CHƯƠNG 16 KẾ HOẠCH HÀNH ĐỘNG
Từ nhà ông Clancy, hai vị khách đón taxi đến nhà hàng Monseigneur thì gặp ngay Norman Gale đang ngồi chờ.
Poirot gọi món súp canh và món thịt gà nguội.
- Sao? - Norman lên tiếng hỏi. - Công việc tới đâu rồi?
- Cô Grey đây, - Poirot nói, - là một thư ký thượng hạng.
- Dạ không dám đâu, - Jane nói, - Ông nhìn qua là thấy lỗi ngay, ông nhớ chú ý theo dõi từng chữ.
- Thế à, cô em biết rồi đấy! Ông Clancy đây đâu có lãng trí như mọi người tưởng.
- Ông có cần thêm mấy địa chỉ này? - Jane hỏi.
- Cần chứ - ờ.
- Nhờ mật thám.
- Ồ, mật thám! Tôi không lặp lại câu hỏi của mấy ông mật thám đâu. Nói thiệt tình bọn mật thám chẳng hỏi han gì đâu. Cô em biết đấy, họ đã biết rõ chiếc ống tiêu làm rớt trên máy bay là của một người Mỹ mua ở bên Paris.
- Ở bên Paris à? Của một người Mỹ? Trên chuyến bay có hành khách người Mỹ nào đâu?
Poirot tươi cười nhìn nàng.
- Có chứ! Có một hành khách người Mỹ cho nên chuyện mới rắc rối hơn. Chỉ có thế thôi.
- Một ông khách mua được kia mà? - Norman nói, Poirot ngạc nhiên nhìn về phía ông.
- Đúng thế, - ông nói, - Có một ông khách mua được.
Norman có vẻ bối rối.
- Dù sao, - Jane nói, - cũng không phải là ông Clancy. Ông đã có sẵn một chiếc rồi, vậy thì mua thêm nữa làm chi.
Poirot gật đầu.
- Có vậy ta mới có việc làm. Đặt mọi người vào trong bản danh sách sau đó loại dần ra.
- Ông định loại bớt đi bao nhiêu nghi can? - Jane hỏi.
- Không bao nhiêu đâu, Mademoiselle. - Poirot nheo mắt đáp. - Cái đó còn tùy, cô em nhớ cho, vô động cơ nào.
- Có thể nói là... - Norman chặn ngang rồi ông lễ phép trình bày thêm. - Tôi không muốn xen vô chuyện bí mật nhà nước, nhưng mà giấy tờ quan hệ làm ăn của nạn nhân ra sao?
Poirot lắc đầu.
- Tất cả giấy tờ hủy hết.
- Thật là xui xẻo.
- Dĩ nhiên! Nhưng mà không chừng Madame Giselle có dính dáng vô mấy vụ tống tiền trong quá trình cho vay nợ, vậy nên vụ việc càng rắc rối thêm. Giả sử Madame Giselle biết rõ có chuyện ân oán giang hồ - có thể nói là một vụ mưu sát ai đó.
- Phải dựa vô đâu ta mới dám suy đoán ra chuyện đó chứ?
- Sao lại không, - Poirot thủng thỉnh nói. - Có đấy - ta đã nắm được một vài chứng cứ giấy trắng mực đen qua vụ này.
Ông nhìn khắp một lượt hai khuôn mặt đang chăm chú lắng nghe, ông thở hắt ra.
- Ồ, thế đấy, - ông nói, - thế là xong. Ta bàn qua chuyện khác - cụ thể vụ án này có ảnh hưởng gì đến cuộc sống của hai quý vị đây.
- Ông nói vậy quá đáng, tôi đã làm hết sức mình. - Jane nói.
Nàng nhắc lại chuyện tăng lương.
- Cô em vừa nói đã làm hết sức mình nhưng đó là chuyện trước mắt. Còn chuyện nhất thời chỉ tồn tại một thời gian ngắn thôi, cô em nhớ lấy.
Jane bật cười. - Đúng quá.
- Tôi không dám cho là vụ liên quan đến tôi sẽ được giải quyết trong một thời gian ngắn, - Norman nói.
