← Quay lại trang sách

Chương 5 TRẠI KHỈ

Không gì có thể so sánh được với 37 ngày bị hỏi cung. Cái hình ảnh đáng sợ, vô cùng kinh hãi, cứ ở mãi trong đầu làm tôi muốn nhuốm bệnh mỗi lần nghĩ tới. Ai cũng nghĩ rằng tất cả tội phạm đều dày dạn trong việc này nhưng có vài người thì chỉ chịu đựng đến một mức độ nào đó thôi.

Tôi chỉ là người vận chuyển hàng, tôi thấy mình chưa làm hại ai cả. Về mặt tinh thần thì tôi hoàn toàn khác với những người lao động bình thường. Bạo lực, thù ghét, dày vò, và việc không ngừng sợ hãi về một cái chết đến bất ngờ…, những thứ này đâu phải là điều tôi phải đối phó hằng ngày. Tuy vậy, những thứ đó chắc chắn sẽ làm ta thay đổi. Thời gian còn lại ở Thái Lan sẽ còn thay đổi tôi nhiều nữa, và nó đã bắt đầu trong 37 ngày nay rồi. Vài người trong số các bạn, nhưng tôi nghĩ còn nhiều người nữa, rất ghét tôi và cho rằng tôi đáng chết lắm. Chết ngay trong xà lim của tòa nhà bê tông cốt thép, đồ sộ được gọi là Đơn vị Hỏi cung của sở Cảnh sát, nơi mà anh chàng Warren Fellows đã bước vào và sẽ không bao giờ trở ra nữa. Nơi đấy là mồ chôn tôi, và rồi các bạn sẽ khạc nhổ lên đó.

Vừa ra khỏi xà lim, tôi được giới thiệu một cảm giác mới ngay lập tức. Cảm giác này đóng vai trò rất lớn trong đời tôi suốt một thập niên sau đó: xiềng xích. Những sợi dây xích khổng lồ được người thợ rèn dùng búa và đe để gắn chặt vào cổ chân tôi. Hắn bảo tôi nhấc chân đặt trên đe, dùng hai vòng sắt bọc lấy hai cổ chân xong lấy búa nện vào một cái then có móc để khóa lại như cài khuy tay áo. Khi hai mắt cá chân đã được bọc chặt, hắn lấy một dây xích khác nối lại với nhau. Đi đứng trong tư thế này vô cùng khó khăn, cho nên tên thợ rèn cũng biết rằng bọn chúng tôi sẽ nhìn hắn bằng cái nhìn chẳng chút thiện cảm.

Bên ngoài tòa án, một nhóm phóng viên và thợ ảnh đang tụ tập rất đông. Tôi không nghĩ là chúng tôi trở thành đề tài hấp dẫn đối với họ đến thế. Có thể người được chú ý nhiều nhất là Paul, một nhân vật đã từng đoạt giải vô địch về thể thao này chưa từng nhận được nhiều sự chú ý như ngày hôm nay. Điều này mới thật tội nghiệp cho anh ta.

Ở tòa án, chúng tôi phải ký nhiều giấy tờ viết bằng tiếng Thái nhưng chưa có một thông tin nào chính thức là họ có đồng ý đưa chúng tôi ra xét xử hay không. Cái chết cứ treo lơ lửng trên đầu khiến chúng tôi vô cùng mệt mỏi.

Đến chạng vạng tối, họ lôi chúng tôi lên một chiếc xe tải cà tàng, cũ kỹ đậu bên ngoài, trong đó đã chất sẵn một nhóm tù nhân khác. Họ đưa tất cả đến Bumbud, một nhà tù dành nhốt riêng tội phạm ma túy để điều tra thêm. Chúng tôi chen chúc nhau trong cái thùng xe chật hẹp đó, và được canh giữ bằng những dùi cui điện, thứ dụng cụ được phép sử dụng tùy tiện bởi những tên áp tải tù này.

Tất cả không ai thoát khỏi những cú đấm kinh hồn của bọn chúng.

