← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 12

Hai ngày sau, Maggie thơ thẩn ở sân sau, nhấm nháp một ly rượu vang và vuốt ve Dante. Con mèo nằm trên bàn, phơi nắng dưới ánh mặt trời, rên khe khẽ. Nó lật người lại và phơi cái bụng bự, nơi nó thích được gãi nhất. Mỗi khi cô định dừng lại vì mỏi, nó lại rít lên đầy hăm dọa mà đến giờ cô biết thừa là trò giả vờ.

“Mày đúng là ông hoàng kịch nghệ,” cô cảnh cáo.

Đôi mắt xanh lá khổng lồ nhìn cô chằm chằm với vẻ cáu kỉnh khôn nguôi. Cô thốt ra tiếng thở dài thiếu kiên nhẫn và đặt ly xuống. Cô cào nhẹ móng tay lên bụng con mèo và nó lại gầm gừ ầm ĩ như tiếng cưa xích. “Rồi rồi, đây, được chưa?”

Chúa ơi, cô ghét mèo.

Dĩ nhiên, cũng như Dante, cô là một kẻ nói dối trắng trợn. Con mèo này đã tự mình tìm ra cách lần xuống dưới da cô. Chút xúc động dâng lên trong cô khi gã đi hoang này không để bất cứ ai chạm vào nó ngoại trừ cô. Theo một cách lập dị, cô cảm thấy như thể bọn họ thuộc về nhau. Hai kẻ cô đơn lạc lối không biết cách cư xử với những người xung quanh.

Cô sẽ làm gì đây?

Michael yêu cô. Sau câu chuyện không vui của anh và lời thú nhận buồn bã từ cô, họ âm thầm đồng ý sẽ không thảo luận thêm về chủ đề này nữa. Maggie muốn tin anh, khao khát có được sức mạnh để đáp lại lời yêu, nhưng có thứ gì đó vẫn đang giam giữ cô.

Quá khứ.

Ánh mặt trời chiếu lên viên kim cương hai cara trên ngón tay đeo nhẫn của cô và lấp lánh đầy nhạo báng.

Cô cần phải sớm đưa ra quyết định. Cô đã đồng ý ở lại thêm vài ngày để chắc chắn phu nhân Conte vẫn ổn và để đảm bảo kế hoạch đám cưới của Venezia.

Cô chưa bao giờ kể với bất kỳ ai ngoài mẹ mình về vụ cưỡng bức. Sự phản bội của mẹ đã giết chết niềm tin sâu sắc trong cô và Michael đã hồi sinh lại nó.

Dante liếc trộm như thể nó biết cô đang nghĩ gì, đẩy tay cô ra và đổi tư thế. “Ờ, tao cược là mày đang lê la khắp thị trấn để đánh sưng bụng tất cả các ả mèo,” cô chỉ thẳng vào nó. “Phải có trách nhiệm với hành động của mày chứ, anh bạn. Tao sẽ đưa mày đến chỗ bác sĩ thú y để làm việc này.”

“Chị đang nói chuyện với con mèo à?”

Maggie xoay đầu và cố không đỏ mặt. Carina đang đứng khoanh tay và cười đùa cô. “Đâu có,” cô kịch liệt chối. “Em nghe nhầm đấy.”

Cô bé cười khúc khích. “Vâng, chắc rồi. Chào mày, Dante.” Cô tiến lại vài bước, tay đưa ra, hạ xuống, nhẹ nhàng quấn quanh con mèo. Nó quan sát cô tiếp cận từ từ. Cả Maggie lẫn Carina đều nín thở chờ đợi.

Với một tiếng rít chán ghét, nó nhảy dựng, vẫy đuôi và biến mất vào bụi cây. Carina há hốc miệng. Maggie giấu đi biểu hiện hài lòng và hớp một ngụm rượu vang. “Sao nó không thích em?” cô rên rỉ. “Em yêu động vật. Em cho nó ăn. Chị xúc phạm nó và nó tôn thờ chị.”

Maggie nhún vai. “Đàn ông là lũ hay thay đổi. Có chuyện gì vậy em?”

“Bọn em sẽ xuống thị trấn để xem ít hoa. Chị muốn đi cùng không?”

Maggie nhăn mũi. “Chán lắm. Chị ở lại thôi.”

Carina cười khúc khích. “Em biết, bản thân em không hứng thú với hoa, nhưng bởi chị là thành viên mới trong gia đình, chị có thể thoát được những chuyện này.” Cô thở dài. “Được rồi, chị vẫn là trẻ con thôi. Em sẽ gặp chị sau. Mẹ vẫn nghỉ ngơi nhưng đang dần khá lên.” Vẻ bối rối lướt qua mặt cô. “Lạ lắm nhé. Ngay khi anh chị đi rồi, mẹ lại tràn đầy năng lượng, khỏe lại như trước, mọi chuyện dường như ổn cả. Bác sĩ đã quay lại và nói mọi thứ chỉ là báo động giả thôi.” “Hừm. Lạ thật đấy, nhưng ít nhất thì bác đã khá hơn.” “Vâng, chị nói đúng. Gặp chị sau nhé.”

