← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 10

Maggie nằm trên giường nhìn chằm chằm lên trần nhà. Cuối cùng, cô cũng đã quyết định.

Cô phải rời khỏi Dodge.

Kể từ khi cô bước chân vào gia đình Conte, cô đã mất tự chủ. Cô đã bị lôi kéo vào bộ phim gia đình và theo cách kỳ lạ nào đó, cô bắt đầu quan tâm. Đó là điều không thể. Cô cần tách mình khỏi Michael và quen với việc anh sẽ không còn ở gần bên. Anh sẽ không được lởn vởn quanh Alexa nữa. Cô không quan tâm anh cố phá vỡ thỏa thuận thế nào, cô sẽ đảm bảo anh phải giữ lời hứa của mình. Dù sao thì điều cuối cùng cô cần là điên đảo vì một người đàn ông muốn người phụ nữ khác, không phải cô.

Phải không?

Suy nghĩ của cô bị cuốn đi và cô lăn người rên rỉ. Tại sao cô lại bắt đầu ngờ vực bản thân như vậy? Ngay từ đầu cô đã quyết định sẽ ngủ với anh rồi đá anh khỏi cuộc đời mình nhưng bất thành. Chỉ một đêm và cô đã quan tâm quá nhiều.

Nếu cô lưu luyến anh thì sao? Nếu cô nảy ra vài suy nghĩ nực cười về tình yêu và sự ràng buộc lâu dài thì sao? Chắc chắn là anh khiến cô hài lòng. Nhưng còn trái tim cô thì sao? Liệu tim cô có thể xử lý được một cú đánh như vậy không?

Không. Cứ việc gọi cô là kẻ hèn nhát, nhưng khi Michael quay lại, cô sẽ lên chuyến bay tiếp theo về nhà. Cô sẽ nói là mẹ cô không được khỏe. Hoặc một thành viên trong gia đình qua đời - một ông chú thất lạc nào đó. Bất cứ điều gì để cô tránh thật xa nơi này.

Một tiếng gõ cửa vang lên. Cô ngồi dậy trong nỗi sợ hãi đột ngột. “Ai vậy?”

“Em là Carina đây. Em vào được không?” “Chắc rồi.”

Cô gái trẻ bước vào và ngồi xuống giường. Maggie mỉm cười trước vẻ hạnh phúc trên gương mặt cô bé. Trong khoảng thời gian ngắn, tâm trạng cô bé đã thay đổi và dường như vui vẻ hơn nhiều. Lớp trang điểm có vẻ tinh tế hơn, quần áo cũng tôn dáng hơn, không chỉ là những chiếc quần jean rộng thùng thình và áo thun con bé thường mặc. Ít nhất Maggie đã giúp Carina bằng cách nào đó. Một việc mà cô đã xoay xở để không phá hỏng.

“Buổi tối của em thế nào?” Maggie hỏi. “Và trước khi trả lời, tốt hơn là nó nên tốt đẹp. Chị đã phải xử lý mấy đứa cháu họ của em tối qua và chị vẫn đang hồi phục.”

Carina bật cười và khoanh chân lại. Đôi mắt cô bé sáng lên phấn khích. “Maggie, nó thật tuyệt. Em yêuuuuuu Sierra, chị ấy siêu dễ thương. Và lộng lẫy nữa. Các chàng trai cũng rất tốt và lịch sự. Họ là một nhóm lớn vậy nên em không hề thấy thiếu thoải mái và đoán được không? Họ nói em là một người mẫu tuyệt vời!”

Maggie mỉm cười. “Đúng vậy mà, nhưng chị không biết liệu đó có phải điều em muốn theo đuổi hay không, Carina. Theo quan điểm cá nhân, chị nghĩ tốt hơn em nên học đại học và theo đuổi năng khiếu nghệ thuật của mình. Em rất có tài.”

Má cô bé ửng đỏ. “Cảm ơn chị. Michael và mẹ sẽ hoảng lên mất. Nhưng thật tuyệt khi họ nghĩ là em đủ giỏi để làm người mẫu. Họ đã mời em chụp hình trong lần tới, giờ em đã có số điện thoại của họ và bọn em đang nhắn tin cho nhau.”

“Chị mừng là em có thêm vài người bạn mới.”

“Em cũng thế. Em có thể hỏi xin vài điều được không?” “Miễn không phải trông trẻ nữa thì được.”

