← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 8

Cô đã được phê chuẩn để kết hôn theo nghi thức hợp pháp ngay bây giờ. Hôm nay. Ngay lúc này.

Maggie chìm xuống lớp bọt xà phòng hạng sang và thổi phù một hơi. Một lớp bong bóng bắn tung lên và rải rác các túi bọt nhỏ bắt lấy những tia sáng lung linh trên không trung. Cô ngọ nguậy bàn chân, gác đôi chân lên thành bồn và ngâm mình.

Chuyến ghé thăm của họ tới văn phòng tòa án ở Milan tra tấn cô. Nói về một cuộc hôn nhân giả là một chuyện, nộp những giấy tờ thực sự là chuyện khác. Sau khi Atto Notorio được chấp nhận với hai nhân chứng, họ nhận được Nulla Osta - lời tuyên bố cuối cùng xác nhận ý định của họ - sau hàng đống các thủ tục giấy tờ khác đã được nộp, công chứng và phê duyệt.

Maggie rên rỉ. Nhờ các mối quan hệ cấp cao và nổi tiếng của Michael, mẹ anh đã nới lỏng các hình thức thủ tục rườm rà về giấy tờ để họ có thể hoàn thành mọi việc chỉ trong một buổi chiều bận rộn. Maggie nâng tay lên và nhìn lần nữa vào ánh lấp lánh vui tươi của chiếc nhẫn kim cương đang bao quanh ngón tay mình. Kế hoạch của Michael dường như thật hoàn hảo. Anh sẽ đánh lừa mẹ anh trong vài tháng tới cho đến khi Venezia kết hôn xong xuôi, sau đó báo cho mọi người về một cái kết kinh khủng và rồi họ chia tay.

Lộn xộn, nhưng cần thiết. Maggie thở ra một hơi dài khi hương thơm ngọt ngào của gỗ đàn hương khiến các giác quan của cô dịu lại. Những gì Michael trải qua chỉ để giúp em gái và thái độ tôn trọng mẹ của anh khiến cô rất xúc động. Thay vì chống lại yêu cầu điên rồ của bà rằng anh phải kết hôn mới cho phép em gái lập gia đình, anh đã sáng tác ra một kế hoạch mà tất cả mọi người đều hạnh phúc.

Ngoại trừ bản thân anh.

Làn da cô râm ran và cô đặt một tay lên vòm ngực đầy đặn của mình. Kiểu phụ nữ thế nào sẽ khiến Michael hạnh phúc nhỉ? Ai đó ngọt ngào và dễ chịu? Liệu anh có cảm thấy chán ngấy khủng khiếp chỉ trong một tháng? Và tại sao cô phải quá quan tâm như vậy chứ?

Bởi vì cô muốn anh.

Sự thật đâm sầm vào cô như một cú xóc nảy từ phía sau. Phải, cô luôn biết họ lôi cuốn lẫn nhau. Nhưng ngủ cùng giường, quan sát anh trong thế giới của anh khiến cô thấy thật kinh khủng. Cô ao ước được thỏa mãn sự thèm muốn của mình và xong việc với nó. Sau tất cả, cô sẽ vui vẻ hài lòng vào buổi sáng và có thể tiếp tục tiến lên phía trước. Không gì tồi tệ hơn cảm giác cồn cào, trống rỗng trong bụng khi cô lăn qua và nhận ra người đàn ông bên cạnh mình không phải Người Đó. Sẽ chẳng bao giờ là Người Đó. Chắc chắn chuyện ấy tốt cho sức khỏe, nhu cầu được đáp ứng sẽ giữ yên các hóc-môn của cô.

Nhưng còn Alexa thì sao?

Cô cắn nhẹ môi dưới trước suy nghĩ đó. Anh có thể phủ nhận việc anh đã phải lòng người bạn thân nhất của cô. Dĩ nhiên, sau chuyến đi này, anh cuối cùng cũng phải tránh xa Alexa và gia đình cô, Maggie sẽ không cần phải lo lắng anh sẽ khuấy tung mọi thứ lên nữa.

Đó chỉ là chuyện tình dục mà thôi. Dù sao thì họ cũng đang chơi trò kết hôn, vậy nên nó có thể khiến họ có chút nhầm lẫn. Không ai khác cần phải biết. Họ đều là người lớn cả và có thể xử lý một mối quan hệ thuần thể xác.

Cô muốn Michael Conte. Cảm giác hưng phấn trườn dọc cột sống. Cô sẽ không hài lòng với thứ tốt thứ nhì bởi vì một lần nữa, cuộc chơi là của cô. Nguyên tắc của là cô.

Phải rồi.

Mơ tưởng của cô nổ tung trước mặt khi cánh cửa bật mở. Cô trườn sâu hơn nữa xuống dưới lớp bong bóng và vội vã kéo chân khỏi mép bồn. Michael sải bước tới với một ly vang trắng trong tay, một đĩa bánh su kem ngon lành bên tay còn lại cùng nụ cười xấu xa cong cong nơi khóe môi.

“Buon giorno, cara[53]. Em đang tận hưởng bồn tắm của mình sao?”

Cô lắp bắp và cố không đỏ mặt như một nữ sinh. “Anh đang đùa tôi à? Anh làm gì ở đây? Như phần lớn phụ nữ đã kết hôn, tôi bị đau đầu.”

Anh còn cả gan cười khúc khích nữa. “À, tôi từng nghe nói về tình trạng đó trước đây rồi. Chúng tôi vừa khui một trong những chai pinot grigio[54] ngon nhất và tôi nghĩ em sẽ muốn thưởng thức một ngụm trong khi ngâm mình.”

Cô cau mày. “À, được rồi. Cảm ơn.” Maggie túm lấy chiếc ly đang đầy phân nửa và hít vào hương thơm của cam chanh cùng gỗ sồi thơm. “Anh có thể đặt chiếc đĩa ở đó.”

Anh đặt nó lên gờ nhỏ phía cuối bồn tắm và nhìn chằm chằm vào cô. Từ chối run mình bên dưới ánh mắt đầy nóng bỏng của anh, cô trừng mắt lại, chu môi thổi phù vài sợi tóc ướt đi lạc trước mắt. “Giờ thì anh đi được rồi.”

Anh ngồi xuống gờ nhỏ cách đó vài phân. Anh đã thay ra bộ vest, giờ trông thật mạnh mẽ và giản dị trong chiếc quần jean cũ cùng áo sơ mi trắng cài khuy. Chân anh đang để trần và mái tóc thả xuống vai khiến anh trông thậm chí còn hấp dẫn hơn. Sự hiện diện của anh vắt kiệt toàn bộ không khí trong phòng và chẳng để lại chút nào cho cô. Thế là sao?

Cô chờ anh rời đi nhưng vì cô là người đang trần truồng, anh dường như không cảm thấy mình cần phải gợi chuyện. “Anh vẫn còn ở đây làm gì?”

“Tôi nghĩ chúng ta sẽ trò chuyện đôi chút.” “Tốt thôi. Cởi đồ của anh ra rồi nói chuyện.”

Anh không hề di chuyển nhưng biểu hiện của anh thay đổi và đột nhiên, trông anh hoàn toàn giống một động vật ăn thịt nam tính nóng bỏng. “Em chắc chắn với yêu cầu đó không?”

Chết tiệt, lời nhận xét quái gở thông thường của cô phản tác dụng. Sao anh ta không bỏ đi chứ? Có sự thách thức ánh lên trong đôi mắt anh và trong nỗi kinh hoàng, cơ thể cô đang sống dậy. Cô nín thở khi ánh mắt anh cố tình lướt xuống. Chuyện quái gì đang xảy ra vậy?

Cô thay đổi chiến thuật. “Anh muốn nói về chuyện gì?” “Thỏa thuận của chúng ta.”

Maggie nhún vai. “Tưởng chúng ta đã chốt rồi. Các giấy tờ đã nộp vậy nên mẹ anh biết chúng ta đã kết hôn hợp pháp. Anh có thấy cách bác hỏi vô số câu để đảm bảo mọi thứ đều theo trình tự không? Bác là một người cực kỳ láu cá đấy.”

