← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 11

Maggie nhìn chằm chằm vị linh mục như thể ông ta đến để thực hiện lễ trừ tà. Sự yên lặng rơi xuống căn phòng và Carina dường như băn khoăn trước vẻ chẳng mấy vui mừng của họ. Thực tế thì, chuyện này có lẽ sẽ buồn cười nếu đặt ở thời điểm và địa điểm khác trong cuộc đời cô. Gần như một tình huống ngu ngốc xảy ra trong những bộ phim truyền hình hài hước mà cô thích xem tại căn phòng khách thoải mái của mình.

Không thể nào. Cô sẽ không kết hôn với Michael Conte. Tiếng cười điên cuồng đang chực bùng nổ trên môi cô.

Quá đủ rồi. Cô chờ Michael nói ra sự thật. Anh sẽ không bao giờ chấp nhận chuyện này. Quỷ thật, cô là cơn ác mộng tồi tệ nhất xảy đến trong đời anh, dù cho chuyện ấy giữa họ thật tuyệt vời và anh đã nói ra vài điều ngọt ngào. Trong ánh sáng bình minh lạnh lẽo, anh sẽ mất đi sự hứng thú và tiếp tục tìm cho mình một người vợ đúng nghĩa. Một người sẽ phù hợp với anh và gia đình anh hơn. Ai đó như Alexa.

Carina cuối cùng cũng lên tiếng. “Ừm, anh chị? Hai người không vui sao? Chúng ta sắp tổ chức đám cưới đấy.” Bởi vì ông chồng hờ của cô có vẻ như đang chết lặng - câm nín hoàn toàn - cô quyết định phải trở thành người lý trí ở đây. Maggie hít sâu một hơi. “Nghe này, mọi người. Bọn con có vài chuyện quan trọng phải nói. Mọi người thấy đấy, Michael và con …”

“Chờ đã!” Tiếng gầm của Michael chặn lời của cô lại. Đôi mắt cô gần như lồi ra khỏi hộp sọ khi anh bình tĩnh bước tới, nắm lấy tay cô và đối diện với gia đình. “Điều Maggie định nói là, bọn con không định sẽ tổ chức lễ cưới sớm như vậy. Maggie muốn mời cả các anh chị em họ, cô dì chú bác của chúng ta đến tham dự nữa.” Tiếng cười của anh trống rỗng và giả tạo. “Làm sao sự phê chuẩn diễn ra nhanh thế nhỉ? Ý con là, Cha Richard, con cứ nghĩ cha muốn Maggie và con phải trải qua vài lớp tìm hiểu trước khi cha ban phước cho bọn con chứ.”

Cha Richard, với sự hiện diện thần thánh của ông, không hề cảm nhận thấy sự giả dối quanh đây và mỉm cười ấm áp. “À, dĩ nhiên rồi, đó là tiêu chuẩn, Michael. Con biết là nhà thờ phải mất một thời gian để chấp nhận một cuộc hôn nhân, nhưng con đã được ta chăm nom từ bé. Ngay sau khi mẹ con biết con sắp về, bà ấy đã liên lạc với ta và chúng ta đã đẩy nhanh thủ tục giấy tờ. Con là một Bá tước và người trong hoàng tộc có vài ngoại lệ.”

Phu nhân Conte vật lộn để ngồi dậy. Bà nhấp ngụm nước và đưa lại ly cho Cha Richard. Khi bà lên tiếng, giọng đầy mệt mỏi. Thật lạ, bởi vì trước đây, ngay cả khi bà mệt, mẹ anh vẫn đưa ra những mệnh lệnh mạnh mẽ, hoàn toàn trái ngược với cơ thể yếu đuối trước mắt anh bây giờ. Chúa ơi, có lẽ bà thực sự, thực sự ốm rồi. “Ta hiểu, con trai. Và ta không muốn tước đoạt mong muốn của con, nhưng ta e là ta không đủ khỏe để tổ chức một bữa tiệc lớn được. Ta quá yếu. Bác sĩ sẽ quay lại vào ngày mai và ông ấy nói là nếu ta vẫn thế này, ông ấy có lẽ sẽ phải đưa ta tới bệnh viện để kiểm tra.”

Đôi mắt nâu của bà lóe lên đầy kiên quyết. “Ta yêu cầu hai con làm điều này cho ta. Đọc lời thề trên sân sau để ta có thể chắc chắn là hôn lễ của các con đã hoàn tất.”

Carina dường như đã bớt căng thẳng trước sự lo lắng của họ và bắt đầu luyên thuyên không ngừng. “Thấy chưa, không có gì phải lo lắng cả. Em biết chúng ta định sẽ tổ chức một bữa tiệc lớn, nhưng vì tuần sau anh chị bay rồi nên mẹ đã quyết định là một nghi lễ tôn giáo ngay lập tức quan trọng hơn.” Cô vỗ hai tay vào nhau. “Maggie, em có một bộ váy cho chị! Em hy vọng chị sẽ thích. Em đã lẻn vào tủ quần áo của chị để lấy số đo và em đang để nó trong phòng em. Đi thay váy cho chị thôi! Các cô gái sẽ xuất hiện bất cứ lúc nào. Michael, anh nên mặc bộ đồ tuxedo bảnh nhất mà anh bỏ lại vào lần trước. La Dolce Famiglia sẽ cung cấp một chiếc bánh kem sô-cô-la cannoli[69] và em có vài chai sâm banh ướp lạnh rồi. Chuyện này sẽ vui lắm đây!”

Khung cảnh mờ đi trước mắt Maggie. Tim cô đang tăng tốc và mồ hôi lấm tấm trên da. Hơi thở kẹt lại trong họng và từ chối thoát ra. Cô cố gắng chiến đấu duy trì vẻ điềm tĩnh của mình, nhưng một phần trong cô hiểu là đã quá muộn. Cô đang rơi nhanh, đây có thể là một trong những khoảnh khắc nhục nhã nhất trong cuộc đời cô.

Đột nhiên, ánh mắt Michael nhìn xoáy vào cô. Như thể cảm nhận được cô sắp suy sụp, anh nhanh chóng viện cớ, sau đó kéo cô khỏi phòng. Maggie rùng mình khi những đợt sóng của adrenalin tăng tốc tràn qua và đánh cắp sự tỉnh táo của cô. Họ tiến vào phòng ngủ và Michael hướng cô về phía giường, đẩy đầu cô xuống giữa hai đầu gối. Bản năng chiến đấu chống lại nỗi lo sợ đánh mất kiểm soát khiến phản ứng trong cô trở nên tồi tệ hơn nữa. Cô siết chặt tay và hổn hển hớp lấy không khí. Cô sắp sửa la hét trong sự bất lực thì bàn tay mạnh mẽ và giọng nói của Michael xuyên qua lớp sương mù và ra lệnh cho cô.

