CHƯƠNG 5
Họ gặp rắc rối rồi. Michael đứng bên cửa và chào đón hàng dài những người họ hàng anh đã không gặp trong nhiều tháng trời. Anh đã ngờ là bữa tiệc tối thân mật chẳng có gì to tát rồi sẽ kết thúc trong thảm họa. À, với anh thì chẳng sao nhưng với Maggie khốn khổ thì có. Famiglia anh đang vây xung quanh cô với kiểu ồn ào đầy thân mật chỉ dành riêng cho người nhà. Các anh chị em họ của anh mang theo vợ, chồng, bạn gái, bạn trai cùng bambinos[40]. Những người láng giềng và vài phụ nữ từng theo đuổi anh trong nhiều năm cũng đến vì tò mò muốn nhìn mặt kẻ chiến thắng. Với anh, đây là buổi tối đặc trưng tại nhà mẹ mình.
Với Maggie, nó hẳn phải là địa ngục.
Anh lắc đầu và cố không bật cười. Cô đang bị kẹt trong góc với vài cô em họ của anh, mái tóc màu quế như một ngọn hải đăng sáng lên trong căn phòng với hầu hết những người có mái tóc đen và làn da ô-liu. Chiếc đầm cô mặc ngắn và gợi cảm, chân váy ngắn trên gối phô bày đôi chân dài miên man. Cách phối màu giữa đỏ và vàng sáng trên làn vải tinh tế khiến cô thật nổi bật trong vòng người đang xúm xít vây quanh. Chiều cao của cô luôn gây ấn tượng, nhưng cô chỉ với bằng phần lớn các em họ anh trên đôi guốc đỏ bảy phân của mình. Có điều gì đó về đôi giày của cô quyến rũ anh khác hẳn với bất kỳ đôi giày phụ nữ nào khác. Gần như đôi giày của cô đang mời gọi đến đây và thử xem cô có xấu xa thật không.
Anh rót đầy ly rượu của mình và trò chuyện cùng những người quen cũ trong khi vẫn dõi mắt theo cô. Anh cứ nghĩ cô sẽ thể hiện sự xa cách đầy lịch sự với gia đình anh, nhưng mỗi khi ánh mắt anh bắt gặp hình bóng cô, cô đều đang cười hoặc chăm chú lắng nghe nhiều câu chuyện cùng lúc bên tai mình. Bị thu hút, Michael nhích dần về phía cô.
Chắc chắn anh biết cô có phong thái giao tiếp chuyên nghiệp và thoải mái trong quan hệ công việc. Anh chỉ không mong đợi cô cởi mở như vậy trong trò lừa gạt này. Tuổi thơ của cô lớn lên trong một gia đình lạnh lẽo và từ sâu trong cô toát lên sự xa cách. Cô khoác nó lên như một chiếc áo choàng, thứ mà anh đã nhận ra ngay khoảnh khắc cô bước vào nhà hàng vào buổi hẹn giấu mặt của họ. Nhưng tối nay có thứ gì đó thật khác.
Anh quan sát cô trong khi ông chú Tony của anh đang bàn chuyện về cửa hàng - vấn đề với nhà cung cấp và tiền thuê nhà tăng cùng khả năng sở hữu bất động sản. Anh gật đầu, chỉ lắng nghe phân nửa, nửa còn lại ngóng sang cô vợ hờ của mình.
“Sao chị làm được vậy?” Em họ Brianna của anh đang thì thầm với Maggie. Con bé nhắc anh nhớ đến cách người ta nhỏ giọng xuống một cách bản năng khi nói ra từ “ung thư”. Câu hỏi nghe như một phát súng đinh tai. “Michael đã luôn tránh né chuyện hôn nhân. Chị biết đấy, anh ấy có danh tiếng trong chuyện đó.”
Môi Maggie giật giật. “Thật sao? Loại danh tiếng nào vậy?” Brianna nhìn quanh và cúi gần lại. Michael giấu mình đằng sau tấm lưng rộng của chú Tony. “Anh ấy yêu thích việc theo đuổi. Có vẻ như anh ấy thích quyến rũ một người phụ nữ - càng nhiều thử thách anh ấy càng hăng hái trong việc giành được tình cảm của cô ta. Sau đó, ngay sau khi cô ta đã vào tròng, rầm.”
