CHƯƠNG 9
Maggie nhấp một ngụm bia mạnh và nhìn chăm chú khung cảnh tráng lệ trước mắt. Ánh nắng tràn qua những ngọn đồi xanh, làm nổi bật vẻ mênh mông hùng vĩ của các triền núi phủ tuyết. Mái ngói dốc ẩn hiện nơi phía đường chân trời. Hương thơm của ô-liu và chanh thoang thoảng trong làn gió ấm áp, cô hít thở thật sâu, cố gắng hết sức bình ổn lại nhịp đập trái tim.
Đêm qua, Michael đã âu yếm cô.
Ký ức lóe lên ngay trước mắt. Sức nóng tuyệt vời cùng sự bùng nổ. Đường cong tinh tế của đôi môi khi anh mỉm cười. Nét lượn của bàn tay áp vào da thịt cô như thể cô là thứ thật quý giá và mong manh chứ không chỉ là cuộc tình một đêm.
Nhưng cô chính là vậy. Hay ít nhất, có lẽ thêm đêm thứ hai nữa. Bởi vì đến cuối tuần, toàn bộ màn kịch này sẽ kết thúc và anh sẽ ra đi. Như tất cả những người khác.
Sao nó có thể xảy ra được kia chứ? Cô đã thú nhận toàn bộ bí mật của mình ở nhà chú anh và không có ai để đổ lỗi ngoài chính bản thân mình. Sự dịu dàng của anh đã khuyến khích cô cởi mở dễ dàng hơn so với bất kỳ nhu cầu nóng bỏng nào trước đó. Khoảnh khắc trước cô còn thề là mình sẽ lên chuyến bay kế tiếp. Khoảnh khắc sau cô đã thách thức anh lao vào một cuộc yêu đương với suy nghĩ ngu ngốc rằng cô có thể đá anh ra khỏi cuộc đời cô.
Cô nhay nhay môi mình và uống thêm một ngụm. Khi cô thức dậy, anh đã để lại một lời nhắn rằng anh vào thành phố trong vài giờ và sẽ quay lại đón cô đến trụ sở của La Dolce Famiglia. Nỗi thất vọng về chiếc giường trống khiến toàn thân cô chấn động. Cô luôn phải đấu tranh với nhu cầu rời đi càng nhanh càng tốt khi bình minh lên. Lần đầu tiên, cô khao khát một vòng tay ôm chặt vào lòng buổi sáng cùng người đàn ông cô đã âu yếm. Anh liên tục làm cô ngạc nhiên, thách thức cô và khiến cô muốn nhiều hơn nữa. Anh thật nguy hiểm. Không chỉ với cơ thể cô. Mà còn với cả trái tim cô.
Cô phải rời khỏi đây.
Trái tim cô đập rộn và máu nóng gầm lên trong huyết mạch. Sự hoảng loạn đang dồn dập tấn công và Maggie tóm lấy máy ảnh của mình, tuyệt vọng muốn kiểm soát phản ứng thể chất vô lý đó. Hít thở sâu và thông suốt tâm trí. Cô bắt đầu chụp cảnh quan, cố gắng tập trung vào khung cảnh trước mắt, tìm kiếm thứ gì đó độc đáo và đáng kinh ngạc. Tâm trí cô bấu víu lấy tiếng màn trập và đèn chớp của ống kính khi cô di chuyển quanh sân. Bất cứ điều gì ngoài sự lôi kéo cô mất kiểm soát đầy báo động. “Meo!”
Tiếng rên khẽ của con mèo khiến cô giật mình và gần như ngã ra sau. Cô bắt gặp một đám lông đen tròn vo như nhảy ra từ hư không và cô cố gắng đứng dậy, tuyệt vọng muốn tránh bộ móng sắc nhọn.
“Khỉ thật!” cô hét lên, hướng tới sự an toàn của bê tông và tránh xa bụi cây. “Tránh xa tao ra.”
Con mèo, hay bất cứ thứ gì, đang rình rập cô. Đôi mắt xanh lá sáng rực trên khuôn mặt đen khi bàn chân lớn rút ngắn khoảng cách giữa họ. Maggie nhảy bật ra sau một chiếc ghế bằng sắt rèn và nhìn chằm chằm vào nó. Cô không ưa lũ mèo. Chưa bao giờ thích. Chó thì có thể chịu đựng được bởi vì chúng khá thân thiện và chỉ sống để được bạn vuốt ve. Mèo thì khác - chúng giống như những ngôi sao ca nhạc kiêu căng, những kẻ luôn cho rằng công việc duy nhất trong đời bạn là để phục vụ chúng. Chúng mè nheo - thậm chí còn hơn cả những đứa trẻ - và không cách nào cô có thể ở quanh quá lâu được. Nhưng sinh vật này còn to gấp ba kích cỡ thông thường, gần bằng một con chó nhỏ. Nó sẽ làm một mụ phù thủy độc ác tự hào vì nó đang nhìn chằm chằm cô như thể đang niệm một câu thần chú, điều đó khiến cô hoảng sợ.
“À, anh thấy là em đã gặp Dante.”
Maggie xoay quanh. Michael đang cười toe toét với cô, màu râu nhẵn nhụi, mái tóc dài được túm gọn lại. Anh trông thư giãn và tươi mới, trong khi cô cảm thấy mình lâng lâng và sự điềm tĩnh vẫn đang bị xáo trộn. “Anh nuôi nó bằng cái gì vậy? Lũ trẻ con à?”
Anh cười khùng khục và quỳ xuống, cố gắng gọi con mèo đến gần. Dante vẫy đuôi và rít lên. Maggie nhảy bật lại một bước. “Em không sợ mèo đấy chứ, phải không, cara?”
Cô rùng mình. “Em chỉ không thích chúng thôi. Chúng lúc nào cũng đòi hỏi và đầy thù hận.”
Môi anh giật giật. “Có vẻ như hai người rất hợp nhau đấy.” “Buồn cười nhỉ. Nó là của anh à?”
Michael lắc đầu. “Không, nó là mèo hoang. Thường xuyên ghé thăm để tìm đồ ăn, nhưng không để bất kỳ ai tới gần. Ngay cả Carina, bọn anh vẫn luôn gọi con bé là người có thần giao cách cảm với động vật, cũng không tới gần được. Dante có vấn đề.”
Cô nhìn chằm chằm con mèo. Khá sạch sẽ, chắc chắn là không hề đói khát, nhưng dường như nó không thích người. Sự hài hước bất ngờ tấn công cô. “Vậy là Dante được cho ăn và được cung cấp thực phẩm bởi những người mà nó công khai khinh miệt. Thú vị thật đấy.”
“Ừ, anh đoán vậy,” anh thì thầm. Đột nhiên, cô đang trong vòng tay anh. Hơi thở vương mùi bạc hà của anh phả trên môi cô và khiến bụng cô nhộn nhạo. “Đêm qua, em ngủ ngon không?”
“Có.”
