← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 7

Được rồi, Decklan. Cởi ra đi.”

Quần anh ta rơi xuống sàn nhà. Ánh sáng lóa mắt phản chiếu trên cơ bắp săn chắc dưới làn da màu ô-liu của anh. Chiếc quần bó chỉ che phủ phần quan trọng và để trần phần da thịt đầy kiêu hãnh còn lại. Tâm trí Maggie bấm máy không ngừng để tìm ra những tấm hình cô cảm thấy ưng ý nhất, chọn lựa và loại bỏ. Đây là nhóm người mẫu nam mới cô làm việc lần đầu qua lời mời từ nhà thiết kế người Ý, họ còn khá non tay.

Thoải mái trong vai trò của mình, cô lê chiếc máy ảnh đi quanh. Trong một lúc, tất cả suy nghĩ của cô đều lùi xa và cô bị khoảnh khắc này mê hoặc. Cô luôn thấy hạnh phúc phía sau ống kính hơn là đằng trước nó, như thể kẻ tọc mạch bên trong cô được thả tự do và nhận được giấy phép xâm phạm sự riêng tư của người khác ở một khoảng cách an toàn. Cô thích lập một hàng rào phòng thủ và khu vực an toàn để yêu cầu những bức hình hoàn hảo, cô không bao giờ từ bỏ cho đến khi cô đạt được những gì mình muốn.

Toát mồ hôi dưới sức nóng của ánh đèn, cô yêu cầu tạm nghỉ và tu ừng ực chai nước. Chuyên gia trang điểm của cô đã phỉnh phờ Carina để biến đổi cô bé. Maggie vẫn thấy buồn cười với biểu hiện trên gương mặt cô gái trẻ trước hình ảnh những người đàn ông bán khỏa thân đang trên sân khấu - như một người phụ nữ lạc lối trước một mẫu thiết kế đang giảm giá. Hy vọng là cô bé sẽ có thêm chút tự tin, thêm chút vui vẻ và Maggie có thể an toàn trả cô bé về lại với một Michael đang trong tâm trạng khá hơn.

Dù sao cô cũng thật ngu ngốc. Không trông thấy nước đi đấy. Người đàn ông đã khiến cô bị phân tâm bằng cái ôm đầy an ủi của anh ta. Đàn ông tin rằng cô âu yếm, điều mà cô thường thể hiện, nhưng đã bao giờ có một người đàn ông từng cố gắng ôm lấy cô mà không có chút ảo tưởng nhục dục nào trong đó hay chưa?

Nụ hôn đêm qua là sai trái. Ngọt ngào, dịu dàng và đầy hứa hẹn.

Có lẽ nếu cô ngủ với anh, điều này sẽ biến mất. Nó luôn như thế. Có lẽ một đêm nóng bỏng, đẫm mồ hôi sẽ gạt anh ra khỏi tâm trí và cô có thể trải qua những ngày còn lại của tuần tới mà không còn sự kích thích kiểu mới lớn này nữa.

Cô uống nốt chỗ nước và quan sát tổng thể ba người mẫu. Tất cả đều có cơ thể hoàn hảo. Sáng màu ô-liu. Đầy sẵn sàng. Vậy cô đang bỏ lỡ điều gì?

Món đồ lót thiết kế tinh tế và đầy hứa hẹn. Nhưng nếu cô làm không tốt, nó sẽ chỉ trông như Calvin Klein và những mẫu còn lại, chẳng có chút gì nổi bật. Sẽ là sự nguyền rủa nếu cô không thể làm tốt nhất. Thất vọng, cô cắn nhẹ môi dưới. Biểu hiện trên khuôn mặt ba người đàn ông đột nhiên thay đổi. Maggie dừng lại, sau đó quay đầu nhìn phía sau.

Wowza[51].

Carina đang đứng trước cô. Chuyên gia trang điểm vung cọ và Maggie trông thấy một bé gái biến thành một người phụ nữ trẻ. Cô bé như đang tỏa sáng từ bên trong với chút phấn nền cùng màu hồng dịu trên gò má, đôi mắt được đánh màu khói. Đôi môi đầy hờn dỗi được đánh lớp son bóng, trông đầy đặn và hấp dẫn. Mái tóc xù giờ nằm gọn gàng, những lọn xoăn viền quanh gương mặt cô bé, buộc mọi người phải chú ý tới. Cô bé vẫn mặc chiếc quần jean của mình nhưng thay chiếc áo phông đơn điệu bằng chiếc áo hai dây đỏ, khoác ngoài là một áo sơ mi mỏng như sương nhấn mạnh vào đôi gò bồng đảo đầy đặn nhưng vẫn khiến cô trông thật kín đáo.