“Luôn là vậy.”

“Buổi chụp hình của tôi xong rồi. Mua sắm váy áo cũng xong luôn.” “Tốt.”

“Còn bữa tối gia đình nữa vào thứ Sáu, ồ, Julietta muốn tôi ghé qua tiệm bánh với anh ngày mai.”

“Tốt thôi.”

Cô cau mày. “Sao anh vẫn còn ở đây?” “Bởi vì tôi muốn vài thứ.”

“Gì?”

“Em, cara.”

Bụng cô cuộn lên. Hàm cô hết mở ra lại khép vào nhưng không lời nào được thốt ra, chỉ có tiếng rít kỳ lạ bởi cô không thể hớp đủ không khí vào phổi mình. Michael không hề di chuyển, chỉ điềm nhiên ngồi trên gờ bồn tắm. Dáng vẻ thư thái của anh đối lập với nhiệt lượng và nhu cầu trong đáy mắt khi anh nhìn chằm chằm cô như một con mèo đói sẵn sàng nhảy xổ vào bữa ăn tối của mình. Ồ, và chỉ nghĩ về việc anh sẽ cắn cô ở đâu đó cũng khiến chân tay cô nhũn ra tan chảy. Anh ta đang nói gì nhỉ?

“Anh nói sao cơ?”

Môi anh cong lên. “Em nghe rồi đấy. Đây, thử một miếng này đi.”

“Tôi không muốn một…”

Anh giơ ra và đẩy một chiếc bánh su kem vào giữa đôi môi cô. Cô mở ra theo phản xạ và cắn. Hương bơ mềm mịn của chiếc bánh ngọt bùng nổ trong miệng. Lớp kem phong phú bao phủ lưỡi cô trong sự vui thích tuyệt đối. Anh quan sát cô nhai, ngón tay cái chạy dọc môi dưới của cô để bắt lấy chút kem cuối cùng còn vương. Anh cố ý đưa ngón tay vào miệng mình và mút.

Đôi mắt cô mở to khi anh ghé miệng ly lên môi cô. Một giọt quý giá rơi xuống lưỡi và vị lạnh băng châm chích của thứ chất lỏng trượt xuống cổ họng, quyến rũ một tiếng rên rỉ thoát ra. Anh đặt ly rượu lên gờ tường và nghiêng người tới.

“Ngon chứ?” anh thì thầm. Maggie chớp mắt.

Ánh nhìn của anh như mê hoặc cô. Làn râu phủ bóng nơi quai hàm phù hợp với hình ảnh một con người văn minh bị làm cho hư hỏng. Mùi hương dễ say của xạ hương và xà phòng lấp đầy mũi cô.

“Ừ. Ờ.”

Bàn tay anh lướt trên vai cô và để lại một vệt da gà nổi lên. “Mùi này là gì?”

“Hả?” Ôi Chúa ơi, cô sắp bị á khẩu rồi. Cô vùng vẫy để hồi tỉnh. “Gỗ đàn hương.”

“Nó khiến tôi phát điên. Khi tôi cuối cùng cũng được nếm, em sẽ nhắc tôi về mùi hương trần tục, ngọt ngào đó trên lưỡi mình chứ?”

Và rồi cô nhận ra anh mới là bậc thầy. Anh giả vờ cô là người chủ động toàn bộ thời gian. Và cô đã mua vui cho anh! Chân tay cô mềm nhũn, nơi trung tâm của cô đau nhói và làn da cô bị thiêu đốt ngay cả bên dưới bề mặt nước. Người đàn ông này đang chờ đợi thời cơ của mình và có được cô ngay thời điểm cô dễ tổn thương nhất. Tại sao đột nhiên anh ta lại muốn thay đổi các quy tắc của trò chơi? Maggie buộc não mình phải hoạt động thông qua đám mây mù.

“Sao bây giờ anh lại làm chuyện này?” Cô cáu kỉnh hỏi thẳng vào chủ đề, vì biết nếu đánh mất nó cô sẽ ném mình vào anh và cầu xin anh trao nó cho cô. “Anh đang chơi vài trò bệnh hoạn với tôi đấy à?”

Khuôn mặt anh siết lại đầy quyết tâm. “Em mới là người đang chơi trò chơi, la mia tigrotta,” anh gầm gừ. “Tôi đã muốn em ngay từ đầu và tôi chưa bao giờ phủ nhận nó. Tôi mệt mỏi cứ phải chiến đấu với em khi mà chúng ta có thể làm vài thứ khác. Những thứ thú vị hơn nhiều... cho cả hai ta.”

Cô giận dữ vì anh đã nhận ra trước. Cô lẽ ra mới là người đề nghị anh. Michael bị điên nếu anh nghĩ cô sẽ ngoan ngoãn ngồi yên để anh quyến rũ và điều khiển. Chính cô đã lên ý tưởng để đá anh ra khỏi cuộc đời mình. Cô sẽ nguyền rủa bản thân nếu cô cho phép anh giành chiến thắng vòng này.

“Tôi cần thời gian để suy nghĩ.”

Anh đứng lên khỏi thành bồn và gật đầu lịch sự. “Vui lòng đưa tôi cái khăn.”

Anh liếc nhìn lại cô. Cuộc tranh đấu lộ rõ trên gương mặt, có nên làm theo hay không, cuối cùng anh quyết định. Maggie nhận ra sự tin tưởng bắt đầu hình thành và biết mặc dù giận dữ, anh sẽ luôn bị chi phối ít nhiều bởi nỗi sợ hãi vô hình đã bị chôn chặt trong khoảng thời gian quá dài bên trong. Anh tóm lấy cái khăn bông hồng trên móc và đưa cho cô, sau đó kín đáo quay đi.

Maggie cười đắc thắng. Cô từ từ đứng dậy khỏi bồn, vắt mái tóc đang nhỏ giọt và lau sạch đám bọt xà phòng. Sau đó, cô thả chiếc khăn xuống sàn nhà.

“Xong, giờ thì tôi sẵn sàng rồi.” Michael quay lại.

“À, ơn trời. Tôi cần cái đó.” Tông giọng mát mẻ, dứt khoát của cô mâu thuẫn với cơn rùng mình khẽ. Trước khi anh có thể khiến cô dịu lại, cô đã đẩy anh ra và với lấy chiếc khăn nằm trên sàn nhà, quấn nó quanh mình. Cô nghiêng đầu và thở ra một hơi dài, nhẹ nhõm. “Cảm ơn. Anh có muốn tôi chăm sóc cho anh không?”

Sự khiếm nhã của cô cứa thành một vết sâu. Anh lùi lại một bước, tự hỏi mình có phải một thằng ngốc không. Ánh mắt anh ghim chặt và nheo lại nhưng cô trông vẫn thật thoải mái. Và xa cách.

“Thế em có muốn chăm sóc cho tôi không?” anh hỏi lạnh băng.

Cô nhún vai. “Nếu anh muốn. Có qua có lại. Không có thời gian cho một cuộc chạy marathon dài đâu - tôi đã hứa với mẹ anh là sẽ giúp bác chuẩn bị bữa tối, vậy nên tôi cần phải mặc quần áo lại. Sao nào?” Cô nhướn mày và chờ đợi. Vẻ hạ cố đó nói với anh rằng anh đang gặp rắc rối. Trong khoảnh khắc, cô đã thuộc về anh hoàn toàn. Tuy nhiên, cô lại không có khả năng duy trì bất kỳ kiểu quan hệ gần gũi nào. Tại sao anh lại thấy phiền lòng bởi sự bất lực trong việc kết nối của cô đến vậy? Tại sao anh lại quan tâm như thế?

“Sao em lại cư xử thế này, cara?” anh hỏi nhẹ nhàng. Maggie giật mình như vừa bị tát. Cô thực sự gầm gừ.

“Xin lỗi nếu tôi không muốn nói, Bá tước. Tôi nghĩ chúng ta đã vượt qua chuyện đó rồi chứ.”