“Nói dối.” Đôi mắt đen của anh lấp lánh với sự hứa hẹn đầy nguy hiểm. Cơn rùng mình chạy dọc sống lưng cô. “Nhưng nếu ba lần mà em vẫn ngủ đủ, anh sẽ cần làm tốt hơn đêm nay.”
Ôi. Trời.
Cô hắng giọng và nhắc nhở bản thân rằng thêm một đêm nữa cùng anh thôi cũng là nguy hiểm. Cô chớp mắt và lùi lại, cần giữ khoảng cách. Cánh tay anh siết lại quanh cô. “Michael…”
“Anh thích nghe em gọi tên anh.” Miệng anh hạ xuống bắt lấy miệng cô, hôn cô thật sâu, thật lâu và chậm rãi. Cô mở ra và đẩy mình sát vào từng nét mượt mà của lưỡi anh, ép chặt hơn nữa. Anh bắt lấy tiếng rên trầm của cô, sau đó trượt qua cắn lấy cánh môi dưới. Anh có vị thật tuyệt khi cô nuốt lấy từng phân và khám phá tất cả các cơ bắp rắn chắc bên dưới lớp quần áo. Chìm đắm trong sự kích động, cô để bản thân trượt nhanh vào một hố nhiệt sôi sục rực lửa và…
“Au!” Anh đẩy cô ra và nhảy bật trên một chân.
Cô nhìn xuống trong nỗi kinh hoàng khi trông thấy Dante đang cắm ngập răng vào bên ống quần Michael. Lỗ thủng be bé qua lớp vải mỏng khiến cô đóng băng, lo sợ bản thân sẽ là bữa ăn tiếp theo của nó. Khuôn mặt con mèo hếch lên trong nụ cười mỉa mai khi nó thả Michael ra. Nó khẽ rít lên, sau đó hiên ngang tiến về phía cô đầy toan tính.
“Dante!” Michael xổ một tràng tiếng Ý và vẫy tay ra hiệu với nó trong một cử chỉ đe dọa. Con mèo lờ anh đi và tiến về phía cô. Cô nhắm mắt, không thể di chuyển và…
Dante dụi người vào bắp chân cô. Tiếng rên gừ gừ trầm trầm của nó vang đến tai cô. Cô mở mắt và nhận ra đấy là tiếng rên đầy âu yếm. Nó đang cọ khuôn mặt mình vào chân cô, đám râu dài chuyển động với vẻ phấn khích khi nó đi vòng quanh một lần, hai lần, sau đó nằm xuống bên cạnh cô.
Michael chỉ nhìn chằm chằm con mèo, sau đó nhìn lại cô. “Anh không thể tin được. Nó chưa bao giờ làm thế cả,” anh thì thầm. “Và nó cũng chưa bao giờ cắn.”
“Gì cơ? Đâu phải lỗi của em - em đã bảo anh là em không thích mèo. Em đâu có bảo nó cắn anh!”
“Không. Còn hơn thế. Có lẽ nó trông thấy thứ gì đó mà chúng ta đều đã bỏ qua.”
Maggie quan sát với đôi mắt mở to. “Và anh cho nó ăn để nó cứ quay lại thế à?” cô hỏi đầy ngạc nhiên. “Có chuyện gì với anh vậy? Nó lao về phía anh như thể nó ngửi thấy mùi bữa tối với cá ngừ ấy.”
Luồng điện giữa họ lách tách và cháy lên như một chiếc cầu chì phát nổ. Nhịp tim cô tăng vọt. Mắt anh tối lại đầy toan tính và anh tiến về phía cô.
“Margherita? Michael?”
Cả hai nhảy bật trở lại. Mẹ anh đang đứng bên khung cửa, một chiếc tạp dề quây quanh váy, mái tóc xoăn của bà được búi gọn gàng. Gương mặt quý tộc ánh lên sức mạnh cổ điển của người đã điều hành một doanh nghiệp thành công và nuôi lớn bốn người con. “Có chuyện gì ngoài đó thế?”
“Con chỉ đang giới thiệu Maggie với Dante thôi.”
Phu nhân Conte giật mình. “Sao Dante lại ở gần Margherita vậy?”
“Vâng, đó có vẻ là câu hỏi trong ngày đấy ạ.” Maggie di chuyển đầy khó khăn và lùi xa con mèo ăn thịt người một bước. Dante chỉ nhìn chằm chằm với vẻ ghê tởm trước sự rút lui hèn nhát của cô. “Mẹ, bọn con sẽ tới thẳng văn phòng của Julietta trong vài phút nữa. Mẹ có cần gì không?”
“Ta sẽ đưa các con một danh sách nguyên liệu ta đang thiếu. Margherita, ta cần cháu giúp trong bếp. Cháu sẽ vào cùng ta chứ?”
Cô do dự. Dù cô rất quý mến mẹ Michael, một nỗi sợ hãi sâu thẳm nơi xa xôi nào đó đang kẹt lại trong ruột gan cô. Người phụ nữ này thật sắc sảo và hỏi han quá nhiều. Nếu cô nói hớ và làm lộ câu chuyện cần che đậy này thì sao? Michael ra hiệu cho cô đi, nhưng cô lắc đầu. “À, cháu thực sự không thích nấu ăn ạ. Có lẽ Michael có thể giúp bác.”
Mẹ anh cong ngón tay. “Michael biết cách nấu, cháu thì không. Đi với ta nào.” Bà biến mất vào trong nhà.
Maggie rủa thầm dưới hơi thở, bất mãn trước đôi vai đang rung lên của Michael khi anh cố nín cười. “Em ghét nấu ăn,” cô rít lên. “Mẹ anh làm em sợ. Nếu bác nghi ngờ thì sao?”
“Mẹ không nghi đâu. Ngoan đi nào, cara. Và đừng có thổi bay căn bếp nhé.”
Cô nâng máy ảnh lên, bắn cho anh ánh mắt lườm nguýt và tắt máy. Tiếng “meo” khẽ vang lên sau lưng, nhưng cô lờ âm thanh đó đi. Sự trớ trêu của tình huống hiện tại thổi bay tâm trí cô. Dường như cô đang phải lần lượt đương đầu với từng thứ mà cô từ chối đối mặt khi ở nhà. Cô đã phải chịu trách nhiệm với Carina và các hành vi hiện tại của cô bé, phải đảm bảo rằng cô đã không giết chết bốn đứa trẻ, phải đối phó với một con mèo tâm thần và giờ cô phải làm hài lòng mẹ anh bằng cách không đầu độc đồ ăn. Cô lẩm bẩm bên dưới hơi thở rồi đặt máy ảnh xuống bàn.
Mẹ Michael đã bày một loạt bát và cốc đang xếp chồng lên nhau trên chiếc bàn dài rộng. Những trái táo - đỏ sáng bóng có thể khiến nữ hoàng độc ác của nàng Bạch Tuyết cũng phải tự hào - đang xếp thành hàng. Một chiếc máy xay đắt tiền cùng những lưỡi dao xoay nằm ở chính giữa. Một thùng các loại bột khác nhau - mà cô đoán là đường, bột mì và bột nở - được xếp gọn gàng.