“Nghe anh nói, Maggie. Thở nào. Chậm và đều. Em sẽ ổn thôi, anh có em rồi và anh sẽ không để bất kỳ điều gì xảy ra với em đâu. Từ bỏ sự kiểm soát của em và thả lỏng nào.” Tay anh nhẹ nhàng xoa xoa lưng cô, ngón tay anh lồng vào tay cô tiếp thêm sức mạnh. Cô tập trung vào giọng nói của anh và bám lấy sự rắn rỏi trong những lời anh nói. Cô chịu đựng những cảm xúc vặn xoắn trong mình và cuối cùng, phổi cô cũng có thể hít thở lần nữa. Đồng hồ đang kêu tích tắc và tim cô đập chậm lại, để không khí tiếp tục luân chuyển trong cơ thể mình. Trong lúc đó, Michael vẫn tiếp tục trò chuyện với cô, những lời trầm thấp vô nghĩa dỗ dành và đưa cô ra khỏi bờ vực. Cuối cùng cô cũng ngẩng đầu lên.

Anh tựa trán vào trán cô và khum lấy má cô. “Thấy tốt hơn chưa, cara?” Đôi mắt sâu thẳm của anh đang nhìn xoáy cô với sự lo âu và những cảm xúc sâu sắc hơn cô có thể hiểu.

Maggie gật đầu. Xúc cảm gia tăng, sự pha trộn kỳ lạ giữa âu yếm và khao khát mà cô chưa từng trải qua. Quá sợ hãi để thốt nên lời, cô say sưa trong sự vuốt ve của tay anh trên má và hơi thở ấm áp đang phả trên môi cô.

“Để anh lấy cho em chút nước. Ở lại đây và thư giãn đi. Chúng ta sẽ vượt qua chuyện này.”

Anh rời phòng và quay lại cho cô uống, từng ngụm nước nhỏ mát lạnh, tinh khiết, ngọt ngào đang chảy xuống cổ họng khô khốc của cô. Sự bình tĩnh quét qua cô. Cô an toàn rồi. Bằng cách nào đó, cô tin anh. Đầu tiên là với cơ thể cô.

Giờ là trái tim cô.

“Anh đoán là suy nghĩ phải kết hôn với anh không mấy thú vị,” anh nói khô khan.

Cô lập cập bật cười. “Em không định làm tổn thương cái tôi của anh đâu, Bá tước. Chỉ là chuyện hợp pháp hóa hôn nhân với ông chồng hờ của em trước gia đình anh ấy đã giáng cho em một đòn.”

Anh thở dài và vuốt hai tay lên mặt. “Chuyện này tệ quá.”

“Anh nghĩ thế sao? Em cảm tưởng như mẹ anh là sát thủ trong phim The Marrying Man[70] ấy. Nhớ cảnh khi những gã găng-tơ bắt họ phải kết hôn vì họ đã quan hệ với nhau không?” Cô rên rỉ. “Lẽ ra chúng ta không bao giờ nên ngủ với nhau. Chúng ta đang bị trừng phạt. Chúng ta phải nói sự thật cho mẹ anh.”

Cô chờ đợi cái gật đầu của anh, nhưng thay vào đó anh bắn cho cô một ánh nhìn kỳ lạ. “Anh không biết bộ phim đó và gia đình anh không phải xã hội đen.”

Cô đảo mắt. “Được rồi, hiểu rồi! Sao em lại có cảm giác như anh không cùng chiến tuyến với em nhỉ?”

“Chiến tuyến gì?”

Lạy Chúa, thỉnh thoảng cô lại quên là có nhiều cách diễn đạt kiểu Mỹ anh không thể hiểu được. “Bỏ qua đi. Anh không thấy sợ à?”

“Có chứ! Anh chỉ đang nghĩ về tất cả các khía cạnh. Xem này, cara, mẹ anh đang ốm. Bác sĩ nói là phải tránh mọi sự căng thẳng và đồng ý với mọi yêu cầu của bà. Nếu anh nói với mẹ sự thật bây giờ, mẹ có lẽ sẽ kết thúc bằng một cơn đau tim mất.”

Tim Maggie chao đảo khi nghĩ về trách nhiệm với phu nhân Conte. Cô cắn nhẹ môi dưới. “Michael, anh đang yêu cầu em làm gì vậy?”

Ánh mắt anh xoáy vào cô. Mỗi từ đập vào cô như đinh đóng lên quan tài của cô. “Anh muốn em kết hôn với anh.” Anh ngừng lời. “Thực sự.”

Cô nhảy bật khỏi giường. “Gì? Chúng ta không thể làm vậy. Anh bị điên à? Chúng ta sẽ phải kết hôn hợp pháp đấy. Khi chúng ta quay lại Mỹ, chúng ta sẽ phải hủy hôn hoặc ly hôn hay thứ gì đó. Ôi Chúa ơi, chuyện này thật điên rồ. Sao chuyện này lại xảy ra được chứ? Em đang kẹt trong một cuốn tiểu thuyết lãng mạn thần kinh!”

“Bình tĩnh nào.” Anh băng ngang phòng và nắm lấy tay cô. “Nghe này, Maggie. Anh sẽ lo liệu mọi việc. Không ai khác biết được đâu. Chúng ta sẽ đọc lời thề, tổ chức tiệc và rời khỏi nhà. Anh sẽ lo liệu mọi thủ tục giấy tờ và chi phí. Nó sẽ rất kín đáo. Anh yêu cầu em làm điều này vì mẹ anh, vì gia đình anh. Anh biết anh đang đòi hỏi quá nhiều, nhưng dù sao anh vẫn hỏi.”

Thế giới chao đảo. Michael chờ câu trả lời của cô, khuôn mặt anh bình tĩnh như thể anh đang mời cô đi ăn tối chứ không phải một lời thề hôn nhân. Đẩy tất cả những suy nghĩ đang gào thét trong tâm trí mình đi, cô nghiêm túc cân nhắc câu trả lời.

Mẹ anh đang ốm. Phải, cô sẽ được lợi trong cuộc hôn nhân giả này, nhưng nói thật là vào thời điểm này là một thảm họa. Em gái anh sẽ cảm thấy bị phản bội và đau khổ. Venezia sẽ không thể kết hôn và ai biết được chuyện gì sẽ xảy ra sau đó? Đọc lời thề hôn nhân và hợp pháp hóa nó có tệ đến thế? Nó chỉ là một tờ giấy thôi mà. Không có gì thay đổi hết và không cần bất cứ ai phải biết. Cô chẳng có ai chờ đợi ở nhà - không có người yêu hay gia đình phải quan tâm ngoài Nick và Alexa. Có lẽ toàn bộ chuyện này sẽ ổn cả thôi. Nếu cô kết hôn với anh bây giờ, cô có thể nhảy lên một chiếc máy bay vào sáng mai, về lại New York và giả vờ rằng toàn bộ chuyện này chưa từng xảy ra.