Trên những đường phố đông đúc của Bangkok, họ đưa chúng tôi đi qua như một cuộc diễu hành của đoàn xiếc thú. Bất cứ người nào đi hai bên đường cũng đều có thể nhìn thấy, hoặc vẫy tay hay cười vào mặt chúng tôi.

*

* *

Tôi đã từng bị như thế này rồi, nhưng không hiểu sao lần này lại cảm thấy nó quá tàn nhẫn. Tôi trải qua những đau đớn, những ê chề về mặt tinh thần lẫn thể xác, những nỗi kinh hoàng và cô độc. Nhưng hôm nay hành động sỉ nhục này của công chúng giống như một lưỡi dao cuối cùng xoáy vào tim tôi. Khi bạn bị tước đoạt hết mọi thứ trên đời nhưng ít ra cũng còn lại một chút lòng tự trọng, bạn không muốn người khác nhạo báng mình, phải không?

Đến Bumbud thì trời đã tối, chúng tôi phải xuống đi bộ băng qua những chiếc cổng sắt khổng lồ, trông như thể mình đang lạc vào thời đại tăm tối, một nơi có vẻ hẻo lánh và hung ác. Vào bên trong chúng tôi xếp thành hàng một, và mỗi người chỉ được mang theo mình một ít hành trang, sau khi đã bị tịch thu tất cả tiền bạc. Họ ra lệnh chúng tôi cởi bỏ hết quần áo và bắt đầu một cuộc lục soát hết sức thô bạo. Hầu như tất cả những tên lính canh ở đó đều ngậm tăm trong suốt quá trình lục soát. Họ xem đây như là một hình thức hoàn toàn tự nguyện của chúng tôi để được chấp thuận trước khi bước vào cửa ngục.

Sau đó thì họ hỏi chúng tôi có muốn ăn không. Tôi thấy mình đang đói rã ruột nếu có cái gì ăn mà chẳng được. Nhưng khi thức ăn được mang ra, tôi hết thấy đói ngay: ba dĩa cơm cùng với một tô chất lỏng trông giống như nước canh thiu được đặt ở dưới đất. Đói quá đành lòng tôi phải ăn thôi, cầu mong nó không đến nỗi gớm ghiếc như thế. Nhưng ôi thôi, không thể nào tôi nuốt trôi đến hơn một miếng cơm!

Ăn xong, họ ra lệnh chúng tôi đi ngủ. Lúc bấy giờ tôi mới thấy rằng bị giam hãm trong những nơi như thế này là quá sức rồi. Họ ra lệnh cho chúng tôi đi tắm, đi ăn và đến 8:30 họ ra lệnh đi ngủ bằng một thái độ vô cùng sỉ nhục. Chúng tôi như thể bọn trẻ mồ côi bị bỏ vào trại tế bần khắc nghiệt.

Trước đây, tôi hay nghe người ta nói về những nhà tù trong đó phạm nhân rất thoải mái vì họ được xem truyền hình, và ‘được sống sang trọng’. Nhưng có một điều mà người ta không biết. Đâu phải những thiết bị, tiện nghi đơn giản mang lại cho con người sự thoải mái mà là khả năng được lựa chọn như, ăn khi mình đói, tắm rửa khi mình muốn, đi lại hoặc trò chuyện thật khuya với người hợp với mình… đó mới chính là yếu tố duy nhất chúng ta thật sự cần. Nhưng ở đây điều đó đã bị tước đoạt. Tự do hành động theo ý muốn của mình là điều quan trọng nhất để phân biệt con người với loài cầm thú. Một khi quyền đó bị những kẻ mà trước đây ta chưa hề biết, những kẻ đạo đức chẳng hơn gì ta, tước hết đi, ta sẽ thấy nó vô nhân đạo không chịu được. Và nhà tù Thái Lan nổi tiếng là nơi tước đoạt nhân phẩm con người tàn bạo nhất thế giới.