Niềm vui tuyệt đối trào qua cô khi Carina bước đến đầy tự tin. Và với phản ứng của cả ba người đàn ông đang đứng trên sàn diễn, à, cô khẳng định là cô bé trông thật hoàn hảo.

“Em trông thật lộng lẫy,” Maggie nói. Cô chạm vào những lọn tóc đen đang rung rinh của cô bé. “Em có thích không?”

Carina gật đầu như điên. “Em không thể tin được trông em lại như thế này.”

Maggie mỉm cười. “Chị tin. Và chị nghĩ những người mẫu của chị cũng đồng ý như vậy.”

Carina đỏ mặt và chuyển chân, sau đó lén nhìn lên các người mẫu. Những người đàn ông đột nhiên trông như bị mê hoặc bởi cô gái từng bị phớt lờ trước khi có sự thay đổi. Maggie ngờ là ánh mắt ngây thơ tràn đầy sức sống là một sự kết hợp hiếm có, cùng sự tự tin thêm vào, giống tiếng hát của mỹ nhân ngư quyến rũ cánh đàn ông. Không gì hấp dẫn hơn một người phụ nữ là chính mình. Nhưng có điều gì đó khác trong biểu hiện của họ thu hút cô, cảm xúc mà cô hiếm khi bắt gặp trên gương mặt một người đàn ông, và…

Ý tưởng.

Maggie lờ đi trái tim đang phi mã của mình khi andrenalin[52] chảy rầm rầm trong cô. Buổi chụp hình hoàn hảo. Đang ở ngay trước mắt cô. “Đi với chị.” Cô nắm lấy tay Carina và kéo cô bé lên bục. Cô nhanh chóng sắp xếp lại góc chụp, di chuyển máy ảnh và điều chỉnh ánh sáng. “Decklan, Roberto, Paolo, đây là Carina. Bây giờ, cô ấy sẽ chụp chung với các bạn.”

“Gì cơ?” Carina khẽ la lên.

Cô chỉ Carina đứng bên rìa sàn diễn và khuất trong bóng tối. “Đặt tay em như thế này.” Maggie điều chỉnh Carina tựa vào bức tường trong tư thế thật tự nhiên. “Bây giờ, nhìn ra ngoài cửa sổ như thể em đang mơ mộng điều gì đó. Điều gì đó khiến em hạnh phúc. Đừng lo, hình em sẽ mờ đi và khuất trong bóng tối. Được chứ?” “Nhưng em không thể…” “Làm ơn đi?”

Carina hơi lắc, sau đó chậm rãi gật đầu. Gồng người, cô bé đang cố gắng để cho Maggie những gì cô muốn. Maggie quay ngoắt lại với các người mẫu và sắp xếp họ đứng so le. “Nghe này. Mục tiêu của các bạn là cô ấy.” Cô chỉ vào Carina, trông cứng đờ và kém thoải mái. “Hãy tưởng tượng xem phải làm cách nào để tiếp cận cô ấy, để trao cô ấy nụ hôn đầu tiên, khiến cô ấy cảm thấy mình như một người phụ nữ. Đó là điều tôi muốn. Ngay lúc này.”

Cô chộp lấy máy ảnh và chụp. Cô đưa ra các yêu cầu, di chuyển như một mụ điên nhằm chộp được các yếu tố khó nắm bắt... sự ngây thơ... ham muốn... cám dỗ. Còn hơn cả những bức hình về đồ lót đẹp mắt. Đây là về những cảm xúc.

Thời gian trôi đi và khung cảnh xung quanh cô mờ dần. Cuối cùng, có thứ gì đó thoáng qua gương mặt Carina. Nụ cười nhỏ sáng lên trên gương mặt cô bé. Những người đàn ông thay đổi, quan sát cô, và rồi…

Tách.

Chính nó.

Sự hài lòng tăng cao và khiến cơ thể cô nhẹ nhõm thả lỏng. “Chúng ta đã xong. Rất tốt.”

Tiếng rì rầm đồng thuận vang lên giữa các người mẫu và nhân viên. Maggie mỉm cười vui sướng, quay gót và mặt đối mặt với chồng cô.

À - ồ.

