← Quay lại trang sách

Chương IV Trước giờ ám sát

Văn Bình bước tréo sang bên, nhưng một tiếng cười ấm áp quen thuộc đã nổi lên.

Mỹ Linh đang ngồi tréo chân trên giường, đứng dậy, mở rộng cánh tay, tiến về phía chàng:

-Anh.

Nàng xà vào lòng chàng, và không đợi chàng mơn trớn đã ngửa mặt, rón chân tìm môi chàng. Sau khi khỏi bệnh đồng tính luyến ái, nàng đã trở thành cô gái đói tình ghê gớm. Nàng hôn chàng rồi nói một hơi như đứa trẻ:

-Em khỏi rồi, em khỏi rồi, anh ạ!

Chàng tát nhẹ vào má nàng:

-Vì thế đêm nay chúng mình sẽ ăn mừng.

Chỉ xác chết nằm sóng soài, chàng hỏi:

-Hắn núp trong phòng?

Mỹ Linh gật đầu:

-Vâng. Em vừa mở cửa vào thì bị hắn chẹn cuống họng và dí dao vào lưng, dọa nếu kêu cứu thì đâm chết. Hắn đến ngày tận số nên mới gặp em. Chắc chắn hắn chỉ là nhân viên cấp dưới nên em mới xử dụng nhu đạo được dễ dàng.

-Em quật hắn ngã rồi giết?

-Không. Sau khi quật hắn ngã, em lôi hắn ngồi lên ghế rồi dùng lời ngon ngọt hỏi hắn là nhân viên của ai. Hắn không khai. Nổi nóng, em đánh hắn bất tỉnh. Thấy hắn nằm bất động trên đất, em sợ quá vội chạy vào phòng tắm lấy nước lạnh để té cho hắn tỉnh lại. Ngờ đâu em mới quay lưng hắn đã vùng dậy, đâm dao vào lưng em. May em thoát chết. Đâm hụt nhát đầu, hắn liều mạng đâm loạn xạ vào người em. Miễn cưỡng, em phải hạ độc thủ.

-Em giết hắn hồi mấy giờ?

-Cách đây 5 phút.

Văn Bình cúi xuống quan sát xác chết. Nạn nhân người với nước da bánh mật và lối phục sức đặc biệt. Chàng xốc hắn lên vai rồi ra hiệu cho Mỹ Linh. Nàng hé cửa nhìn ra:

-Không có ai hết.

Văn Bình đi theo Mỹ Linh đến gần cuối hành lang. Chàng tống xác chết vào bể tắm của một căn phòng trống, mở nước cho gần đầy rồi thản nhiên trở lại với Mỹ Linh.

Vẻ đẹp của Mỹ Linh thích hợp với cảnh vắng vẻ và im lặng đêm khuya trên đất khách. Nàng gầy như que tăm, vai mông nhỏ xíu, ngực lép kẹp như ngực đàn ông nhưng vẫn hấp dẫn. Mắt một mí thường là mắt nhỏ, ít đẹp, vậy mà cặp mắt một mí của nàng lại dài và to hơn bình thường, và đẹp một cách lạ lùng. Khi nàng nhìn chàng dường như cặp mắt thốt ra thành tiếng « anh ơi, em yêu anh lắm, anh ơi, anh hôn em đi ».

Chàng bế nàng đặt nằm dài trên giường. Nàng chống tay, giọng trách móc:

-Anh tệ thật.

Văn Bình đang khui chai huýt ky, vội ngừng tay:

-Anh về muộn, phải không?

-Không. Nếu cần, em có thể đợi anh cả đêm. Em có thể đợi anh cả tháng. Em không dè sự thật lại như vậy.

-Sự thật như thế nào, hả em?

-Nếu em biết trước, em đã không đến. Thà để anh giận em mà hơn…

-Ơ kìa, em nói gì, anh chẳng hiểu chút nào…Em có bộ mặt bí mật ghê!

-Thôi, anh đừng đánh trống lảng nữa.

-Trời ơi, tại sao em giận anh, em hãy nói ra…Anh sắp điên mất.

-Anh tệ thật. Nếu anh là chồng em thì em sẽ giết anh rồi em quyên sinh.

-Té Mỹ Linh ghen. Ồ, chẳng sao, ghen là tính tốt của đàn bà. Đàn bà hay ghen thường là đàn bà độ lượng và khả ái. Nhưng em ơi, ghen bóng ghen gió lại là tính xấu.

-Ai bảo anh là em ghen bóng ghen gió? Mà thôi…em làm gì có quyền ghen, em chưa phải là người yêu, hoặc vợ chưa cưới hoặc vợ chính thức của anh. Em ghen làm gì nhỉ? Buồn cười quá, ngu muội quá…Em chỉ là đứa con gái ăn lương của Sở Mật Vụ mà lại tư thông của địch, may được đại tá Văn Bình tha chết vì nghĩ tình thương hại.

-Em gợi lại dĩ vãng làm gì. Hồi ấy, anh làm thinh cho em trốn thoát không phải vì thương hại, mà vì tình riêng. Phải, anh đã có tình riêng với em. Anh tin em đã hiểu. Vì vậy gặp anh trên đường Phra Athit, em mới tỏ vẻ mừng rỡ.

-Em ghen, em giận là vì thế.

-Dầu sao em cũng phải cho anh biết lý do.

Mỹ Linh nhìn thẳng vào mắt Văn Bình:

-Anh có tài lộng giả thành chân, che mắt được những điệp viên cừ khôi trong thiên hạ song anh không thể ru ngủ được linh tính phụ nữ. Thoáng thấy cử chỉ của anh, em biết liền. Anh thú nhận đi, thú nhận thì em sẽ hết ghen và hết giận.

