qua Canada - ờ, thế đấy - để kiếm được nhiều tiền.

Rồi ông cười một mình.

Nàng Ross vừa bước vô.

- Bà Lorrie vừa mới tới. Bà xin cáo lỗi...

- Có thể và chuẩn bị bay qua thành phố Timbuctoo-Norman nói theo. Hoan hô mấy lũ chuột! Cô lo tìm chỗ khác làm ăn, cô Ross. Coi bộ chuyện này không xong.

- Ô kìa, ngài Gale, tôi không muốn bỏ ông ra đi.

- Khá lắm! Dù sao cô không phải là kẻ phản chủ. Nhưng cùng lắm nếu vụ này không được làm sáng tỏ thì coi như tôi không còn.

- Phải làm cho ra lẽ chứ ông! - Cô Ross nói giọng cương quyết. Tôi cho là bọn mật thám dở ẹc, không làm hết mình.

Norman bật cười thành tiếng, - Tôi thấy họ đang làm hết mình.

- Thì phải làm cho được thôi!

- Đúng thế, Tôi phải góp một tay vô việc này - dù tôi cũng chẳng biết nó ra thế nào.

- Ôi, ngài Gale, tôi cũng phải làm theo. Ngài thật là sáng suốt.

"Cô nàng coi mình như thần tượng". - Norman Gale nghĩ trong đầu. "Nàng muốn tiếp tay làm thám tử mà đâu có hay ta đã có bạn đồng hành?".

Buổi tối hôm đó ông với nàng đi ăn cơm. Ông giả vờ được vậy thì mừng biết mấy, nhưng mà dễ gì qua mặt được nàng Jane. Nàng chăm chú theo dõi những lúc ông lơ là đường nhăn giữa hai đầu chân mày, nếp nhăn bên khóe miệng.

Một lát sau nàng mới lên tiếng. Norman coi bộ vụ việc này không ra gì.

Ông đưa mắt liếc nhanh về phía nàng rồi quay mặt đi.

- Ờ, không đến nỗi tệ lắm đâu. Một chuyện không may xảy ra trong năm.

- Sao ông ngốc nghếch đến thế? - Jane nói xẵng.

- Kìa Jane!

- Tôi nói thật mà. Ông đừng nghĩ là tôi không thấy ông đang lo muốn chết?

- Tôi không lo sợ gì hết. Tôi đang gặp lúc bối rối.

- Ông cho là mọi người lo đối phó với tính cả thẹn.

- Vì phải cung khai ai là kẻ thủ phạm. Đúng chứ?

- Thật là bất công.

- Cũng đúng một phần. Bởi thiệt tình mà nói, Jane. Tôi là một nha sĩ vui tính, tôi không phải là thủ phạm.

- Quân gian ác. Phải tìm cho ra thủ phạm.

- Chuyện đó tôi đã nghe cô Ross nói sáng nay.

- Trông cô nàng như thế nào?

- Cô Ross ư?

- Dạ.

- Ôi, làm sao tôi biết được. To con - lớn xương mũi hếch - rất là bản lĩnh.

- Nàng trông rất dễ thương, - Jane nhỏ nhẹ nói.

Nghe nàng nói, Norman vội chớp ngay tỏ ra mình có nghề nàng Ross xương không to như vừa kể dữ vậy đâu, nàng có mái tóc màu hung đỏ thật gợi tình, về điểm này thiệt tình mà nói ông không có ý nhắc tới Jane.

- Tôi muốn làm một việc gì đó. Ông nói. - Nếu tôi giống như nhân vật trong truyện tôi sẽ tìm ra manh mối hoặc là có thể theo dõi kẻ tình nghi.

Chợt Jane níu vô tay áo ông.

- Ông nhìn kìa, đấy là ông Clancy - ông biết đấy, tác giả đang ngồi dựa lưng vô tường đằng kia. Ta có thể theo dõi ông ta.

- Nhưng có phải là ta đang xem phim?

- Đừng nghĩ tới chuyện phim ảnh. Tôi nghĩ biết đâu chuyện đó có thể xảy ra, ông muốn theo dõi kẻ tình nghi, thì đây có ngay. Ông đâu có ngờ, đến lúc ta có thể tìm ra manh mối.

Jane tỏ ra nồng nhiệt. Norman thấy kế hoạch nghĩ ra hợp lý.

