CHƯƠNG 19 NGÀI ROBINSON ĐẾN RỒI ĐI
Bên trong buồng ngủ ở căn hộ số 315 phố Grosvenor Square, Bá tước phu nhân đang ngồi trước bàn trang điểm. Trên bàn bày đủ thứ bàn chải, phấn son - toàn là những món xa xỉ phẩm. Giữa những món trang điểm đắt tiền, Cicely Horbury đang ngồi đó môi ráo hoảnh, một chút phấn hồng vừa tô dở dang hai bên gò má.
Bà đọc lá thư đến lần thứ tư.
Bá tước Phu nhân Horbury
Kính thưa phu nhân,
V/v cái chết của Madame Giselle
Hiện tôiđang còn cất giữ một số giấy tờ trước kia thuộc về nạn nhân. Nếu bà hoặc là ngài Raymond Barraclough cần biết rõ tôi rất mong được diện kiến để bàn bạc chuyện đó.
Hoặc phu nhân có thể cho tôi được phép ra mắt ngài Bá tước bàn tính chuyện.
Kính thư,
John Robinson
Vớ vẩn, ta đọc đi đọc lại mãi mấy dòng chữ đó.
Hay là đọc lại thấy ý nghĩa nó khác đi.
Bà nhặt lấy phong bì - hai cái bì, cái đầu ghi "thư tay", cái thứ hai ghi "thư riêng và tối mật".
Thư riêng và tối mật.
Con khỉ họ... con khỉ họ.
Còn con mẹ già người Pháp láo khoét kia thề thốt đã lo đủ mọi thứ bảo vệ thân chủ nếu có mệnh hệ nào chết bất đắc kỳ tử...
Mẹ kiếp... đời chán thật - chán thật...
Ôi, lạy Chúa, tâm trí tôi thế này, - Cicely nói một mình. - Thật là bất công. Bất công.
Bàn tay run run bà với lấy cái chai nắp màu vàng.
Ta sẽ khỏe lại ngay.
Bà đưa lên mũi hít vô.
Đấy. Bà đã tỉnh lại, nhớ ra! Làm gì đây? Tất nhiên phải gặp anh chàng đó. Bây giờ lấy đâu ra tiền - chỉ còn cách nhờ xem kết quả cá độ ở phố Carlos...
Thôi để đó tính sau, ta đi gặp anh chàng kia - coi gã đã biết gì chưa.
Bà bước tới bàn giấy, viết vội mấy hàng.
Bá tước phu nhân Horbury có lời khen ngợi ông John Robinson, hẹn gặp lại sáng ngày mai lúc mười một giờ...
- Tôi nhập vai được chưa? - Norman vừa hỏi.
Gã hơi đỏ mặt trước cái nhìn ngỡ ngàng của Poirot.
- Chỉ đích danh ra, - Hercule Poirot vừa nói. - Ông định giở cái trò gì đây?
Norman Gale đỏ mặt tía tai.
Gã Poirot thở dài, ông níu lấy tay gã dẫn đến đứng trước tấm gương lớn.
- Nhìn vô đi, - ông nói. - Ông nghe theo tôi - nhìn vô đó! Ông thấy ra làm sao - một ông già Noel đi chúc mừng bọn trẻ. Phải nói là chòm râuchưa đạt yêu cầu, nhìn ra râu đen - râu của bọn côn đồ. Râu gì lạ - râu kêu ông trời! Hàng rẻ tiền, làm dối! Tiêu hai chân mày. Ông lại thích đội tóc giả hay sao? Cái mùi gớm ghiếc cách xa cả chục mét người ta còn ngửi thấy; ông cứ cho là không ai nhìn ra miếng nhựa gắn vô răng giả là ông nhầm đấy. Này ông bạn không phải nghề của chàng đâu-nhất định là không đóng giả vai được đâu.
- Tôi đã thử qua một lần trên sân khấu nghiệp dư, - Norman Gale nói thẳng thừng.
- Làm gì có chuyện đó. Nói gì đi nữa không ai để cho ông tự hóa trang lấy. Ngay cả sau ánh đèn sân khấu bộ dạng của ông cũng không ai nhìn ra. Còn ở phố Grosvenor Square ngay giữa ban ngày.
