Chương V Lộ trình ám sát
Giọng nói châm biếm làm cho Văn Bình bực bội cách đấy 10 giờ đồng hồ đã biến mất. Đại tá Pit trở lại thái độ đứng đắn thường lệ.
-Alô, tôi đây, anh nhận ra tôi chưa? Tôi đang gọi cho anh từ một ca-bin công cộng, chắc anh đã hiểu lý do. Tôi muốn gặp anh ngay.
-Gặp ở đâu?
-Trong vòng nửa giờ nữa tại nhà của Dixon, số 165. Nhớ nhé, nhà của Dixon, số 165.
Pit cắt điện đàm. Văn Bình choàng dậy. Chàng định ngủ luôn một hơi đến tối, nhưng bây giờ chàng đã tỉnh giấc hoàn toàn. Pit vừa nói lóng với chàng « nhà của Dixon » nghĩa là khách sạn Rama. Chuyến trước, Văn Bình đến Vọng Các để thực hiện kế hoạch Trường Huệ, theo dõi một gã trùm buôn lậu võ khí và hỏa tiễn nguyên tử tên là Dixon. Dixon có phòng trong lữ quán Rama.
Văn Bình đã hiểu tại sao đại tá Pit không muốn nói rõ. Có lẽ Pit đã tin đường giây điện thoại đã bị Tình báo Sở nghe trộm. Như vậy có nghĩa là bọn Tứ Hung đang chờ chàng ngoài cửa.
Chàng chỉ rửa mặt qua loa, rồi mặc chiếc áo sơ-mi màu vàng sọc xanh phủ ra ngoài quần. Cả áo lẫn quần của chàng đều do hãng may Sears bên Mỹ sản xuất, và đều màu vàng nhạt, màu thời trang trong năm.
Chàng mở hé cửa song chưa vội ra. Từ phút này trở đi, chàng phải gia tăng thận trọng. Khi biết chắc hành lang không có người núp, chàng mới bước ra. Chàng không lại thang máy mà xuống nhà dưới bằng cầu thang xi-măng. Xuống đến nơi, chàng đưa chìa khóa cho nhân viên tiếp tân rồi lững thững ra sân.
Một chiếc taxi được sẵn trước cổng.
Thấy chàng, tài xế mở cửa mời. Trước cửa mọi lữ quán lớn trên thế giới, taxi đậu là thường. Thái Hotel lại là lữ quán lớn ở Vọng Các nên một chiếc taxi đậu càng thường hơn nữa. Tuy nhiên, Văn Bình lại không cho là thường. Chàng thừa biết đó là taxi của Tình báo Sở.
Chàng trèo lên xe, ngồi thu hình trong góc. Tài xế rồ máy, lái ra giữa đường trước khi hỏi chàng:
-Ông muốn đi đâu?
-Phra Athit.
Trong chớp mắt, lữ quán Thái đã biến sau khúc rẽ. Trời xế trưa nắng chang chang, ở bên lò nướng bánh thiết tưởng cũng chỉ nóng đến như thế này là cùng. Kiếng xe taxi được kéo xuống hết, trong xe lại có cái quạt nhựa chạy hết tốc lực mà Văn Bình vẫn cảm thấy tức ngực. Chàng rất yêu Vọng Các song lại rất ghét trời nắng. Nếu không bận việc quan trọng, giờ này chàng còn nằm dài trong khách sạn, trên giường nệm trắng tinh, bên một tấm thân mĩ miều, thưởng thức sâm-banh ướp đá lạnh trong gian phòng kín đáo điều hòa khí hậu mát rợi như Đà lạt mùa thu.
Tài xế lái xe lại cách từ tốn và thành thạo chứng tỏ là người địa phương. Hắn ngồi thẳng, lưng dựa ghế trông có vẻ tập trung vào con đường thưa thớt xe cộ và khách bộ hành phía trước. Tuy nhiên, bằng đuôi mắt kinh nghiệm chàng đã bắt chợt nhỡn tuyến lén lút và gian giảo của hắn trên kiếng chiếu hậu.
Chàng liếc nhìn phía sau. Không thấy khả nghi. Chắc hẳn trong xe có máy ghi âm và phát tuyến. Tsu Kiang và Nêmin có thể theo sau một cách dễ dàng mà chàng không thể nhìn thấy. Chàng biết vậy song không nói ra, cũng không bày tỏ cử chỉ băn khoăn nào hết.
Tài xế dấn vào đường Nakoru Rajasima. Đi hết đường này, quẹo ra đại lộ Prasumea là đến Phra Athit ở sát hông sông Chao Phya.
Văn Bình đập vai tài xế:
-Tốp lại.
Tài xế vẫn tiếp tục thả thêm ga xăng:
-Thưa ông, chưa đến Phra Athit.
-Biết rồi. Tôi muốn đậu lại để rước thêm một người bạn.
Tài xế à một tiếng rồi đạp bàn thắng. Văn Bình đã gãi đúng chỗ ngứa của hắn. « Rước thêm một người bạn » có nghĩa là Văn Bình có hẹn với một nhân viên khác. Hắn đinh ninh là chàng đang mang mỡ đến miệng mèo. Hắn không ngờ rằng chàng bảo hắn dừng lại để lãnh một phát atêmi. Taxi vừa dạt vào lề thì bàn tay của Văn Bình xòe ra, quạt ngang gáy tài xế. Hắn dập đầu vào vô-lăng. Văn Bình thản nhiên mở cửa xe, trèo lên băng trước cầm lái.
Bất giác chàng liên tưởng đến Kiang, và ông Hoàng. Kiang có bàn tay cứng như thép. Ông Hoàng dặn chàng lưu ý đến huyệt lão cống khi đánh hắn. Cũng như chàng, hầu hết những võ sĩ giỏi atêmi đều mắc một yếu điểm: huyệt lão cống. Dầu luyện tập 10 năm, 20 năm, nội công đạt tới trình độ thượng thừa, huyệt lão cống vẫn luôn luôn hé mở, hễ đối phương đánh trúng là bàn tay tê bại trong nháy mắt.
Bàn tay con người có hai huyệt đạo. Huyệt ở giữa lòng bàn tay là lão cống. Huyệt ở giữa lưng bàn tay là sukô. Khi muốn chế ngự cánh tay đối phương, võ sĩ Trung hoa điểm huyệt lão cống, còn võ sĩ Nhật bản lại điểm huyệt sukô. Nếu huyệt lão cống thiên về âm thì huyệt sukô lại nặng về dương tính. Cả hai đều có tác dụng như nhau. Tuy nhiên, đối với người am tường « kim thủ siêu pháp » thì huyệt sukô thường thay đổi vị trí, khó đánh trúng.
Kim thủ siêu pháp là một bộ môn xuất phát từ chùa Thiếu Lâm vào khoảng thế kỷ thứ 7 sau tây lịch. Bộ môn này chuyên về luyện gân tay cho cứng. Tục truyền vào thời Hậu Ngụy, niên hiệu Thái Hòa, nghĩa là đầu thế kỷ thứ 6, một vị cao tăng từ Ấn độ vượt núi Hy mã sang Trung quốc, vào trụ trì chùa Thiếu Lâm. Trong 9 năm trường, vị cao tăng này quay mặt vào tường để luyện công. Quyền Thiếu Lâm bắt đầu từ đó mà ra.
Vi cao tăng đạt thành chánh quả, được đời sau gọi là Đạt Ma thiền sư. Một số tăng sĩ thụ giáo Đạt Ma thiền sư đã biến Thiếu Lâm quyền thành một trường phái nổi tiếng. Kim thủ siêu pháp là do một đệ tử của ngài Đạt Ma sáng chế và truyền lại. Muốn tập luyện, phải học đến bậc cao đẳng của Thiếu Lâm quyền, và có khả năng đặc biệt về chân khí và gân cốt.