Phải. Quyết định là ở cô.

Anh sẽ nợ cô một món lớn và cô đảm bảo anh sẽ tránh xa Alexa kể từ giờ. Một sự hy sinh nhỏ bé này để đạt được những thứ khác lớn hơn nhiều. Họ chỉ cần lặp lại những lời ngớ ngẩn trong một cuốn sách thôi mà. Một cuốn kinh thánh, chắc rồi, nhưng vẫn là thứ do con người tạo nên. Phải không? Chẳng có ý nghĩa gì hết.

Mia amore.

Cụm từ đó khiến cô bối rối và run rẩy. Cô đang đùa với ai chứ? Anh đã yêu cầu cô ở lại. Hành xử như thể anh quan tâm đến cô hơn chỉ là tình dục đơn thuần. Nếu cô đồng ý, cô sẽ điên rồ cho phép phó thác bản thân hoàn toàn cho anh và rồi kết thúc bằng sự tan vỡ. Anh đã tiến quá gần đến sự thật trong quá khứ của cô, cô đã thề rằng sẽ không để ai thương hại mình. Thề rằng sẽ không ai được biết về những năm tháng xưa cũ.

Tuy nhiên có một cách, để chắc chắn rằng cô sẽ không bao giờ bị tổn thương. “Em sẽ kết hôn với anh.”

Anh di chuyển về phía cô nhưng cô lắc đầu. “Với một điều kiện, Bá tước. Không đến gần em nữa. Chúng ta sẽ kết thúc thỏa thuận cho đến cuối tuần rồi đường ai nấy đi. Không ngủ với nhau. Không giả vờ mọi chuyện sẽ tiến xa hơn nữa.”

Đôi mắt anh khoan sâu vào cô hòa cùng một loạt cảm xúc khác nhau. “Đó là những gì em yêu cầu anh sao?”

Nước mắc ngu ngốc đang chực trào nhưng cô tàn nhẫn đẩy nó lại, hếch cằm. Và nói dối. “Phải. Đó là điều em muốn.”

“Anh xin lỗi vì em đã cảm nhận thế này, cara,” Anh thì thầm. Sự hối tiếc và điều gì đó còn hơn thế, điều gì đó nguy hiểm, hiện ra trên gương mặt anh. “Va bene[71].”

Maggie giật mạnh tay khỏi tay anh, sải bước ngang qua căn phòng, mở toang cửa. “Carina, lên đây và giúp chị thay váy cưới nào. Và bật nút sâm banh thôi.”

Một tràng cười lớn và tiếng vỗ tay vọng lên cầu thang. Michael gật đầu, sau đó băng ngang qua cô không nói một lời.

Cổ họng cô thít chặt khi cô chuẩn bị cho màn trình diễn lớn nhất cuộc đời và cố giả vờ rằng mình không hề cảm thấy quá trống rỗng.

Mặt trời đang tỏa ra những tia lửa rực rỡ - ánh cam bừng lên phía đường chân trời. Maggie đứng trước linh mục trên khoảng sân sau. Chỉ trong vài giờ các em gái Michael đã trang trí khoảng sân thật đơn giản mà sang trọng khiến cô choáng ngợp. Những bông hồng đủ màu sắc bừng nở trong những chiếc giỏ treo giữa những chiếc đèn lồng giấy đang tỏa ánh sáng ấm áp dọc lối đi. Mẹ anh ngồi tựa trên chiếc ghế đệm của bà, một chiếc chăn thanh lịch vắt ngang lòng. Các em gái anh đang diện những chiếc đầm đủ màu sắc và cầm theo những bó hoa loa kèn trắng nhỏ khi họ đứng trước cô, nhưng mọi thứ chẳng là gì cho đến khi cô nhìn chằm chằm vào người sớm sẽ trở thành ông chồng thực sự của cô và Maggie nhận ra cuộc đời cô đã thay đổi.

Anh đang diện bộ vest tuxedo tối màu nhấn mạnh vào bờ vai và khuôn ngực rộng, mái tóc anh được buộc lại, gương mặt như tạc thật dịu dàng khi anh chăm chú nhìn cô với sự ngưỡng mộ. Chiếc váy trắng như tuyết bao bọc lấy cơ thể cô, phần ngực xẻ thấp và ôm lấy toàn bộ cánh tay. Đuôi váy dài trải phía sau. Michael nắm lấy tay cô và đặt một nụ hôn lên mu bàn tay. Cơn râm ran trườn dọc cánh tay cô, một nụ cười khẽ nhếch lên trên bờ môi đầy đặn của anh khi anh cảm nhận được sự kết nối. Anh giữ lấy tay cô và vòng nó qua tay anh như thể sợ cô sẽ bỏ chạy. Vị linh mục đứng đối diện họ và bắt đầu buổi lễ. Những lời nói hòa quyện và mờ đi nhanh chóng, cho đến khi cô bắt đầu đọc lời thề của mình.

Dù tốt hay xấu...

Ốm đau hay khỏe mạnh... Hạnh phúc hay khổ đau...

Cho đến khi cái chết chia lìa hai ta...

Chim đang hót líu lo trên cây. Dante ném cho cô ánh nhìn chán ghét khi nó ngồi bên cạnh cô, liếm chân mình và chờ đợi màn kịch đáng xấu hổ kết thúc. Cơn gió ấm áp và dịu dàng, đang nhạo báng lời cô nói và mang chúng tới những sườn đồi phía xa. Sự tĩnh lặng bao trùm khoảng sân khi gia đình Conte chờ đợi.

“Con đồng ý.”

Chỉ là nụ hôn phớt nhẹ, nhưng khi anh ngẩng lên, cô ngưng thở trước sự hài lòng đang lấp lánh từ tận sâu trong đôi mắt đen thẳm. Cô không có thời gian để suy nghĩ về nó, bởi cô đang chìm đắm trong vòng tay anh và uống sâm panh khi sự thật khiến từng dây thần kinh trong cô rung động.

Cô yêu anh.

Cô đang phải lòng Michael Conte. Thật sự.

Venezia hét lên phấn khích và nắm chặt tay Dominick. “Em vui quá! Giờ thì bọn em có bất ngờ dành cho anh chị. Bọn em sẽ đưa anh chị đến nhà chúng ta bên Hồ Como cho đêm trăng mật. Anh chị cần vài sự riêng tư mà không phải lo lắng rằng cả gia đình đang ngủ ở tầng dưới.” Đôi mắt cô gái lấp lánh khi trao cho Michael chìa khóa. “Giờ thì đi đi và bọn em không mong đợi hai người quay lại cho đến tối mai đâu.”

