← Quay lại trang sách

Chương 4 ĐỊA NGỤC

9 giờ sáng thứ Tư ngày 11 tháng 10 năm 1978.

Thiếu tá Vyraj tự giới thiệu mình là nhân viên của Sở Di Trú nên trong một thoáng tôi cảm thấy nhẹ nhõm. Song qua cuộc điện đàm trên bộ đàm của hắn, tôi bắt đầu choáng váng. Toàn thân rụng rời, ruột gan như đảo lộn, tôi quỵ ngay trên nền nhà. Vậy là cuộc đời của tôi trong cái thế giới mà nó đang hiện hữu đã bất thình lình vọt ra khỏi sự kiểm soát của chính mình.

Mấy cảnh sát Thái Lan trang bị súng ống đứng tản mác khắp phòng, bập bẹ những gì tôi chẳng hiểu. Có tiếng quát tháo đâu đó trong khách sạn rồi chúng lôi tôi xuống tầng dưới đến phòng của Paul. Anh ta đang bị ép vào tường bằng những khẩu súng chĩa vào đầu, trong khi những tên khác thì đứng dạng chân trên chiếc vali màu đỏ. Chúng đồng thanh nói với Vyraj bằng giọng khẩn cấp làm hắn quay lại bóp mặt tôi mạnh đến nỗi tưởng chừng xương gò má của tôi sắp vỡ ra.

“Chiếc vali này dùng khóa số. Nói số cho tao đi.” Tôi đọc số cho hắn: 265. Một tên mở vali. Tôi như người mất trí vì sợ hãi nhưng vẫn còn ngu ngốc bám lấy hy vọng rằng chúng sẽ không giở chiếc khăn xanh đang bọc 24 gói thuốc heroin chất lượng hạng 4 trong đó. Một sự yên lặng lố bịch bao trùm căn phòng khi chiếc khăn được nhấc khỏi vali. Tôi muốn khóc nhưng cơ thể tê liệt đến độ một việc đơn giản như thế tôi cũng không thể làm được. Tôi biết mình sắp chết. Vyraj sung sướng một cách điên cuồng. Hắn đẩy tôi ra ban công và dí đầu tôi qua một bên để tôi nhìn thấy cái cảnh tấp nập trên đường phố và những con hẻm bẩn thỉu bên dưới. “Nhìn những người dưới kia đi” hắn gầm lên và lắc lắc đầu tôi như lắc một món đồ chơi. “Mày không thể nào quên họ được! Không ai trong số những người đó cứu mày đâu! Hãy quên cái chuyện Lãnh sự của mày đi! Đừng nghĩ đến tìm luật sư vô ích!”. Hắn vặn đầu tôi xoay lại đến lúc cặp mắt tôi chỉ còn cách mắt hắn có mấy phần. Và từ bên ngoài cái độc ác đó tôi nghe vọng lại câu: “Bản mặt tao là thứ duy nhất mà mày sẽ gặp dài dài trong tháng tới thôi đấy”.

Chúng tôi bị còng tay đưa xuống tiền sảnh của khách sạn. Một điều không thể tin được là lúc đi ngang qua cái bàn đặt ở tiền sảnh, tên gác cửa còn đưa cho chúng tôi tấm hóa đơn tiền phòng.

Họ đẩy chúng tôi thật nhanh băng qua những con đường của Bangkok để đến một tòa nhà rất rộng xây thật kiên cố. Vào bên trong họ bảo chúng tôi ngồi xuống trước một cái bàn trên đó toàn là những gói heroin và không được nói gì khi chưa được hỏi tới. Phóng viên nhà báo đến.

Thái độ thù nghịch của đám cảnh sát thật kinh dị, đặc biệt là tên Vyraj. Mặc dù hắn tạt vào mặt chúng tôi bằng những cơn thịnh nộ tới tấp nhưng không giấu được nét khoái chí. Hắn đi tới đi lui trong phòng như một con chó dại và sau này tôi biết người ta đã đặt cho hắn cái biệt danh là Chó Điên Vyraj.