Vì chuyên môn về atêmi, Văn Bình đã mầy mò học kỳ được kim thủ siêu pháp. Chàng từng ngâm tay trong phương thuốc luyện thủ do phái Thiếu Lâm tìm ra. Bàn tay chàng tiềm chất một mãnh lực kinh khủng. Từ trước đến nay, chàng chưa chịu thua ai, vậy mà ông Hoàng lại dặn chàng thận trọng đối với Kiang. Ông Hoàng không phải là người xét đoán hồ đồ. Trước khi khuyên chàng, chắc ông đã nghiên cứu kỹ lưỡng về bàn tay của Kiang.
Văn Bình giơ bàn tay lên trước ngắm nghía. Chàng phải tìm Kiang để đọ tài kim thủ.
Gã tài xế ngã chúi xuống băng xe. Chàng cúi nhìn táp-lô xe hơi. Đó là một chiếc Fiat 1300 đã cũ, vô-lăng bên mặt thích hợp với luật lệ giao thông bên trái ở Vọng Các. Táp-lô của chiếc 1300 già nua này chỉ gồm mấy cái đồng hồ tốc độ, nhiệt độ, và xăng điện lèo tèo.
Tuy nhiên, phía dưới vô-lăng, Văn Bình nhìn thấy cái máy cát-sét mới tinh hảo kiểu Sanyo của Nhật.
Chàng mỉm cười vui vẻ. Cát-sét này không được dùng để phát ra ca nhạc mà là để thu phát thanh. Nút điều khiển đã được đẩy vào chứng tỏ là máy đang chạy. Bọn Tứ Hung hẳn đang còn dán tai vào ống nghe. Văn Bình bèn đằng hắng một tiếng rồi nói:
-Chào anh Kiang và Nêmin. Tôi là đại tá Văn Bình Z.28 đây. Cám ơn hai anh đã có nhã ý tặng cho ba chai huýt ky hạng tốt. Tiếc là tôi bận việc nên chưa có thời giờ uống hết. Ngoài ra, tôi lại cám ơn hai anh đã cho mượn taxi để đi đến chỗ hẹn. Các anh đừng làm khó dễ anh tài nhé vì tài nghệ của hắn quá kém cỏi. Tôi hy vọng hai anh không đến nỗi bết bát như anh tài xế…
Văn Bình tắt nút máy vô tuyến đoạn đóng cửa đánh sầm. Theo nguyên tắc nghề nghiệp lẽ ra chàng phải quay kiếng lên kín mít rồi ném vào thùng xăng một que diêm cháy, tên tài xế sẽ chết như một con heo quay. Nhưng hôm nay chàng mất hẳn cái thú đa sát của ngành gián điệp. Chàng huýt sáo miệng, rẽ vào một ngõ hẻm, gọi taxi vào trung tâm thành phố. Chàng thay đổi taxi một lần nữa trước khi đi bộ đến đại lữ quán Rama cao 10 tầng ở đại lộ Silom và Surisak.
Đại tá Pit thấp thỏm chờ Văn Bình sau cửa phòng 165. Pit mở hé cửa cho chàng lọt vào, vẻ mặt nhớn nhác. Chàng nhìn quanh phòng rồi hít hà:
-Chà, phòng đẹp ghê! Nếu có người đẹp ôm nằm trên giường thì tuyệt.
Pit nhăn nhó:
-Anh chưa biết gì ư?
-Chưa.
-Bọn Tứ Hung đã phăng ra anh trọ tại đường Prajathiphathai, trong Thái Hotel.
-Thì có sao đâu!
-Anh lạ thật. Họ sửa soạn làm thịt anh mà anh vẫn vui như Tết được…Cô bạn gái của anh vừa báo tin cho tôi biết.
-Nàng có xưng tên với anh không?
-Trong điện thoại thì không. Nàng gọi điện thoại cho tôi lúc 13 giờ. Nàng nói phải tiếp xúc với tôi vì đường dây ở Thái Hotel bị Tình báo Sở nghe trộm.
-Rồi nàng đến thẳng Erawan gặp anh?
-Không. Qua điện thoại, nàng chỉ nói lờ mờ là muốn gặp tôi càng sớm càng hay, phải ở bên ngoài. Tôi bèn hẹn nàng đến tiệm kim hoàn ở xế cửa khách sạn.
-Anh gặp nàng hồi mấy giờ?
-Sau đó nửa giờ. Nàng xin lỗi về sự đường đột rồi tự giới thiệu là Mỹ Linh.
-Trông nàng có sạch nước cản không anh?
-Trời đất ơi, lòng tôi rối beng, tôi còn thú vị gì mà chiêm ngưỡng nhan sắc của nàng nữa. Vả lại, như anh biết, bình thường tôi cũng không mấy tha thiết đến đàn bà đẹp.
-Ừ nhỉ, tôi quên khuấy Tôi quên khuấy anh là chủ tịch của hội đàn ông râu quặp.
-Vâng, tôi là anh chồng sợ vợ. Bây giờ độc thân anh tha hồ chê bai thiên hạ, nhưng đến khi nhập cuộc anh sẽ thấy. Trên thế gian này, không có đàn ông nào không sợ vợ. Nhưng anh ơi, xin anh xếp chuyện sợ vợ lại. Tại sao anh không hỏi tôi Mỹ Linh đã nói những gì.
-Ồ, tôi đã biết hết.
-Nàng nói là anh chưa biết.
-Hừ, nàng muốn tôi đổi khách sạn, phải không?
-Phải.
-Vô ích. Tôi sẽ quay lại Thái Hotel.
-Anh điên.
-Trong nghề này chỉ có người điên mới thành công.
-Khổ quá, tôi đến đây chẳng phải để tranh luận tầm phào với anh.
-Vâng, tôi xin ngậm miệng. Tuy nhiên, xin anh cho biết: bao giờ nàng hẹn gặp tôi?
-Có lẽ nàng chưa thể gặp anh đêm nay. Vì sợ lộ. Nàng được tin bọn Tứ Hung gửi huýt ky đến khách sạn biếu anh nên lo quá.
-Chẳng sao cả. Rượu Black and White của họ ngon ghê.
-Anh không sợ bị đầu độ ư?
-Không. Vả lại, trong thư viết cho tôi, họ có nó là không bỏ thuốc độc vào trong rượu.
-Và anh tin họ. Tin kẻ thù bất cộng đái thiên.
-Dĩ nhiên. Tại anh không hiểu bản chất người Á đông đấy thôi. Mỹ Linh tìm ra sào huyệt của Tứ Hung chưa?
-Chưa. Nhưng nàng đã tìm ra nơi Tình báo Sở giam giữ Prakun và Cônby.
-Ở đâu?
-Trong một căn nhà gần đài Chiến thắng. Nàng đã vẽ một họa đồ tỉ mỉ. Tôi tin là chúng ta có thể giải thoát được họ.
-Chừng nào khởi công?
-Trước nửa đêm.
-Như thế thì còn nhiều thời giờ rỗi rãi. Cô bé Ximai đâu?
-Nàng ở cạnh phòng tôi ở Erawan.
-Khi anh đi, nàng biết không?
-Không.
-Uổng quá. Từ giờ đến đêm tôi lâm vào cảnh thất nghiệp, giá có Ximai một bên thì sung sướng biết mấy.
-Anh muốn chết thì cứ dính lấy đàn bà.
-Hà…hà…bây giờ tôi ngủ nhá!
-Vâng, ông cần ngủ lấy sức tôi không dám cấm. Nhưng tôi sẽ ngồi trong phòng để canh gác cho ông.
