← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 6

Dios, anh sẽ giết chết cô.

Michael quan sát cô vợ hờ của mình đang bình tĩnh đóng gói đồ đạc chuẩn bị cho buổi chụp hình sắp tới và di chuyển quanh phòng như thể cô chỉ có một mình. Thật không may, cô không hề một mình. Anh càng lúc càng trở nên kích động vì sự tảng lờ giả vờ của cô trước cơn giận sục sôi đang lan khắp căn phòng.

Chuyện đang trở nên phức tạp. Cô lẽ ra phải đứng ngoài việc của anh, phải tỏ ra xa cách rồi rời đi không chút dấu vết. Thay vào đó, cô đã gây ra một cơn sóng thần ngay trong ngày đầu tiên đến đây. Mọi người dường như thích thái độ và cách ăn nói của cô. Giờ thì em gái bé bỏng của anh sẽ tới một buổi chụp hình để ngắm những người đàn ông bán-khoả-thân, còn Maggie thì lại nghĩ đây là cơ hội tốt cơ đấy.

“Em thậm chí còn không xin phép tôi trước khi mời con bé,” anh nói lạnh lùng. “Đừng có bất kính với tôi trong các vấn đề của chính gia đình tôi, Maggie.”

Cô không buồn liếc nhìn anh khi kéo khóa túi đồ của mình. Bộ đồ ngủ bằng sa-tanh đen ôm lấy cô như làn nước, nhấn mạnh từng đường cong ngọt ngào trên cơ thể. Mái tóc óng mượt xõa quanh vai khiến anh mê mẩn. “Hừm, tôi không nghĩ từ ‘phục tùng’ có trong lời thề của chúng ta, Michael. Dù sao thì tôi đã nói là tôi chỉ đùa về buổi hẹn giấu mặt thôi mà. Ít nhất thì anh cũng không cần lo lắng chuyện đó.”

“Chuyện này không vui đâu.”

Cô khịt mũi. “Nghe này, tôi không có lựa chọn. Con bé đang kích động và tôi cần khiến con bé bình tĩnh lại. Nếu anh không đối xử với con bé như với đứa trẻ lên năm, có lẽ tôi đã không làm thế.”

“Carina vô cùng ngây thơ và tôi định sẽ giữ con bé y như thế.”

Cô lại khịt mũi và cơn giận của anh dâng lên. “Tỉnh dậy và ngửi mùi cà phê đi này, Bá tước. Con bé chập chững khám phá bản năng giới tính của mình rồi. Dù thế nào thì con bé vẫn sẽ làm vậy. Chúng ta phải là những người định hướng cho nó.”

“Dưới mái nhà của tôi thì không. Tôi có nhiệm vụ phải bảo vệ con bé và sẽ làm thế. Con bé cần học xong đại học và bắt đầu sự nghiệp của mình. Không có chỗ cho các chàng trai.”

“Con bé phát điên vì Max đấy.”

“Cái gì?” Tiếng gầm của anh bùng lên đập vào các bức tường. “Anh ta đã làm gì để quyến rũ con bé sao? Tôi sẽ giết anh ta.”

“Trời ạ, bình tĩnh đi. Anh ấy chẳng làm gì cả. Anh ấy cũng chỉ coi con bé như một đứa trẻ thôi. Tôi đang cố nói là anh cần để con bé yên chút đi. Thật không dễ dàng gì thương thầm người bạn thân nhất của anh trai mình đâu.”

Anh bật dậy từ vị trí thoải mái trên giường và rảo quanh phòng. Trong vài phút, cô đã khuấy động anh, khiến anh giận dữ và cả thất vọng nữa. Cứ cái đà này, đến cuối tuần là anh chết chắc. “Max là người nhà và Carina sẽ không bao giờ cảm thấy như thế về anh ta đâu.” Một ý nghĩ khủng khiếp nảy ra trong anh. “Sao? Có phải em bị anh ta thu hút không? Có phải em nhồi những ý tưởng đó vào đầu con bé không?”

Câu đó khiến cô quay ngoắt lại. Anh gần như bật lùi ra sau trước cơn giận khiến toàn thân cô run lên. Đôi mắt xanh lục nheo lại đầy nguy hiểm. “Trái với quan điểm của anh về tôi, Bá tước, tôi không nhảy bổ vào bất cứ người đàn ông nào tôi thấy đâu. Và Carina có những suy nghĩ của riêng mình. Anh chỉ cần thôi khờ khạo đi và thực sự lắng nghe con bé.”

