← Quay lại trang sách

Chương VI Kỹ thuật ám sát

Trong khi phóng mình sóng soài trên nền nhà, Văn Bình đã thu hết cảnh trí chung quanh vào cặp mắt sáng quắc. Chàng nhìn thấy tên cầm tiểu liên đang dựa mình vào tường. Loạt đạn đầu tiên được bắn xuyên qua cánh cửa song không trúng chàng vì miệng súng hơi cao. Đối phương nhận thấy khuyết điểm nên vội vàng chúc khẩu tiểu liên xuống. Tuy nhiên, phản ứng của hắn lại chậm một phần tích tắc đồng hồ vì Văn Bình đã lăn tròn một vòng, dùng mũi giày khoèo chân cho hắn ngã nhào.

Chàng vụt đứng dậy, đá băng khẩu súng vào trong góc. Đó là một căn phòng khá rộng, trần cao, mái lợp tôn uốn, có vẻ là nhà kho. Địa điểm này rất thuận tiện cho việc đấu quyền vì ngoài bốn bức tường trơn tru, trong phòng không có một đồ đạc cỏn con nào.

Đối phương gồm 4 gã đàn ông mặc áo sơ mi ngắn, quần tây đen, tóc húi cua, mặt sần sùi đầy vết thẹo. Nước da nửa vàng nửa trắng của nội bọn chứng tỏ chúng là người Trung hoa. Văn Bình đứng giữa, đối phương chia làm hai cánh kèm hai bên chàng. Chàng không ngạc nhiên khi thấy toàn thể đều thủ thế theo võ karatê của đảo Xung Thằng.

Căn bản quyền thuật của nhân viên Tình báo Sở là võ Thiếu lâm. Nhưng gần đây, nhận thấy võ Thiếu lâm đòi hỏi nhiều công phu tập luyện lại thiếu tính chất tấn công vũ bão nên Tình báo Sở đã huấn luyện karatê cho nhân viên.

Karatê phát xuất từ Tây Trúc từ hơn hai ngàn năm trước. Vào khoảng thế kỷ thứ 5 say tây lịch, nó được truyền qua Trung quốc, đến núi Trung sơn thuộc tỉnh Hồ nam. Sau đó, nó lan tới đảo Xung Thằng (Okinawa) và phối hợp với quốc võ Kumial Jutsu của đảo này để thành karatê hiện đại. Mãi đến trước thế chiến thứ nhất, karatê mới du nhập vào Nhật bản. Tại đó, karatê được tinh vi hóa nhưng những thế bí truyền vẫn được lưu giữ tại Xung Thằng.

Đối với Văn Bình, karatê là một trong các môn võ ruột. Chàng đã sang tận Xung Thằng, thụ giáo một môn đệ lỗi lạc của võ sư Anhou Itosu, sư tổ của karatê tân tiến trên đảo. Đồng thời chàng lại qua Đông Kinh tìm đến võ đường của võ sư Funakosi, người đã đưa tinh hoa karatê Xung Thằng vào Phù Tang tam đảo. Nhờ thiên bẩm và chí kiên nhẫn, Văn Bình đã trở thành cao thủ. Chàng đã khuất phục hàng chục võ sĩ karatê của Xung Thằng và Nhật bản.

Lâu lắm chàng chưa có dịp rượt lại karatê Xung Thằng nên chàng nhoẻn miệng cười khoan khoái khi bọn nhân viên Tình báo Sở khép dần vòng vây.

Bốn đối phương đều trạc 30, nghĩa là không nhiều thì ít có kinh nghiệm vững chãi trên trường giao đấu. Chúng áp dụng mã thế và miêu thế -thế thủ của con ngựa và con mèo- 2 thế tương đối hoa mỹ trong 12 thế thủ căn bản của võ karatê. Mắt tên nào cũng gườm gườm như sắp sửa ăn tươi nuốt sống chàng.

Khi bị nhiều kẻ địch tấn công đồng loạt, phải đánh tỉa thần tốc và ác liệt. Triệt hạ tên chỉ huy trước, rồi quật ngã bọn đàn em. Bọn Tình báo Sở đã am hiểu nguyên tắc quan trọng này nên cùng ào lại, đẩy Văn Bình vào vị trí tứ diện thụ địch. Chàng có thể giáo đầu bằng tiếng kiai kinh thiên động địa khiến đối phương bở vía, rụng rời tay chân, nhưng chàng sợ bị bại lộ nên thôi. Dĩ độc trị độc, đối phương tấn công bằng karatê, chàng cũng dùng karatê đối phó.

Song chàng không đỡ đòn như thường lệ mà là nắm phần chủ động ngay từ giây đồng hồ đầu tiên. Vừa phóng cước, vừa chặt atêmi, đối phương đã xử dụng toàn độc thủ. Chúng không ngờ được rằng Văn Bình có tấm thân cứng như sắt, đòn hiểm tới tấp của chúng khó thể gây thương tích. Chờ khi bọn Tình báo Sở gần sát người, Văn Bình mới nhảy vọt lên, chân trái và chân phải cùng xoạc ra một lúc theo thế đá yoko gêri, đá tréo vào mặt hai tên gần nhất.

Tài nghệ của chàng đã lên đến trình độ tuyệt diệu nên hai ngọn cước đã giải quyết ngay được trận đấu. Cả bốn tên ngã lăn xuống đất. Hai tên bị trúng cước vào mặt nằm mọp xuống, không ngóc dậy được nữa. Hai tên bị đồng bọn luống cuống kéo ngã toan đứng lên thì Văn Bình lại tiếp tục làm chủ tình hình bằng một thế song phi nhanh như điện xẹt.

Lúc mới đến, chàng đinh ninh phải thi thố tài nghệ mới chiếm nổi phần thắng. Chàng không dè nhân viên Tình báo Sở lại kém cỏi đến thế. Chàng bèn khoan thai dựng một tên dậy, tát nhẹ vào mặt cho hắn hồi tỉnh, rồi hỏi:

-Prakun và Cônby bị giam ở đâu?

Nạn nhân ú ớ chưa kịp trả lời thì Văn Bình nghe tiếng gọi từ phòng bên vẳng ra:

-Đại tá Văn Bình, phải không? Prakun đây.

Cánh cửa thông sang phòng giam Prakun làm bằng gỗ lim dầy kiên cố, gắn khóa Yale loại lớn. Văn Bình vặn quả nắm. Cửa đã bị khóa chặt.

Prakun lại gọi:

-Mau lên đại tá, em sắp chết ngạt rồi.

Ruột gan Văn Bình mát rợi như vừa uống một ly huýt ky lấy từ tủ lạnh ra. Prakun vừa xưng em ngọt lật với chàng. Chàng bèn lùi lại, vận công vào đôi vai húc mạnh một cái. Cánh cửa kiên cố bị long khỏi bản lề.

Bên trong là một căn phòng nhỏ, trần thắp đèn ống màu vàng nhợt nhạt. Lỏng chỏng ở góc là một cái bao tải nặng, trông như bao gạo. Văn Bình nhìn khắp nơi song không thấy Prakun.

Chàng cất tiếng gọi:

-Prakun?

Nàng từ trong bao tải nói lớn:

-Em ở trong này. Cứu em với, anh Văn Bình.

Văn Bình dựng đứng bao tải lên rồi xé toạc ra làm đôi. Prakun bị trói còng queo bằng dây ni-lông. Miệng nàng bị nhét giẻ. Không biết nhờ sự may mắn nào mà nàng rút được nùi giẻ ra khỏi miệng. Nếu nàng không kêu lên chắc Văn Bình khó thể tìm được nàng.

Chàng cởi trói rồi xoa nắn tay chân cho nàng. Nàng áp ngực vào người chàng. Quần áo rách bươm, tóc rối bù, mặt mũi lem luốc mà Prakun vẫn đẹp, đẹp một cách quyến rũ. Chợt nhớ ra, chàng hỏi:

-Còn Cônby? Nghe nói Cônby cùng bị giam ở đây kia mà…

-Cônby có bị giam chung với em, nhưng anh ấy đã bị mang đi cách đây một giờ.

-Mang đi đâu?

-Em không biết. Cônby bị trói cứng và miệng bị nhét giẻ như em. Họ bỏ Cônby vào bao tải, khâu lại rồi khiêng lên vai.

-Họ ném xuống sông để thủ tiêu, phải không?

-Không, em không tin. Từ khi bị bắt, em và Cônby bị giam tại nhiều nơi khác nhau. Họ thay đổi chỗ giam luôn. Sợ chúng em phăng ra họ đều nhét giẻ và bỏ vào trong bao tải, cho lên xe và chở đi.