Văn Bình đáp, giọng ngượng ngập, còn ngượng ngập hơn cả nhà đại trí thức bị bắn quả tang ăn cắp trong siêu thị nữa:

-Nghề của anh mà…

-À, ra nghề của anh là ngủ với đàn bà. Vậy thì thôi, chào anh em về.

Văn Bình giữ nàng lại:

-Anh xin lỗi em.

Nàng nói, giọng đắc thắng:

-Có thế chứ. Phụ nữ chúng em thính mũi lắm. Đàn ông dính vào đàn bà thường có một mùi vị đặc biệt. Nó lởn vởn trên tóc và quần áo, có khi hàng ngày chưa hết.

-Bạn bè thường cho anh là thằng con trai bê tha. Anh muốn chừa mà không được, chẳng qua số kiếp nó như vậy. Em còn giận anh nữa không?

Mỹ Linh cười ròn:

-Họa có điên mới giận anh.

Nàng rúc đầu vào nách chàng. Trong vòng tay khỏe mạnh của chàng, nàng thu gọn như con nhái bén. Chàng có cảm tưởng nếu khép lại, vòng tay của chàng sẽ bóp nàng nát vụn. Toàn thân lâng lâng, chàng đặt ngón tay lên núm tắt điện. Mỹ Linh van vỉ:

-Em sợ lắm!

Văn Bình vuốt tóc nàng:

-Em đã bình phục rồi mà…Đừng sợ. Vả lại, anh sẽ có cách làm cho em hết sợ.

Nàng lại ngoan ngoãn nằm xuống. Eo ếch của nàng nhỏ xíu và mỏng lét như eo ếch của thiếu nữ 12, 13 tuổi. Trên làn da trắng muốt phơi trần dưới ánh đèn điện sáng xanh, không một đường cong nào căng nở và tròn trịa. Tất cả đều phẳng lì, không có bề dầy, và cũng không có cả bề ngang nữa. Vậy mà chất liệu đàn bà đầy cuốn hút lại rồi rào hơn bao giờ hết.

Văn Bình say sưa dính chặt lấy Mỹ Linh. Nàng chỉ xô đẩy lấy lệ rồi nằm im.

Bỗng chuông điện thoại reo thánh thót. Văn Bình giả vờ không nghe tiếng. Nhưng tiếng reng đã kéo Mỹ Linh ra khỏi giấc mộng truy hoan. Nàng là người đàn bà rất bình thường, trong nhiều năm mắc bệnh đồng tính luyến ái. Mối tình với Văn Bình đã làm nàng khỏi bệnh. Tuy nhiên, con ma bệnh vẫn rình rập bên giường, chờ cơ hội thuận tiện là tác oai tác quái.

Nàng du chàng ra:

-Để em nghe dùm anh nhé!

Chàng giữ tay nàng lại không kịp. Giờ đây, chàng muốn gác điện thoại cũng không kịp nữa. Vì giọng nói oai oái đáng ghét của đại tá Pit « trời đánh thánh đâm » vừa vẳng ra:

-Alô, alô, Pít đây. Anh chưa đi ngủ chứ?

Văn Bình chép miệng:

-Vâng, thưa ông, tôi chưa đi ngủ. Nhưng bây giờ là mấy giờ, ông biết không?

-Hơn 2 giờ.

-Thưa ông, 2 giờ là giờ nghỉ ngơi. Người văn minh có lệ là không bao giờ làm rộn giấc ngủ của bạn bè.

-Anh tha lỗi cho tôi. Vì đây là chuyện quan trọng, tối quan trọng.

-Đối với tôi thì bom nguyên tử rớt xuống thành phố lúc này cũng chỉ là đồ bỏ.

-Thôi, chắc tôi lại phá đám anh rồi. Chẳng qua là vô tình, chứ thật tâm…

-Có gì thì nói ngay đi, nếu không tôi cúp.

Đại tá Pit thở dài sườn sượt trong máy:

-Cônby vừa mất tích.

Văn Bình khựng người:

-Ai báo tin cho anh?

-Tôi về đến Erawan thì một người lạ gọi điện thoại cho tôi. Hắn nói là nội đêm nay sẽ cho biết tin thêm.

-Cônby bị bắt?

-Không biết. Có thể bị bắt. Cũng có thể hắn tự ý bỏ đi. Tôi hối hận không nghe lời anh. Biết thế hồi nãy tôi tóm cổ hắn.

-Hừ, hắn là giám đốc địa phương. Về chức vụ, hắn còn là thượng cấp của anh, anh bắt hắn không phải là dễ. Hắn có quyền tiền trảm hậu tấu, chỉ bấm chuông là vệ sĩ ập vào lôi anh xuống xà-lim. Anh ở xa Trung ương, Cônby thiếu gì cách làm thịt anh.

-Anh là người khó hiểu. Hồi nãy anh nghi ngờ Cônby, giờ này anh lại…

-Ồ, sự đời mỗi lúc một khác.

-Nghĩa là giờ này anh không còn nghi ngờ Cônby nữa?

-Tôi chưa hề xác nhận như thế.

-Như thế nghĩa là thế nào?

-Xin anh hoãn việc thảo luận đến sáng mai. Hiện giờ tôi đang bận…

-Có lẽ tôi điên mất.

-Tôi cần cho anh điên để khỏi tiếp tục quấy rầy tôi.

-Vâng, tôi xin chào anh và chúc anh vui thú với giai nhân cho đến sáng mai. Nhưng tôi cũng nói cho anh biết là bọn Tứ Hung sẽ chẳng để cho anh đến sáng mai đâu.

Văn Bình chồm dậy, nắm chặt ống nghe như sợ nó tuột khỏi bàn tay:

-Tứ Hung. Tứ Hung nào?