Sự im lặng như sắp bùng nổ cùng những cảm xúc không tên. Cuối cùng, anh gật đầu, sau đó sự dịu dàng biến mất như một bông hoa tinh tế bị ngắt khỏi thân cây. “Em nói đúng, Maggie. Tôi cũng nghĩ chúng ta đã vượt qua chuyện này rồi.”

Anh giật nắm cửa và mở ra. “Sau bữa tối, chúng ta phải trông trẻ. Bởi em chính là người thuyết phục Carina phá vỡ lời hứa với Brian, chúng ta sẽ phải đảm nhận trách nhiệm.”

Miệng cô rớt xuống. “Brian có đến bốn đứa con trai! Tôi kiệt sức rồi. Không cách nào có thể trông trẻ tối nay được.”

Anh nghiêng người về phía trước với bầu không khí đe dọa cùng tông giọng gần như ra lệnh. “Em sẽ phải trông trẻ tối nay. Chúng ta sẽ đi sau bữa tối. Mặc đồ vào và gặp tôi dưới nhà.”

Anh đóng cửa lại trước sự phản đối của cô và hiên ngang bỏ đi với sự giận dữ đang sục sôi.

Cô quẫn trí đến nơi rồi.

Maggie nhìn chằm chằm ông chồng hờ của mình từ dưới hàng mi trong khi anh chiến đấu với cậu cháu trai rõ ràng đang từ chối quay lại cũi. Michael xắn tay áo sơ mi trắng tinh của mình và cánh tay mạnh mẽ của anh quấn quanh cậu bé đang đấm đá la hét đầy giận dữ. Nếu cô không quá đau khổ, hẳn cô sẽ cười khúc khích trước viễn cảnh hiện giờ. Vẻ ngoài bảnh bao của anh giờ chỉ còn là một người đàn ông mệt mỏi rối bời, trông như thể đang khao khát một chiếc ghế dài và cái điều khiển từ xa.

Và bây giờ mới có 8:30 tối.

Căn phòng trông như một bãi chiến trường. Sơn vàng và xanh vui mắt trang trí cảnh động vật biển sống động trên các bức tường giờ trông như một nhiệm vụ lặn biển sai lầm kinh khủng. Màu sáp nguệch ngoạc đầy trên tường, các cuốn sách vung vãi khắp nơi và bông nhồi thò ra từ một con gấu bông màu xanh bị xé toạc trong vài thử nghiệm lạ lùng.

“Thằng bé vẫn đói à?” cô hỏi, bước một bước về phía trước và đạp ngay vào vài loại ngũ cốc nào đó.

“Không. Lizzie đã nói chỉ cần một chai sữa cho thằng bé trước khi đi ngủ thôi.” Đứa bé đang oằn người trong cũi, nước dãi chảy ướt đọng lại quanh miệng và làm bẩn chiếc yếm dãi thứ ba trong tối. Những con vịt vui nhộn trên bộ đồ ngủ như đang chế nhạo sự bất lực của họ để khiến thằng bé vui vẻ trong khi nó lại tiếp tục la hét. “Em có nghĩ thằng bé cần ợ hơi thêm không?” Anh hỏi với một cái cau mày.

Cô chớp mắt. “Tôi không biết. Khi Lily khóc quá lâu, tôi chỉ cần trả con bé lại cho Alexa thôi.”

Michael thở dài. “Luke và Robert đâu rồi?”

Cô đổi chân. Bằng cách nào đó cô có cảm giác tồi tệ về phản ứng tiếp theo của anh. “Đang chơi.”

“Tôi tưởng em đưa chúng nó về giường rồi cơ mà.”

“Tôi đã làm rồi đấy chứ. Nhưng chúng không muốn đi ngủ nên tôi bảo với chúng rằng chúng có thể chơi.”

Anh bẩm bẩm điều gì đó bên dưới hơi thở và lau tiếp nước dãi trên miệng bé Thomas. “Tất nhiên là chúng không muốn đi ngủ, Maggie. Nhưng chúng ta là người lớn. Phải biết nói không với chúng nó.”

“Tôi đã nói rồi. Những ba lần. Nhưng Robert bắt đầu khóc vì thằng bé muốn mẹ, rồi Luke cũng tham gia luôn, vậy nên tôi nói chúng được chơi thêm năm phút nữa.” Không đời nào cô thừa nhận những giọt nước mắt cá sấu kia đã khiến tim cô tan vỡ và cô sẽ cho chúng bất cứ điều gì chúng yêu cầu.

Anh thổi phù một hơi dài. “Chúng nó vừa chơi em một vố lớn đấy. Được rồi, giữ chúng đọc sách. Không có gì lộn xộn cả.”

Maggie tự hỏi tại sao cô đột nhiên thấy sợ phải nói với anh về đất nặn Play-Doh. Đó không phải đồ chơi thân thiện với trẻ hay sao? Những quảng cáo thương mại luôn tuyên truyền vậy. Robert đã nói với cô là mẹ thằng bé luôn để chúng chơi với những thứ đó khi chúng không ngủ được.

Đột nhiên, cô nhận ra Michael đã đúng. Cô vừa bị chơi một vố lớn. Chẳng trách cả hai đứa đều vô cùng mừng rỡ khi cô lấy nó ra khỏi kệ trên cùng của tủ quần áo! Cô cắn nhẹ môi dưới và quyết định lẻn trở lại và mang nó đi trước khi Michael phát hiện ra. Chỉ thị của anh bắt đầu châm chích cô thảm hại còn nhanh hơn cả một con ong bắp cày giận dữ. “Ryan thì thế nào? Thằng bé ngủ chưa?”

Cô chớp mắt. “Thằng bé giữ bình nước vì nó bị khát. Tôi đã cho thằng bé chút nước đựng trong bình có vòi.”

Anh đặt núm vú giả lên miệng em bé và đảo mắt với Chúa. “Đừng nói thế chứ, Maggie. Thằng bé bị tè dầm nên nó không được phép uống chất lỏng sau bảy giờ đâu.”

Cô ngắt lời anh đột ngột. “Anh đâu có nói thế với tôi. Thằng bé cứ ôm chặt lấy bụng và nói là nó đau vì đang rất khát nước. Anh đã ở đây hơn một giờ đồng hồ trong khi để tôi lại với lũ con trai của quỷ Satan. Đổi đi. Tôi sẽ ru em bé ngủ còn anh xử lý cái băng đảng ngoài kia.” “Cái gì ngoài kia?”

“Ồ, đừng bận tâm. Đây.” Cô giật lấy Thomas từ trong cũi, nghiêng thằng bé nằm vắt vẻo trên một cánh tay, đút một ngón tay cô vào miệng nó. Tiếng la hét dừng lại và thằng bé mút chùn chụt như thể tay cô là sơn hào hải vị. Đôi mắt nó nhắm hờ sung sướng. “Thấy không, thằng bé đang mọc răng.”

Michael trông đầy hoài nghi trước vẻ hạnh phúc của đứa trẻ. Một sự im lặng như phước lành xoa dịu đôi tai họ cho đến khi cả hai nghe thấy tiếng hét kỳ lạ từ phía sảnh. “Ở lại đây. Tôi cần bắt được Ryan và cho thằng bé ngồi bô lần nữa.”

Maggie quan sát đứa trẻ mút chùn chụt. Cô luôn biết mình sẽ là một bà mẹ khủng khiếp, giờ thực tế đã chứng minh điều đó. Làm cách nào mà Lizzie có thể xử lý quá nhiều đòi hỏi cùng lúc như vậy được? Cả buổi tối nay đã trở thành thảm họa tồi tệ. Sao mọi sự lại trở nên thế này.

Cô nhịp chân và nghiền ngẫm. Có chuyện gì với cô vậy? Có lẽ cô cần trị liệu. Một người đàn ông đã cho cô khoái cảm mãnh liệt, sự dịu dàng và cảm xúc ấm áp. Còn cô đã làm gì? Đẩy anh ra xa còn nhanh hơn một khẩu súng lade của Buzz Lightyear[55] và giả vờ không quan tâm?

