Chương VII Mục phiêu ám sát
Đại tá Pit đã nghe nói nhiều đến siêu thuật kiai, từng học thét kiai nhưng chưa bao giờ được nghe một tiếng kiai có mãnh lực kinh động như vậy. Chàng đang đứng thẳng bỗng bị xô dính vào tường, gân cốt đột nhiên bủn rủn như bị điểm huyệt.
Bồ hôi lạnh đổ ra như tắm trên khắp người đại tá Pit. Chàng kinh hoàng vì tiếng thét quái đản của Văn Bình thì ít, kinh hoàng vì bản chất của Văn Bình thì nhiều. Vì đã học nhu đạo ở Mỹ, đã sang tận Đông Kinh theo học nhiều khóa bổ túc, chàng không lạ gì những khó khăn ghê gớm, hầu như khó thể vượt qua, trong việc tập luyện kiai.
Há miệng thật to, và dồn hơi sức vào cổ họng để hét lên một tiếng điếc tai không phải là thét kiai. Muốn nắm vững siêu thuật kiai phải am tường một số đòn kỳ bí của nhu đạo. Và nhất là phải tuân theo một kỷ luật cứng rắn về vệ sinh bản thân.
Học thét kiai cũng khó khăn như học thuật tu tiên. Đại tá Pit nhận thấy Văn Bình sống vô trật tự, khi thích thì ăn uống, mà hễ ăn uống thì như hổ đói và rồng cuốn nước. Lệ thường, võ sinh kiai phải thận trọng tuyệt đối về món uống. Trà, cà phê và những thứ kích thích chỉ được phép dùng hạn chế. Rượu mạnh còn bị hạn chế khắc nghiệt hơn nữa. Vậy mà Văn Bình uống huýt ky hết chai này đến chai khác, nhiều khi chỉ đếm số vỏ chai không trên bàn người ngoài cũng đủ ớn lạnh. Về ngủ thì mỗi đêm tối thiểu phải ngủ từ 9 đến 14 tiếng đồng hồ. Nhưng Văn Bình lại có thói quen chơi bời thâu đêm suốt sáng. Khi rỗi hoặc không có hẹn hò với người đẹp thì trèo lên giường ngủ. Hơn bù kém, mỗi tháng Văn Bình chỉ ngủ được bốn, năm đêm đẫy giấc là nhiều nhất.
Thiếu ngủ, sức lực của võ sĩ kiai sa sút trông thấy. Tiếng thét trở nên khản đặc hoặc lí nhí, tay chân bị rã rời, lưng ngực đau rừ. Tại sao Văn Bình uống rượu như hũ chìm, luôn luôn la cà bên cạnh người đẹp, và luôn luôn thức đêm mà tiếng kiai vẫn có tác động phi thường?
Có lần đại tá Pit nêu câu hỏi này với Văn Bình. Chính Văn Bình cũng không hiểu tại sao nữa. Sau mỗi buổi tập, võ sĩ thường nằm nghỉ trong lều dưỡng khí để tẩy uế chất độc ra khỏi hơi thở và máu. Nhưng sau mỗi buổi tập, Văn Bình lại đưa thêm chất độc vào máu. Chất độc này là thức ăn quá béo, là rượu quá cay, và đặc biệt là nicôtin. Chàng hút thuốc Salem vô hồi kỳ trận, tuy Salem là thuốc ít nicôtin nhưng cứ tính chất nicôtin chàng đã hít vào buồng phổi từ mấy chục năm qua thì có thể giết chết hàng vạn người vì chứng bệnh ung thư.
Dường như tạo hóa đã phú cho Văn Bình một chất kháng độc đặc biệt. Rượu huýt ky uống vào thì bị biến thành nước trong. Thuốc lá hít vào ngực hóa ra dưỡng khí bổ dưỡng.
Vì vậy tiếng kiai của Văn Bình mới tạo được một công lực mãnh liệt.