“Liệu em có thể mượn một chiếc khăn quàng của chị không? Chị có cái nào màu xanh lạnh không? Em muốn thử bộ đồ mới và em cần một phụ kiện đi kèm thật đẹp.” Con bé nhăn mũi. “Venezia sẽ giận điên lên nếu em mượn chị ấy, còn Julietta chỉ có toàn quần áo kinh doanh thôi.”

“Chắc rồi. Chị mang theo vài thứ dự trữ trong túi du lịch. Nó nằm trong tủ quần áo - cứ lấy tự nhiên.”

Carina trò chuyện về các chi tiết của buổi tối và Maggie dựa lưng vào thành giường, thư giãn khi cô gái trẻ tìm đồ và trò chuyện. Carina cầm lên đặt xuống một loạt khăn của cô, lấy hai cái, sau đó dừng lại. “Đây là gì vậy?” Maggie nhìn lên. Tim cô ngừng đập.

Carina đang cầm một cuốn sách nhỏ bọc vải có bìa tím nhạt. Cô gái nhìn chằm chằm vào nó đầy tò mò, sau đó lật mở.

“Không!” Magggie cuống cuồng lao tới trong nỗ lực giật nó lại.

“Có chuyện gì vậy? Đây có phải một lá bùa tình yêu không? Ôi Chúa ơi, đúng vậy rồi. Tuyệt thật đấy.”

Ôi. Chúa. Ơi.

Ký ức về cái đêm say rượu đâm sầm vào não cô và khiến cô nhức đầu ngay tức khắc. Phải, cô đã ủng hộ Alexa khi bạn cô đọc một câu thần chú tìm một người đàn ông. Phải, Alexa đã kết thúc bằng việc kết hôn với anh trai Maggie và họ đều hạnh phúc. Nhưng không phải là nhờ câu thần chú. Thực tế thì Nick hoàn toàn trái ngược với những điều Alexa đã yêu cầu ngay từ đầu, nhưng khi cô chỉ ra điều đó, Alexa chỉ bật cười và nói rằng Mẹ Trái Đất cuối cùng cũng khiến mọi chuyện trở nên đúng đắn.

Alexa đã buộc cô phải lấy cuốn sách phép ra và dùng nó. Maggie ban đầu còn từ chối, nhưng cuối cùng đã ném nó vào trong túi xách và quên luôn.

Cho đến đêm đó. Khi cô nhận ra cô không bao giờ có thể tìm được đúng người đàn ông để kết hôn, không bao giờ có con và sẽ cô đơn trong suốt phần đời còn lại. Và rồi cô đã uống quá nhiều margarita, xem một bộ phim sướt mướt và lôi cuốn sách bìa tím ra. Sau đó, tiến hành đốt một đám lửa nhỏ trong phòng và lập một danh sách đáng sợ.

Những phẩm chất cô đã đòi hỏi khiến cô nhắm chặt mắt để đóng toàn bộ ký ức đó lại. Ngu ngốc và thật trẻ con. Dĩ nhiên, lá bùa tình yêu chẳng bao giờ công hiệu, nhưng trượt mảnh giấy xuống dưới giường là điều tối thiểu cô có thể làm sau khi đã châm lửa và đốt danh sách. Cô chưa bao giờ kể với Alexa, một trong những điều đầu tiên mà cô giấu người bạn thân nhất của mình. Tốt nhất là nên giữ bí mật tránh trường hợp tin tức bị lan truyền.

Dù sao thì cũng chẳng có người đàn ông nào trên thế giới này có đầy đủ các đức tính cô yêu cầu. Cô tốt hơn là nên tra cứu anh hùng trong từ điển và ước Siêu nhân sẽ xuất hiện bên ngoài cửa sổ căn hộ của mình.

Cô hoàn toàn quên mất đã ném cuối sách vào túi đồ du lịch trong nỗ lực để quên đi những gì đã làm. Giờ thì bằng chứng hành động điên rồ của bản thân đang chế giễu cô dưới ánh tím lấp lánh. “Carina, không có gì đâu, thật đấy, chị quên mất là nó ở đó.” Cô bật cười, nhưng nó nghe thật giả dối với chính đôi tai cô. “Bạn gái chị đã đưa nó cho chị như một trò đùa.”

Carina lướt qua các trang. “Chị đã làm nó chưa? Bùa yêu ấy? Có phải đó là cách mà chị và anh Michael đã gặp nhau không?”

Nỗi nhục nhã kéo cô xuống như đợt sóng thủy triều đang rút. “Tất nhiên là không. Nó chỉ là một trò đùa thôi và chị đã quên không trả lại nó.”

Mắt Carina mở to. “Em mượn được không?”