Bởi vì đó là cảm giác cô được che chở trong vòng tay anh.

Lần đầu tiên trong đời, cô đánh mất sự tự chủ. Cách nó vượt ra khỏi khu vực an toàn của cô. Và cô thật sự không biết phải xử lý sao. Toàn bộ cuộc đời cô xoay quanh việc kiểm soát các mối quan hệ trong khi cô hy vọng sẽ tìm thấy người đàn ông có thể nuôi dưỡng trái tim và tâm hồn cô. Cô đoán bản thân có thể phá vỡ bức tường một khi cô tìm thấy người bạn đời của mình. Nhưng thay vào đó, Maggie bắt đầu nhận ra cô đã đi chệch con đường quá xa.

Cô không biết cách tạo dựng một mối quan hệ bình thường, một mối quan hệ thật sự. Từ bỏ một phần của bản thân và dâng hiến nó cho người khác. Có lẽ đã quá muộn với cô rồi. Bởi vì chỉ một lần gần gũi Michael Conte đã làm rung chuyển thế giới của cô và nền móng vững chãi cô đã tự mình dựng lên. Vậy nên thay vào đó, cô hành động như một ả khốn và cố tình làm tổn thương anh. Ruột gan cô quặn lại trước ký ức về ánh nhìn trên khuôn mặt anh. Sự thất vọng hoàn toàn khi anh nhìn xoáy vào cô và thách cô thừa nhận bản thân là ai.

Cô phải rời khỏi đây. Cắt ngắn chuyến đi. Làm bất cứ điều gì để chặn lại con tàu đang lao vút về phía mình. Nhưng nếu cô tỉnh giấc và phát hiện ra anh chính là Người Đó thì sao?

Người đàn ông cô có thể yêu. Người đàn ông đã yêu người bạn thân nhất của cô và cô chỉ có thể đứng thứ nhì.

“Maggie!”

Tên cô vang qua căn phòng và cô nhăn mặt. Là đất nặn Play-Doh sao? Hay thứ gì tồi tệ hơn thế? Đầu cô ong ong với tất cả tình huống và nỗi sợ rằng cô đã làm gì đó sai trái. “Gì?”

“Em đưa Luke một trong mấy hộp nước trái cây à?”

Chết tiệt, đứa nào là Luke nhỉ? Tất cả chúng đều đẹp tuyệt với tóc nâu xoăn, mắt đen cùng những nụ cười tinh nghịch. Giống như Ba Chàng Ngốc[56] phiên bản lỗi vậy. “Vâng!” cô hét trở lại. “Thằng bé trông thấy Ryan đang uống và khóc, thế nên tôi đưa nó một hộp.”

“Em có thể qua đây được không?”

Tiếng la hét vọng trở lại và ngày càng trở nên lố bịch. Cô xốc lại Thomas trên hông khi thằng bé điên cuồng mút và bước tránh đám đồ chơi vương vãi dọc hành lang. “Vui lòng nói chuyện với tôi như một người bình thường,” cô nói, tự hỏi tại sao cô đột nhiên nói năng như một bà mẹ vậy. Cô trượt chân dừng lại và nhìn chằm chằm căn bếp đã từng sạch sẽ. Năm hộp nước trái cây đang đổ lênh láng trên sàn nhà. Nước hoa quả văng đầy trên kệ bếp, tủ lạnh và các bức tường như trong hiện trường án mạng. Luke đổi chân và trông đầy tội lỗi. “Ôi Chúa ơi, chuyện gì đã xảy ra?”

Michael khoanh tay và nhìn chằm chằm vào cháu trai. “Luke. Sao cháu không nói với cô Maggie chuyện gì đã xảy ra?”

Luke nghiêng đầu theo cái cách nó nghĩ thật dễ thương. Maggie từ chối thừa nhận là nó đúng. “Chơi phóng tên lửa ạ,” thằng bé tuyên bố. “Xem nhé?”

“Không!” cả hai đồng thanh hét.

Quá muộn. Luke giẫm mạnh xuống hộp nước trái cây cuối cùng. Chất lỏng phọt thành dòng tưới ướt sũng mọi thứ trong tầm ngắm. Bao gồm cả họ. Michael túm lấy và kéo xềnh xệch thằng bé vào vòng tay mình. “Cháu gặp rắc rối lớn rồi,” Michael cảnh cáo. “Đợi đến khi mẹ cháu về và chú sẽ kể với mẹ là cháu đã làm gì.”

Maggie cố nín tiếng cười điên cuồng trước toàn bộ tình huống lố bịch này. Ông chồng hờ của cô nhìn chằm chằm cô với vẻ ngạc nhiên. “Em nghĩ chuyện này buồn cười sao?”

Cô cắn chặt môi. “À, kiểu thế. Ý tôi là thật tệ khi tôi cảm thấy như mình đang trong chương trình Punk’d[57].”

“Em có thể dọn sạch chỗ này trong khi tôi đưa Luke đi tắm không?”

Cô liếc nhìn đống lộn xộn. “Nhưng tôi đang bế em bé. Thằng bé yên lặng rồi, tôi sẽ không rời ngón tay ra cho đến khi nó khô và rụng đi đâu.”

Anh dường như đang kẹt giữa hai kịch bản, không chắc thứ nào tồi tệ hơn. “Dios, được rồi. Thế qua giúp vụ tắm rửa đi.”

Cô lê bước theo sau anh và anh liếc nhìn hai đứa còn lại. “Hai cháu ở yên đây và chơi trong khi Luke đi tắm. Sau đó, tất cả sẽ đi ngủ. Capisce?”

“Vâng, chú Michael,” Robert long trọng nói.

Maggie liếc nhìn thằng bé đầy ngờ vực. Thế nào mà đôi mắt màu nâu sô-cô-la trông có vẻ như đang cười, như thể thằng bé đang có vài kế hoạch đã sắp đặt trong tâm trí. Cô lờ đi bản năng điên rồ mách bảo trong ruột gan mình và ngồi trên bồn vệ sinh trong khi Michael đặt phịch Luke vào bồn tắm. “Vậy là anh nói với tôi các em họ anh làm chuyện này mỗi đêm chỉ để cho vui sao?”

Anh đổ sữa tắm ra và lắc đầu. “Điều gì đó nói với tôi là kỹ năng tổ chức của họ cao hơn chúng ta. Nhưng phải, tôi chắc chắn đây là chuyện xảy ra hầu hết mọi tối.”

Cô đung đưa Thomas và cố không tỏ ra tò mò quá. “Thế còn anh? Đây có phải điều anh cũng muốn không?”

Anh có vẻ như đang nghĩ về câu hỏi. Sau đó gật đầu. “Si.” “Thật sao? Tất cả sự quyến rũ này?” Cô nhướn mày.

“Anh có nhận ra sẽ không còn bất kỳ bữa tối tinh tế nào, hay làm việc muộn để chốt một thỏa thuận, hay bắn thẳng đến một hòn đảo nhiệt đới ngay khi thấy thích? Anh tự nguyện từ bỏ tự do của mình vậy sao?”

Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, có sự dịu dàng tan chảy trong cách anh nhìn chăm chú cậu bé đang trần truồng trong bồn tắm. Anh xoa tóc cháu trai và nhìn thẳng vào mắt cô.

“Phải.”

Câu trả lời của anh khiến cô chấn động. Thử tưởng tượng người đàn ông nào lại muốn quay về căn nhà đầy hỗn loạn? Ai lại nguyện chọn lựa để trở thành một phần của sự lộn xộn và tận hưởng tất cả phần điên rồ trong đó chứ? “Chào chú Michael!”

Họ cùng quay về phía âm thanh. Một cậu bé ma bốn tuổi đang đứng trước cửa cười toe toét. Maggie chớp mắt và nhìn chăm chú hơn. Những gì trông thấy được là đôi mắt nó, ít tóc vàng nâu và đôi môi đỏ đang cong lên. Thằng bé trông như một tên hề tí hon. Và tại sao nó lại đang ở truồng?

