Chương 11 LARD YAO
Lard Yao ít nhiều gì cũng liên quan với Bang Kwang, nhưng cái cảm giác nằm ở nơi này hoàn toàn khác hẳn. Về vài phương diện thì nơi đây còn tệ hơn nơi khác vì tù nhân toàn là người bệnh hoạn. Tôi tin chắc rằng trên đời này có bao nhiêu thứ bệnh đều quy tụ hết nơi đây. Trong các bức tường vây chặt là những con bệnh, bệnh về thể xác lẫn tinh thần. Quả thật, nơi này như một nhà thương điên. Ban đêm người ta nghe nhiều loại âm thanh vang lên như trong những phim kinh dị. Thỉnh thoảng có thể nói, tôi còn nghe được tiếng nấc vỡ vụn của một người đang hấp hối, của người mà cuộc sống sắp bắt đầu lìa khỏi thân xác họ.
Tôi dự tính chỉ ở đây cho đến khi tương đối thấy bình phục, nhưng một việc khốn nạn đã xảy ra quá sớm khiến tôi phải ở lại thêm 9 tháng nữa.
Một buổi sáng nọ có một anh tù Đức vì quá quẫn trí nên la hét và đập phá lung tung. Mấy tên lính chạy đến mở cửa phòng thì bất ngờ anh ta nhào ra đấm họ túi bụi. Thật sự, anh ta chỉ muốn phá cửa để tìm đường thoát ra khỏi trại thôi. Nhưng chưa đến vài giây sau khoảng mười lăm tên lính khác cầm gậy và dùi cui chạy ùa xuống hành lang tiến về phía anh ta. Bọn chúng đập anh tơi tả và mãi một lúc lâu mới áp đảo được. Đó là lúc anh đã ngã gục dưới muôn vàn cú đánh. Nhưng bọn chúng vẫn chưa chịu buông tha, chúng tiếp tục đập cho đến khi người anh bẹp dí dưới đất. Các anh tù khác đứng quanh đấy nhìn chằm chằm, bất động, như thể họ đang xem một cảnh trong phim truyền hình. Và cứ thế chúng đánh cho đến khi da thịt người này rách ra và xương cốt hầu như gãy nát. Trước cảnh tượng dã man, đầu gối tôi run rẩy vì cơn giận bốc lên cực độ. Cho dù biết trước hành động của mình là ngu ngốc nhưng tôi không thể nào đứng yên được nữa. Tôi không đủ can đảm nhìn anh Đức quằn quại dưới những chiếc dùi cui kia cho đến chết. Thế là tôi nhảy vào lôi mấy tên lính ra và hét bảo chúng dừng tay. Đồng thời tôi cũng gào mấy anh tù đứng xung quanh giúp một tay, nhưng họ vẫn đứng lặng như phỗng.
Nỗ lực của tôi chẳng mang lại tí hiệu quả nào. Bọn lính đẩy tôi ra và quay lại nghiền anh Đức thành một đống thịt bầy nhầy. Không nhịn được nữa, tôi bắt đầu tung ra mấy quả đấm vừa đúng lúc chúng quay mặt lại. Một thằng cầm dùi cui đập ngay vào mặt làm tôi ngã xuống thềm. Tôi cố trườn ra khỏi đám lộn xộn này vì không muốn bị đòn như anh Đức kia, nhưng chưa kịp thì một cú khác giáng ngay vào đầu, tôi lại ngã xuống lần nữa. Kinh hoàng, tôi đưa hai tay lên van xin chúng dừng lại. Lúc bấy giờ anh Đức đã bất tỉnh và tất cả sự chú ý của chúng đều đổ dồn vào tôi. Tôi sợ điếng người vì thấy mình sắp lãnh một trận đòn dã man như tôi vừa chứng kiến, nhưng ngay khi đó tên quản giáo xuất hiện. Lúc tôi còn nằm dưới đất, bọn lính xúm nhau giải thích cho ông ta sự việc đã xảy ra. Thấy tôi quá quan tâm đến anh Đức nên ông ta bảo tôi đứng lên và nói rằng ông sẽ có trách nhiệm về sức khỏe của anh Đức, đồng thời ra lệnh tống hai chúng tôi vào phòng hình phạt.