Hồi ở Đông Kinh, đại tá Pit đã có dịp nghe một số võ sư hữu danh thét kiai. Tiếng thét của họ có thể làm người chung quanh bay hồn bạt vía, nhưng chưa khi nào ảnh hưởng đến vật vô tri. Trong khi ấy, tiếng thét của Văn Bình lại giật phăng ngọn đèn ống và bức tranh nặng nề trên tường xuống, đồng thời làm những mảng vôi trên trần phòng rớt lả tả.
Da mặt Văn Bình đang bình thường bỗng đỏ gay như nhuộm phẩm hường. Dường như cổ chàng, má chàng cũng to bạnh ra. Thân thể chàng cao hẳn lên, bàn tay chàng phát ra những luồng điện cực nóng khả dĩ thiêu rụi mọi vật trong phòng.
Tiếng thét kiai đã lên đến cao độ. Nêmin đang nhắm vào hiểm huyệt của Văn Bình để xỉa atêmi đột nhiên chùn tay, chùn chân lại như thể gặp một bức tường vô hình, vô sắc nhưng kiên cố hơn cả bê-tông cốt thép.
Nêmin còn đang bàng hoàng nửa tỉnh nửa mê thì ngọn độc cước chân trái của Văn Bình đã phóng ra. Nêmin nghiến răng xuống tấn, đưa cả hai tay ra đỡ. Tất cả sinh lực và tài nghệ của hắn được chuyển vào bàn tay xòe ra như tấm lá chắn. Hắn đinh ninh chỉ đến bị Văn Bình đá văng vào tường là cùng. Hắn không ngờ…
Danh bất hư truyền, cái đá của điệp viên Z.28 đã tạo một kỷ lục vô tiền khoáng hậu trong giới điệp viên quốc tế. Nêmin không bị đá ngã mà là bị hất bổng lên khỏi mặt đất độ một thước, rồi như thể bị một trận cuồng phong thổi băng đi với tốc độ cả trăm cây số-giờ. Tấm thân đầy xương xẩu và góc nhọn Nêmin đâm mạnh vào cánh cửa mở ra hành lang.
Tấm cửa kiên cố không đủ sức cản khối thịt của Nêmin. Trái lại chỉ nghe xoẹt xoẹt mấy tiếng liên tiếp, phiến gỗ bị khoét ra một lỗ lớn và Nêmin chui tuột qua, bắn văng ra ngoài. Hắn bị văng ra ngoài theo một đường tréo nên không đụng vào cửa phòng đối diện.
Hắn bị quất vào chân tường cách phòng Văn Bình gần 5 thước. Hắn chết lặng trong giây phút. Cũng may hắn có giòng máu du mục Mông cổ trong người nên chỉ choáng váng chứ không hôn mê. Hắn lảo đảo vịn bức tường đứng dậy, nhổ ra một búng máu đen ngòm, rồi thất thểu bước lại thang gác.
Hai nhân viên Tình báo Sở từ tầng dưới tất tưởi chạy lên, dìu nách Nêmin. Hắn bước xuống một cách nhọc mệt, mặt tái mét, chân khập khiễng như một bên cao một bên thấp.
Mọi việc xảy ra trong một khoảng thời gian ngắn nên đại tá Pit tưởng là mơ ngủ. Đến khi định thần nhìn lại cánh cửa bị thủng một lỗ tròn lớn, chàng mới hoảng hốt đuổi theo nhưng Văn Bình đã xua tay cản lại.
Văn Bình mỏi mệt một cách lạ thường. Chàng dựa lưng vào tường, thở hổn hển như bệnh nhân đau tim vừa trèo thang gác. Bồ hôi đổ ra đầm đìa cổ áo chàng. Đại tá Pit hỏi bạn, giọng sửng sốt:
-Tại sao anh lại cản tôi? Hắn đã bị thương nặng, tôi chỉ bồi thêm một đòn là mất mạng.