Cô chuyển sự chú ý trở lại túi đồ đang đóng gói.

Anh rút ngắn khoảng cách, nắm lấy cánh tay và kéo cô về phía anh. “Em đang liều lĩnh đấy, la mia tigrotta,” anh gầm gừ. “Tôi sẽ không cho em can thiệp vào bất cứ chuyện gì trong tuần này với gia đình tôi. Em sẽ không đưa Carina tới buổi chụp hình và tôi sẽ tự xử lý vấn đề này với con bé. Capisce?”

Là người phụ nữ khác sẽ thu mình lại. Còn người phụ nữ này thì kiễng chân và hướng thẳng vào mặt anh. Hương thơm gợi cảm của hổ phách và gỗ đàn hương vây quanh anh và phá hủy sự tập trung của anh. “Tôi không hứng thú với việc xới tung gia đình anh lên. Cứ chơi trò độc tài của mình nếu anh thấy hạnh phúc. Tôi đang cố nói với anh là em gái anh cần một người lắng nghe, không phải một người rao giảng.”

“Và em chính là người lắng nghe thuận tiện?”

Cô tặng anh nụ cười táo tợn. “Chắc thế. May mà có tôi ở đây, nhỉ?”

Sự phủ nhận của cô trước uy quyền của anh thiêu đốt và hướng cơn giận của anh tới thứ gì đó khác. Thứ gì đó nguy hiểm hơn.

Làn vải trơn mượt trên bộ đồ ngủ của cô trượt qua những ngón tay và trí tưởng tượng của anh lang thang xa hơn tới làn da mịn màng bên dưới. Anh khao khát muốn giữ lấy đầu cô, chiếm đoạt đôi môi cô và xem cách ngọt ngào nào anh có thể biến nỗi giận dữ thành sự đầu hàng. Anh bị thách thức theo nhiều cấp độ để khẳng định, chiếm hữu và chinh phục. Đã từng có một người phụ nữ tàn phá anh đến vậy chưa? Anh mơ hồ tự hỏi: Nếu anh cho phép mình đưa cô lên giường, liệu nhu cầu của anh có biến mất vào buổi sáng không? Nó luôn luôn như vậy. Có lẽ anh cần khiến cô lãng quên bất cứ điều gì, bất cứ ai ngoại trừ anh.

“Em đặt những suy nghĩ xấu xa vào đầu một cô gái trẻ. Tôi sẽ tự giải quyết,” anh cảnh cáo. “Một ngày tệ hại và em làm mọi thứ rối tung lên. Em chẳng biết em gái tôi cần gì hết.

Em không biết bất cứ ai cần gì hết. Khỉ thật, em thậm chí còn không biết chính mình cần gì.”

Anh hối hận ngay khi lời nói vừa thoát khỏi môi mình. Cô cứng người lại trong vòng tay anh, nỗi đau lóe lên trong mắt. Ký ức về điều gì đó trong quá khứ từ từ nhô cái đầu xấu xí của nó lên. Anh quan sát khi cô chiến đấu với con quái vật và nhốt nó lại.

Cơn nhức nhối muốn ôm lấy cô để xoa dịu siết chặt anh. Sự kết hợp điên rồ của ham muốn và sự dịu dàng này là sao? Chuyện gì đang xảy ra với anh?

Nụ cười của cô xa cách và gượng gạo. “Tất nhiên là anh đúng,” cô chế giễu. “Tôi sẽ đứng ngoài mọi chuyện kể từ bây giờ. Nhưng tôi sẽ không nói với con bé là nó không được đi.”

Cô cố lùi lại nhưng anh đã luồn tay quanh lưng và kéo cô áp vào ngực mình. “Tôi xin lỗi, cara,” anh nói nhẹ nhàng. “Tôi không định nói những lời khó nghe đến vậy. Thỉnh thoảng, em làm sống dậy con quái vật trong tôi.”

Sự ngạc nhiên chờn vờn trên gương mặt nhưng cô vẫn kiên quyết chống lại anh. “Được rồi. Giờ thì thả tôi ra.”

Bản năng mách bảo anh kéo cô lại gần hơn. Cô thở hổn hển, sau đó ngay lập tức đứng yên. “Có vẻ con quái vật bên trong khá hạnh phúc khi trông thấy tôi. Xúc phạm tôi khiến anh thích thú à?”