Maggie giật người lại. “Rầm? Rầm là sao?”
Tiếng thì thầm vang lên lần nữa. “Anh ấy rời bỏ cô ta. Đau khổ, bị quyến rũ và bị bỏ rơi.”
Cơn giận dữ quét qua anh trước cái ấn tượng kiểu đó của cô em họ. Dios, anh đã bao giờ được nghỉ ngơi chưa vậy? Anh không bao giờ dụ dỗ một người phụ nữ, vậy mà danh tiếng đó đeo đuổi anh tới tận đất Mỹ. Nick đã từng dò hỏi anh rất nhiều lần về những lời đồn thổi trước quyền năng của anh với phụ nữ và một thời gian, anh ấy lo sợ rằng Alexa sẽ dễ dàng bị quyến rũ trước anh đến thế nào. Michael bước thêm một bước tới gần và lắng nghe câu trả lời của cô.
Maggie tặc lưỡi. “Khủng khiếp làm sao! Có lẽ đó là lý do tại sao anh ấy kết hôn với chị. Lạ thật đấy!”
Mắt Brianna mở to. “Cái gì lạ cơ? Kể cho em đi. Chúng ta giờ là gia đình rồi - bí mật của chị an toàn với em.”
Maggie hít sâu một hơi và liếc quanh như thể lo lắng có ai đó nghe lỏm. Tiếng thì thầm của cô cũng nhỏ như của em họ anh. “Tất nhiên là chị từ chối ngủ với anh ấy cho đến khi anh ấy kết hôn với chị.”
Michael nghẹn luôn miếng bánh mì bơ tỏi. Khi đã hồi phục, anh nhìn lên và trông thấy nụ cười tinh quái của Maggie, theo sau đó là một cái nháy mắt. Cô chạm vào cánh tay Brianna, sau đó xoay người trên đôi giày cao gót, váy cô tung bay, để lộ ra đường cong hoàn hảo phía sau. Quai hàm anh siết chặt khi ham muốn đột ngột quét qua. Anh tưởng tượng cảnh răng anh nhấn xuống miền da thịt đầy đặn của cô và cắn lấy một miếng ngon lành. Khi anh lấy lại được nhận thức, chú Tony vẫn đang nói đều đều, còn Maggie đã di chuyển sang phía bên kia căn phòng.
Anh sẽ làm cái quái gì với cô bây giờ?
Quan trọng hơn, anh sẽ làm gì với nhu cầu đột ngột của mình với người phụ nữ đang giả làm vợ anh đây?
Có thứ gì đó không ổn với cô.
Maggie cắn nhẹ lên miếng giăm bông trong món khai vị, uống rượu và nhai. Chỉ trong vòng hai mươi bốn giờ, cô đã trải qua tất cả những sự kiện cô khinh thường và luôn né tránh.
Những cuộc tán gẫu dài dòng tập trung vào đám cưới và những chủ đề nữ tính. Có.
Nấu nướng, xắt miếng và làm hỏng bộ móng tay hoàn hảo của cô. Có.
Đối phó với một bà mẹ chồng và các cô em chồng cùng toàn thể các anh chị em họ đang tò mò về cuộc sống cá nhân của cô và đánh giá cô. Có.
Vậy tại sao cô không bỏ chạy khỏi căn phòng khủng khiếp này, như một trong những kẻ ngốc nghếch trong phim Tiếng thét[41] khi trông thấy một chiếc mặt nạ trắng gớm ghiếc?
Có lẽ là bởi cô biết tất cả chỉ là giả dối?
Hẳn là vậy. Chẳng còn lời giải thích hợp lý nào khác. Không giống như anh trai cô và Alexa, cô không có bổn phận với gia đình. Cô nấu nướng theo cảm hứng, khi cô coi nó là một sự phân tâm thú vị. Và cô không bao giờ phải đối phó với một bầy phụ nữ cười khúc khích và hỏi cả tỉ câu. Cô thường im lặng - sống với nó gần như suốt cả cuộc đời mình - và chẳng có mấy kinh nghiệm trong việc thể hiện tình cảm một cách công khai.