Hai mắt long lanh, Prakun ngửa mặt nhìn chàng. Chàng biết là trái cây tình ái đã chín. Chàng chỉ cần vươn nhẹ bàn tay là hái gọn. Chàng định kéo mặt nàng sát mặt chàng để hôn song không hiểu nghĩ sao, chàng lại hỏi:

-Cô còn mệt lắm không?

Prakun gật đầu:

-Còn. Phiền anh đưa em về nhà.

Nàng vịn vai chàng ra xe. Chiếc Mác-cốt vẫn nằm ngoan ngoãn ở chỗ cũ. Prakun chỉ gã chủ nhân nằm thiêm thiếp trên băng sau:

-Người cho anh mượn xe, phải không?

Văn Bình cười:

-Phải.

Xe chạy được một quãng, gió khuya thổi lùa qua cửa tạo cho chàng một khoái cảm lâng lâng. Hơi thở thơm thơm của Prakun chất chứa một sức lôi cuốn lạ lùng.

Đột nhiên nàng hỏi:

-Công việc của anh đã sắp xếo xong chưa?

Chàng hỏi lại:

-Công việc nào?

-Vụ thượng nghị sĩ Rôbin.

-Chưa. Trong vòng mấy tiếng đồng hồ nữa, thượng nghị sĩ Rôbin sẽ có mặt tại Vọng Các, vậy mà tôi chưa biết gì hết. Chưa biết lộ trình của đoàn công xa từ phi trường về thành phố. Chưa biết trong thời gian lưu lại đây, ông ta sẽ thăm những đâu. Nghĩa là tôi hoàn toàn mù tịt. Tôi trông cậy vào Cônby thì y đã bị bắt.

-Sao anh không liên lạc với sứ quán Hoa Kỳ?

-Vô ích. Họ không biết tôi là ai.

-Có đại tá Pit.

-Cũng vậy. Hệ thống CIA được tổ chức theo nguyên tắc phân ngăn, cơ sở này không được biết cơ sở kia, người này không được biết người kia. Nếu từ giờ đến trưa mai không giải thoát được Cônby thì chúng tôi đành phải bó tay.

Prakun nín lặng, vẻ mặt rầu rầu. Văn Bình ướm thử:

-Cô giúp tôi được không?

Prakun thở dài:

-Hẳn anh đã biết tôi hoạt động cho CIA là vì tình riêng với Cônby. Tôi không muốn dính líu đến những khó khăn và rắc rối của nghề gián điệp. Vả lại, tôi lại thuộc giòng tôn thất…

-Nhưng nếu cô không giúp một tay thì Rôbin sẽ bị ám sát. Giết được Rôbin, địch sẽ chẳng dại gì thả Cônby…

-Vâng, tôi cũng nghĩ vậy. Bây giờ anh muốn tôi giúp anh những gì?

-Làm cách nào để nắm chương trình tỉ mỉ về cuộc viếng thăm của thượng nghị sĩ Rôbin.

-Tưởng gì chứ chỉ có thế thì không khó. Tôi quen thân ông giám đốc cảnh sát. Ông ta còn trẻ, chưa vợ…và không giấu gì anh, ông ta vốn có cảm tình với tôi. Chính Cônby cũng đã yêu cầu tôi nhiều lần kết nạp ông ta vào CIA.

-Tên ông ta là gì?

-Soisuk, trung tá Soisuk.

-Soisuk có biết cô là vị hôn thê của Cônby không?

-Biết. Nhưng ông ta tin tưởng sẽ làm tôi thay đổi ý định. Vì so sánh với Cônby ; Soisuk đẹp trai hơn nhiều, hào hoa hơn nhiều. Soisuk lại có nhiều điều kiện vật chất hơn Cônby nữa.

-Nghĩa là Soisuk cũng biết cô hoạt động cho CIA.

-Biết. Đối với người Thái, đồng minh mật thiết của Hoa Kỳ, thì hợp tác với CIA không phải là cái tội. Vả lại, Soisuk biết rõ tôi không lãnh lương của CIA nên rất cảm phục.

-Cô có thể gặp Soisuk nội đêm nay được không?

-Tôi muốn gặp ông ta bất cứ lúc nào cũng được. Nhưng anh nghĩ coi, dầu sao tôi cũng là phụ nữ có nề nếp. Tôi đến nhà ông ta giữa đêm hôm khuya khoắt thế này sẽ bị hiểu lầm là…Nhưng anh yên tâm, tôi đã có cách. Bây giờ, phiền anh chở tôi về đường Phra Athit. Tôi sẽ gọi điện thoại cho Soisuk mời đến nhà để nói chuyện về vụ tôi bị bắt.

Văn Bình lái xe vào lề đường rồi tắt máy. Prakun tỏ vẻ sửng sốt:

-Xe hư à anh?

Văn Bình rút chìa khóa công-tắc:

-Loại xe đua Mác-cốt thượng hảo hạng này hư thế nào được? Tôi không thể chở cô về Phra Athit trên xe này. Vì hồi nãy trong khi mượn xe tôi đã lỡ tay đánh ngã một viên cảnh sát. Giờ này, toàn thể cảnh sát Vọng Các đã được lệnh chặn chiếc Mác-cốt lại. Cho nên tôi phải trả lại cho chủ nhân.

-Hắn đang ngủ say như chết.

-Không sao. Tôi vừa giải huyệt xong. Trong vòng 5 phút nữa hắn sẽ tỉnh dậy.

Thấy chàng bỏ tờ 100 đô la vào túi áo trên của gã đàn ông mê man, Prakun cản lại:

-Anh bỏ tiền vào làm gì?

-Để trả tiền thuê xe.

-Một cuốc xe mà trả đến 100 đô la ư?

-Tôi đã hứa với hắn nên phải sòng phẳng.

-Hừ…tôi có cảm tưởng là anh điên.

-Dĩ nhiên là điên. Vì nếu tôi không điên, tôi đã không lái xe đưa cô về nhà một cách ngoan ngoãn.

-Không điên thì anh thích ăn thịt tôi, phải không?

-Tôi đâu phải là mọi Phi châu ăn thịt người. Tôi không ăn thịt cô, nhưng sẽ…

-Hiểu rồi…anh Văn Bình ơi. Tôi là gái có chồng.

-Có chồng không phải là lý do cấm đoán quyết liệt. Vả lại, Cônby mới là vị hôn phu. Từ nay cho đến ngày cưới, cô vẫn có quyền lựa chọn.

-Thú thật với anh, tôi chưa gặp người đàn ông nào đẹp trai, giỏi giang và ăn nói mát ruột như anh. Nhưng anh ơi…đêm nay tâm thần tôi đang rối bấn như tương.

Văn Bình nắm lấy bàn tay mềm mại của Prakun, giọng thân mật:

-Chúng mình vào nhà hàng uống một ly rượu cho ấm bụng.

Prakun thoái thác:

-Về nhà tôi tiện hơn.

-Nhưng ở đó gọi điện thoại bất tiện.

-Anh gọi cho ai?

-Đại tá Pit.

-Gớm, các anh là đàn ông mà xa nhau một vài giờ đã nhớ nhau quay quắt, nhớ nhau hơn cả vợ chồng son nữa, khiến tôi có ấn tượng các anh cùng mắc bệnh đồng tính luyến ái.

-Bậy nào…người ta cần gặp nhau để bàn chuyện quan trọng. Hồi nãy, trong khi tôi đến đài Chiến thắng, đại tá Pit có nhiệm vụ theo dõi Ximai…

Prakun theo Văn Bình vào một quán rượu còn mở cửa. Chàng chọn cái bàn gần quầy điện thoại. Một phút sau chàng quay số 70070 của khách sạn Capital. Tiếng nói sang sảng của đại tá Pit vang ngân ở đầu dây:

-Pit đây, Văn Bình hả? Xong chưa?

Văn Bình đáp:

-Xong rồi. Prakun đang ngồi đây với tôi.

-Còn Cônby?

-Chưa tìm ra.

-Rầy rà ghê. Anh hiện ở đâu?

-Trong một nhà hàng sắp đóng cửa ở đường Rajavithi.

-Trời ơi, giờ này anh định uống rượu nữa ư?

-Khát quá, tôi chịu không nổi…Vả lại, còn Prakun nữa. Có giai nhân một bên mà không uống rượu để chiêm ngưỡng nhan sắc nghiêng nước nghiêng thành thì thật ngu xuẩn.

-Vâng, tôi là đứa ngu xuẩn. Nhưng ông đừng quên là trời đã quá khuya, công việc đang ngập lút đầu, chưa đâu vào đâu cả. Đến mai Rôbin ghé Vọng Các bị ăn kẹo đồng của Tứ Hung thì bọn mình hết đời…

-Chẳng sao cả đâu, anh cứ lên giường ngủ đi…Nếu ngủ một mình lạnh quá thì yêu cầu bồi phòng kiếm bạn cho.