-Đồng ý. Đúng 10 giờ anh hãy lôi tôi dậy. Anh dặn bồi cho tôi chai rượu.
-Back and White.
-Không, tôi chán rồi. Phiền anh đổi cho Vat 69. À còn Ximai, anh cho điện thoại kêu nàng dậy. Nàng quen thuộc đường xá trong thành phố, có thể giúp chúng ta được nhiều đêm nay.
-Tôi có cảm tưởng là rượu mạnh và sự ham muốn xác thịt vô tận đã làm óc anh sáng suốt.
-Đúng. Cách đây 5 phút, anh đã cho tôi là thằng điên.
-Nếu không điên tại sao anh lại dại dột mở đường cho địch. Tôi lén lút ăn vụng đến Rama gặp anh thì giờ đây anh bắt tôi gọi điện thoại cho Ximai. Anh quên là Tình báo Sở có thể sát hại Ximai.
-Nàng còn sống dai lắm, anh đừng lo.
-Dẫu họ chưa giết nàng, họ cũng làm chúng ta thất điên bát đảo. Anh nghĩ ra chưa? Nhân viên Tình báo Sở sẽ ung dung theo chân Ximai đến phòng 165 này, và…
-Xin anh nhớ cho. Đúng 10 giờ đêm, anh đánh thức tôi dậy. Đúng 9 giờ 30, anh gọi dây nói cho Ximai, dặn nàng đến đây ngay. Phòng 165 này nhìn xuống đường, anh đứng ngoài bao lơn quan sát xem khi Ximai xuống xe có bị ai theo không. Thế thôi. Tôi ngủ được rồi. Chắc chắn chúng ta sẽ thắng, mặc dầu tôi chỉ ưa ngủ, ưa du hí và nhậu nhẹt. Anh cứ đánh điện về cho bà đầm là công tác sắp hoàn tất, chỉ ba ngày nữa là anh hồi hương.
-Chưa làm gì cả mà anh chắc chắn sẽ thắng?
Văn Bình không đáp. Không rõ chàng chàng đã ngủ hay chàng cố tình không trả lời.
Đại tá Pit thở dài đứng dậy. Chàng quen Văn Bình trong vụ Lý Dĩ và mến phục Văn Bình từ hồi ấy. Tuy nhiên, hồi ấy, Văn Bình chưa gàn bướng như bây giờ. Chàng nhận thấy ở bạn một sự tự tin khác thường, tự tin pha lẫn kiêu ngạo hầu như điên cuồng. Văn Bình có thể được coi là đề xướng chủ nghĩa híp-py trong ngành gián điệp. Khi thiên hạ chúi mũi vào công việc hiểm nghèo thì chàng trèo lên giường, ngủ một giấc no nê, hoặc phớt tỉnh làm tình với một thân hình căng cứng, hoặc ngồi lầm lì bên đống vỏ chai huýt ky. Văn Bình luôn luôn nhìn đời bằng cặp mắt màu hồng. Đối diện cái chết tàn bạo, chàng vẫn mỉm cười. Thái độ lạc quan thái quá ấy là thái độ căn bản của giới híp-py.
Đại tá Pit đã lầm. Hàng trăm người khác cũng lầm trong sự nhận xét về Văn Bình. Trên đời, may ra chỉ có một người hiểu được bề sâu tâm tư của chàng điệp viên hào hoa. Văn Bình cần ngủ, thèm ngủ song khi cần đến chàng vẫn có thể thức hàng đêm không biết mệt mỏi. Chàng như con lạc đà ngoài sa mạc uống trữ nước cho cả tuần nhịn khát. Chàng phải ngủ để bù lại nhiều đêm mất ngủ.
Lý do thứ hai khiến chàng thèm ngủ hoàn toàn thuộc địa hạt kỹ thuật. Thân thể chàng như bình điện xe hơi mà giấc ngủ là cái đinamô. Bình điện thiếu hơi thì động cơ không chạy được. Trong khi động cơ chạy thì đinamô xạc điện vào bình. Văn Bình cần ngủ để « xạc » sức khỏe vào tâm thần và thể xác. Mỗi khi chàng ngủ dậy, chàng khỏe dội lên, phát atêmi mạnh gấp đôi ngày thường.
Đại tá Pit không biết rằng Văn Bình là một trong số rất ít những võ sĩ trên thế giới được luyện Trường miên kinh. Cũng như kim thủ siêu pháp, Trường miên kinh phát xuất từ Thiếu Lâm tự. Nhưng nếu kim thủ siêu pháp là do môn đệ của Đạt Ma thiền sư sáng chế thì Trường miên kinh lại được đích thân ngài Đạt Ma truyền lại. Nó là môn võ công cao siêu. Người nào luyện được phương pháp điều khiển chân khí nội tại mới có thể bắt đầu học Trường miên kinh.
Công dụng của nó rất giản dị: nó tập cho võ sĩ muốn ngủ, muốn thức lúc nào tùy ý, như thể trong óc có đồng hồ reo. Giấc ngủ do Trường miên kinh tạo ra có giá trị như liều thuốc đại bổ. Máu và khí thở trong người được lọc lại tinh khiết, các tế bào được làm cho trẻ lại.
Trước khi Văn Bình chưa hấp thụ được tinh hoa của Trường miên kinh, giấc ngủ hoặc thức không dễ dàng. Do sự tình cờ chàng vớ được bộ sách dạy Trường miên kinh cách đây không lâu nhân một chuyến du hí trên tình đảo Hồng kông. Hôm ấy, chàng đến thăm một người bạn vong niên ở Wan-chai. Người bạn đi vắng, chàng ngồi đợi và đùa nghịch với lũ trẻ đang bồi giấy bản để làm diều. Tình cờ một xấp giấy được đặt dưới chân chàng, và chàng cầm lên để đọc cho đỡ buồn. Lâu lắm không đọc chữ Hán, chàng cũng cảm thấy nhơ nhớ.
Và chàng khám phá ra bộ di thư Trường miên kinh. Bộ sách này bị thất lạc nhiều trang nên Văn Bình chỉ hiểu lõm bõm. Tuy nhiên, nó cũng chứa đựng một số chi tiết quan trọng tạm đủ cho chàng luyện công. Nếu bộ sách này được giữ nguyên vẹn, và lọt vào tay chàng thì võ công của chàng tiến xa vượt bực. Chàng sẽ học được phép tự chữa bệnh và chữa bệnh cho người khác –không phải bệnh thông thường mà là bệnh nguy hiểm gần như nan trị- bằng cách ngủ thiếp trong một thời gian dài, tương tự như phương pháp chữa bệnh Cure de sommeil vừa được y học tây phương phát minh và hiện áp dụng ở các dưỡng đường thần kinh lớn ở Âu Mỹ.
9 giờ 58
Còn 2 phút nữa đến 10 giờ đêm. Đại tá Pit chờ đúng 10 giờ mới đánh thức Văn Bình. Chàng đã biết tính bạn. Bị lôi dậy sớm vài ba phút Văn Bình sẽ mè nheo đủ điều. Đại tá Pit dự định chơi cho bạn một vố. Chàng sẽ đổ rượu huýt ky vào mũi bạn để xặc cho biết tay.
Nhưng một lần nữa, đại tá Pit lại lầm.
Chàng vừa nhấc chai Black and White lên, ngần ngừ một giây thì Văn Bình đã mở choàng mắt. Và mở mắt ra là Văn Bình đã tỉnh ngủ hoàn toàn:
-Anh cũng bắt đầu nghiện huýt ky rồi hả?
Đại tá Pit chối bai bải:
-Không. Tôi lấy cho anh uống.