Michael cau mày, liếc nhìn về phía mẹ mình. “Anh tưởng chúng ta đã cho thuê nó trong suốt cả mùa rồi chứ? Và anh không thấy thoải mái khi phải rời mẹ trước khi xác nhận là mẹ ổn cả.”

Bằng cách nào đó, người phụ nữ lớn tuổi nghe thấy lời phản đối. Bà bắn cho con trai mình ánh nhìn khiến anh im lặng ngay lập tức. “Ồ, các con sẽ đi, Michael và Margherita. Ngôi nhà sẽ không có ai ở trong tháng tới, vậy nên các con có thể tận dụng nó. Các cô gái sẽ chăm sóc mẹ và gọi điện ngay nếu có bất cứ biến cố nào. Con sẽ không cướp đi sự hài lòng của mẹ khi tặng cho các con một đêm trăng mật đấy chứ.”

Thật khó tin khi sức nóng đột ngột dâng lên hai gò má Maggie. Cô từng tắm khỏa thân. Trong công việc, cô đã xử lý những người đàn ông khỏa thân và quan sát Alexa sinh cháu gái mình mà không thấy xấu hổ dù chỉ một chút. Giờ thì ý tưởng về việc ngủ với chồng mình dưới sự đồng tình của mẹ anh lại khiến cô đỏ mặt. Chuyện quái gì vậy?

Venezia thì thầm điều gì đó với Dominick sau đó kéo Maggie sang bên. Đôi mắt cô, giống hệt anh trai mình, ánh lên tia sáng từ sâu bên trong, đánh cắp hơi thở của Maggie. Cô gái lồng ngón tay mình vào tay cô và khẽ hôn lên đó. “Cảm ơn chị, Maggie.”

“Vì điều gì?”

Khuôn mặt cô trở nên nghiêm túc. “Vì những gì chị đã làm. Em biết chị đã mơ về đám cưới của chị với anh Michael trong tương lai, và em cũng nghĩ việc Michael vội vã đính hôn là vì em. Chị đã thay đổi anh ấy. Khi anh ấy đến xin lỗi em, anh ấy thừa nhận là chưa bao giờ nhận ra cách cư xử của bản thân cho đến chị nói cho anh ấy biết. Em chỉ có thể hy vọng chị biết mình có ý nghĩa đến thế nào với gia đình này.

Chị đã tặng em một món quà - là cơ hội để được kết hôn với Dominick ngay trong hè này - và em sẽ không bao giờ quên. Em rất mừng vì giờ chị đã là người nhà của chúng em.”

Khi Venezia ôm cô, một phần tâm hồn Maggie tan vỡ. Nỗi đau của sự dối trá và khao khát đang rỉ ra như nuốt chửng cô, nhưng cô cố ép nó trở lại bằng kinh nghiệm qua những năm tháng cô đơn dài đằng đẵng.

Trong vòng một giờ, cô thấy mình đã ngồi gọn trong chiếc Alfa Romeo của Michael đang phóng như bay theo con đường hẹp ngoằn ngoèo hướng về phía hồ. Anh đã thay sang quần jean bạc màu và một chiếc sơ mi đen đơn giản. Tóc anh để xõa quanh khuôn mặt, thỉnh thoảng che khuất gương mặt anh khỏi ánh nhìn của cô và thêm vào dáng vẻ cướp biển đầy gợi cảm vẫn luôn mời gọi cô. Bụng dạ cô nhộn nhạo. Cô cựa quậy trên ghế ngồi và kéo tâm trí mình ra khỏi những suy nghĩ đen tối.

“Chúng ta sẽ làm gì?” cô hỏi thẳng. “Anh đã nghĩ kỹ hết toàn bộ chuyện này chưa? Chúng ta sẽ nói với Alexa và anh trai em không? Nếu gia đình anh qua thăm ở Mỹ thì sao? Còn về đám cưới của Venezia thì thế nào?”

Anh thở hắt một hơi dài như thể cô đang lo lắng về những chuyện vô nghĩa thay vì lo về cuộc hôn nhân. “Đừng lo lắng về nó nữa, cara. Anh nghĩ chúng ta cần một đêm ở riêng để làm rõ vài chuyện giữa hai ta.” Lời nhấn mạnh của anh ẩn chứa ngọn lửa ham muốn. Cô chiến đấu với cơn rùng mình. Chết tiệt anh vì luôn kiểm soát cô. Cô đã luôn là người nắm quyền và cô thích thế. Có lẽ đã đến lúc chuyển giao quyền lực rồi.

“Xin lỗi, thói quen ngớ ngẩn của phụ nữ ấy mà. Sao phải lo lắng về những điều như lời thề với Chúa và chuyện ly hôn chứ? Vui vẻ thôi nào. Ồ, và em biết một chủ đề tuyệt vời để bàn luận đây. Mẹ anh kể em nghe là anh từng đua xe.”

Tay anh siết chặt vô lăng. Trúng tim đen rồi. Tội lỗi châm chích lương tâm cô khi anh dường như phải vật lộn với từ ngữ. “Mẹ đã nói cho em ư? Bọn anh không bao giờ nói về chuyện đó nữa,” anh thì thầm. “Anh đua từ hồi còn trẻ. Cha anh bị bệnh, đã đến lúc anh trở thành người đứng đầu doanh nghiệp gia đình, vậy nên anh từ bỏ. Hết chuyện.”

Anh trông có vẻ bình tĩnh, nhưng sự xa cách đột ngột trong thái độ của anh nói với cô về những cảm xúc vẫn đang âm ỉ cháy bên dưới. Cô dịu giọng nói. “Anh rất giỏi. Anh có lẽ sẽ thành tay đua chuyên nghiệp đấy.”

“Chắc thế. Chúng ta sẽ không bao giờ biết.”

Gió thổi tung tóc cô và khung cảnh lướt nhanh. “Anh có thấy uất ức vì phải từ bỏ không?” cô hỏi tò mò. “Anh chưa bao giờ muốn điều hành La Dolce Famiglia, phải không Michael?”

Thái độ của anh nhắc cô nhớ về những mặt đá granit được chạm khắc. Cơ hàm anh siết lại. “Có quan trọng không?” anh hỏi. “Anh đã làm những gì phải làm. Cho gia đình. Anh không hối hận.”

Tim cô thắt lại và vỡ tan. Không suy nghĩ gì, cô với tay qua ghế và níu lấy anh. Anh ném cho cô ánh nhìn giật mình.

“Có, có quan trọng. Thậm chí đã bao giờ anh nhận ra và than khóc vì mất đi thứ gì đó anh yêu thương chưa? Không phải cha anh. Là giấc mơ của anh. Anh đã ở rất gần với thứ anh luôn ao ước và đột nhiên nó bị giật khỏi anh. Là em, em sẽ phát điên lên mất.”