-Tôi van anh, đừng đùa nữa.

-Ừ, thì bàn chuyện làm ăn. Anh đã theo Ximai đến nơi đến chốn chưa?

-Rồi. Nàng đến …

Văn Bình ngắt lời đại tá Pit:

-Hiện nàng ở đâu?

Đại tá Pit thở dài đánh sượt:

-Khổ quá, đang hỏi điều này anh lại trèo sang điều kia…Hiện nàng đã về khách sạn.

-Rama?

-Phải, khách sạn Rama.

-Phòng số mấy?

-Số 165. Trời ơi, mới có một giờ đồng hồ ngắn ngủi mà anh đã quên phứt!

-Anh có gọi dây nói cho nàng không?

-Có. Tôi hỏi thăm nàng đã khỏe chưa, nàng đáp là không còn đau nữa, và hỏi lại là khi nào anh về.

-Anh gọi cho Ximai hồi nào?

-Cách đây 15 phút.

-Thôi nhé. Bây giờ tôi uống rượu. 5 phút sau tôi sẽ lên taxi đưa Prakun về đường Phra Athit. Chừng 30 phút nữa, tôi sẽ đi qua khách sạn Capital.

-Tôi đợi anh trong phòng. Phòng số…

-Biết số phòng để làm gì? Phiền anh xuống dưới đường đợi tôi.

-Để làm gì? Đêm khuya như thế này anh định kéo tôi đi đâu?

Văn Bình không chịu đáp. Chàng chưa gác điện thoại thì Prakun đã níu áo chàng, giọng bối rối:

-Anh nghi Ximai?

Văn Bình ngẫm nghĩ trước khi trả lời:

-Tôi không nghi cũng không được.

Mặt Prakun buồn rười rượi:

-Ximai là nhân viên của địch?

-Cái đó chưa biết. Có thể nàng là nhân viên của Tình báo Sở hoặc của một cơ quan điệp báo tây phương nào đó, hoặc giả nàng phục vụ cho tình báo Thái cũng nên.

Prakun thở dài:

-Tôi coi Ximai như em ruột. Nếu quả thật nó phản bội thì tôi phải chết.

-Ximai có được biết những bí mật giữa cô với CIA không?

-Trời ơi, nghe anh hỏi tôi tức đến thổ huyết. Như tôi đã nói tôi coi nó như em ruột nên không giấu nó điều gì. Nó lại hoạt động đắc lực nữa. Chung quy cũng tại Cônby.

-Cônby kết nạp Ximai vào tổ chức?

-Phải. Thoạt đầu tôi từ chối, viện lẽ là tôi mới quen Ximai được hai năm. Nhưng Cônby năn nỉ là CIA ở Vọng Các hiện rất thiếu nhân viên. Vả lại, sau vài lần trắc nghiệm, Ximai tỏ ra giỏi giang và trung thành …

Prakun bỗng ngưng nói. Nàng chợt nghĩ ra một điều gì quan trọng. Nàng vội ôm choàng cánh tay Văn Bình:

-Không anh ạ…Ximai không thể…

Nàng vừa nói đến đây thì một viên đạn bay vèo qua đầu nàng. Văn Bình tinh mắt trông thấy liền xô nàng ngã xuống đất. Hai viên đạn khác nổ tiếp theo, trúng chai rượu trên bàn vỡ toang. Nếu còn ngồi nguyên trên ghế, nàng đã lãnh cả hai viên đạn giết người vào lồng ngực.

Văn Bình phóng như tên bắn ra ngoài cửa. Chàng chỉ nghe tiếng máy xe hơi rú mạnh, tiếng cần sang số nghiến nghe ken két và nhìn thấy bóng một chiếc xe hơi đen biến nhanh trong đêm tối.

Giờ ấy, quán rượu đã hết khách. Văn Bình và Prakun ngồi dậy. Prakun thở phào:

-Suýt nữa…

Nếu kẻ địch bắn thấp xuống độ một đốt ngón tay, Prakun đã thành cái xác không hồn. Đứng bên kia đường, bắn xuyên qua khung cửa suốt bề dài của gian nhà kẻ địch phải là thần xạ. Văn Bình lạnh người khi nghĩ đến Tứ Hung của Tình báo Sở.

Chủ tiệm xun xoe định kêu điện thoại cho cảnh sát. Văn Bình gạt phắt:

-Thôi, chúng tôi chẳng bị hề gì. Cảnh sát đến đây điều tra phiền phức không những cho chúng tôi mà còn lây cả cho ông nữa.

Chủ tiệm nín lặng. Văn Bình đã đánh trúng tâm lý. Chàng rút tiền ra trả song hắn lắc đầu quầy quậy. Hắn chỉ mong chàng đi khuất mặt càng sớm càng tốt. Hắn lại đích thân ra ngoài gọi xe taxi và khom lưng một cách thân thiện đặc biệt.

Sau khi xe chạy được một quãng, Văn Bình hỏi Prakun:

-Hồi nãy, cô đang nói thì phải ngưng vì địch bắn lén. Cô định nói là Ximai không thể phản bội, phải không?

Mặt Prakun vụt sáng:

-Phải. Tai nạn xảy ra rồn rập làm em quên bẵng. Không, em không tin là Ximai có thể phản bội. Em nhớ ra rồi. Cách đây một tháng, nó suýt bị giết chết trên đường từ ngoại ô về thành phố.

Văn Bình kéo kiếng cửa xe xuống để gió lùa vào bên trong:

-Thú thật với cô là tôi vẫn còn nghi Ximai. Tuy nhiên,…

Taxi đã đến đường Phra Athit. Prakun ngồi sát vào người Văn Bình. Da thịt nàng thơm thơm như được tẩm nước cốt hoa hồng. Tâm thần Văn Bình xao xuyến dữ dội. Prakun là tay tổ bùa yêu, chàng phải tự chế ham muốn xác thịt, nếu không đêm nay chàng sẽ mài miệt trên giường quên hết nhiệm vụ.

Chàng thầm đoán Prakun sẽ ỏn ẻn yêu cầu chàng đưa nàng vào nhà và ở lại với nàng. Khi ấy, có thể chàng sẽ không từ chối. Nhưng sự việc đã xảy ra khác hẳn. Nàng vẫn thủy chung với Cônby. Nàng ra hiệu cho tài xế thắng lại rồi nói với Văn Bình:

-Bây giờ em phải liên lạc với Soisuk. Anh đừng vào nhà nữa, vì sợ trễ hẹn với đại tá Pit.

-Em không sợ họ giết em ư?

-Không. Em đã trữ sẵn võ khí trong phòng. Em bắn cũng không đến nỗi xoàng. Trong vòng 5 phút nữa, nhân viên của Soisuk sẽ đến đây bảo vệ cho em. Vả lại, em không tin là mấy viên đạn hồi nãy được dành cho em. Có lẽ họ nhằm bắn anh nhưng trật ra ngoài. Anh nên lo cứu Ximai thì hơn. Anh phải đi ngay mới kịp.

Prakun hôn phớt lên má Văn Bình rồi hấp tấp xuống xe. Văn Bình lặng người trong giây phút. Chàng quên cả hôn trả và tiễn nàng vào nhà. Hương thơm huyền diệu từ miệng nàng, ngực nàng toát ra như có ma lực ghê gớm giữ chàng lại trên xe.

Đến khi taxi chạy ra đường lớn, thẳng về khách sạn Capital chàng mới tỉnh lại.

Đại tá Pit quả là con người đúng hẹn. Vừa thấy bóng chàng, Pit đã mắng vốn:

-Hừ…tôi không ngờ anh lại trống miệng đến thế. Anh bắt tôi khai trong điện thoại tất cả những bí mật như nơi Ximai đến, như số phòng của tôi tại Capital khác nào anh báo tin cho Tứ Hung đến làm thịt…Tôi có cảm tưởng là anh đang theo đuổi một kế hoạch kín đáo song không cho tôi biết, hoặc giả anh đã thành người điên.

-Anh nói đúng, tôi đã thành người điên.

Đại tá Pit lườm bạn mà không nói gì nữa. Taxi chạy qua khách sạn Rama rồi đậu lại. Pit hỏi Văn Bình:

-Anh định tra khảo Ximai không?

Văn Bình đáp nước đôi:

-Cũng còn tùy.

Hai người bước xuyên qua một vùng bóng tối dầy đặc. Đột nhiên Văn Bình kéo tay đại tá Pit:

-Anh muốn trở về Mỹ với vợ hay là ở lại đời đời ở Vọng Các?