Anh đang đứng trước mặt cô trong bộ vest Armani, áo sơ mi màu xanh hoàng gia mạnh mẽ và chiếc cà vạt đỏ tươi. Dáng vẻ đầy kiểm soát của anh hoàn toàn mâu thuẫn với những cảm xúc đang sôi sục trong đôi mắt đen. Ánh mắt anh cố tình xoáy vào cô, sau đó quét lên sân khấu. Tiếng cười khúc khích của Carina trôi trong không trung và Maggie không cần phải quay lại mới biết cô bé đang trò chuyện và tán tỉnh đôi chút với Decklan. Một siêu mẫu trong món đồ lót bé tí.

Cô chết chắc rồi.

Sợ hãi dồn dập quét qua cô và khiến lưng cô cứng đờ trước sự báo động cùng những cảm xúc hỗn loạn. “Tôi có thể giải thích.”

Giọng nói của anh trầm, mềm mại và khiến thần kinh cô rung lên. “Tôi chắc chắn là em có thể.”

Tại sao anh trông lại có chút gì đó thật xấu xa? Như thể đang mời gọi một phụ nữ lần xuống bên dưới vẻ ngoài hào nhoáng và khám phá sự nam tính nguyên thủy bên trong? Anh lớn lên với tiền bạc, gia đình tốt và tương đối ít vấn đề. Cô không oán hận điều đó nhưng hầu hết những người đàn ông có nền tảng tốt cô đã gặp đều khiến cô thấy lạnh lẽo và đôi chút tẻ nhạt. Không phải với Michael. Sẽ mất rất lâu để khám phá tất cả về anh, cô cược là rồi anh vẫn sẽ khiến cô thấy ngạc nhiên. May mắn thay, cô không có ý định tìm hiểu bất cứ điều gì về tính khí của đàn ông Ý.

Miệng cô cố cử động để nói nên lời. “À, tôi quyết định giao Carina cho một nhân viên trang điểm trong khi làm việc để cô bé sẽ không phải trông thấy các người mẫu đồ lót, tôi biết anh sẽ không vui về điều đó.”

Giọng anh thốt ra như cây roi đang quất xuống. “Và đó là lý do tại sao tôi lại thấy con bé trên sân khấu với các người mẫu gần như khỏa thân. Nhờ sự bảo vệ của em.”

Cô nhăn mặt. Chuyện này đi chệch với những gì cô đã lên kế hoạch. “Anh không để tôi nói hết. Và họ không khỏa thân. Tôi đã có quãng thời gian khó khăn để chụp những bức hình mình cần. Rồi Carina bước ra, cô bé trông vô cùng hạnh phúc với vẻ ngoài của mình và còn tự tin hơn rất nhiều... những người đàn ông thì có ánh mắt đó trên gương mặt họ, thật khó tin, thật đấy - tôi chưa bao giờ trông thấy bất kỳ điều gì thuần khiết trong công việc thế này, tôi biết mình phải nắm bắt những biểu hiện đó để cho ra thứ gì đó thật mới mẻ.”

“Thuần khiết?” Chân mày anh nhướn lên và sự giận dữ ngập sâu trong đôi mắt. “Em đặt em gái bé bỏng của tôi vào buổi chụp hình cho những người đàn ông khỏa thân trố mắt nhìn để nắm bắt sự thuần khiết? Đây có phải sự che chở của em không đấy hả Maggie? Em sẽ sẵn sàng hy sinh bất cứ thứ gì chỉ để bán được vài mẫu quảng cáo à?”

Ồ. Nỗi sợ hãi tan biến hoàn toàn. Sao anh ta dám? Cô nhếch mép cười và hất đầu về phía sau. “Họ. Không. Khỏa. Thân. Anh đang xuyên tạc lời nói của tôi, Bá tước. Còn với sự hy sinh, có vẻ như tôi đang sẵn sàng làm rất nhiều điều nhân danh tình yêu đích thực đấy. Thậm chí là đồng ý một cuộc hôn nhân giả dối với anh.”

Anh áp sát gương mặt mình về phía cô và rít lên với từng hơi thở. “Em không làm điều đó vì tình yêu đích thực, cara. Đừng bao giờ quên em cũng được lợi trong cuộc mặc cả này.”

“Ồ phải, rất xin lỗi vì tôi không để anh thở hổn hển trên chị dâu tôi và chiếu ánh mắt khao khát về phía cô ấy từ phía bên kia căn phòng.”

Miệng anh há hốc. “Em điên rồi. Tôi đã nói đi nói lại với em là tôi không yêu Alexa. Đó là ảo tưởng của em và cái nhu cầu muốn kiểm soát mọi thứ xung quanh em. Và nó có liên quan gì với Carina cùng thói thích phô trương của em đây?”