- Ông giải thích vụ việc, - Poirot chịu khó lắng nghe.
- Theo như ông vừa kể, - Poirot nhìn theo ông kia. - Vụ việc có thể nhiều ngày - nhiều tuần - nhiều tháng. Chuyện giật gân thì qua mau - còn chuyện làm người ta lo sợ nó in sâu vô trong đầu?
- Vậy tôi phải theo cho tới cùng.
- Ông thử tính còn cách nào khác nữa không?
- Có - bỏ hết mọi chuyện. Bay qua Canada hay nơi nào đó làm lại cuộc đời.
- Vậy thì tiếc quá, - Jane nói chắc như bắp.
Norman nhìn qua nàng.
Còn ông Poirot nhìn vô đĩa thịt gà nguội.
- Thật tình tôi không muốn đi. - Norman nói.
- Nếu tôi tìm ra thủ phạm giết Madame Giselle, thì ông không nên bỏ đi. - Poirot vui miệng nói.
- Ông có muốn bỏ đi không? - Jane hỏi lại.
Poirot nhìn nàng muốn trách một câu.
- Nếu muốn tiếp cận một vấn đề có thứ tự lớp lang thì cách giải quyết dễ thôi - không có gì khó cả, - Poirot lên giọng nói.
- Ồ, tôi hiểu, - Jane nói, mà trong đầu không nghĩ vậy.
- Tôi sẽ giải quyết nhanh thôi nếu được giúp một tay.
- Giúp như thế nào?
Poirot ngồi lặng thinh một hồi mới nói ra:
- Tôi nhờ ông Gale giúp một tay, sau đó mới tới cô em.
- Tôi làm gì được? - Norman hỏi lại.
Poirot liếc mắt nhìn qua.
- Ông không muốn giúp sao, - ông hỏi giọng thách thức.
- Thế là thế nào? - anh chàng bồn chồn hỏi lại.
Rất tế nhị tránh đụng chạm chỗ yếu của dân Ănglê, Poirot lấy cây tăm xỉa răng, rồi mới nói. - Thú thật, tôi đang cần một anh chàng biết đi tống tiền.
- Một kẻ đi tống tiền sao? - Norman phân bua. Gã nhìn chăm chăm về phía Poirot, không tin vô những lời vừa mới nghe nói.
Poirot gật.
- Đúng thế, ông nói. - Một anh chàng biết tống tiền?
- Nhưng mà để làm gì?
- Còn hỏi nữa! Để tống tiền?
- Ờ, nhưng tôi muốn hỏi là ai kia? Mà sao vậy?
- Tại sao, - Poirot nói, - đó là chuyện của tôi. Còn ông thắc mắc là ai? - Poirot khựng lại, rồi ông nói tiếp lên giọng thuyết phục.
- Tôi sẽ chỉ ra đây cho ông thấy cách làm. Ông viết giấy nhắn lại - nghĩa là, tôi viết ra còn ông chép lại - gởi cho Bá tước phu nhân Horbury. Ghi chú thêm "Thư tay". Nội dung yêu cầu được phỏng vấn. Phải nhắc cho bà nhớ lại nhân dịp đáp chuyến bay qua Ănglê hôm nào đó. Rồi gợi ý về mấy công việc làm ăn của Madame Giselle hiện ông còn giữ bằng chứng.
- Rồi sao nữa?
- Rồi ông sẽ được mời tới phỏng vấn. Đến nơi ông mới nói là (nội dung tôi sẽ bàn sau). Ông đòi cho được - để coi - mười ngàn bảng Anh.
- Ông điên rồi, ông ơi!
- Không điên đâu. - Poirot nói. - Tôi bị tâm thần, nhưng chưa điên, chưa.
- Rủi lúc đó Phu nhân Horbury gọi mật thám tới? Tôi vô ngồi tù.
- Bà không gọi mật thám đâu?
- Làm sao ông biết được?
- Này ông bạn, thiệt tình mà nói, tôi biết hết.
- Vậy thì, thú thật tôi không chịu đâu.
- Ông không thể lấy được mười ngàn bảng Anh - nếu lương tâm không bị cắn rứt? - Poirot nheo mắt nói.
