CHƯƠNG 20 Ở PHỐ HARLEY
Ngài Thanh tra Mật thám Japp bước đi vội vã ngoài phố Harley chợt ông đứng lại ngay trước cửa.
Ông đến hỏi thăm bác sĩ Bryant.
- Ngài có hẹn trước, thưa ngài?
- Không, tôi để lại đây mấy chữ.
Ông vội ghi lại trên tấm danh thiếp.
- Xin ngài vui lòng dành cho chút thì giờ, không dám làm phiền.
Ông bỏ vô phong bì đưa cho lão quản gia.
Ông được mời vô bên ngoài phòng đợi, nhìn quanh thấy đã có hai người phụ nữ và một anh chàng tới trước. Ngài Japp nhìn xem tờ tạp chí Punch đã cũ mèm.
Lão quản gia trở ra trịnh trọng nói.
- Ông vui lòng chờ chút nữa, bác sĩ sẽ ra tới, nhưng sáng nay ngài hơi bận.
Japp gật, ông không ngại phải chờ - ông càng thích vậy.
Hai bà ngồi nói chuyện, khâm phục tài năng bác sĩ Bryant. Có mấy thân chủ vừa bước vô, bác sĩ Bryant thật mát tay.
- Nghề bác sĩ hái ra tiền? - Japp nghĩ trong đầu. - Làm gì có chuyện vay mượn; nếu có chăng thì cũng lâu lắm từ trước kia. Ông làm một nghề cao quý chỉ cần nghe phong phanh một vụ xì căng đan thì tiêu tan sự nghiệp. Làm nghề bác sĩ khổ vậy đó.
Mười lăm phút sau lão quản gia trở ra nói:
- Xin mời ông vô gặp bác sĩ.
Japp được hướng dẫn vô phòng khám bác sĩ Bryant - nằm ở dãy nhà sau có cửa sổ lớn nhìn ra ngoài. Bác sĩ đang ngồi sau chiếc bàn giấy, ông đứng dậy chìa tay ra bắt tay nhà thám tử.
Gương mặt sáng sủa đang thấm mệt, ông giữ được cái vẻ thản nhiên để tiếp khách.
- Thưa ngài Thanh tra tôi có thể giúp được gì đây? - Vừa nói ông vừa ngồi xuống lại, ra dấu mời Japp ngồi ở ghế trước bàn.
- Trước tiên tôi phải xin lỗi vì đến ngay trong giờ khám bệnh, nhưng thưa ngài cũng không bao lâu đâu.
- Được rồi. Tôi đoán có phải là chuyện giết người trên máy bay.
- Dạ đúng quá, thưa ngài. Chúng tôi đang tiến hành điều tra.
- Đã có kết quả gì chưa?
- Có thể nói là chưa thấy bao nhiêu. Tôi muốn hỏi mấy việc về cách thức thực hiện một vụ giết người. Tôi chưa biết gì về nọc rắn độc.
- Thưa ông, tôi không phải là nhà độc chất học, - bác sĩ Bryant nhếch mép cười nói. - Chuyện đó tôi không rành - mấy ông có chuyên gia đó là ông Winterspoon.
- À, bác sĩ biết như thế này đây. Chuyên gia độc chất học Winterspoon - đã là chuyên gia thì được nghe giải thích một người bình thường chẳng ai hiểu. Theo chỗ tôi biết vụ này có liên quan tới ngành y. Có phải nọc rắn độc còn được bào chế trị bệnh động kinh?
- Tôi cũng không phải chuyên gia về bệnh động kinh. - bác sĩ Bryant nói. - Tôi được biết là bệnh động kinh được điều trị bằng nọc rắn độc đạt hiệu quả cao. Nhưng tôi phải nói rõ là không thuộc lĩnh vực chuyên môn của tôi.
- Tôi hiểu - tôi hiểu. Nói tóm lại là trên chuyến bay ngày hôm đó ông phải để ý có chuyện gì chứ. Tôi nghĩ là ông phải đóng góp ý kiến gì mới mong giúp được tôi tiến hành công tác. Thà đừng bỏ công nhờ một chuyên gia nếu không biết gì để mà hỏi.
Bác sĩ Bryant nhếch mép cười.
- Ngài nói cũng có lý, thưa ngài Thanh tra. Không ai tự cho mình không hay không biết gì trước một vụ án còn sờ sờ ra đó... chuyện đó tôi biết rõ. Tự mình tôi đã suy xét kỹ lắm về vụ đó.
- Vậy thì ông nghĩ sao?
- Bryant chậm rãi lắc đầu.
- Tôi lấy làm lạ - toàn bộ sự việc có thể nói là - ảo tưởng - nếu tôi được phép nói ra đây. Một vụ án gây chấn động. Thủ phạm đã qua mặt được mọi người, chuyện có một không hai.
- Đúng quá, thưa ngài.
- Cái món thuốc độc kia mới là đáng kinh ngạc. Làm cách nào thủ phạm đang còn nghi vấn tìm ra được cái món thuốc độc kia?
- Tôi biết. Chuyện khó tin, cả ngàn người chưa có được một nghe nói tới boomslang là cái quái gì, chớ đừng nói tới chuyện sử dụng nọc độc. Còn ngài đây là một bác sĩ - tôi không dám nói là ngài đã từng sử dụng tới thuốc độc.
- Phải nói là hiếm khi sử dụng. Tôi có một người bạn đồng nghiệp nghiên cứu về đặc điểm vùng nhiệt đới. Tại phòng thí nghiệm còn nhiều mẫu nọc rắn độc sấy khô - như rắn hổ mang - nhưng chưa hề nghe nói tới một loài boomslang nào.
- Vậy thì ngài hãy giúp tôi. - Japp lấy ra một mẫu giấy đưa cho ông bác sĩ. - Winterspoon ghi lại đây tên ba người - dặn tôi tới đó hỏi.
- Ngài biết ai trong số đó không?
- Tôi nghe nói sơ qua về giáo sư Kennedy. Còn Heidler tôi biết rõ; cứ nói tên tôi ra chắc ông ta sẽ giúp. Còn ông Carmichael ở cùng Edinburgh - tôi không biết ông này - nhưng họ làm được việc đấy.
- Cảm ơn ngài rất nhiều. Không dám làm phiền ngài lâu hơn nữa.
Ra đến ngoài phố Harley, ngài Japp mỉm cười có vẻ tâm đắc.
- Không có gì bằng cái tài khéo xoay xở, - ông nói lầm bầm trong miệng. - Khéo xoay xở là xong hết. Tôi dám chắc ông ta chưa hiểu tôi muốn gì đây. Ồ, chuyện chỉ có thể thôi.