“Tôi đặt con bé trong bóng tối, không ai trông thấy gương mặt con bé hết. Tôi sẽ không bao giờ để con bé tiếp cận bất cứ điều gì không thích hợp.”

Cơ thể anh run lên với cơn giận thuần khiết. “Em đã làm thế đấy thôi!”

“Michael?” Carina lướt đến giữa họ và ôm chầm lấy anh trai. Tình cảm và sự lo lắng trong ánh mắt anh cho Carina thấy rõ rằng anh không biết phải làm gì để đối phó với việc cô em út của mình đang ngày một lớn lên. “Anh có thấy em ở đó không, Michael?” cô bé ré lên. “Em thực sự là một người mẫu đấy.”

“Em trông rất tuyệt, cara.” Bàn tay anh nhẹ nhàng chạm vào những lọn tóc xoăn của cô bé. “Ai đã làm cái này vậy?”

“Một chuyên viên trang điểm. Anh nên xem chị Maggie làm việc, em chưa bao giờ được thấy một buổi chụp hình nào trước đây và nó cực kỳ tuyệt vời. Giờ có lẽ em sẽ được ở trong một quảng cáo thực sự và các người mẫu thì siêu đáng yêu. Decklan đã mời em đi ăn tối cùng vài người mẫu khác và…”

“Chắc chắn là không.” Mày anh nhíu lại trong một cái cau mày mạnh mẽ. “Anh rất mừng là em thấy vui, nhưng buổi chụp hình kết thúc rồi. Em sẽ không ra ngoài với những người đàn ông lạ mà em không biết. Bên cạnh đó, em đã nhận lời trông trẻ với chú Brian tối nay rồi.”

Maggie mở miệng định nói gì đó, sau đó nhanh chóng đóng lại. Khỉ thật, không, cô sẽ không tham gia. Cô đâu thực sự là chị dâu. Cô đâu phải người trong gia đình Michael. Cô không thực sự là vợ anh.

Carina trừng mắt. “Gần như tối thứ bảy nào em cũng giữ trẻ cho chú Brian trong khi những người khác thì được hẹn hò.”

Michael vuốt tay lên mặt. “Anh sẽ không tranh cãi với em lúc này. Giờ thì hãy làm một cô bé ngoan và đi rửa mặt đi, trở lại với vẻ bình thường và đi thôi. Bọn anh có một cuộc hẹn sớm ở lãnh sự quán.”

Im lặng.

Maggie nhăn mặt. Ôi, chuyện này tệ thật đấy. Cực kỳ tồi tệ. Như một đoàn tàu đang lao tới, cô quan sát gương mặt Carina xìu xuống trước lời nhận xét của anh. Carina ép bàn tay run run lên miệng để ngăn mình khỏi bật khóc, nhưng giọng nói của cô bé thì chực vỡ ra và run rẩy. “Tại sao anh không thể thấy là em không còn là một đứa trẻ và tôn trọng em đi? Em ước gì anh không bao giờ quay trở lại Ý nữa!”

Cô bé bước khỏi phòng chụp và đóng sầm cửa phía sau. Maggie nhắm chặt mắt. À, khốn kiếp.

Michael lắc đầu và nguyền rủa bằng một tràng tiếng Ý đầy sáng tạo. Anh vẫn còn lẩm bẩm khi rời đi và Maggie giữ khoảng cách với anh. Cô không biết lúc này có nên ôm anh không khi mà anh trông quá mất mát đến thế, hay tát anh với hy vọng anh hiểu thông suốt được vài điều.

Cô quyết định nhượng bộ.

Cô nhảy ra phía trước anh và anh suýt đâm sầm vào cô. “Michael …”

“Giờ thì tôi làm gì đây? Hả? Là sai trái khi từ chối cho con bé tham gia một buổi say sưa với đám người mẫu nam khỏa thân để rồi lạc lối mãi mãi sao? Chúng tôi là một trong những gia đình giàu có nhất nước Ý. Con bé thì quá trẻ! Nó có thể bị bắt cóc để đòi tiền chuộc. Và tại sao con bé trông khác đến vậy? Nó luôn trông trẻ cho chú Brian và nói là thích việc đó. Rồi đột nhiên nó muốn thay đổi thói quen của mình và lang thang trong thành phố để ai đó có thể bắt cóc sao? Tuyệt đối không.”