Poirot không nói nữa se sẽ nhún vai làm ra vẻ ta đây.
- Không đâu, ông bạn, - ông nói. - Ông đóng vai một tên đi tống tiền, không phải là một kịch sĩ. Tôi muốn ông làm cho phu nhân phải sợ hãi - chứ không phải nhìn thấy ông, phu nhân ôm bụng cười lăn đùng ra chết. Tôi biết vì một câu nói làm phật ý ông. Tôi lấy làm tiếc, chỉ có sự thật mới chứng minh được. Hãy nhìn đây này, - ông gây cho gã đủ thứ ấn tượng. - Ông bước vô buồng tắm rồi ta sẽ quên đi hết chuyện ông cho ở xứ sở này điên cả rồi.
Đuối lý Norman Gale phải chịu nghe theo. Mười lăm phút sau gã trở ra, mặt mũi tươi tỉnh hồng hào, nhìn thấy vậy Poirot gật đầu hài lòng.
- Được đấy. Trò chơi đã hạ màn. Bây giờ ta làm thiệt. Tôi để cho ông gắn bộ ria mép mỏng dính vô. Nhưng phải do chính tay tôi làm lấy. Đây - nào ta rẽ tóc kiểu khác - vậy đó. Được rồi đấy. Nào để tôi thử ông đã thuộc hết tuồng chưa?
Gã lắng nghe xong gật đầu.
- Được rồi đấy. Ta đi thôi-chúc ông may mắn.
- Tôi còn mong hơn ông. Biết đâu tôi sẽ chạm phải người chồng nổi giận với hai ông nhân viên mật thám.
Poirot nói cho gã yên tâm.
- Đừng lo. Mọi chuyện đâu vào đó êm ru.
- Ông chỉ nói thôi, - Norman lầm bầm có vẻ khó chịu.
Gã tập trung tinh thần lao vô nhiệm vụ đáng ghét.
Đến khu Grosvenor Square gã được đưa lên căn phòng nhỏ hẹp trên lầu. Một lát sau Phu nhân Horbury bước ra.
- Ông đây là Robinson?
- Chào lệnh bà. - Norman nghiêng người chào nói.
- Mẹ kiếp - trông như là một tay chuyên đi mua sắm, gã cảm thấy ghê tởm. Khiếp thật.
- Tôi đã nhận thư của ông? - Cicely vừa nói.
Norman tỏ ra bình tĩnh. Lão già điên rồ kia tưởng đâu ta không biết đóng tuồng, gã vừa nói vừa cười trong bụng.
Chợt ông nói lớn tiếng có vẻ xấc xược.
- Đúng thế - mà, chuyện đó thế nào, Phu nhân Horbury?
- Tôi chưa hiểu ông muốn nói gì?
- Này, này. Thôi ta nói thẳng vô vấn đề đi. Mọi người đều cảm thấy sảng khoái được một - ờ, cứ gọi là một kỳ nghỉ cuối tuần ở bãi biển; nhưng mà mấy ông chồng thì không thích vậy. Chắc bà đã biết, thưa Phu nhân Horbury, bằng chứng rõ ràng quá rồi. Bà Giselle là một phụ nữ tuyệt vời. Bà thích chơi sang ở khách sạn hạng nhất. Ta bàn qua chuyện ai thích nhất mấy món đó - Phu nhân hay là Ngài bá tước Horbury, chuyện chỉ có vậy?
Bà đứng một chỗ run rẩy.
- Tôi là người bán, - Norman nói, cố giữ giọng làm sao cho giống hệt trong vai anh chàng Robinson. - Bà có phải là người mua? Chỉ có vậy thôi.
- Làm sao ông có được cái này - tôi muốn nói là bằng chứng?
- Thú thật với bà, Phu nhân Horbury, bà hỏi ra ngoài lề. Tôi đang giữ trong tay chỉ có vậy.
- Tôi chưa tin. Ông đưa cho tôi xem.
- Ồ, không được, - Norman lắc đầu liếc nhìn tinh quái.
- Tôi không đem theo đây, tôi đâu có ngây thơ đến vậy. Nếu chịu bắt tay làm ăn câu chuyện sẽ khác. Tiền trao cháo múc quy luật làm ăn sòng phẳng.