Cô chuẩn bị tinh thần cho một vụ bùng nổ nhưng Michael vẫn bình tĩnh. “Cháu làm gì vậy, Robert?”

“Cháu tìm thấy cái chai này trong túi xách của cô Maggie!” cậu bé tuyên bố đầy tự hào. “Dưỡng thể!” Maggie nhắm chặt mắt.

Michael ghim cô bằng con mắt xét nét. “Hừm. Tôi tưởng đã bảo em để túi xách lên nóc tủ lạnh để nó không trở thành một sự cám dỗ rồi cơ mà.”

Cô thở hắt ra một hơi dài. “Tôi đã giấu nó phía sau chiếc ghế dài bởi vì tôi không có thời gian! Ngay khi tôi bước qua ngưỡng cửa thì Lizzie và Brian bắn khỏi nhà như thể mông họ đang bắt lửa không bằng. Giờ thì tôi biết tại sao rồi. Sao ai đó còn có thể muốn đẻ thêm đứa nữa sau Robert chứ?”

Tên hề nhỏ đang cười khúc khích. “Mông! Cô Maggie nói ‘mông’ kìa! Mông nghĩa là đít. Mông, mông, đít, đít.” Điệp khúc cứ tiếp tục và Maggie rùng mình.

“Còn nói từ đó nữa chú sẽ rửa miệng cháu bằng xà phòng đấy,” Michael nói. “Giờ thì, vào bồn tắm đi.” “À, Michael?”

“Gì?”

“Anh có vài rắc rối. Kem dưỡng thể không thấm nước. Không thể rửa sạch được trong nhiều giờ liền.”

Michael nhấc cháu trai thứ hai của anh lên và đặt thằng bé vào bồn tắm. Hai bàn tay anh chống hông, như thể đang suy tính trước một thỏa thuận kinh doanh lớn. Chết tiệt, sao anh lại trông nhàu nhĩ một cách đáng yêu đến thế, ướt nhẹp và có mùi táo ép? “Chúng ta có thể giải quyết được chuyện này.” Anh xoa hai tay vào nhau, quỳ xuống cạnh bồn và túm lấy chiếc khăn lau. “Em đi kiểm tra Ryan giúp tôi được không?”

Maggie chuyển em bé sang hông bên kia. Cô rút ngón tay ướt đẫm của mình ra. Thomas nhìn lại với đôi mắt mở to cùng nụ cười đầy dãi và trái tim cô tan chảy. Ánh mắt ngây thơ đầy tin tưởng của thằng bé khiến cô muốn trở nên xứng đáng. Chuyện gì xảy ra với cô vậy?

Cô bước vào phòng cậu bé. “Ryan, cháu ở đâu?”

“Đây ạ!” Thằng bé trườn khỏi tủ quần áo với chiếc áo phông hình tàu hỏa bị vén lên quá bụng và tay nó khua loạn trong không khí với vẻ tự hào tuyệt đối. “Cháu đang nhào bột!”

Phải. Thằng bé đã nhào bột rất ổn. Maggie với lấy đám đất sét đỏ và xanh lục đang dính đầy mặt và cơ thể nó.

Thomas rít lên phấn khích và thọc cả hai tay vào tóc cô. Tiếng cười bùng lên bên trong và chực trào, nhưng cô không chắc liệu nó có phải tiếng cười khúc khích của một người sắp mất trí hay chỉ là cách để đối phó với sự điên rồ. “Cháu làm tốt lắm, cháu yêu. Đi theo cô nào, đến giờ đi tắm rồi.”

“Tắm!”

Thằng bé lao khỏi phòng, ào vào phòng tắm và cô đi theo. Với vẻ quyết tâm, cô đóng cửa lại giam tất cả trong phòng tắm nhỏ. Hơi nước bốc lên và phủ mờ tấm gương.

“Em để chúng chơi Play-Doh hử?”

Maggie gật đầu. “Phải. Nếu phải biện hộ cho bản thân, tôi nghĩ thế là cách để thân thiện với lũ trẻ. Sống và học hỏi. Đằng nào chúng ta đều ở đây cùng nhau, chẳng có chuyện gì khác có thể xảy ra cả.” Cô bắn cho anh ánh nhìn lo lắng. “Phải không?”

“Cứ cầu nguyện đi.”, Anh nhanh chóng cởi đồ Ryan và đặt thằng bé vào bồn cùng các anh trai. “Tôi nghĩ tôi cần giúp ở đây. Tôi đã tốn hai chiếc khăn mà kem dưỡng thể mới trôi được một nửa. Em có thể kỳ cọ cho Ryan không?”

“Còn em bé thì sao?” Thomas đang khúc khích và với lên để nhét một nắm tóc của cô vào miệng. Thằng bé phát ra tiếng nhóp nhép đầy ngây ngất. “A, khỉ thật,” cô rên rỉ, cố gắng gỡ ra. “Tôi có thể đặt thằng bé xuống đất được không?”

“Ừ. Hãy đảm bảo là không có thứ gì ở quanh để nó với tới được.”

Cô quan sát để chắc chắn không có gì trên sàn ngoài đám bọt bong bóng đang bắn tung tóe. Cô giật mạnh hai chiếc khăn trên giá và trải xuống đất, đặt Thomas vào giữa. Nắm tay siết chặt tóc cô lần nữa và thằng bé ré lên, không chịu buông ra.

“Au, au. Michael, giúp tôi.” Những ngón tay cẩn thận gỡ nắm tay thằng bé khỏi tóc mái cô. Môi dưới nó run run. Tiếng hét vang vọng trong không gian hẹp và dây thần kinh của cô rít lên đầy đau đớn. Chẳng lấy gì làm lạ khi họ nói tiếng khóc của trẻ con có thể khiến một người phát điên. Cô sẽ làm bất cứ điều gì để ngăn thằng bé lại. “Ôi Chúa ơi, nó lại khóc rồi. Đưa tôi con vịt cao su ở đó.”

Michael nhanh chóng đưa cô món đồ chơi ướt và cô nhét nó vào tay thằng bé. Nó đẩy món đồ vào miệng vào gặm điên cuồng. “Nhanh trí đấy,” Michael bình luận.

Cô cười toe đầy tự hào, quay trở lại bồn tắm và túm lấy một chiếc khăn. Họ làm việc trong im lặng cho đến khi Maggie nhận thấy màu da ô-liu đáng yêu bên dưới lớp đất sét và làn nước chuyển sang màu trắng. Các cậu bé trò chuyện không ngừng, xen kẽ giữa tiếng Ý và tiếng Anh trong một giai điệu nghe thật du dương bên tai.

“Chú Michael, ai là siêu anh hùng tuyệt nhất ạ? Cháu nghĩ là Siêu Nhân.”

Michael nhăn trán vờ suy nghĩ nghiêm túc. “Siêu Nhân thì cũng tuyệt đấy bởi vì anh ta có thể bay và uốn cong thép. Nhưng chú thích Người Dơi.”

Luke thở hổn hển. “Cháu cũng thế! Người Dơi chuyên đánh bại kẻ xấu.”

“Nhưng anh ta không bay được,” Robert lập luận.

“Có, anh ta có thể chứ,” Michael nói. “Anh ta sử dụng các thiết bị của mình để bay như một con dơi. Và anh ta có một chiếc xe tiện dụng và tốt nhất thế giới.”

Robert cân nhắc điều đó trong khi em trai cậu gật gù đầy ngưỡng mộ. “Cháu cũng đoán thế. Cô Maggie, ai là siêu anh hùng tuyệt vời nhất của cô?”

Cô hướng về phía Michael ánh nhìn tinh nghịch. “Thor[58].” “Tại sao ạ?”

“Cô thích mái tóc vàng dài và chiếc búa của anh ta.” Michael bật cười và lắc đầu. “Em thật vô vọng. Đúng là con gái.”

“Phải, đúng là con gái,” Robert bắt chước.