Đại tá Pit giọng đắc thắng:

-Hừ…không lẽ lại là Tứ Hung bên Tàu cách đây mấy trăm năm.

-Tứ Hung của Tình báo Sở?

-Đích thị. Tôi được tin Tsu Kiang và Nêmin vừa đến Vọng Các. Nhưng tôi chắc anh không cho sự có mặt của họ là quan trọng đâu, phải không anh?

Nói đoạn đại tá Pit cắt điện đàm. Văn Bình hỏi dồn:

-Alô, alô, Pit đấy hả? Pit đấy hả?

Đường dây hoàn toàn câm lặng. Văn Bình gọi cho khách sạn Erawan, xin phòng đại tá Pit. Hai phút sau mới có tiếng trả lời. Đó là tiếng nói của cô phụ trách tổng đài. Nàng nói bằng tiếng Anh học mót:

-Thưa, điện thoại không reo.

Văn Bình lớn tiếng:

-Tại sao? Tại sao không được?

-Thưa ông, ông khách dặn nhân viên khách sạn không được đánh thức. Ông từ Thái Hotel gọi đến, phải không?

-Phải.

-Ông khách dặn là nếu có ai từ Thái Hotel gọi đến thì trả lời không tiếp.

-Không tiếp?

-Vâng, chúng tôi có bổn phận phải tuân theo ý muốn của khách, dầu chúng tôi không tán thành. Ông yên tâm, chừng nào ông lấy phòng ở Erawan, chúng tôi sẽ tuân theo ý muốn của ông.

-Cô đã có chồng chưa?

-Thưa ông, chuyện tôi có chồng hay chưa ăn nhập gì đến chuyện này? Vả lại, đó là chuyện riêng của tôi.

-Đúng. Đó là chuyện riêng của cô nên tôi muốn biết…

-Xin lỗi ông, ông say rượu rồi, ông nên uống một ly nữa rồi lên giường nghỉ.

-Tôi vẫn tỉnh như sáo sậu, có lẽ còn tỉnh hơn cô nữa kia. Sở dĩ tôi muốn biết chuyện riêng của cô là để nói với cô như thế này: nếu cô chưa chồng thì cô sẽ ở vậy đến già, còn nếu cô đã có chồng thì chồng cô sẽ bỏ cô để lấy vợ khác.

-Trời đất ơi! Tôi có đụng chạm đến ông đâu mà ông ác với tôi quá!

Văn Bình ném điện thoại xuống bàn. Mỹ Linh nhìn chàng bằng cặp mắt ngạc nhiên. Nàng không hiểu lý do nào đã khiến chàng nổi sùng cãi lộn tay đôi với cô gái tổng đài vô tội.

Bực mình, Văn Bình vùng dậy, vớ lấy chai rượu. Chàng tu một hơi hết non nửa. Đoạn chàng nằm dài trên giường hút thuốc lá.

Đại tá Pit vừa xỏ ngọt chàng. Đợi đến phút cắt điện đàm, Pit mới xì ra mẩu tin quan trọng liên quan đến Văn Bình nhiều nhất. Đó là sự có mặt của Tứ Hung tại thủ đô đất Thái.

Đối với giới điệp báo quốc tế thì hai tiếng Tứ Hung cũng kêu điếc tai không kém tiếng phản cơ xé bức tường âm thanh. Theo sử Trung hoa thì dưới thời Đường Ngu có 4 người hung dữ tên là Cung Kỳ, Hồn Đôn, Thao Triết và Mao ngột Đảng. Tứ Hung bị vua Thuấn, sau khi lên ngôi thế vua Nghiêu, đày đi 4 chỗ xa. Các sở điệp báo tây phương dùng danh từ Tứ Hung khi nói đến một phân ban ám sát trong Quốc tế Tình báo Sở Trung cộng.

Cũng như dưới đời Đường Ngu, Tứ Hung này gồm 4 nhân viên ám sát thượng thặng: 2 nam và 2 nữ. Đôi nam là Tsu Kiang và Nêmin. Còn đôi nữ là Hồng Xuân và Lục Xuân. Cặp Hồng Xuân – Lục Xuân chỉ xuất hiện khi cần xử dụng sắc đẹp để đánh gục những nhân vật cao cấp tây phương. Cặp Tsu Kiang – Nêmin hoàn toàn lo về ám sát.

Văn Bình chưa hề gặp mặt họ tận mặt. Sau nhiều năm tung hoành trên trường gián điệp như vào chỗ không người, chàng cảm thấy buồn. Nên khi được tin Tình báo Sở có Tứ Hung chàng bắt đầu hơi vui.

Môt hôm, ông Hoàng mời chàng vào phòng giấy để thưởng thức két rượu huýt ky hạng nhất vừa được gửi từ bắc Anh quốc tới Sàigòn, rồi nói:

-Tôi vừa có tin mừng cho anh. Tin về Tứ Hung…

Văn Bình từng nghe bàn tán nhiều về Tứ Hung song đây là lần thứ nhất ông tổng giám đốc đặt thành vấn đề với chàng. Ông Hoàng rót thêm ly nữa cho chàng trước khi nói tiếp:

-Tứ Hung là chuyện thật, chứ không phải tưởng tượng. Tôi vừa nhận được ảnh của họ. Rất tiếc là tôi chưa có ảnh của hai người đàn bà mà tôi chắc là đẹp tuyệt vời. Tôi mới có ảnh của Tsu Kiang và Nêmin mà thôi. Bản báo cáo của nhân viên Sở từ Bắc Kinh chuyển về cho biết khá đầy đủ về cặp Tsu Kiang – Nêmin. Nêmin bắn rất giỏi, về bắn gần thì tương đương với anh, song về bắn xa thì hơn hẳn anh. Trong vòng 200 mét Nêmin có thể bắn mũi tên lọt qua lỗ giữa của đồng tiền. Trong khoảng cách này, con mắt bình thường khó thể nhìn thấy đồng tiền chứ đừng nói là lỗ giữa của nó nữa. Tôi tin là anh có thể bắn trúng, nhưng anh lại phải dùng ống khuếch đại. Như vậy mắt Nêmin sáng hơn mắt anh. Nếu bắn nhau ban đêm, anh sẽ thua hắn. Vì vậy, trong trường hợp gặp Nêmin, anh nên đấu súng ban ngày.