- Đúng thế, nghe này ông Poirot - đây là một trò chơi liều mình mạo hiểm hại cả đời tôi.
- Không đâu, không đâu. - bà ấy không đi báo cho mật thám đâu - tôi cam đoan với ông.
- Bà báo ngay cho ông chồng.
- Bà không cho ông chồng biết đâu.
- Tôi không muốn làm chuyện đó.
- Ông có muốn bỏ hết thân chủ, giã từ sự nghiệp không?
- Không, nhưng mà...
Poirot cười thân mật nhìn gã.
- Ông có tính hay ghét đời không hở? Làm người ai cũng có tật đó. Ông cũng có tính hào hiệp nữa. Tôi cam đoan với ông, Phu nhân Lady Horbury không có được những nét đẹp đó đâu - nói theo cách của ông bà ta chả là cái thá gì cả.
- Vậy nên bà ta không thể là thủ phạm.
- Sao vậy?
- Sao hở? Bởi lẽ chúng ta phải nhìn thấy. Tôi với cô Jane ngồi đối diện.
- Ông có nhiều thành kiến. Còn tôi thì muốn gạt bỏ mọi chuyện trong đầu muốn vậy tôi phải biết.
- Tôi không muốn tính chuyện tống tiền một phụ nữ.
- Ôi, trời ơi - ông nói nghe sao lạ vậy! Làm gì có chuyện tống tiền. Ông chỉ hù dọa thôi. Đến khi mọi thứ dàn giá xong rồi tôi mới nhào vô.
Norman nói ngay, - Nếu ông đưa tôi vô tù.
- Không, không, không. Sở Mật Thám Scotland Yard biết mặt tôi. Nếu có gì tôi chịu trách nhiệm. Nhưng mà không có gì đâu ngoài những việc tôi đã tiên liệu trước.
Norman thở ra một hơi chịu thua.
- Xong rồi. Tôi nhận lời, nhưng tôi làm nửa vời.
- Được thôi. Vậy là ông sẽ kê ra. Giấy bút đây.
Poirot chậm rãi đọc.
- Đấy, - ông nói. - Lát nữa tôi sẽ hướng dẫn cách ăn nói. Này, cô em, có hay đi xem hát không?
- Dạ, cũng thường đi, - Jane đáp.
- Được lắm. Cô em đã xem qua vở Down Under.
- Dạ có, có xem cách nay một tháng. Một vở kịch hay.
- Vở kịch Mỹ, đúng không?
- Đúng.
- Cô em còn nhớ vai diễn nhân vật Harry, do ngài Raymond Barraclough thủ diễn.
- Có. Ông diễn hay quá.
- Cô em thấy ông hấp dẫn không? Hở?
- Hấp dẫn ghê lắm.
- A, ông đóng vai khêu gợi phải không?
- Đúng quá rồi, - Jane phá ra cười nói.
- Đúng thế - hơn nữa ông là một diễn viên có hạng chứ?
- Ồ, tôi thấy ông đóng khá đấy chứ.
- Ta đến gặp ông ấy đi. - Poirot nói.
Jane chới với nhìn theo.
- Cái anh chàng nhỏ con này mới kỳ lạ làm sao - hết chuyện nọ xọ chuyện kia, nhảy nhót như chim!
Biết đâu là ông đoán được ý nghĩ trong đầu nàng. Poirot nhếch mép cười.
- Cô em không đồng ý sao, hở? Cái lối làm việc của tôi ấy mà?
- Ông nói lung tung đủ thứ chuyện.
- Không phải vậy. Tôi làm việc có thứ tự lớp lang rất là logic. Chớ vội kết luận một cách bừa bãi. Ta phải biết loại trừ dần.
- Loại trừ à? - Jane nói. - Đó là cách ông đang làm? - Nàng ngẫm nghĩ. - Tôi hiểu. Ông muốn loại ông Clancy.
- Hình như vậy - Poirot nói.
- Và ông muốn loại cả bọn tôi nữa, và trước mắt biết đâu ông muốn loại Phu nhân Horbury. Ôi chao!
Một ý tưởng vừa lóe lên trong đầu, nàng lặng thinh một hồi.