“Lúc này, cô chẳng cảm thấy mình giống con gái tí nào,” cô lẩm bẩm. Chiếc áo cánh trắng tinh dính chặt vào da bởi mồ hôi và hơi nước. Cô dùng khuỷu tay để đẩy sợi tóc đi lạc và cô biết lớp trang điểm đã trôi từ bao giờ rồi. Chẳng trách mấy bà mẹ chẳng bao giờ muốn chuyện ấy nữa. Ai còn cần khi mà một đêm ngon giấc thậm chí còn tuyệt hơn nhiều? “Tôi là một mớ hỗn độn.”

Tiếng cười nữ tính trước bình luận của bản thân nhạt đi khi ánh mắt anh va phải ánh mắt cô.

Đôi mắt đen như than nhìn xoáy vào cô và gỡ bỏ mọi rào cản. Nguồn năng lượng gầm lên giữa họ, thật buồn cười khi đặt trong khung cảnh đầy hơi nước này, nhưng nó đang thực sự bùng cháy và rực sáng. Dây thân kinh của cô râm ran tỉnh giấc trong khi cô đáp lại ánh nhìn, bất lực trong việc phá vỡ sự kết nối.

“Tôi nghĩ em trông thật đẹp,” anh nói nhẹ nhàng. Tất cả mọi thứ trong cô rung lên và vỡ vụn.

Maggie đầu hàng. Đưa tay lên về phía anh, cầu xin sự tha thứ của anh cho hành vi chẳng mấy tốt đẹp của mình, để nói cho anh mọi bí mật và cảm xúc bị chôn chặt trong cô.

Đột nhiên, Robert cúi xuống giữa hai chân. Luke bắt gặp hành động đó và cười khúc khích, chỉ vào chính mình trong khi anh trai cậu bắt đầu đập nó qua lại, giống như đang chơi bóng bàn. “Pi-pi! Cậu bé có pi-pi!”

Sự kỳ diệu trong khoảnh khắc giữa Michael và Maggie mờ đi và biến mất. Họ đều nhìn hai cậu bé và Maggie cố để không đỏ mặt. Có lẽ là Số Phận đã chen ngang. Hay Mẹ Trái Đất. Bất cứ thứ gì để cô tóm lấy sự phân tâm.

“À, được rồi, đây là khăn khô để lau người.”

Cô từ chối để bị lúng túng bởi vài đứa trẻ vừa biết đi. Lạy Chúa, cô thường xuyên phải tiếp xúc với nội y những người đàn ông trưởng thành mà chẳng mảy may gì.

Chúng phớt lờ cô. “Sao con gái lại không có pi-pi, cô Maggie?” Luke hỏi.

Cô nhìn Michael cầu cứu nhưng một nụ cười xấu xa đang cong lên trên môi anh. Cô từ chối bị hạ gục trước thách thức rành rành đó. Cô có thể nói chuyện thẳng thắn với trẻ em. Không vấn đề gì. “Chúa tạo ra họ với sự khác biệt.” Cô bắn cho Michael nụ cười hài lòng. Quá dễ.

“Nhưng nếu không có pi-pi, các cô gái chẳng có gì để chạm vào cả! Cô làm thế nào?”

Sự im lặng rớt xuống. Michael tống nắm tay vào miệng mình trong nỗ lực cố không hét lên vui sướng.

À, quỷ thật. Cô từ bỏ và vẫy cờ trắng đầu hàng. “Hỏi chú các cháu ấy.”

Với chút tự trọng cuối cùng, cô tóm lấy em bé và hiên ngang rời đi.

Ngu ngốc.

Vài giờ sau, cô ngồi phịch xuống sàn nhà bên cạnh giường ngủ của các cậu bé và đặt đầu lên thành giường. Tiếng ngáy khe khẽ của chúng trôi trong không khí yên tĩnh. Chúng từ chối ngủ nếu không có ai nằm cạnh, vậy nên Michael vội vã lấy cớ chuồn đi và cô còn hơn cả vui mừng vì được trì hoãn bất kỳ khoảnh khắc một mình nào giữa họ. Ngón tay cô vẫn đang nắm chặt tay Robert - những ngón tay bé xíu ấm áp buông lỏng trong tay cô. Maggie ngồi trên thảm và nhìn chằm chằm khoảng không, hồi tưởng.

Cô từng gặp ác mộng từ khi còn bé. Những con quái vật răng dính đầy máu cùng đôi mắt hoang dại nhảy ra từ tủ quần áo và muốn ăn thịt cô. Có một lần, cô chạy khỏi phòng để đi tìm cha mẹ nhưng họ không ở trên giường. Nick thì không đủ lớn để giết nó và bảo vệ cô, vậy nên cô chạy xuống lầu và dừng lại ở giữa cầu thang.

Cha cô đang nằm với một phụ nữ trên chiếc ghế dài. Người phụ nữ đang cười khúc khích và Maggie trông thấy quần áo rải rác trên sàn nhà. Cô cố gắng giữ yên lặng nhưng quá sợ hãi nên đã cất tiếng gọi cha.

Cô vẫn nhớ ánh mắt ông ném cho cô. Xa cách. Bực bội. Hoàn toàn không quan tâm. “Về giường đi, Maggie.”

Cô nuốt nước bọt chống lại cơn khủng hoảng. “Nhưng cha, có một con quái vật trong tủ quần áo của con và nó sắp bắt được con rồi.”

Người phụ nữ lạ mặt bật cười và cha cô thậm chí trông còn phẫn nộ hơn. “Ta đang bận và con đang hành động như một em bé vậy. Lên lầu ngay hoặc cha sẽ đánh con.”

“Nhưng…” “Ngay!”

Cô vội vã lên lầu vào căn phòng lớn với đầy đủ đồ chơi cùng đám thú nhồi bông và sự trống rỗng. Cô bò xuống dưới gầm giường với con chó bông và chờ đợi những con quái vật đến bắt mình đi. Hàng đêm, những tiếng nức nở của cô bé bị bóp nghẹt trong tấm thảm trải sàn sang trọng, cô tự hỏi tại sao chẳng ai yêu mình. Tự hỏi liệu có ai đã từng yêu cô chưa.

Maggie siết lấy bàn tay nhỏ. Cơn mệt mỏi thấu xương cùng nỗi buồn sâu sắc chiếm lấy cô. Cô tựa đầu lên nệm và hít vào mùi hương ngọt ngào của Robert, nhắm mắt lại một lúc thôi. Một lúc thôi.

Cô ấy đang ở đâu?

Michael đợi nhưng chỉ có sự im lặng lấp đầy căn nhà. Anh cứ nghĩ cô sẽ quay lại trong vài phút, nhưng đã một lúc lâu không có tiếng động nào vang lên. Anh cố kiềm tiếng rên rỉ và đứng dậy khỏi ghế. Porca vacca[59], nếu mấy cậu bé lại bày trò gì khủng khiếp nữa thì sao, như thiết lập bẫy mìn và cô mắc kẹt trong đó, không thể hét lên? Anh nhớ lại câu chuyện về Perter Pan với những cậu bé bị lạc và cố kìm tiếng cười khúc khích trước sự lố lăng suốt cả tối.

Maggie đã khẳng định lần nữa lòng tin của anh rằng cô sẽ không thể trở thành bà mẹ điển hình được. Anh đoán là mình đã được cứu. Sau tất cả, cô đã xử lý phần lớn hoạt cảnh chỉ với chút hoảng sợ và sự phản đối nhẹ nhàng, dù các cháu trai của anh được biết đến là những kẻ khiến một người trông trẻ lao đầu khỏi thị trấn chỉ trong một giờ.

Cơn giận dữ của anh leo thang trước những lời châm biếm liên tục của cô, tuy nhiên cô đã chiếm được cảm tình của bốn cậu bé thường không mấy hứng thú khi có người lạ. Thật lạ khi chúng đổ xô đến gần cô như thể chúng nhận ra sự dịu dàng trong tâm hồn cô, hoàn toàn bị che giấu bởi tính cách bên ngoài. Ngay cả em bé còn đang ẵm ngửa cũng mút lấy mút để khớp ngón tay cô và òa khóc khi Michael cố gắng kéo thằng bé ra.