Maggie cố gắng giả vờ nhiệt tình với nhiệm vụ phía trước. Chúa ơi, cô muốn rượu vang. Nhưng mới có chín giờ sáng. Có lẽ cô sẽ lén rót vào tách cà phê của mình - người Ý thích rượu của họ.
Cô mỉm cười với vẻ hớn hở giả tạo. “Thế hôm nay chúng ta làm gì ạ?”
Phu nhân Conte trượt một mảnh giấy nhàu nát về phía cô và lên tiếng. “Đó là công thức của chúng ta.”
“Ồ, cháu đoán là bác biết quá rõ để không cần tới công thức.”
Mẹ anh khịt mũi. “Đúng vậy, Margherita. Nhưng cháu cần phải học cách làm theo hướng dẫn. Đây là một trong những món tráng miệng đặc trưng của tiệm bánh. Chúng ta sẽ bắt đầu với thứ đơn giản thôi. Nó được gọi là torta di mele, bánh táo cho bữa sáng. Nó sẽ rất hợp khi dùng với cà phê chiều nay.”
Maggie lướt qua danh sách dài dằng dặc và vấp ngay tại bước thứ ba. Cô đã từng làm bánh sô-cô-la từ hỗn hợp bột một lần bởi vì cô muốn thử. Nó đã thành mớ hổ lốn vì cô không nhận ra là mình phải trộn bột thật lâu, vậy nên bột khô khốc vón lại ở giữa. Tay bạn trai bấy giờ đã cười như điên và cô đã chia tay anh ta ngay tối đó.
“Ta sẽ giám sát. Đây là cốc đong của cháu. Bắt đầu đi.” Lần cuối một người phụ nữ lớn tuổi ra lệnh cho cô là bao giờ nhỉ? Chưa bao giờ. Trừ khi cô tính cả mẹ Alexa, đó chỉ là vì cô đã dành thời gian ở nhà bà khi cô còn nhỏ. Cô chậm rãi đong từng thành phần khô và đổ vào chiếc bát lớn. À, tốt thôi, nếu cô sắp bị tra tấn, cô cũng có thể thấy tò mò đôi chút. “Thế, Michael nói là bác dạy anh ấy nấu ăn từ khi còn nhỏ. Có phải anh ấy luôn muốn điều hành La Dolce Famiglia không ạ?”
“Michael chẳng muốn dính dáng gì đến công việc kinh doanh trong một khoảng thời gian dài,” người phụ nữ lớn tuổi trả lời. “Thằng bé đặt trái tim mình vào các cuộc đua xe.”
Miệng Maggie há ra. “Sao cơ ạ?”
“Si. Thằng bé rất giỏi, mặc dù tim bác vẫn ngừng đập mỗi khi thấy nó trên đường đua. Bất kể bao nhiêu lần cha nó và bác cố gắng ngăn cản, nó vẫn tìm được cách để trở lại đường đua. Khi đó, cửa hàng bánh đang khởi sắc và chúng ta đã mở cái khác ở Milan. Cha thằng bé đã nói rất nhiều với nó về trách nhiệm với gia đình và doanh nghiệp.”
“Anh ấy chưa bao giờ nói với cháu là anh ấy đua xe,” Maggie thì thầm. Những lời nói thoát ra trước khi cô kịp ngăn lại. Khốn kiếp. Sao cô lại không biết về quá khứ của chồng mình cơ chứ? “À, ý cháu là, anh ấy không nói nhiều về sự nghiệp đua xe trước đây.”
“Ta không ngạc nhiên đâu. Thằng bé hiếm khi nói về quãng đời đã qua của nó. Không, Margherita, cháu phải đập trứng thế này.” Một vết nứt gọn gàng và bằng một tay, bà thành thạo đổ nó vào bát.
Maggie cố gắng bắt chước và đống vỏ vỡ vụn. Cô nhăn mặt, nhưng mẹ Michael đã lấy ra một khay trứng và chỉ cách đập nứt vỏ. Maggie cố gắng tập trung vào những quả trứng, nhưng hình ảnh cậu thanh niên Michael Conte bất chấp cha mẹ cùng chiếc xe đua vẫn lởn vởn trong đầu cô.
“Chuyện gì đã xảy ra ạ?”
Mẹ anh thở dài. “Mọi thứ trở nên khó khăn. Một người bạn của nó bị thương, điều đó càng làm chúng ta phản đối dữ dội hơn. Khi đó, chúng ta đã biết Venezia chẳng muốn dính dáng gì đến tiệm bánh hết và giấc mơ của chúng ta về sự nghiệp kinh doanh gia đình bắt đầu chết dần. Tất nhiên, chúng ta có nhiều sự lựa chọn khác có thể thực hiện. Chồng ta muốn mở rộng, ta thì thích nấu nướng và muốn duy trì hai tiệm bánh. Ai biết được chúng ta sẽ phải làm gì chứ? Chúa đã can thiệp và Michael cuối cùng cũng đưa ra quyết định.”
Maggie đập quả trứng vào cạnh bát. Ruột trứng trượt gọn gàng vào trong mà không có chút vỏ nào, một sự hài lòng lặng lẽ chảy trong cô. Bảy hẳn là con số may mắn rồi. “Michael đã quyết định bỏ đua xe ạ?”
Phu nhân Conte lắc đầu, biểu hiện hối tiếc lấp lánh trên gương mặt bà. “Không. Michael đã bỏ đi và quyết định đua xe để kiếm sống.”
Maggie hít sâu một hơi. “Cháu không hiểu.”
“Nó bỏ đi và đua xe trong một năm. Nó còn trẻ nhưng rất tài năng, ước mơ của nó là chinh phục Grand Prix[61]. Và rồi chồng ta bị đau tim.”
Hình ảnh đó tông thẳng vào cô. Cô nhìn chằm chằm mẹ anh, như thể đang sắp biết được một sự thật khủng khiếp.
Mỗi cơ bắp đều căng lên với nhu cầu muốn bịt tai lại và bỏ chạy. Giọng của cô vỡ ra khi cô nói những từ đơn giản. “Kể cho cháu đi.”
Phu nhân Conte gật đầu, sau đó lau tay vào tạp dề. “Si, cháu nên biết. Khi cha Michael bị đau tim, Michael đã về nhà ngay lập tức. Nó ở lại trong bệnh viện suốt ngày đêm và từ chối rời khỏi ông ấy. Ta nghĩ tất cả chúng ta đều tin rằng ông ấy sẽ ổn thôi, nhưng điều tiếp theo đến thật khó khăn và chúng ta đã mất ông ấy. Khi Michael ra khỏi phòng, nó thông báo với ta là nó đã từ bỏ cuộc đua và sẽ gánh vác việc kinh doanh.”