Tuy nhiên, tất cả họ đều đang chào đón cô bằng sự nhiệt thành. Các em gái anh đều rất khác nhau nhưng Maggie thực sự thích họ. Họ thật chân thành. Mẹ anh không bao giờ cười cợt hay chỉ trích cô khi bà dạy cô làm nồi nước sốt đầu tiên trong đời mình. Một phần nào đó trong cô đang khao khát cuộc sống, một phần nhỏ cô thấy xấu hổ khi phải thừa nhận. Cảm giác sẽ thế nào khi có thật nhiều người yêu quý bạn bất kể bạn có sai lầm bao nhiêu đi chăng nữa?
Ánh mắt cô bắt gặp Venezia trong vòng tay hôn phu của cô ấy, bật cười về điều anh ta đang nói. Mối liên kết giữa họ cháy sáng từ tận bên kia căn phòng, sự tôn thờ rành rành trên gương mặt Dominick đập thẳng vào bụng cô với một thứ cảm xúc trần trụi.
Khao khát.
Maggie nuốt xuống cục nghẹn trong cổ họng. Màn kịch của họ mới tệ hại làm sao, nhưng khi trông thấy cặp đôi bên nhau, cô cảm giác nó thật đúng đắn. Lẽ ra không nên có bất kỳ rào cản nào ngăn cách họ, đặc biệt là một phong tục cổ xưa. Cảm giác đó sẽ thế nào? Khi có một người đàn ông nhìn cô với sự sở hữu và tình yêu như vậy? Thuộc về ai đó có thực sự khủng khiếp lắm không?
Cô đẩy câu hỏi đó ra khỏi tâm trí và quay về chỗ Michael. Đến lúc trở lại cuộc chơi rồi. Anh đang đứng cạnh một người đàn ông khá hấp dẫn với đôi mắt xanh dương sáng rực và bộ râu mỏng. Lọn tóc gợn sóng đen tuyền phủ trên trán. Khỉ thật, người đàn ông đó thật quá quyến rũ và một khoảnh khắc, cô tự hỏi liệu anh ta có phải người mẫu hay không. Carina đang đứng gần họ, đầu cô bé hơi ngước lên trong khi nhìn chằm chằm người lạ như thể anh ta là mặt trời và là thứ duy nhất đứng chắn giữa cô bé và mùa đông khắc nghiệt, lạnh giá.
Tò mò, Maggie sải bước vòng sang bên đến đứng cạnh Michael. “Maggie, em đây rồi,” Michael lên tiếng. “Đây là bạn anh, Max Gray. Anh ấy là một phần của gia đình suốt nhiều năm rồi, nên anh coi anh ấy như người anh em. Anh ấy là cánh tay phải của anh ở La Dolce Famiglia.”
Max quyến rũ hướng đôi mắt xuyên thấu của anh ta về phía cô và mỉm cười. Nét cười chạm khắc trên khóe miệng anh ta. Cô chớp mắt chờ đợi cảm xúc cuốn hút ập tới như động cơ phản lực. Nhưng thật kỳ lạ, cô không hề cảm thấy sự kết nối thiêu đốt như cô đã thấy với Michael, nhưng thật tuyệt khi được chiêm ngưỡng một sinh vật có vẻ ngoài đẹp đẽ đến vậy. Cô đưa tay lên và anh ta bắt lấy với một cái nắm tay vững chắc.
Không. Chẳng hề có tia lửa nào cả. Ơn Chúa. Maggie thấy thương xót cho những người phụ nữ trót rơi vào lưới tình với người đàn ông này, họ sẽ phải theo đuổi anh ta mãi mãi.
Và rồi, cô nhận ra sự mê đắm của em gái Michael.
Quá tệ.
Carina vẫn chưa đến tuổi có thể che giấu cảm xúc của mình. Mới đi được nửa đường để trở thành người phụ nữ trưởng thành, khuôn mặt cô bé đang phản chiếu sự khao khát khiến trái tim Maggie tan vỡ và lấp đầy cô bởi sự sợ hãi. Quá khứ ào tới với những kỷ niệm mờ nhạt về cô bé đã từng là cô. Trước khi sự ngây thơ và niềm tin của cô với hạnh phúc mãi mãi về sau bị tước bỏ.