Maggie mím môi. Sự phi lý trong lời bình luận của anh đánh mạnh vào cô và cô dìm xuống bản năng muốn cười phá lên. Bá tước đầy quyền lực của cô thực sự là một con Gấu Bố cáu kỉnh, không muốn đối phó với thực tế rằng em gái mình đang muốn được sổ lồng. Ở tuổi hai mươi mốt cô đã có cuộc sống riêng, không ai thèm quan tâm cô ra ngoài với ai và tối cô có về nhà hay không. Cô hắng giọng bên dưới bàn tay và tập trung vào việc tỏ ra nghiêm túc. “Phải, tôi đồng ý, tôi cũng sẽ không để con bé đến một bữa say sưa đâu.”

Anh nheo mắt như thể thách cô dám chế nhạo anh.

Cô đưa tay lên phòng thủ. “Này, nghe có vẻ như trông bốn đứa cháu bướng bỉnh sẽ là một vụ bùng nổ, nhưng con bé đã nhận được lời mời ăn tối từ một chàng trai tử tế, đẹp trai và muốn đi. Anh không thể đổ lỗi cho con bé vì đã đòi hỏi điều đó được.”

Anh thực sự đang há hốc miệng. “Em sẽ để con bé đi sao?” “Tôi sẽ để con bé đi với điều kiện,” cô sửa lại. “Tôi cũng không biết đủ rõ nhóm người đó để cho con bé đi một mình.

Nhưng một người bạn thân của tôi có thể tham gia cùng họ. Cô ấy có con gái cùng tuổi với Carina, tôi nghĩ Carina có thể đi theo cô ấy. Tôi thường đến thăm Sierra khi tới Milan và cô ấy là người tôi tin tưởng. Tôi không biết cô ấy có rảnh hôm nay không nhưng tôi sẽ gọi điện. Cô ấy có thể đi kèm và đưa con bé về nhà sau bữa tối. Nếu không thì tôi hoàn toàn đồng ý với anh - con bé không được đi một mình. Nhưng ít nhất nó cũng trông như anh đang cố gắng để thỏa hiệp.”

Anh thực sự đang rên rỉ. “Làm cách nào mẹ lại xử lý được cơn nóng nảy của con bé nhỉ? Carina thường rất điềm tĩnh và dè dặt. Chuyện gì đang xảy ra với con bé? Sao nó lại không nghe lời nữa?”

Maggie giữ giọng thật nhẹ nhàng. “Sao anh lại quá cố gắng để giữ không cho con bé lớn vậy?”

Anh ngẩng đầu lên. Trong khoảnh khắc, cô thoáng thấy sự đau buồn và sợ hãi sâu trong đôi mắt xanh đen của anh. Cô chạm vào gò má cứng rắn của anh, cần thấy sự tiếp xúc của da thịt.

“Tôi đã có một lời hứa không thể phá bỏ.”

Lời anh nói vang đến tai cô như một tiếng thì thầm. Tim cô siết lại nhưng cô buộc phải hỏi, cần được biết nhiều hơn. “Anh đã hứa với ai vậy, Michael?”

“Cha tôi. Trước khi ông qua đời.” Sự tự tin thường thấy của anh chùng xuống. “Tôi phải chịu trách nhiệm về tất cả mọi người.”

Trọng trách anh mang trên đôi vai rộng đâm thẳng vào cô. Cô chưa bao giờ tưởng tượng ai đó có thể hứa những lời như vậy theo đúng nghĩa đen, nhưng dường như Michael tin rằng mọi thành công hay thất bại trong gia đình đều là do mình. Sự căng thẳng tuyệt đối và áp lực trong việc phải ra tất cả các quyết định thổi bay tâm trí cô.

Chúa ơi, cô đã chỉ có chính mình để dựa dẫm trong khoảng thời gian quá dài rồi, cô không biết cách để ra những lựa chọn khó khăn cho người khác. Bất kỳ người đàn ông nào cô biết sẽ bỏ đi và phủi tay khỏi mớ hỗn độn. Nhưng không phải anh. Không, một khi ai đó bước vào thế giới của Michael, anh sẽ trông chừng họ mãi mãi.

Nhu cầu muốn được là người phụ nữ anh quan tâm thiêu đốt khiến tâm trí cô, cơ thể cô và linh hồn cô rung lên mạnh mẽ. Cảm giác sẽ thế nào khi thực sự hoàn toàn thuộc về anh?