Hắn bắt đầu quát tháo vào mặt tôi, bảo rằng hắn đã đợi tôi từ đầu năm nay vì tội cố tình buôn lậu ma tuý ra khỏi Thái Lan trên chuyến tàu từ tháng Hai cơ đấy. Hắn chờ tôi ở Bangkok cách đây 8 ngày. Bây giờ tôi đang nằm trong tay hắn và chắc chắn theo luật pháp, hắn sẽ cho tiểu đội hành quyết xử bắn tôi. Tôi không biết phản ứng thế nào với cái tin này. Thật lố bịch, cả những tên cảnh sát khác đứng trong phòng cũng im thin thít.

Tôi nói chúng tôi cần một luật sư. Vừa nghe thấy thế Vyraj nổi điên lên, hét ầm ĩ rằng chúng tôi không có quyền có luật sư, chúng tôi là thứ rác rưởi và chỉ có chết mà thôi. Hắn cáu tiết hơn lúc nói. Những lời hắn văng ra như đổ thêm dầu vào cơn giận dữ đó. Hắn rút khẩu súng lục và ném phịch xuống bàn trước mặt chúng tôi rồi rống lên: “Chúng mày muốn chết bây giờ phải không? Nói đi.” Hắn lồng lộn chồm về phía tôi, lại một lần nữa, đôi mắt của hắn là cả thế giới đang đối diện với tôi. “Với tao, cuộc sống của tụi mày không là gì cả.”

Đôi mắt hắn khá đen. Hắn muốn nói thế thật sự. Hắn mất nhân tính rồi. Điều này không thể nào có thực được. Từng lóng xương trong cơ thể tôi như nhũn ra vì sợ hãi. Tôi muốn khóc thật to vì nghĩ cuộc đời thế là hết. Tôi cảm thấy Paul đang run bên cạnh. Tôi nghe Chó Điên nạt nộ Paul nhưng không nghe Paul trả lời bởi vì tôi đang lắng nghe âm thanh sự sợ hãi của riêng mình. Cái âm thanh đó được hình thành như một tiếng động lạ lùng thoáng qua đầu tôi. Tôi phân vân không biết mẹ tôi ở nhà đang làm gì ngay phút giây này.

Chó Điên muốn có được Lão Già. Hắn bảo hắn biết Lão Già đứng đằng sau vụ này. Tôi và Paul đều bảo chuyện đó sai sự thật nhưng Chó Điên cho chúng tôi là đồ nói dối. Hắn khăng khăng đã thấy chúng tôi làm ăn với nhau, rằng nếu chúng tôi công nhận Lão Già là ‘đầu têu’ thì chúng tôi sẽ được sống sót và có thể chỉ bị kết tội tàng trữ chất quốc cấm thôi. Nếu cứ kiếm cách nói dối để bảo vệ lão ta thì chúng tôi sẽ bị kết tội cộng tác mua heroin để xuất khẩu và sẽ bị xử tử.

Chó Điên tuyên bố rằng chiểu theo Điều 27 luật quân sự, chúng tôi sẽ bị tử hình ngay mà không cần xét xử gì cả. Hắn bảo hắn đã giết nhiều tội phạm về ma túy theo cách này rồi và bây giờ rất hân hoan giết thêm một lần nữa. Hắn còn nói mình đã kiến nghị lên thủ tướng Thái, Kriangsak Chamanand, và chỉ còn chờ trả lời thôi. Không lâu đâu vì hắn đã gửi đi bằng điện tín.