Carina tội nghiệp. Nếu cô bé để mắt tới Max, trái tim cô bé sẽ sớm tan vỡ.
“Cậu đã giấu cô ấy ở đâu vậy, Michael?” Anh ta liếc mắt nhìn giữa họ với chút tò mò cùng thứ gì đó khác. Sự nghi ngờ? “Tôi cứ nghĩ cậu là bạn tôi cơ đấy, nhưng tôi lại không biết chuyện hai người hẹn hò. Khi mà Page Six[42] không hề đăng chút tin tức nào về chuyện một tỉ phú độc thân nóng bỏng ở New York đã sập bẫy, tin sốt dẻo.”
Ồ phải rồi. Max chắc chắn tin rằng cô là một kẻ đào mỏ. Michael khịt mũi. “Có vẻ mấy cuốn tạp chí còn hứng thú với anh hơn cả tôi nữa, bạn của tôi. Và tôi nghĩ trong lần cuối chúng ta so sánh, anh hơn tôi gần một triệu đấy.” “Hai.”
“À, nhưng anh đâu phải một bá tước.”
“Tôi đoán là dòng máu Thụy Sĩ đã khiến mình hơi lép vế. Nhưng tôi vẫn sở hữu nhiều đất đai hơn.”
Maggie đảo mắt. “Sao hai người không thôi đi và tôi sẽ nói cho các anh biết ai to hơn?”
Michael bắn cho cô một ánh nhìn. Carina đưa tay lên che miệng.
“Nếu nguồn tin của tôi chính xác, anh cũng đang có bí mật riêng.” Michael nói. “Tin đồn về chuyện anh đang hẹn hò với một cô nàng hoàng tộc thì sao nhỉ? Gốc Ý chưa đủ tốt sao? Anh cần thêm chút máu xanh[43] à?”
Max lắc đầu. “Serena hộ tống cha cô ấy trong chuyến kinh doanh và cùng tôi bầu bạn chút thôi. Cô ấy là nữ thừa kế cả một gia tài và không thực sự thuộc hoàng tộc đâu. Cha cô ấy sẽ gạt tôi sang bên - tôi không đủ xứng để kết hôn với gia đình đó.”
Carina bùng lên giận dữ. “Thật nực cười! Bất cứ ai kết hôn vì tiền thay vì tình yêu đều đáng gặp bất hạnh! Anh đáng giá hơn thế rất nhiều.”
Max đặt tay lên ngực. “A, cara, em sẽ kết hôn với anh chứ? Em là người phụ nữ đã giữ trọn trái tim anh.”
Carina đỏ ửng như củ cải. Môi cô bé run run khi tìm kiếm lời đáp trả. Thật là một mớ hỗn độn. Yêu người bạn thân nhất của anh trai hơn cô rất nhiều tuổi, bản thân vẫn còn đang kẹt trong cơ thể một thiếu nữ trong khi thèm khát một ai đó mà mình không thể có. Ít nhất, vẫn chưa.
Maggie mở miệng để chuyển hướng sự chú ý nhưng Michael đã nhanh chóng chen ngang. Anh nắm lấy cằm em gái, nụ cười bao dung như của một người lớn dành cho một đứa trẻ đang chập chững tập đi. “Carina còn nhiều năm nữa trước khi con bé có thể nghiêm túc với một người đàn ông. Con bé phải tạo dựng vị trí xứng đáng của mình trong tiệm bánh đã và phải lấy tấm bằng kinh doanh trước đã. Bên cạnh đó, con bé là cô gái ngoan, và cậu, bạn của tôi, chỉ hẹn hò với những cô nàng hư hỏng.”
Những người đàn ông bật cười, không hề nhận ra lời đùa cợt của họ gây tổn thương.
Mặt Carina trắng bệnh và đầu cô bé cúi xuống. Sau khi xoay xở để nâng cằm lên, cô bé phải chớp mắt ngăn lại những giọt nước mắt đầy phẫn nộ. “Em không phải trẻ con, Michael,” con bé rít lên. “Tại sao cả hai anh đều không thể thấy điều đó chứ?”