Văn Bình ngậm miệng không đáp. Hơi khói từ hai lỗ mũi chàng tuôn ra phì phò như chàng thở khói xì gà. Đại tá Pit giật mình. Chàng đã hiểu tại sao Văn Bình muốn chàng ở lại trong phòng, và tại sao lỗi mũi bạn biến thành ống khói tàu hỏa. Văn Bình đã dùng tận lực để triệt hạ Nêmin nên nội lực bị suy tổn. Nếu chàng còn phải đối phó thêm một vài phút nữa, chàng sẽ hộc máu đen ra miệng và mũi. Trong trường hợp này, chàng phải dưỡng bệnh hàng tuần. Và phải mất hàng tháng mới có thể phục hồi võ công bị phân tán…
Luồng khói từ mũi Văn Bình thổi ra lại lành lạnh chứ không nóng như hơi khói thuốc lá. Đại tá Pit trố mắt theo dõi từng cử chỉ nhỏ của bạn. Văn Bình vẫn đứng dựa lưng vào tường, tay bám lấy mép tủ buýp-phê, tay kia ôm ngực…
Ba phút, năm phút đồng hồ từ từ trôi qua…
Văn Bình lấy bàn tay ra khỏi ngực. Chàng ưỡn người lên cho thẳng. Mặt chàng đang xám ngoẹt dần dần chuyển sang màu xanh rồi màu hồng. Luồng khói lành lạnh cũng dần dần chuyển sang âm ấm. Khi ấy, Văn Bình mới há miệng thở phì ra một cái thật mạnh.
Rồi chàng quay sang phía đại tá Pit:
-Suýt nữa …
Đại tá Pit hỏi:
-Anh không sao cả chứ?
Văn Bình lắc đầu:
-Không. Tôi giận quá nên phí sức một cách vô ích.
Đại tá Pit nói:
-Bây giờ anh ngồi ở đây nghỉ ngơi một lát. Để tôi chạy ra ngoài tìm Nêmin.
-Thôi, không cần nữa.
-Vô lý quá. Anh tha chết cho hắn làm gì? Vì mục đích của hắn là giết anh kia mà…
-Không phải đâu. Mục đích của hắn có lẽ khác hơn điều anh nghĩ.
-Tôi không tin. Anh chờ tôi độ mấy phút thôi.
-Hắn đã tẩu thoát rồi.
-Tại sao anh biết?
-Trong lúc vận công, tôi vẫn nghe được tiếng động bên ngoài. Tôi nghe tiếng nói chuyện thì thào bằng Hoa ngữ và sau cùng là tiếng máy xe hơi nổ dưới đường.
Đại tá Pit hoảng hồn. Chàng cũng nghe được những âm thanh tương tự. Tuy nhiên, chàng không hề nghe thấy những mẩu đối thoại bằng Hoa ngữ mặc dầu tai chàng rất thính. Nghĩa là Văn Bình thính tai hơn chàng một trời một vực. Trong cơn choáng váng, Văn Bình còn sáng suốt, không hiểu khi bình thường còn sáng suốt đến đâu nữa.
Đại tá Pit lúi húi mở ngăn kéo lục lọi. Văn Bình cất tiếng:
-Anh muốn tìm gì?
Pit đáp:
-Để xem có chi tiết nào giúp chúng ta khám phá thêm hoạt động của Tình báo Sở không.
Văn Bình lắc đầu:
-Vô ích. Đề nghị chúng ta đi ngủ.
Đại tá Pit trố mắt:
-Đi ngủ? Ximai bị bắt cóc, và ném xuống sông Chao Phya mà anh còn nghĩ đến việc thỏa mãn đôi mắt ư?
Chẳng nói chẳng rằng, Văn Bình mở cửa. Đại tá Pit chặn lại:
-Anh đi đâu?
-Đi ngủ.
-Ngủ ở đây không tiện hơn ư?
-Không. Tôi đã hẹn với Prakun. Từ mai chắc phải làm việc nhiều, không có thì giờ rỗi rãi nên tôi cần ngủ bù.
Đại tá Pit thở dài theo bạn ra ngoài. Văn Bình tiến lại cầu thang cấp cứu.