- Chuyện gì vậy, Mademoiselle?
- Cái chuyện mưu sát ấy mà? - mới làm thử thôi phải không?
- Cô em sáng trí lắm, đúng thế, ta mới qua một chặng đường ngắn. Tôi gợi ý một vụ mưu sát tôi nhìn qua ông Clancy, tôi nhìn cô em, tôi nhìn ông Gale - chẳng thấy ai có dấu hiệu gì - dù chỉ một cái nháy mắt. Tôi phải nói ra đây không dễ gì tôi bị lừa. Thủ phạm phải lo đề phòng trước mọi tình huống xấu có thể xảy ra. Còn những ghi chép trong cuốn sổ tay thì quý vị đây chưa ai biết. Vậy là quý vị thấy đó, tôi yên tâm.
"Ông Poirot này mới là đa mưu túc trí, khiếp thật". Jane đứng dậy nói. - Tôi không thể hiểu được vì sao ông lại nói ra mấy chuyện đó.
- Đơn giản thôi bởi tôi muốn hiểu cho rõ ngọn ngành.
- Giả sử như ông nắm vững đầu đuôi mọi việc thì sao?
- Chỉ có một cách đơn giản thôi.
- Cách nào vậy?
- Lắng nghe ý kiến người làm chứng.
Jane cười.
- Giả sử người ta không nói ra.
- Ai lại không muốn có dịp nói về mình.
- Tôi nghĩ là đúng, - Jane nhất trí.
- Bởi vậy nên bọn lang băm mới màu làm giàu. Khuyến kích thân chủ tới phòng khám kể ra hết. Làm sao nằm trong nôi xuống đất lúc mới hai tuổi, còn người mẹ đang ăn quả lê nhiễu nước xuống chiếc áo màu da cam; lúc mới một tuổi rưỡi đã nắm râu cha mình; đến lượt ông thầy thuốc mới phán nói ra được vậy sẽ hết mất ngủ, ông chìa tay ra nhận hai đồng guineas; thân chủ mừng rỡ vội ra về - ôi, chừng ấy - về nhà ngủ mới yên giấc.
- Buồn cười thật, - Jane nói.
- Không như cô em tưởng đâu. Trời sinh tính người nó vậy đó - muốn được ăn nói - tự bộc lộ. Còn cô em không thích nhớ về những ngày thơ ấu - nhớ mẹ nhớ cha hay sao?
- Với em thì không có chuyện đó bởi em là trẻ mồ côi.
- Ồ, chuyện đó khác, không vui chút nào hở?
- Bọn chúng tôi không phải là những đứa trẻ mồ côi, ăn xin ra đường mặc áo choàng đội mũ đỏ. Buồn cười thật đấy chứ.
- Chuyện đó chỉ có bên Ănglê sao?
- Không, ở Ai Len - gần thành phố Dublin.
- Cô em là người Ai Len. Thảo nào tóc cô em đen, đôi mắt màu xanh xám, cái nhìn thì...
- Như thể là đưa tay dính lọ nghẹ quẹt vô... - Norman nói đùa xen vô.
- Sao? Ông nói sao?
- Câu tục ngữ của người Ai Len - tay dính vô lọ nghẹ bôi vô mắt.
- Thật à? Không lịch sự chút nào. Vậy mà - nói có sách mách có chứng. - ông nghiêng người chào Jane. - Này cô em thực tế là vậy.
Jane cười đứng ngay dậy.
- Ông làm tôi luống cuống, ông Poirot. Chúc ông ngủ ngon, cảm ơn ông đã chiêu đãi em một bữa. Ông còn phải chiêu đãi một bữa nữa nếu lúc đó Norman vô tù vì tội tống tiền.
Nghe vậy ông Norman vội cau mày.
Poirot chào hai vị khách lui ra.
Về tới nhà ông lục trong ngăn kéo bản danh sách gồm mười một người.
Ông đánh dấu riêng tên bốn người. Nhìn một lượt ông gật đầu tâm đắc.
- Ta biết, - ông nói lầm bầm. - Nhưng phải cho chắc. Phải làm tới nữa.