Đại tá Pit giật mình:

-Quái lạ, không lẽ tôi thích chết hơn sống? Địch đang chờ chúng ta tới ư?

-Phải, họ đang chờ.

-Anh gớm thật. Tại sao anh biết?

Văn Bình ra hiệu cho bạn nín thinh. Phía trước có một chiếc xe hơi Hoa Kỳ kiểu mới, to lớn như xe tăng vừa tắt máy. Hai gã đàn ông mở cửa sau, bước xuống vỉa hè.

Văn Bình bảo đại tá Pit:

-Anh hãy vào khách sạn bằng cửa lớn. Giờ này họ chưa đóng đâu.

-Còn anh?

-Tôi lẻn lên lầu bằng cửa sau. Anh đứng đây 5 phút. Tôi chỉ cần 5 phút là lên đến phòng.

-Anh dùng tôi làm miếng mồi, phải không?

-Phải. Kể ra đó là một mưu mô nguy hiểm. Có thể địch chỉ vây đánh anh, nhưng có thể chúng ra tay hạ sát…Tuy nhiên, tôi không tin là chúng triệt hạ được anh dễ dàng. Nhưng tôi…

-Anh không tin là địch bố trí giết chúng mình, phải không?

-Phải. Hiện thời tôi chưa thể nói cho anh biết vì tôi mới nắm được vài chứng cớ sau khi tìm hiểu bằng linh tính và trực giác. Nhưng tôi vẫn có cảm tưởng rõ rệt là Trung ương CIA chưa hoàn toàn nói thật với tôi…

-Anh đừng hiểu lầm. Lấy danh dự sĩ quan tình báo và danh dự của tình bạn, tôi xin thề không giấu diếm anh gì hết.

-Không, tôi không tin là anh giấu diếm. Có lẽ là ông Sì-mít chỉ muốn dùng anh làm con cờ để thực hiện một mục đích nào đó. Anh thử nghĩ coi: chẳng lẽ đề phòng một vụ mưu sát mà ông Sì-mít chịu trả cho tôi cả chục triệu đô la? Vẫn biết ông Sì-mít coi đồng tiền như cỏ rác, nhưng giấy bạc đô la là giấy bạc giá trị, đâu phải là tiền hàng mã?

-Nghe anh nói, tôi giận quá. Nếu anh đoán đúng, chuyến này về Mỹ tôi sẽ đệ đơn từ chức.

-Khi ấy anh sẽ không bỏ ông Sì-mít nữa đâu. Cái nghiệp chướng tình báo là như vậy. Anh là cộng sự viên thân cận ông Sì-mít song cũng chưa thân cận bằng tôi với ông Hoàng. Thế mà trung bình 10 vụ thì 7 vụ ông Hoàng đòn phép với tôi. Thoạt đầu, tôi vùng vằng đòi rút lui. Nhưng lâu dần tôi đâm ra quen. Cũng giống như con điếm ấy mà…hồi mới bước vào nghề còn biết ngượng ngùng, còn cảm thấy mệt mỏi, nhưng lâu dần chẳng còn biết ngượng ngùng, và mệt mỏi gì nữa.

-Chết, tôi sao anh lại so sánh nghề điệp báo với nghề đĩ điếm?

-Anh cho là quá đáng ư? Theo tôi, nghề điệp báo còn tệ hơn nghề đĩ điếm nữa kia. Tục ngữ nước tôi có câu « nói xoen xoét như con đĩ ». Tôi xin mạn phép đổi lại « nói xoen xoét như ông Sì-mít và ông Hoàng… »

-Trời đất ơi!

-Thôi, tôi đi vòng ra cửa sau đây. Nếu đứng bàn luận với anh thì đến đêm mai vẫn chưa hết chuyện.

Đại tá Pit nhìn theo Văn Bình, vẻ mặt ngơ ngác pha lẫn băn khoăn. Chàng quen Văn Bình đã lâu, chàng tự hào am hiểu tính nết kỳ quái của bạn, song đến bây giờ mới thấy Văn Bình còn kỳ quái hơn chàng tưởng rất nhiều. Văn Bình kỳ quái đến nỗi nhiều khi trở thành con người dở dở ương ương, điên không ra điên, tỉnh không ra tỉnh.

Mỗi lần mở tập hồ sơ CIA, đại tá Pit đều quan tâm đặc biệt đến tính nết dở dở ương ương của một số nhân viên có nhiều tuổi đời lẫn tuổi nghề. Cuộc sống căng thẳng của nghề hoạt động bí mật đã làm thần kinh chỉ đến một mực độ nào đó là đứt. Đứt phựt. Kết quả là 1 phần 10 điệp viên hành động không được diễm phúc an hưởng tuổi già bên cạnh vợ con, cháu chắt trong một trang trại xum xuê mà là bên trong một dưỡng trí viện, bên cạnh những người áo choàng trắng lạnh lùng, giữa bốn bức tường vôi lạnh lùng…5 phần 10 điệp viên không phải vào nhà thương điên vì lẽ giản dị họ đã đi vào lòng đất. Còn lại 4 phần 10 thì may ra 2 phần nguyên vẹn, và 2 phần sau cùng là những người dở dở ương ương…

Văn Bình cũng là một điệp viên nhiều tuổi đời lẫn tuổi nghề, với chứng dở dở ương ương kỳ quái. Tuy nhiên, đại tá Pit lại có ý nghĩ là chứng gàn bướng của Văn Bình không phát xuất từ một thần kinh hệ bị kiệt quệ. Dường như Văn Bình cố tình dở dở ương ương để phỉnh phờ thiên hạ.

Đại tá Pit rùng mình nhè nhẹ. Ông Sì-mít có lần nói với chàng rằng đại tá Văn Bình Z.28 là ma. Một con ma khôn ngoan, quỷ quyệt…một con ma có cặp mắt nhìn thấu tim gan phèo phổi người đời, còn tinh tế hơn cả quang tuyến X nữa…Có lẽ con ma Văn Bình đã nói đúng. Tiền đô la không phải tiền hến, trừ phi là điệp vụ vô cùng quan trọng ông Sì-mít mới chịu xuất kho hơn 10 triệu đô la…

Mang danh nghĩa phụ tá hành động mà đại tá Pit chẳng biết ất giáp gì hết. Điệp vụ « Phục kích » vô cùng quan trọng ở điểm nào? Tại sao Cônby lại gây sự vô lý với Văn Bình? Tại sao căn nhà của Prakun lại được chọn làm an thất gặp gỡ? Tại sao ông Sì-mít không gặp mặt Văn Bình để trao công tác là lại dùng chàng làm nhân viên liên lạc?

Đại tá Pit cảm thấy màng tang nóng bừng. Rồi chàng hoa mắt, tay chân buồn buồn, tê tê như bị trăm ngàn con kiến nhỏ xíu bò đi bò lại trong các đường gân thớ thịt. Đầu chàng bỗng nhức nhối như búa bổ. Bệnh áp huyết cao –căn bệnh thường có của nhân viên điệp báo cao cấp- được chữa khỏi từ nhiều năm nay bỗng trở lại hành hạ chàng. Chàng muốn đạp đổ tất cả để được quay về Hoa Kỳ, sống cuộc đời bình lặng với vợ và đứa con sắp chào đời…

Nhưng đại tá Pit vẫn không né tránh được sự thật phũ phàng đang hiện ra trước mắt.

Sự thật này là hai bóng đen núp sau thân cây cổ thụ cành lá rườm rà gần khách sạn. Chàng vừa bước qua, hai bóng đen đã nhào tới, và ngay trong giây đồng hồ giao chiến đầu tiên, đã dùng độc thủ.

Cả hai đều mặc đồ chẽn, dận giày ban nhẹ, đội mũ cát-két. Chúng không tấn công chàng bằng hai tay mà là bằng roi chì đầu bọc cao su.

Trông cách đánh, đại tá Pit biết là địch muốn triệt hạ chàng chớp nhoáng. Hai ngọn roi từ hai bên tả hữu quét ngang và chập lại làm một với mục đích phá nát cổ đại tá Pit.

May thay, chàng nhìn thấy và thụp xuống kịp thời. Tuy nhiên, chàng tránh đòn hơi chậm nên ngọn roi bên tả quạt ngang đỉnh đầu chàng, cuốn đi một mảng tóc và một mảng da đầu lớn bằng đồng xu. Đại tá Pit loạng choạng nhưng không ngã. Máu từ đỉnh đầu chàng trào ra. Nếu chàng không bị căng mạch máu, có lẽ chàng đã ngất xỉu. Vô tình ngọn roi đã mở một lối thoát cho áp huyết cao của chàng được giảm xuống mực độ trung bình. Và vô tình chàng khỏe hẳn ra.

