← Quay lại trang sách

Những kẻ lãng mạn

Trời đang tối dần.

Bầu trời mùa xuân ẩm ướt khiến lòng người se lạnh.

Đạt trầm ngâm nhìn ly cà-phê đang bốc khói. Nhạc của quán đang chạy bản Historia ae un amor. Chiếc bàn gỗ vuông nhỏ vừa đủ để đặt hai ly nước, một bình hoa nhỏ và một lọ đường. Đạt người nho nhã thư sinh. Đôi mắt anh nhìn sang phía cô gái ngồi đối diện. Cô có nét mặt huyền bí như người Ai Cập. Đôi bàn tay nhỏ nhắn khẽ đặt trên mép bàn. Cô gái tên Uyên.

Họ ngồi như thế nhìn ra đường phố rất lâu. Mỗi người dường như đều đang trôi đi về một phía nào đó xa xôi. Họ bồng bềnh trôi vô định, không biết như thế liệu có đến một đích nào không.

Lát sau Uyên hỏi:

- Anh đang suy nghĩ gì thế?

Đạt cười:

- Không. Anh đang nghe nhạc. Mỗi lúc nghe giọng Laura Fygi hát bài này, anh có những cảm giác rất lạ.

Uyên nhấp một ngụm chanh leo mát lạnh.

- Em không hiểu gì về nhạc ngoại. Nghe thì cũng thấy thích. Nhưng em thích Quang Linh hát những bài mang châ't dân ca.

Nốt cuối cùng của bản nhạc dừng. Phin cà phê của Đạt cũng đã giỏ hết những giọt cuối. Đạt nhìn Uyên:

- Em cứ giữ nguyên bản gô'c của mình như vậy cuộc sông sẽ dễ chịu hơn nhiều. Có lẽ nhiều năm qua anh đã rất sai lầm. Anh sông không thực tế, nhưng lại khá thực dụng.

Uyên lắc đầu:

- Em không hiểu.

Đạt cười:

- Anh nghĩ rằng làm thằng đàn ông nếu như không có gì trong tay thì sẽ không bao giờ có được một cuộc sống đúng nghĩa của nó. Nhưng cái trong tay đó anh lại quy ra bằng tiền. Vì thế mà anh thất bại. Anh theo đuổi một hình ảnh với anh là lý tưởng. Nhưng...

- Chị Mai?

-... Nhưng anh cứ đứng xa xa mà chiêm ngưỡng hình ảnh ấy mà không lao vào gần để giúp cho hình ảnh ấy không bị sứt sẹo. Ngoảnh đi ngoảnh lại, dã trôi qua bao nhiêu năm tháng rồi.

- Bây giờ vẫn kịp mà anh. Chị ấy cũng đã quá mệt mỏi với những gì xảy ra với mình. Nếu anh vẫn còn tình cảm...

- Không kịp nữa. Cái gì đã qua thì đành cho nó qua đi thôi. Anh nghĩ nếu mình sóng ngay thẳng và có ý chí thì rồi đời sẽ đem đến những điều tốt dẹp cho mình. Anh sẽ tập trung vào chuyện làm và mở rộng thị trường bưu thiếp. Hay lắm dấy em ạ. Giá như có được một quản lý như em thì tốt biết bao. Vì anh còn dự định lớn hơn chuyện làm bưu thiếp...

- Anh đừng mắc sai lầm về nhìn người nữa đấy.

- Không, chính em mới cần phải cẩn thận. Anh thấy cậu bạn tên Dân của em không đơn giản đâu. Cậu ấy chưa đủ năng lực quản lý cửa hàng bên em. Điều này nhắc em chắc không thừa. Em phải quan sát để ý và cảnh giác.

Uyên cười:

- Anh làm như là một vụ trinh thám â'y. Nhưng cửa hàng ấy là của chị Mai mà.