Nơi chúng tôi ngủ ở tầng trên là một căn phòng kích thước chỉ bằng một hồ bơi, trong đó dồn vào 30 nhân mạng. Phòng không có giường, nền nhà được trải bằng rơm, tù nhân chỉ đủ chỗ ngồi chen vai nhau. Người nào người nấy mồ hôi nhễ nhại, mùi hôi thối xông lên muốn phát bệnh. Hình như xung quanh các thân thể co quắp này không còn chỗ cho một chút không khí. Một nơi thật gớm ghiếc, tanh tưởi, vừa nhìn thấy là tôi đã rụng rời. Ngọn đèn huỳnh quang trên đầu chúng tôi kêu o o liên tục. Tôi chẳng nhớ là mình có ngủ được hay không, nhưng tôi phải ngủ. Nếu cứ thức suốt đêm này qua đêm nọ, tôi không thể tưởng tượng rồi mình sẽ ra sao.

Tôi nhớ đêm đầu tiên ở trại Khỉ tôi đã khóc. Tôi chỉ khóc có hai lần, một lần nữa trong thời gian tôi ở Bangkok. Nhưng khi mặt trời mọc thì tôi không còn nhớ mình đã khóc như thế nào…

*

* *

Buổi sáng họ lùa chúng tôi đi tắm. Đứa nào cũng trần truồng như nhộng và mỗi người chỉ được tạt lên mình một ít nước lấy từ con sông gần đó. Nước sông bẩn thỉu, hôi hám, lềnh bềnh phân người và xác thối rữa của thú vật. Tại chốn này tôi được chứng kiến cách đối xử dã man của những tên cai ngục, đặc biệt họ dành cho tù nhân bản xứ. Mỗi tên cầm một cây gậy tre thật cứng và tự do nện vào tù nhân không chút thương xót. Một phạm nhân Thái, tôi chẳng biết anh ta đã phạm tội gì, bị đánh tàn bạo đến độ máu tuôn ra xối xả từ các vết nứt trên da thịt anh.

Riêng chúng tôi được đưa lên tầng trên để tiếp tục hỏi cung. Tôi chẳng biết họ hỏi gì; song những câu hỏi này cứ lặp đi lặp lại thấy mà ớn óc. Lão Già, Paul và tôi được chuyển sang trại số 4, nơi đây hầu hết là tù nhân nước ngoài. Tôi hy vọng ở đây chúng tôi được đối xử khá hơn ở trại vừa rồi, nhưng ở đâu cũng thế thôi. Phòng giam này nhỏ hơn song ít người hơn. Ở góc phòng có một cái hố đào dưới lòng đất được dùng làm nhà xí. Tất cả chất thải trong cơ thể con người được trút vào đó, rồi thỉnh thoảng mới được mang đi và tẩy rửa. Căn phòng rất ư là ngột ngạt.

Điều làm tôi hết sức ngạc nhiên là tất cả 24 người bị nhốt trong phòng này đều phạm một tội giống nhau: sử dụng ma túy. Tôi đã từng chứng kiến một phạm nhân Thái Lan suýt bị giết vì một tội không đáng kể, nhưng ở đây toàn là người ngoại quốc.

Sau này tôi mới khám phá ra ở Bambud ma túy được bán đầy rẫy. Và khi bạn có tiền thì muốn mua loại nào cũng có. Lúc bước vào tù thì tiền của chúng tôi bị lấy sạch, họ bảo để đem cất vào quỹ riêng của phạm nhân. Khi nào theo yêu cầu chúng tôi mới được rút ra nhưng có lấy được cũng thật hiếm hoi. Ở trại số 4 này có một cửa tiệm nhỏ, trong đó họ bán trứng, bánh mì, cá hộp, sữa hộp và gạo. Chúng tôi nấu thức ăn trên một cái bếp điện đặt ở góc phòng. Kể ra thế này là quá sang rồi, trừ khi bạn có dư tiền để mua heroin.

Ở trại này chúng tôi được quyền thuê luật sư. Luật sư của tôi là một thanh niên Thái, anh ta cho tôi biết họ đã định ngày xét xử tôi rồi. Tôi thấy mình nhẹ nhõm vì thoát được luật số 27 chết người. Hình phạt tôi sẽ lãnh có lẽ chỉ ngồi tù thôi. Tù đày trong chốn này, thật khó mà tưởng tượng nhưng còn hơn khi nghĩ đến cái chết. Tôi phân vân không biết mình có quen được không.