5 phút sau hai người đã xuống đến đại lộ Silom. Vọng Các gần sáng chìm trong bầu không khí vắng lặng. Văn Bình gọi taxi. Lên đến xe, chàng dựa lưng vào ghế, lim dim ngủ. Đến trước nhà Prakun, đại tá Pit xuống xe, đóng cửa đánh sầm và trả tiền xong xuôi mới thấy Văn Bình vuôn vai ngáp:
-Đến nơi rồi hả? Mau ghê.
Đại tá Pit đáp, giọng khó chịu:
-Gần nửa giờ, còn mau gì nữa.
Ánh đèn đường chiếu vào con số 24 màu trắng trên nền đen, số nhà của Prakun. Văn Bình vừa đặt chân lên bậc cấp thì cửa mở. Prakun đã chờ sẵn.
Nàng nhoẻn miệng cười khi thấy đại tá Pit. Văn Bình không để ý đến nụ cười tươi như hoa hải đường của nàng. Vì bộ y phục nàng đang mặc trên người còn hấp dẫn gấp trăm lần.
Nàng đóng cửa, khóa lại rồi hỏi:
-Ximai mất tích?
Văn Bình đáp:
-Phải. Có lẽ đã chết.
Mắt Prakun đỏ hoe:
-Họ vừa gọi điện thoại báo tin cho em. Họ nói là Ximai đã bị ném xuống sông Chao Phya và đó là lời cảnh cáo cuối cùng đối với em. Lần này, họ sẽ không nhân nhượng nữa.
-Em sợ?
-Nếu không có Cônby thì em đã bỏ cuộc. Đằng này Cônby đã bị bắt. Ximai lại mất mạng. Bây giờ em không sợ nữa. Vả lại, giết em lúc này không phải là dễ. Nhân viên của Soisuk đã bố trí bảo vệ em nghiêm mật.
Đại tá Pit chỉ há miệng không nói nửa lời. Văn Bình phải hích cùi chỏ vào ngực bạn:
-Ông ơi, ông còn đợi gì mà chưa cởi áo, vào phòng tắm rửa mặt cho mát. Đêm quá khuya rồi.
Đại tá Pit dậm chân:
-Anh điên tàng là quyền của anh, anh không có quyền bắt người khác phải điên tàng. Trời gần sáng, công việc bộn bề mà anh còn rủ tôi đi ngủ ư? Phương chi hồi trưa anh đã ngủ, chập tối anh cũng đã ngủ. Anh chỉ nghĩ đến ngủ và ngủ. Anh cứ đi ngủ, tôi ngồi thức đợi anh. Nếu cần, xin anh ngủ luôn một giấc đừng dậy nữa.
-À, anh là bạn thân của tôi mà muốn rủa tôi chết!
-Người ham chơi như anh thì chết có lợi cho xã hội hơn là còn sống.
Prakun vội can:
-Thong thả. Em vừa gặp Soisuk. Hắn đưa cho em bản chương trình tiếp đón thượng nghị sĩ Rôbin với đầy đủ chi tiết. Các anh nên làm lành với nhau cứ cãi lộn như vậy thì còn làm ăn gì được nữa.
Văn Bình ngáp:
-Ông ấy nhớ vợ ở nhà nên không ngủ được. Phiền em trao tài liệu cho ông ấy nghiên cứu.
Đại tá Pit thở dài:
-Vâng, tôi chịu thua anh. Prakun sẽ thức để bàn bạc với tôi. Anh chịu khó đi ngủ một mình vậy.
Văn Bình nhìn Prakun:
-Pit nói phải đấy. Anh đi ngủ một mình nhé. À, em có buồn ngủ không?
Cả hai người đàn ông đều nhìn Prakun để dò xét phản ứng. Nàng tần ngần một giây rồi đáp:
-Thú thật là mấy đêm nay em mất ngủ. Đàn bà chúng em cần ngủ hơn ăn nữa. Vì thiếu ngủ da dẻ sẽ tiết ra chất nhờn có hại đến sắc đẹp. Em nghĩ rằng đại tá Pit nghiên cứu một mình cũng đủ.
Văn Bình đập bàn tay vào lưng đại tá Pit:
-Rõ ràng ba mặt một lời, tự ý Prakun nói chứ tôi không hề rủ rê đấy.