Maggie siết chặt tay và nhìn chằm chằm cuốn sách với vẻ kinh hoàng. “Gì cơ? Không, không, nó là thứ ngớ ngẩn thôi. Nó chẳng được việc gì đâu và anh trai em sẽ giết chị nếu anh ấy thấy em với một cuốn sách ma thuật.”

“Không phải ma thuật. Cái này nói là chị phải liệt kê tất cả những phẩm chất mà chị muốn và cần ở một người bạn đời. Thực hiện câu thần chú và anh ta sẽ đến với chị.” Cô bé lật qua các trang trong khi Maggie chiến đấu với cơn hoảng loạn tột độ. “Trời, nó nói chị phải châm một ngọn lửa để vinh danh Mẹ Trái Đất. Ôi, Maggie, làm ơn đi? Em thề là em sẽ không nói với bất kỳ ai đâu, chỉ là nó tuyệt quá đi mất.”

Miệng Maggie há ra như một con cá bảy màu. Tại sao cô lại không ném nó đi khi có cơ hội cơ chứ? Nó giống như một đồng xu xui xẻo cứ xuất hiện mãi. Cô sẽ giết Alexa vì đã buộc cô phải giữ nó. Chắc chắn là sẽ giết cô ấy.

“Maggie? Làm ơn mà?”

Với sự nghi ngại ngày càng tăng, cô nhìn chằm chằm cuốn sách, như thể chờ đợi xem liệu nó có biến mất trong đám khói. Thật không may. Quả là một ngày tồi tệ bắt đầu với một con mèo thần kinh. Cô nhắm mắt và hy vọng đây sẽ không phải sai lầm lớn nhất trong cuộc đời mình. “Được, tốt thôi. Nhưng đừng nói cho ai. Em biết nó chỉ là một trò đùa thôi, phải không? Nói với chị là em không nghĩ chuyện này là nghiêm túc đi, Carina, hoặc chị sẽ ném nó đi ngay bây giờ.”

Carina lắc đầu và đưa tay lên. “Em hứa. Em chỉ thấy nó vui vui thôi. Khi xem xong, em sẽ tống khứ nó đi. Cảm ơn chị, Maggie!” Cô bé ào khỏi phòng và đóng cửa lại.

Maggie nằm vật ra và đập mặt xuống gối.

Đủ rồi. Cô khinh bỉ sự thương hại, đặc biệt với chính bản thân mình. Cô sẽ đóng gói đồ đạc, đặt vé máy bay và rời khỏi đây.

Một tiếng gõ cửa vang lên. Cô rên rỉ vào gối. “Biến đi!” “Maggie, anh vào đây.” Michael.

Cô giật bắn người. Có lẽ thế này là tốt nhất. Cuộc đối đầu lịch sử. Anh sẽ hét vào mặt cô vì đã xới tung cuộc sống gia đình anh, còn cô nói với anh là cô sẽ rời khỏi đây, họ sẽ đi đến một số thỏa thuận để cả hai đều đạt được những gì mình muốn. Cô vuốt tóc và hít sâu. “Mời vào.”

Anh bước vào và đóng cửa lại. Miệng cô khô đi và bụng cô nhộn nhạo. Sự hiện diện của anh lấp đầy từng phân trong căn phòng như thể nó là một phần tự nhiên của con người anh. Maggie bỗng có một tưởng tượng điên rồ về việc phó mặc bản thân cho anh ngay tại đây. Ngay bây giờ.

Trước khi cô rời đi.

Cô chiến đấu với sự thôi thúc và giữ bình tĩnh. Đôi mắt đen của anh quan sát cô như thể đang chờ cô mở lời. “Em cứ tưởng anh ở đây để la hét chứ.”

Môi anh cong lên. “Không phải lần này.”

Sự im lặng rơi xuống như một cơn sóng ngầm nguy hiểm. Sự căng thẳng tình dục nóng bỏng sáng lên giữa họ, khiến cô dịch ra xa anh thêm một chút. Chỉ một chút. “À. Được rồi, tốt thôi, vì em đang không có tâm trạng. Em vừa có một ngày tồi tệ.”

“Anh cũng thế. Anh đang định thay đổi điều đó.”

Cô nghe tiếng thụp mạnh và nhận ra anh hẳn vừa rũ bỏ giày. Lớp vải thanh lịch của chiếc sơ mi gần như không thể che giấu được khuôn ngực rộng và cánh tay cơ bắp của anh. Maggie nắm chặt tay để kiềm lại ham muốn khám phá từng ngóc ngách cứng rắn trên cơ thể anh. Cô bắn trả. “Michael, chúng ta phải nói chuyện. Em sẽ về nhà.”

