CHƯƠNG 25
Câu chuyện gợi ra thật bất ngờ khiến cho cả ba vị khách ngồi quanh bàn ăn ngỡ ngàng. Vụ án đã mở ra một hướng mới.
Thay vì từ trước tới nay nàng là một nhân vật xa lạ trong vụ án này, giờ đây Anne Morisot đã xuất đầu lộ diện. Một lát sau mọi người mới lấy lại tinh thần.
Poirot vung tay loạn xạ - mắt nhắm nghiền - vẻ mặt đau khổ.
- Khoan đã - chờ chút xíu, - ông nài nỉ. - Tôi còn phải đắn đo suy tính lại coi mình nghĩ thế nào về vụ này. Tôi phải hồi tưởng lại từ lúc đầu. Tôi phải nhớ... ruột gan tôi muốn cồn cào. Tôi bị ám ảnh từ bên trong nội tạng.
- Lúc đó nàng có mặt trên chuyến bay, - Fournier nói. - Tôi hiểu ra, giờ tôi đã hiểu ra.
- Tôi nhớ lại, - Jane nói. - Người nàng cao ráo, tóc đen. - Nàng lim dim mắt cố nhớ. - Này Madeleine, Phu nhân Horbury gọi nàng tới.
- Đúng rồi, Madeleine, - Poirot nói.
- Phu nhân Horbury sai con hầu chạy xuống phía sau lấy ra một chiếc hộp - hộp son phấn màu đỏ.
- Ông nói là, - Fournier hỏi lại, - con bé đó đi ngang qua chỗ mẹ nó ngồi.
- Đúng thế.
- Thiên thời, - Fournier nói. - Chợt ông thở ra một hơi, lại thêm địa lợi... tất cả trong tầm tay.
Chợt đâu thái độ ông quyết liệt khác với cái vẻ buồn xo như mọi khi tay đập mạnh xuống bàn.
- Đúng rồi, chớ còn gì nữa! - ông kêu lên một tiếng. Từ trước tới giờ không có ai lưu ý điểm đó. Sao ta không xếp nàng vô danh sách những nghi can?
- Tôi đã báo cho ông rồi, ông bạn ơi, - Poirot nói vẻ mặt mệt mỏi. - Cái bụng tôi lại cồn cào.
- Ồ, ồ, tôi biết mà. Còn bụng người ta thì khỏe - là mấy chàng tiếp viên, và hành khách trên tàu.
- Tôi cho là, - Jane nói. - Bởi lẽ vụ này xảy ra quá sớm. Lúc đó máy bay vừa rời phi trường Le Bourget; bà Giselle đang ăn ngồi sờ sờ ra đó ít ra là cả tiếng đồng hồ. Có thể là bà đã bị giết chết sau đó nữa.
- Chuyện này nghe mới lạ, - ông Fournier ngồi ngẫm nghĩ. - Có thể là thuốc độc đang ngấm dần vô người? Chuyện đó có...
Poirot gầm gừ một hồi, hai tay ôm đầu.
- Tôi phải nghĩ lại. Tôi phải nghĩ lại... chẳng lẽ lâu nay tôi đã nghĩ hoàn toàn sai lầm?
- Này ông bạn, - Fournier nói chuyện đó bình thường. - Tôi đã vấp phải trường hợp đó, còn ông rồi sẽ thấy. Nhằm lúc ta phải biết kiềm chế và suy nghĩ lại.
- Phải vậy, - Poirot nói theo. - Có thể là đã trước tới giờ tôi quá chú tâm vô một điểm. Tôi muốn tìm cho ra manh mối, có trong tay rồi tôi mới làm việc. Còn nếu tôi mắc sai lầm ngay từ lúc đầu - nếu cái ống xì đồng rơi xuống đó hoàn toàn do tình cờ thì việc gì, ồ - tôi phải tự nhận là mình phải chịu sai lầm - hoàn toàn sai lầm.
- Ông không thể làm ngơ trước sự xoay chuyển của tình thế, - Fournier nói. - Đó là thiên thời, địa lợi - ông còn đòi hỏi gì hơn nữa.
- Không có gì. Y như là ông vừa nói. Thuốc độc ngấm lâu vô trong người mới là chuyện lạ - nói cho đúng ra - thì làm gì có chuyện đó. Nói tới những món thuốc độc, thì phải có chuyện lạ khó tin. Ta phải xét đến hiện tượng y học cho là đặc trưng.
Giọng ông lạc đi.