- Bao - bao nhiêu?
- Cao giá nhất là mười ngàn - bảng Anh, tôi không lấy đôla.
- Làm gì có chuyện đó. Tôi đâu có dại gì chịu giá đó.
- Bà cứ thử thì mới biết. Hàng đá quý không ai rao bán đấu giá, ngọc vẫn là ngọc. Để chiều theo ý phu nhân tôi để lại chỉ tám ngàn, chắc giá. Hai bữa nữa tôi trở lại.
- Tôi không có tiền, ông hiểu cho.
Norman thở hắt ra lắc đầu.
- Vậy thì, chỉ có Ngài bá tước Horbury mới biết rõ việc này. Tôi đoán không sai một bà ly dị không có phần cấp dưỡng, còn ông Barraclough, một diễn viên kịch trẻ tuổi nhiều triển vọng thì chưa nhận được món tiền kếch sù kia. Vậy là không nói thêm bớt gì nữa. Bà nghĩ lại đi; nhớ lời tôi - tôi nói thật mà.
Gã ngập ngừng rồi nói theo.
- Tôi nói ra đây thì cũng như bà Giselle đã nói.
Không kịp để cho người phụ nữ đau khổ nói được một lời nào gã nhanh chân bước ra ngoài.
- Úi già! - vừa ra tới ngoài phố Norman mới buông ra một tiếng. Giơ tay lau mồ hôi trán gã nói, - Nhờ ơn trên, thế là xong một màn.
Vừa đúng một tiếng đồng hồ sau Phu nhân Horbury nhận được tấm danh thiếp.
Của ông Hercule Poirot.
Bà để qua một bên. - Gã là ai vậy? Ta không muốn gặp.
- Thưa phu nhân, ông đến đây theo lời yêu cầu của Ngài Raymond Barraclough.
- Ồ, - bà ngẫm nghĩ. - Thôi thế thì cho mời vô đây. Lão quản gia bước ra rồi quay lại.
- Thưa phu nhân, có ông Hercule Poirot đây.
Với bề ngoài ăn mặc bảnh bao, ông Poirot bước vào, nghiêng người cung kính chào.
Lão quản gia vừa khép cửa lại. Cicely bước tới.
- Ngài Barraclough cho mời ông?
- Mời phu nhân ngồi, - gã trịnh trọng nói.
Bà ngồi xuống ngay, gã ngồi kế bên, phác một cử chỉ như kẻ bề trên.
- Thưa bà hãy coi tôi như một người bạn. Tôi đến đây để an ủi. Tôi biết bà đang lâm vô hoàn cảnh ngặt nghèo.
Bà nói lầm bầm trong miệng, - tôi không...
- Nghe tôi nói đây, thưa bà và chớ vội thổ lộ tâm tình. Chưa cần. Tôi đã biết hết rồi. Một nhà trinh thám tài ba luôn luôn phải biết trước.
- Một nhà trinh thám ư? - Bà trố mắt ra nhìn. - Tôi nhớ ông là một hành khách đi máy bay. Chính là ông.
- Chính tôi đây! Nào, thưa bà, ta đi ngay vô vấn đề. Ngay lúc này đây, không yêu cầu phải thổ lộ vì tôi. Bà không cần phải nói ra cho tôi nghe hết. Tôi sẽ kể ra đây cho bà nghe. Mới sáng nay cách đây chưa tới một tiếng có người đến nhà. Người khách đó tên là Brown phải không?
- Robinson? - Cicely nói nhỏ nhẹ.
- Tên nào cũng như nhau cả - Brown, Smith, Robinson - hắn muốn lấy tên nào chả được. Hắn đến để tống tiền, thưa Madame. Hắn còn giữ một số bằng chứng - có thể là - do lỗi hớ hênh mà ra. Trước kia chỉ có Madame Giselle biết. Nay tới phiên gã. Hắn đưa ra đòi một cái giá là bảy ngàn bảng Anh.
- Tám lận.
- Thôi được, tám. Còn bà thì lấy đâu ra món tiền đó ngay được?