Cô bé quay đi và chạy khỏi phòng.
“Tôi đã nói gì sao?” Michael hỏi. “Tôi chỉ trêu con bé thôi mà.”
Max trông như thể mất phương hướng.
Maggie thở dài và nuốt cơn giận của mình xuống bằng một ngụm rượu. “Lần này thì cả hai anh đều là đồ đầu đất.”
“Gì cơ? Hành vi của con bé thật vô lý và thô lỗ với khách của chúng ta. Anh đâu có ý xấu.”
Max cựa quậy không thoải mái. “Tôi có nên đi nói chuyện với con bé không?”
“Không, đó là trách nhiệm của tôi. Tôi sẽ nói chuyện với con bé.”
Maggie đẩy chiếc ly rỗng của mình vào tay Michael. “À, khỉ thật, tránh xa khỏi chuyện này đi. Anh đã làm đủ rồi đấy. Em sẽ đi nói chuyện với con bé.”
Khuôn mặt Michael ánh lên vẻ hoài nghi. “Em yêu, em đâu có nhiều kinh nghiệm với các cô gái trẻ. Đôi khi, con bé cần một bàn tay thép để răn dạy nó. Có lẽ tốt hơn là anh nên đi tìm Julietta.”
Bằng cách nào đó mà Maggie ngờ rằng cô em gái với đầu óc toàn chuyện kinh doanh của anh có thể hiểu được Carina lúc này. Một lần nữa, kiểu ăn nói của anh lại khiến cô bực bội, về cơ bản anh đang nói cô không có kỹ năng xử lý tình huống. Trong vòng hai mươi bốn giờ, người đàn ông này đã xúc phạm sự nghiệp của cô, tài nấu ăn của cô và giờ là khả năng đối nhân xử thế của cô. Cô buộc mình phải nở nụ cười ngọt ngào gần như khiến cô phát ốm. “Đừng lo, anh yêu.” Cô nhại lại cách gọi thân mật đó, anh ngay lập tức hiểu ra. “Em sẽ mang cho con bé vài tin tốt lành để khiến con bé cảm thấy khá hơn.”
“Tin gì?”
Cô nhìn chằm chằm hai người đàn ông đẹp lộng lẫy trước mặt mình và nở nụ cười xấu xa. “Em sẽ sắp đặt cho con bé một buổi hẹn giấu mặt. Với ai đó thật nóng bỏng.”
Khuôn mặt Michael tối lại. “Tuyệt đối không. Em gái anh không có kinh nghiệm trong việc hẹn hò đâu.”
“Đó chính xác là lý do chuyện này sẽ hoàn hảo với con bé. Hẹn gặp lại anh.” Cô thêm vào sự xúc phạm bằng cách rướn người trên đầu ngón chân và đặt một nụ hôn lên môi anh. Tiếng chụt khẽ khiến cô bị phân tâm trong chốc lát nhưng cô lờ nó đi. “Đừng cãi nhau trong tuần trăng mật mà, tình yêu, khi lẽ ra chúng ta có thể tập trung vào các hoạt động thú vị khác.” Cô gửi cho Max một cái nháy mắt, sau đó rời đi, đảm bảo rằng hông mình đang lắc lư khi cô cảm thấy ánh mắt anh đang dõi theo.
Maggie nín cười. Chết tiệt, chuyện này vui thật đấy. Thách thức sự minh mẫn và cứng đầu của anh cũng có ích. Cô bước lên lầu và tìm phòng Carina. Cứ để Michael ở lại tức tối với cái ý tưởng đáng ngại đó. Cô sẽ thú nhận sau, cô thậm chí còn chẳng biết anh chàng nào phù hợp để sắp xếp cho Carina. Thật không may, cái miệng nhanh nhảu đã khiến cô gặp rắc rối thêm lần nữa và cô cần phải cố nói chuyện với Carina. Cô chắc chắn chẳng có chút kinh nghiệm nào trong việc tư vấn cho phụ nữ. Cô sẽ phải nói gì để cô bé cảm thấy khá hơn đây?