Cổ họng Maggie siết chặt bởi cảm xúc. Hương thơm ngon lành của anh bao quanh cô và nhiệt độ cơ thể anh thiêu đốt qua lớp quần áo quấn quýt cô. Cô bỏ tay khỏi anh và lùi lại một bước. Đôi khi cô thấy quá mệt mỏi vì cứ phải bỏ chạy rồi, nhưng nó dường như là thứ duy nhất cô làm tốt.

“Nếu chúng ta không để họ phạm sai lầm, vậy làm sao họ biết được chứ?” cô hỏi nhẹ nhàng. “Carina phát điên vì anh. Con bé chỉ cần một không gian nhỏ để thở thôi.” Cô ngừng lời. “Gia đình anh thật may mắn vì có anh luôn trông nom cho họ. Giờ thì, để tôi gọi một cuộc điện thoại xem chúng ta có thể xử lý chuyện này không.”

Cô lấy điện thoại ra và gọi.

Michael nhìn cánh cửa đóng kín và chờ đợi em gái đi ra. Dios, anh đang mắc kẹt trong địa ngục đầy phụ nữ và không có lối thoát. Phải, Venezia có khác, nhưng khi yêu Dominick, con bé đã điềm tĩnh hơn và anh đã có thể thư giãn. Dĩ nhiên, quyết định của con bé muốn có một sự nghiệp riêng tách biệt khỏi công việc kinh doanh gia đình là chuyện động trời, anh vẫn còn thấy thất vọng. Nhưng đó còn chưa là gì so với sự ngây thơ ngọt ngào của Carina đang trên bờ vực tan rã.

Với Julietta thật dễ dàng, con bé không có hứng thú với các chàng trai và luôn tận tâm hướng tới thành công trong sự nghiệp để chứng minh giá trị của bản thân. Con bé nhắc anh nhớ tới mẹ với khả năng tập trung và bản năng kinh doanh mạnh mẽ để gây dựng nên La Dolce Famiglia. Cha anh có thể biến cửa tiệm thành một chuỗi thành công, nhưng không có tầm nhìn và sự lèo lái của mẹ thì sẽ chẳng có gì cả.

Carina lại khác. Con bé luôn là cô gái nhỏ của cha và luôn có tinh thần thư thái mà không ai trong gia đình có được. Con bé có những cảm xúc sâu sắc hơn, trông thấy những thứ không ai thấy và khả năng trao tặng vô điều kiện từng khiến cha lo lắng.

Khung cảnh bên giường bệnh của cha lóe lên trong tâm trí anh. Lời hứa phải bảo vệ gia đình an toàn. Luôn chăm nom các em gái. Và dẫn dắt cửa hàng bánh thành chuỗi thành công. Thất bại không bao giờ là một lựa chọn.

Mồ hôi lấm tấm trên trán khi anh nhìn chằm chằm ba người đàn ông đứng xung quanh đang chờ đợi Carina. Họ chắc chắn là lớn tuổi hơn. Có phải anh điên rồi nên mới cân nhắc chấp thuận cho con bé đi?

Anh tiến về phía tủ lạnh nhỏ và lấy một chai nước, vặn nắp. Cô vợ hờ của anh lại làm thế lần nữa. Em gái ngây thơ của anh đã có mặt tại buổi chụp hình đồ lót nam, đã được trang điểm và còn muốn đi loanh quanh với các người mẫu. Sao anh lại đưa Maggie về đây nhỉ?

À phải. Bởi vì cô là vợ anh.

Anh ngẫm nghĩ trong khi uống nước và quan sát cô. Anh ghét sự lỗi nhịp nho nhỏ nơi tim mình. Cô quay lại và bắt gặp ánh mắt anh. Anh đã quen với ngọn lửa kết nối bùng lên giữa họ, ngọn lửa nhỏ của nhận thức đó thắp sáng đôi mắt mèo xanh lục và lôi cuốn, đẩy anh tiến đến ranh giới. Sự cám dỗ thuần túy thì anh có thể xử lý.

Nó lại là thứ gì đó khác đang bắt đầu gặm nhấm anh. Tệ nhất là cô luôn khiến anh kinh ngạc. Anh đã mong đợi sự gần gũi nhất định trong mối quan hệ của Maggie với các người mẫu. Anh chưa bao giờ tới xem một buổi chụp hình thực sự, con mắt sắc sảo cùng cung cách làm việc giản đơn của cô lôi cuốn anh. Ban đầu Carina trên sân khấu khiến anh phân tâm, nhưng Maggie sớm lôi kéo ánh mắt anh cho đến khi tất cả mọi thứ khác mờ đi. Cô nắm quyền kiểm soát sân khấu của mình mà không tạo cảm giác đe dọa, thực tế còn khuyến khích mọi người làm việc theo nhóm.