Carina rời đi và Maggie ngồi lại một lúc lâu, phơi mình dưới sức nóng và sự tĩnh lặng. Cô cần đi tìm Michael. Nhà đã vắng người, đã đến lúc để họ nói chuyện. Cô uống cạn chỗ rượu trong ly, lấy thêm can đảm và bước vào nhà.

Cô tìm quanh vài phòng, rồi nghe thấy giọng nói trầm của anh vang ra từ phòng làm việc. Cô dừng lại bên ngoài và ngập ngừng trước khi gõ cửa. Có lẽ cô sẽ đợi bên ngoài cho đến khi…

“Không, Max, cô ấy không lấy tôi vì tiền. Cô ấy tự mình kiếm đủ rồi. Anh cứ như con gà mái mẹ ấy, mia amico[74].”

Anh ngừng lời, sau đó nói với vẻ lạnh lùng khiến cô ớn lạnh. “Anh đã làm gì? Việc thuê thám tử tư kiểm tra thông tin về cô ấy là không thể chấp nhận được. Có, tôi biết về quá khứ của cô ấy. Cô ấy không giống cha mẹ mình. Merda[75], đừng có thách thức tôi về chuyện này. Giờ cô ấy là vợ tôi.”

Im lặng.

“Không, tôi không nghĩ sẽ có con trong thời gian tới - cô ấy cần thêm thời gian. Cô ấy không phải kiểu phụ nữ tôi muốn kết hôn nhưng mọi thứ thay đổi rồi. Tôi có thể chờ.”

Maggie nghe thấy tiếng chân anh bước tới lui. “Đây là quyết định của tôi và tôi không muốn thảo luận thêm về nó nữa. Tôi sẽ tự mình giải quyết chuyện này.”

Cuộc trò chuyện kéo dài một lúc nữa trong khi cô náu mình nơi hành lang. Sự nhục nhã thiêu đốt cho đến khi da cô nổi gai ốc. Max không tin cô đủ tốt cho người bạn thân nhất của anh ta. Tay thám tử đã nói gì với anh? Rằng cha mẹ cô là một trò hề và cô không có một mối quan hệ lành mạnh? Trong vòng vài phút gặp gỡ, Max đã nhận ra sự thật mà cô luôn cố gắng che giấu.

Cô chỉ có lớp vỏ của một phụ nữ. Michael xứng đáng hơn thế. Anh cần ai đó với một trái tim rộng mở mà không nhiều phiền toái. Một người phụ nữ mà gia đình anh không phải đào tạo, cô ta yêu mèo, những đứa trẻ và cả việc nấu ăn.

Không phải một phụ nữ như cô. Người có quá khứ tồi tệ, một trái tim bầm dập và thiếu khả năng yêu thương.

Cô từ từ lùi lại trong khi cơn hoảng loạn đang trực chờ ập đến. Xoay người. Và cô nghe thấy tiếng anh.

“A, la mia tigrotta, em có muốn đi dạo cùng anh không? Tối nay rất đẹp trời.”

Giọng anh ngân nga như đang vuốt ve làn da cô và cám dỗ cô quên lãng.

Sự thật đâm xuyên qua cô.

Cô không thể giả vờ thêm nữa. Không phải với anh.

Không phải với bản thân cô.

Maggie nhìn chằm chằm chồng mình và ra quyết định duy nhất cô có thể.

“Michael, em sẽ về nhà.”

Anh chớp mắt và đưa tay ra, nhưng cô giật lại. Anh cau mày. “Chuyện gì vậy, Maggie? Có chuyện gì sao?”

“Em muốn về nhà một mình.”

“Là về chúng ta sao?” Anh nắm lấy tay cô và ngả người lại gần. “Có phải em đang bỏ chạy trong sợ hãi bởi vì anh đã thú nhận tình cảm của mình không? Anh biết chúng ta đã không nói về nó ngay lập tức, nhưng anh sẽ cho em thêm thời gian.”