Pit gạt tay chàng ra:
-Cám ơn. Lần này là lần thứ nhất và cũng là lần cuối cùng tôi hoạt động chung với anh.
Văn Bình cười ha hả, và ra hiệu bằng mắt cho Prakun. Nàng mở cửa phòng ngủ.
Chợt chuông điện thoại reo. Văn Bình cằn nhằn:
-Chắc là Soisuk.
Prakun khựng người:
-Vâng, em cũng đoán là Soisuk. Nhưng tại sao anh biết?
-Nhân viên của hắn canh phòng ngoài đường, không thể không báo cáo cho hắn về sự có mặt của hai người đàn ông lạ trong nhà em. Hắn đang mê em như điếu đổ tất dằn lòng không nổi. Hắn phải quay điện thoại kiếm cớ này nọ để tra khảo em.
Prakun cười:
-Em tưởng chỉ có em làm nghề thày bói mới biết đoán việc, ai ngờ anh còn giỏi hơn thày bói một bậc. Cũng may em không phải là vợ anh, chứ nếu là vợ thì chết sớm.
-Yên tâm, em sẽ không chết vì súng đạn của anh đâu vì anh không hề biết ghen. Đàn ông ghen là tồi, phải không em? Nhưng em sẽ chết vì một lý do khác.
-Hừ, anh đừng vội khoe khoang. Sức lực đàn ông đối với em chỉ là muỗi tép. Lâm sự rồi anh mới thấy.
-Anh sẵn sàng. Và xin em tin rằng kẻ đầu hàng trước không phải là anh đâu.
-Nghe danh anh đã lâu, em vẫn mong có dịp bái kiến. Nhớ đấy nhé, chúng mình là võ sĩ trên đài, phải đầu hàng mới tha, không được nhân đạo.
-Đồng ý.
Đại tá Pit xen vào:
-Chuông reo đến lần thứ ba rồi. Nếu ông bà muốn bàn chuyện riêng thì xin đóng cửa phòng lại. Nói trước mặt tôi, rác tai lắm.
Prakun cười:
-Xin lỗi anh nhé, em quên.
Nàng áp ống nghe vào tai:
-Ai đó, Prakun đây. Soisuk hả? Sao chưa chịu đi ngủ, còn thức làm gì nữa?
Tiếng nói của Soisuk vang âm trong phòng:
-Không hiểu sao cứ trằn trọc mãi không tài nào nhắm mắt nổi.
-Anh không có thuốc ngủ ư?
-Có. Thuốc ngủ nặng nhất. Đã uống luôn một hơi 3 viên song hai mắt vẫn cứ mở thao láo.
-Trái lại, em uống luôn một ấm nước trà Lipton pha đặc mà hai mắt vẫn ríu lại…
-Thật không?
-Chẳng lẽ tầm thường như chuyện ăn ngủ mà cũng giấu diếm anh sao? Anh gọi điện thoại giữa lúc em đang thay đồ ngủ.
-Khổ quá, hai ông khách của Cônby đang ở đâu?
-Họ vừa đến xong.
-Biết rồi. Bọn nhân viên đã phúc trình đầy đủ bằng vô tuyến điện. Anh nói là họ đang ở trong phòng nào trong nhà?
-Phòng khách.
-Họ không ngủ?
-Họ đang nghe chúng mình trò chuyện. Thôi, chúc anh ngủ ngon và dệt nhiều mộng đẹp. Nghe anh than thở, họ rủ nhau cười khúc khích khiến em xấu hổ quá.
-Có gì mà họ cười?
-Anh ở trong cuộc có khác, chẳng nhìn thấy gì cả. Họ cười vì anh đã vượt quyền Cônby.
-Cônby, cứ nhắc đến tên Cônby là mạch máu của anh căng lên như muốn đứt…Dầu sao em cũng chưa phải là vợ hắn. Này, anh nói cho em hiểu, giả sử em là vợ hắn, anh vẫn không từ bỏ ý định.