Sau đó không lâu chúng tôi được một anh tù người Trung Quốc cho biết là trong trại có một tên cai ngục chịu nhận hối lộ để hỗ trợ việc vượt ngục. Đó là một tin hứng thú nhất từ lúc tôi bị bắt đến nay. Nhưng khi điều tra thêm thì đó chỉ là tin đồn thôi. Theo chúng tôi quan sát việc tẩu thoát tương đối cũng dễ dàng. Lâu lâu thì họ mới đếm đầu người, giờ tất cả việc phải làm là làm sao vượt qua bức tường ngoài sân kia. Thấy có vẻ hơi nguy hiểm nhưng ý tưởng này cứ quanh đi quẩn lại trong đầu và quá hấp dẫn đến nỗi tôi không thể từ bỏ được.

Hôm sau, luật sư đến gặp chúng tôi. Tôi đã đề nghị với một trong số họ - một phụ nữ người Anh có vẻ rất đáng tin cậy và rất thông cảm mục đích của chúng tôi - rằng tôi cần 10.000USD thật khẩn cấp. Vị luật sư khá thông minh nên biết ngay ý định của tôi. Bà ta ngần ngừ và trả lời để xem có thể giúp được không. Tôi nói thêm tôi muốn tiếp xúc với gia đình bên Úc, tôi muốn báo cho họ biết mọi việc sẽ sớm ổn và khuyên họ đừng lo lắng gì cả.

Ngày hôm sau ba chúng tôi được đưa đến phòng giám đốc trại. Bà luật sư người Anh, người mà tôi cho là đáng tin cậy và thông cảm với mục đích của chúng tôi, đã đi thẳng đến đây báo cho họ biết chúng tôi đang dự tính đào thoát. Rõ ràng bà ta có ý tốt vì biết chắc nếu chúng tôi vượt ngục thì thế nào cũng chết. Lão giám đốc nổi giận đùng đùng ra lệnh xiềng chúng tôi lại bằng những sợi dây to hơn và chắc chắn hơn. Lập tức những sợi dây xích được mang ra và vừa được móc vào cổ chân chúng tôi thì lão ta ra lệnh tiếp: “Chuyển họ qua trại khác ngay.” Vậy là chúng tôi rời nơi này để đến Maha Chai. Mức độ an ninh ở đây chặt chẽ hơn.

Tôi đã từng nghe ở trại này có một trò chơi nổi tiếng. Trò chơi đó được diễn quá nhiều lần nên nó trở thành huyền thoại. Tôi chưa được chứng kiến tận mắt, chỉ nhìn qua các bức tranh vẽ của tù nhân: Mấy tên lính canh làm ra một trái banh bằng tre và rơm, kích thước đủ lớn để nhét một người nhỏ con vào trong đó. Ngày nào bọn cai ngục bày trò chơi thì họ chọn tên tù nào họ ghét nhất để tống vào trong đó và khóa lại. Xong họ đẩy quả banh lăn đi lăn lại vài vòng. Đó mới là màn mở đầu. Giờ thì đến trò chơi thực thụ: một con voi được đưa vào sân. Con vật đã được huấn luyện để chơi quả bóng này. Khi nghe người tù trong quả banh hét lên xin khoan hồng, thì con voi chơi hết sức mình bằng cách đập nhẹ vào quả banh làm cho nó lăn xa vài mét, rồi cứ như thế như thế… Nhưng voi là loài vật không kiên nhẫn, nó chỉ chơi được vài phút là chán ngay. Trò chơi lúc nào cũng được voi kết thúc bằng cách nhấc chân trước lên rồi hạ xuống ngay trên quả bóng. Cái giẫm chân của con thú nặng nề đó đã nghiền nạn nhân cho tới lúc máu và thịt xương trộn lẫn nhuyễn nhừ phụt ra ngoài. Tiếng rú cuối cùng đầy tuyệt vọng của người xấu số chìm trong những trận cười dã man của bọn cai ngục.