- Từ bao năm nay anh đã coi việc của Mai như là trách nhiệm của anh rồi. Nay lại có em bên đó. Em đừng có ảo tưởng nhiều về một kẻ đã có tiền án tù tội như cậu Dân.

- Anh ấy bị oan mà.

- Nhưng xuất thân của cậu ấy chỉ là một anh nông dân đi làm thuê. Làm sao đủ năng lực để quản lý một cửa hàng. Sẽ có rất nhiều mối lợi quyến rũ. Rồi thì cuộc sống trong tù, cuộc sôrig nghèo hèn trước đây luôn treo lơ lửng trong lông cậu ta. Khĩ có một mối lợi nào đó khả dĩ, cậu ta sẽ không đủ bản lĩnh đê’ gạt đi. Biết đâu lại mắc vào vòng tội lỗi... Nhưng, anh xin lỗi em nhé. Anh muôn em không bị cuộc dời đen bạc làm mất đi sự trong trẻo.

- Anh yên tâm, em luôn cố gắng học hỏi để giữ cho mình phần trong trẻo.

Lúc đó có một cậu bé đi vàọ quán. Trên tay cậu ta là một giỏ hương. Nhân viên quán chạy ra:

- Hôm nay chỉ lấy vài bó thôi. Còn nhiều hương lắm.

Đưa hương xong cho quán, cậu bé tần ngần nhìn quanh, rồi tiến lại gần Đạt và Uyên:

- Anh chị mua cho em thẻ hương.

Nhưng Đạt xua xua tay không để ý. Chỉ có Uyên là chăm chú nhìn cậu bé. Nét mặt cậu hênh hếch thật ngộ.

Cậu bé đưa hương xong cho quán quay ra lên xe. Nhưng cái xích xe bị tuột. Cậu loay hoay kỳ cạch tra xích xe trước mặt quán.

Chừng như cậu bé đã bâ't lực trước cái xích ngang bướng, mắt nhìn nháo nhác xung quanh.

Uyên chạy ra. Đạt cũng dứng lên, đi ra:

- Này em, xe làm sao vậy?

Cậu bé ngại ngùng:

- Xe của em, cái xích xe nhiều chuyện quá anh ạ.

“ Nào để anh xem cho nào.

- Thôi, anh cứ mặc em, xích bẩn lắm anh ạ.

- Nhóc con, mặc em thì bao giờ mới đi được? Xe đạp ngày trước anh đi mãi, có gì mà ngại. Nhóc có biết cái bài hát Xe đạp ơi không? Thời sinh viên là anh mê cái bài hát ấy lắm. May mà xe đạp không thành tri âm tri kỷ.

Cậu bé nhỏn nhẻn cười:

- Anh đi xe đạp thì buồn cười lắm nhỉ?

- Có gì mà buồn cười? Ngày trước, anh cũng phải bươn chải lắm đâ'y chứ.

Uyên nhìn cái thúng buộc sau xe, hỏi:

- Em đi bán những gì vậy?

- Em chỉ đi bán hương thôi ạ.

Xích xe đã ăn khớp. Cậu bé rạng rỡ:

- May quá. Em cám ơn anh chị ạ!

Đạt gật đầu:

- Cậu vẫn chưa nói hết. Cậu bán hương thế nào nhỉ?

- Em vào các nhà hàng lớn rao hương.

- Họ cũng mua à?

- Vâng ạ. Ngày nào những quán hàng như quán này cũng thắp ít nhâ't một nén hương. Có mâ'y nhà hàng thích hương của em bán lắm. Họ nói hương thắp có lộc. Chỉ đợi mua hương của em.

- Thế lấy hương ở đâu?

- Mẹ con em tự làm lấy mà bán đấy chứ.

- Cậu này giỏi. Thế mới là thế hệ tương lai của nền kinh tế thị trường.

- Nhưng hương nhà em làm cũng chỉ vừa phải cho hai mẹ con em sống thôi anh ạ.