Một bên mày anh nhướn lên nhưng anh vẫn im lặng. Anh chậm rãi tháo nút chiếc cà vạt xanh hải quân và thả nó rơi khỏi cổ. “Tại sao?”

Miệng cô há ra. “Ừm, để em nghĩ đã. Bởi vì toàn bộ chuyến đi này là một thảm họa. Bởi vì em thấy thật khổ sở, anh thấy khổ sở và chúng ta đang đảo lộn cả gia đình anh. Bởi vì em ghét phải nói dối, em không thể dành thêm một ngày nào nữa để giả vờ là người vợ đầy yêu thương, ngoan ngoãn của anh. Em sẽ bịa ra một lý do. Nói là có ai đó qua đời. Một người anh họ hay chú bác xa nào đó đã mất để không cảm thấy tội lỗi. Chúng ta đã sắp xếp để một linh mục làm phép kết hôn và chắc chắn là chúng ta có thể nghĩ ra một mưu mẹo nào đó cho đến đám cưới của Venezia.”

Michael nghiêng đầu lắng nghe, sau đó từ từ tuột dây buộc khỏi tóc. Những sợi tóc lướt qua mặt anh và đổ xuống vai. Cô ngứa ngáy muốn chụp một bức ảnh anh - nét nam tính mạnh mẽ, nguy hiểm trong bộ vest thời thượng. Chúa ơi, anh điển trai quá.

Cô nói luyên thuyên trong nỗ lực điên cuồng để chế ngự ham muốn nóng bỏng đang xuyên qua mình. “Thật ra thì nếu anh thực sự muốn, em sẽ đến đám cưới Venezia. Em hứa đấy, em định sẽ giữ nguyên thỏa thuận của mình.”

Cô nhìn chằm chằm một cách bất lực vào anh, chắc chắn rằng có vài kiểu trò chơi đang diễn ra nhưng cô không đang có tâm trạng.

Một nụ cười chậm rãi làm cong khóe môi anh. “Bỏ chạy vì sợ à, la mia tigrotta?” anh dài giọng. “Anh thấy thất vọng đấy. Một đêm bên nhau và em không thể xử lý nó được sao?”

Cô hổn hển. “Anh mới là người không thể xử lý được, Bá tước. Em mệt mỏi khi cứ phải xoay vòng vòng quanh anh y như những thành viên khác trong gia đình anh rồi. Đã đến lúc anh thức tỉnh, đối mặt với các em gái và thừa nhận anh yêu việc kiểm soát đến nỗi anh sẽ làm bất cứ điều gì để giữ chặt nó.”

“Em nói đúng.” Ngón tay anh bật mở khuy trên cùng chiếc sơ mi của mình.

Cô chớp mắt. Lớp lông đen ló ra. Làn da ô-liu sẫm màu.

Núm ti phẳng trên vòm ngực cơ bắp. “Hả? Anh vừa nói gì?” “Anh nói em đúng. Anh đã nói chuyện với các em gái và xin lỗi chúng. Anh đồng ý với mọi điều em nói hôm nay trong phòng họp.”

Choáng váng, cô nhìn chằm chằm khi những chiếc khuy vẫn tiếp tục mở. Vòng eo phẳng. Anh giật áo sơ mi khỏi quần và để nó mở hoàn toàn.

“Anh - anh đang làm cái quái gì vậy?” Cô khẽ kêu lên. “Đưa em lên giường.” Chiếc áo rơi xuống sàn nhà. Bàn tay anh đang làm việc với chiếc thắt lưng, tháo nó ra.

Tim cô đang siết chặt dòng máu nóng, sau đó đập rộn điên cuồng trong nỗ lực để bắt kịp các hóc-môn của mình. “Hử?”

“Hừm, lẽ ra anh nên làm chuyện này trước đây mới phải. Ai có thể nghĩ được em lại có lúc không thể thốt nên lời?” Anh với lấy tay cô và kéo cô khỏi giường.

“Em, em không nghĩ, em …” Miệng anh bắt lấy miệng cô.

Michael vuốt ve tấm lưng trần của cô trong khi cô duỗi người. Một sự hài lòng sâu sắc chạy qua mọi tế bào trong cơ thể anh và nhắc anh lần nữa rằng Maggie Ryan cuối cùng cũng thuộc về anh.