Cô nghe thấy tiếng cười khùng khục của anh nhưng anh vẫn nhìn thẳng con đường. “Cha và anh đã có một mối quan hệ khó khăn,” anh thừa nhận. “Cha coi việc anh đua xe là một sở thích nguy hiểm, ích kỷ. Cuối cùng, cha đã đẩy anh đến chỗ phải lựa chọn - sự nghiệp của anh hay tiệm bánh gia đình. Anh đã chọn vòng đua, vậy nên cha đuổi anh đi. Anh đóng gói đồ đạc, lên đường và cố gắng làm nên tên tuổi bản thân. Nhưng khi anh nhận được cuộc gọi báo ông bị đau tim, trông thấy ông ốm yếu và tiều tụy trong bệnh viện, anh nhận ra rằng mong muốn của bản thân không quan trọng như anh vẫn nghĩ.” Anh nhún vai. “Anh nhận ra đôi khi phải đặt người khác lên trên bản thân mình. Như cha đã có lần nói với anh, một người đàn ông thực sự ra quyết định vì tất cả mọi người, không chỉ cho bản thân anh ta. Anh nợ tất cả mọi người đang duy trì công việc kinh doanh, vậy nên anh xắn tay vào làm. Theo cách nào đó, anh không hề thấy hối tiếc.”

Cô nhìn chằm chằm anh một lúc thật lâu. “Anh có nhớ nó không?”

Anh nghiêng đầu như thể đang cân nhắc câu hỏi của cô. Sau đó bắn cho cô nụ cười toe. “Khỉ thật, có chứ. Anh nhớ đường đua mỗi ngày.”

Lạy Chúa, người đàn ông này đang xé nát cô. Không chỉ bởi sự trung thực của anh, còn vì anh không bao giờ xem xét sự hy sinh của bản thân dưới góc độ tiêu cực. Bao nhiêu người đàn ông cô từng hẹn hò sẽ rên rỉ về bất cứ chuyện gì họ thấy không hài lòng hay không hoàn toàn khớp với những mong muốn và nhu cầu của riêng họ? Không, Michael có một niềm tin vững chãi từ tận sâu bên trong mà cô chưa bao giờ thấy ở bất kỳ người tình nào khác. “Gia đình anh thật may mắn khi có anh,” cô thì thầm.

Anh không trả lời. Chỉ siết chặt tay cô như thể anh sẽ không bao giờ để cô đi.

Họ tới căn nhà sau vài giờ. Maggie thầm bật cười với phiên bản nhà cho thuê của gia đình Conte. Căn biệt thự được xây có bãi đỗ trực thăng riêng, hồ nước nhỏ, khu vườn và bể sục nước nóng. Đám cây thường xuân leo trên bức tường gạch lớn hợp với tháp đồng hồ được bao quanh bởi khu rừng xanh tươi và khoảng vườn nhân tạo. Con đường lát sỏi hướng tới một cầu thang lớn dẫn lên sân thượng, một không gian mở đặt những chiếc ghế thoải mái nằm cạnh một quầy bar đầy đủ tiện nghi. Sự phối hợp màu sắc của đá cẩm thạch mài nhẵn, gạch ghép khảm rực rỡ, tông nâu sô-cô-la tối và vàng kim. Làn gió ấm áp thổi qua các căn phòng từ những cánh cửa sổ để mở, mùi hương của hoa tử đinh hương và cây cam chanh lấp đầy các giác quan của cô.

Gót giày cô gõ lên lớp gạch sáng bóng trong khi Michael lấy ra một chai rượu và hai chiếc ly từ quầy bar, sau đó dẫn cô lên lầu. Một cánh cửa mở ra căn phòng ngủ lớn với chiếc giường cỡ đại. Các cửa dẫn ra ban công để mở như thể chúng đang mong đợi họ và căn phòng đã được chuẩn bị trước. Một bó hoa hồng lớn nở rộ đặt trên chiếc bàn cao nằm ở chính giữa phòng. Cô bước đi trên tấm thảm phương Đông sặc sỡ, chiêm ngưỡng các cổ vật được bài trí cẩn thận và rèm cửa bằng ren trắng mịn. Sau đó, cô nhận ra chồng mình đang đứng cạnh, dựa hông trên chiếc bàn giấy, quan sát cô từ bên kia căn phòng.

Maggie nuốt xuống. Đột nhiên thấy hoảng sợ sức nóng thuần túy trào qua. Toàn bộ chuyện này thật quá sức - chiếc giường, đám cưới và cả nhận thức về cảm xúc thực của bản thân với chàng bá tước. Mặt đất đang nứt ra bên dưới và cô cố đứng vững. Móng tay cô cuộn lại trong sự thôi thúc muốn vồ lấy một chỗ để bấu víu. Cô sẽ bị nguyền rủa nếu để giọng mình run rẩy như một cô dâu trinh nguyên. Cô nhiếc móc bản thân vì cái kiểu cư xử thế này và vươn thẳng người.

“Anh muốn ăn tối không?” cô hỏi. “Không.”

Máu trong tĩnh mạch cô tăng tốc. Môi anh cong lên thành nụ cười nửa miệng, như thể anh cảm nhận được sự lúng túng của cô.

Cô hếch cằm và từ chối rời mắt khỏi ánh nhìn của anh. “Anh có muốn ra vườn đi dạo không?”

“Không.” “Bơi nhé?”

“Không.”

Cô khoanh tay trước ngực để che giấu phản ứng rành rành của ngực mình. “Thế anh muốn gì? Cứ đứng đấy và nhìn em kiểu kì quái thế à?”

“Không. Anh muốn âu yếm vợ anh.”

Nỗi đau tràn qua cô. Vợ anh. Chúa ơi, cô muốn nó là thực biết bao.

“Đừng nói kiểu đó,” cô rít lên. Maggie thấy biết ơn sự giận dữ đang thiêu đốt trong huyết mạch cô. “Em không thực sự là vợ anh và chúng ta đều biết thế. Anh đã hứa là sẽ để em yên. Không tình dục.”

Anh rút ngắn khoảng cách và ôm lấy cô vào vòng tay. Khuôn mặt dịu dàng và đầy quan tâm của anh khiến tim cô vỡ làm đôi. “La mia tigrotta, có chuyện gì vậy? Anh sẽ không bao giờ làm bất cứ điều gì mà em không muốn.” Anh vuốt ve tóc khỏi mặt cô và nghiêng cằm cô lên.

“Đây là dối trá.” Cô chớp mắt ngăn lại những giọt nước mắt, giận dữ trước sự yếu đuối của bản thân trước mặt anh. “Chúng ta là dối trá.”

Hơi thở vội vã của anh phả lên môi cô và anh hôn cô nhẹ nhàng, trượt lưỡi mình vào trong mối liên kết dịu dàng. Cô muốn đánh anh nhưng cơ thể cô đang lả đi theo mùi xạ hương của anh. Cô mở miệng cho anh và hôn đáp trả, bấm ngón tay vào vai anh khi mọi đường nét như tạc kia đang ép vào những đường cong của cô.