Chàng xoay người vồ lấy tên cầm roi bên tả, tên vừa quất trúng sọ chàng. Chàng phản công quá lẹ làng nên đối phương xoay xở không kịp. Bị sức húc cực mạnh của chàng, hắn té lăn cù trên vỉa hè. Đồng thời đại tá Pit quay sang bên hữu, vận toàn lực vào cánh tay đỡ ngọn roi từ trên cao bổ xuống.

Tay trái chàng bị tê dại song tay phải của chàng đã vươn ra, nhanh như tên bắn phát atêmi của chàng rớt trúng màng tang đối phương. Cũng như bạn hắn, tên này nằm sóng soài trên đất. Cây roi cao su văng xuống đường.

Đại tá Pit không nán lại thêm phút nào nữa. Trận giáp chiến vừa kết thúc đã chứng tỏ cho chàng thấy hai tên địch chỉ là nhân viên cấp dưới có nhiệm vụ canh gác dưới đường cho đồng bọn tự do hoạt động trong phòng Ximai. Giờ đây chàng mới khâm phục Văn Bình.

Trong khi ấy Văn Bình đã lên đến phòng Ximai. Chàng lọt vào khách sạn bằng cửa hậu song không dùng thang máy hoặc cầu thang xi-măng để lên tầng trên. Chàng cũng thận trọng không dùng cả cầu thang trôn ốc cấp cứu nữa. Chàng rún chân, bám lấy ống máng bằng sành và thoăn thoắt trèo. Chàng nhảy vào bao lơn của phòng Ximai, đứng lặng một phút cho hơi thở điều hòa.

Cửa sổ mở ra bao lơn được đóng kín, bên trong lại kéo riềm nên ánh sáng chỉ loáng thoáng. Chàng khom lưng nhòm qua lỗ khóa. Lỗ khóa quá nhỏ nên chàng không thể quan sát được toàn diện căn phòng. Tuy nhiên, chàng cũng thấy một người đàn ông gầy nhom, da dẻ xanh xao, ngồi trên cái ghế thấp cạnh bàn đêm, tay đang cầm khẩu súng.

Hắn ngồi quay lưng nên chàng không thấy rõ mặt.Song nhìn cái lưng hẹp, cái cổ cò và nhất là cánh tay dài như vượn, Văn Bình biết hắn là Nêmin.

Nêmin, một con hổ trong Tứ Hung, đoàn ám sát kinh thiên động địa của Tình báo Sở.

Nêmin mặc áo sơ mi ngắn màu trắng, và quần dài cũng màu trắng. Quần áo hắn được giặt sạch sẽ và ủi thẳng nếp, tuy đứng xa mấy thước Văn Bình cũng ngửi thấy mùi xà bông Mỹ thơm tho. Chắc hắn mới lấy quần áo ở tiệm giặt máy về và mặc trong dịp ám sát trịnh trọng này.

Theo kinh nghiệm, mỗi khi nhòm qua lỗ khóa để theo dõi kẻ địch trong phòng, Văn Bình thường thận trọng nín thở hoặc chỉ thở nhẹ. Sở dĩ chàng phải thận trọng vì các võ sĩ am hiểu nội công có thể nghe được hơi thở lạ trong vòng hai, ba thước. Võ sĩ nội công thâm hậu còn nghe rõ hơi thở lạ phía sau bức tường bê-tông. Sau một phút suy nghĩ, Văn Bình bắt đầu thở ra. Chàng chưa dám thở bình thường là chỉ thở thán khí từ từ. Đối với người ngoài thì thính tai đến đâu cũng không nghe tiếng động nào hết.

Chàng thở thán khí như vậy để dò xét phản ứng và đo lường võ công của Nêmin.

Đang ngồi yên với điếu thuốc lá phì phèo, Nêmin bỗng vụt đứng dậy. Hắn nhìn thẳng ra cửa lớn, rồi bất thần quay lại cửa sổ, khẩu súng lục hướng ra bao lơn. Song trước đó một sao đồng hồ, Văn Bình đã nín thở như cũ. Nội công thượng thừa của chàng đã có bản lãnh, biến chàng thành một khối thịt chết trong khoảnh khắc. Nêmin không thể nghe thấy gì nữa. Ngay cả những võ sĩ tập luyện được khứu giác bén nhậy, biết phân biệt mùi hơi, kể cả hơi người, cũng phải bó tay. Vì nghệ thuật giả chết của Văn Bình đã đạt tới trình độ cao siêu.

Nêmin ngồi lại xuống ghế, và quay lưng lại cửa sổ như cũ. Tuy nhiên, Văn Bình đã có đủ thời gian để chụp hình hắn vào trí nhớ. Hắn không có một thân hình gớm ghiếc như chàng tưởng: hắn gầy đét như con cá mắm, tay chân dài lê thê nhưng không có vẻ gì đáng ghét, còn có cảm tình nữa là khác. Mặt mũi hắn khá cân đối, mặt dài như mặt nhà trí thức khoa bảng, mũi cao có vẻ thuộc giòng giõi da trắng hơn là sinh trưởng trên sa mạc Mông Cổ.

Cũng như những điệp viên lỗi lạ khác trên thế giới, Nêmin có đôi mắt khác thường. Văn Bình cảm thấy nhột nhạt ở cuống tim vì mắt của Nêmin gần giống mắt của Merckx, cua-rơ xe đạp vô địch người Bỉ, đang nổi tiếng như cồn trên khắp Âu châu và thế giới.

Mắt của cua-rơ Merckx nhỏ chứ không lớn, hao hao như chiếc lá răm. Mắt lá răm thường là đa tình, nhưng lông mày của Nêmin lại rậm rì như muốn che kín cặp mắt nên trong sự da tình đã có một truyền thống thâm độc. Như mắt của Merckx, mắt của Nêmin luôn luôn thu nhỏ lại, và luôn luôn nhìn về phía trước không chớp. Dưới ánh đèn, Văn Bình thấy mắt hắn tóe ra một luồng sáng xanh lè, trông như tia sáng laser có tác dụng xuyên thủng kim khí nữa.

Với luồng nhỡ tuyến này, Nêmin là một đối thủ nguy hiểm, cực kỳ nguy hiểm.

Văn Bình suy nghĩ một phút rồi nhảy sang phòng bên. May thay phòng này trống trơn, không có khách trọ. Chàng mở cửa bao lơn, lọt vào bên trong dễ dàng. Chàng đặt tai vào cánh cửa hành lang nghe ngóng trước khi vặn chốt cái khóa Vachette mạ kền bóng loáng.

Chàng nhìn thấy đại tá Pit từ thang máy bước ra, cách chỗ chàng núp chừng hai chục thước. Chàng chưa kịp ló đầu ra khỏi khe cửa để giơ tay vẫy bạn đề phòng thì hai bóng đen từ hai căn phòng đối diện, gần thang máy, ngang chỗ đại tá Pit bước qua đã vọt ra, nhanh như hai viên đạn bắn trực xạ.

Đại tá Pit cũng là cao thủ về cận chiến song cuộc tấn công thần tốc của địch đã khiến chàng trở tay không kịp. Ngay trong giây đồng hồ đầu tiên, chàng đã trúng luôn hai đòn, một trái đấm vèo vào quai hàm, và một cái đá nhằm hạ bộ. Nhưng vì cả hai đòn bị trệch ra ngoài nên đại tá Pit chỉ lảo đảo, mắt nổ đom đóm, chân tay loạng choạng song thần trí vẫn còn tỉnh táo.

Đại tá Pit lấy ngay được thế quân bình và xuống tấn để đối phó. Tuy nhiên, chàng đã tự vệ quá muộn. Hai bóng đen dữ dằn như hai con hổ đói đã chồm đến bên chàng, và cùng hạ độc thủ. Hai phát atêmi quét ngang cổ chàng. Chàng chỉ đỡ được đòn bên hữu. Đòn bên tả được chém thật mạnh, đại tá Pit rùng mình như bị cảm lạnh trước khi lao đầu xuống nền gác.

Khối thịt cao to và nặng nề của đại tá Pit không gây ra tiếng động vì nền gác được trải thảm len ni –lông, thứ nhân tạo có tác dụng hãm thanh.

Tuy ở xa, Văn Bình vẫn có thể can thiệp kịp thời. Hai tên địch đều xây lưng về phía chàng. Chàng chỉ cần vọt ra ngoài hành lang, phi thân tới nhanh như làn gió thoảng, và tặng cho món quà song phi là giải quyết được chiến trường một cách âm thầm. Cho dẫu chúng thấy chàng phóng tới, chúng cũng không thể đối phó kịp thời. Tài nghệ của địch không thuộc loại kém cỏi, nhưng nếu so sánh với tài nghệ của chàng thì chỉ như trứng chọi đá. Sở dĩ địch triệt hạ được đại tá Pit là vì xuất kỳ bất ý. Pit chưa phải là võ sĩ tuyệt luân chỉ nghe tiếng gió là biết được bị đánh trộm nên bị đo ván là chuyện dĩ nhiên.