Maggie vẫn giữ im lặng trong khi người phụ nữ lớn tuổi cân nhắc các sự kiện với bóng dáng quỷ dữ hấp háy trong ánh mắt bà.
“Ta đã mất đi điều gì đó trong con trai mình hôm ấy, cùng ngày ta mất chồng. Một phần hoang dã, tự do không bị bó buộc luôn cháy sáng. Nó trở thành đứa con trai hoàn hảo, người anh trai hoàn hảo, nhà kinh doanh hoàn hảo. Tất cả mọi thứ chúng ta cần từ nó. Nhưng nó đã bỏ điều gì đó của bản thân mình lại phía sau.”
Cổ họng cô nghẹn lại với cảm xúc. Maggie nắm chặt cái thìa đến nỗi cô ngạc nhiên là nó không vỡ vụn ra. Chẳng lạ khi anh dường như không chút tì vết. Anh đã từ bỏ ước mơ của riêng mình và trở thành tất cả mọi thứ mà gia đình cần. Không chút suy nghĩ cho bản thân và không một lời than trách. Thậm chí còn không một lần bóng gió rằng đây không phải con người anh muốn trở thành.
Mẹ anh lắc đầu và tập trung trở lại. “Vậy thì chuyện là như thế đấy. Cháu làm gì với nó là quyền của cháu, nhưng với tư cách là vợ Michael, ta muốn cháu biết.”
Maggie cố gắng thốt nên lời nhưng chỉ có thể gật đầu. Khi họ gọt vỏ táo, hình ảnh người đàn ông cô tưởng mình hiểu rõ vỡ thành từng miếng nhỏ. Vẻ thảnh thơi, ung dung của anh ẩn giấu một người đàn ông đủ mạnh mẽ để quyết định vì người khác. Vì những người mà anh yêu thương.
“Kể cho ta nghe về cha mẹ cháu đi, Margherita.” Mệnh lệnh đột ngột ngắt ngang suy nghĩ của cô. “Sao mẹ lại không dạy cháu nấu ăn?”
Cô tập trung vào việc gọt vỏ. “Mẹ cháu không phải kiểu phụ nữ thích chăm sóc gia đình. Bà làm việc trong ngành phim ảnh và tin rằng con mình tốt hơn là nên được nuôi nấng bởi các bảo mẫu và đầu bếp. Vậy nên, cháu chẳng bao giờ thiếu thứ gì và được thưởng thức rất nhiều sơn hào hải vị trong các bữa ăn.”
Hài lòng trước phản ứng bình tĩnh, trầm lặng của cô, mẹ Michael ngước nhìn lên.
Bà cẩn thận đặt quả táo xuống và nheo mắt như thể đang nghiên cứu mọi sắc thái ẩn giấu trong biểu hiện của cô. “Bây giờ, cháu có gần gũi với cha mẹ mình không?”
Maggie hếch cằm và để bà nhìn ngắm. “Không ạ. Cha cháu đã tái hôn và mẹ cháu chỉ thích thỉnh thoảng bọn cháu dùng bữa trưa với nhau thôi.”
“Còn ông bà? Cô dì chú bác? Các anh chị em họ?”
“Chẳng có ai cả. Chỉ có cháu và anh trai. Nó thực sự không phải vấn đề gì to tát đâu ạ. Mọi nhu cầu của chúng cháu đều được đáp ứng và cuộc sống khá dễ dàng đối với chúng cháu.”
“Nhảm nhí.”
Miệng Maggie há ra. “Gì ạ?”
“Cháu nghe rồi đấy, Margherita. Cuộc sống của cháu không hề dễ dàng. Cháu chẳng có ai hướng dẫn, dạy dỗ, chăm sóc. Một ngôi nhà không chỉ là những thứ hay những nhu cầu được đáp ứng. Nhưng đây không phải lỗi của cháu. Họ thật là những kẻ ngu ngốc, cha mẹ cháu đó, bỏ lỡ một cô gái xinh đẹp, đặc biệt đến vậy.” Bà chế giễu với vẻ ghê tởm. “Không sao. Cháu đã học được cách mạnh mẽ để đứng vững trên đôi chân mình. Đây chính là lý do vì sao cháu lại rất hợp với con trai ta.”
Maggie bật cười. “Không có đâu ạ. Bọn cháu hoàn toàn khác biệt.” Cô nghẹn họng trước sự phủ nhận thẳng thừng đó. Chết tiệt, cô lại đang quá say sưa rồi. “Ừm, ý cháu là, à, bọn cháu nghĩ chuyện sẽ chẳng đi đến đâu nhưng rồi chúng cháu đã yêu nhau.”
“Hừm, ta có thấy.” Maggie lóng ngóng và đám bột bay mù mịt lên trần nhà. “Hai đứa kết hôn khi nào vậy, Margherita?”
Cô suy nghĩ thật kỹ, cố nhớ lại tất cả những lần cô nói dối trơn tru trước đó. Làm ơn, quỷ thần ơi, đừng để tôi thất bại bây giờ. “Hai tuần trước ạ.”
“Ngày nào?”
Cô loạng choạng nhưng vẫn giả vờ. “Ừm, thứ ba ạ. Hai mươi tháng năm.”
Người phụ nữ lớn tuổi tiếp tục im lặng. “Ngày tốt để kết hôn, phải không?”
“Vâng ạ.”
“Cháu có yêu con trai ta không?”
Cô đánh rơi cái thìa và nhìn chằm chằm. “Gì ạ?” “Cháu có yêu con trai ta không?”
“À, tất nhiên, tất nhiên ạ, cháu yêu anh ấy. Cháu sẽ không kết hôn với bất kỳ ai mà cháu không yêu.” Cô buộc mình bật ra một tiếng cười và cầu nguyện nó không có vẻ giả tạo. Michael Conte chết tiệt. Đồ chết tiệt, chết tiệt, chết tiệt...
Đột nhiên, bàn tay mạnh mẽ với lấy tay cô và siết chặt. Maggie nhăn mặt khi ánh mắt mẹ anh xuyên qua vẻ bề ngoài và tìm kiếm sự thật. Cô nín thở, không muốn thổi bay màn kịch khi họ chỉ còn vài ngày nữa. Cả chục lời đáp lướt qua tâm trí cô để cố gắng thuyết phục mẹ anh rằng họ đã thực sự kết hôn. Nhưng như thể cơn bão đột ngột tan đi, khuôn mặt mẹ anh sáng lên và dịu lại với sự thấu hiểu mà Maggie chẳng thể hiểu nổi.
“Si, các con hoàn hảo dành cho nhau. Cháu trả lại thằng bé sự tự do của nó. Trước khi chuyến thăm này kết thúc, cháu cũng sẽ tin vào điều đó.”
Trước khi Maggie có thể đáp lời, chiếc máy trộn lớn đã được kéo lại. Phu nhân Conte chỉ dẫn. “Bây giờ, ta sẽ cho cháu thấy làm thế nào để sử dụng thứ này. Chú ý vào nếu không cháu sẽ mất một ngón tay đấy.”