-Còn Tsu Kiang?

-Đặc điểm của Tsu Kiang là hai bàn tay. Sống bàn tay của hắn cũng sắc bén và cứng rắn như người đã luyện « kim thủ siêu pháp ». Tôi đã biết rõ tài nghệ của anh. Anh hơn Tsu Kiang về mọi phương diện, song riêng về bàn tay anh khó thể hơn hắn. Khi quần thảo với hắn, anh phải coi chừng. Tốt nhất là trước lúc giao đấu, anh hãy tìm cách hoá giải biệt tài thiết thủ của hắn.

-Thưa, bằng điểm huyệt?

-Phải. Theo chỗ tôi biết, yếu điểm của hắn là ở huyệt lão cống. Huyệt này thuộc âm, nghĩa là chỉ hé mở trong khoảng thời gian từ giờ dậu đến giờ sửu. Xét về nghệ thuật atêmi của anh, anh vẫn có thể đánh hắn bại liệt trong khoảng thời gian từ rạng sáng đến hoàng hôn, nhưng anh phải phí nhiều công lực. Nếu Tsu Kiang là người tập luyện lâu năm thì tính mạng anh dễ bị tổn thương. Sống với anh đã lâu, tôi không lạ gì tính anh. Dặn anh thận trọng, anh lại thường có thái độ liều lĩnh. Lần này, tôi hy vọng là anh nghe lời tôi. Vì tôi không muốn tình anh trở thành tàn phế.

Lời nói tâm huyết của ông tổng giám đốc vẫn còn văng vẳng bên tai chàng. Ông Hoàng nói đúng. Từ xưa đến nay, chàng thường không nghe lời ông dặn dò. Ông Hoàng không lấy làm giận. Ông cho đó chỉ là phản ứng tự nhiên của một người thừa sinh lực, bất đắc chí từ thuở thiếu niên. Nhưng hôm ấy, ông ân cần nhắc đi nhắc lại nhiều lần. Và trước khi chàng rời văn phòng, ông Hoàng đã đứng dậy -một cử chỉ hiếm có- và nói thêm:

-Anh nhớ kỹ rồi chứ? Anh đừng nên khinh địch. Tình báo Sở đã đặt hết tin tưởng vào tài thiện xạ của Nêmin cũng như vào tài kim thủ của Tsu Kiang. Riêng tôi và Sở Mật Vụ chỉ biết trông cậy vào anh. Anh có mệnh hệ nào thì Sở xụp đổ.

Giờ đây Tsu Kiang và Nêmin đã xuất hiện bằng xương bằng thịt tại thủ đô Vọng Các…

Mới hút được một hơi, Văn Bình đã ném điếu Salem cháy đỏ xuống đất. Mỹ Linh phụng phịu:

-Anh giận em, phải không?

Văn Bình lặng thinh không đáp. Phụng phịu song thấy chàng không để ý, Mỹ Linh bèn vùng vằng:

-Nếu anh không cần đến em nữa thì em còn ở lại đây làm gì. Thôi, em về đây.

Nàng hối hả mặc quần áo. Văn Bình choàng dậy như tỉnh cơn mê:

-Em đi đâu đấy?

Giọng Mỹ Linh giận dỗi:

-Anh đuổi thì em về. Bây giờ anh còn hỏi em gì nữa?

-Ơ kìa, anh đuổi em khi nào?

-Anh vừa đuổi xong.

-Nói bậy. Anh gọi điện thoại cho lữ quán Erawan rồi nằm hút thuốc lá. Từ nãy đến giờ, chúng mình chưa hề nói chuyện với nhau.

-Đàn ông tệ thật. Chẳng bù với đàn bà chúng em…

-Anh xin lỗi em. Có lẽ trong lúc bối rối anh đã có cử chỉ khiếm nhã.

-Lạ thật. Anh là người ít khi bối rối.

-Không đâu. Anh cũng hay bối rối như nhiều người khác. Nhưng anh khéo che đậy. Mặt khác, vì anh giỏi nội công nên kiểm soát được chân khí.

-Em có thể giúp anh được chút nào không?

-Anh không biết nữa. Hiện em hoạt động cho ai? Trung ương Cục Miền Nam hay Quốc tế Tình báo Sở?

-Cả hai. Em là trưởng toán giao thông liên lạc của Tình báo Sở ở Vọng Các.

-Ai là giám đốc trú sứ?

-Em không biết. Em chỉ có nhiệm vụ chuyển vận tài liệu, văn thư của Tình báo Sở Vọng Các với Trung ương Cục hoạt động dọc biên giới Lào – Thái và Miên – Thái.

-Em có nghe tin Tứ Hung đến đây không?

-Không. Nhưng Tứ Hung là ai?

-Là hai nam điệp viên thượng thặng của Tình báo Sở tên là Tsu Kiang và Nêmin.

Đang rầu rĩ, Mỹ Linh bỗng reo lên:

-Thảo nào …

Văn Bình nắm cổ tay nàng:

-Em cũng biết Tsu Kiang và Nêmin ư?

Nàng gật đầu:

-Biết. Họ mới tới xong.

-Tsu Kiang và Nêmin tới Vọng Các để làm gì?