- Thôi, ta bàn qua chương trình hành động, - Fournier nói. - Lúc này tôi thấy không thuận tiện đặt vấn đề nghi can Anne Morisot. Cô nàng hoàn toàn không biết gì chuyện ông nhận ra được. Nàng tỏ ra có thiện chí. Ta biết rõ chỗ ở khách sạn, ta có thể liên lạc qua trung gian ông luật sư Thibault. Thủ tục pháp lý lúc nào cũng có thể bị trì hoãn. Ta đã nắm được hai điểm - thiên thời, địa lợi. Còn chuyện Anne Morisot kiếm ra được nọc rắn ta cần phải xác minh. Còn chuyện này nữa một người Mỹ mua được ống xì đồng lo hối lộ cho Jules Perrot. Ta cần xác định chính là người chồng - Richards. Ta mới biết được nhờ nàng khai gã đang ở bên Canada.
- Ông vừa nói - người chồng... đúng rồi, chồng nàng. Ồ, khoan - khoan!
Poirot đưa tay lên bóp trán.
- Sai bét, - ông nói lầm bầm trong miệng. Ta không biết sử dụng chất xám đúng chỗ, đúng phương pháp. Không, ta chớ vội cho là như vậy. Ta tính nói vậy thôi. Không lại sai lầm nữa rồi. Nếu cái ý tưởng ban đầu ta nghĩ ra là đúng ta không tính nghĩ ra vậy đâu.
Ông không nói nữa.
- Xin lỗi ông. - Jane vừa nói.
Poirot ngồi lặng thinh một hồi, ông buông tay trên trán xuống, ngồi ngay lại, bày ra hai cái nĩa và hũ muối gây cho ông cảm giác không cân xứng.
- Ta bày cho ra lẽ, - ông nói. - Anne Morisot có tội hay vô tội. Nếu vô tội dại gì nàng đi nói láo? Vì sao nàng phải che giấu là người hầu cho Phu nhân Horbury?
- Sao vậy nhỉ? - Fournier nói.
- Vậy ta nói ngay là Anne Morisot có tội bởi nàng khai láo. Khoan đã. Giả sử ban đầu tôi cho là đúng. Giả thiết này đúng với tội lỗi của Anne Morisot hay là chỉ vì nàng khai láo? Ờ... ờ - cũng có thể - là một giả thiết. Trong trường hợp này - nếu cho giả thiết là đúng - thì Anne Morisot lẽ ra không di trên chuyến bay này.
Mấy người kia chỉ biết cúi đầu lắng nghe, hay là có thể họ muốn giữ lấy bề ngoài cho ra vẻ thế thôi.
Ông Fournier nghĩ trong đầu:
- Bây giờ ta mới hiểu lão người Ănglê Japp kia muốn nói gì. Lão chỉ lắm chuyện. Lão muốn bày vẽ chuyện nhỏ hóa thành to chuyện. Lão không chịu nhìn nhận một giải pháp đơn giản nào không hợp với ý đồ sắp đặt sẵn trước.
Jane thì lại nghĩ:
- Ta chẳng hiểu lão muốn nói gì... tại sao cô nàng kia lại không thể đi theo chuyến bay đó? Nàng phải đi theo mệnh lệnh của Phu nhân Horbury... ta nghĩ chắc ông ta là một tên bợm, phải đấy...
Chợt Poirot hít vô một hơi thật sâu.
- Tất nhiên, - ông nói. - Có khả năng là vậy; muốn tìm cho ra cũng đơn giản thôi.
Ông đứng phắt dậy.
- Giờ ta tính sao, ông bạn? - Fournier hỏi.
- Lại gọi điện thoại nữa thôi chứ sao, - Poirot nói.
- Gọi qua Quebec?
- Bữa nay chỉ có gọi qua London thôi.
- Gọi tới sở Scotland Yard hở?
- Không đâu, gọi tới nhà Bá tước Horbury ở phố Grosvenor Square. Nếu tôi may mắn gặp được Phu nhân Horbury đang ở nhà.
- Cẩn thận đấy, ông bạn. Coi chừng kẻo Anne Morisot nghi ngờ bọn mình đang dò la tin tức thì hỏng việc đấy. Hay hơn hết đừng để cho bà ta giựt mình.
- Lo gì. Tôi biết giữ kín miệng. Tôi còn thắc mắc một điểm này - chẳng có hại gì đến ai. - Ông cười. - Nếu thích ông đi theo tôi.
- Không, không.
- Đi đi mà. Tôi mời ông.
Hai ông bạn bước ra ngoài, Jane ngồi lại.
Chờ một lúc mới gọi máy được, ông Poirot cũng còn may, Phu nhân Horbury đang ăn cơm trưa.