Maggie nuốt nước bọt. Con quỷ vẫn khăng khăng sống trong cô và luôn thì thầm rằng cô sẽ chẳng bao giờ đủ tốt để được yêu thương. “Sao bác lại làm chuyện này ạ? Cháu vẫn không thích nấu ăn đâu. Cháu sẽ không thể làm cho Michael những món bánh tráng miệng ngon lành được và đáp ứng những sở thích bất chợt của anh ấy khi chúng cháu quay lại Mỹ.” Cô gần như muốn mẹ anh sẽ nói điều gì đó lạnh lùng và châm chọc. “Cháu phải làm việc muộn hay gọi đồ ăn sẵn và nói với anh ấy tự lấy bia đi. Cháu sẽ không bao giờ là một người vợ hoàn hảo được.”
Nụ cười quỷ quái thấp thoáng trên môi phu nhân Conte. “Nó đã cố gắng rất nhiều lần để yêu người phụ nữ có thể trở thành một người vợ chuẩn mực. Hay ít nhất, đó là những gì nó nghĩ là một người vợ chuẩn mực.”
Khao khát bén rễ và lớn dần. Maggie nuốt xuống sự thúc giục và cố gắng một cách tuyệt vọng để lờ đi những cảm xúc. Sau cùng thì cô đã chiến đấu với nó trước đây, rất nhiều lần rồi. Cũng như Rocky, cô vẫn tiếp tục đi vòng quanh, biết rằng cô sẽ lạc lối và bị tổn thương nếu vuột mất sự kiểm soát.
Như thể biết được những gì cô đang nghĩ, mẹ anh vuốt nhẹ má cô khiến cô nhớ tới Michael. “Còn về việc nấu ăn, ta làm chuyện này vì một lý do. Mọi phụ nữ nên biết làm một món tráng miệng mang dấu ấn của chính mình. Không vì bất cứ ai khác ngoài bản thân mình. Bây giờ thì trộn đi.”
Khi hàng chục quả táo đã được gọt vỏ và bánh đã yên vị trong lò, Maggie tóm lấy máy ảnh của mình, nhẹ nhõm vì cô vẫn có đủ mười ngón tay, định quay sang cảm ơn phu nhân Conte vì bài học. Những ngón tay cô siết lại quanh máy ảnh khi hình ảnh trước mắt chực nuốt chửng cô. Run rẩy, Maggie đưa ống kính lên chụp. Lần nữa. Và lần nữa.
Phu nhân Conte đang hướng qua cửa sổ bếp, đưa mắt nhìn thứ gì đó thật xa xăm. Tay bà ôm chiếc bát trộn ngang ngực, gần như một vòng ôm. Đầu hơi nghiêng, một nụ cười ẩn hiện trên môi bà, ánh mắt mơ màng, biểu hiện say mê của người đang lạc lối trong quá khứ. Những sợi tóc đi lạc viền quanh bên đôi má trắng như sữa của bà, nét lượn trên gương mặt nhấn mạnh sự mạnh mẽ và vẻ đẹp của bà dưới ánh sáng mặt trời đang tràn qua khung cửa sổ và sưởi ấm bà. Đó là bức ảnh đạt đến chiều sâu của cảm xúc, trái tim Maggie phồng lên trong lồng ngực. Đó là khoảnh khắc của thời gian bị giam giữ bất chấp quá khứ, hiện tại và tương lai. Nó hoàn toàn thuộc về con người.
Và với thời khắc ngắn ngủi ấy, trong căn bếp của Phu nhân Conte, Maggie cảm thấy như cuối cùng cô cũng có nơi để thuộc về. Cảm giác về một mái ấm thực sự như đang khiêu khích cô, nhưng cô kiên quyết đẩy nó lại trong hộp và đóng chặt nắp lại.
Maggie im lặng và rời khỏi căn bếp. Để người phụ nữ lại với những ký ức của bà. Và tự hỏi tại sao đột nhiên cô lại muốn bật khóc đến thế.
“Chắc chắn là không!”
Michael cố kìm lại tiếng rên rỉ và đối mặt với hai cô em gái đang giận dữ từ bên kia phòng họp. Thần kinh anh căng ra nhưng anh vẫn cố giữ quyền kiểm soát và sự tự chủ vẫn thường sử dụng khi xử lý các tình huống trong gia đình. Hai giám đốc quảng cáo liếc qua lại giữa họ, như thể đang cố gắng quyết định xem nên theo phe ai.
Với nụ cười tự tin, anh tập trung sự chú ý vào nhóm quảng cáo. “Nhanh nhất là khi nào các anh có thể đưa ra cho chúng tôi chiến lược mới?”
Những người đàn ông có cùng một ánh nhìn. Đôi mắt họ sáng lên với tham vọng về khoản tiền điên rồ sắp được chi. “Cho chúng tôi một tuần. Nó sẽ khiến ngài nổ tung và tạo nên một cơn sốt.”
“Rất tốt. Tôi sẽ thảo luận thêm với em gái và gọi các anh sau.” “Si. Grazie, Signore Conte”
Cánh cửa đóng lại và Michael đối mặt với bộ đôi. “Luôn nhớ là phải giữ các cuộc xung đột trong nội bộ gia đình, Julietta.”
Nỗi cay đắng nhuốm trong giọng Julietta. “Anh thậm chí còn không nghe em nói. Lần nữa. Michael, em đã dành ra nhiều tháng cho chiến dịch này và em nghĩ anh đang đi sai hướng đấy.”
Anh phẩy tay tới những bức ảnh trên bàn họp. “Anh đã xem báo cáo rồi, người tiêu dùng muốn sự bùng nổ. Phong cách quảng cáo bánh ấm cúng, đơn giản sẽ không hiệu quả ở New York và chúng ta cần phải làm mới mọi thứ ở nhà. Anh muốn khởi động một chiến dịch hoàn toàn mới. Thuê một người mẫu gợi cảm, có lẽ là ai đó đang ăn bánh, và những câu nói ẩn ý so sánh giữa tình dục và đồ ăn.”
Julietta hổn hển. “Xin lỗi? Anh điên à? Đây là công việc kinh doanh của mẹ đấy và em từ chối để anh khai thác nó chỉ vì tiền!” Cô ném tệp báo cáo tài chính dày lên bàn đầy giận dữ. “Em phụ trách ở đây và em thích quảng cáo mới của chúng ta. Lợi nhuận vẫn ổn định, không có lý do gì để ném những gì vẫn đang hoạt động tốt đi hết.”
“Anh phản đối.” Michael nhìn chằm chằm em gái, giọng lạnh như băng. “Em có thể là Giám đốc điều hành, Julietta, nhưng anh vẫn sở hữu phần lớn công ty này. Anh tin là chúng ta cần phải chấp nhận rủi ro với sự mở rộng tới New York. Anh cần chiến lược quảng cáo mới, một chương trình trên truyền hình, các bảng quảng cáo và chúng ta sẽ đi theo hướng mới này.”