-Cái đó thì em chịu. Hẳn anh đã hiểu tại sao. Em phụ trách giao liên mà biết được như vậy kể là đã quá tò mò. Em biết họ tới là vì hồi chặp tối toán của em phải cung cấp xe và tài xế để lên phi trường Don Muong rước họ.

Văn Bình mừng rơn:

-May quá. Thật là trời run rủi cho anh gặp em.

Mỹ Linh thở dài:

-Anh yên tâm. Em sẽ cố gắng giúp anh.

-Khi nào xong việc, chúng mình về Sàigòn một thể. Anh tin là em sẽ không từ chối.

Nàng lại thở dài:

-Cám ơn anh. Hoàn cảnh của em hiện rất khó xử. Em đã có chồng, và chồng em là cán bộ cao cấp của trú sứ Tình báo Sở Thái Lan. Chồng em đối với rất tốt.

-Trời! Anh cứ tưởng là em…

-Phải, em mắc bệnh đồng tính luyến ái đã lâu, và cũng vì bệnh này mà em bị lôi cuốn vào vòng kiểm soát của họ. Em đinh ninh mắc bệnh đồng tính luyến ái là không thể lấy chồng hoặc đẻ con được nữa. Em đã lầm. Ngay sau khi được anh tha ở Nam Vang, em vượt biên giới trốn sang Thái Lan và móc nối lại với họ. Thượng cấp trực tiếp của em là đại úy tình báo của Bắc Kinh. Công việc của em là thu lượm tin tức tại các tỉnh đông bắc, nơi tập trung nhiều Việt kiều.

Em làm việc được 8 tháng thì một biến cố xảy ra. Đêm đó, theo thường lệ cứ 2 tháng một lần, em có hẹn với viên đại úy tình báo để nộp báo cáo. Nơi gặp là một căn nhà vắng vẻ trên đường đi trường bay Don Muong. Không hiểu sao đêm ấy em lại nhận lời ở lại trong phòng ngủ với viên đại úy Trung hoa…

-Chắc là do tình yêu chân thật…

-Anh đừng chế riễu em tội nghiệp. Em bị cưỡng hiếp thì đúng hơn. Em chỉ uống một ly rượu mùi rồi mê man, chẳng biết gì nữa. Gần sáng, em tỉnh dậy thì thấy thân thể lõa lồ, và nằm chung giường với viên đại úy thân thể cũng lõa lồ như em. Thú thật với anh, em chỉ cảm thấy mỏi mệt và lo sợ em không được trở về vùng đông bắc nữa, mà phải phục vụ ngay tại thủ đô. Rồi những cuộc hẹn tiếp tục diễn ra. Mỗi khi ân ái, em chỉ giữ vai trò thụ động, dửng dưng, gần như lạnh lùng. Vậy mà em có mang…Viên đại úy Tình báo Sở bèn cưới em. Nói ra, hắn chỉ đưa em về nhà ăn ở chung, chứ chẳng có hôn thú hoặc tiệc tùng gì hết.

-Tên hắn là gì?

-Anh không biết hắn đâu. Vì hắn đã lớn tuổi, khoảng 50, 52 gì đó. Tên hắn là Tseu Penh.

-Em có yêu hắn không?

-Dĩ nhiên là không. Vì bệnh đồng tính luyến ái chỉ yêu người cùng giới. Em không hề yêu mặc dầu em vẫn tiếp tục thỏa mãn nhu cầu sinh lý cho hắn. Hắn đối với em ra sao em cũng không biết, vì lẽ ngôn ngữ bất đồng: hắn chỉ lõm bõm tiếng Anh, còn em thì chỉ lõm bõm tiếng Quan hỏa. Nhưng điều em biết chắc là sự cư xử của hắn rất tốt, không khi nào hắn nặng lời chứ đừng nói là nặng tay với em nữa…Có lẽ vì hắn nghĩ đến hòn máu trong bụng em.

-Con trai hay con gái?

-Con trai. Cháu đã được 2 năm. Khi nó đầy tuổi tôi, Tseu được Bắc Kinh cử làm trưởng ban Chuyển vận của trú sứ. Ban này được ngụy trang thành một hãng xe đò. Tseu là một nhà quản trị giỏi nên hãng xe đò làm ăn phát đạt. Tình báo Sở không phải đài thọ tài chính nữa. Chính hãng xe đò này cung cấp xe cho trú sứ đón Tsu Kiang và Nêmin tại trường bay chở về thành phố.

-Em đến với anh cả đêm không sợ Tseu biết ư?

-Hắn đi Hồng kông từ hai tuần nay. Hắn còn phải trở về Bắc Kinh nên sớm nhất là một tháng nữa mới quay trở về Vọng Các.

-Cho đến phút này anh vẫn không hiểu nguyên nhân nào đã thúc đẩy em đến với anh. Điều làm anh ngạc nhiên hơn nữa là hồi tối em đã nói là…

-Anh không hiểu là phải vì chính em cũng không hiểu em nữa. Em chỉ biết là từ nhiều năm nay, em là người đàn bà không bình thường, không hề rung động trước đàn ông, và rất sợ ân ái. Dường như ân ái là hình phạt khủng khiếp nhất. Nhưng đến khi tình cờ gặp anh trên đường Phra Athit em đã biến thành người khác. Em cảm thấy tình yêu và mãnh lực vô hình đã bắt em đến đây và chung chăn xẻ gối với anh…

Vẻ mặt băn khoăn, Văn Bình rút thuốc ra hút. Dường như chàng hút thuốc để tránh cái nhìn soi mói của Mỹ Linh. Nàng nhìn chàng rất lâu, và một lần nữa lại thở dài:

-Em phải về đây.

Văn Bình lắc đầu:

-Khuya lắm rồi, ngoài đường không còn xe nữa. Mai sớm em về tiện hơn.