Cô giật mạnh tay và cười khẩy. “Đừng có ra giọng kẻ cả với tôi, Bá tước. Chỉ là tôi phát ốm với những lời nói dối rồi, và tôi muốn quay lại cuộc sống của mình. Không phải cuộc sống giả dối này. Cuộc hôn nhân giả dối này.” Cô vung tay quanh phòng. “Tất cả chuyện này là nhảm nhí! Chúng ta đã chơi phần của mình, giả vờ kết hôn, sau đó bị buộc vào một cuộc hôn nhân thực sự không cách nào tiến triển được. Chúng ta quá khác biệt. Tôi không muốn!” cô hét lên. “Tôi không muốn có em chồng, một con mèo đi lạc và các bài học làm bánh bắt buộc! Tôi không bị siết cổ dưới sức nặng của trách nhiệm. Tôi thích được tự do và có những chọn lựa cho riêng mình. Vậy nên đã đến lúc cả hai ta phải thức dậy và ngừng diễn bộ phim dài tập chết tiệt này.”

Cơ hàm anh giật giật. Sự giận dữ sôi sục quyện cùng nỗi đau chỉ khiến cô thêm phẫn nộ. “Lời anh nói chẳng là gì với em sao?” anh tức giận hỏi. “Anh đã nói là anh yêu em. Nó chẳng có ý nghĩa gì sao?”

Cô hếch cằm. Nhìn thẳng vào mắt anh. “Những lời anh nói chẳng là gì cả.”

Cô quay gót rời đi. Anh định ngăn cô lại nhưng cô rít lên như Dante và nhe răng. “Để tôi yên. Anh không thấy là tôi không muốn chuyện này nữa sao? Tôi không muốn anh hay cái lối sống kinh khủng mà người vợ thực sự của anh phải thừa hưởng! Phải có tự trọng chứ, vì Chúa.”

Lần này, anh để cô đi.

Cô chạy xuống hành lang, tìm một nơi trú ẩn để liếm láp vết thương trước khi vội vã lên đường. Cô sẽ chạy xuống thị trấn, bỏ lại đồ đạc và sẽ quay lại lấy chúng sau. Ngoài máy ảnh của cô, mọi thứ khác đều thay thế được. Tốt hơn là nên đi ngay bây giờ, trước khi cô phải đối mặt với các em gái anh. Michael có thể bịa ra lý do nào đó.

Với đôi chân nặng như chì, cô chộp lấy máy ảnh, túi xách và điện thoại di động. Cô gọi nhanh vài cuộc điện thoại và rời khỏi ngôi nhà duy nhất từng khiến cô cảm thấy mình thuộc về. Ngôi nhà duy nhất từng khiến cô cảm thấy được yêu thương.

Maggie không nhìn lại.

“Chuyện là sao vậy?”

Maggie ngồi trong phòng khách và nhìn chằm chằm người bạn thân nhất của mình. Alexa đang đung đưa em bé bên hông, chiếc khăn lau nước dãi vắt qua vai. Lily bi ba bi bô và ré lên khi con bé chăm chú nhìn con chó con đang chơi đùa bên chân mẹ mình. Quả bóng lông nhỏ màu vàng cào cào chiếc dép đi trong nhà của cô và thoăn thoắt lượn quanh mỗi khi Alexa di chuyển.

Old Yeller, con chó săn xấu xí mà Alexa thuyết phục Nick giữ hơn một năm trước, đang nằm tận hưởng ánh mặt trời lọt qua ô cửa sổ và quan sát con chó con với vẻ không hài lòng. Chiếc khăn vuông màu cam và xanh quấn quanh cổ mang đến cho nó một diện mạo hoàn toàn khác con chó bị ghẻ từng đi lạc.

Maggie cố gắng đánh trống lảng. “Mình không thể tin được là cậu có một con chó con. Nick ghét sự bừa bộn lắm.”

Alexa thở ra một hơi thiếu kiên nhẫn và nhảy khỏi tầm với của quả bóng lông. “Ồ, lần này không phải mình đâu. Nick về nhà từ bờ sông và trông thấy Simba đang khóc trong rừng. Khắp cơ thể tội nghiệp của nó bầm tím. Chắc nó đã bị ném ra từ một cái xe đang chạy.”

Maggie nhăn mặt. “Mình không thể tin được là anh ấy không đưa nó đến trại thú nuôi lạc. Cậu đã làm gì với anh trai mình thế này?”

Alexa bật cười và lắc lư theo nhạc hip-hop dội ra từ dàn loa vòm. Simba gầm gừ vui sướng và cố gắng bắt nhịp. Lily cười khúc khích. “Đầu tiên anh ấy đưa con chó đến bác sĩ thú y, sau đó mang nó về nhà với đề nghị mình không được giữ nó lại. Anh ấy bảo sẽ đăng một mẩu rao vặt trên báo và tìm cho con chó một ngôi nhà.” Cô nhún vai. “Vậy nên mình để kệ anh ấy. Sau một tuần, mẩu rao vặt biến mất và bọn mình không bao giờ nói về nó nữa. Anh ấy còn chào con chó con trước cả mình mỗi khi rời nhà đi làm.”