Hai đứa tôi được đưa xuống cuối dãy nhà, chỉ có mình tôi là bước được, riêng anh Đức chúng phải xốc nách lôi đi. Bọn lính thừa biết đầu anh ta đã sưng vù lên nhưng khi lôi đi dọc hành lang chúng nó cố tình kê đầu anh lên vỉ sắt dưới sàn nhà. Mỗi lần bị kéo qua tấm vỉ này, đầu anh ta giật tưng lên vì đau đớn. Chúng quay lại cười rúc rích với nhau. Và như thế anh bị lôi đi lôi lại trên hơn hai lần, bây giờ hoàn toàn bất tỉnh. Anh ta không còn điều khiển hệ tiêu hóa của mình được nữa và máu từ hai tai anh túa ra - mọi hình phạt lúc này thật vô ích. Đấy chỉ là cách nuôi dưỡng thêm lòng căm thù của mấy tên lính gác mà thôi.
Đến cuối hành lang, chúng mở cửa xà lim và ném anh ta vào đó. Còn tôi thì bị đưa ra phía sau tòa nhà, chúng lấy xích xiềng mắt cá chân tôi lại và đem qua một xà lim khác không xa chỗ đó mấy. Tôi kinh hãi nhìn căn phòng tối om không có tí ánh sáng nào, chỉ vỏn vẹn có bốn bức tường. Rướn mắt nhìn vào bên trong, tôi thấy có một cái vòng sắt gắn sẵn trên tường, bọn chúng xô tôi vào và móc sợi xích ở chân tôi vào cái vòng sắt đó nhưng chúng chỉ để chùng ra có vài phân thôi. Thật là ngu ngốc, tôi cứ tưởng rằng chúng nó nhầm nên chỉ cho chúng thấy nhưng chúng xúm nhau bò ra cười rồi bỏ đi sau khi đóng sập cánh cửa lại. Mọi vật trở nên tối đen. Chân tôi đã gắn chặt vào tường như thế này nên không làm sao nhúc nhích được. Phòng không có giường, chỉ đúng cái nền bê tông, tôi cố gắng đặt lưng xuống nhưng không tài nào nằm được vì chân tôi bị xích lệch vị trí, chỉ còn cách dựa vào tường ở tư thế nửa như ngồi xổm. Bấy giờ tôi không còn tâm trí nào để nghĩ đến việc khác ngoại trừ tư thế và dáng vẻ của mình lúc đó. Căn phòng tối om như mực, tôi chẳng nhìn ra cái gì xung quanh. Lối cầm tù như thế này là quá tuyệt hảo rồi, chắc không còn cách nào hơn thế nữa!
Không làm sao diễn tả lại hết thời gian tôi bị giam ở đây. Khó thật! Có lẽ các bạn chỉ bỏ ra một vài phút để đọc đoạn này nhưng tôi thì phải ngồi trong tư thế nửa chồm hổm suốt cả tháng trời. Làm sao tôi có thể truyền đạt đến các bạn cái khái niệm đó? Không có cái gì để đo đạc thì làm sao tôi nói để các bạn thông cảm? Cách tiếp cận duy nhất với kinh nghiệm trên là các bạn mỗi ngày bỏ ra một phút đọc đi đọc lại những gì tôi đã viết và đọc như thế suốt một tháng. Nhưng có lẽ chẳng ai làm được điều này mà không hóa điên vì thất vọng cả.
Mỗi buổi sáng, lính gác mở cửa, tháo xiềng và dẫn tôi đến xà lim của anh Đức. Ánh nắng bên ngoài làm tôi nhức mắt, tôi phải nhắm nghiền lại trong suốt thời gian bước ra ngoài. Chúng nó bảo tôi mang cơm đến cho anh Đức, cơm phải đặt dưới đất như cách cho chó ăn. Căn phòng anh cũng tối quá, tuy không nhìn thấy rõ hoàn toàn nhưng tôi cũng biết là chúng muốn đánh anh cho đến chết. Gương mặt anh không còn ra hình thù gì nữa vì xương quai hàm bị gãy nhiều chỗ và chiếc mũi méo lệch qua một bên, người như đông lại vì máu me xung quanh anh đã khô cứng. Anh nằm trên sàn nhà, rên lên những tiếng rất kỳ quặc.
Tôi đút cơm vào miệng và giục anh ăn nhưng anh không thể nhấc đầu lên được. Anh cố gắng thều thào với tôi vài câu tiếng Anh, song tôi chẳng hiểu gì cả, lúc bấy giờ tôi nhận thấy anh ta cũng gần chết rồi.