Nhưng Maggie Ryan hoàn toàn không phù hợp với cách sống của anh và trái tim anh. Cô từ chối bất kỳ sự thân mật nào giữa họ. Anh cần phải vượt qua đống cảm xúc lộn xộn này và để cô đi.

Anh dừng lại bên ngưỡng cửa và nhìn chằm chằm.

Cô đang ngủ. Đầu cô nằm cạnh đầu Robert, hơi thở của họ sâu và đều đặn, thậm chí bàn tay họ vẫn đang nắm lấy nhau trên tấm đệm. Sự bình yên tĩnh lặng bao trùm khắp căn phòng và lần đầu tiên, Michael ngấu nghiến lấy hình ảnh cô vợ hờ, sự dễ tổn thương lộ rõ trong bóng tối mờ ảo của chiếc đèn ngủ bao trùm lên cô.

Cô đang làm gì với gia đình anh? Cô đang làm gì với anh?

Cảm giác lạ lẫm sủi bọt và siết chặt anh đầy tàn nhẫn. Anh không cần điều này. Chỉ vỏn vẹn bốn mươi tám giờ ở bên cô và mọi thứ dường như đã đổi khác. Anh chưa bao giờ muốn đào sâu tìm hiểu về một người phụ nữ trước đây, thường chỉ có họ quá vui lòng khuỵu gối, hoa mắt trước số tiền và ngoại hình cùng sự quyến rũ bẩm sinh. Không phải anh kiêu ngạo nhưng anh luôn biết mọi thứ đến với mình hơi quá dễ dàng. Đặc biệt trong vấn đề liên quan đến phụ nữ.

Cho đến khi gặp Maggie.

Một nụ cười nhẹ chạm môi anh khi cô khẽ ngáy. Người phụ nữ khốn khổ này đã kiệt sức. Cô được ngủ quá ít và chạy quanh quá nhiều. Anh liếc nhìn đồng hồ và để ý thấy anh chị họ của mình sẽ về nhà trong vòng một giờ nữa. Không còn nhiều thời gian nhưng anh không muốn để lại cô trên sàn nhà với đôi chân cuộn tròn như bánh xoắn.

Anh gỡ tay cô khỏi tay cháu trai mình và bế cô lên một cách dễ dàng. Cô lẩm bẩm phản đối, sau đó rúc vào lòng anh. Michael nuốt lại tiếng nguyền rủa, thề rằng sẽ đụng chạm vào cô. Anh đặt cô xuống chiếc ghế dài và duỗi thẳng chân mình lên bàn cà phê, ngả lưng xuống gối dựa.

Maggie lầm bầm, sau đó dụi mặt vào cổ anh. Anh cứng người. Cô hít sâu một hơi thoải mái, như thể cô thích mùi hương của anh, sau đó mở miệng và lướt lưỡi mình xuống bên quai hàm anh như thể cô sẽ chết để được nếm nhanh hương vị đó.

Anh nguyền rủa và cố kiềm lại nhu cầu đòi hỏi môi cô và nếm sâu hơn. Bàn tay cô lướt lên vai anh, chìm vào tóc và thúc giục anh tiến tới môi cô.

Quỷ thật, không.

“Maggie.”

Cô mơ màng mở mắt. Ánh mắt cô gợi anh nhớ tới ánh mắt của một con mèo. Sắc sảo. Bí ẩn. Và đầy điệu đà.

“Dậy đi, cara. Em đã ngủ thiếp đi.” “Mệt quá.”

“Tôi biết, cưng. Sao em không nhắm mắt lại và ngủ một chút trước khi các em họ tôi về?”

Anh đợi cho đến khi cô ngủ thiếp đi lần nữa nhưng cô không chớp mắt, chỉ nhìn chằm chằm anh với nỗi buồn đau cắt xuyên tim. Thật không may, nhận thức đó đánh vào anh ngang ngửa trọng lượng chiếc búa của Thor.

Cô có rất nhiều điều để cho đi nhưng không có ai để cho. Cô chôn chặt tất cả những cảm xúc lộn xộn, quằn quại sâu trong nơi bí mật và giả vờ rằng mình ổn.

Như thể cảm nhận được mong muốn biết hơn nữa của anh, lời nói cô ngập ngừng ngay đầu lưỡi. “Tôi quá mệt mỏi vì cứ phải một mình rồi. Mệt mỏi vì chẳng được bất kỳ ai cần đến.”

Những lời cô nói khiến anh chấn động như trong một vụ nổ. Có phải cô vẫn còn đang nửa tỉnh nửa mê và không ý thức được những lời mình thốt ra? Và nếu vậy, liệu cô có khinh bỉ chính mình trong ánh sáng lạnh lẽo khi ngày lên bởi đã tiết lộ bí mật của bản thân không?

Khỉ thật, anh không quan tâm. Anh cần hơn nữa và cơ hội của anh đang quá ít. Anh nhẹ nhàng vuốt mái tóc cô và cô dịu đi bên dưới sự vuốt ve. “Sao em lại nói vậy, cara?”

Sự im lặng rơi xuống. Gương mặt cô thay đổi và anh biết cô đã hoàn toàn tỉnh táo. Anh chuẩn bị tinh thần cho sự rút lui lạnh lùng và lời bào chữa của cô.

“Bởi vì đó là sự thật. Cha mẹ tôi không muốn tôi. Tôi đã cực kỳ cố gắng nhưng họ không yêu tôi. Rồi một ngày tôi nghĩ tôi đang yêu. Hắn ta nói với tôi rằng tôi là người đặc biệt.” Nỗi đau trần trụi tàn phá gương mặt cô, sau đó dịu lại. “Nhưng hắn ta nói dối. Vậy nên tôi đã hứa với bản thân sẽ không bao giờ bị tổn thương lần nữa. Tôi đã hứa sẽ không bao giờ bị từ chối thêm lần nữa.” Cô ngừng lời trong sự im lặng choáng váng, sau đó hạ giọng thì thầm. “Và tôi không còn tổn thương nữa. Tôi chỉ còn một mình.”

Michael siết chặt vòng tay. Cơ thể cô duỗi dài trên ngực anh. Môi dưới của cô đang run lên, sau đó dừng lại khi sự thật đến từ đôi môi cô. Và trong giây phút đó, bức tường giữa họ sụp đổ - cái nhìn thoáng qua những gì sâu bên trong khiến cô chọn lựa con đường như vậy đột nhiên bừng tỏ trong tâm trí anh.

Nhu cầu muốn xua đi nỗi đau trong cô lấn át khi anh ôm lấy gương mặt cô trong đôi tay và hạ miệng mình xuống miệng cô. “Giờ thì em không còn một mình nữa,” anh thì thầm. “Em đang ở bên tôi.”

Anh hôn cô. Mùi vị thật khác biệt so với nỗi đam mê trong lần cuối họ bên nhau, nụ hôn làm chấn động tận sâu trong tâm hồn anh. Cô có vị thật ngọt ngào tinh khiết khi đôi môi hé ra và lưỡi cô gặp lưỡi anh trong sự sốt sắng khiến toàn thân anh run rẩy như trong một cơn bão. Anh rên lên và hôn sâu hơn, chết chìm trong những cánh hoa hồng lụa là ẩn bên dưới đám gai sắc nhọn. Cô uốn cong cơ thể và để anh vào. Anh nuốt chửng cô, khám phá thêm khuôn miệng bóng mượt bí ẩn kia. Sau đó, anh di chuyển xuống nhấm nháp cần cổ cô và cắn khiến toàn thân cô run lên khi cô bám lấy anh.

Anh chuẩn bị bản thân cho sự lạnh lẽo một khi cô đã lấy lại nhận thức, nhưng tất cả những gì cô làm là tóm lấy phía sau đầu anh và buộc đôi môi anh trở lại với cô. Giữa nụ hôn sâu, đói khát là tiếng thì thầm của cô lạo xạo bên tai anh. “Em muốn anh, Michael” và…

Cánh cửa bật mở.