Văn Bình mở rộng cửa song vội khép lại. Nếu địch chặn đánh đại tá Pit ngoài hành lang có nghĩa là Nêmin không có nhiệm vụ hạ sát. Có lẽ hai tên địch mang đại tá Pit vào phòng để Nêmin tra khảo.

Văn Bình nở trên môi nụ cười bí hiểm.

Chàng đoán không sai một li: sau khi đại tá Pit ngã xuống, cả hai tên địch đều xấn tới dựng dậy, rồi một tên vác đại tá Pit lên vai sau khi ấn ngón tay cái vào huyệt yết hầu với mục đích kéo dài thời gian mê man. Tiếng giày đế da của chúng dẫm nhẹ trên thảm len. Chúng chỉ còn cách Văn Bình hai phòng. Sau cùng, chúng qua cánh cửa mà chàng núp phía sau.

Hai tên địch có lẽ người Tàu hơn người Thái vì người Thái có nước da trắng ngăm ngăm và hơi sù sì, trong khi nước da của chúng hơi trắng lại trơn tru. Vai và cổ của chúng đều lớn hơn mức bình thường chứng tỏ chúng là võ sĩ. Cách đi nặng nề nhưng mềm mại của chúng cũng là cách đi của người đã học phép khinh công. Đối với người Thái thì phép khinh công là một bí thuật hoàn toàn xa lạ, dường như hoang đường. Nhưng khinh công lại là môn dạy chủ lực trong trường điệp báo Trung hoa ở Bắc Kinh. Hầu hết nhân viên hành động và giao liên có căn bản võ nghệ đều được học những nguyên tắc về khinh công. Tuy chỉ có một số rất ít am tường khinh công, có thể chạy như bay cả ngày không mệt, hoặc nhảy tường, vượt suối như bỡn. Phép khinh công cũng đã tạo cho nhân viên Tình báo Sở một thân thể nhẹ nhõm, và chịu đựng dẻo dai.

Văn Bình chờ cho hai tên điệp viên Trung cộng bước vào phòng, đóng cửa lại, mới rón rén bước tới.

Chàng đứng dạt sang bên, vận thính giác để theo đuổi những tiếng động trong phòng. Chàng nghe tiếng Nêmin:

-Đặt hắn xuống đất và xoa nắn cho hắn tỉnh dậy.

Phịch xuống một cách tàn nhẫn, đại tá Pit bị dộng thật mạnh xuống sàn gác. Riêng bị ném xuống như vậy chàng cũng đã bừng tỉnh, khỏi cần được xoa nắn nữa.

Nêmin lại hỏi thuộc viên:

-Còn đứa nào nữa không?

Tên thuộc viên đáp:

-Không. Chỉ có một mình thằng này. Hắn đánh ngã hai đồng chí mai phục dưới đường rồi đi thẳng lên lầu.

Nêmin lẩm bẩm:

-Quái, tại sao chỉ có một?

Im lặng trong khoảnh khắc, Văn Bình nghe tiếng xô ghế, chắc hẳn Nêmin đứng dậy, cúi xuống quan sát đại tá Pit tỉ mỉ từ đầu xuống chân. Nêmin chắt lưỡi một cách ngạc nhiên và tiếc nuối:

-Chúng mày lầm rồi. Thằng này không quan trọng. Hắn là đại tá Pit của CIA. Thằng kia mới quan trọng.

-Thằng kia là thằng nào?

-Đồ ngu như chó. Thằng kia là Văn Bình tức đại tá Z.28 của Sở Mật Vụ Nam Việt. Không khéo hắn đang núp ở ngoài thì chúng mày rừ đòn.

Cả hai tên thuộc viên đều hốt hoảng mở cửa. Văn Bình lùi lại, sửa soạn rút lui vào phòng bên. Chàng muốn đóng vai bàng quan để theo dõi tấn kịch cho đến phút chót. Vì chàng đinh ninh sẽ khám phá được một số chi tiết bí ẩn.

Nhưng đại tá Pit đã vô tình phá bĩnh.

Chàng tỉnh dậy từ nãy. Tỉnh dậy nhưng không dám mở mắt. Tự lượng sức mình không chống nổi ba khối thịt của Tình báo Sở, chàng bèn tiếp tục giả mê.

Chàng nằm ngang trên đất, cách cửa ra vào chừng một mét. Cánh cửa mở vào bên trong, người mở không thận trọng thì đụng vào người chàng. Chàng vừa nghĩ ra phương kế thoát thân: chờ địch mở cửa rồi vùng dậy, phóng mình ra ngoài hành lang.

Hai tên thuộc viên Tình báo Sở đã mang lại cho đại tá Pit một cơ hội bằng vàng. Cả hai đều bước qua người chàng để tiến ra cửa. Tên nào cũng có cử chỉ khệnh khạng và không quên đá nhẹ vào tay chân chàng. Một tên lại nhổ nước bọt vào mặt chàng.

May thay bãi đờm gớm ghiếc không rớt trúng mặt chàng mà tạt xuống cổ. Tuy nhiên, đại tá Pit cũng cảm thấy lành lạnh. Mùi hôi đờm rãi làm chàng suýt nôn oẹ.

Lẽ ra chàng nắm bàn chân tên đi sau để quật ngã hắn, đồng thời quật ngã luôn tên đi trước. Nhưng bãi đờm bẩn thỉu và hỗn xược đã ảnh hưởng đến ý định phản công của đại tá Pit. Không cần nghĩ ngợi, cân nhắc lợi hại, chàng chồm dậy nghiến răng phạt sống bàn tay vào huyệt kokotsu.

Kokotsu là huyệt dễ đánh nhất trên xương ống quyển. Tính từ bánh chè của đầu gối xuống đến mắt cá chân, nó nằm gần khúc giữa. Theo nhu đạo, kokotsu là huyệt mê. Bị trúng đòn vào huyệt kokotsu nạn nhân sẽ tê dại tứ chi và ngã còng queo xuống đất, bất tỉnh tức khắc.

Cơn tức giận đã làm bàn tay của đại tá Pit gia tăng sức mạnh. Một tiếng rào rạo vang lên, đòn atêmi của chàng đã đánh vỡ xương ống quyển của địch.

Nạn nhân rú lên một tiếng thảm thiết như con vật bị thọc huyết rồi ngã nhào vào người đại tá Pit. Tên còn lại luống cuống bị nạn nhân kéo ngã theo. Đại tá Pit quên bẵng gã đàn ông gầy ốm phục sức bảnh bao đang ngồi trên ghế mà Tình báo Sở gọi là Nêmin. Chàng chỉ nghĩ đến hai tên địch vừa đánh lén chàng ngoài hành lang. Chàng giáng sống bàn tay ngưc tên vừa ngã.

Chàng không định nhắm đánh vào đâu. Thấy cái sơ mi của địch bị tuột khuy lộ ra một mảng ngực lông lá lún phún, đại tá Pit bèn tặng luôn một atêmi. Nạn nhân trườn mình tránh nhưng không kịp. Phập một tiếng ngọt lịm, sống bàn tay của đại tá Pit chém xuống nhẹ nhàng như dao xuyên qua bơ.

Bị đánh trúng tim, hắn chỉ kêu oái được một tiếng ngắn rồi lăn đùng ra đất.

Khi ấy đại tá Pit mới nhớ đến Nêmin. Chàng vội đứng lên, và lùi lại sát cánh cửa để thủ thế.

Chàng lặng người vì thái độ của Nêmin vẫn ung dung, một sự ung dung kẻ cả như thể chàng là đứa trẻ chưa ráo máu đầu còn hắn là ngôi vị cha chú.

Hắn vẫn ngồi trên ghế. Trên tay vẫn còn khẩu súng. Đó là một khẩu Tôkarếp do Liên sô chế tạo, bắn đạn bì, nòng súng xanh biếc phản chiếu ánh sáng lung linh của ngọn dèn trần.

Thấy chàng, Nêmin thản nhiên vứt khẩu Tôkarếp lên giường, giọng thân thiện pha lẫn ngạo nghễ:

-Chào đại tá.