Anh bật cười. Sự sắc sảo của cô chưa bao giờ khiến anh thấy chán. Gần đây anh đã học được cách để nhìn thấu sự hài hước của cô và thoáng thấy sự tổn thương ẩn giấu hấp dẫn anh. Sau lần này, cuối cùng anh có được thấy con người thật của Maggie không? Anh nhớ lại câu thành ngữ của Mỹ “chó sủa là chó không cắn[46]” và tự hỏi liệu anh có thể kiểm chứng giả thuyết mới này hay không. “Không, cara, em khiến tôi thích thú. Như em thấy đấy. Điều tôi cần ở em lúc này chỉ là ôm em thôi.”

Cơ thể cô đóng băng và giọng nói đầy công kích như thể đang muốn xúc phạm anh. “Tin tôi đi, Bá tước, tôi đã từng nghe những điều còn tồi tệ hơn thế mà chẳng hề thấy phiền. Tôi không cần anh phải ôm tôi.”

“Không, tôi cần em ôm tôi,” anh thì thầm. “Em xứng đáng hơn nhiều sự đáp trả rẻ mạt đó và tôi cần phải cảm thấy khá hơn.”

Cô vùng vẫy như thể sợ hãi chút thoải mái đó.

“Suỵt, chỉ một lúc thôi, tôi hứa là nó sẽ không đau đâu.” Michael nâng cô lên, vòng tay anh chặt hơn và ấn đầu cô vào ngực anh. Hơi thở của cô bật ra hổn hển, như thể cô đang trên bờ vực của sự hoảng loạn nhưng anh giữ vững sự kiên nhẫn của mình. Cô chậm rãi thả mình áp vào anh. Cơ thể cô vừa khít hoàn hảo với anh. Tuy nhiên, anh không muốn tiến xa hơn cái ôm này. Anh hít thở hương dừa thơm kỳ lạ nơi tóc cô và tận hưởng khoảnh khắc này. Trong một lúc, anh tha thiết muốn giữ chặt cô và chữa lành sự tổn thương anh đã gây ra bởi lời bình luận thiếu suy nghĩ.

Anh không biết khi nào thì khoảnh khắc ấm áp này sẽ bùng lên thành ngọn lửa. Anh thề sẽ đẩy cô ra trước khi bất cứ ham muốn xuất hiện. Ruột gan anh nói với anh rằng Maggie chẳng có mấy kinh nghiệm với một cái ôm dịu dàng mà không dính dáng đến một mối ràng buộc hay chuyện tình dục. Nỗi đau buồn thấm vào trong anh với suy nghĩ đó. Anh nguyền rủa cha mẹ cô vì đã để cô trưởng thành trong sự lạnh lẽo với mục đích tránh né việc bộc lộ những cảm xúc. Anh muốn chứng tỏ rằng mình là người đáng tin cậy. Nhưng một lần nữa, cô đã phá vỡ sự tự chủ của anh.

A, merda[47].

Người anh em của anh lờ đi lời thỉnh cầu và đang cứng lên đến độ khiến anh gần như đau đớn. Michael nghiến răng và dừng lại.

Rồi cô nhìn lên.

Đôi mắt màu ngọc lục bảo đang tràn đầy ánh lửa. Ít nhất con đường cũng được lát bằng vàng[48].

Anh cúi xuống và bắt lấy miệng cô.

Tiếng rên say mê của cô thúc giục anh tiến tới. Anh nuốt lấy âm thanh đó và đưa lưỡi mình lướt trên khe hở giữa hai cánh môi cô. Cô mở ra ngay lập tức, bắt gặp lưỡi anh đang đẩy tới trong khi cô bám lấy vai anh, bấu chặt móng tay cô đầy mạnh bạo. Cơn đau nhỏ đang châm chích khiến anh cắn lấy môi dưới cô, miền da thịt đầy đặn, chín mọng nhắc anh về một quả đào ngọt ngào, ngon lành và rồi anh lạc lối…

“Michael!” Tiếng đập tay trên cánh cửa ầm ầm xuyên qua não anh. Bàn tay đang thám hiểm của anh dừng lại, cố gắng xua tan lớp sương mù. Một tiếng cười khúc khích. “Hai người đang làm gì xấu xa trong đó đấy à?” Venezia gọi lớn. “Nếu vậy thì để sau đi. Em cần anh xuống dưới nhà một lát.” Thêm khoảng dừng nữa. “Michael, Maggie? Hai người có trong đó không?”