-Không được. Họ có thể khám phá ra. Em không sợ chết, em chỉ sợ công việc của anh không thành. Vả lại, còn con của em nữa. Nó còn quá nhỏ, em không muốn nó bồ côi mẹ.

Đến lượt Văn Bình thở dài:

-Làm nghề gián điệp như chúng mình suốt đời chỉ gặp chuyện éo le. Nếu em không yêu Tseu thì em nên nghe lời anh. Em nên về Sàigòn, anh xin bảo đảm với em…

-Em biết là anh sẵn sàng làm bất cứ việc gì để bảo đảm cho mẹ con em một cuộc sống thoải mái tại Nam Việt. Nhưng anh ơi, em không thể ra đi một mình. Vì còn mẹ em nữa…

-Bà cụ sẽ về với em.

-Không được. Mẹ em đã 78 tuổi, cái tuổi gần đất xa trời. Nhưng nếu mẹ em chỉ có tuổi già thì em sẽ tuân lời anh ngay…Từ 18 tháng nay, mẹ em đã mắc bệnh bán thân bất toại.

-Bán thân bất toại không phải là lý do khiến em phải ở lại đây. Nếu em muốn, anh sẽ lái phi cơ riêng chở bà cụ về Sàigòn.

Mỹ Linh im lặng. Lát sau nàng mới nói:

-Thôi, để đến khi xong việc sẽ hay. Bây giờ em về. Nhà em ở đường Sikak Phya Stri số 380/6. Nhưng anh chớ đến nhà em làm gì, nhân viên Tình báo Sở bắt gặp thì nguy. Trước trưa mai, em sẽ gọi điện thoại cho anh. Anh cần biết Tsu Kiang và Nêmin ngụ tại đâu, phải không?

-Phải. Nếu tiện, em hãy cho anh biết tất cả những tin tức nào liên quan đến Tứ Hung và kế hoạch ám sát thượng nghị sĩ Rôbin.

-Tứ Hung sẽ ám sát thượng nghị sĩ Rôbin?

-Có lẽ như vậy.

-Anh nên giữ mình. Họ đã thua anh nhiều lần, lần này họ không để bị thua nữa đâu. Nếu anh có mệnh hệ nào, suốt đời em sẽ hối hận.

Lời nói chí tình của Mỹ Linh làm Văn Bình cảm động. Chàng ôm chầm lấy nàng, nhưng nàng chỉ để chàng hôn phớt lên trán rồi gỡ ra, giọng cương quyết:

-Đến giờ rồi, em phải đi.

Văn Bình sửng sốt:

-Em có hẹn với ai?

-Chẳng có hẹn với ai cả. Em quen thân viên phụ tá quản lý của khách sạn. Trong vòng 15 phút nữa, y sẽ ra về, người khác thay thế. Em muốn rời phòng anh khi hắn còn ở đây.

-Hừ, viên phụ tá quản lý có diễm phúc thật.

-Đừng ghen ẩu, người ta cười cho.

-Anh không ghen, song anh không thích em quen thân bất cứ người nào khác.

Mỹ Linh cười ồ lên rồi nói:

-Xấu lắm. Viên phụ tá quản lý không phải là đàn ông, mà là đàn bà. Năm nay xuân xanh trạc độ 55. Em quen thân người đàn bà 55 tuổi được không?

Nói đoạn nàng mở cửa đi ra. Văn Bình thẹn chín cả mặt. Tiếng giày của nàng đã tắt ngoài cửa thang máy. Còn lại một mình trong phòng, tình cờ chàng thấy mặt chàng trong tấm gương lớn. Hai má chàng đỏ gay. Bên tai chàng như còn nghe rõ tiếng cười châm chọc của Mỹ Linh. Chàng gieo mình xuống giường:

-Té ra mình ghen! Ghen bóng ghen gió một cách ngu xuẩn như lão trọc phú già ghen vợ trẻ!

*****

Quá trưa hôm sau Văn Bình mới tỉnh dậy.

Nếu bồi phòng không mở cửa vào đánh thức có lẽ chàng còn ngủ luôn đến tối.

Chàng không dặn trước nên nhân viên khách sạn không dám đánh thức. Chuông điện thoại reo từ sáng nhưng chàng vẫn li bì trên giường. Từ sáng đến gần trưa, chuông điện thoại còn reo cả chục lần nữa. Thoạt đầu, nhân viên tổng đài Thái Hotel tưởng ông khách của phòng 218 đi vắng. Nhưng đến khi hỏi ban tiếp tân và được biết chắc chắn là Văn Bình ở trong phòng, nhân viên này tỏ vẻ lo sợ. Người lạ thất tình hoặc buôn bán thất bại thuê phòng để quyên sinh là thường. Quản lý khách sạn được báo cáo về sự im lặng khó hiểu của ông khách phòng 218. Bồi phòng chờ đến 10 rưỡi sáng mới gõ cửa. Vì trong quá khứ có nhiều ông khách du hí suốt đêm đã ngủ bù buổi sáng. Nửa giờ sau lại gõ cửa lần nữa. Bên trong không có ai trả lời.

Gần 1 giờ trưa, không kiên nhẫn được nữa, quản lý khách sạn quyết định mở cửa phòng 218 bằng chìa khóa riêng. Cùng đi với viên quản lý có nhiều bồi phòng và nhân viên nam nữ hiếu kỳ. Khi cửa được mở ra, đám đàn bà tò mò tiến vào trước. Nhưng họ đều rút lui lập tức, mặt người nào cũng đỏ gay, cúi gằm xuống không dám nhìn lên.

Sở dĩ họ thẹn thò là do một nguyên nhân xưa như trái đất: Văn Bình nằm tênh hênh trên giường trong căn phòng rộng, cửa sổ buông rèm kín mít, được điều hòa khí hậu lạnh phát run. Chàng vẫn sống nhăn. Nhưng ác hại thay, chàng lại ngủ theo lối tây phương, nghĩa là trần truồng như nhộng.

