← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 17 TẠI THÀNH PHỐ WANDSWORTH

Anh chàng Henry Mitchell vừa ngồi vô bàn dùng bữa với món xúc xích khoai tây thì có khách đến.

Người tiếp viên hàng không ngỡ ngàng lúc nhìn thấy ông khách y hẹn là một gã lịch sự để ria mép rậm chính là một trong số những hành khách đi trên chuyến bay định mệnh hôm nào.

Hôm nay Poirot phong cách chững chạc, ông vui vẻ mời gã Mitchell tự nhiên dùng bữa, quay qua chào hỏi tử tế bà Mitchell đang đứng đó há hốc mồm nhìn theo.

Ông ngồi xuống ghế, hân hạnh được đến nhà nhằm lúc mùa này trời mát dịu, thong thả nhắc lại lý do cuộc hẹn hôm nay.

- Tôi e là Sở Mật Thám Scotland Yard chưa tìm ra manh mối vụ án đâu? - Ông nói.

Mitchell lắc đầu.

- Thưa ông vụ này lạ - lạ lắm. Tôi không rõ họ sẽ làm ăn ra sao đây. Sao, nếu trên máy bay không ai hay biết gì hết. Khó khăn cho người tiếp tục công cuộc điều tra.

- Đúng, anh nói đúng.

- Thú thật với ông, Henry rất lo lắng, - bà vợ nói xen vô - đêm nào cũng mất ngủ.

Anh chàng tiếp viên phân trần.

- Nó cứ in sâu vô trong trí tôi, khiếp lắm. Hãng hàng không rất thông cảm cho việc này, tôi chỉ lo là sợ mất việc.

- Này Henry, họ không để anh thất nghiệp, làm vậy thì nhẫn tâm quá.

Bà vợ tức giận, nàng to béo nước da ngăm ngăm, mắt đen láy chớp chớp.

- Mọi việc không như ta tưởng, Ruth. Dù sao đã có tín hiệu khả quan, không ai trách ta. Nhưng mà em phải hiểu giùm cho chính anh là người phụ trách, thế đấy.

- Tôi hiểu ý anh nói, - ông Poirot tỏ ra biết điều. - Anh là một nhân viên phục vụ tận tâm, anh không có lỗi gì cả.

- Chính tôi đã nói ra điều đó, thưa ông, - bà Mitchell nói xen vô.

Chàng Mitchell lắc đầu.

- Lẽ ra trước đó tôi phải lưu ý bà khách đã chết nếu ngay lúc đưa phiếu tính tiền tôi đánh thức bà dậy.

- Nhưng có một điểm khác biệt. Ai cũng tưởng là bà chết ngay tức khắc.

- Anh ta cũng sợ vậy đó, - bà Mitchell nói. - Tôi khuyên anh chớ quá lo nghĩ. Ai mà biết được lý do chuyện người ngoài giết nhau; nếu ông có hỏi tôi sẽ nói ra đây là một âm mưu bẩn thỉu giết chết một mạng trên chiếc máy bay của hãng hàng không Ănglê.

Bà nói hết câu trút hết căm tức.

Mitchell lắc đầu vẻ mặt ngỡ ngàng.

- Tôi còn ám ảnh dằn vặt cho đến lúc đi tới sở làm. Tôi đã gặp một nhân viên mật thám Sở Scotland Yard căn vặn có thấy dấu hiệu khả nghi xảy ra trên chuyến bay. Ai cũng tưởng đâu là tôi phải quên hết mọi chuyện - mãi cho tới nay, tôi không thể quên được. Đó là một chuyến bay rất êm cho tới-tới lúc chuyện đó xảy ra.

- Chuyện những chiếc ống tiêu và tên độc - là những món vũ khí của bọn tà giáo, tôi cho như vậy, - bà Mitchell nói.

- Bà nghĩ đúng, - Poirot nói, nhìn về phía bà tỏ ra thán phục, - một người Ănglê không thể là thủ phạm được.

- Đúng thế, thưa ngài.

- Này bà Mitchell biết không, tôi có thể đoán biết bà là người miền nào.

- Tôi người miền Dorset, thưa ngài, cách Bridport không bao xa, tôi sinh ra tại đó.

- Đúng thế, - Poirot nói. - Một vùng quê đẹp nhất thế giới.

- Dạ phải. London còn kém xa Dorset. Người dân quê tôi đến đó lập nghiệp từ hơn hai trăm năm trước-tôi là người con của miền Dorset, là một phần máu huyết trong da thịt tôi.