Đạt nhìn cậu bé:

- Thế nào là vừa phải, anh em mình còn chưa bàn đến vấn đề này. Lúc nãy em nghĩ sao mà lại mời anh mua hương? Em không thấy bọn anh đang ngồi uống nước, sau đó còn đi chơi? Ai lại cầm hương dạo mát bao giờ?

Cậu bé xịu mặt lại, im lặng. Rồi mạnh dạn:

- Mấy hôm nay nhà em bị thất thu. Nhà hàng nào cũng mua rất ít vì họ nói tháng này buôn bán ế ẩm quá. Lẽ ra bây giờ đang là mùa hương.

Đạt cười:

- Nào xem hương bán trong mùa ra sao, để anh mua đỡ cho. Không ngờ một cậu bé mà cũng biết cách tiếp thị như thế.

Uyên và Đạt cầm những bó hương lên tay.

Đạt chợt quyết định:

- Hay thế này nhé. Hàng tháng, em cũng mang hương đến cho nhà anh như các nhà hàng kia, có điều là anh thắp ít hơn họ. Anh cũng chịu khó hương khói đấy. Rồi anh sẽ giới thiệu thêm mấy nhà nữa mua cho em.

Mắt cậu bé sáng lên.

Uyên hỏi:

- Thế em vẫn đi bán hương cho các nhà hàng à?

- Vâng ạ!

- Em tên là gì vậy?

- Em tên là Sông ạ.

- Tên lạ thế?

- Nhà em ở sát sông Hồng mà.

Nó giở luôn cuốn sổ ra, ghi:

- Anh chị ở địa chỉ nào ạ?

*

Sông đạp chiếc xe đạp cà tàng với chiếc thúng buộc đằng sau xe đã hết sạch hương. Quyển sổ treo lủng lẳng trước ngực, nhịp theo nhịp đạp của cậu. Gương mặt cậu sáng bừng vì đang rất vui.

Trăng toả sáng.

Nhà hai mẹ con nằm khuất trong một ngõ nhỏ lầy bùn và đất bột. Đây là khu nhà nằm ven sông Hồng, gần cầu Chương Dương. Căn nhà nhỏ nằm chơ vơ, hầu như không có gì ngoài những thứ dùng làm hương và một vài thứ dùng trong sinh hoạt tối thiểu. Những bó hương san sát phơi khắp sân làm cho căn nhà sáng rỡ hẳn lên

Sông ào vào sân nhà, dựng xe, gọi toáng lên:

- Mẹ ơi! Hôm nay lại có thêm một khách hàng mới nhé.

Một người phụ nữ nhỏ bé, gương mặt khắc khổ nhưng đôn hậu chui từ trong góc bếp ra, mặt đầy bụi hương:

- Thế à? Con giỏi lắm.

Nó cãi:

- Giỏi gì mà giỏi. Con vẫn chưa giải được bài tập. Đi bán hàng cứ sốt ruột. Khi nào con mang hương đến cho anh Đạt, con sẽ nhờ anh ấy dạy toán.

- Anh â'y là thầy dạy học à?

- Là con nom anh ấy thông minh thế, chắc phải học giỏi chứ?

Sông ngồi chôm chệ trong nhà như một ông chủ con. Nó lật lật cuốn sổ, mặt hân hoan. Mẹ nó vừa bê hương, vừa dài giọng:

- Ai người ta có thời gian dạy cho cón? Người ta còn làm ăn, thừa sức đi dạy cho mấy đứa nhóc con làm gì.

- Nhưng con nhất định phải học thật giỏi. Sau này lớn lên mở công ty làm hương cho mẹ đỡ vâ't vả. Mẹ nhỉ?

- Rõ thật chán. Ăn hết bao nhiêu gạo nữa â'y chứ.

- Nhất định sau này con sẽ làm cho mẹ tự hào về con.

- Mẹ chỉ mong con có chữ để đừng thua người. Mẹ nghèo quá, khổ thân con.

- Mẹ, con sẽ đi bán thật nhiều hương.