Trọng trách đang đè nặng lên vai anh, nhưng anh vẫn đứng thẳng và nhận lấy nó như anh vẫn luôn thế. Dios, anh ước mình không phải người luôn đưa ra những quyết định khó khăn đến vậy. “Anh biết em đang tức giận trước sự lựa chọn của anh, nhưng anh cảm thấy đây là việc tốt nhất cho gia đình. Cho La Dolce Famiglia.”
Có tổng cộng hai mươi cửa hàng bánh rải rác khắp Milan và vùng Bergamo, tất cả đều hoạt động rất chặt chẽ, cung cấp những chiếc bánh ngọt tươi và đầy sáng tạo cho cả khách bộ hành lẫn các bữa tiệc bốn-sao. Trụ sở chính đầy kiêu hãnh đặt giữa thủ đô Milan và sử dụng toàn bộ các tầng trên cùng. Cuối cùng họ cũng đã mở rộng nhà máy sản xuất của riêng mình để có thể sử dụng và kiểm soát chất lượng nguyên liệu tươi. Để duy trì một đế chế khổng lồ cần phải đưa ra những quyết định khó khăn, thậm chí nếu cần thiết anh phải vượt quyền Julietta. Mặc dù em gái anh gây ấn tượng với các quyết định kinh doanh của mình, nhưng nếu các chiến dịch mới không hiệu quả thì đó sẽ là lỗi của anh. Anh mở miệng để giải thích nhưng em gái anh đã ngắt lời.
“Em không thể tin được anh lại thiếu tôn trọng em đến mức này.” Julietta siết chặt tay, điều cô thường làm mỗi khi giận dữ. Giọng cô run lên. Mặc bộ đồ xanh hải quân hoàn hảo cùng đôi giày hợp tông, mái tóc xoăn được búi lại gọn gàng, cô trông như một nhà kinh doanh hoàn hảo. Thật không may, nước mắt đang long lanh đọng trong mắt cô. “Em không làm nữa. Cứ việc thuê ai mà anh tin tưởng, bởi vì rõ ràng anh không hề tin tưởng em.”
Michael giật mình ngạc nhiên trước những cảm xúc bộc phát của cô. Anh dịu giọng và tiến gần hơn một bước. “À, cara, anh không có ý…”
“Không!” Cô giật người khỏi bàn. “Em phát ốm trước sự đối xử của anh rồi. Em đủ giỏi để điều hành La Dolce Famiglia khi anh không có ở đây, nhưng ngay khi nhảy bổ vào lãnh địa của em, anh không hề tôn trọng mọi thứ em đã lao động một cách chăm chỉ để gây dựng: sự kính trọng, ngưỡng mộ lẫn nhau và nguyên tắc làm việc.”
“Em đang vô lý đấy. Anh chỉ đang làm những gì tốt nhất cho công ty.”
Julietta gật đầu. “Em có thấy. Vâng, vậy thì em nghĩ anh không cần em nữa. Em từ chức giám đốc điều hành. Có hiệu lực ngay lập tức. Đi mà tìm người khác để sai việc đi.”
À, merda[62].
Venezia nhảy ra trước Michael và vẫy tay điên cuồng trong không khí. “Sao lúc nào anh cũng phải ra lệnh cho tất cả mọi người quanh mình như thế?” cô hạch sách. “Anh là anh trai của bọn em, không phải cha.”
Hàm anh nghiến lại và thả lỏng. “Không, có lẽ nếu anh là cha, anh sẽ không cho phép em ra ngoài diện váy áo cho một đám búp bê Barbie và gọi nó là nghề. Có lẽ nếu anh là cha, anh sẽ ép em phải ngồi vào một vị trí xứng đáng trong công ty này và không đặt tất cả gánh nặng lên vai Julietta.”
Venezia thực sự đã gầm gừ như Dante và kiễng chân trên đôi guốc đỏ gần tám phân của mình. “Em biết ngay mà!
Em luôn biết anh không bao giờ tôn trọng nghề nghiệp của em. Thời trang là một ngành công nghiệp lớn đấy, Michael, và em đã làm nên tên tuổi của mình trong một doanh nghiệp đầy cạnh tranh. Nhưng không, chỉ vì em đã chọn công việc mình ưa thích nên nó chẳng hề đủ tốt với anh. Anh không hề tôn trọng bất kỳ đứa nào trong số bọn em cả.”
“Zitto[63]! Cơn giận dữ trẻ con của cả hai em thế là đủ rồi. Anh luôn làm những gì tốt nhất cho gia đình này.”
Venezia cười khẩy và nắm lấy tay em gái. “Anh nghĩ mình là ai? Anh ra lệnh cho bọn em như trẻ con, từ chối tôn trọng các quyết định, những lựa chọn của bọn em và giả vờ là anh thực sự quan tâm. Bọn em tự tạo dựng cuộc sống của mình ở đây và làm rất tốt mà không có anh.”
Nỗi đau xuyên qua ngực anh và anh phải vật lộn để giữ hơi thở. “Sao em dám nói như thế với anh? Sau tất cả những gì anh đã làm?”
Venezia hất tóc và dẫn Julietta về phía cửa. “Bọn em không cần anh nữa, Michael. Có lẽ đã đến lúc anh nên về Mỹ đi, đó là nơi mà anh thuộc về bây giờ.”
Họ đóng sập cửa lại sau lưng.
Michael đứng đó trong im lặng khi từng mảnh cuộc đời nổ tung quanh anh.
Đầu anh đập rộn khi bước tới bước lui trong căn phòng họp trống không, tìm kiếm câu trả lời. Sự kiểm soát cẩn trọng anh đã dựng lên để bảo vệ gia đình mình trượt đi dưới sức nặng của những cảm xúc dữ dội. Julietta luôn là người lý trí, nhưng nỗi đau trong đôi mắt khi anh gạt cô đi cứa vào anh đến tận xương tủy. Có phải anh đang phạm sai lầm không? Có phải anh nên tránh đường, ngay cả khi anh biết chiến dịch đó không phải tốt nhất, và để cô thất bại?
Cánh cửa mở ra.
Maggie ló đầu vào. “Được rồi, em chán rồi và em muốn về nhà. Em đã đi thăm nhà ăn hai lần, tán phét với thư ký của Julietta và bị ấn tượng hoàn toàn với doanh nghiệp của anh rồi. Em đã hoàn thành bổn phận của một người vợ vậy nên em đi đây.”
Anh buộc mình phải gật đầu, nhưng cô chớp mắt và đẩy cánh cửa rộng hơn. “Có chuyện gì vậy?”
“Không có gì.” Anh phẩy tay với cô. “Anh sẽ gặp em ở nhà.” Cô lờ anh đi và bước vào phòng. “Có phải anh vừa cãi nhau với em gái không?”