Từ từ, anh ngẩng đầu lên. Đôi mắt đen như mực với nhiệt lượng đủ sức thiêu cháy và lột trần từng chút kháng cự của cô. “Không, Maggie,” anh nói dữ dội. “Đây không còn là một lời nói dối nữa. Chúng ta không còn là sự dối trá nữa. Anh muốn âu yếm em, vợ của anh. Ngay bây giờ. Em sẽ để anh làm vậy chứ?”

Anh là người trọng danh dự và Maggie biết chỉ với một cái lắc đầu, cô sẽ buộc anh phải rút lui vào góc của mình. Lạy Chúa, chuyện gì xảy ra với cô vậy? Tại sao cô lại muốn người đàn ông này nhiều đến thế chỉ sau có vài giờ trong vòng tay anh? Anh sẽ phá hủy cô mất.

Anh chờ đợi cô quyết định.

Cơ thể và tâm trí cô tranh đấu, nhưng tận sâu bên trong, tiếng nói khẽ chiến thắng. Cứ lấy những gì có thể bây giờ đi và cô sẽ có những kỷ niệm. Cô đã từng sống sót qua những tình huống tồi tệ hơn nhiều. Nhưng cô không nghĩ cô có thể sống sót nếu đẩy anh ra xa đêm nay.

Cánh tay anh vòng qua ôm trọn cô và anh thì thầm bên tai cô. “Điều này là thực.”

Maggie không trả lời. Tim cô nức nở, môi cô run run cố bật ra những lời nói từ tận sâu bên trong đang la hét đòi tự do. Em yêu anh. Nhưng những lời thì thầm vẫn đang nhiếc móc nhắc cô về sự thật duy nhất cô từng biết. Không có mãi mãi. Không một ai có thể yêu thương ngươi mãi mãi.

Vậy nên cô không nói gì. Chỉ nhắm mắt lại và ngủ.

Michael ngồi bên cạnh giường với hai ly sâm panh đầy, ngắm cô ngủ. Thật lạ khi mới hôm qua, anh lần đầu tiên chiếm lấy cô. Thường thì một khi anh ngủ với người phụ nữ mình quan tâm, nhu cầu tình dục sẽ từng chút một giảm đi sau mỗi cuộc gặp gỡ, sau mỗi ngày, cho đến khi không còn gì ngoài một tình bạn nhạt nhẽo mà cả hai chẳng thể làm gì được nữa. Nhưng giờ, nhìn xuống cô vợ mới của mình, một cảm giác phấn khích và sự đúng đắn hiển nhiên chảy khắp huyết mạch anh. Thật giống với cảm giác khi anh ôm lấy các vòng đua, tiếng gọi vô thanh từ sâu trong nhận thức rằng anh sinh ra là dành cho các cuộc đua.

Maggie sinh ra là dành cho anh.

Giờ thì anh đã biết. Chấp nhận nó. Nhận ra anh cần phải hành động hết sức thận trọng để có thể thuyết phục cô là họ có thể có một cuộc hôn nhân thực sự. Thật buồn cười khi tình yêu dường như chỉ là điều xa xôi, kỳ diệu ở tương lai cho đến khi bạn muốn nó quá nhiều, thực sự cảm nhận những điều bạn chưa từng trải qua.

Giờ thì anh đã biết. Sau cùng thì anh vẫn luôn chờ đợi Maggie Ryan.

Anh đã cảm nhận được sự kết nối tối hôm đó trong cuộc hẹn giấu mặt. Khiếu hài hước và sự thu hút từ cô đã giáng những cú đánh liên tiếp vào anh. Cô thu hút anh trên mọi cấp độ, nhưng còn có sự quyến rũ nào đó sâu sắc hơn thế và như ăn sâu vào máu thịt anh và nó khiến anh cứng người sợ hãi. Anh biết một khi đã âu yếm cô anh sẽ không bao giờ muốn để cô đi. Và cô có mọi thứ anh tin rằng mình không muốn ở một người vợ. Anh thấy như cô đã từng bước một ngự trị trong tim anh và anh không bao giờ có thể hồi phục.

Anh đã nghĩ về cô rất nhiều lần trong suốt cả năm, nhưng luôn đẩy hình ảnh cô trong tâm trí mình đi, thuyết phục bản thân rằng việc họ trở thành một cặp là điều không thể. Giờ thì dường như mọi con đường đều dẫn đến thành Rome[72].

Cô là tri kỷ của anh.

Anh cần phải thuyết phục được cô.

Nhưng để làm được điều đó, anh phải phá vỡ vài bức tường. Michael hít sâu một hơi trước nhiệm vụ phía trước. Anh đã suy nghĩ một cách thấu đáo với từng bước hành động, nhưng nó là một bước đi mạo hiểm. Anh muốn tiếp cận cô ở mức độ sâu hơn, sự bất an không ngừng của cô khi luôn muốn giành quyền kiểm soát trên giường nói với anh rằng cô còn đang giữ trong mình những bí mật cần được thổ lộ. Liệu cô có tin tưởng anh đủ để chia sẻ không? Liệu cô có thể hoàn toàn đầu hàng?

Anh sắp sửa tìm ra.

Cô mở mắt.

Anh mỉm cười với ánh mắt ngái ngủ, hài lòng khi cô duỗi người trên đệm. Cô cười toe. “Thấy thứ gì anh thích à?”

Cô sẽ khiến anh chết sớm mất thôi, nhưng anh sẽ lên thiên đàng với một nụ cười trên gương mặt. Anh lắc đầu và đưa cô một ly sâm panh. “Chữ C là chữ cái đầu tiên của tất cả những mục cần thiết trong cuộc đời,” cô nói. “Cà phê, sô-cô-la, và sâm panh[73].” Cô thở dài đầy mãn nguyện và đón lấy một ly.

Michael dựa lưng vào chiếc ghế bọc vải hoa cổ và nhếch mép cười. “Không phải em thiếu chữ tuyệt vời nhất đấy chứ?”

“Chữ gì?”

“T. Tình dục.” Nụ cười của cô rộng hơn và hài lòng hơn. Anh dịch người trên ghế. “Ồ, Bá tước, anh đang học tất cả những từ Mỹ đấy ở đâu vậy?” cô dài giọng. “C cũng còn cho cả cao trào nữa.”

Anh bật cười và lắc đầu. “Cara, em thật đáng kinh ngạc. Cả bên trong lẫn bên ngoài giường.”

“Chuẩn đấy.” Cô nhấp một ngụm sâm panh của mình, nhưng Michael cảm thấy như sự tự vệ của cô lại được dựng lên. Anh cần phải di chuyển với với tốc độ ổn định và khiến cô mất thăng bằng.