-Cônby đã ghen, anh còn ghen hơn Cônby nhiều.
-Vì quá yêu em nên anh phải nén lòng và cho nhân viên tìm kiếm Cônby. Thật ra em chưa hề yêu anh.
-Bậy nào.
-Em yêu anh không, Prakun.
-Lúc này không phải là lúc nói chuyện yêu đương. Vả lại, anh nên nhường cái cách tỏ tình ngây thơ ấy cho bọn trẻ.
-Em cũng đang trẻ măng.
-Nhưng lòng đã quá già rồi. Chào anh Soisuk nhé!
-Anh đến nhà em ngay bây giờ được không?
-Để làm gì?
-Anh cũng không biết nữa.
-Vậy anh nên tôn trọng giấc ngủ của em. Sáng sớm mai, đúng 9 giờ anh lại dùng điểm tâm và bàn bạc với họ được không? Đến chiều, thượng nghị sĩ Rôbin mới đến kia mà.
-Đúng 9 giờ.
Có tiếng hôn gửi chùn chụt trong điện thoại. Prakun gác máy, ưỡn ngực, hai tay vòng ra sau đầu đỡ lấy mái tóc trong một cử chỉ vô cùng khêu gợi. Đại tá Pit buông mình phịch xuống ghế sô-pha, giọng chán chường:
-Ông Văn Bình hư đốn, tưởng người khác không đến nỗi, ngờ đâu còn hư đốn hơn. Rõ là cá mè một lứa…
Prakun dẩu mỏ:
-Đại tá mắng em là cá mè?
Đại tá Pit vội cải chính:
-Không, tôi đâu dám. Ý tôi muốn ám chỉ Soisuk. Nếu tôi không lầm, hắn chỉ là sĩ quan cảnh sát hạng bét.
-Anh lầm rồi. Hắn là trung tá, chỉ kém anh một cấp.
-Chắc là trung tá « nhảy dù », rồi được quan thày phong cho làm giám đốc. Đúng là chuột sa chĩnh gạo.
-Anh lại lầm phen nữa. Hắn không phải là trung tá « nhảy dù » mà là trung tá thật thụ, trèo lên từng bậc một, một cách kiên nhẫn. Hắn xuất thân là hạ sĩ, nhờ sự gan dạ và khôn ngoan trong chiến dịch tiễu trừ cộng sản ở biên giới Thái – Mã, hắn đã được vinh thăng thiếu úy. Dần dà lên thiếu tá. Hắn được biệt phái từ quân đội sang cảnh sát và được nâng lên trung tá. Anh biết hắn có bao nhiêu huy chương không? Một hộp đầy ắp. Hắn bị thương nhẹ cả thảy 15 lần. Hắn là một người đàn ông đàng hoàng, khả ái. Đàn bà con gái chạy theo hắn đông vô kể. Anh tính, con trai chưa vợ, thân hình cao lớn, khỏe mạnh, mặt mũi khôi ngô không kém tài tử màn ảnh, vừa có nhiều tiền lại có lắm quyền thế…cô nào không mê.
-Sao cô chưa mê hắn?
-Đại tá Pit, anh đừng nói ẩu. Nếu không nể Cônby và Văn Bình, tôi đã thả con beo vằn ra để nó ngoạm cho anh một miếng.
Đại tá Pit hoảng hốt đứng dậy, mắt lấm lét nhìn quanh phòng. Prakun cười rộ:
-Hừ…mới dọa chơi mà anh đã sợ hết hồn. Thôi, anh cứ ngồi xuống đi. Con beo vằn dữ tợn ấy còn ở trên rừng, chưa mang về đây.
Đại tá Pit đỏ mặt:
-Tôi thành thật, ngờ đâu cô dùng tôi làm trò hề…
Prakun bước lại, nâng mặt đại tá Pit lên và hôn nhè nhẹ vào môi. Chàng thanh niên trung thành với vợ giật bắn châu thân như bị ai chích kim vào mông. Khi Prakun hôn xong, buông ra, chàng ngã phịch luôn xuống ghế nệm, mắt lim dim như vừa hút thuốc lá cần sa thượng hạng.