- Không thể được - phải nói là không thể... tôi đang mắc nợ, biết xoay đâu ra...
- Cứ yên tâm, thưa Madame. Tôi đến đây giúp bà một tay.
Bà nhìn vô mắt ông.
- Làm sao ông biết hết mọi chuyện?
- Đơn giản thôi, thưa Madame, bởi tôi là Hercule Poirot. Này, bà đừng lo - tin tôi đi - tôi sẽ cho gã Robinson này biết tay một phen.
- Dạ, - Cicely nói ra ngay. - Ông cần bao nhiêu?
Hercule Poirot nghiêng người.
- Tôi chỉ cần một tấm ảnh có chữ ký chụp hình một người phụ nữ rất đẹp.
Bà thét lên một tiếng. - Ôi, ông ơi, tôi biết xoay đâu ra... đầu óc tôi... muốn điên rồi đây này.
- Không, không có gì, mọi chuyện đâu vào đó. Bà phải tin Hercule Poirot này. Tôi chỉ cần nghe Madame nói sự thật - toàn bộ sự thật - bà không nên giấu giếm điều gì nếu không thì tôi đành chịu bó tay.
- Rồi ông giúp tôi thoát khỏi cảnh ngặt nghèo này.
- Tôi xin thề danh dự bà sẽ không còn nghe ai nhắc tới tên Robinson kia nữa.
Bà nói ngay. - Thôi được. Tôi khai ra hết.
- Hay lắm! Nào có phải bà đã vay mượn bà Giselle?
Phu nhân Horbury gật.
- Bà vay từ lúc nào? Lần đầu là thời gian nào?
- Cách nay đã tám tháng lúc đó tôi đang mắc nợ.
- Vì chơi cờ bạc?
- Dạ. Tôi đang gặp hồi xui xẻo.
- Vậy bà mượn bao nhiêu tiền cũng được?
- Lần đầu không được vậy. Mỗi lần được một ít.
- Ai đưa bà tới đó?
- Raymond - ông Barraclough nghe nói bà có cho mấy bà trong giới thượng lưu vay tiền.
- Về sau bà còn được vay nhiều hơn nữa kia mà.
- Dạ, bao nhiêu cũng được, y như một phép lạ ngay thời điểm đó.
- Phép lạ của bà Giselle có khác, - Poirot lạnh lùng nói. - Tôi nghe nói là trước đó bà với ông Barraclough đã là - ờ - bạn bè?
- Dạ.
- Bà cứ thấp thỏm chắc chồng bà không hay biết chuyện đó?
Cicely khóc thét lên. - Stephen lên mặt, gã chán tôi đòi lấy người khác. Gã còn đòi xin ly dị.
- Bà thì không muốn ly dị?
- Không. Tôi - tôi.
- Bà muốn giữ địa vị - còn được hưởng nhiều lợi lộc. Rõ là vậy. Mấy bà, trời sinh ra phải tự lo thân mình trước. Ta bàn tiếp câu chuyện - nợ nần lo trả sao đây?
- Dạ, tôi thì - thì không trả nổi. Bà chủ nợ trở chứng. Bà biết chuyện giữa tôi và Raymond. Bà tìm ra được chỗ nào, ngày tháng nào đủ các thứ - tôi chẳng hiểu ra làm sao.
- Bà ta có cách riêng, - Poirot bình thản nói. - Bà còn dọa đem mọi chuyện báo lại cho ngài Bá tước Horbury?
- Dạ, nếu tôi không trả hết.
- Mà làm sao trả hết được?
- Không làm sao.
- Vậy là bà nọ chết là do số trời?
Cicely Horbury nói ngay. - Thật kỳ lạ, không biết nói sao?
- Chà, đúng quá - lạ, lạ thật. Làm cho bà một phen hú vía đúng không?
- Hú vía à?
- Chớ còn gì nữa, Madame, trên chuyến bay, chỉ mỗi mình là dựa vô vụ đó cầu sao cho chủ nợ chết cho rồi.
Bà hít vô một hơi thật sâu.
- Tôi biết. Thật là kinh khủng! Tôi cảm thấy vô cùng nguy ngập.
- Nhất là đêm trước đó bà phải đến gặp bà ta tại Paris, rồi hai bên cãi cọ với nhau?
