← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 18 TẠI PHỐ QUEEN VICTORY

Ông James Ryder có vẻ ngạc nhiên lúc nhìn thấy tấm danh thiếp ghi tên ông Hercule Poirot do nhân viên mang vô.

Ông nhận ra ngay cái tên quen quen. Bất chợt ông không nhớ ra vì sao, ông ngẫm nghĩ:

- Ồ, cái ông bạn này! - Nói xong ông ra hiệu cho nhân viên mời vô.

Bữa nay Hercule Poirot trông bề ngoài có vẻ tươi tỉnh một tay cầm chiếc ba tong, áo vét cài hoa.

- Xin lỗi làm phiền ông, - Poirot mở lời. - Tôi đến để bàn qua chuyện vụ án Madame Giselle.

- Vậy hở? - ông Ryder lên tiếng, - Ồ, vậy chuyện đó thế nào rồi? Mời ông ngồi, ông hút xì gà?

- Không, cảm ơn. Tôi chỉ hút thuốc điếu mang theo trong người. Mời ông một điếu.

Ryder ngờ ngợ nhìn điếu thuốc nhỏ xíu trên tay Poirot.

- Tôi cũng có đây cùng một thứ không khéo nuốt chửng vô miệng. - Ông cười xuề xòa.

- Quan thanh tra mật thám mới vừa đến đây cách mấy bữa, - ông Ryder nói tay bật diêm quẹt. - Bọn mật thám hay dòm ngó. Việc mình còn lo chưa xong.

- Bọn đó đi dò la tin tức ấy mà, - Poirot thủng thỉnh nói.

- Bọn đó chỉ được cái hay quấy nhiễu, - ông Ryder chua chát nói. - Mọi người ai cũng có công việc có suy nghĩ riêng.

- Ông đừng vội nóng nảy.

- Vị trí chỗ ngồi của tôi khó xử, - ông Ryder kể. - Chỗ tôi ngồi đó, ngay trước mặt nạn nhân - đấy, nhìn vô ai cũng nghi. Tôi còn biết ngồi đâu nữa. Nếu biết trước bà sẽ nạn nhân chắc tôi không đi chuyến đó. Tôi không biết, mà có thể phải biết.

Ông ngẫm nghĩ một hồi.

- Biết đâu trong cái rủi lại có cái may. - Poirot nhếch mép cười hỏi lại.

- Ông nói nghe buồn cười. Có thể có mà có thể là không nói sao cũng được. Tôi muốn nói là đang bối rối. Bị quấy rầy đủ chuyện, bị vu cho đủ điều. Mà sao lại là tôi, tôi muốn kể cho quý vị biết. Còn ông bác sĩ Hubbard - Bryant nọ sao không ai dòm ngó tới? Chính mấy ông bác sĩ mới có đầy đủ món độc dược không ai biết. Làm cách nào mà tôi lấy được nọc rắn? Tôi hỏi quý vị!

- Ông đang nói là, - Poirot nói. - Ông đang gặp phải nhiều chuyện phiền phức.

- Ồ, đúng thế, tôi cảm thấy phấn khởi. Tôi quên chưa kể mới vớ được món tiền trong đống hồ sơ giấy tờ. Chính mắt tôi trông thấy - bọn phóng viên tha hồ tưởng tượng nhưng không tìm đâu ra.

- Nghĩ lạ thật, - Poirot nói, - vụ án này khiến dư luận quần chúng xôn xao. Trường hợp của ông là một - ông kiếm được một món tiền như của trời cho - ngay thời điểm đó mới thật là đáng giá.

- Ai không ham tiền, - Ryder nói.

Ông chăm chăm nhìn theo Poirot.

- Đôi khi phải nói tiền là trên hết. Bởi vậy nên mới có chuyện biển thủ - khai gian sổ sách - ông lấy tay ra.

- Lúc này mới bày ra đủ thứ chuyện tiêu cực.

- Ồ, ta chớ nên bi quan, - Ryder nói.

- Thật đấy! Không lẽ nhìn đâu cũng thấy tối om. Món tiền này là vật cứu mạng cho ông - từ lúc ông không vay được tiền bên Paris.

- Ông làm quái gì biết mấy chuyện đó? - ông Ryder cáu kỉnh hỏi lại.

Hercule Poirot nghe vậy cười.

- Dù sao đó là sự thật.

- Thật đấy chứ, riêng tôi thì không muốn cho ai hay.

- Chuyện tự nó vậy chẳng ai hay biết, tôi cam đoan.

- Lạ thật, - ông Ryder ngẫm nghĩ - chỉ một món tiền nhỏ nhoi khiến cho người ta phải lao đao. Cũng với món tiền mặt ít ỏi đó giúp cho anh ta vượt qua cơn bĩ cực - còn nếu không có, mẹ kiếp tiền nợ vẫn còn đeo theo. Ôi, thật là xấu xa. Tiền bạc cái thứ xấu xa đó. Nợ nần cũng xấu xa. Thế đấy, cuộc sống đầy rẫy thói xấu!

- Đúng thế.

- Vậy thì, ông đến gặp tôi có việc gì vậy?

- Khó nói thật. Chuyện đến tai tôi - trong khi đang hành nghề, ông hiểu chứ - dù đã bao nhiêu lần phủ nhận ông vẫn còn quan hệ với bà Giselle đó.

- Ai kể ra chuyện đó? Một chuyện bịa đặt - hoàn toàn bịa đặt! Tôi không biết mặt bà là ai.

- Lạy chúa, chuyện lạ thật!

Poirot chăm chăm nhìn ông ta.

- Ồ, - ông nói. - Tôi phải xem xét lại vụ này.

- Ông nói sao? Ông biết gì?

Poirot lắc đầu.

- Chớ có nóng nảy, có thể là - một chuyện nhầm lẫn.

- Tôi nghĩ là có. Gán cho tôi dính dáng vô mấy chuyện cho vay nặng lãi trong giới thượng lưu. Phụ nữ thượng lưu mê trò chơi đỏ đen mắc nợ - số người ta phải chịu.

Poirot đứng ngay dậy.

- Tôi xin lỗi vì báo sai. - ông đứng lại trước cửa. - Mà này, cho tôi hỏi tò mò một chút, lúc nãy tôi nghe ông nhắc tên bác sĩ Bryant hóa ra là bác sĩ Hubbard nghĩa là sao vậy?

- Lạy Chúa nếu mà tôi biết. Để coi - à, thế này, tôi đang nghĩ chuyện cái ống sáo. Ông còn nhớ câu hát đồng dao. Old Mother Hubbard's dog - Lúc bà trở về lão đang ngồi thổi sáo. Nhớ nhầm tên chuyện nó kỳ cục vậy đó.

- Ồ, đúng rồi, cái ống sáo... nói cho đúng tâm lý tôi thích mấy chuyện đó, ông hiểu chứ?

Nghe nói đúng tâm lý ông Ryder khụt khịt mũi. Ông lấy làm thích thú vừa nghe ông kia kể lại câu chuyện lãng xẹt vậy mà gọi là phân tâm học.

Ông nhìn qua Poirot trong đầu còn hồ nghi.