Khao khát lướt qua Maggie. Cô nhớ con mèo ngu ngốc đó cùng cách nó trở người và giơ bụng ra yêu cầu cô gãi. Cô nhớ vẻ hoạt bát mê say của Carina, tác phong kinh doanh sắc sảo của Julietta và cả tính bộc trực mạnh mẽ của Venezia. Cô nhớ sự kiên định ôn tồn của mẹ Michael trong bếp, mùi thơm của bánh nướng và những tách cà phê trên sân thượng.

Cô nhớ chồng mình.

Maggie tập trung vào việc thở và cố chống lại nỗi đau dữ dội. Rồi một ngày nào đấy. Cô sẽ ổn thôi, cô sẽ sống sót vượt qua. Nhưng ai biết được sống sót cũng đâu hẳn là sống?

“À, cậu có thể cảm ơn anh ấy một cách riêng tư bởi vì mình mang cho cậu một món quà đây.” Maggie ném cho bạn thân chiếc váy ngủ lụa đỏ. “Không kể chi tiết, làm ơn.”

Alexa bật cười và kiểm tra món ren và lụa tuyệt đẹp trên tay. “Cảm ơn, cưng, chính là thứ bọn mình cần tối nay. Bên cạnh một người trông trẻ.”

“Mình sẽ trông con bé một tối trong tuần này để các cậu có một đêm hẹn hò. Mình không có chuyến đi nào khác trong thời gian tới.”

Maggie gập bàn tay lại. Ngón tay đeo nhẫn trống trơn đang lên tiếng nhạo báng. Cô vội vã siết chặt tay trong lòng.

Alexa quan sát cô trong một lúc lâu. Cuối cùng, cô lên tiếng, giọng mềm mại và ân cần. “Maggie, cậu phải nói cho mình sự thật. Chuyện là sao vậy?”

Cô nhún vai. “Đến Ý. Gặp Michael. Giờ thì quay về. Chẳng có gì khác để nói cả.”

“Michael đã đến gặp mình.”

Cô giật bắn người và thở hổn hển. “Gì cơ? Anh ấy đã nói gì với cậu?”

Alexa bước đến chiếc cũi, đặt Lily vào trong, đá nhẹ Simba khỏi chân và ngồi xuống cạnh cô trên chiếc trường kỷ. Đôi mắt xanh dương chứa đầy sự cảm thông và đồng tình. “Michael đã kể với mình mọi chuyện, Maggie. Về chuyến đi Ý và kế hoạch giả làm vợ anh ấy. Về việc linh mục biến nó thành thật. Và việc anh ấy đã thú nhận tình cảm với cậu ra sao nhưng cậu đã bỏ chạy và ném chúng lại vào mặt anh ấy.”

Ngọn lửa đỏ sáng rực trước mắt cô khi cô nghe những lời dối trá anh đã thốt ra. Cô run rẩy, cố gắng nói rành mạch. “Anh ấy chưa kể cho cậu toàn bộ câu chuyện, Alexa.”

“Vậy sao cậu không kể đi?” Gương mặt cô thoáng lộ vẻ tổn thương. “Cậu là bạn thân nhất của mình mà.”

Maggie siết chặt lấy tay cô và không thả ra. Những giọt nước mắt dâng lên khóe mắt, rồi được kiềm lại. “Mình rất xin lỗi. Mình đã lên kế hoạch, nhưng tất cả đều chệch hướng và giờ nó là một mớ hỗn độn. Mình đã thỏa thuận với Michael một điều - mình sẽ giả làm vợ anh ấy, đổi lại anh ấy tránh xa cậu ra. Mình biết anh ấy có tình cảm sâu đậm và mình cũng lo lắng cho cậu và Nick. Anh ấy đồng ý, nhưng khi bọn mình đến Ý, mọi thứ trở nên phức tạp.”

“Mình không thể tin được cậu vẫn mắc kẹt với cái suy nghĩ đó. Chưa bao giờ có bất kỳ chuyện gì giữa bọn mình ngoài tình bạn cả.”

“Giờ thì mình biết rồi.”

“Chuyện gì đã xảy ra? Cậu bắt đầu phải lòng anh ấy sao?” Maggie gật đầu. “Ban đầu, mình nghĩ nó chỉ là tình dục thôi. Nhưng rồi gia đình anh ấy cứ cuốn mình vào, cả con mèo ngu ngốc. Và bọn mình gần gũi nhau nhiều hơn rồi mình bắt đầu có những suy nghĩ điên rồ về một mối quan hệ giữa bọn mình. Anh ấy đã thổ lộ là anh ấy yêu mình.”