Con sẽ đến các nhà trong khu tập thể nữa. Những nhà hàng con đưa hương cho họ, nhà nào cũng nói có lộc lắm. Hương của mẹ làm đúng là có lộc thật đấy mẹ ạ. Sau này con hứa với mẹ có đi đâu học cũng cứ về làm hương với mẹ.

Những que hương được se bột hương vàng óng. Màu dỏ của que hương lẫn màu vàng của bột hương dưới ánh trăng rực lên cả một góc sân.

Phía ngoài, dòng sông Hồng chảy lấp lóa.

*

Người đàn bà tên Mai mơ thấy chồng cũ cười sằng sặc chỉ tay về phía chị mà xỉa xói:

- Cô là con đàn bà lăng loàn...!

Mai ôm mặt:

- Không...! Anh đã bỏ rơi tôi...!

Mai chạy qua râ't nhiều vùng đất. Ngã rồi lại vùng dậy chạy tiếp. Rồi có ai dó đỡ chị dậy. Chị nhận ra Dân. Một gương mặt đàn ông gần gũi với chị lâu nay.

Tiếng Dân vang trên mặt phố:

- Chị rất đẹp! Chị hãy sống cho mình...! cho mình...! cho mình...!

Mai vùng dậy sau cơn mê hoảng. Mồ hôi đầm đìa trên mặt.

Chị nhìn quanh căn nhà. Điện từ ngoài phô' hắt vào như ánh sáng của thế giới hồ ly tinh. Chị chợt thấy bóng mình lẻ loi trên bức tường trắng.

Cũng vào khoảnh khắc ấy, người đàn ông trẻ tên Dân đóng cửa hàng lại đi lang thang trong đêm. Anh ta đi như người mộng du. Cơn thèm khát của dàn ổng dâng trong cơ thể trai trẻ.

Đường phố vắng lặng. Thi thoảng có một chiếc xe chạy ngang qua. Một chiếc xích lô trờ tới:

- Đi không?

Dân nhìn ông già với vẻ mặt lạnh băng khắc khổ. Ông già đạp xích lô nhìn soi vào bộ mặt biến dạng của Dân, rồi hoảng hốt đạp mạnh bàn đạp, đi rất nhanh khỏi gã trai không biết là dân xã hội đen loại gì.

Dân ngửa mặt nhìn trời đêm, tính toán. Rồi quyết định gõ cửa nhà Mai.

Khi ấy Mai đang chưa thoát ra khỏi cơn mơ hồ ly tinh. Chị đơn độc ngồi trên chiếc giường phủ ga hồng quyến rũ. Mai giật mình khi nghe có tiếng gõ cửa. Tiếng gõ ban đằu còn dè dặt, e ngại. Sau mạnh mẽ, hối thúc.

Mai mở cửa, ngạc nhiên.

Trước mặt chị là gã trai dục vọng đến căng cứng. Trong ánh sáng điện hồ ly tinh gương mặt anh ta ánh lên vẻ đẹp đàn ông man dại, được phô ra với vẻ trong trẻo của một gã trai tân dầy chất đồng quê.

Mai run bắn.

Ngay cả Dân cũng run không kém. Nhưng anh ta đã bước một bước qua ngưỡng cửa. Tay Dân với lây bàn tay Mai đang bíu vào cánh cửa.

*

Sau cái đêm đó vài tháng (có biết bao sự kiện đã xảy ra với những nhân vật trong câu chuyền của tôi), Mai đi lang thang trên đường. Chị không biết mình đang ở trong trạng thái nào. Trong bụng Mai dội lên những cơn quặn thắt. Rồi chị quỳ xuô'ng nôn khan.

Uyên đi xe trờ tới. Cô hốt hoảng gọi:

- Chị Mai! Chị Mai ơi!

Mai ngẩng lên. Cười qua hàng nước mắt.

Uyên dừng xe, xốc Mai dậy:

- Chị lại thảm hại đến thế này cơ à?