Chân tôi vẫn còn bị móc vào cái khoen trên tường, nhưng bấy giờ chúng đành nới lỏng ra đôi chút để tôi có thể tự với lấy thức ăn. Bát cơm mang đến và đẩy vào mỗi ngày một lần dưới sàn nhà như cho chó ăn. Họ phát cho tôi một tấm chăn đắp để chống lại cái lạnh toát ra từ nền bê tông. Tôi thuyết phục được một tên lính kiếm thêm vài cái nữa, đổi lại tôi đã cho hắn mấy gói thuốc lá. Những chiếc chăn được gấp lại và lót trên nền gạch nhưng vẫn còn quá lạnh. Hai vai và mông tôi bầm tím. Cầu tiêu thì vẫn là một cái hố đào sâu dưới đất, mùi hôi thối xông lên nồng nặc. Tôi cố gắng hạn chế nước trong thùng bằng cách sau khi rửa ráy để dành lại dội cầu. Có một lần nước hết sớm quá, tôi xin thêm thì tên lính dửng dưng trả lời: “Thật đáng tiếc!”.
Trong bóng tối đen như mực thế này, nếu bạn có cố gắng giương mắt để định hình đồ vật thì cũng vô phương, bạn chẳng nhận ra gì hết. Tất cả chỉ là những cái bóng lờ mờ thôi, và đôi khi tôi tưởng đó là những hình thù ma quái. Tuy vậy, tôi có thể hình dung được bát cơm hàng ngày họ đẩy vào cho tôi, ngay chỗ mà họ vẫn đặt nó cho dù lúc bấy giờ nó không có ở đó.
Cái phòng này đã không đủ chỗ cho một người vậy mà họ còn tống thêm vào một người nữa. Đêm tối đen, tôi lờ mờ thấy một dáng người to lớn đang cử động như một đám mây trước mắt. Một người cũng bị xiềng và móc dính trên vách như tôi nên chúng tôi không thể nào tránh va chạm nhau.
Ngay khi được thả khỏi Lard Yao, họ đưa tôi trở lại Bang Kwang và ở đây tôi được phép tháo bỏ xiềng xích, sợi dây đã quấn quanh mắt cá chân tôi suốt 9 tháng liền. Trong thời gian tôi vắng mặt, trại Bang Kwang có một sự thay đổi khá quan trọng: Tù nhân bây giờ được viếng thăm thường xuyên bởi những người lạ hoắc. Họ có quyền chọn trong bảng danh sách, tên tù nhân có kèm theo quốc tịch, người mà họ muốn gặp. Nơi tiếp khách là một bãi cỏ nằm phía bên phải của lối vào phòng hình phạt gần sân thể dục. Thỉnh thoảng mấy tên lính hay chơi bóng đá trên mảnh sân nhỏ xíu này, còn tù nhân thì đứng xung quanh xem. Trong những buổi thăm viếng này, tôi gặp được ông bà Charles Holmes, họ là những nhà truyền giáo người Anh. Hai ông bà này dùng phần lớn thời gian để đến thăm các trại tù và giúp đỡ tù nhân về mặt tinh thần. Không biết tôi đã gặp hai người này trước đây chưa hay chỉ mới đây thôi. Hai ông bà thường mang thức ăn đến cho tôi và rất tận tụy trong việc thực hiện những yêu cầu của tôi. Từ đó họ bắt đầu đến thăm tôi đều đều. Để đáp lại lòng từ thiện của họ, điều duy nhất là tôi phải đọc Kinh Thánh. Ông bà ấy mang vào cho tôi một quyển kinh được sao chép lại. Họ yêu cầu tôi hãy bắt đầu đọc phần nói về Daniel trước, một nhân vật bị bỏ qua đêm trong chuồng sư tử nhưng vẫn sống sót nhờ tin vào Chúa.
Trong Kinh Thánh bao gồm những chuyện bạo lực và tra khảo không được kể ra. Nạn nhân thường là những người phạm luật. Chỉ khi nào họ biết ăn năn, hối lỗi thì mới được tha tội và được yêu thương. Có một chương khiến tôi tò mò, trong đó nói về Job, một bầy tôi trung thành bị Chúa bắt phải chịu những hình phạt và những mất mát không thể tả được. Lý do Người làm thế là để thử xem Job có nghe lời xúi giục của quỷ Sa Tăng chống lại Chúa hay không.
Nghiền ngẫm tôi thấy Job và tôi có nhiều điểm giống nhau. Hai chúng tôi đều là những thằng thiếu suy nghĩ.