- Ồ, phải đấy, - Poirot quay về phía anh chàng tiếp viên. - Này Mitchell tôi cần hỏi thêm việc này.

Chàng ta cau mày nghĩ ngợi.

- Tôi đã khai hết rồi kia mà - thật vậy, thưa ngài.

- Ờ, ờ, - việc này cũng bình thường thôi. Tôi còn thắc mắc mấy món để lại trên bàn - bàn Madame Giselle đó mà - vứt bừa bãi.

- Ý ông muốn nói là - ngay lúc nhìn ra bà.

- Ờ. Mấy thứ muỗng nĩa - lọ đựng muối - đủ thứ các cái.

Anh chàng nọ lắc đầu.

- Trên bàn không thấy còn một món nào, chỉ trừ mấy tách cà phê. Tôi không để ý mấy chuyện khác, mà lẽ ra không thì phải lúc đó tôi đang lo bù đầu. Rồi đến lượt mật thám khám xét trên máy bay thật kỹ.

- À, hiểu rồi, - Poirot nói. - Yên chí. Rồi tôi sẽ nói chuyện với bạn đồng nghiệp của anh - Davis.

- Hắn phục vụ chuyến bay 8.45 sáng, thưa ngài.

- Chuyện đó có gây cho gã thêm khó khăn?

- Ồ, hay lắm, ngài, hắn còn trẻ. Nếu ngài hỏi tôi, tôi sẽ nói là hắn thích lắm. Hắn vui mừng vì mọi người lắng nghe sẽ đãi hắn chầu rượu.

- Hắn có vợ chưa? - Poirot hỏi. - Chắc chắn vụ này sẽ làm cho cô nàng thích thú biết mấy.

- Anh chàng theo tán tỉnh con gái nhà Johnson ở quán bar Crown & Feathers. - bà Mitchell vừa kể. - Con bé đó nhạy cảm - nó khôn lanh. Nó không muốn dính dáng vô mấy chuyện hình sự.

- Một ý kiến sâu sắc, - Poirot nói, ông đứng dậy, - Ôi, cảm ơn, Mitchell - còn bà Mitchell tôi mong bà đừng bận tâm vì mấy chuyện đó.

Ông vừa bước đi Mitchell mới nói. - Bọn ngu đần tại phiên thẩm vấn hôm nọ nghi cho ông ta là thủ phạm. Nếu em có hỏi anh nói cho biết ông ta là mật thám.

- Còn nếu anh hỏi em, - bà Mitchell nói. - Đằng sau vụ này có bàn tay của những người Bôn sê vích.

Theo như dự định ông Poirot sẽ gặp gỡ anh chàng tiếp viên Davis lúc nào thuận tiện. Quả nhiên chỉ mấy tiếng đồng hồ sau hai người gặp nhau tại quán bar Crown & Feathers.

Ông lặp lại câu hỏi như với Mitchell lần trước.

- Không có gì lộn xộn - không, thưa ngài. Ngài thấy đồ đạc bừa bãi. Mấy món đó à?

- Tôi muốn nói là - ờ, đã mất đi một món - thường ít khi thấy bày ra trên bàn.

Davis thủng thỉnh nói.

- Tôi thấy có một món-lúc vừa được dọn dẹp, sau khi mật thám khám xét xong - chắc không phải cái món ông muốn nói đâu. Nạn nhân để lại hai cái muỗng cà phê trên chiếc đĩa. Chuyện này cũng bình thường gặp lúc phục vụ tới tấp. Sở dĩ tôi để ý vì người ta mê tín hai cái muỗng bỏ lại trên đĩa là sắp có đám cưới.

- Có bàn nào bị thất lạc một muỗng cà phê không?

- Dạ không, tôi không để ý. Mọi khi Mitchell với tôi cùng dẹp chén tách đĩa đủ bộ - tôi đã nói ban nãy, lúc hấp tấp lo dọn dẹp sai sót. Tuần trước tôi đã dọn ra hai bộ dao nĩa. Thà để một bàn thiếu, rồi bỏ ngang chạy đi tìm bộ khác hay là có khi bỏ quên thì cũng vậy thôi.

Poirot hỏi thêm một câu - nghe vui tai.

- Anh nghĩ sao về mấy cô nàng người Pháp, Davis?

- Tôi thích mấy cô nàng Ănglê hơn.

Chợt ông cười nhìn thấy cô nàng tóc vàng béo tròn đứng sau quầy bar.