Maggie thở dài khi cô dừng lại sau cánh cửa đóng kín và nghe thấy tiếng nức nở bị bóp nghẹt. Lòng bàn tay cô ướt đẫm mồ hôi nên cô chùi chúng vào váy. Thật vô lý. Nếu Carina không muốn nói chuyện, cô sẽ chỉ việc ở trên này thêm một lúc để Michael tin là họ đã có một cuộc trò chuyện. Cô giơ tay gõ cửa.
“Carina? Chị Maggie đây. Em có muốn nói chuyện chút không, hay em muốn chị đi?” Phải rồi, cô đúng là đồ hèn nhát. Một chuyên gia tư vấn tốt sẽ yêu cầu cô bé mở cửa để nói chuyện. Thêm vài nhịp im lặng nữa trôi qua. Cảm giác nhẹ nhõm tràn qua và cô quay người đi. “Được rồi, chị hiểu, chị chỉ…” Cánh cửa bật mở.
A, chết tiệt.
“Sao chẳng ai chịu hiểu là em lớn rồi?” Cô bé bùng nổ. Maggie dừng lại nơi ngưỡng cửa, bị cám dỗ phải chạy cho xa nhưng Carina đã bước lùi lại, nhường lối để cô bước vào.
“Bởi vì anh trai em sẽ không bao giờ chấp nhận chuyện đó,” Maggie nói dễ dàng. Cô nhìn bức tường màu hồng, thú nhồi bông lông xù và rất nhiều ren rua. Khiếp quá! Điều gì đó nói với cô rằng, Carina giữ căn phòng thế này để làm hài lòng những người khác chứ không phải chính bản thân mình. Chiếc giường bốn cọc trông mềm mại và mời mọc, nhưng trên giường là chiếc chăn ghép hình vô số loại bướm khác nhau khiến nó trông có vẻ trẻ con.
Dứt khoát là một bé gái hai mươi ba tuổi. Maggie ngờ là cô bé đã từng hẹn hò, đặc biệt khi Michael là người chịu trách nhiệm. Cô dừng lại ở cuối căn phòng, nơi có chiếc cầu thang dẫn xuống một không gian riêng tư có vẻ từng là phòng vui chơi. Chỗ này đem đến cảm giác khác, với nhiều khung tranh còn bỏ trống, màu vẽ và một loạt các dụng cụ khác của họa sĩ. Các bức tranh màu nước nhiều màu sống động thu hút sự chú ý của cô, nhiều mô hình đất sét hình cặp nhân tình đang ôm lấy nhau đặt dọc theo kệ. Hừm, thú vị thật. Nơi này có vẻ phù hợp với Carina hơn so với phòng chính.
“Em ghét cuộc sống của em.” Nỗi khốn khổ hằn lên trên gương mặt, cô bé ngồi phịch xuống giường khi nước mắt lại bắt đầu tuôn rơi. “Không ai hiểu hay cho phép em tự mình đưa ra quyết định. Em đâu còn là trẻ con nữa, nhưng cuộc sống của em cứ luôn được định sẵn.”
Maggie rủa thầm bản thân vì lao đầu vào rắc rối này với một cô gái cô gần như chẳng biết và một tình huống cô không thể giải quyết. “Ừm, chuyện là sao vậy?”
Carina nuốt nước bọt. “Em chỉ được hẹn hò với những chàng trai mà gia đình chấp thuận. Không phải với bất kỳ chàng trai nào mời em đi chơi. Em còn xấu và béo nữa.”
Maggie thốt ra tiếng thở dài bực tức. “Chuyện đó thật ngu ngốc. Cơ thể em có những đường cong tự nhiên. Em có ngực. Em có thấy các chị gái em không? Họ không quá gầy nhưng ngực họ phẳng như bánh kếp ấy.”
Đôi mắt cô gái mở to vì sốc, và sau đó là một tiếng cười thực sự. “Có lẽ vậy. Nhưng các chàng trai thích gầy cơ. Và tóc em trông như vừa bị kẹt trong ổ điện vậy. Môi em còn dày bự, to đùng và ngu ngốc.” Thêm nhiều nước mắt và cả những tiếng nấc. “Và Michael bảo em phải giúp Julietta ở La Dolce Famiglia nữa, nhưng anh ấy chưa bao giờ hỏi em muốn gì! Em muốn đi xa để học chuyên ngành nhưng anh ấy đã sắp xếp cho em một trường đại học. Giờ thì em phải lấy bằng MBA rồi sau đó sẽ trải qua kỳ thực tập dài đằng đẵng. Sao em không được đến Mỹ và làm việc cho anh ấy chứ? Thật không công bằng!”