Ném khẩu súng ra xa, hắn cố tình bảo đại tá Pit biết rằng hắn chỉ coi chàng là cỏ rác. Bằng tay không, hắn có thể ăn gỏi chàng, nên hắn không thèm dùng đến võ khí nữa. Sự miệt thị của Nêmin làm đại tá Pit giận tái mặt. Thật ra võ nghệ của chàng chưa đạt tới trình độ cao siêu, nhưng trong đám điệp viên tây phương chàng cũng không phải hạng xoàng. Trong những năm hoạt động ở Âu Mỹ, chàng chưa hề bị đối phương khinh rẻ. Chàng là con người có nhiều tự ái. Vì tự ái chàng có thể nhảy vào cái chết một cách phớt tỉnh.

Chàng nhếch mép cười nhạt:

-Không dám, chào anh. Anh đừng vội khinh thường. Đề nghị anh lượm lại khẩu súng. Dầu sao khẩu Tôkarếp cũng dễ bắn. Anh chưa đủ sức cầm cự với tôi đâu.

Nêmin cười trả:

-Thong thả đã, anh bạn Mỹ. Anh vẫn chưa biết tôi là ai.

-Khỏi cần. Mời anh ra đòn trước.

-Không được. Tôi là người Trung hoa, tục lệ võ lâm nước tôi từ ngàn xưa đến giờ không hề thay đổi, ấy là trước khi đánh nhau, giết nhau bằng quyền cước đấu thủ phải xưng tên họ.

-Vậy anh cứ xưng tên họ ra rồi chịu chết.

-Ha…ha…nghe anh dọa tôi cứ tưởng anh là người Tàu. Võ sĩ Tàu thường dọa như vậy. Nhưng anh ơi, đó là võ sĩ Tàu của thời xa xưa… Tôi không tin anh có đủ tài nghệ hạ thủ được tôi. Bọn nhân viên CIA mới học lỏm được vài ba miếng nhu đạo, karatê và quyền Anh chỉ là trò chơi trẻ nít đối với chúng tôi…

-Mời anh thưởng thức trò chơi trẻ nít.

-Mất thời giờ vô ích. Tôi sẵn sàng tha cho anh. Anh trở về gọi bạn anh đến đây. Giới đại võ sĩ quốc tế không khi nào hạ mình xuống giao đấu với bọn môn sinh măng sữa.

Tức lộn ruột, đại tá Pit bước xéo tới trước mặt Nêmin. Hắn vẫn ngồi yên như không nhìn thấy cử chỉ khiêu khích của đại tá Pit. Hắn vẫn tiếp tục ngồi yên khi đại tá Pit thu hết sức lực vào hai cánh tay và cùng bổ xuống một loạt vào đầu hắn.

Với hai đòn chập lại làm một, đại tá Pit có thể đánh gẫy một chồng gạch nung cứng rắn. Vì vậy chàng đinh ninh sẽ làm Nêmin trọng thương.

Chàng đinh ninh sẽ cho gã điệp viên Tình báo Sở ngạo mạn một bài học đích đáng, nặng thì bể sọ, còn nhẹ thì cũng sóng soài trên đất, hộc máu ra miệng và mũi.

Đại tá Pit phóng đòn thật nhanh cốt cho đối phương không kịp né tránh hoặc đón đỡ. Chàng không thể ngờ được rằng đến giây phút nguy nan nhất, Nêmin vẫn không thay đổi thế ngồi. Hắn vẫn bắt chân chữ ngũ, miệng nở một nụ cười đàn anh.

Hai đòn rớt trúng đỉnh đầu kêu bốp một tiếng khô khan. Dường như đầu Nêmin được đúc bằng bê-tông cốt sắt nên sống bàn tay của đại tá Pit không thể gây ra thương tích. Hơn thế nữa, chàng còn cảm thấy đau nhói và tê dại. Sự đau đớn làm chàng mất thăng bằng. Chàng vội lùi lại một bộ, tay buông thõng xuống suýt soa.

Nêmin mỉm cười:

-Tội nghiệp, tôi đã bảo trước mà đại tá không thèm nghe. Đại tá chưa phải là địch thủ của tôi đâu. Mở cửa mà về đi.

Đại tá Pit bồi luôn một ngọn cước chân trái vào giữa mặt Nêmin. Lần này hắn chỉ vung tay nhè nhẹ lên gạt. Trời, cánh tay hắn khẳng khiu như tay xác chết mà có sức chịu đựng lạ lùng! Chạm vào cánh tay hắn, bàn chân của đại tá Pit chùng lại. Rồi như bị một quả tạ trăm cân ném vào người. Đại tá Pit lảo đảo rồi gục đầu vào cánh cửa kêu đánh sầm.

Nêmin khoan thai đứng dậy, miệng cười ha hả. Hắn chờ cho đại tá Pit lấy lại thần sắc và sức lực mới nói:

-Chịu thua chưa, anh bạn? Thôi về đi.

Đại tá Pit còn trù trừ thì Nêmin đã mở cửa:

-Ra khỏi căn phòng này lập tức, đợi đến khi tôi nổi giận mà xuống tay thì khốn.

Nêmin mở toang cửa, ló đầu ra ngoài. Hắn không ngờ Văn Bình đang núp ở ngoài, con người mà hắn chờ đợi để thử tài đã chực sẵn. Lẽ ra Văn Bình có thể tương một atêmi bằng đầu ngón tay vào mặt hắn. Bị đòn bất thần tối tăm mặt mũi, Nêmin sẽ trở thành cái bị cát vô tri vô giác cho Văn Bình tập dượt.

Song chàng không thèm tấn công. Nêmin đã coi rẻ đại tá Pit, bạn chàng, chàng phải coi rẻ hắn để trả thù cho bạn.

Con mắt lá răm của Nêmin bỗng tóe lửa khi nhìn thấy Văn Bình dựa một vai vào cánh cửa. Nhanh như chim cắt, hắn nhảy lùi lại, phóng chân phải ra, đạp cánh cửa dập lại. Nhưng Văn Bình đã phản ứng nhanh hơn bằng cái húc vai thật mạnh vào cánh cửa.

Chàng đã lọt vào trong phòng. Đại tá Pit reo lên:

-Văn Bình.

Văn Bình và Nêmin vẫn gầm gừ nhau bằng mắt. Trên mặt hắn, chàng thoáng gặp một chút bối rối. Nhưng trong chớp nhoáng, hắn đã trở lại vẻ lì lợm và khinh miệt cố hữu.

Văn Bình nghiêng mình:

-Nghe anh gọi, tôi phải đến ngay. Anh nhẹ tay với bạn tôi nên hồi nãy tôi đã tha không đánh trước. Thế là hòa.

Nêmin gằn giọng:

-Nghĩa là anh muốn nếm đòn của tôi?

-Dĩ nhiên. Lâu lắm không được nếm đòn của Tình báo Sở. Đồng nghiệp của anh toàn là bọn giá áo túi cơm nên tôi buồn thối ruột. May thay được gặp anh. Chỉ hơi buồn là còn thiếu Kiang. Nếu có Tsu Kiang nữa thì cuộc đấu đỡ chênh lệch hơn. Đánh một mình với anh có vẻ ăn hiếp quá. Thôi, anh về đi.

Nêmin giật mình:

-Anh đã nghe trộm lời tôi nói?

Văn Bình xin lỗi:

-Thật ra tôi không định nghe. Nhưng vì anh cứ lặp đi lặp lại tên tôi nên tôi đành phải thất lễ. Thế nào, anh có được sung sức không?

-Lúc nào cũng vậy. Nghe tiếng anh từ lâu mãi đến bây giờ mới có cơ hội diện kiến. Tiên khách hậu chủ, mời anh.

-Phòng này là phòng của tôi. Tôi là chủ, anh mới là khách.

-Tôi không thích bắt nạt thiên hạ vì trong giới võ lâm quốc tế chưa ai chịu được cú đánh đầu tiên của tôi. Để anh ra đòn trước, công bằng hơn.

Văn Bình nhún vai:

-Hoài của…Ximai không có mặt ở đây để làm trọng tài cho cuộc tỉ thí giữa hai chúng ta…

Nêmin hừ một tiếng:

-Anh đừng tìm nàng nữa, uổng công. Giờ này, nàng đã an phận rồi.

-Một viên đạn vào gáy?

-Không. Một cái bị gai…Ximai được nằm trong bị gai và thảy xuống sông Chao Phya. Dạo này nước lên cao chắc là mát lắm.

-Các anh là một bọn giết người không gớm tay. Tôi thề sẽ trả thù cho nàng.

-Ha…ha…biết anh thề sẽ trả thù nên chúng tôi đã biếu anh mấy chai rượu. Để anh uống thêm can đảm.

Văn Bình chưa kịp đáp thì một việc bất ngờ xảy ra. Thừa cơ không bị để ý, đại tá Pit hươi quyền đánh thật mạnh vào gáy Nêmin. Dầu không vận toàn lực, trái đấm cũng đủ làm Nêmin ngã xuống và bất tỉnh. Huống hồ đại tá Pit đã quay cánh tay để lấy trớn tống ra thật mạnh.