-Hừ, tôi đã dặn lấy chai Vat 69 rồi mà…
Văn Bình nhìn hết chai Black and White chỉ còn một góc và chai Vat 69 còn đầy rồi gật gù:
-Anh gớm thật.
Nhưng một giọng nói đàn bà trong trẻo đã cất lên sau lưng:
-Vẫn chưa gớm bằng anh.
Té ra Ximai ngồi ngay đầu giường mà Văn Bình không thấy. Nàng dí ngón tay vào trán chàng, đay nghiến:
-Em thù anh suốt đời. Tại sao anh lại điểm huyệt cho em mê man để chở về Erawan?
Văn Bình cười trừ:
-Xin lỗi. Anh lỡ tay, chớ không cố ý.
Nàng phụng phịu:
-Không được, anh phải đền cho em.
-Ừ thì đền. Anh đền ngay bây giờ. Đền bao nhiêu phút cũng được.
Chàng ôm lấy Ximai, song đại tá Pit đã xấn đến, tách hai người ra:
-Thôi, tôi van hai ông bà. Ông mặc quần áo đi cho người ta nhờ.
Văn Bình trề môi:
-Ừ thì đi.
Chàng vươn vai, bước lại cửa sổ. Một cánh cửa mở rộng xuống đại lộ Surasak. Chàng đảo mắt một vòng, và trong mấy giây đồng hồ ngắn ngủi đã tìm thấy điều chàng cần biết. Chàng khệnh khạng vào phòng tắm, đứng dưới hoa sen, mở nước lạnh. Những tia nước mát rợi mơn man da thịt chàng. Chàng té nước như vậy rất lâu, quên bẵng hai người ở bên ngoài. Đại tá Pit phải ghé miệng vào ổ khóa giục hai, ba lần.
-Mau lên anh.
-Mấy giờ rồi?
-Bây giờ là 11 giờ 10.
-Ồ, còn sớm chán. Cô bạn của tôi dặn là trước nửa đêm chúng mình mới được xuất hành kia mà…
Đang dựa lưng vào tường, đại tá Pit bỗng tái mặt. Nếu chàng không có giây thần kinh rắn chắc thì đã té xỉu. Vì câu nói buột miệng của Văn Bình đã có tác dụng như một trái bom. Điều kiện sinh tử của nghề gián điệp là bảo vệ bí mật. Bảo vệ tuyệt đối. Ximai là cộng sự viên của Prakun, song đó chưa phải là lý do để Văn Bình có thể tiết lộ sự giao thiệp giữa chàng với Mỹ Linh. Vậy mà Văn Bình nói bô bô như một nhân viên điệp báo măng sữa mới chập chững vào nghề.
Đại tá Pit cầu mong cho Ximai không nghe câu nói hớ hênh của Văn Bình. Và chàng thầm khấn cho gã đàn ông dại mồm dại miệng đừng tiếp tục dại mồm dại miệng nữa. Nhưng Văn Bình vẫn nói leo lẻo như người bị ma ám:
-Anh nhớ không? Nàng dặn là 11g 30 hoặc 11g 40 hãy đi. Hay là anh buồn ngủ, muốn đi sớm để về làm bạn với cái gối?
Đại tá Pit nín khe. Chàng không dám tán thành hoặc phản đối. Vì cả hai phản ứng này đều bất lợi. Thượng sách là giả vờ điếc. Trung sách là không quan tâm đến lời nói của Văn Bình. Tuy nhiên, đại tá Pit đã khôn ngoan một cách vô ích vì Ximai đã mở toang cửa phòng tắm, thò đầu vào trong hỏi lớn:
-Nàng nào đấy hả anh?
Ximai quên rằng Văn Bình mới tắm xong, chưa kịp lau mình mẩy, nghĩa là chàng không có sợi vải nào trên thân thể như ông Ađam thời thượng cổ. Song le, sự đãng trí của nàng còn có thể tha thứ được. Còn sự đãng trí của Văn Bình là điều không thể chấp nhận được. Văn Bình ném cái khăn lông xuống đất, chạy le te ra phòng ngoài, giọng oang oang như muốn cho toàn thể lữ khách trong khách sạn Rama nghe tiếng:
-Em hỏi gì?
Văn Bình đã cố ý làm như thế. Nhưng đại tá Pit lại tưởng lầm ông mãnh đa tình Z.28 tồng ngồng chạy ra để lợi dụng nóng sốt sự săn đón băn khoăn của Ximai. Sự thật, Văn Bình theo đuổi một mục đích thầm kín khác.
Ximai vỗ bôm bốp vào vai trần của Văn Bình:
-Từ nay, giữa anh và em là hết. Anh là người đàn ông bạc bẽo nhất thế gian.
Chết rồi. Ximai bắt đầu lục vấn Văn Bình. Đại tá Pit nháy một con mắt ra hiệu cho bạn đừng nói. Vì có thể trong một giây đồng hồ dại gái, Văn Bình sẽ tiết lộ huỵch toẹt vai trò của Mỹ Linh trong hàng ngũ Quốc tê Tình báo Sở.
Nhưng Văn Bình rú lên cười sằng sặc:
-Ôi chao, em gái tôi ghen. Em muốn biết tên cô bạn gái mà anh vừa nhăc đến, phải không?
Ximai hậm hực:
-Phải. Nó là ai mà tốt phước đến thế?
-Ha…ha… em biết một mà không biết hai « Cô bạn gái » này không phải là đàn bà như em tưởng đâu. Mà là đực rựa trăm phần trăm. Hắn là một nhân viên CIA trong tòa đại sứ. Chức vụ bày hàng của hắn là đệ tam tham vụ. Theo tiếng lóng CIA, tham vụ sứ quán kiêm điệp viên CIA được gọi trệch ra là « cô bạn gái ».
-Đúng không? Hay là anh bịa ra?
-Không tin em hỏi đại tá Pit xem.
Đại tá Pit phải giỏi tiếng lóng CIA hơn ai hết. Hơn ai hết, chàng nhận thấy Văn Bình nói xạo. Nhưng tại sao Văn Bình lại nói xạo? Đầu óc đại tá Pit trở nên đen kịt như ngập đầy mực tàu. Trong từ ngữ riêng của nhân viên CIA, tham vụ sứ quán không hề được gọi là « cô bạn gái » nhưng chàng vẫn phải làm chứng là Văn Bình nói đúng. Chàng bèn gật đầu lia lịa như chầy máy:
-Đúng. Văn Bình nói thật đấy.
Được thể, Văn Bình kéo Ximai sát người. Đại tá Pit thoáng thấy Văn Bình sẽ làm những gì. Chàng phải phá đám một cách cương quyết và tàn nhẫn, nếu không Văn Bình sẽ ngang nhiên biến cái hôn thành một cuộc biểu diễn ái tình xác thịt trắng trợn.
Chàng bèn xấn đến:
-Quá 11 rưỡi rồi.
Văn Bình hoảng hốt nhả Ximai ra:
-Vậy hả? Chết chửa, mình phải đi ngay mới kịp.
Đại tá Pit đi từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác. Chàng đinh ninh Văn Bình đã bị người đẹp hớp hồn, ngờ đâu vẫn tỉnh táo. Sự bực tức của đại tá Pit bỗng lắng xuống. Chàng bắt đầu hiểu bản lãnh của bạn.
Văn Bình khoác vội quần áo vào người. Ximai nhìn chàng, mỉm cười âu yếm. Thốt nhiên, nàng nhăn mặt rồi lấy tay ôm bụng. Văn Bình xun xoe chạy lại, giọng săn đón:
-Em làm sao thế?
Giọng Ximai rền rĩ:
-Đau quá, em đau quá!