Maggie lắc đầu. Trời ơi, bi kịch trong gia đình này thật vượt quá mức mong đợi. Cô rón rén ngồi lên giường và để mặc cho Carina khóc. Tuyệt vọng tìm kiếm tất cả những lời đúng đắn mà một người mẹ hay Alexa hay Michael sẽ nói. À, khỉ thật. Ngay bây giờ, Maggie nhận ra cô không thể để mọi chuyện tệ hơn nữa.
“Được rồi, cưng, ngồi dậy nào.”
Cô gái quệt tay lên má và vâng lời. Đôi môi mím lại đầy chán ghét và Maggie cược là một ngày nào đó, Max sẽ được trông thấy con người hoàn toàn mới của em gái Michael. Nhưng không phải bây giờ. Vẫn chưa. Carina cần thời gian để tìm thấy chính mình và tự tin vào bản thân.
“Chị chắc là em đã từng nghe điều này trước đây, nhưng cuộc đời khốn nạn lắm.”
Thêm một nụ cười yếu ớt. Ít nhất cô cũng khiến cô bé vui lên.
“Xem nào. Chị biết là chúng ta không biết nhau nhiều lắm, nhưng để chị nói cho em điều chị thấy. Max vô cùng nóng bỏng và em phát điên lên vì anh ta.”
Miệng Carina há hốc. Da cô đỏ bừng. “Kh-kh-không, Em không…”
Maggie phẩy tay gạt đi. “Chị không đổ lỗi cho em đâu. Vấn đề là em vừa mới chỉ qua tuổi được phép uống rượu. Em gần như quá trẻ ranh[44] so với một người đàn ông ba mươi tuổi.”
“Thế là sao?”
“Hừm, đừng bận tâm. Ý chị là, em quá trẻ để mà anh ta nhìn nhận em như một người phụ nữ. Điều đó có thể thay đổi, nhưng thay vì lãng phí vài năm cuộc đời và chờ đợi anh ta để ý tới em, em cần ra ngoài và tận hưởng đôi chút. Tìm hiểu xem em là ai. Sau đó, mọi người sẽ nhìn nhận em như chính con người em vậy.”
Cô bé trông ảm đạm và tuyệt vọng, tim Maggie như bị cào xé. Chúa ơi, cô nhớ cảm giác ấy ra sao, cuộc sống bế tắc đến thế nào. Nhưng Carina còn có người hướng dẫn cho mình, những người yêu thương cô bé và Maggie hy vọng nó sẽ tạo nên sự khác biệt. “Sao em làm thế được chứ? Nhìn em xem. Em là một mớ hỗn độn.”
“Em có thích học kinh doanh ở trường không?”
“Em chẳng quan tâm. Em luôn giỏi với các con số - một trong vài điều em có thể làm tốt.” Cằm cô bé hếch lên đầy bướng bỉnh. “Nhưng sẽ tốt hơn nếu có ai đó hỏi ý kiến em.”
Maggie bật cười. Cô gái này thật có khí phách. Đúng điều cô bé cần. “Tấm bằng kinh doanh và kế toán cũng không tệ đâu. Em có thể làm được rất nhiều điều và quen biết thêm nhiều người rất thú vị nữa.” Cô chỉ vào căn phòng nghệ thuật phía sau. “Đó là tranh em vẽ phải không?”
Carina gật đầu. “Vâng, em thích vẽ, nhưng em vẽ không tốt.” Maggie liếc nhanh những bức vẽ các gương mặt với cảm xúc rối loạn khác nhau. Bằng con mắt đánh giá tinh tường, cô để ý thấy nét bút lông, cách phối màu sống động khá thu hút người xem và sự khởi đầu của tài năng thực sự. “Không, em giỏi đấy,” cô nói chậm rãi. “Đừng bao giờ từ bỏ nghệ thuật. Tham gia một lớp học bên ngoài để nuôi dưỡng tài năng trời phú của em, đừng để bất kỳ ai nói rằng em không thể. Hiểu rồi chứ?”