Ồ, cô tán tỉnh. Đó là một phần cốt lõi của phụ nữ. Nhưng khi anh tiếp tục quan sát cô, anh phát hiện ra những điều còn hơn thế bên dưới vẻ ngoài điềm tĩnh lạnh nhạt giống như phát hiện ra một loại san hô sống động ẩn bên dưới những bụi thực vật buồn tẻ.

Cô luôn giữ khoảng cách của mình.

Không phải về mặt thể chất. Cô đụng chạm thường xuyên, cho đến khi ngay cả anh cũng thấy lúng túng khi cô đã phải thực sự điều chỉnh các người mẫu. Cô cười, trêu chọc và nháy mắt tinh nghịch trong sự vui vẻ thoải mái. Nhưng có sự xa cách như vầng hào quang lan tỏa quanh cô, như thể quanh cô có một bụi cây lớn với những cái gai đâm ngang đầy khó chịu. Nhìn, nhưng không đụng chạm. Đụng chạm, nhưng không cảm xúc. Cảm xúc của cô bị chôn chặt và kiểm soát một cách chặt chẽ. Tuy nhiên, khi cô nhìn anh, cô dường như bị cám dỗ để dâng tặng anh nhiều hơn. Và anh muốn nhiều hơn.

Nhưng liệu cô có từ chối không? Niềm kiêu hãnh của cô đã bị vùi dập từ cuộc gặp gỡ đầu tiên của họ - niềm tin lệch lạc của cô rằng anh vẫn còn yêu người bạn thân nhất của cô - tất cả những điều đó tạo thành một khối khổng lồ mang tên Không Thể Nào.

Trừ khi anh chiếm lấy thứ anh muốn.

Khung người uyển chuyển của cô trong chiếc quần đen kiểu dáng đẹp mắt, kết hợp áo dài tay màu đen cùng đôi xăng đan đen cao gót lố bịch nhấn mạnh từng chuyển động duyên dáng và đường cong gợi cảm. Mái tóc màu quế tuyệt đẹp của cô như đang chơi ú tìm, khoe ra cần cổ cao và hai bên má mềm mại, chiếc mũi dài tinh tế luôn khinh khỉnh nhìn xuống anh. Bản chất hoàng tử Ý trong anh đấu tranh mạnh mẽ. Đã bao giờ có một người phụ nữ nào từng thách thức anh đến thế chưa?

Anh muốn cô.

Tiếng gọi anh ngắt ngang dòng suy nghĩ. Maggie chỉ vào điện thoại mình, sau đó ra hiệu cho anh đến gần. “Được rồi, Sierra rảnh. Cô ấy có thể tới đây nhanh thôi và đưa con bé về nhà tối nay. Anh có thể tin cô ấy. Nhưng quyết định là ở anh.”

Nhịp tim anh tăng tốc khi nghĩ đến chuyện gửi em gái mình cho những người đàn ông và một phụ nữ anh không quen biết. Nhưng đôi khi những lời Maggie nói là đúng. Nếu anh không để Carina trải nghiệm đôi chút và rồi con bé bùng nổ thì sao? Anh không thể áp chế được. Carina và lời hứa của anh với cha đều vô cùng quan trọng.

“Maggie, tôi có thể tin tưởng giao em gái cho người phụ nữ này không?”

Có thứ gì đó bùng lên thật sống động trong đôi mắt cô vợ hờ của anh. Một ký ức đau đớn, theo sau là sự hối tiếc. “Có. Tôi sẽ không bao giờ đặt Carina vào nơi con bé sẽ bị tổn thương. Tôi biết Sierra khá rõ và cô ấy sẽ không để chuyện gì xảy ra với em gái anh đâu.”

Anh gật đầu. “Vậy đi. Tôi sẽ nói với Carina.”

“Nói cho em chuyện gì thế?”

Anh quay lại và cô bé đang đứng ngay cạnh anh. Cằm hếch lên đầy thách thức. Đôi mắt lấp lánh. Con bé vẫn để lại lớp trang điểm, nhưng ngay cả Michael cũng phải thừa nhận nó đẹp hơn rất nhiều so với lúc trước. Bây giờ, con bé trông thật tươi mới. Là chính mình, nhưng tốt nhất. “Maggie đã thu xếp để một người bạn của cô ấy sẽ tháp tùng em,” anh nói.