Alexa siết chặt ngón tay Maggie. “Và cậu đã nói gì?” “Chẳng nói gì cả. Mình không thể nói bất cứ điều gì bởi vì mình không thực sự tin anh ấy. Mình đã định nói về nó nhưng rồi mình nghe thấy anh ấy nói chuyện điện thoại với bạn anh ấy là Max.” Cô hít sâu một hơi. “Anh ta nghĩ mình không đủ tốt cho Michael. Nghĩ bọn mình là một đôi khủng khiếp. Anh ta đã đúng.”

Alexa hổn hển. “Từ khi nào cậu lại nghe theo ý kiến của người khác vậy?”

Maggie lắc đầu bướng bỉnh. “Mình đã nghe thấy cuộc trò chuyện. Mình không dành cho anh ấy - mình không phải kiểu phụ nữ anh ấy cần. Anh ấy muốn một gia đình lớn với đám thú cưng và các chuyến đi liên tục đến Ý. Anh ấy muốn một người vợ tốt, vững vàng với một sự nghiệp đáng kính trọng và tính cách ngọt ngào. Bọn mình thì cứ đấu khẩu suốt. Và mình ghét tất cả những thứ đó.”

“Ôi Maggie.” Alexa siết chặt tay Maggie khi những giọt nước mắt dâng đầy đôi mắt cô. “Bạn thân mến, cậu không biết cậu là tất cả những thứ đó sao? Cuối cùng thì khi nào cậu mới chịu tin chứ? Chỉ vì sự gắn bó của cậu với Nick và mình mà cậu sẵn sàng bảo vệ bọn mình. Điều này đã thể hiện rằng cậu xứng đáng có một gia đình cho riêng cậu. Michael là một người đàn ông phức tạp - điều mà không mấy phụ nữ thấy được hoặc thậm chí biết là nó tồn tại. Nhưng cậu biết. Cậu thách thức anh ấy, lôi kéo anh ấy và khiến anh ấy cảm nhận được những điều còn mãnh liệt hơn thế. Khi anh ấy đến nói với mình mọi chuyện, trái tim anh ấy đang tan vỡ. Anh ấy tin là cậu không yêu anh ấy, có thể không bao giờ yêu anh ấy và nó tàn phá anh ấy.”

Maggie chiến đấu ngăn lại những giọt nước mắt. Chúa ơi, ý nghĩ Michael bị tổn thương đang xé cô ra thành từng mảnh. Cô yêu anh vô cùng nhưng cô biết Alexa chưa hiểu hết sự thật.

Cô cần nhiều hơn nữa. Thật buồn cười là cô chưa bao giờ tin mình xứng đáng được đòi hỏi gì trước đây. Nhưng Michael đã thay đổi cô. Khi cho phép bản thân yêu anh, cô biết mình sẽ luôn cần ở bên một người đàn ông có cùng cảm nhận như vậy. Bất cứ điều gì khác có thể khiến cô tan vỡ.

“Mình xin lỗi, Al. Mình muốn quay lại với cuộc sống cũ và không bao giờ muốn nói về Michael Conte nữa. Nếu cậu thực sự là bạn mình, hãy làm điều này cho mình.” Giọng cô vỡ ra. “Làm ơn.”

Alexa thở ra một hơi khó chịu. “Nhưng …” “Làm ơn đi.”

Cô mím môi. Sau đó gật đầu. “Được rồi. Mình chỉ muốn cậu được hạnh phúc thôi, Maggie.”

Tương lai ảm đạm phủ xuống trên cô như một đám mây và cô buộc mình phải nở nụ cười. “Mình sẽ ổn thôi. Giờ thì nói chuyện khác đi.”

Những giờ còn lại trôi qua và trong giây phút ngắn ngủi, Maggie vờ như mọi thứ đều trở lại bình thường.

Michael ngồi sau bàn làm việc nhìn chằm chằm vào các ghi chú về lễ khai mạc. Trong hai ngày nữa, giấc mơ của anh cho gia đình và La Dolce Famiglia cuối cùng cũng thành hiện thực. Chuỗi cửa hàng bánh sẽ ra mắt vào tối thứ Sáu với bài thuyết trình hoa mĩ và một bữa tiệc để cạnh tranh với các đối thủ khác.

Thời tiết vẫn thuận lợi, hứa hẹn một ngày mùa xuân khô ráo tuyệt đẹp với rất nhiều ánh mặt trời. Tiệm bánh đã sẵn sàng để mở bung cửa với hàng loạt các món tráng miệng, các loại cà phê đặc biệt, những chiếc bánh mỳ tươi. Khu bờ sông trung tâm thành phố là giấc mơ của vài nhà đầu tư, những người có tầm nhìn mà không ai khác có được.