“Maggie, em thích kiểm soát à?”

“Chuyện đó tệ lắm sao?”

Anh kiên quyết giữ nguyên ánh mắt mình nhưng cô từ chối ngẩng đầu lên. “Không hẳn. Em là một phụ nữ mạnh mẽ và em sẽ không tiến xa được đến vậy trong cuộc sống mà thiếu phẩm chất đó. Anh chỉ tự hỏi em sẽ cảm thấy ra sao khi bị chi phối trên giường.”

Cô thở hổn hển và ngước đầu lên. “Tại sao? Anh thích thống trị à?” Cô rùng mình. “Em không dùng đồ chơi đâu, Bá tước. Em có đọc mấy tiểu thuyết BDSM nhưng roi da không hợp với em.”

Dios, anh phát điên với cô mất. “Không, cara, anh cũng không thích đau đớn. Có vẻ như em thích là người kiểm soát khi yêu đương, cái đó thì tốt thôi, nhưng anh tự hỏi em đã bao giờ thực sự đầu hàng chưa.”

Cô nheo mắt. “ Anh đang muốn gì đây?”

Anh bước vào phòng tắm, giật mạnh hai chiếc đai áo choàng tắm trắng sang trọng và trở lại giường.

“Anh làm gì vậy?” Cô hỏi. “Chơi trò lập dị sao?” Anh ngồi xuống cạnh cô. “Em có tin anh không, Maggie?” Sự cảnh giác lướt qua mặt cô. “Tại sao?”

“Có không?”

Cô do dự. “Có. Em tin anh.”

Nhẹ nhõm trào qua anh trước sự trung thực trong giọng cô. “Cảm ơn em. Anh đang yêu cầu em để anh làm vài thứ cho em. Nhưng anh muốn hơn nữa với em. Anh muốn em có thể dâng hiến, trong giới hạn của bản thân. Anh đang yêu cầu em tin anh đủ để từ bỏ sự kiểm soát của em tối nay. Nếu em thấy không thoải mái, cứ bảo anh dừng lại và anh sẽ làm thế. Em sẽ vì anh mà làm điều này chứ?”

Cô ngồi dậy và cắn mạnh lên môi. “Em không biết liệu em có thể từ bỏ sự kiểm soát hay không,” cô thừa nhận.

“Anh nghĩ em có thể.” Một nụ cười chạm tới môi anh khi anh trêu chọc để khiến cô bình tĩnh lại. “Chúng ta có thể khá vui đấy. Em có thể biến tưởng tượng của anh thành hiện thực.” Anh kiên nhẫn chờ trong khi cô ngẫm nghĩ kịch bản. Những xúc cảm đang giao tranh và chiến đấu để giành quyền thống trị. Cuối cùng, cô gật đầu. “Em sẽ cố.” Cô thổi phù một hơi khó chịu. “Nhưng chỉ vì em nghĩ anh cần giải phóng bản thân bởi anh có vài sở thích quái đản.”

“Giờ thì sao?” Cô thổi tóc khỏi mặt và cau mày.

Michael cười toe trước biểu hiện cáu kỉnh của cô và nhìn xuống.

Toàn bộ sự hài hước đó khiến anh như phát sốt. Cô thật lộng lẫy – tất cả đường cong và các thớ thịt đó. Anh chậm rãi cúi xuống và hôn cô thật sâu, lao vào miệng cô, đẩy lưỡi mình vào ra trong dự báo những điều anh đang định sẽ làm với cô. Khi anh thả môi cô ra, cô đang thở khó nhọc, và đôi mắt cô mờ đi vì ham muốn.

Cô nguyền rủa anh và anh bật cười, cúi đầu xuống và thưởng thức cô.

“Michael.” Đôi mắt đờ đẫn của cô đột ngột ánh lên tia hoảng loạn, và cô lùi lại bên dưới anh. “Đừng.”

Sự sợ hãi nguyên sơ của cô khiến anh suýt đổi ý. “Nhìn anh này, mia amore. Nhìn vào mắt anh và xem anh là ai.”

Cô lấy lại sự tập trung khi nhìn sâu vào mắt anh. Đồng tử cô giãn ra với nhận thức, và nước mắt đang dâng lên trong mắt cô. Anh hôn cô dịu dàng, để ngón tay mình lau đi những giọt nước mắt đang chảy dài trên khuôn mặt cô.

“Anh yêu em, Maggie. Chưa bao giờ và sẽ không bao giờ là Alexa. Anh yêu em.”

Khi cơn bão cuối cùng đã trôi qua, Michael nhận ra cuộc đời anh sẽ không bao giờ còn được như cũ nữa.

Và anh không còn muốn nó như cũ nữa.

Anh yêu cô.

Những lời nói vang vọng trong đầu cô hết lần này đến lần khác. Đôi khi nó đẹp như một bản giao hưởng. Đôi lúc lại như tiếng lải nhải đùa cợt và chế giễu. Dù nó thế nào, cô cũng cần phải đối phó với nó, nhưng Chúa biết là giờ cô đang quá bối rối.

Cô duỗi đôi tay đã được tự do. Anh ôm cô dịu dàng hơn bất kỳ người đàn ông nào từng ôm cô. Anh yêu cô không vội vã, trao cho cô mọi thứ và cũng đòi hỏi lại những điều như vậy.

Cô nuốt xuống những lời đang chực trào trên môi và giữ im lặng. Chỉ ba từ đơn giản, nhưng chúng là những từ khó nhất mà cô nghĩ mình có thể nói thành lời. Làn da đẫm mồ hôi của anh đang áp vào da cô, rắn chắc và là thực. Anh đã tặng cô một món quà vô giá. Niềm tin. Bằng cách nào đó, việc trói cô lại và buộc cô phải đầu hàng đã giúp cô học được cách tin tưởng người khác.

Anh đặt một nụ hôn phớt lên mái tóc rối của cô. “Cảm ơn em vì đã tin anh. Anh muốn biết tất cả về em, cara, nhưng anh có thể đợi.”

Sự kiên nhẫn của anh khiến cô bị chấn động. Tại sao anh lại muốn biết nhiều hơn là cơ thể cô? Lời thú nhận của anh rằng chưa bao giờ yêu Alexa vang lên rõ ràng và thật lòng. Có lẽ, cô đã luôn biết sự thật nhưng lại không muốn đánh mất chốt chặn cuối cùng của mình. Giờ thì chẳng còn nơi nào để chạy, nhưng cô vẫn chưa thể nói ra ba từ mà anh cần.

Maggie nhắm mắt và trao cho anh món quà duy nhất khác mà cô còn. Niềm tin của cô.