- Quỷ tha ma bắt! Bà không chịu nhịn một bước, bà còn khoái chí nữa. Ôi, chẳng khác nào con thú dữ! Tôi đờ đẫn bỏ ra về.
- Ra là vậy đó tôi biết nói gì hơn.
Poirot chăm chăm nhìn theo bà.
- Thật ghê tởm - chuyện bịa đặt - bịa đặt - bịa đặt. Cái lão thanh tra mật thám cứ lui tới dò dẫm hỏi đủ thứ chuyện. Tôi vẫn tỉnh như sáo. Còn lão thì cứ lần khần, lão chả biết gì sất.
- Muốn đoán thì phải đoán cho chính xác.
- Nhưng rồi, - Cicely nói theo cho trọn vẹn. - Tôi lo ở chỗ nếu để lọt ra ngoài, thì chuyện đã tới tai người dân. Tôi cảm thấy yên tâm mãi cho đến lúc cái thư quỷ quái kia gởi tới.
- Trong quãng thời gian đó, bà không lo sợ gì hết?
- Có chứ, tôi lo lắm!
- Lo gì mới được? Sợ bị lộ diện hay sợ bị bắt vì tội giết người?
Nét mặt bà biến sắc.
- Chuyện giết người - tôi không biết chuyện đó - ôi, ông không tin tôi nói! Tôi không giết bà ta, tôi không!
- Bà cầu cho bà ấy chết.
- Dạ, mà tôi không giết... Ôi, ông phải tin lời tôi - phải tin. Tôi không bỏ đi đâu hết. Tôi...
Rồi không nói nữa. Bà nhìn ông như van lơn.
Hercule Poirot gật đầu thông cảm.
- Tôi tin bà, thưa Madame, vì hai lý do - thứ nhất, bà là một phụ nữ, và kế đến vì lý do - một con ong vò vẽ.
Bà nhìn vô mắt ông.
- Con ong vò vẽ?
- Đúng thế, tôi biết với bà thì không có ý nghĩa gì hết. Nào ta bàn ngay việc trước mắt. Tôi nói tới chuyện ông Robinson. Tôi hứa danh dự từ rày về sau bà không còn nghe nhắc tới gã nữa. Tôi lo cho xong cái món - tôi quên mất tên - món jam bông, không, món dê. Bây giờ đổi lại tôi xin hỏi bà hai câu hỏi rất ngắn. Trước hôm xảy ra vụ án trên chuyến bay, ông Barraclough có mặt ở Paris không?
- Dạ có, chúng tôi cùng đi ăn. Ông khuyên tôi nên đi một mình đến gặp bà ta.
- Vậy là có, phải không? Nào, thưa Madame, còn một câu hỏi nữa. Cái tên lúc diễn trên sân khấu trước khi bà có chồng là Cicely Bland. Có phải đó là tên thật?
- Không, tên thật tôi là Martha Jebb. Còn tên kia...
- Cái tên để làm ăn. Bà sinh ra tại đâu?
- Doncaster. Mà sao cơ?
- Tôi hơi tò mò một chút. Bà bỏ qua cho. Nào, phu nhân Horbury, tôi có thể khuyên bà một đôi điều được chứ? Sao bà không khéo léo dàn xếp vụ ly dị với chồng bà.
- Để cho ông ta lấy được bà đó ư?
- Cứ để cho ông ta lấy được bà nọ. Bà có tâm hồn cao thượng không những thế bà sẽ được thong thả - ôi, rất là thong thả - còn chồng bà sẽ lo chu cấp tiền bạc.
- Không nhiều đâu.
- Mà này, một khi bà được thong thả bà sẽ lấy được chồng triệu phú.
- Thời nay làm gì còn.
- Ồ, nhưng chớ vội tin, Madame. Trước kia ông ta có trong tay ba triệu có thể nay chỉ còn hai triệu mà này, cũng còn đủ chán.
Chợt Cicely cười.
- Ông ăn nói hay lắm, ông Poirot. Ông có chắc cái ông âm binh đó còn quấy rầy tôi nữa không?
- Hercule Poirot này xin hứa, - gã trịnh trọng nói.