Văn Bình bồng nàng đặt lên giường rồi quay lại nói với đại tá Pit:
-Anh quay điện thoại gọi quản lý, chở Ximai ngay vào bệnh viện.
Đại tá Pit chưa kịp nhấc máy điện thoại thì Ximai đã nhổm dậy:
-Đừng anh.
Văn Bình hôn phớt trên trán nàng:
-Có thể em mắc bệnh ruột dư. Em nên vào nhà thương thì hơn. Đau ruột dư nhiều khi rất nguy hiểm.
Ximai lắc đầu:
-Không sao cả. Em đau bụng kinh niên từ lâu. Mỗi khi trở trời, em thường đau như vậy. Em chỉ nằm nghỉ chừng nửa giờ đến một giờ là khỏe lại như cũ. Khổ quá, em không thể cùng đi với hai anh được.
Văn Bình cười:
-Em cứ ngủ đi, lát nữa anh sẽ về đây, đưa em tới Thái Hotel. Em có cần gì không? Để anh dặn bồi mang lên.
Ximai đáp:
-Không. Nhờ anh kéo giùm cái mền lên tận cổ cho em. Các anh mau về với em nhé.
Văn Bình hôn nàng mấy cái nữa mới chịu rời phòng. Trước khi đóng cửa, chàng còn bước vào lại, hôn phớt một cái chót. Chàng quyến luyến Ximai như thể ông già 70 quyến luyến cô vợ trẻ 20 núng nẩy.
Vẻ mặt rầu rầu, chàng bước ra thang máy. Xuống đường, đại tá Pit hỏi bạn:
-Anh biết trước Ximai đòi ở nhà, phải không?
Văn Bình đáp:
-Phải.
-Tại sao?
-Lát nữa, mình sẽ biết.
Văn Bình giơ bàn tay vẫy chào viên quản lý xun xoe. Bước xuống vỉa hè, chàng hỏi đại tá Pit:
-Xe anh đâu?
Đại tá Pit giật mình:
-Đậu cách đây 200 nước. Quả anh là thày bói đại tài. Tôi chưa nói mà anh đã biết tôi có xe riêng.
-Hừ…chẳng có gì phi thường cả. Trước khi đi, tôi thấy anh mở ngăn kéo bàn đêm lấy chùm chìa khóa nhét vào túi. Thoáng qua, tôi biết là chìa khóa xe hơi. Tôi lại thấy một chìa lớn hình bầu dục, một chìa nhỏ nhiều răng nên đoán là xe Fiat.
-Trời ơi, đúng là xe Fiat. Tôi mới mượn của sứ quán và lắp bảng số giả. Chiếc Fiat 1500 này bề ngoài hơi cũ nhưng động cơ còn mới nguyên. Nó gồm 2 bình xăng, có thể chạy 175 cây số một giờ.
Đại tá Pit men bên đường, tiến lại chiếc Fiat bé bỏng, sơn đen, đậu lẻ loi trước một sạp báo đã đóng cửa. Chàng rút túi ra cây đèn bấm bút chì, quỳ xuống chiếu tia ánh sáng dưới gầm xe, nhưng Văn Bình đã gạt đi:
-Chẳng sao. Anh cứ mở máy cho xe chạy.
-Anh không sợ địch gài lát-tích sao?
-Sợ thì vẫn sợ, nhưng đêm nay không sợ. Tôi có cảm tưởng là địch chưa muốn chúng mình chết.
-Nghĩa là …
-Thôi đừng hỏi nữa, ông chồng râu quặp…Mở máy đi, kẻo không kịp.
-Anh nghi ngờ Ximai?
Làm nghề này, ai cũng đáng nghi. Phương chi Ximai là một cô gái hoàn toàn xa lạ.
-Nàng là cộng sự viên của Prakun.
-Đó không phải là lý do để chúng mình đặt hết tin tưởng vào nàng.
-Bây giờ chúng mình lái đến chỗ hẹn được chưa?
Văn Bình coi đồng hồ:
-Thong thả. Chờ 5 phút nữa. Nếu nàng không ra thì đi cũng chưa muộn.
-Anh cho rằng Ximai phản bội CIA?
-Dùng tiếng « phản bội » không đúng. Vì trên thực tế, Ximai chưa là nhân viên CIA. Tôi chỉ có thể nói Ximai không thuộc về phe chúng mình. Từ lúc gặp Ximai đến giờ, tôi cảm thấy gan ruột cồn cào một cách khó hiểu. Vì vậy, tôi mới thử lại đáp số bài toán. Khách sạn Erawan chắc chắn đã bị nhân viên của địch lảng vảng bên ngoài. Vì địch đã biết tôi trọ ở Thái Hotel, và anh ở Erawan. Tại sao Ximai rời Erawan đến Rama mà địch không bám theo? Tôi thúc đẩy Ximai phải xuất đầu lộ diện bằng thủ đoạn hớ hênh nhắc đến Mỹ Linh.
-Thế mà tôi cứ đinh ninh anh say rượu và dại gái nên quên cả nguyên tắc phòng gian bảo mật.
-Cám ơn anh đã quá lo cho tôi. Ximai tóm được một tin vô cùng quan trọng tất phải báo cáo cho thượng cấp.
-Thú thật với anh là tôi chưa hết thắc mắc mặc dầu rất khâm phục tài xét đoán tinh tế và chính xác của anh. Ximai đi theo chúng mình đến căn nhà Tình báo Sở gần đài Chiến thắng không lợi hơn sao? Rồi lát nữa, nàng báo cáo cũng chưa muộn.
-Không anh ạ…Nàng sợ chờ đến khi chúng mình về thì đã muộn. Tôi có cảm tưởng là nàng chỉ có nhiệm vụ theo dõi phản ứng của chúng mình về vụ giải cứu cho Prakun và Cônby…Vả lại, nàng phải ở lại khách sạn Rama để lục soát căn phòng.
-Tôi hiểu rồi, anh đa mưu túc trí thật. Tôi học hàng chục năm nữa cũng không sánh kịp anh.
-Thôi anh, sinh ư nghệ tử ư nghệ, hay ho gì cái tài đoán mò ấy. Chân chỉ hạt bột có gia đình ấm cúng, có vợ để mà sợ, có con để mà chiều như anh lại hơn…Còn tôi, một thân một mình, ốm đau nằm co trong phòng không một ai săn sóc. Chết thì bị ném vào quan tài không ai biết, không ai thương và cũng không ai khóc…
-Anh nói hoàn toàn sai. Nếu chẳng may anh chết, đám tang anh còn lớn hơn đám tang tổng thống Ken-nơ-đy nữa. Tôi đoan chắc là toàn thể giai nhân trên thế giới sẽ đi sau linh cửu của anh…
Văn Bình toan đáp bỗng ngưng bặt. Chàng níu tay bạn:
-Anh thấy gì không?
Qua kiếng chiếu hậu của xe hơi, đại tá Pit thấy rõ thân hình rún rẩy của cô bé mặc xường xám Ximai từ cửa khách sạn bước xuống đường. Văn Bình mở hé cửa xe, truồi ra ngoài. Pit hỏi:
-Anh đi đâu đấy?
Văn Bình thì thào:
-Tôi mượn tạm một chiếc xe hơi khác. Anh cố theo sau Ximai xem nàng đến nhà ai.
-Còn anh?
-Tôi đến đài Chiến thắng.
-Anh đi một mình, tôi e…
Văn Bình tủm tỉm cười:
-Anh vừa nói lại quên. Nếu chết mà được toàn thể giai nhân trên thế giới đưa đám thì tôi rất nên chết.
-Bậy nào…
-Coi chừng…Ximai đang vẫy taxi.