Carina gật đầu, dường như bị mê hoặc bởi cô chị dâu mới. “Michael luôn dành cho em những điều tốt đẹp nhất, nhưng với tư cách của một ông anh trai, anh ấy sẽ nhầm lẫn nhiều việc. Em cần tỏ ra mạnh mẽ hơn để anh ấy biết chuyện gì em chấp nhận, chuyện gì không.”
Đôi mắt cô bé mở to. “Nhưng bất cứ điều gì Michael nói ra đều là luật cả,” cô thì thầm. “Anh ấy là người đứng đầu gia đình.”
“Chị không bảo em bất kính với anh ấy. Chỉ cần nói rõ ràng quan điểm của mình thôi. Cứ thử xem nhé.”
“Vâng ạ.”
“Còn với Max, có lẽ một ngày nào đó mọi chuyện sẽ thay đổi. Cho đến lúc đó, em cần tập trung vào những chàng trai khác.”
“Em đã nói với chị rồi, các chàng trai không thích em.”
Maggie lắc đầu. “Em chưa thể hiện ra toàn bộ khả năng của bản thân.” Lời mời mọc chờn vờn trên môi cô, nhưng trước khi có thể nuốt những lời đó lại, Maggie đã đóng dấu số phận cho mình. “Sao em không đi cùng chị tới buổi chụp hình tuần này nhỉ?”
Cô bé nhìn cô đầy nghi ngờ. “Tại sao ạ?”
Maggie bật cười. “Chị sẽ thay đổi vẻ bề ngoài cho em. Cho em thấy thế giới của nhiếp ảnh và giới thiệu em với vài người mẫu. Nó sẽ không thể giải quyết được vấn đề của em nhưng có lẽ em có thể thấy cách mọi người nhìn nhận mình thế nào. Em xinh đẹp, Carina ạ. Cả bên trong lẫn bên ngoài. Em chỉ cần tin vào điều đó thôi.”
Sau những lời vừa nói, Maggie đột nhiên phải chiến đấu để ngăn những giọt nước mắt. Giá như có ai đó từng nói những lời này với cô. Liệu nó sẽ tạo nên sự khác biệt không? Ít nhất cô cũng được cho cơ hội để nói với một cô gái trẻ khác, dù nó có gây được ấn tượng hay không. Ghê tởm vì những cảm xúc từ quá khứ ngày một dâng cao trong hai mươi bốn giờ qua, cô dìm nó xuống và uốn thẳng lưng.
“Thật chứ ạ?”
“Chắc rồi. Sẽ vui lắm đấy.”
Carina ghì chặt tay quanh người cô bằng một cái ôm trọn vẹn.
Một giây trôi qua trước khi Maggie ôm đáp lại, sau đó ngượng ngùng lùi ra.
“Cảm ơn chị, Maggie. Chị là chị dâu tuyệt vời nhất thế giới!”
“Chị chỉ là chị dâu của em thôi, cưng.” Tội lỗi châm chích lương tâm cô. Giả làm vợ Michael là một chuyện, nhưng gắn bó với gia đình anh là chuyện khác. Cô thấy hối hận với lời mời ngay lập tức nhưng đã quá muộn để đổi ý. Maggie bật dậy khỏi giường và đi về phía cửa.
“Grazie!”
“Prego[45].”
Cô đóng cửa lại phía sau. Ôi trời. Michael hẳn là đang rất giận dữ.
Chú thích:
[40] Con cái.
[41] Một bộ phim kinh dị của Mỹ, trong đó xuất hiện một tên sát nhân hàng loạt đeo mặt nạ trắng.
[42] Ấn phẩm bổ sung như một phần phụ lục của Thời báo New York, chuyên đăng tải các loạt tin về đời tư và các tin đồn xoay quanh những người nổi tiếng.
[43] Blue blood: thường dùng để ám chỉ những người mang dòng máu quý tộc.
[44] Jailbait: Từ lóng của Mỹ ám chỉ một người đang tuổi vị thành niên.
[45] Không có gì.