Đây lẽ ra nên là tuần lễ hạnh phúc nhất đời anh.

Thay vào đó, nỗi đau đang tàn phá cơ thể và tra tấn trái tim anh. Anh đã quyết định kể với Alexa sự thật trong nỗ lực tìm cách tiếp cận Maggie. Sao cô có thể xé vụn anh như vậy. Việc cô rời đi nhanh chóng chỉ xác nhận lời thú nhận nhẫn tâm của cô. Cô không muốn anh. Không yêu anh. Và không muốn cuộc sống anh có thể trao tặng cô.

Tối đó là một mớ hỗn độn. Anh đã xoay xở để bịa ra câu chuyện điên rồ về một người chú bị ốm và phải bao biện để thuyết phục mẹ và các em gái anh rằng mọi thứ vẫn ổn. Anh rời đi ngay ngày hôm sau mang theo đống hành lý cô đã bỏ lại. Michael ép ngón tay vào thái dương đang đau nhức của mình. Dios, đúng là một mớ hỗn độn. Cuối cùng thì anh đã yêu một người phụ nữ thậm chí còn không muốn anh. Sao anh có thể quên được cô đây?

Hình ảnh cô ám ảnh anh không ngừng. Cách cô đầu hàng trong vòng tay anh. Cách cô uy hiếp anh và cười với anh, thách thức anh trong từng bước đi. Sự dịu dàng của cô với gia đình anh, cách cô mua vui cho Dante, dù cô thề là cô không thích nó. Đầy mâu thuẫn và tình cảm đến tội lỗi, cô thật có ý nghĩa với anh. Anh chưa bao giờ thú nhận quá khứ của mình với những phụ nữ khác. Không có người phụ nữ nào thậm chí từng đủ gần gũi để bận tâm hỏi về ước mơ của anh. Nhưng Maggie hiểu, chấp nhận và ủng hộ anh.

Nỗi buồn sâu sắc đánh mạnh vào tim và anh phải dìm nó xuống. Anh vớ lấy chai cô-nhắc và rót cho mình một ly. Chất lỏng thiêu đốt trôi xuống họng anh một cách dễ dàng và bùng nổ trong bụng. Có lẽ nếu anh trở nên say khướt, cuối cùng anh cũng có thể ngủ mà thiếu bóng hình cô.

Điện thoại reo vang. Anh lẩm bẩm nguyền rủa và nhìn vào số gọi đến. Dừng lại một chút. Sau đó nhấn nút. “Alexa à? Mọi chuyện ổn cả chứ?”

Anh lắng nghe cô nói một lúc lâu. Đột nhiên, các mảnh ghép vào đúng vị trí. Tim anh tăng tốc, anh bật dậy khỏi ghế trong khi bạn anh vẫn đang trình bày chi tiết cuộc trò chuyện. Một kế hoạch được hình thành và anh biết mình phải làm gì.

Nó sẽ là phán quyết cuối cùng của anh nhưng cô xứng đáng với sự tranh đấu đó.

Anh chỉ hy vọng nó sẽ đủ.

Maggie đứng trong đám đông bên cạnh Alexa và xem buổi lễ đang tiến hành. Hành lý của cô được đặt trên thềm nhà từ hôm qua. Một ghi chú ngắn gọn đính vào tay cầm có nét chữ viết vội đầy thanh lịch của anh.

Anh sẽ tuân thủ thỏa thuận giữa chúng ta và nộp các giấy tờ cần thiết để hủy bỏ cuộc hôn nhân.

Cô lờ đi nỗi thất vọng và giả như hài lòng rằng gia đình mình đã được yên ổn. Sự trống rỗng trong lòng khiến cô vơ vội lấy điện thoại và đặt lịch vài chuyến công tác nước ngoài. Cô cần rời khỏi New York và giữ cho mình bận rộn. Cô sẽ đến London vào cuối tuần. Có lẽ cô cần thật nhiều khoảng cách để có thể chữa lành.

Nhiều chiếc thuyền buồm cùng du thuyền nổi bật và duyên dáng xé nước, dựng nên tấm phông nền hoàn hảo cho các tòa nhà. Mọi thiết kế dường như vô cùng tương xứng với những ngọn núi hùng vĩ và con sông, dòng nước thấp cuộn chảy êm đềm, hơi gợn sóng, hòa hợp chứ không hề phá vỡ khung cảnh tự nhiên. Tường đá vôi thêm vào sự tươi mát, không khí trong lành ở spa, các khu vườn xanh tốt điểm quanh mỗi tòa nhà kèm theo băng ghế, các tác phẩm điêu khắc và đài phun nước. Nhà hàng sushi khoe mình hãnh diện với một phòng trà Nhật Bản kiểu cổ, các bức tường tre và những tấm lụa đỏ tuyệt đẹp, tất cả pha trộn thành một bữa tiệc thị giác. Bức tranh màu sắc tươi sáng được vẽ trên bức tường gạch cũ từng là một nhà ga xe lửa xuống cấp. Công trình bờ sông được khôi phục lại hoàn toàn này nhắc cô nhớ rằng khả năng sáng tạo, sự quan tâm và một khoản tiền nhỏ có thể làm nên thành tựu.