Mai cười:

- Tôi thảm từ lâu rồi, cô không biết dấy thôi.

- Em biết rồi. Anh Đạt nói hết cho em biết từ lâu rồi. Nhưng em cứ nghĩ chị loăng quăng cho vui. Ai ngờ lại gắn bó thật với con người đây.

- Sao hắn lại dám lừa dối tôi? Tôi thua gì cô? Hắn đi tù ra, tôi cho hắn làm quản lý. Chiều chuộng hắn hon cả ông chồng ngày trước. Thế mà hắn bịt mắt tôi để làm tiền tôi. Lại còn môi giới gái bao nữa. Cả cô và tôi. Uyèn cá, em bảo chị có hay ho không? Hay là ông trời bịt mắt trừng phạt chị?

- Chị nói nhảm cái gì thế. Đi lang thang trên phố nói năng lảm nhảm chẳng ra làm sao. Nhỡ ai quen nhìn thấy thì còn ra thể thống gì. Phải biết thương thân mình chứ. Tội gì hành hạ mình? Chị lên xe em đưa về. Ngày mai em đưa chị đến bệnh viện giải quyết cái món trong bụng. Rồi nhìn lại mặt anh Đạt xem có đáng cho chị gửi thân không?

Mai cười:

- Đừng nhắc anh Đạt nữa. Đã không có duyên thì mãi cũng thế thôi. Muộn rồi! Chị lãng mạn, muốn giữ cái thai để sống với hắn. Bây giờ to quá rồi.

- Bao lâu rồi?

- Gần bốn tháng.

- Trời ơi! Ngu ngóc, ngu ngốc, ngu ngốc quá thể! Nhà quê hạ lưu quá thể!

Cái xe của Uyên cũng loạng choạng suýt đổ.

Chiều muộn. Nắng đã nhạt.

Những chiếc xe chạy rầm rầm trên cầu Chương Dương không làm kinh động đến góc sông này. Bên cạnh bến sông Hồng, gần nhà Sông, người ta nhìn thấy ba người: Uyên, Sông và Đạt.

Đạt đang hút thuốc. Còn Sông thì che mắt nhìn về phía có con thuyền đang trôi xa dần. Mái tóc của nó còn dính lấm tấm những bụi hương vàng óng dưới ánh chiều tà.

Uyên hỏi:

- Anh Đạt, có lần anh đã bảo em, nếu em muốn sang làm bên anh thì...

- Thì anh sẵn sàng đón em, giao cho em quản lý luôn cửa hàng cho anh. Em sang nhé. Anh sẽ rất bận. Chuyện riêng đã rút của anh khá nhiều tâm lực. Anh cảm thấy mình nên định hướng lại cuộc đời thôi.

Đạt ném điếu thuốc xuôhg nước.

Uyên nhìn theo điếu thuốc:

- Em sẽ suy nghĩ nghiêm túc chuyện đó.

Nhìn điếu thuốc lá mất dần trong làn nước, Uyên nói với Đạt mà như với chính mình:

- Người ta bảo đứng bên dòng nước mà ném được hòn đá càng xa thì mọi nỗi đau khổ sẽ càng nhanh tan biến.

Đạt cúi xuống nhặt một viên đá nhỏ:

- Anh sẽ nghe lời em. Ném hết những ưu phiền xuống dòng sông kia. Ném hết những tháng năm ngớ ngẩn. Ném hết những kỷ niệm buồn...

Đạt vung tay ném.

Sông cũng cúi xuống nhặt một hòn đá:

- Em cũng ném hết những gì xui xẻo cho hai mẹ con em xuống sông nhé. Ném hết đi chị Uyên.

Uyên mỉm cười:

- Nào, ném thi nhé. Xem ai sẽ được may mắn nhất. Ai sẽ chóng quên nhất những chuyện buồn?

Chỉ còn nghe thấy tiếng cười của họ.

Sông Hồng vào mùa xuân nước sóng sánh màu ngọc.

-9/1/07-