- Cô vừa nói, có ai ngờ đâu. - ông nói. - Ông ta ngồi ăn ở chỗ nào đâu? Tôi phải quay lại nhìn mới thấy, tôi không thích nhìn chăm chăm.

- Ông ta ngồi ngang với mình đây, - Jane nói. - Ta phải đi nhanh ra trước trả tiền rồi chuồn ngay không để ông nhìn thấy.

Nói là làm ngay. Đến lúc ngài Clancy đứng dậy bước ra đi về hướng phố Dean, ngay tức thì Norman và nàng Jane bám theo sát gót.

- Nếu ông đón taxi, ta phải tính sao? - Jane phân bua. Nhưng ngài Clancy không đi taxi. Ngài vắt chiếc áo bờ lu dông trên tay (vô ý để thòng xuống chấm đất) thong thả dạo bộ trên đường phố London. Ông bước đi tưởng như đang giỡn chơi. Lúc thì nhanh chân, lúc thì bước chậm rì chợt ông đứng phắt lại. Lúc thì ông định băng qua đường, tự nhiên đứng lại một chân đặt trên lề đứng nhìn như một đoạn phim quay chậm.

Ông bước đi lung tung không biết đường nào, lúc ông quay người trở lại một góc chín mươi độ lại đi trở về chỗ cũ.

Jane cảm thấy thích thú.

- Ông hiểu ra chưa? - nàng khoái chí hỏi. - Lão lo sợ bị theo dõi, muốn đánh lạc hướng.

- Cô nghĩ vậy sao?

- Chớ còn gì nữa. Có ai đi lòng vòng như lão ấy đâu.

- Ồ thế đó!

Lúc cả hai cùng bước đi thật nhanh đến một góc đường suýt nữa chạm mặt đối tượng đang bị theo dõi. Lão đứng bên ngoài cửa hàng bán thịt mắt nhìn chăm chăm. Cửa hiệu đã đóng cửa từ bao giờ, có một dấu hiệu lạ trên tầng một khiến lão Clancy chăm chú theo dõi.

Chợt lão nói to. - Được đấy. May quá!

Lão rút trong túi ra cuốn sổ tay nắn nót viết từng chữ. Rồi lão nhanh chân bước đi, mồm khẽ hát mấy câu.

Lúc này lão nhắm hướng ra tới khu phố Bloosmbury. Chốc chốc ông quay lại nhìn, hai người đứng đằng xa nhìn thấy môi lão mấp máy.

- Có vấn đề đấy, - Jane nói - Coi bộ lão đang khủng hoảng. Nói lắp bắp một mình như người mất hồn.

Lão chờ băng qua đường, Norman kéo Jane lại đứng sát bên.

Quả thật lão Clancy nói gì lầm bầm trong miệng mặt mũi tái nhợt hốt hoảng. Norman và Jane nghe lóm mấy câu.

- Tại sao không nghe bà ấy nói ra? Sao vậy? Phải có lý do...?

Đèn xanh bật lên. Vừa qua tới bên kia đường, lão Clancy lại nói. - Ta hiểu rồi. Tất nhiên. Đó là lý do vì sao bà ta phải câm mồm.

Jane nhéo mạnh vô tay ông.

Lão Clancy sải bước đi nhanh tới trước. Chiếc áo bờ lu dông lòng thòng muốt rớt xuống. Lão bước đi được một quãng đường xa, không hề nhận ra hai người lạ mặt bám theo sau.

Norman và Jane đứng lại nhìn nhau.

- Nhà lão ở đây, - Norman nói. - Số 47 phố Cardington Square. Địa chỉ đúng như trong bản khai báo.

- Ồ, vậy là, - Jane nói. - Thế nào lát nữa lão cũng phải trở ra. Rồi ta sẽ còn nghe lão nói được vài câu nữa. Còn một người - một người đàn bà - sẽ bị khóa mồm, vài người nữa sẽ không nói năng gì được. Ôi Chúa ơi, thật khiếp quá y như truyện trinh thám.

Từ trong bóng tối có tiếng nói vọng ra. - Chào quý vị.

Người vô hình bước tới trước. Dưới ánh đèn mờ bộ ria mép nhúc nhích.

- Này, - Hercule Poirot nói. - Cuộc truy đuổi tối nay thật là tuyệt, phải thế không nhỉ?