Phản ứng nhục dục đầy cởi mở của cô thổi bay bất kỳ mối quan hệ nào anh từng có. Lời cảnh báo đang lóe lên từ sâu bên trong chiếc hộp bị khóa trái, nhưng anh từ chối phá hỏng khoảnh khắc này bởi những lo lắng. Bằng cách nào đó, họ sẽ thu xếp được mọi chuyện. Sau khi kết thúc cuộc đuổi bắt với một người phụ nữ trên giường, Michael luôn gặt hái được sự hài lòng. Thứ đang thổi bay tâm trí anh ngay lúc này là cảm xúc hoàn toàn mãnh liệt đang chảy trong huyết mạch anh. Như thể cuối cùng anh cũng gặp được một nửa của mình.

Dios, anh hẳn là điên rồi.

Thế nào mà anh lại chọn một người phụ nữ sẽ khiến cuộc đời anh trở thành mớ hỗn độn. Giọng nói thì thầm bên trong đang chế giễu. Cô mang tới cho anh niềm vui và cả sự thách thức anh vẫn hằng ao ước, bất kể anh từng cố để ổn định với một phụ nữ điềm tĩnh hơn nhiều. Như thể đam mê của anh với xe đua đã chuyển sang người phụ nữ anh khao khát. Hoang dã, không thể chế ngự, đầy mâu thuẫn và bướng bỉnh. Anh nhớ lại sự phấn khích khi nắm giữ sức mạnh sôi sục đó, lái nó qua những khúc cua và gần như mất kiểm soát chiếc xe. Maggie nhắc anh nhớ về sự hồi hộp tương tự. Cô lôi ra những cảm xúc bên trong mà anh vẫn thường chôn chặt và giữ cho riêng mình. Quá khứ cuối cùng cũng đuổi kịp và bắt được anh.

Và anh thấy thật hạnh phúc.

Đột nhiên, Maggie bật khỏi giường. Mái tóc rối của cô xõa cẩu thả ngang mắt, ngực trần, cô nhìn chằm chằm kinh hoàng vào cánh cửa đang đóng chặt. “Ôi Chúa ơi, mẹ anh!

Carina! Em đã hét, em quên mất họ đang ở nhà.”

Anh cười khùng khục và kéo cô trở lại vòng tay mình. “Trước khi anh lên phòng, mẹ đã nói là bà cần vào thành phố tạo vài điều bất ngờ nhỏ. Mẹ bảo Carina đi cùng, vậy nên anh biết là chúng ta có vài giờ được ở riêng.”

Cô thở ra một hơi đầy nhẹ nhõm. “Vậy là anh đã lên kế hoạch tất cả chuyện này.” Cô trao anh ánh lườm giả vờ. “Em cứ tưởng anh đến để mắng em vì đã chọc ngoáy vào công việc kinh doanh của anh.”

“Anh định sẽ mắng em sau. Đừng có bắt đầu trò chơi mà em không thể thắng, la mia tigrotta,” anh gầm gừ. Sau đó bắt lấy đôi môi cô trong một nụ hôn sâu đầy mạnh bạo. Mùi hương tình ái của cô lấp đầy mũi anh khi hương vị ngọt ngào của cô tràn ngập các giác quan trong anh.

“Em sẽ thắng vòng này, Bá tước,” cô thì thầm trở lại. Lưỡi cô đang viền quanh môi dưới của anh và cô cắn mạnh.

Anh nuốt lấy tên mình nơi đôi môi cô và để bản thân tham gia cùng cô. Sau đó, anh mới nhận ra anh đã gọi cô một cách đầy thân mật mà anh chưa bao giờ từng thốt ra trước đây. Một từ ngữ mà anh giữ gìn để dành cho người phụ nữ sẽ trở thành vợ anh. Từ ngữ anh chưa từng sử dụng trước đây.

Mia amore.

Tình yêu của anh.

Michael nuốt xuống khi họng anh đột ngột thắt lại và ôm cô thật chặt.

“Chúng ta phải mặc đồ vào thôi.”

“Hừm.” Michael chạy một tay lên đường cong tuyệt đẹp của cô, tận hưởng cảm giác các bắp thịt và làn da mềm mại. “Một phút nữa.”

“Mẹ anh với Carina sắp về rồi. Venezia muốn đi chọn đồ phù dâu tối nay. Và em còn phải giúp nấu bữa tối nữa, chết tiệt.”

Cơ thể anh rung lên với nụ cười kín đáo và cô đấm cho anh một cú yếu ớt. “Xin lỗi, cara, cả tuần này đều không phải những gì chúng ta mong đợi.”

Giọng cô là tiếng thì thầm mềm mại. “Không, không phải.” Một khoảng dừng. “Michael, chuyện gì xảy ra với các em gái anh vậy?”