Anh cố lấy lại hơi thở. Chiến đấu trở lại trạng thái bình thường. Và tự hỏi liệu có bao giờ anh trở lại bình thường được nữa không.

“Anh đây. Anh sẽ xuống trong một phút nữa.” “Grazie.”

Tiếng bước chân vang lên. Nhiệt lượng nóng bỏng giữa họ nhạt dần và nguội hẳn. Ngay lúc rời tay mình ra, anh cảm thấy như thể mình đang ở Nam Cực thay vì ở Ý.

Michael nhận ra anh vừa đánh mất chút lòng tin mong manh giữa họ. Nếu anh bước đi mà không có hành động thân mật này, cô có lẽ đã tôn trọng anh.

“Lần tới anh muốn tìm chút cảm giác thì cứ trung thực. Tôi không phải một trong số những phụ nữ dùng chút cảm xúc ấm áp, dịu dàng như một cái cớ cho tình dục đâu.”

“Maggie…”

“Đừng!” Cô cúi đầu xuống, nhưng không phải trước khi anh bắt gặp sự tổn thương trên gương mặt cô. Bàn tay cô khẽ run lên khi kéo lấy tấm chăn. “Làm ơn. Không phải tối nay. Đi nói chuyện với em gái anh đi.”

Anh đứng bên giường, bị giằng xé giữa nhu cầu muốn nói cho cô sự thật và nhu cầu phải bảo vệ gia đình. Chúa ơi, chuyện gì đang xảy ra? Anh phải thuyết phục cô rằng anh không yêu Alexa, chủ đề này đã quá khó chịu rồi. Nhưng có phải đã quá muộn để cô tin anh không? Và nếu cô tin, liệu cô có bỏ đi, giận dữ vì anh đã lừa cô?

Không, anh cần giữ nguyên mọi chuyện, vượt qua sáu ngày nữa rồi quay lại New York. Anh muốn giữ đúng thỏa thuận của mình, tránh xa khỏi cuộc đời Alexa và không bao giờ gặp lại Maggie nữa. Mọi thứ sẽ trở lại bình thường. Trong sáu ngày nữa.

Anh giữ im lặng và bước khỏi cửa, để cô lại trên giường, một mình, trong bóng tối.

“Thế chúng ta đi gặp ai vậy?”

Michael dẫn cô về phía khách sạn Piazza Vecchia trong khi mặt trời đang lặn dần và phủ lên quảng trường ánh sáng vàng. Đôi guốc gót nhọn của cô mắc vào mảnh gạch và anh siết chặt quanh eo cô. Kiên quyết lờ đi luồng điện đang nổ lách tách giữa họ, anh nấn ná bên hơi ấm của làn da dưới làn lụa hồng trước khi thả cô ra. Anh đã dự đoán cô sẽ than phiền về chuyến đi dài và bữa tối kinh doanh, nhưng sự hợp tác nhiệt tình của cô khiến anh mất cảnh giác.

Tất nhiên, cô mới chỉ vừa trở về từ chuyến mua sắm váy phù dâu với các em gái anh. Vậy nên có lẽ cô đang tuyệt vọng.

“Signore[49] Ballini. Ông ta sở hữu rất nhiều nhà hàng và có thể thiết lập quan hệ đối tác với La Dolce Famiglia.” Anh ngừng lại và cố gắng uốn lưỡi nói mà không bị vấp. “Ông ấy đã nghe nói về cuộc hôn nhân và khăng khăng muốn gặp vợ tôi.”

Cô cười khúc khích và dừng lại nấn ná trước miếng taleggio[50], nó thật mềm, thơm mùi pho mát, cùng một dãy các loại thịt nguội mặn. Cuộc trò chuyện ngắn bằng tiếng Ý rành mạch của cô với người bán hàng khiến anh ngạc nhiên. Nhưng một lần nữa, Maggie Ryan dường như ẩn chứa đầy rẫy sự ngạc nhiên. Mỗi khi có vẻ như anh sắp bắt được cô, cô lại vuột khỏi vòng tay anh.

“Có cần tôi giúp đạt được thỏa thuận không, Bá tước?” Cô nháy mắt với sự ngưỡng mộ giả tạo. “Muốn tôi ngân nga ca ngợi anh và chơi trò cô vợ đang yêu say đắm không?”