- Hay lắm. Nhờ ông nhắn giúp Phu nhân có ông Hercule Poirot bên Paris cần gặp, - chờ một lát. - Bà đấy à, phải Phu nhân Horbury? - Không, không, mọi việc xong xuôi. Tôi cam đoan mọi việc xong xuôi. Không riêng gì việc đó đâu. Bà phải nói rõ cho tôi nghe... ơ... bà nhớ lại chuyến bay từ Paris qua Ănglê có người hầu đi theo hay là cô nàng đi tàu hỏa? Đi tàu hỏa... đặc biệt có một lần đó thôi... tôi nghe đây... bà nhớ có chắc không? Ồ, cô nàng ở lại. Tôi hiểu rồi. Cô nàng ở lại giờ phút chót. Thế đấy, đời bạc bẽo. Phải quá đi chứ. Quân vong ơn bội nghĩa!... Vâng, đúng thế... Thôi, bà chớ lo chi. Xin chào. Cảm ơn bà.
Ông gác máy nhìn qua Fournier, mắt sáng rỡ.
- Nghe này ông bạn, con hầu của Phu nhân Horbury chỉ thích đi tàu hỏa và tàu thủy. Vậy mà trong chuyến bay bà Giselle bị giết chết, Phu nhân Horbury vào giờ chót cho Madeleine đi máy bay, thế mới khổ chứ.
Ông níu lấy tay ông bạn người Pháp.
- Nhanh đi ông ơi, - ông vừa nói. - Ta tới ngay chỗ khách sạn. Nếu như tôi nghĩ đúng - chắc là vậy rồi - ta đừng bỏ phí thời gian.
Fournier trố mắt nhìn ông, chưa kịp cất tiếng thì Poirot đã bỏ đi ngay ra khỏi khách sạn.
Ông Fournier vội đuổi theo.
- Tôi chả hiểu gì cả. Thế là thế nào?
Rời khách sạn, mở cửa xe taxi đứng chờ, Poirot nhào tới trước vô trong, ông đưa địa chỉ khách sạn chỗ Anne Morisot ở.
- Phóng nhanh đi, tốc hành!
Ông Fournier nhào vô tiếp theo sau.
- Ông làm gì như ong chích vậy? Chạy đâu dữ vậy - gấp gáp dữ vậy?
- Này ông bạn, nếu như tôi đã nói ra ban nãy, nếu tôi cho là đúng thì - tánh mạng Anne Morisot đang bị đe dọa.
- Ông cho là vậy à?
Fournier không thể che giấu được vì sao ông còn đang nghi ngờ.
- Tôi ngại lắm, - Poirot. - ngại. Lạy Chúa - xe chạy chậm như rùa.
Chiếc taxi đang lao tới trước bốn mươi cây số giờ lạng lách tùm lum may sao không gây tai nạn, phải nói gã tài xế lanh tay lanh mắt.
- Chạy kiểu đó sao không khỏi gây tai nạn chỉ trong nháy mắt. - Fournier nói cộc lốc. - Còn Mademoiselle Grey ngồi đó chờ nghe gọi máy bao lâu nữa sẽ trở lại, ta bỏ đi khỏi khách sạn không nói một tiếng. Không lịch sự chút nào!
- Lịch sự với lại bất lịch sự - có nhằm nhò gì với chuyện sống chết trước mắt.
- Sống chết ư? - Fournier rùng mình nhún vai.
Ông nghĩ trong đầu:
- Mọi chuyện xong cả rồi, khổ nỗi anh chàng điên rồ ngoan cố này chực phá đám. Bởi một khi con bé kia biết ta đang theo dõi.
Ông lựa lời thuyết phục.
- Nghe này, ông Poirot, nên biết điều một chút. Ta phải dè dặt tiến từng bước một.
- Ông chả hiểu gì cả. - Poirot nói. - Tôi ngại lắm - ngại.
Chiếc taxi đỗ xịch ngay trước khách sạn vắng vẻ nơi Anne Morisot ở lại.
Poirot bật cửa lao nhanh xuống xe suýt nữa chạm ngay vô người một anh chàng vừa trong khách sạn đi ra.
Poirot chợt đứng sững như trời trồng đưa mắt nhìn theo.
- Ta nhớ ra được một gương mặt quen nữa - ở đâu nhỉ? À, ta nhớ rồi - tay diễn viên Raymond Barraclough.
Ông cất bước đi về phía cửa khách sạn, Fournier níu lấy tay ông không kìm nỗi cảm xúc.
- Ông Poirot, phải nói tôi xin khâm phục cách làm việc có phương pháp của ông hết mình - nhưng tôi thấy ta chớ nên hấp tấp. Tôi phụ trách điều tra vụ án trên đất Pháp.
Poirot nói xen vô.