Anh quay sang đối diện cô, sau đó vuốt lọn tóc màu quế khỏi gương mặt cô. “Em đã đúng. Về tất cả.” Sự hối tiếc lờ mờ hiện ra nhưng anh đẩy nó đi, biết rằng anh chỉ có thể sửa sai ở tương lai mà thôi. “Anh đã lạc lối trong vai trò của mình và phạm quá nhiều sai lầm. Sau khi em đi, anh đã nói chuyện với các em gái và xin lỗi. Anh cũng cho chúng xem ảnh em chụp mẹ và chúng rất thích. Bọn anh đang tung ra một chiến dịch mới dựa trên bức ảnh của em.”

Chân mày cô nhướn lên. “Anh nói thật sao? Tuyệt quá.”

Michael mỉm cười, lần theo viền môi ngọt ngào của cô.

Anh nguyền rủa cha mẹ cô, những người đã không thấy được cô là một kho báu và khiến cô nghi ngờ khả năng yêu thương của mình. Anh nhận ra anh vừa đạt tới một bước ngoặt và cần buộc cả hai đối mặt với sự thật. Mưu mẹo trong cuộc hôn nhân của họ đã chuyển hướng thành thứ gì đó còn hơn thế, anh tin rằng nó quá quý giá để mà vứt bỏ.

Michael nắm lấy cằm cô và nhẹ nhàng buộc cô phải đối mặt với anh. “Nghe này, Maggie. Chuyện này rất quan trọng. Chỉ trong vài ngày, em đã trông thấy những điều mà anh chưa bao giờ nhận ra. Cách cư xử của anh với em gái và những gì chúng thật sự cần từ anh. Em trông coi bốn cậu bé bằng tình yêu thương và sự quan tâm, dù cho đây là lần đầu tiên em gặp chúng. Em kính trọng mẹ anh và nấu nướng trong bếp của bà, đó là điều quan trọng nhất mà em từng dành tặng bà. Em đã cho em gái nhỏ của anh một lý do để tin vào bản thân thêm lần nữa, tin rằng con bé thật đẹp. Em là một phụ nữ tuyệt vời, Maggie Ryan.” Anh nhìn sâu vào mắt cô và nói ra sự thật. “Ở lại với anh.”

Tim anh đang đập dồn dập trong khi chờ đợi. Cô nhắm mắt lại, như thể đang tìm kiếm câu trả lời của chính mình, sau đó mở miệng định lên tiếng.

“Michael! Anh có trong đó không? Ra đây nhanh lên. Mẹ bị ốm!”

Những lời cô định nói ra chết lặng, Michael tự hỏi liệu anh có hối tiếc bởi khoảnh khắc bị chen ngang này không.

Họ nhảy khỏi giường, mặc quần áo và chạy xuống cầu thang.

Carina đang đứng ngoài cửa phòng mẹ anh. “Mẹ đâu rồi?”

anh hỏi bình tĩnh, cố gắng giấu đi sự lo lắng của mình.

Cô đặt một tay lên môi nghẹn ngào. “Bác sĩ Restevo đang ở với mẹ. Bọn em vào thành phố và mọi chuyện đều ổn cả, rồi sau đó mẹ nói là mẹ không khỏe và chóng mặt. Em nói là mẹ nên nghỉ ngơi vì hôm nay thời tiết khá nóng, nhưng mẹ khăng khăng là em phải gọi cho bác sĩ.” Nước mắt tuôn trào trong đôi mắt cô. “Lẽ ra em nên đưa mẹ đến bệnh viện đúng không? Em không biết phải làm gì nữa, Michael.”

“Suỵt, em đã làm đúng rồi.” Anh kéo con bé vào vòng tay mình và tặng cô một cái ôm nhanh chóng. “Chúng ta cứ chờ vài phút nữa xem bác sĩ nói gì. Có lẽ không sao đâu. Va bene[65]?”

Carina gật đầu. Khi anh buông cô ra, anh nhận thấy Maggie đang nắm lấy tay con bé như thể đó là cử chỉ tự nhiên nhất trên đời. Tiếng rì rầm trầm thấp xuyên qua cánh cửa đóng kín và anh cố kìm lại thôi thúc muốn giục giã. Cuối cùng, bác sĩ Restevo cũng bước ra.

“Buon Giorno[66], bác sĩ. Mẹ tôi thế nào?” Michael hỏi.