Anh giữ lấy sự tự chủ của mình. Anh bị cám dỗ để viện cớ từ chối người đàn ông lớn tuổi nhưng cơ hội này thật quá tuyệt vời. Tuy nhiên, anh vẫn cầu nguyện rằng Maggie sẽ làm tốt phần của cô. “Tôi sẽ vượt qua thôi. Signore Balline có chút bảo thủ và tôi đang tìm cách gây ấn tượng với ông. Có lẽ, em có thể chơi trò cô vợ yên lặng, mê say?”

“Cứ mơ đi.”

Viền chiếc đầm cô mặc đang trêu đùa nơi đầu gối khi cô nhàn nhã dạo qua quảng trường, như thể đang thưởng ngoạn cảnh quan thị trấn cổ mà anh gọi là nhà. Đài phun nước được xây chính giữa khu quảng trường tôn lên những cây cột hùng vĩ và không gian mở trở nên mát mẻ, làm nổi bật kiểu kiến trúc cổ điển.

Như thể cảm nhận được suy nghĩ của anh, Maggie lên tiếng. “Nick sẽ phát điên ở đây mất. Sự cân bằng giữa các công trình của thiên nhiên và của con người luôn vẫy gọi anh ấy. Ở Bergamo cũng có sự kết hợp sâu sắc như vậy. Tôi có thể thấy anh hạnh phúc đến nhường nào khi được lớn lên ở đây.”

Anh mỉm cười. “Si. Tôi thích sống ở Mỹ nhưng phải thừa nhận tôi sẽ không bao giờ từ bỏ tuổi thơ của mình. Alexa cũng sẽ thích ở đây. Hàng năm, chúng tôi tổ chức một sự kiện thơ ca rất nổi tiếng gọi là Bergamo Poesia. Chúng ta có thể sắp xếp một chuyến đi nghỉ cho họ trong tương lai?”

Maggie cứng người và anh nguyền rủa mình vì đã đề cập đến Alexa. Có thực sự cô nghĩ anh thèm muốn người bạn đã kết hôn của cô không? “Hừm, tiện quá nhỉ. Dùng thơ ca quyến rũ để lôi kéo cô ấy đến sân nhà của anh. Nhớ lấy thỏa thuận của chúng ta đấy, Bá tước.”

Anh không có cơ hội để đáp trả. Họ đã đến nhà hàng Taverna del Colleoni & Dell’Angelo và sau cuộc trò chuyện ngắn với người phục vụ, họ được dẫn vào trong. Lối trang trí kiểu Trung cổ với những mái vòm cao trên trần làm bật ra tiếng lầm bầm thán phục từ Maggie, rồi họ ổn định chỗ ngồi ở một góc ấm cúng trong khi Michael giới thiệu mọi người.

Signore Ballini toát ra phong thái cổ điển của một quý ông người Ý. Ông thích văn hóa, du lịch, ẩm thực, rượu vang hảo hạng và cả những phụ nữ đẹp. Trông ông phù hợp với độ tuổi, mái tóc muối tiêu cắt phong cách và ông không thể cưỡng lại vài lời tán tỉnh với Maggie, người dường như không chỉ chấp nhận lời khen ngợi mà có vẻ còn thực sự thích chúng.

Hơi thở của Michael dịu lại đôi chút khi anh thắt chặt nút cà vạt màu xanh hoàng gia của mình. Có lẽ, buổi tối sẽ diễn ra một cách suôn sẻ. Họ tán gẫu về vài chủ đề vô thưởng vô phạt khi người phục vụ đưa lên những đĩa thức ăn vô cùng đẹp mắt và tinh tế. Bắp cải tím nướng cùng phô mai xanh, mỳ dai kết hợp với hương vị nấm thông cùng việt quất và tôm đặt trên lớp bột ngô với nghệ tây. Rượu Valcalepio Rosso địa phương đậm đà làm tê đầu lưỡi và hai chai đã nhanh chóng hết sạch trong suốt cuộc trò chuyện.

“Signora, vì cô đến từ Mỹ, tôi chắc là cô có một sự nghiệp riêng. Hãy nói cho tôi biết cô đang làm gì bên cạnh việc khiến Michael trở thành một gã đàn ông hạnh phúc?”