Tiếng cười cắt qua khung cảnh như một bộ phim hài dở tệ. Cả hai di chuyển nhanh như những thiếu niên hư hỏng, rụt phắt tay lại và sửa sang quần áo khi anh chị họ anh bước qua ngưỡng cửa. Một cái nhìn lướt qua đôi má ửng hồng của Lizzie, và Michael cược là họ vừa tìm hiểu nhau trong ô tô. Suy cho cùng thì nếu bốn cậu con trai là bất kỳ dấu hiệu nào cho lối sống của họ, anh ngờ là cả hai đã bỏ qua mấy bộ phim thông thường và tiến thẳng tới mấy trò vô nghĩa.

Michael ngồi dậy và kéo Maggie theo.

Nụ cười toe toét của Brian còn rộng hơn nữa. “Ố ồ, chúng ta có gì ở đây nhỉ?” Anh khoanh tay và tặc lưỡi. “Bốn cậu con trai ngây thơ của anh đang ngủ phía cuối hành lang còn các em thì đang giải khuây như trong phim người lớn.”

Michael gọi anh bằng một từ bậy, điều đó chỉ khiến Brian cười to hơn nữa. Nhìn sang gương mặt Maggie khiến anh họ anh cau mày. “Anh đùa thôi mà, Maggie.”

Cô cắn chặt môi giữa hai hàm răng, cô hổ cái của anh vừa đánh mất tiếng gầm của mình. Cô đứng lên và chuyển chân, trông đầy bối rối, khó chịu và dễ tổn thương.

Michael nắm lấy tay cô và kéo cô về phía anh, choàng tay quanh vai cô. “Xin lỗi, Bri, bọn em đều kiệt sức. Các cậu bé ổn cả. Chúng bày bừa đầy nhà và em không dọn dẹp sạch được.”

“Đồ khốn.”

“Ditto[60].” Họ chào tạm biệt, Lizzie và Brian ôm hôn Maggie và Michael đưa cô vào xe.

Cô tựa đầu lên ghế và nhìn chằm chằm vào màn đêm, không nói lời nào. Lần đầu tiên trong đời anh cảm thấy hoàn toàn không thoải mái khi ở quanh một phụ nữ, không chắc về những suy nghĩ của cô và chỉ muốn an ủi. Không, anh nói dối. Anh muốn gần gũi với cô, sau đó mới an ủi cô.

“Em xin lỗi.”

Michael lắc đầu và tự hỏi liệu anh có nghe nhầm giọng nói nhẹ nhàng của cô không. “Về cái gì?”

Cô thở dài. “Về lúc trước. Trong phòng tắm ở nhà mẹ anh. Em đúng là con khốn.”

Tuyệt vời. Một người phụ nữ biết thừa nhận mình sai. Anh sẽ phải làm gì với cô đây? Tại sao cô không thể cứ như cũ và ngừng gây ngạc nhiên cho anh? “Chấp nhận lời xin lỗi.” Anh ngừng lời. “Có muốn nói với anh tại sao không?”

Cô cứng người nhưng không lảng tránh câu hỏi. “Em quẫn trí.”

Anh bật cười. “Ai mà không quẫn trí chứ? Anh tiến tới nhanh quá. Mấy ngày vừa rồi thật khủng hoảng và anh đã khiến em bị bất ngờ.”

Cô khịt mũi. “Ôi làm ơn đi. Em đã lên kế hoạch quyến rũ anh, vậy nên anh không lấn át em đâu. Đừng có nghĩ em là cánh hoa violet mỏng manh yếu đuối mà anh có thể quyến rũ bằng sự duyên dáng của mình.”

Anh cười toe toét. Đây mới là Maggie mà anh quen biết và vẫn hay tranh luận. “Nếu vậy anh hy vọng em ra tay nhanh lên. Anh không nghĩ anh có thể sống qua nổi một đêm nửa vời nữa đâu.”

Nhận xét đó của anh giành được một nụ cười mỉa mai. “Có lẽ nếu anh ngừng lái xe như một ông già, chúng ta có thể về tới nhà kịp.”

Anh không trả lời. Chỉ nhấn ga.

Họ lẻn vào nhà và khóa cửa lại. Maggie đá đôi giày của mình đi và ra hiệu về phía phòng tắm. “Anh đi trước đi. Em cần lấy ít đồ trong va li.”

Michael vội vã bước khẽ nhất có thể, quyết định cởi áo nhưng vẫn để lại quần jean. Bước chân trần, anh hướng về phía phòng tắm, tim đập mạnh như thể người phụ nữ đầu tiên trong đời đang chờ đợi anh và anh không biết liệu mình có đủ khả năng trụ được đến cuối không nữa.

Khi cuối cùng anh cũng trông thấy cô, anh nhận ra mình đã bị hủy hoại. Cô là vừa là thiên đường vừa là địa ngục, anh muốn chào đón ma quỷ với một nụ cười trên gương mặt mình.

Cô đứng dưới một chiếc đèn kiểu cổ và khuất nửa trong bóng tối. Ánh sáng mờ ảo nhấn mạnh gò ngực cao được bao bọc trong chiếc lớp ren tinh tế. Suối tóc mượt mà chảy xuống vai. Những đường cong đầy đặn nơi hông cùng đôi chân dài để trần đến đầu gối.

Khi anh di chuyển về phía trước, anh nhận ra không chỉ cơ thể cô mê hoặc anh. Lần thứ hai trong tối nay, ánh sáng dễ tổn thương lóe lên trong đôi mắt mèo xanh lục. Chân cô di chuyển chỉ một phân như thể cô vẫn do dự, nhưng anh quyết định mình đã phải chờ quá lâu đề đòi hỏi cô.

Anh nắm lấy vai cô để thu hẹp khoảng cách giữa họ.

Hài lòng, anh nhìn xuống cô trong im lặng, tận hưởng từng phân cơ thể cô đang thuộc về anh. Cô hổ cái của anh đang tranh giành vị thế.

“Ừm, Michael, có lẽ chúng ta nên…”

“Không, cara.” Anh mỉm cười và nghiêng cằm cô lên. “Đến lúc rồi.”

Chúa ơi, cô yêu từng khoảnh khắc đó.

Sức nóng từ cơ thể anh lôi kéo và kích thích sự tò mò khi anh cúi đầu xuống. Hơi thở hổn hển không mấy hấp dẫn bật ra từ cổ họng cô, nhưng cô lờ nó đi. Cô cần miệng, tay và cơ thể anh để xua đuổi lũ ma quỷ của sự ngờ vực và tổn thương đang xé cô ra thành từng mảnh. Cũng là những con ma đã chờ đợi cô trong tủ quần áo vào lúc đêm khuya để chế nhạo sự hèn nhát của cô khi Michael Conte cuối cùng cũng hôn cô.

Không giữ lại điều gì.

Khi cô sụp xuống phía trên anh và cánh tay anh vòng qua ôm lấy cô, có một từ lặp đi lặp lại mãi trong tâm trí cô, trái tim cô, tâm hồn cô.

Nhà.

Và rồi, cô nhắm mắt lại và ngủ.

Chú thích:

[52] Tên một loại hormone.

[53] Chào buổi sáng, em yêu.

[54] Một trong những loại rượu nho nổi tiếng nhất thế giới.

[55] Nhân vật hoạt hình trong “Câu chuyện đồ chơi”.

[56] The Three Stooges: Một bộ phim hài của Mỹ.

[57] Một series truyền hình thực tế kiểu "camera ẩn" của Mỹ.

[58] Thor, trong thần thoại Bắc Âu, là vị thần của sấm sét, giông bão và sức mạnh, cũng là con trai cả của thần Odin và nữ thần Jord.

[59] Chết tiệt.

[60] Như trên.

[61] Một giải đua có nhiều vòng đấu diễn ra ở nhiều nơi khác nhau. Tại mỗi vòng đấu như thế đều có giải thưởng riêng cho các tay đua đạt thứ hạng cao. Nhưng giải thưởng lớn thật sự là dành cho tay đua nào có thứ hạng cao nhất sau tất cả các vòng đấu.