Anh nên đá cô ra ngoài và giữ mọi chuyện trong nội bộ gia đình. Tuy nhiên, những lời nói tuôn ra khỏi miệng anh. “Các em gái thì đúng hơn. Anh không đồng ý với chiến dịch quảng cáo của Julietta và chúng - người Mỹ gọi nó là gì nhỉ?
- nổ tung.”
“À, em hiểu.” Cô trông bứt rứt khi liếc nhìn lối ra. Anh chờ cô rời đi nhưng cô đang di chuyển qua lại giữa hai chân, bàn tay ôm lấy chiếc máy ảnh, thứ mà giờ Michael đã coi nó như một phần không thể thiếu của cô. “Đó có phải chiến dịch quảng cáo không?” cô hỏi. Cô bước tới bàn, đôi chân ẩn hiện dưới chân váy ngắn cùng đôi giày cao gót.
“Ừ. Nó lỗi thời rồi. Anh đã nói với chúng cần một chiến dịch thương mại dung hòa giữa gợi cảm và đồ ăn. Người Mỹ thích những thứ gây sốc. Để bán hàng.”
“Hừm.” Cô lật qua các bức ảnh quảng cáo, sau đó gấp tệp tài liệu lại. “Được rồi. Em sẽ gặp anh ở nhà.”
Chết tiệt. Anh gần như nghẹn lời khi nhận ra anh tôn trọng ý kiến của cô đến thế nào. “Em nghĩ sao?”
“Về chiến dịch à?”
“Ừ. Anh có đúng không?”
Cô quay gót và nhìn chằm chằm vào anh. Tóc mái cô trượt qua mắt. Vẻ quyến rũ ẩn hiện đó chỉ khiến anh phải chiến đấu khó khăn hơn để giữ sự tập trung vào công việc. “Em đồng ý.”
Hơi thở bật khỏi môi anh. Anh đứng thẳng lại, thấy mừng vì mình đã quyết định đúng. “Anh cũng nghĩ thế.”
“Nhưng em cũng ghét ý tưởng của anh.” Anh cau mày. “Scusi[64]?”
Cô vung một tay lên như thể đang xua anh đi và nhăn mũi. “Vài hình ảnh giật gân sẽ bán được hàng nhưng không phải với một tiệm bánh gia đình. Mẹ anh sẽ ghét nó đấy.”
Sự lạnh lẽo đột ngột tràn qua anh. “Anh hiểu rồi. À, cảm ơn vì ý kiến của em, nhưng thực sự chuyện này không liên quan tới em. Anh sẽ gặp em ở nhà.”
Sự bực bội lướt nhanh qua gương mặt cô. Cô ném ví lên bàn và đặt máy ảnh xuống. Như thường lệ, cô hổ cái của anh hiên ngang tiến về phía anh, đứng kiễng chân và áp sát mặt anh. “Đó có phải cách anh đối xử với em gái mình khi anh không đồng ý với ý kiến của họ không? Chẳng trách họ lại bỏ đi. Ồ, tin em đi, em chưa bao giờ quên vị trí của mình. Em không muốn tham gia vào mớ hỗn độn này, nhưng anh đã làm rối tung mọi chuyện lên. Vì Chúa, Bá tước, tỉnh lại đi. Anh đối xử với các em gái mình với cái vẻ chiếu cố khiến họ không thể chịu đựng được. Julietta hoàn toàn có khả năng điều hành công việc kinh doanh mà không có anh, nhưng thay vì tôn trọng vị trí của con bé, anh thách thức tất cả quyết định của nó.”
“Đủ rồi.” Lông mày anh hạ xuống thành một cái cau mày. “Em chẳng biết các em gái anh cảm thấy thế nào hết.”
Cô bật cười không hề hài hước. “Anh đùa à? Chuyện đó rõ rành rành ra đấy. Họ tôn thờ và còn tin là anh có thể đi trên mặt nước là khác. Họ chỉ muốn chút cổ vũ từ anh cả của mình mà thôi. Một sự tôn trọng nhỏ nhoi cho những gì họ đã đạt được. Anh có biết Venezia tin anh nghĩ con bé là một trò hề không? Con bé phụ trách trang phục cho các ngôi sao nổi tiếng và được tôn trọng trong lĩnh vực của mình, nhưng nó chẳng có nghĩa lý gì bởi vì anh không hề thừa nhận thành công của con bé. Còn Carina? Con bé yêu việc vẽ tranh, nhưng anh lại gọi đó là một sở thích nho nhỏ dễ thương, vỗ đầu con bé và buộc nó phải học kinh doanh. Con bé rất có tài và cảm thấy xót xa vì không thể theo đuổi nó, nhưng lại muốn được anh thừa nhận. Anh không hề trông thấy con bé và người phụ nữ nó đang trở thành. Còn Julietta luôn phải đấu tranh với suy nghĩ con bé chỉ là kẻ làm công và doanh nghiệp chẳng bao giờ thực sự thuộc về mình. Anh khiến con bé nghi ngờ bản năng của chính mình.”
Một bên cơ mặt anh giật giật. “Anh có tôn trọng chúng và yêu chúng hơn em biết đấy. Dios, chúng là cuộc sống của anh! Anh đã hy sinh mọi thứ để chúng được hạnh phúc.”
Đột nhiên gương mặt cô dịu lại. “Em biết,” cô thì thầm. “Anh đã làm mọi thứ mà một người cha sẽ làm. Anh đã hỗ trợ bằng tiền bạc, kỷ luật và những lời khuyên tốt. Anh giữ cho họ được an toàn. Anh luôn đảm bảo rằng họ làm những việc đúng đắn và chẳng hề đòi hỏi điều gì. Nhưng anh quên mất phần quan trọng nhất. Họ không muốn một người cha thay thế. Họ muốn một người anh trai, người có thể cười đùa với họ, ủng hộ họ và để họ tỏa sáng. Bằng chính khả năng của mình. Họ không cần anh chăm sóc thêm nữa, Michael.” Cô chạm vào má anh và sự dịu dàng lấp đầu mọi ngõ ngách nơi tim anh. “Họ chỉ muốn anh nói với họ rằng anh yêu họ. Như chính bản thân họ thôi.”
Những lời cô nói khiến toàn thân anh chấn động và xé tan vẻ ngoài điềm tĩnh của anh.
Cô cầm máy ảnh lên. “Đây là điều em thấy trong hình ảnh của La Dolce Famiglia,” cô nói. Màn hình hiện lên ảnh mẹ anh, đang siết chặt chiếc tô trong tay, một nét mơ màng ẩn hiện trên gương mặt bà trong căn bếp ấm cúng. “Đó không phải là chuyện tình dục hay đồ ăn. Nó là về điều này. Ước mơ của bác với gia đình mình, quyết tâm phải làm những gì tốt nhất và sản phẩm chất lượng bác phấn đấu đạt tới từng ngày. Đó là phương châm cho chiến dịch mà anh nên hướng tới.”
Anh nhìn chằm chằm vào màn hình. Khi anh nhìn lên, một loạt các cảm xúc chấp chới trên khuôn mặt cô.