“Khi đó em mười sáu tuổi. Em đã phải lòng anh chàng tiền vệ đúng y khuôn mẫu của đội bóng bầu dục. Tất nhiên, anh ta gần như không hề chú ý đến em, nhưng em đã làm tất cả những điều con gái thường làm để thu hút sự chú ý của anh ta. Một ngày, anh ta bước đến và trò chuyện với em. Vài hôm sau, anh ta rủ em đi chơi. Em đã choáng váng và tin rằng cuối cùng bọn em cũng thành một cặp.”

Bàn tay anh dừng vuốt ve mái tóc cô. Từ từ, anh xoay lại đối diện với cô trên giường. Cô cảm thấy ánh mắt anh đang âu yếm mình, nhưng cô chỉ nhìn chăm chăm lên trần nhà khi những biến cố bật tung trước mắt.

“Em đã trang điểm thật kỹ. Diện váy ngắn, khoe ra khá nhiều những thứ ít ỏi mà em có. Em chẳng có ai kèm cặp khi ấy, thế nên em đồng ý đi và thấy biết ơn vì chẳng phải xin phép ai cả.”

“Anh ta đưa em đi xem phim, sau đó quay lại sân bóng của trường. Bọn em ngồi trên bãi cỏ và ngắm trăng. Em đã rất hạnh phúc. Cho đến khi anh ta đè em xuống và luồn tay vào trong áo em. Anh thấy đấy, tất cả những gì em làm là nói và không có động thái nào cả. Em chưa bao giờ hẹn hò với anh chàng nào trước đây, thậm chí còn chưa bao giờ có hành động thân mật điên rồ nào. Em để anh ta làm vài thứ bởi em nghĩ đó là điều phải làm. Cho đến khi anh ta kéo váy em xuống.”

Cô nuốt xuống một hơi và tay anh siết chặt tay cô. Anh chờ đợi trong im lặng khi cô vật lộn, nhưng sự ấm áp của anh từ từ thấm vào da cô. “Anh ta đã cưỡng bức em. Sau đó, anh ta lăn người ra, đứng dậy và nói rằng anh ta thấy thất vọng. Nói rằng chính em đòi hỏi chuyện ấy qua quần áo và thái độ của mình. Rằng nếu em nói với bất kỳ ai, em sẽ trở thành trò cười của cả trường. Em mặc lại quần áo và anh ta đưa em về nhà. Khi tới nhà em, anh ta nói cảm ơn vì khoảng thời gian tốt đẹp. Hãy làm vậy thêm lần nữa.”

“Em ra khỏi xe và mẹ em đang xem tivi trong phòng khách. Em đi thẳng về phía mẹ và kể cho bà toàn bộ câu chuyện.”

Các sự kiện kinh khủng trong đêm đó quấn lấy cô, nhưng lần này, có người đang nằm cạnh cô. Lần này, có người quan tâm đủ để lắng nghe cô.

“Mẹ em bật cười và nói với em rằng em đã nhận được thứ em đòi hỏi. Nói rằng phải biết cách tránh thai, phải thông minh và phải biết tự đối phó với nó. Sau đó bà lờ em đi.” Maggie rời mắt khỏi trần nhà trống trơn và quay về phía anh. “Em chẳng biết phải làm gì cả. Cảm thấy như mình có thể phát điên lên. Em nghỉ học vài ngày, sau đó quay lại trường. Và khi em đi ngang qua anh ta ở hành lang, em chỉ gật đầu chào. Các xét nghiệm thử thai cho kết quả âm tính. Em sử dụng biện pháp tránh thai. Và đột nhiên em nhận ra em có hai con đường phía trước và phải lựa chọn.”

“Em có thể che giấu giới tính của mình đằng sau những bộ đồ rộng thùng thình và không bao giờ cảm thấy thoải mái khi ở gần một chàng trai nữa. Hoặc em có thể đẩy nó sang bên và nắm lấy vận mệnh của chính mình. Bằng cách nào đó em nhận ra em có thể có được niềm vui trong tình dục, nhưng chỉ khi em thiết lập các điều khoản. Em muốn đảm bảo rằng chuyện đó sẽ không bao giờ xảy ra thêm lần nữa.”

Tim cô đang đập thình thịch như trống dồn. “Em quyết định sẽ không bao giờ để tên khốn đó cướp mất bản chất thật của mình. Từ đó, em mặc đồ như em muốn và kiểm soát những người em quan hệ cùng. Khi nào em muốn, ở nơi em muốn và bằng cách em muốn. Nhưng thỉnh thoảng, khi một người đàn ông ở trên em, có thứ gì đó vụt trở lại thời điểm đó và khiến em hoảng sợ. Em ghét nó, nhưng dường như em không thể kiểm soát được phần đó trong ký ức của em. Cho đến bây giờ.”

Michael đưa tay ra và áp đầu cô vào ngực anh. Sức mạnh cùng nhiệt lượng và sự an toàn bằng cách của riêng nó tràn qua cô với khả năng chữa lành lấy mất hơi thở của cô. “Anh xin lỗi, cara. Anh không biết. Nếu anh biết, anh sẽ không hối thúc em theo cách như vậy.”

Cô lắc mạnh đầu. “Không, em mừng vì anh đã làm thế. Giờ thì em không còn sợ hãi nữa.”

Anh gần như đang nín thở và cô nhận ra anh đang run lên bên dưới mình. Từ từ, cô ngẩng đầu lên để nhìn vào khuôn mặt anh.

Niềm tự hào mạnh mẽ và cơn thịnh nộ ánh lên trong mắt anh. Tay anh nhẹ nhàng như cánh bướm khi anh vuốt tóc khỏi mặt cô. “Việc kẻ đó đã gây tổn thương cho em như thế khiến anh nghi ngờ liệu có công bằng và lẽ phải trong thế giới này không. Nhưng em, mia amore, đã vượt qua một biến cố như vậy và trở nên mạnh mẽ. Em làm chủ cuộc đời em theo cách riêng mà không cần ai giúp đỡ. Em đã hạ gục anh.”

Cô cắn môi và áp đầu trở lại lên ngực anh. Những lời anh nói vẫn vang vọng trong sự yên tĩnh của căn phòng và khiến các viên gạch cuối cùng của bức tường bảo vệ trái tim cô vỡ vụn. Anh không bình luận gì về những giọt nước mắt đang rơi trên ngực mình.

Điều đó khiến Maggie yêu anh nhiều hơn nữa.

Chú thích:

[67] Quý cô xinh đẹp.

[68] Thánh thần ơi.

[69] Bánh kem truyền thống của Ý.

[70] Bộ phim hài lãng mạn của Mỹ sản xuất năm 1991.

[71] Đồng ý.

[72] Ám chỉ rằng mọi việc đều có nhiều cách để làm cũng giống như để đến Roma thì có nhiều đường. Tuy nhiên kết thúc của vấn đề cuối cùng cũng sẽ chỉ đưa tới một kết quả.

[73] Coffee, chocolate, and champagne.