Chó Điên bước ra khỏi phòng và sau đó trở lại với hai tờ giấy viết bằng tiếng Thái. Hắn đặt lên bàn trước mặt chúng tôi và dùng cây thước gỗ có bịt một dải kim loại nặng nề gõ lên đó và bảo chúng tôi ký vào. Tôi yêu cầu dịch nội dung cho chúng tôi nghe, hắn bỗng phá lên cười rồi quay sang hai tên cảnh sát đứng ngay đó nói líu lo một hồi, chúng nó cũng cười theo. Sau đó hắn tiến đến đứng sát sau lưng tôi, dùng thước gõ nhẹ lên vai tôi. Hắn chồm lên, tôi cảm thấy hơi thở của hắn bên tai mình và hắn nói: “Mày tưởng mày cứng rắn lắm hả?”. Tôi trả lời: “Không phải vậy.” Nhưng hắn tiếp tục nói thấm vào tai tôi: “Được, mày thích nghĩ mày gan lắm. Mày cứ nghĩ thế đi. Mày không ký phải không? Mày nghĩ mày đủ cứng rắn để tồn tại sao? Mày nghĩ mày qua được tao à? Thưa ông Warren,” hắn thở dài rồi đứng thẳng lên, nói tiếp: “Tao sẽ canh chừng mày.”

Cây thước gỗ đó cứ liên tục nện trên đầu tôi làm tôi gần bất tỉnh. Chó Điên đè đầu tôi xuống bàn bằng cả sức nặng của hắn. Sau đó, hắn rời phòng để chúng tôi ở lại với mấy tên lính khác. Tôi và Paul cố gắng nhích lại gần nhau để dễ trao đổi, nhưng mỗi lần chúng tôi nhúc nhích là bị chúng đập ngay.

Một người đàn ông cầm xấp tài liệu bước vào, ông ta tự giới thiệu mình là đại diện của Lãnh sự quán. Tôi yêu cầu cho chúng tôi một luật sư, nhưng ông ta bảo lúc này chưa cần, rồi bắt đầu hỏi tên họ chúng tôi, ngày sinh và ai là người thân gần gũi nhất. Ông ta hình như rất bồn chồn nên viết thật chậm, và hỏi chúng tôi có cần một linh mục không. Nghe câu này, tôi và Paul sững sờ và rất bối rối. Chúng tôi hỏi lại như thế có nghĩa gì. Ông ta xin lỗi với vẻ lúng túng rồi hứa chốc nữa sẽ quay lại. Mấy phút sau đó tôi nghe giọng ông ta và Chó Điên ở ngay phòng bên cạnh. Không lâu, ông trở lại ngồi vào bàn và giải thích rằng chúng tôi bị kết tội theo điều luật 27 và sẽ bị xử tử hình.

Ruột gan của tôi như muốn nổ tung ra. Tôi sắp chết rồi ư? Tất cả điều tôi biết và sẽ biết đều ngưng lại sao?

Người đại diện đó bỏ đi, còn lại hai người ngồi đây chờ giờ hành quyết.

Chó Điên giận dữ quay lại, hắn đi thẳng đến Paul đánh đập túi bụi, rồi lôi Paul đứng lên kéo anh ra cửa. Hắn bảo hai tên cảnh sát đứng ngay đó mở cửa cho hắn. Chiếc cửa này hướng ra một khoảng sân. Trong mấy giờ liền bây giờ tôi mới được nhìn thấy ánh sáng mặt trời. Chó Điên rút khẩu súng ra, trút hết đạn trong nòng và chìa vào mặt chúng tôi, nói: “Đây là loại đạn dum-dum khi bắn vào chỉ có một lỗ nhỏ, nhưng khi xuyên qua cơ thể con người nó có sức tàn phá khủng khiếp.” Hắn nói hắn sẽ dùng loại đạn này để bắn Paul, nhưng vì biết Paul cũng là dân thể thao giống hắn nên hắn cho Paul một cơ hội sống còn. Hắn cho Paul chạy 100 yards trước khi bị bắn. Nếu hắn bắn hụt, Paul sẽ được tự do. Trường hợp ngược lại thì hắn sẽ nói là Paul cố tình tẩu thoát. Chó Điên bảo như thế là quá công bằng vì đằng nào chúng tôi cũng chết.