Biểu hiện kỳ lạ thoáng qua trên gương mặt người đàn ông lớn tuổi. Mặc bộ đồ thường ngày với quần kaki cùng áo phông trắng và giày thể thao, Michael đoán ông bị bất ngờ với cuộc gọi của Carina. Chiếc túi đen phù hợp với hình ảnh một bác sĩ riêng mà gia đình anh vẫn luôn tin tưởng. Ông chăm chú nhìn qua cặp kính, đôi mắt nâu đầy lo âu.

“Ừm, đến bệnh viện lúc này là không cần thiết.” Michael đợi thêm nhưng bác sĩ vẫn im lặng, chuyển từ chân này sang chân kia. Ông tránh ánh mắt anh. Michael kiềm chế sự thiếu kiên nhẫn của mình nhưng Carina đã chen vào. “Có chuyện gì với mẹ ạ? Có phải mẹ cháu bị đau tim không? Sao bác không nói cho chúng cháu điều gì đó - nó có tệ lắm không?”

Bác sĩ vuốt tay qua mái tóc đã thưa dần của mình và ho. “Không phải đau tim. Bà ấy cần nghỉ ngơi, vậy thôi.”

“Có phải vì trời nóng không? Có phải uống thuốc không? Có bất cứ điều gì bọn cháu phải làm không?” Michael hỏi.

Bác sĩ Restevo lắc đầu bước qua anh. “Giữ bà ấy trên giường hôm nay. Uống nhiều nước. Chuyện này thỉnh thoảng vẫn xảy ra, không cần lo lắng đâu.” Người đàn ông lớn tuổi dừng lại và đột ngột siết mạnh vai Michael. “Hãy nhớ một điều, Michael. Không căng thẳng. Dù mẹ cháu có yêu cầu điều gì cũng phải đáp ứng bà ấy. Capisce?”

“Nhưng…”

Vị bác sĩ bỏ tay ra, hôn vội lên má Carina và quan sát Maggie. Ông nheo mắt lại, chăm chú nhìn cô, như thể đang nghiền ngẫm một câu đố, sau đó vỗ nhẹ lên má cô. “Chúc mừng cuộc hôn nhân của cháu, signora bella[67]. Chào mừng cháu đến với gia đình.” Sau đó với một nụ cười khẽ, ông vội vã bước khỏi cửa và bỏ họ lại.

“Ôi ơn Chúa. Chắc chỉ do đi bộ lâu và trời nóng thôi,” Carina lên tiếng. “Em sẽ đi lấy cho mẹ ít nước lọc và nước hoa quả.” Em gái anh rời đi và đầu gối anh yếu lả khi sự nhẹ nhõm tràn qua. Không nói một lời, Maggie bước vào vòng tay anh và ôm thật chặt.

Cảm xúc yên bình sâu sắc quét qua tâm hồn anh. Anh hít vào hương dâu từ dầu gội của cô và buông thả bản thân dựa vào ai đó. Anh đã quá quen phải gánh vác các trọng trách trên vai mình, sự khuây khỏa tuyệt đối khi có ai đó ở bên an ủi khiến toàn thân anh chấn động. Đây có phải cảm giác nếu có Maggie trong cuộc đời anh mãi mãi? Cô đủ mạnh mẽ để tự lo liệu cho bản thân và anh chưa bao giờ phải lo lắng về việc giữ bí mật với cô. Cô thực sự sẽ là một nửa của anh theo mọi nghĩa. Michael ôm lấy cô cho đến khi hơi thở của anh trở lại bình thường, sau đó nhẹ nhàng buông cô ra.

Giọng anh nghe thật tả tơi. “Cảm ơn em.”

Cô nhướn mày. “Vì cái gì, Bá tước? Vì không là cái nhọt ở mông anh trong một hai phút?”

Sự xấc xược của cô khiến anh bật cười. Anh đưa tay ra và xoa ngón cái qua lại viền môi dưới ngon lành của cô. “Vì đã ở đây.” Cô rụt người lại sau bức tường phòng thủ của mình, nhưng giờ anh đã biết cách ứng phó với chuyện đó. Lần này, anh quyết định cho cô khoảng không của mình. “Anh đi xem mẹ thế nào rồi quay lại ngay.”

Anh bước vào phòng ngủ và ngồi xuống bên giường.