Miếng cắt vuông trên viền chiếc đầm hồng để hở một khoảng nhỏ và phô bày chút gợi ý kín đáo về bộ ngực vun cao. Tóc cô xõa quanh vai, lấp lánh ánh đỏ dưới ánh sáng như những sợi tơ. “Tôi là một nhiếp ảnh gia,” cô trả lời. “Tôi yêu việc đứng sau máy ảnh từ khi còn là một đứa trẻ.”

Người đàn ông lớn tuổi gật đầu với vẻ ưng thuận. “Cô chụp phong cảnh? Trẻ em? Hay đám cưới?”

“Đồ lót cho Calvin Klein, Cavalli và rất nhiều nhà tạo mẫu nổi tiếng khác. Tôi bay đến Milan thường xuyên là vì công việc. Vì vậy chuyến đi lần này là cơ hội tuyệt vời để kết hợp công việc và nghỉ dưỡng.”

Michael nín thở, nhưng Signore Ballini bật cười vui thích. “Quả là một sự mới mẻ. Cũng tốt khi khiến chồng cô ghen tuông đôi chút, phải vậy không?”

Cô bật cười với ông và cuộc trò chuyện chuyển hướng trở lại chủ đề kinh doanh trong lúc cô thưởng thức đồ ăn. Khi thực đơn tráng miệng được đưa lên, cô đề cập đến La Dolce Famiglia và thành công vang dội của nó, như thể cô đã sắp đặt sẵn đó, Michael được mở đường để tiến vào sân nhà của anh.

Ngay khi cà phê còn nóng và tỏa hương từ chiếc tách nhỏ, anh đã đảm bảo có một cuộc gặp mặt khác ở Milan. Anh gần như đã kết thúc bữa tối một cách chắc chắn thì nền móng mối quan hệ làm ăn anh cẩn thận xây dựng bất chợt lung lay.

“Tôi đang cố gắng sắp xếp một chuyến trượt tuyết ở dãy Anpơ và gặp phải vấn đề khủng khiếp với một căn biệt thự,” Signore Ballini giải thích. “Cô diễn viên người Mỹ sở hữu căn nhà ở đó không thèm trả lời cuộc gọi của tôi. Tôi đọc thấy cô ta chỉ cho những người tốt nhất thuê ngôi nhà. Tôi đoán một người Ý thì không đủ tốt cho cô ta.”

Maggie ngắt ngang cuộc trò chuyện. “Có phải ngài đang nói về Shelly Rikers?” cô hỏi.

Sự bất ngờ thoáng qua nét mặt người đàn ông lớn tuổi. “Phải. Tôi từ chối xem thêm bất kỳ bộ phim nào của cô ta. Cô ta thật thô lỗ.”

“Thực ra tôi có biết Shelly và cô ấy là một người rất dễ chịu.”

Michael siết chặt ly rượu của mình khi sự im lặng khó xử bao trùm. Signore Ballini cứng người và chất lạnh lẽo len lỏi trong giọng nói. “Tôi làm thế nào mà biết được, signora, vì rõ ràng cô ta chỉ muốn nói chuyện với người Mỹ.”

Michael mở miệng để cáo từ sớm, đưa Maggie ra cửa và cầu Chúa rằng người đàn ông đó sẽ không hủy bỏ cuộc gặp tới. “Có lẽ chúng tôi nên…”

“Đừng ngốc thế, signore. Hãy để tôi thu xếp chuyện này cho ngài.” Cô lấy ra chiếc điện thoại họa tiết da, bấm số và nói ngắn gọn với ai đó trên đường dây. Michael sững người quan sát trong khi cô nói chuyện với ít nhất ba người nữa, đưa ra yêu cầu và trò chuyện không ngừng. Cô dừng lại và trượt điện thoại xa khỏi tai. “Signore, tuần đầu tiên của tháng chín liệu có được không?”

Người đàn ông lớn tuổi cười rạng rỡ. “Perfecto.”

“Vâng, được. Gửi tới Shelly tình yêu của tôi và nói với cô ấy tôi sẽ gọi khi về nhà nhé. Cảm ơn.”

Cô trượt điện thoại trở lại túi xách và mỉm cười. “Mọi việc sắp xếp xong xuôi rồi. Tôi đảm bảo sẽ đưa Michael đầy đủ thông tin để ngài có thể bố trí mọi thứ. Tôi nghĩ tất cả chỉ là sự hiểu lầm thôi. Cô ấy rất mong được gặp ngài.”