Toàn thể đều rón rén ra ngoài để lại một người bồi. Người này lay mãi Văn Bình mới mở mắt. Nhìn đồng hồ thấy gần 2 giờ, chàng hốt hoảng nhỏm dậy, và hỏi:

-2 giờ sáng hay 2 giờ trưa?

Gã bồi đáp:

-Thưa, 2 giờ trưa.

-Trong khi tôi ngủ quên, có ai gọi điện thoại cho tôi không?

-Thưa có, nhân viên tổng đài đã ghi lại đầy đủ vào mảnh giấy này.

Văn Bình giật tờ giấy trong tay gã bồi. Bên trong chỉ vỏn vẹn hai hàng chữ:

-phòng 218, một người đàn ông ở lữ quán Erawan gọi tới nhiều lần, và dặn khi nào ông thức dậy thì kêu lại.

-một người đàn bà gọi tới 2 lần nữa, nói là từ 3 đến 7 giờ chiều ông khách 218 hãy ở trong phòng chờ điện thoại.

Văn Bình che miệng ngáp:

-Cám ơn anh nhé. Nếu có thể, phiền anh mang lên cho tôi một chai Black anh White.

-Thưa ông chưa dùng điểm tâm.

-Phải, bây giờ tôi dùng điểm tâm.

-Thưa, ông lấy bánh nướng hay bánh thường? Cà-phê xay hay cà-phê hộp?

Văn Bình lấy cái áo ngủ rộng thùng thình choàng vào người:

-Tôi dặn anh lấy bánh và cà-phê bao giờ?

Gã bồi gãi tai ra vẻ băn khoăn:

-Thưa, vì ông vừa nói là dùng điểm tâm. Nếu ông không quen điểm tâm tây phương thì tôi xin dặn bếp làm món Tàu…

Văn Bình hừ một tiếng:

-Chẳng cần Tàu, cũng chẳng cần Tây gì hết. Tôi cần một chai rượu. Và là huýt ky Black and White.

-Thưa … thưa ông…,

-Anh ngạc nhiên hả? Có gì mà ngạc nhiên hở trời? Thiên hạ điểm tâm bằng trứng gà, cà-phê, còn tôi điểm tâm bằng huýt ky. Điểm tâm với rượu được không?

-Thưa ông, được…Cháu làm nghề này đã lâu song chưa thấy ai …như ông. Ông là người đầu tiên.

-Vậy hả? Tôi là người khách đầu tiên điểm tâm bằng rượu mạnh mà anh được gặp hả? Tôi còn là người thưởng cho anh nhiều tiền nữa. Từ ngày anh làm bồi đến giờ, ông khách xộp nhất cho anh bao nhiêu?

-Thưa…quý khách đều cho tiền thưởng xàn xàn như nhau. Duy có một lần, cách đây 6 tháng, một ông khách Mỹ cho cháu 15 đô la. Nhưng đó là ông khách trả công cháu. Cháu đã tìm cho ông khách một cô gái đấm bóp nổi tiếng.

-Lần này tôi thưởng cho anh 30 đô la. Chịu không?

-Thưa ông… cháu chưa hề giúp ông. Dầu có giúp nữa, cháu cũng không dám nhận tiền. Vì thưa ông, 30 nhiều quá.

Văn Bình xỉa ba tờ bạc 10 đô la xuống bàn đêm, rồi nói:

-Nếu anh chê tiền thì tôi sẽ dùng ba tờ bạc này để châm thuốc lá.

Gã bồi cuống quýt:

-Vâng, cháu xin lãnh, cháu xin lãnh.

Văn Bình lại nằm dài trên giường:

-Mang rượu nhanh lên.

Gã bồi vái dài rồi ba chân bốn cẳng bước ra. Văn Bình ngửa mặt nhìn trần phòng mỉm cười. Không phải lần đầu chàng kêu rượu huýt ky thay món ăn sáng, và không phải lần đầu tạo ra sửng sốt. Các lữ quán mà chàng đã đi qua đều coi chàng là quái tượng thời đại. Nhưng theo chỗ chàng biết thì trên trái đất còn có hàng vạn người kỳ dị hơn chàng nữa. Chàng lót dạ bằng huýt ky song không quá khó khăn, huýt ky nào cũng được chứ không phải huýt ky sì-cốt-lan, mang những tên oanh liệt trong hàng Lưu Linh từ nhiều thế kỷ như Scotch-Haig, Dewar, Buchanan, Walker, Grant, Sanderson, Teacher, Bell v.v.. Nếu được huýt ky hạng nhất do công ty cất rượu Scotland sản xuất thì tốt, bằng không Văn Bình cũng có thể bầu bạn với rượu buốc-bông của Mỹ hoặc huýt ky của Gia nã đại.

Chàng quen một đại tá Phòng Nhì Pháp cũng xúc miệng buổi sáng bằng rượu mạnh như chàng, chỉ khác là y dùng cô-nhắc, rượu cây nhà lá vườn của Pháp. Nhưng y chỉ uống một loại cô-nhắc đặc biệt rút từ vườn nho phía bắc thành phố Bót-đô và phải là thứ XO, nghĩa là rượu để lâu 40 năm. Cô-nhắc VSO, nghĩa là 25 năm. VXOP, 30 năm (1) đã đắt kinh khủng, cô-nhắc XO còn đắt kinh khủng hơn nữa. Vậy mà mỗi ngày viên đại tá Phòng Nhì phải đốn ngã từ ba chai trở lên

Tuy vậy, giai thoại về rượu lý thú hơn hết liên quan đến một đại tá tình báo MI-6 của Anh quốc (thật kỳ quặc, vì Văn Bình cũng là đại tá, dường như bệnh nghiện rượu đắt tiền chỉ hoành hành từ cấp đại tá, đặc biệt là đại tá gián điệp). Y không khoái huýt ky hoặc cô-nhắc hoặc rượu mạnh nào khác. Mà là khoái cốc tay. Một loại cốc tay quái gở, được mệnh danh là « nắm tay của sư tử đỏ », phát xuất từ đầu thế kỷ 18 tại Anh.