-Lát nữa, gặp nhau ở đâu? Không lẽ tôi lại trở về khách sạn Rama…
-Anh chờ tôi ở Capital.
Capital là một trong những lữ quán tối tân nhất Vọng Các, hoàn toàn được điều hòa khí hậu với 10 tầng lầu, một hồ tắm mát mẻ nên thơ.
Đại tá Pit vội nói:
-Không xong. Hồi tối, tôi gọi điện thoại lấy phòng thì hết sạch.
-Anh cứ đến, thế nào cũng có. Muốn thuê phòng tại các khách sạn lớn phải có một trong ba thủ đoạn ruột như sau: hoặc cặp tờ đô la vào kẽ ngón tay, tôi chu du khắp Đông Nam Á, và chưa thấy nhân viên quản lý nào từ chối 50 đô la, hoặc là bắt bồ với cô gái phụ trách tiếp tân. Tôi chỉ chịu mất tiền ở những khách sạn toàn đực rựa. May mà khách sạn Capital lại có bóng hồng nên tôi có thể thuê phòng bất cứ lúc nào kể cả những lúc mọi cái giường trong khách sạn đều có người nằm…
-Cô gái này ngồi ở đâu?
-Quầy tiếp tân. Anh cứ nói là thuê phòng cho đại tá Kim.
-Đại tá Kim?
-Phải. Nàng còn son giá, mặt mũi và thân thể khá đẹp, lại không có vết thẹo.
-Đồ quỷ.
Văn Bình nhún vai rảo bước vào bóng tối.
Đại tá Pit mở máy xe. Trong chớp mắt, taxi chở Ximai đã vượt qua. Chàng đợi taxi chạy trước chừng năm trăm thước mới lái theo. Chàng không sợ bị Ximai nhìn thấy vì giờ này là giờ vãn hát, từ các rạp xi-nê khách túc ra đông đảo, xe hơi nối đuôi nhau hàng đoàn dài. Taxi của Ximai là một chiếc Hillman kiểu xưa cao lêu nghêu, lại sơn màu vàng chóe nên đại tá Pit không sợ bị lạc.
Taxi rời những con đường đông đúc và rộng rãi, hướng về phía bắc thành phố.
Lát sau, đến giữa khi Banglampoo thì tài xế đậu lại. Đại tá Pit vội lái vào lề đường.
Ximai xuống xe, trả tiền. Taxi chạy khuất rồi, nàng còn đứng vơ vẩn trên vỉa hè, mắt nhìn lên nhìn xuống. Đến khi biết chắc là không bị theo, nàng mới rẽ vào con đường nhỏ. Đại tá Pit chờ cho nàng tiến vào bóng tối của con đường hẻm mới xuống xe rượt theo. Chàng thận trọng đi né vào mái hiên vì sợ Ximai ngoảnh lại.
Chàng đoán không sai, cứ đi được một quãng ngắn, nàng dừng lại, ngoái cổ nhìn phía sau. Lối kiểm soát phía sau này chứng tỏ Ximai chưa phải là điệp viên chuyên nhiệp.
Nàng bấm chuông một tòa nhà lớn, ngoài cổng có hai ngọn đèn leo lét. Dường như nàng có hẹn trước nên nàng chỉ chờ khoảng 20 giây đồng hồ là cửa cổng mở toang Nàng hấp tấp bước vào.
Đại tá Pit từ từ trở lại đường lớn. Chàng trèo lên xe, mở máy thu thanh nghe nhạc cho đỡ buồn. Ban đêm ở khu Banglampoo buồn lạ lùng. Chàng bỗng nhớ đến ban đêm ồn ào tràn trề sức sống ở Nữu Ước. Lúc ông Sì-mít ra lệnh cho chàng qua Thái Lan, chàng đinh ninh chỉ phải gặp Văn Bình hợp lực bảo vệ thượng nghị sĩ Rôbin. Chàng không ngờ hàng loạt biến chuyển đã xảy ra rồn rập. Ngày mai, Rôbin ghé Vọng Các. Bọn Tứ Hung cũng đã có mặt đầy đủ để tiến hành vụ ám sát. Vậy mà Văn Bình vẫn chạy theo những chuyện đâu đâu. Chàng vốn tin tưởng vào tài năng xuất chúng của Văn Bình. Tuy nhiên, chàng vẫn lo lắng.
Chàng hơi giật mình khi thấy Ximai từ trong hẻm tối bước ra. Nàng vẫy taxi.
Không cần rượt theo, chàng cũng biết Ximai quay về khách sạn Rama. Chàng nổ máy, khoan thai lái xe tới đường Phaholyotin. Bất giác chàng đỏ mặt. Chàng vừa nghĩ đến « cô gái son giá, mặt mũi và cơ thể khá đẹp, lại không có một vết thẹo » mà Văn Bình giới thiệu một cách tinh quái.
Đại tá Pit vốn chung thủy với vợ. Nhưng đêm nay, đại tá Pit lại chắt lưỡi:
-Mình nếm thử coi, cũng chẳng chết ai!
Khi ấy, Văn Bình cũng nghĩ đến đàn bà. Nhưng chàng không nghĩ đến cô gái son giá của lữ quán Capital vì theo chỗ chàng biết, nàng đã lấy chồng. Dường như nàng lên xa hoa từ hai năm nay. Hai năm vị chi là 24 tháng, vị chi 730 đêm. Kinh nghiệm cho thấy sắc đẹp Á đông khó chịu đựng nổi 730 đêm mà không tàn tạ, phương chi Thái là xứ nóng, đàn ông Thái có nước da ngăm ngăm được liệt vào hạng đa tình cừ khôi trong đám đàn ông thế giới…
Người đẹp đang hiện hình diễm lệ trong trí chàng là Prakun, cô thày bói kỳ dị. Chàng lè lưỡi liếm mép vì chợt nhớ đến cái áo voan trắng bất hủ của nàng, và nhất cái yếm bất hủ mắt cáo hở hang ngoài sức tưởng tượng. Chàng hăm hở xông pha bóng tối đi cứu nàng vì bổn phận thì ít, mà vì khát khao thì nhiều…
Như thường lệ, chàng không gọi taxi. Chàng vẫn có thói quen mượn tạm xe của thiên hạ mỗi khi đến nơi hẹn nguy hiểm. Đài Chiến thắng lại tọa lạc trong khu Phyathui ở góc cực bắc về phía đông của thành phố. Nhìn quanh quất, chàng thấy một giẫy xe dài ngoằng đậu nối đuôi bên lề đường. Ngẫm nghĩ một lúc, chàng tiến lại chiếc Mác-cốt 3 lít vừa được chủ nhân lái từ đầu đường tới và thắng lại êm ru.
Mác-cốt là một hãng xe chế tạo xe đua Anh quốc mới ra lò trên dưới 10 năm nay, mỗi tháng chỉ sản xuất tối đa 10 chiếc, và chỉ sản xuất vỏn vẹn 3 kiểu khác nhau, nhưng về hình thù chiếc xe, về động cơ bên trong thì tuyệt. Chiếc 3 lít cao hơn 1 mét, nghĩa là ở độ cao tối thiểu của làng xe đua, trong chớp mắt có thể vọt lên hai trăm cây số giờ, đủ tài ba để cho các loại xe đua khác hít bụi. Chủ nhân của nó phải là tay giàu nứt đố đổ vách và là tay chơi có hạng. Văn Bình đã chơi nhiều xe song chưa có dịp lái chiếc Mác-cốt nên cảm thấy thèm thèm…
Ông Hoàng đã dặn chàng hàng chục lần mà chàng vẫn cố tình bỏ ngoài tai. Thật ra ông tổng giám đốc không cấm chàng « mượn xe » trong khi hoạt động: đôi khi việc mượn tạm này còn được coi là cần thiết về phương diện an ninh nữa. Tuy nhiên, ông dặn chàng nên tránh xe hơi đẹp, đặc biệt là xe đua.