“Grazie. Không chỉ xinh đẹp mà còn tài năng.”

Gần như bị sốc, Michael bước theo họ ra khỏi nhà hàng và nói lời tạm biệt. Với vẻ đài các thông thường, cô vợ hờ khoác tay anh để tránh trượt chân trên con đường lát sỏi và hít thật sâu bầu không khí buổi tối mát mẻ. Họ bước đi trong im lặng một lúc trong khi anh cố gắng thông suốt trí óc mình trước chuyện vừa xảy ra.

“Tôi cứ tưởng em sắp sửa phá tôi,” anh thừa nhận. Tiếng cười của cô ngân vang vuốt ve tai anh. “Tôi biết.

Tôi nghĩ cứ để anh toát mồ hôi trước đã. Thật vui khi trông thấy gương mặt anh khi anh cố gắng giữ cuộc trò chuyện tự nhiên. Anh thực sự nghĩ tôi không thể tự mình xử lý các tình huống làm ăn sao, Bá tước?”

Thực tế đánh anh chí mạng. Phải. Bởi vì hiện thực hãi hùng cứ thay nhau ném thẳng vào anh. Như thể cô không giống những gì cô thể hiện, cô còn hơn thế rất nhiều. Một người phụ nữ với tâm hồn, sự gai góc và cả đam mê. Một người phụ nữ quyến rũ và thông minh sẽ không bao giờ khiến một người đàn ông thấy chán. Một người phụ nữ đáng giá hơn chỉ một đêm.

Một người phụ nữ đáng giá hơn tất cả mọi thứ.

Tim anh tăng tốc và mùi hương của cô bao quanh anh. Cô dẫn anh về phía một quầy kem và gọi hai ly kem sô-cô-la, nhanh chóng trả tiền và ấn vào tay anh một ly trước khi anh có thể phản đối. Trung tâm quảng trường lác đác vài hoạt động và các cặp đôi tay trong tay. Anh gác lại những suy nghĩ lo toan của mình trong khi chìm đắm vào khoảnh khắc này.

“Em thấy đài phun nước đằng kia không?” anh hỏi. “Có.”

“Anh bạn Max và tôi đã từng đến quảng trường trong một đêm và thi xem ai dám tắm truồng.”

Cô nhướn mày. “Không đời nào. Anh có làm vậy không?” “Max thì có. Tôi thách anh ấy làm trước. Cái mông trần của anh ta nhúng vào đài phun nước rồi một trong những người hàng xóm của chúng tôi đi tới với con chó và bắt gặp chúng tôi. Ông ấy đã đuổi chúng tôi ra khỏi quảng trường còn Max thì phải bỏ lại quần áo.”

“Toàn bộ trò cá cược đàn ông này là vì cái gì vậy?” “Tất nhiên là để thi xem ai có gan to hơn.”

Cô bật cười lớn, âm thanh vang vọng trong không khí đêm và anh liếc nhìn cô. Còn chút sô-cô-la dính lại nơi khóe miệng cô. Gương mặt cô rạng rỡ và cởi mở theo cách mà anh chưa từng bắt gặp trước đây. Rồi không mảy may suy nghĩ, anh cúi xuống và hôn cô.

Michael không nấn ná. Chỉ là một nụ hôn chớp nhoáng lên môi trong khoảnh khắc ngắn ngủi. Nếm vị sô-cô-la, rượu vang và sự ấm áp nữ tính. Cô hôn lại anh và thả lỏng, trao bản thân mình cho anh trong thời khắc vay mượn. Khi họ tách nhau ra, có thứ gì đó thay đổi giữa cả hai, nhưng họ chưa sẵn sàng để khám phá. Cô ném cốc kem của mình vào thùng rác và quãng đường tản bộ về nhà còn lại diễn ra trong im lặng.

Nhưng Michael tự hỏi liệu đã quá muộn để phủ nhận những gì giữa họ hay chưa. Đã quá muộn để tin rằng đây vẫn là một cuộc hôn nhân giả không ràng buộc, không cảm xúc.

Chú thích:

[46] All bark and no bite: Ám chỉ người dám nói chứ không dám làm.

[47] Khốn kiếp.

[48] The road is paved in gold: ám chỉ một ai đó luôn đạt được mọi chuyện một cách suôn sẻ.

[49] Ngài.