Paul không chịu. Chó Điên dùng khẩu súng ấn rất mạnh vào gáy anh và đẩy anh ra phía cửa. Hắn nói nếu Paul không chạy hắn sẽ bắn ngay tại chỗ. Hắn nâng khẩu súng ngang màng tang Paul và lên cò. Tiếng ‘tách’ của cò súng làm Paul giật nẩy người và lảo đảo về phía sau, nhưng hắn ta cứ đẩy Paul về phía sân. Paul kháng cự lại thì bị hai tên lính nạt vào mặt và tiếp tục lôi anh ra ngoài nắng. Tiếng la và kháng cự cứ tiếp diễn không ngừng. Paul bắt đầu trở nên hung hãn vì kinh khiếp. Biết Paul sắp bị giết, tôi không thể nào ngồi chứng kiến cảnh này thêm. Tôi bèn la lên: “Tôi đồng ý ký tên.”

Lão Già xuất hiện. Lão nhìn chúng tôi với con mắt khinh miệt vì Chó Điên nói rằng chúng tôi đã khai lão là người chủ chốt. Lão cố sử dụng thái độ mềm mỏng thường ngày để phản ứng kịch liệt nhưng tôi nhận thấy điều đó càng làm bản chất muốn giết người của Chó Điên nổi dậy nhanh chóng hơn. Hiện diện lúc bấy giờ có thêm một số viên chức cao cấp Thái và vài đại diện của lãnh sự quán Úc. Không khí hung hăng lúc này lên đến cực độ!

Trời bên ngoài đã chập tối, họ xích chúng tôi lại và đưa ra xe để chở về phòng điều tra cảnh sát thuộc đơn vị phòng chống ma túy cách đó không xa lắm. Họ nhốt Lão Già và chúng tôi cách biệt để tránh sự thông đồng, không nghi ngờ gì nữa.

Nhà tù không có giường song tôi cố xoay xở để dỗ giấc ngủ. Tôi ngủ ngon và không mơ những giấc mộng hãi hùng, không cần thiết nữa.

Đến 6 giờ 30 phút sáng, họ lại lôi chúng tôi tới phòng thẩm vấn và 8 hay 9 giờ đêm lại đưa chúng tôi về. Thỉnh thoảng có đại diện của Lãnh sự đến thăm nên Chó Điên không dám đánh đập, hành hạ thể xác chúng tôi, hắn xoay qua dùng đòn tâm lý. Hắn nói không ngừng, lặp đi lặp lại câu: “Cuộc đời của tụi mày không còn gì cả”, và tôi tin hắn. Hắn dùng đòn tâm lý thật tuyệt chiêu. Phải nói là tôi rất nể hắn việc này.

Chúng tôi được cho biết hắn thu thập đầu ra một xấp hồ sơ gồm 200 trang và đã chuyển lên thủ tướng để yêu cầu xử tử chúng tôi ngay, nhưng không rõ chừng nào sẽ tiến hành. Sống trong nỗi ám ảnh, lo sợ giờ này qua giờ khác khiến chúng tôi phát điên lên được.

Tên Chó Điên còn bắt chúng tôi ký tên vào một số giấy tờ nữa. Hắn sử dụng hết quyền hành của hắn buộc chúng tôi làm tất cả những gì hắn muốn. Một hôm trong lúc ngồi thẩm vấn, hắn đã dùng mũi giày đinh của hắn gõ vào ống chân tôi. Tuy cái gõ có vẻ nhẹ nhàng nhưng cứ liên tục mấy tiếng đồng hồ liền làm cuối ngày hôm đó tôi không tài nào đứng lên được. Tôi quỵ xuống nền nhà, bắp thịt chân tôi đã bị dập nát!