Văn Bình vốn ghét lối đánh trộm nên tỏ vẻ bất bình trước thái độ thiếu mã thượng của đại tá Pit. Tuy nhiên, chàng không ngờ Nêmin lại có tài né tránh kỳ lạ như vậy. Hắn không nhìn thấy đại tá Pit nhưng vẫn vẹo mình kịp thời sau khi lắng nghe tiếng gió. Trái thôi sơn của đại tá Pit trượt xuống vai. Nêmin bắt lấy bàn tay của đối phương, giật nhẹ một cái. Khối thịt đồ sộ của viên đại tá tình báo Mỹ văng mạnh vào chân tường.

Nêmin vừa biểu diễn một thế nhu đạo tuyệt vời. Nghệ thuật khóa cổ tay và quật ngã qua vai này chứng tỏ hắn phải từ đệ tứ đẳng đai đen trở lên. Nghĩa là về cấp bực võ thuật, hắn ngang vai với Văn Bình. Trong cuộc đấu sắp diễn ra, ai nhiều kinh nghiệm thì thắng…

Thân thể bị đau nhừ, đại tá Pit lóp ngóp định bò dậy lại ngã lăn xuống. Nêmin lùi lại một bước, vẻ mặt trịnh trọng:

-Tôi rất tiếc là phải nặng tay.

Văn Bình cũng lùi lại một bước:

-Mời anh. Tôi sung sướng nhất đời nếu được anh nặng tay.

Nêmin và Văn Bình vừa có những cử chỉ khó hiểu. Họ nhường nhau ra đòn trước song họ đều lùi lại một bộ. Muốn giao đấu phải đứng gần nhau. Vì cận vệ chiến là môn võ dễ giải quyết thắng bại hơn hết. Nhu đạo, quyền Anh, sămbô, karatê…tất cả

đều là cận vệ quyền. Đối với giới võ sĩ thượng đẳng thì đánh gần là cơ hội tốt cho họ xử dụng một môn võ cực kỳ lợi hại: điểm huyệt.

Nêmin lùi lại vì sợ Văn Bình giáo đầu bằng thủ thuật atêmi. Nhưng còn Văn Bình? Chàng không phải là võ sĩ biết sợ. Vậy vì nguyên nhân nào chàng đã lùi lại?

Cử chỉ của chàng đã làm Nêmin hơi ngạc nhiên. Nêmin không hiểu được rằng Văn Bình vừa áp dụng một thủ đoạn cố hữu để dò xét tâm tính hắn. Lệ thường, khi ngạc nhiên tròng con mắt phải chớp nhẹ. Đôi khi tròng con mắt cũng đổi màu, từ sẫm xuống nhạt rồi lên sẫm. Đôi khi các bộ phận khác trên mặt cũng rung chuyển như cánh mũi và làn môi. Căn cứ vào sự thay đổi trên dung mạo, Văn Bình có thể đoán biết sở trường và sở đoản của đối phương.

Mắt Nêmin chỉ hơi chớp rồi trở lại lạnh lùng như cũ. Điều này có nghĩa là hắn có khả năng kềm chế nội tâm, và là kẻ thù nguy hại, ngoài sức mạnh ra không còn cách nào mua chuộc, khuất phục được hắn.

Hai người đứng xa nhau hơn một thước. Văn Bình đứng xa, nhưng chỉ xa đến một mực độ nào đó. Chàng không dám lùi thêm nữa vì sợ Nêmin rút súng, chàng phản công không kịp. Nêmin là thần xạ, hắn có thời giờ rút súng ra là viên đạn vèo ra khỏi nòng và trúng mục phiêu dễ dàng. Nghĩa là chàng khó thoát chết.

Trong vòng hai thước, Văn Bình có thể làm chủ tình thế khi cần tới. Muốn lấy súng hắn phải cho tay vào túi, túi áo hoặc túi quần. Khẩu Tôkarếp của hắn đang nằm lỏng chỏng trên giường, ở xa tầm tay. Chắc hắn còn khẩu thứ hai nhỏ hơn, gọn hơn giấu trong mình. Khuy áo ngực của hắn chưa được mở sẵn. Chi tiết này ngầm bảo Văn Bình là Nêmin không đeo súng dưới nách. Chàng quan sát quần áo hắn từ trên xuống dưới. Áo sơ mi ba túi của hắn không có chỗ nào phồng. Trong khi ấy, túi quần hắn có vẻ hơi cồm cộm.

Túi quần hắn may theo lối xưa, mép túi thẳng băng một đường với ống quần -chứ không may tréo như mốt thời thượng- nên muốn đút tay vào và rút ra Nêmin phải mất từ 5 đến 10 giây đồng hồ. Thời gian ấy đã đủ cho Văn Bình đối phó. Dầu đối phương có bàn tay thần tốc của máy điện tử thì cũng khó tránh khỏi ngọn cước sấm sét của chàng.

Vì vậy Văn Bình thản nhiên chờ Nêmin đảnh lễ.

Nêmin xuống tấn, chắp hai tay chào cung kính theo truyền thống võ lâm Trung quốc. Văn Bình cũng lễ độ đáp lại. Và không ai bảo ai cả hai người đều ra đòn cùng một lúc.

Nếu có khác là khác ở ý định. Nêmin mở đầu ngay bằng độc thủ. Còn Văn Bình chỉ đánh dứ để đo lường phản ứng của đối phương rồi chuyển thế.

Độc thủ của Nêmin là hai ngọn cước cùng được phóng ra nhằm vào mặt Văn Bình. Nêmin nhảy vọt lên, chân phải và chân trái tung ra phía trước, chỉ cách nhau bằng một phần trăm sao đồng hồ.

Lẽ ra Văn Bình chống lại bằng cách hoành cánh tay lên. Xương ống tay của chàng là cây thép nguội dư sức ngáng đòn của địch. Song bản tâm của chàng là biểu diễn một đường cước táo bạo và độc đáo bắt Nêmin phải nhớ để đời.

Chàng cũng phi thân lên như Nêmin và cùng đá hai chân ra. Bốn chân chạm nhau trên không. Chỉ nghe một tiếng chát khô khan, hai người nhảy xuống. Thần sắc Văn Bình vẫn không thay đổi, trong khi ấy da mặt Nêmin hơi tái. Hắn phải vận tấn mới đứng vững đã trên sàn phòng.

Không cho đối phương thời giờ dưỡng sức, Văn Bình đánh bồi bằng cả chân lẫn tay. Lần này chàng tiến gần Nêmin, chân quạt ngang ống quyển còn tay xòe rộng chụp vào ngực hắn. Nêmin đỡ được miếng đòn sát ngực, còn ở hạ bộ chỉ tránh né. Tuy nhiên, Văn Bình tấn công nhanh như phi pháo nên mũi giày của chàng xướt qua đầu gối của Nêmin. Nếu trúng đích thì chắc chắn Nêmin đã bị trọng thương vì ngọn cước của Văn Bình chỉ chạm nhẹ mà tay chân Nêmin đã bủn rủn. Hắn chới với nhưng chưa mất thế quân bình mặc dầu miệng hắn phải mím lại để chịu đau.

Văn Bình đã dùng tận lực mà Nêmin chỉ bị thương xoàng. Sự chịu đựng này chứng tỏ hắn là võ sĩ nội công. Không trù trừ nữa, Văn Bình ào luôn vào người hắn với hai đòn atêmi vũ bão. Cả hai đều nhắm vào huyệt gần vú.

Huyệt này là huyệt chết bắt buộc Nêmin phải kéo hai tay về thủ thế thật kín. Vô tình hắn đã mắc mưư chàng vì chàng không đánh vào huyệt ở thượng bộ. Mục đích của chàng là lừa Nêmin rút tay về che ngực rồi khoèo chân cho hắn ngã.

Nhưng chàng không thể ngờ rằng người mắc mưu không phải là Nêmin. Sau nhiều năm lăn lộn trong nghề, hắn đã thu thập được một số kinh nghiệm lợi hại. Văn Bình thu đòn về sửa soạn xử dụng đôi chân. Nêmin cũng giả vờ rút hai tay để bảo vệ huyệt vú. Văn Bình vừa bước lên một bộ thì hai tay của Nêmin mở rộng ra như hai cái quạt, đập vào giữa mặt chàng.

Chàng vội cong người về phía sau để tránh đòn. Gậy ông đập lưng ông, chàng định khoèo chân hắn nhưng rốt cuộc hắn lại khoèo chân chàng. Ống chân xương xẩu, khẳng khiu của hắn giáng vào b?