Giảng dậy về môn ăn trộm xe hơi, huấn luyện viên của mọi trường điệp báo từ đông sang tây đều không quên lưu ý khoá sinh về sự nguy hại của loại xe hiếm có. Cẩm nang hướng dẫn hành động do Sở Mật Vụ Nam Việt ấn hành cho điệp viên đã ghi những giòng chữ như sau bằng chữ đậm:
« Phải nghiên cứu kỹ lưỡng trước khi mở cửa xe bằng chìa khóa giả hoặc bằng sợi thép cứng. Phải để ý bộ phận bảo vệ an toàn trong xe như khóa cổ vô-lăng, như kèn báo động, v.v…
Có loại xe nên lấy, nhưng cũng có loại xe nên chừa ra. Chỉ nên lấy những loại xe thông dụng và nên chừa ra những loại xe đắt tiền. Về xe đua thì nhất thiết đừng mó tới. Mỗi quốc gia, mỗi thị trấn có một số loại xe thông dụng, chẳng hạn ở Nam Việt thì thông dụng là xe Pháp, xe Nhật. Nam Dương thì xe Anh, xe Úc. Ai lao thì xe Đức, xe Pháp,v.v.. »
Lời dặn của ông tổng giám đốc cũng như cẩm nang của Sở chỉ là nước đổ đầu vịt đối với điệp viên hào hoa Z.28. Thái Lan là xứ ít xài xe Anh quốc, đặc biệt là xe đua thượng lưu, vậy mà Văn Bình lại khoái chiếc Mác-cốt.
Với mũi xe bèn bẹt, đèn pha lùi vào trong, và cái cảng xe khác thường, cái mui vải độc nhất vô nhị, chiếc Mác-cốt này sẽ biến Văn Bình thành trung tâm điểm của thành phố Vọng Các ban đêm. Nhưng Văn Bình đã thản nhiên mở cửa xe.
Chủ nhân, một thanh niên lực lưỡng, điển trai, vừa tắt máy xong, sửa soạn kéo kiếng thì Văn Bình đã đặt bàn tay lên vai, giọng từ tốn:
-Chào ông bạn.
Chủ nhân nhổm người trên ghế:
-Vâng, chào ông…Ông muốn gì? Xin lỗi, tôi chưa được hân hạnh quen ông.
-Xe hơi của ông đẹp ghê!
-Dĩ nhiên là đẹp vì tôi mua đến 9 ngàn đô la.
-Ông cho tôi mượn tạm một lát nhé?
-Ô kìa…tôi chưa hề quen ông. Hay là ông muốn…
-Bề nào ông cũng đậu xe, vào tiệm nhảy, gần sáng ông mới trở ra. Tôi cũng chỉ mượn tạm ông một vài giờ thôi. Nếu ông không bằng lòng, tôi xin trả tiền thuê.
-Tôi xin nhắc lại tôi chưa hề quen ông.
-Ông cầm lấy năm ngàn đô la tiền cọc. Lát nữa tôi sẽ trả ông năm trăm tiền thuê. Trên thế giới, chưa ai lại điên như tôi thuê xe một giờ năm trăm đô la.
Gã đàn ông có vẻ dịu xuống:
-Xe tôi 9 ngàn mà ông đặt cọc có 5…ngộ nhỡ ông quên trả thì tôi biết kêu ai…
Văn Bình cười nhạt:
-Ông nói không đúng sự thật. Chiếc Mác-cốt 3 lít này chỉ có 6 ngàn đô la. Và đó là giá mới toanh, từ hãng kéo ra. Ông đã dùng được gần một năm, nghĩa là thực giá của nó hiện giờ chỉ độ 3 ngàn là cùng, vì như ông đã hiểu, xe đua thường mất nửa giá sau 12 tháng. Tôi đưa ông 5 ngàn, ông lợi dụng quá rồi còn gì…Vả lại, nếu tôi không hoàn xe lại cho ông, tôi sẽ bị thiệt hại nặng. Lái một chiếc xe đua khỏi biên giới đâu phải dễ dàng, thưa ông…
-Thôi, tôi bán đứt cho ông 6 ngàn, ông chịu thì lấy ngay lập tức.
-Hừ…ông là kẻ có lòng tham không đáy. Nếu ông khôn ngoan, ông đã cầm 5 ngàn…Ông quá tham nên ông sinh ra ngu dại. Xỉa 6 ngàn đô la mua xe ông để rồi vứt đi ấy à?
-Tôi sẽ không bán cũng như không cho thuê nữa, phiền ông đi kiếm người khác.
-À, ông bạn ưa nặng. Ông chịu khó ngồi sang bên và trao chìa khóa công-tắc cho tôi.
-Tôi không phải là cô gái mềm yếu để ông muốn làm gì cũng được. Trân trọng báo ông biết: tôi là võ sĩ chuyên nghiệp, từng thượng đài nhiều lần. Cách đây một tháng, tôi đã vào bán kết của trận đấu quyền Anh tranh giải hạng nhẹ ở Thái.
-A, ông là võ sĩ vô địch hạng nhẹ! Hân hạnh ghê! Vậy mời ông xuống xe, chúng mình thử tài nhau một vài quả.
-Ông định tự tử, phải không? Muốn chết thì thiếu gì cách, cách dễ nhất là lao xuống sông Chao Phya. Mùa này nước lớn, ông chỉ rớt xuống là được cuốn đi mất tích. Đụng tay tôi, ông sẽ mất mạng oan uổng, hoặc ít ra què quặt, vỡ mày vỡ mặt.
Vừa nói hắn đóng sầm cửa xe. Văn Bình ưỡn ngực thách thức:
-Chấp anh đánh trước.
Gã đàn ông phóng ra một quả đìa-rét. Kể ra hắn là võ sĩ có hạng. Đòn tấn công của hắn quạt ra nhanh như gió lốc. Nhưng đối với Văn Bình, hắn chỉ là con số dê-rô vô nghĩa. Chàng hoành cánh tay gạt trái thôi sơn của hắn một cách bình thản, đồng thời đầu gối chàng hích lên trúng mê huyệt đen-kô ở xương sườn thứ 7, dưới vú. Hắn khựng người rồi ngã lăn chiêng xuống vỉa hè.
Văn Bình xốc khối thịt mềm nhũn, nhét vào trong xe. Băng sau của chiếc Mác-cốt chỉ vừa đủ cho một đứa trẻ ngồi nên chàng phải vất vả mấy phút đồng hồ làm cho nạn nhân không thòng tay chân ra bên ngoài. Chàng đâm ra thương hại gã chủ nhân chiếc xe đua. Nếu hắn không no cơm rửng mỡ sắm xe đua tuyệt đẹp thì đêm nay đã được thảnh thơi chui vào vũ trường hú hí đến sáng với các em ca-ve.
Chàng mới vặn công-tăc nửa vòng, động cơ đã rú lên ròn tan. Chàng vốn khoái nghe âm thanh rồn rập của các loại xe đua đắt tiền. Nhưng chàng chưa kịp vào số, lái ra khỏi lề thì một bàn tay đã vỗ mạnh vào vai.
Họa vô đơn chí, chàng rềnh rang với chiếc Mác-cốt nên một cảnh sát viên đứng bên kia đường đã nhìn thấy. Giờ đây, hắn đang đứng chềnh ềnh cạnh cửa xe, một tay vỗ vai Văn Bình, tay kia rút súng đeo ở thắt lưng. Văn Bình thường tếu một cách vô ích như vậy. Ham mượn xe đua đã là nguy hiểm, chàng còn cố tình rước nhiều nguy hiểm khác nữa bằng thái độ rềnh rang. Ăn trộm xe hơi giữa thị trấn Vọng Các mà làm như thể uống rượu huýt ky trong văn phòng Sở.