La Dolce Famiglia là cửa hàng cuối cùng lộ diện. Một tấm vải màu sắc rực rỡ in logo bao phủ cả tòa nhà, những sợi dây đã sẵn sàng được thả ngay khi có hiệu lệnh từ Michael.

Khán giả tỏ ra vô cùng phấn khích và ban nhạc đang chơi những bản hùng ca.

Alexa huýt sáo và hú lên khi Nick cắt băng khánh thành, Maggie tham gia cùng với niềm tự hào đang ào ào tràn qua cô. Nick đã làm việc chăm chỉ và có niềm tin sắt đá vào tầm nhìn của mình để biến bờ sông thành thứ gì đó thật đẹp đẽ. Anh tin vào giấc mơ của mình.

Có lẽ đã đến lúc cô cũng phải làm vậy. Cô có thể không có được người đàn ông cô yêu, nhưng cô có khả năng thay đổi sự nghiệp của mình thành sự thỏa mãn sâu sắc hơn. Sau khi lật qua những bức ảnh đã chụp ở Bergamo, tiếng réo gọi sâu bên trong thúc giục cô chụp thứ gì đó có ý nghĩa hơn. Thường thì cô bỏ qua những bản năng như vậy. Lần này, cô quyết định tìm hiểu nhu cầu của bản thân phải giữ lại vài nét đẹp trên thế giới bằng chính tài năng của mình. Cô đã lên kế hoạch cho những chuyến du lịch bên cạnh các buổi chụp hình thường nhật, đã thu xếp việc hồi đáp một vài biên tập viên tạp chí quen biết ở Anh để thảo luận về phương án mới trong công việc của cô.

Michael bước lên bục. Tim cô trượt xuống. Mọi tế bào trong cơ thể cô đang gào lên muốn được luồn tay vào mái tóc anh, chạm vào gò má mạnh mẽ của anh và tận hưởng khoảnh khắc này cùng anh. Anh mặc bộ vest thanh lịch với cà vạt tím, choán đầy sân khấu bằng sự hiện diện của mình và ngay lập tức khiến đám đông im lặng. Bộ cánh sẫm màu tuyệt đẹp và ánh nhìn suy tư quyến rũ của anh khiến cánh phụ nữ xung quanh cô cười khúc khích và bắt đầu huyên thuyên. Maggie chiến đấu lại với bản năng muốn quát họ tránh xa ra. Thay vào đó, cô tiếp tục giữ im lặng.

“Thưa quý vị,” anh nói vào mic, “Tôi rất vinh hạnh được ở đây với các bạn để công bố thành tựu của giấc mơ gia đình. Gia đình tôi đã gây dựng nên tiệm bánh đầu tiên ở Bergamo, Ý, với những chiếc bánh ngọt ra lò từ chính căn bếp của mẹ tôi. Với rất nhiều nỗ lực, gia đình Conte đã mở ra các cửa hiệu trên khắp Milan, luôn luôn mơ ước được đến Mỹ để chia sẻ công thức làm bánh của chúng tôi. Giấc mơ đó cuối cùng cũng thành hiện thực nơi đây và tôi cảm ơn tất cả các bạn vì đã chia sẻ nó với chúng tôi.”

Mọi người vỗ tay và hò hét. Anh bước tới cảm ơn Nick cùng Tập đoàn Dreamscape, đối tác kinh doanh của anh, rồi một loạt các thành viên khác, những người đã giúp đỡ trên từng bước đường dẫn tới thành công. Sau đó anh ngừng lời. Nhìn quanh đám đông. Và ghim cô lại bằng ánh mắt.

Maggie quên cả thở.

Đôi mắt anh đang sục sôi cảm xúc. Anh nói như thể chỉ có mình họ, mỗi từ ngữ khoan vào tâm trí và trái tim cô với sự thân mật có chủ đích khiến cơn rùng mình chạy dọc sống lưng cô. “Gia đình vô cùng quan trọng với tôi. Đây là điều mà tôi luôn tin tưởng. Cái tên La Dolce Famiglia là biểu tượng của niềm tin và niềm tự hào của tôi vào những gì thân yêu nhất. Vào những gì tôi yêu thương hơn hết thảy.”