Muốn uống rượu mạnh, chỉ cần mua vài ba chai, có ly pha lê thì tốt, không có ly thì uống trong chai cũng chẳng sao. Song muốn pha « nắm tay của sư tử đỏ » phải mất hàng chục phút đồng hồ và tuân theo một thủ tục hết sức cầu kỳ.

Trước hết là lấy 3 trái chanh tươi gọt lấy vỏ. Xát mạnh vỏ chanh vào đường thẻ cho nước trong vỏ chảy ra, rồi vứt vỏ, giữ lại chỗ đường đượm mùi vỏ chanh. Cắt mỏng lét vỏ 2 trái cam và 2 trái chanh, ép nước 4 trái cam và 10 trái chanh. Nấu gân bò non thành nước sền sệt. Đong đầy 6 ly (loại ly uống vang), trộn tất cả trong một cái tô lớn, đổ thêm 4 ly nước sôi, rồi mang cái tô này đặt cạnh bếp lửa (đặt cạnh chứ không nấu) khoảng 45 phút. Xong xuôi gạn sang một tô khác, đun nửa ký đường ra trước, bỏ vào cùng với một ly rượu curacao cam. Sau đó, đem trộn với chai rượu gin và một chai rượu vang trắng ngon. Bỏ vào tủ lạnh. Có thể uống nóng bằng cách hâm trên lửa.

Pha chế « nắm tay của sư tử đỏ » gay go như vậy mà viên đại tá MI-6 lại ghiền uống hàng ngày thay cho nước trà. Y trộn thật nhiều rượu, kẻ yếu bản lãnh chỉ nhấm nháp sơ sơ cũng say bí tỉ, vậy mà buổi sáng y khiệng độ một chai, trưa độ một chai, và chập tối cũng độ một chai. Nếu tính cả số rượu uống ban đêm, y đã vượt xa Văn Bình hàng trăm cây số.

Vì sự tình cờ Văn Bình được nghe giai thoại « nắm tay sư tử đỏ ». Chàng bèn mầy mò đến tận văn phòng Trung ương MI-6 ở Luân đôn để gặp viên đại tá thần tửu. Y uống rượu như vậy mà vẫn đỏ da thắm thịt, áp huyết vẫn ở mức bình thường. Tinh thần y lại vẫn tỉnh táo và sáng suốt. Hễ ra khỏi nhà là y mang theo lại cái va-li nhỏ, bên trong đựng toàn rượu « nắm tay sư tử đỏ ».

Khi về đến Sàigòn, Văn Bình mang chuyện ấy thuật lại cho ông Hoàng nghe. Chàng muốn phân bua với ông Hoàng là bệnh rượu của chàng còn quá nhẹ. Ông Hoàng không nói gì mà chỉ mỉm cười. Cho đến nay, chàng cũng chưa hiểu được ý nghĩa của cái mỉm cười rí rỏm của ông tổng giám đốc.

Cốc…cốc…cốc…gã bồi gõ cửa phòng. Trên khay chễm chệ ba chai Black and White. Chàng nhớ rõ là hồi nãy chàng chỉ dặn hắn lấy một chai. Chàng bèn hỏi hắn:

-Rượu ai biếu đây?

Mục đích của chàng là hỏi đùa, không ngờ ý đùa của chàng lại là sự thật. Gã bồi đặt khay rượu xuống bàn đêm:

-Thưa ông, tôi không biết. Khi tôi xuống văn phòng quản lý lấy rượu thì thấy ba chai rượu được để sẵn, sắp sửa cho người mang lên phòng ông. Ông quản lý nói là người biếu rượu có viết thiếp để lại.

Gã bồi đưa cho chàng một phong thư màu trắng. Văn Bình mỉm cười. Chắc là rượu huýt ky của Mỹ Linh hoặc của đại tá Pit vì chỉ họ là biết chàng có duyên nợ với Black and White.

Gã bồi định khui rượu song chàng xua tay. Chàng muốn tự tay mở nút, và tự tay rót vào ly. Nhưng trước khi điểm tâm bằng lưu linh, chàng phải thưởng thức những giòng chữ trong tấm thiếp đã. Chàng xé phong bì. Bên trong còn có phong bì thứ hai. Chàng hơi chột dạ.

Trong cùng là miếng bìa cứng nhỏ. Chính giữa có một hàng chữ đánh máy đẹp đẽ, như sau:

« Trân trọng kính biếu đại tá Văn Bình Z.28.

Kiang và Nêmin. »

Lật phía sau, chàng thấy một hàng chữ viết tay bằng tiếng Anh khá bay bướm:

« Đại tá cứ yên tâm uống rượu. Bọn giang hồ chúng ta có đủ tài nghệ để giết nhau, không bao giờ thèm đầu độc đối phương. »

Văn Bình thở phào.

Vậy là trận chiến đã mở đầu. Và Tứ Hung của Tình báo Sở đã khai pháo trước.

Văn Bình cầm chai huýt ky đập gẫy cổ và đưa lên miệng. Chuông điện thoại reo lên nhè nhẹ.

Đầu dây là giọng nói quen thuộc của đại tá Pit.

Chú thích:

(1) XO: Extra Old. VSO: Very Superior Old. VSOP: Very Suprior Old Pale.