Chàng nhe răng cười với gã cảnh sát:
-Ông cần nói chuyện với tôi?
Gã cảnh sát nghiêm giọng:
-Không, tôi không cần nói chuyện với ông. Mà chỉ cần mời ông xuống xe.
-Tôi đang bận.
-Ông bận lái xe ra bờ sông để vứt xác chết xuống nước cho phi tang, phải không?
Thật là rầy rà! Nhân viên cảnh sát không biết rằng chủ nhân chiếc Mác-cốt còn sống nhăn. Chẳng qua hắn chỉ ngất đi một lát. Văn Bình không thể ỡm ờ được nữa. Chàng phải tặng gã cảnh sát mẫn cán một liều thuốc ngủ bằng quyền thuật.
Gã cảnh sát lớn tiếng:
-Ông có chịu xuống xe không? Hay đợi tôi rút súng?
Khuôn mặt bầu bĩnh dễ thương của gã cảnh sát Thái chỉ cách Văn Bình một gang tay. Hắn trạc 25, cái tuổi còn hăng say trong nhiệm vụ, chưa bị đồng tiền làm hư hỏng. Nếu là cảnh sát viên trung niên, cái bụng bắt đầu phưỡn ra phía trước, mái tóc bắt đầu bạc thì sự việc đã có thể được giải quyết một cách êm thắm và thỏa đáng. Tuy nhiên, Văn Bình cũng vẫn bám lấy cơ hội điều đình bằng giấy bạc. Chàng rút ra tờ 50 đô la mới toanh cất trong túi áo trên, và ấn vào tay gã cảnh sát:
-50 đô la đấy.
Gã cảnh sát im lặng Văn Bình bèn rút thêm tờ nữa, lần này là tờ bạc trăm. Giọng trịnh trọng như giọng trưởng ban nghi lễ dõng dạc giới thiệu với cử tọa một phiên họp về tên họ và chức vụ của quan khách cao cấp:
-Thêm 100 nữa, chịu chưa?
Hối lộ nhân viên công lực là một trong các kỹ thuật sơ đẳng được dạy trong nghề điệp báo. Văn Bình lại từng chu du khắp năm châu nên đã bồi bổ lý thuyết bằng nhiều kinh nghiệm sống. Chàng đã quen với Á châu, nơi mà viên chức được coi là dễ hối lộ nhất. Năm thì mười họa trong cuộc đời hành động của chàng mới gặp một nhân viên công lực cương quyết từ chối một món tiền lớn, thường lớn gấp ba, bốn lương tháng.
150 đô la là món tiền lớn gấp bốn lương tháng cảnh sát viên Thái. Văn Bình chắc mẩm hắn sẽ dùng phép quỷ thuật biến hai tờ giấy bạc Mỹ vào túi rồi điềm nhiên chào chàng. Chàng đã lầm. Gã cảnh sát viên cũng nắm lấy tờ bạc trăm nhưng để sừng sộ:
-A, anh dám hối lộ tôi. Tội anh lại nặng thêm nữa. Phen này thì anh rũ tù…Alê, xuống xe ngay để tôi còng tay.
Chẳng nói chẳng rằng, Văn Bình phóng ngón tay vào ngực gã cảnh sát. Tuy đã cầm súng lăm lăm trong tay, hắn vẫn phản ứng không kịp. Đến khi hắn thấy miếng đòn nhu đạo của Văn Bình thì mắt hắn đã nổ đom đóm. Viên cảnh sát ngã vật xuống đường. Văn Bình chỉ đánh vào huyệt mê, và không vận nội lực nên nạn nhân chỉ bất tỉnh từ 10 đến 15 phút là cùng. Khi ấy, Văn Bình đã ung dung ở đài Chiến thắng.
Chiếc Mác-cốt phóng nhanh đến nỗi chàng không nghe tiếng máy. Đường phố ban đêm rộng thênh thang, lại thẳng tắp nên Văn Bình tha hồ xả tốc độ.
Đến đài Chiến thắng, chàng rẽ tay phải. Gần như là định lệ, trụ sở bí mật của cơ quan gián điệp ở hải ngoại đều núp lén trong hẻm, nhất là hẻm tối, trong những khu vực thưa thớt dân cư. Hầu hết là biệt thự lớn, bên ngoài tường cao lút đầu người, vườn rộng um tùm cây cối, đêm cũng như ngày được đàn chó săn dữ tợn canh gác với những nhân viên võ trang kín đáo.
Nhưng căn nhà Văn Bình sắp tới lại hoàn toàn khác. Đó không phải là một biệt thự đồ sộ, bát ngát, kiên cố và bí mật. Bên ngoài cũng không có tường cao và hàng rào kẽm gai làm rợn tóc gáy. Mà đó chỉ là một khu xóm nhà lụp xụp với một dãy nhà lùn lợp tôn, leo lét ánh điện. Văn Bình coi lại bản đồ do đại tá Pit vẽ. Đúng. Chàng không thể lầm được. Chàng bèn cầm cườm tay gã đàn ông nằm gọn phía sau để xem kinh mạch. Mạch đập đều và tròn chứng tỏ hắn sắp tỉnh lại. Chàng ấn nhẹ vào huyệt trên cổ. Hắn sẽ ngủ thêm 30 phút nữa.
Văn Bình xuống xe, nấp trong bóng tối, nhìn xéo qua căn nhà ọp ẹp ở đầu hẻm. Cửa đóng im ỉm nhưng có ánh đèn từ trong hắt ra ngoài đường, con đường trải đá lạo xạo.
Chàng đứng im như vậy rất lâu. Mắt chàng đã quen với màn đêm dầy đặc. Chàng có thể quan sát tứ phía rõ ràng như ban ngày. Người và vật đã đi ngủ. Sau khi biết chắc là chung quanh không có người núp, chàng mới vòng ra hông căn nhà để tìm chỗ nhảy vào. Sau nhà là một cái sân rộng, mùi sầu riêng xông ra sực nức. Hàng rào bằng gỗ chỉ cao một thước, chàng nhún lên là lọt nhẹ vào trong vườn.
Trước mặt chàng là một cánh cửa gỗ mỏng mảnh. Loại cửa gỗ này chỉ chịu được sức đẩy của một đứa trẻ là cùng. Nếu chàng đấm vào nó sẽ nát bét. Vì vậy, chàng phải thận trọng xô ra từ từ. Gỗ cửa đã mủn, suýt nữa bản lề bị văng ra. Chàng phải nhẹ nhàng nâng cánh cửa lên, cử chỉ còn nhẹ nhàng hơn người y tá nâng kẻ bị đạn ở xương sống lên băng-ca.
Chàng khen thầm Tình báo Sở. Ai cũng tưởng Prakun và Cônby bị giam trong nhà tù bê-tông dưới hầm một bin-đinh được điều hòa khí hậu, phía sau những tấm cửa sắt nặng chình chịch chỉ có thể đóng mở bằng điện, và có một toán quyết tử canh phòng với khí giới tối tân. Ngờ đâu nhà tù chỉ là một túp lều xiêu vẹo ở sát ngoại ô thành phố.
Văn Bình vừa khiêng được cánh cửa sang bên thì có tiếng kêu thất thanh:
-Có người, có người, anh em ơi!
Văn Bình vội vàng nằm rạp xuống đất.
Một loạt đạn tiểu liên nổ xối xả.