- Tôi thông cảm nỗi lo của ông, ông chớ lo chuyện hấp tấp về phần tôi. Ta hỏi thăm bên văn phòng coi thử nếu bà Richards còn ở đó sức khỏe ra sao - ta cùng bàn chuyện luôn thể. Ông không có ý kiến gì khác chứ?
- Không, không ý kiến gì nữa.
- Được.
Poirot băng qua cánh cửa xoay vòng đi thẳng tới chỗ quầy tiếp tân, Fournier đi theo sau.
- Cho tôi hỏi thăm bà Richards còn ở lại đây không? - Poirot vừa mở lời.
- Dạ, thưa không. Bà có đến ở lại đây nhưng hôm nay đã đi rồi.
- Đi rồi à? - Fournier hỏi lại.
- Dạ, thưa ông.
- Đi từ lúc nào vậy?
Nhân viên tiếp tân ngước nhìn đồng hồ treo.
- Dạ cách đây khoảng hơn nửa tiếng.
- Ra đi đột xuất vậy sao? Bà đi tới đâu nhỉ?
Người phụ trách quầy chưng hửng không biết trả lời sao, đến lúc ấy, Fournier trình giấy giới thiệu ra gã đổi ý sẵn sàng nói ra ngay.
- Không thấy, bà khách không để lại địa chỉ. - Gã nghĩ bụng bà ra đi vì có trục trặc vào chót. Trước đó bà đã báo sẽ ở lại đây một tuần.
Ông còn hỏi nữa. Lão gác dan, phu bốc vác và bồi chạy tới chỗ ông đứng.
Theo lời lão gác dan kể có một gã lạ mặt hẹn đến gặp bà. Đến nơi thì vừa lúc bà đi khỏi, chờ đến trưa mới gặp lại hai người dùng cơm. Gã lạ mặt nào thế kia? Một gã người Mỹ - Mỹ chính tông. Bà ngạc nhiên lúc gặp mặt gã. Sau bữa cơm trưa bà cho gọi bồi đem hành lý xuống lên taxi di.
- Bà đi tới đâu? Hay là đi ra ga Gare du Nord - đoán chừng bà chỉ đường cho tài xế taxi tới đó. Anh chàng người Mỹ kia có đi theo bà không? Không, bà đi một mình.
- Nhà ga Gare du Nord, - Fournier nói một mình. - Vậy là tàu qua Ănglê, chuyến hai giờ, nhưng cảnh giác không chừng bà tung hỏa mù. Ta gọi điện cho trạm Boulogne để tìm cách chặn chiếc taxi lại.
Nỗi lo sợ của ông Poirot khiến cho ông Fournier lo theo. Gương mặt ông bạn đồng nghiệp người Pháp hiện lên nét lo âu.
Ông phải nhanh chân bật đèn xanh cho cơ quan pháp luật làm việc.
* *
*
Đúng năm giờ chiều, ngồi bên trong gian phòng giải lao của khách sạn, tay đang cầm tập truyện, ngước nhìn ông Poirot bước về phía nàng.
Nàng định mở lời trách móc, nghĩ sao đành nuốt giận. Nhìn nét mặt ông có một biểu hiện gì đó khiến nàng lặng thinh.
- Thế là thế nào? - nàng nói một mình. - Chắc là có vấn đề gì đây?
Poirot nắm lấy hai tay nàng.
- Cuộc sống... thật là bấp bênh, Mademoiselle ạ, - ông nói.
Nghe nói, nàng Jane rùng mình ớn lạnh.
- Thế là sao nhỉ? - nàng lặp lại ý nghĩ trong đầu.
Ông Poirot thủng thỉnh nói.
- Khi tàu đỗ lại ga Boulogne, người ta phát hiện một người đàn bà ngồi ở toa hạng nhất - đã chết.
Gương mặt Jane chợt biến sắc.
- Có lẽ nào Anne Morisot?
- Quả nhiên là Anne Morisot. Trên tay nàng còn giữ một lọ màu xanh bên trong đựng axit hydrocyanic.
- Ôi! - Jane thốt lên. - Tự tử à?
Ông Poirot ngồi lặng thinh. Chợt ông cất tiếng dè dặt nói:
- Ồ, sở cảnh sát cho đó là một vụ tự tử.
- Còn ông?
Poirot thủng thỉnh dang hai tay ra như muốn phân bua.
- Tôi còn biết nói sao nữa đây?
- Bà ấy tự tử - sao lại thế nhỉ? Bà có điều gì ân hận - hay bà lo sợ bị lật tẩy?
Poirot lắc đầu.
- Cuộc sống thật bấp bênh, - ông nói. - Ta cần phải tỏ ra dũng cảm hơn nữa.
- Để mà tự sát? Ờ, biết đâu đấy.
- Cũng như muốn tồn tại, - Poirot nói - Ta cần phải can đảm.