Carina thở hổn hển. “Dios! Anh đang đùa em sao? Thật sao, em có thể đi sao?”

Michael đưa tay lên. “Có quy tắc. Em nhắn tin cho anh và luôn phải cho anh biết em ở đâu. Sierra sẽ chịu trách nhiệm và đưa em về nhà. Và trước khi em đi, anh phải nói chuyện với họ đã.” Anh chỉ tay mình về phía các người mẫu, giờ đã mặc áo thun, quần jean và cũng chải lại kiểu tóc thời trang của họ. “Capisce?”

Carina gật đầu điên cuồng. “Si, grazie, Michael.”

Tim anh nở tung trước biểu hiện đầy hạnh phúc của cô bé. “Họ có những bức ảnh ngay đây,” Maggie nói.

Họ tham gia cùng cô trước một máy tính nhỏ đang chiếu nhanh qua một loạt các bức ảnh. Anh lắng nghe khi Maggie lướt qua chúng, chỉ ra những vấn đề và thiếu sót, những gì cô thích và không thích. Ý kiến của cô táo bạo, hách dịch và khiến anh hứng thú. Không có gì giống như một phụ nữ mạnh mẽ trong công việc - anh luôn khao khát điều đó ở người bạn đời. Thật không may, nhiều người trong số những phụ nữ anh từng hẹn hò thích ý tưởng anh chăm sóc cho họ hơn, mặc dù đến từ một gia đình truyền thống, anh khao khát thứ gì đó hơn nữa ở vợ anh. Ai đó với chút quyết đoán.

Màn hình nhấp vào một ảnh và tất cả mọi người đều dừng lại. Michael thở dốc.

“Cái đó,” Maggie thì thầm. “Tôi lấy nó.”

Michael nhìn chằm chằm bức ảnh. Carina tựa lưng vào một bức tường giả, nhìn chăm chú vào khoảng không. Đứng khuất trong bóng tối, hình cô bé mờ đi và sáng dịu. Một phần gương mặt giấu sau suối tóc xoăn dày và đôi môi mím lại như đang khao khát thứ gì... ngoài đó.

Ba người đàn ông được sắp xếp đứng phía sau cô để khoe ra sản phẩm, nhưng lại như không hề được sắp đặt. Như thể họ đã phát hiện ra một thiên thần, như thể họ bị bắt rễ trên nền nhà, bị cô mê hoặc, biểu hiện của khao khát chập chờn trên nét mặt mạnh mẽ của họ. Thần thái thuần túy của bức ảnh hòa trộn với những cảm xúc không thể diễn tả trong mỗi cá thể, hấp dẫn người xem phải dừng lại và nhìn sâu hơn.

Tiếng tán thưởng vang lên từ phía nhà sản xuất và anh ta đập tay với Maggie. Cô nghiêng đầu và nhìn anh. “Tôi có thể dùng nó được không, Michael?”

Carina lắc đầu, vẫn nhìn chằm chằm như thể bị mê hoặc. “Sao chị làm vậy được Maggie?” Cô thở ra đầy sợ hãi. “Tấm ảnh đẹp quá.”

Maggie cười khúc khích. “Một phần công việc của chị mà. Dù vậy, em mới là ngôi sao. Em mới là người đẹp.” Michael quan sát gương mặt đỏ bừng của em gái cùng sự lúng túng đầy vui sướng. Cơ thể anh khẽ run lên. Sao cô có thể biết chính xác em gái anh cần gì? Phải rồi, cô là phụ nữ, nhưng cô luôn nói rằng mình không thể hòa hợp được với những người phụ nữ bình thường. Nấu ăn, ngồi lê đôi mách, trẻ con, những cảnh phim sướt mướt. Tuy nhiên, cô đã dành cho em gái anh một lời khen đơn giản nhưng thành tâm, không nghĩ đến chuyện tô vẽ hay giả vờ.

Michael cúi xuống và đặt một nụ hôn lên đầu Carina. Sau đó, anh nhìn vào đôi mắt của cô bé giờ không còn là một bé gái nữa. “Em biết đấy, chị ấy nói đúng. Em thật đẹp. Và được, Maggie, em có thể dùng nó.”

Những cảm xúc đột ngột nghẹn lại trong họng anh cho đến khi anh xoay người và biến mất phía hành lang. Anh cần chút thời gian để sắp xếp lại bản thân mình.

Chú thích:

[50] Một loại phô mai của Ý rất mềm được làm từ sữa bò.

[51] Ái chà.