Mùi hương quen thuộc trong phòng mẹ bao quanh anh, nhắc anh nhớ về ngày mình còn bé. Vẫn chiếc giường cỡ đại với đầu giường bằng gỗ anh đào được chạm khắc. Các bức tường màu vàng tươi tắn cùng giàn cây xanh sinh động và những bông hoa phong lữ đỏ tươi trong bệ hoa ngoài cửa sổ phòng bà. Căn phòng dẫn ra một ban công riêng, anh nhớ nhiều đêm được mẹ ôm vào lòng trong khi bà đung đưa ghế và đếm những ngôi sao. Giờ thì, người phụ nữ quyền lực trong gia đình đang nằm trên chồng gối với đôi mắt khép hờ.

Anh nắm lấy tay bà và đưa nó lên môi. “Mẹ. Mẹ thấy sao rồi?”

Bà nở nụ cười khẽ. “Trái tim yếu đuối ngu ngốc. Khá khó chịu. Cha con và ta vẫn thường đi bộ đường dài và leo núi trong thời gian rảnh rỗi. Bất kể tuổi tác.”

Anh mỉm cười trước cụm từ bà thường sử dụng. “Carina đang mang cho mẹ chút nước và con muốn mẹ ở yên trên giường. Không nướng bánh. Không căng thẳng. Đây là yêu cầu của bác sĩ.”

Bà hừm một tiếng. “Nướng bánh giúp mẹ thư giãn. Nhưng mẹ sẽ ở yên trên giường, Michael.” Đôi mắt bà lấp lánh ánh hài hước. “Ít nhất là hôm nay.”

“Mẹ…”

Một tiếng gõ vội lên cánh cửa khiến anh quay lại. Carina đang đứng sau một người đàn ông cao lớn bận bộ đồ đen chuẩn mực với cổ áo trắng hồ cứng và một chuỗi hạt thánh giá quanh cổ. Khuôn mặt ông có nhiều nếp nhăn nhưng đôi mắt xanh sáng của ông ẩn chứa một ngọn lửa thắp sáng cả căn phòng. Ông nắm chặt một cuốn Kinh Thánh bọc da trong khi tiến về phía trước và dang hai tay ra.

“Cha Richard!” Michael đứng lên và ôm chầm lấy người đàn ông.

Vị linh mục là người truyền đạo của gia đình trong nhiều năm và ông đã rất buồn đau khi Michael quyết không trở thành linh mục. Anh biết Cha Richard mơ ước anh sẽ kế thừa di sản của mình, nhưng sau lần khám phá đầu tiên về cơ thể khỏa thân của phụ nữ, Michael đã từ bỏ.

“Cha đang làm gì ở đây vậy ạ?” Michael cứng người. “Chờ đã - Dios, cha không ở đây vì nghĩ rằng mẹ con cần nghi lễ cuối phải không?”

Tiếng cười của cha Richard bùng lên vang khắp phòng. Ông ấn một nụ hôn lên trán mẹ anh. “Dĩ nhiên là không, Michael. Nếu bản năng của ta đúng thì mẹ con sẽ sống lâu hơn tất cả chúng ta. Bà ấy không nói gì với con sao?”

Michael liếc qua lại giữa mẹ và vị linh mục. “Không ạ, con xin lỗi, thưa Cha. Có phải về đám cưới của Venezia không? Con bé giờ không có ở đây nhưng sẽ về nhà chiều nay.”

“Chờ đã! Để em gọi chị Maggie, chị ấy cần được nghe chuyện này.” Carina kéo Maggie vào phòng và giới thiệu.

Maggie nhíu mày đầy bối rối khi cô thì thầm chào vị linh mục.

Carina nhảy tưng tưng phấn khích. “Mẹ, con nói với anh chị ấy được không? Đi mà?” Mẹ anh gật đầu.

“Mẹ và em đã vào thành phố để gặp Cha Richard. Bọn em có một bất ngờ lớn cho hai người.”

Cảm giác như tận thế đánh thẳng vào Michael, như thể anh đang xem một bộ phim kinh dị với tiếng nhạc hồi hộp nổi lên trong suốt phân cảnh của vụ giết người cuối cùng. “Bất ngờ gì?”

Carina dừng lại để gây thêm hiệu ứng ấn tượng. “Cha Richard có thể làm lễ kết hôn cho anh chị ở Ý! Ngay bây giờ! Venezia và Julietta sẽ về ngay thôi. Michael, bọn em sẽ tổ chức hôn lễ cho anh và chị Maggie. Chúng ta sắp có một đám cưới!”

Những lời đó đâm vào não anh như một cú móc. Maggie đứng như trời trồng, đôi mắt mèo màu xanh lục mở to với vẻ choáng váng pha trộn với kinh hoàng Porca Vacca[68]. Anh tiêu tùng đến nơi rồi.

Chú thích:

[65] Được chứ.

[66] Xin chào.