Một buổi sáng chúng tôi thấy một tờ báo ai luồn dưới khe cửa, tờ Bangkok Post. Ngay trang đầu có hai bức ảnh: tấm thứ nhất là hình của một người trông rất thảm hại đang bị mang đến phòng xử; tấm thứ hai cũng cùng góc cạnh của phòng đó là một chiếc quan tài được khiêng ra. Đi song song hai bên có hai vị sư đang cầu kinh. Lời chú thích bên dưới hai tấm ảnh này nói lên việc hành hình tương tự như thế sẽ áp dụng cho ba tên Úc vừa bị bắt gần đây ở Bangkok. Tinh thần của tôi và Paul hoàn toàn tê liệt. Không thể nào chịu được cảnh gớm ghiếc thêm nữa nên sau một hồi bàn bạc, chúng tôi quyết định tự tử ngay ngày hôm đó.

Dụng cụ duy nhất chúng tôi có thể sử dụng là cái máng nước chạy dọc theo bức tường của xà lim. Chúng tôi quyết định đứa này sẽ nhận đầu đứa kia vào cái máng đó cho đến khi tắt thở. Sau khi quyết định xong, hai đứa chúng tôi ôm nhau một lúc nói lời tạm biệt. Điều lạ lùng là trước đây sáu tháng, hai đứa chúng tôi chỉ là những người hoàn toàn xa lạ mà nay chúng tôi kết liễu đời mình chỉ cách nhau trong vòng vài tấc trên một dải đất nhỏ hẹp xa gia đình đến hàng trăm dặm!

Với quyết tâm, chúng tôi ấn đấu nhau xuống nước bằng hết sức lực của cả hai. Nhưng dần dần đứa này bắt đầu phản kháng lại đứa kia. Sau chừng khoảng một phút chúng tôi cùng bật lên một lượt, lảo đảo lùi khỏi máng nước, thở hổn hển. Chúng tôi sẽ phải sống hết cuộc đời này cho dù nó kinh hoàng đến đâu.

Cuối cùng chúng tôi cũng có một luật sư do Sứ quán chỉ định. Người này bảo rằng thủ tướng không đồng ý đem chúng tôi đi hành quyết. Vì vấn đề ngoại giao, Kriangsak Chamanand sẽ thận trọng trong việc tàn sát bất kỳ công dân Úc nào vào thời điểm này, bởi lẽ Úc đã tài trợ rất dồi dào cho trận lụt tàn khốc ở miền bắc Thái Lan. Như vậy là chúng tôi sẽ được đem ra xét xử.

Được tin này, Chó Điên không vui lắm. Hắn bèn tìm thủ đoạn mạnh hơn để đánh gục tinh thần chúng tôi. Một buổi sáng hắn ngoắc tôi ra và bảo theo hắn đến phòng tắm, phòng này nằm cuối phòng hỏi cung, để cho tôi xem cái gì đó. Hắn chỉ vào bên trong, tôi thấy một tù nhân Thái đang đứng trong bồn nước, người bị xiềng bằng một sợi dây xích rất nặng, hai nụ hoa và bộ phận sinh dục được quấn bằng hai sợi dây điện nối với một bình phát điện lớn. Thấy tôi nhìn, hắn bảo tên lính bật công tắc. Người Thái nọ rú lên rồi ngã gục trong bồn nước, vùng vẫy như một con cá bị điện giật. Hắn quay nhìn xem tôi phản ứng như thế nào trước trò tra tấn điên rồ đó và đe dọa rằng sẽ trừng phạt tôi theo cách trên nếu tôi không chịu hợp tác với hắn.

Xem như cuộc hỏi cung đã chấm dứt, sáng hôm sau chúng tôi bị chuyển đến trại tù. Nghĩ đến nhà tù Thái Lan, tôi kinh hoàng vì đó là những nơi rất ghê tởm, song dù sao cũng thấy nhẹ nhõm vì thoát được Chó Điên. Sự nhẹ nhõm tan tành khi nghe giọng giễu cợt của một tên lính canh: “Ha, ha, ha… chúng mày được vào trại Khỉ rồi!”.