“Anh rất may mắn vì có họ. Phạm sai lầm và họ vẫn sẽ tha thứ cho anh. Đó chính là ý nghĩa của gia đình.” Cô lùi lại như thể đang nghĩ về một sự kiện khác. “Em không thuộc về nơi này, Michael. Với anh. Với họ. Em không thể làm chuyện này thêm nữa.”
Cô xoay người và bỏ chạy, để anh lại với những suy nghĩ của riêng mình. Mọi thứ anh tin tưởng và làm việc chăm chỉ để gìn giữ như đang chế giễu anh. Quá khứ của anh đang chập chờn trước mắt và anh đang chìm nghỉm trước nỗi đau tột cùng của sự thất bại. Gương mặt mẹ anh đang nhìn chăm chú anh từ chiếc máy ảnh. Bà xứng đáng nhiều hơn điều này. Bà xứng đáng nhiều hơn từ anh.
Anh kéo chiếc ghế da lại và ngồi xuống. Anh chậm rãi lướt qua tất cả những bức ảnh Maggie đã chụp từ khi cô đến. Chúng còn hơn cả những khung cảnh đẹp. Trong mỗi tấm hình, cô đều đạt được điều gì đó thật khó nắm bắt, cho dù là màu sắc hay các đường nét tấn công người xem. Anh quan sát khi bốn đứa cháu của anh lọt vào giữa khung hình, các cậu bé với những nụ cười nhăn nhở, lộn xộn, tinh nghịch của khi chúng nghiền đất nặn giữa các ngón tay. Từ từ, anh đặt máy ảnh xuống và đối mặt với sự thật.
Anh đang phải lòng cô.
Đồng thời, cô khiến anh sợ phát khiếp. Maggie không phải người phụ nữ anh từng tưởng tượng sẽ ở bên trong suốt cuộc đời. Cô vặn xoắn mọi thứ bên trong anh cho đến khi anh chấn động mãnh liệt, cô khiến cho cả hàng dài những người phụ nữ anh từng đưa lên giường lùi vào hư vô. Cô gai góc, cứng đầu, trung thành đến gàn dở và ẩn giấu sự dịu dàng sâu bên trong khiến trái tim anh tan chảy.
Điều tồi tệ nhất trong toàn bộ cuộc trò chuyện chính là việc anh nhận ra rằng cô đã đúng.
Anh đã không làm tốt việc của mình. Hình ảnh cha trước khi qua đời hiện ra trước mắt khiến anh khổ sở. Tội lỗi vì đã bỏ ông lại để theo đuổi ước mơ ích kỷ của riêng mình trong khi cha anh phải làm việc nhiều giờ liền và cố gắng gây dựng lên công ty mà những đứa con ông chưa bao giờ tin tưởng.
Sự trống rỗng cào xé ruột gan anh. Nhưng Maggie đã đúng. Trong suốt cuộc hành trình của anh để đưa công ty tới thành công, anh đã từ chối đối xử bình đẳng với các em gái mình. Trong tâm trí anh, chúng vẫn chỉ là những đứa trẻ thành niên đau buồn trong sự tuyệt vọng cần được bảo vệ và ổn định. Ngay cả với sự mạnh mẽ của mẹ anh, Michael vẫn biết anh phải là người đứng mũi chịu sào và đảm nhận vai trò là người lãnh đạo. Vậy nên, anh đã hành động. Anh đã xử lý mọi việc với kỷ luật, những lời khuyên nhủ và sự dẫn dắt.
Nhưng anh chưa bao giờ nói với chúng rằng chúng làm rất tốt. Anh chưa bao giờ nói với chúng rằng anh yêu chúng. Anh chưa bao giờ lắng nghe.
Anh đã đối xử bất công kinh khủng với từng người. Anh từ chối tán thưởng Julietta cho bất kỳ sự thành công nào trong vai trò Giám đốc điều hành. Con bé đã hoàn thành tất cả các nhiệm vụ không tên ngày này qua ngày khác, nhưng chưa bao giờ được vinh danh. Anh giữ lại tất cả những gì tốt đẹp nhất cho bản thân như một đứa trẻ ích kỷ và chưa bao giờ dốc lòng ủng hộ con bé.
Với Carina, anh đã quá quen với việc con bé là em út trong gia đình, anh chưa bao giờ nghĩ đến việc hỏi xem con bé muốn gì. Anh ra lệnh, đòi hỏi và kỳ vọng. Chắc chắn là anh biết con bé thích nghệ thuật. Nhưng không phải cho đến khi Maggie chỉ ra tài năng của nó, anh mới nhận ra con bé có giấc mơ cho riêng mình, hay thậm chí là cần được khuyến khích theo đuổi một điều gì đó ngoài những định hướng kinh doanh.
Nhưng tồi tệ nhất, cho đến giờ, là Venezia. Sự xấu hổ lấp đầy anh khi nhận thức dâng lên sâu bên trong và rút sạch không khí trong phổi. Venezia luôn theo đuổi ước mơ là một nhà tạo mẫu, nhưng anh không ngừng trách móc con bé vì đã không chịu trách nhiệm trong công việc kinh doanh gia đình, anh coi thường sự lựa chọn của con bé. Bây giờ, anh đã nhận ra lý do tại sao. Anh đã ghen tị - ghen tị vì con bé có thể theo đuổi ước mơ của mình, còn anh thì đã đánh mất nó. Bằng cách nào đó, anh cần phải buông bỏ cơn giận. Anh đã luôn tự hào với bản thân vì anh chính là người đưa ra quyết định và từ bỏ đua xe là lựa chọn của anh. Nhưng Venezia không cần phải trả giá cho việc theo đuổi giấc mơ của bản thân, hay cho những mất mát của anh.
Còn Maggie? Cô đang chuẩn bị chạy trốn. Anh không biết làm cách nào để thuyết phục được cô, hay xé tan sự kiểm soát cẩn trọng của cô đủ để lần xuống dưới da cô, nhưng anh sẽ bị nguyền rủa nếu anh không nắm lấy cơ hội của mình. Anh sẽ không để cô lên chiếc máy bay đó cho đến khi anh thuyết phục được cô đầu hàng tâm hồn cô. Sau đó, chỉ sau đó, có thể anh sẽ biết mối quan hệ của họ liệu sẽ đi đến đâu.
Những mảnh vỡ cuộc đời anh đang nằm rải rác xung quanh. Đã đến lúc đưa ra quyết định. Thứ nhất, anh cần phải nhận lỗi với các em gái. Thứ hai, là tạo dựng bước nhảy vọt của lòng tin, Maggie có trái tim và tâm hồn của một chiến binh bị tổn thương, đã đến lúc anh chiến đấu vì cô.
Anh cần phải tìm được cô vợ hờ của mình và bằng cách nào đó thuyết phục cô ở lại.
Chú thích:
[62] Khốn thật.
[63] Im lặng.
[64] Thứ lỗi.