Lòng bàn tay cô ngày càng ẩm ướt khi đứng chôn chân trên mặt đất, sững người trước giọng nói, ánh mắt và sự hiện diện của anh.

“Giờ thì tôi đã tìm thấy một gia đình mới. Tôi đã yêu một phụ nữ tuyệt vời, cô là người khiến tôi tin vào hạnh phúc mãi mãi. Người đã mở tung thế giới của tôi và khiến tôi hoàn thiện. Nhưng, than ôi, cô ấy không tin tôi. Những lời tôi nói không đủ sức thuyết phục cô ấy rằng tôi cần cô ấy trong đời tôi. Rằng cô ấy khiến tôi hoàn thiện. Vậy nên, tôi tự hào giới thiệu với các bạn tiệm bánh mới của tôi, một chuỗi cửa hàng mới mở trên đất Mỹ, nơi tôi đã gặp người phụ nữ mà tôi muốn lấy làm vợ.”

Với một cái gật đầu, những sợi dây bị kéo mạnh rồi thả ra. Tấm màn cuộn trau chuốt buông xuống. Dòng chữ in đậm đầy kiêu hãnh hiện lên.

La Dolce Maggie.

Máu rần rần chảy trong tĩnh mạch cô và thế giới dường như mờ đi, nghiêng ngả rồi vững vàng trở lại. Cô chớp mắt và quay đầu về phía Alexa, người đang nắm chặt lấy cánh tay cô và lắc đầu khẽ.

“Cậu không hiểu sao, Maggie?” cô hỏi với đôi mắt xanh dương sáng ngời đang long lanh nước mắt. “Anh ấy yêu cậu. Đó luôn là cậu - nhưng cậu phải có đủ can đảm để với lấy nó. Cậu phải tin là cậu xứng đáng với nó. Đó là những gì cậu đã nói vào cái ngày Nick thổ lộ tình yêu với mình, nhớ không?

Nếu cậu yêu ai đó, cậu sẽ chiến đấu vì họ, hết lần này đến lần khác. Bạn thân nhất của mình không phải kẻ hèn nhát. Cậu xứng đáng với điều này. Cậu xứng đáng được yêu thương.”

Như một con ma cà rồng quay trở lại cuộc sống sau giấc ngủ dài, đột nhiên cô trông thấy mọi màu sắc và hình dáng trước mắt. Các giác quan bùng nổ và cô bắt đầu bước xuyên qua đám đông, hướng lên sân khấu, nơi Michael đang đợi cô.

Anh gặp cô ở nửa đường. Cô nghiên cứu gương mặt đẹp trai, đôi môi cong đầy đặn, đường chẻ nhỏ trên cằm, chiếc mũi hơi gẫy, sức nóng sôi sục trong đôi mắt màu mã não của anh. Anh ôm lấy khuôn mặt cô trong đôi bàn tay lớn đầy mạnh mẽ và áp trán họ vào nhau. Hơi thở ấm áp của anh phả lên miệng cô.

“Maggie của anh, mia more, anh yêu em. Anh muốn chung sống với em, cùng em già đi, và có những bambinos với em. Em phá hủy anh. Hoàn toàn. Anh không bao giờ có thể lấy một phụ nữ nào khác bởi vì anh buồn chán đến chết mất. Em không hiểu sao? Anh không muốn một người vợ điển hình mà em nghĩ sẽ khiến anh hạnh phúc, bởi vì em hoàn toàn dành cho anh. Vẻ mỉa mai, hài hước và gợi cảm cùng sự chân thực của em. Em thuộc về anh và anh sẽ không từ bỏ cho đến khi thuyết phục được em. Capisce?”

Cô nén tiếng nấc nghẹn ngào và ôm lấy anh.

Môi anh hạ xuống môi cô. Anh hôn cô thật sâu khi tiếng gầm rú từ đám đông vang vọng trong tai cô. Tim cô như nở ra và choán đầy lồng ngực. Một cảm giác bình yên và được trở về nhà ngập tràn trong cô. Cuối cùng cô cũng tin.

“Em yêu anh, Michael Conte,” cô thì thầm quyết liệt khi anh rời môi cô. “Và em muốn tất cả. Anh, gia đình anh, chuỗi cửa hàng bánh của anh, mọi thứ. Em đã luôn yêu anh nhưng em quá sợ hãi để thừa nhận.”

Anh hôn cô thêm lần nữa. Michael siết chặt cô và nâng cô lên, cười vang trong sự hân hoan. Cuối cùng, cô cũng được bao bọc trong đôi tay mạnh mẽ của anh hoàn toàn.

Với gia đình của riêng cô và một kết thúc có hậu.

Chú thích:

[74] Bạn của tôi.

[75] Khốn kiếp.