Văn Bình khoác tay Prakun:
-Gần sáng rồi, anh không thể đợi được nữa.
Nàng tát vào Văn Bình:
-Đồ tham lam.
Cửa phòng ngủ đóng lại.
Ở phòng ngoài, đại tá Pit vụt tỉnh. Tiếng cửa đóng tàn nhẫn đã lôi kéo chàng trở về thực tại.
Cái hôn của Prakun như liều thuốc hồi sinh tiêm vào cơ thể hấp hối. Đang yếm thế, bực bội, gắt gỏng bỗng nhiên đại tá Pit trở nên yêu đời, vui vẻ và hoan hỉ. Chàng tiến lại cánh cửa đã khóa chặt, áp tai nghe. Không nghe thấy gì, chàng thở dài rồi nhoài tay vớ lấy chai rượu. Đêm nay chàng phải uống rượu. Và uống thật say để quên.
Trong khi ấy Văn Bình ôm chặt Prakun bên cạnh cái giường Levitan phủ khăn trắng muốt thêu viền kim tuyến rực rỡ. Giường của hãng Levitan ở Ba Lê không phải là giường tầm thường, huống hồ Prakun lại sắm loại đặc biệt theo kiểu Lộ Y thập lục, hình thức cổ xưa phối hợp với nghệ thuật trình bày hiện đại và tiện nghi tuyệt diệu. Giường này được đặt tên là Treca, nó cao lêu nghêu nhưng khi nằm xuống thì nhún thấp xuống, dường như muốn sát đất nhờ một thứ lò so riêng. Tuy nhiên, đặc điểm của giường Treca là cái nệm hai mặt, mặt dùng mùa nóng và mặt dùng mùa lạnh.
Văn Bình là một trong những người sành chơi giường nhất thế giới. Điều này chẳng có gì là lạ vì con người thường dành phân nửa cuộc đời để nằm trên giường. Văn Bình là người ưa hoạt động, song chàng vẫn khăng khít với cái giường nhiều hơn. Chàng đã nằm trên hàng trăm loại giường khác nhau: giường Tàu, giường Nhật, giường Âu Mỹ, giường cổ cũng như giường tân tiến. Chàng đã nằm trên những cái giường được đóng bằng gỗ thơm Phi châu, một thứ gỗ ở trên núi màu cà phê sữa (có lẽ để phù hợp với màu da của người bản xứ), ban ngày chỉ thơm thoang thoảng, nhưng ban đêm thì thơm một mùi thơm lạ lùng.
Bản tính tò mò, chàng đã không quản ngại đường xá xa xôi sang tận Luân đôn, vào bảo tàng viện để ngắm nghía cái giường dài nhất, rộng nhất và cao nhất thế giới. Giường của tướng Đờ Gôn đã dài, giường này còn dài hơn với 2 th 70, rộng trên 2 th 50, và bề cao khá kỳ quặc, với 1 th 70…
Vốn sành chơi giường nên Văn Bình không khỏi rạo rực kéo Prakun ngồi xuống chiếc Treca trắng nõn nà. Với loại giường êm ái này, cụ già gần trăm tuổi có thể yêu đời tha thiết như thanh niên mà không sợ đau xương.
Prakun ngoan ngoãn cởi giày cho Văn Bình và đặt chân chàng trên một cái nệm Thổ nhĩ Kỳ bằng len dầy. Tuy nó bằng len, chân chàng vẫn mát rợi. Chàng biết ngay là đệm đắt tiền.
« Nghề chơi cũng lắm công phu », cái thảm trải chân của Prakun còn đắt gấp chục lần cái giường Treca thượng lưu quý phái nữa. Văn Bình đã tới Thổ nhĩ Kỳ nhiều lần nên có dịp thưởng thức tài nghệ có một không hai của nước này về dệt thảm. Trên thế giới, thảm trải chân trị giá một vài triệu bạc đã là hiếm có « hoặc không thể có được », vậy mà có lần Văn Bình chiêm ngưỡng tậm mắt một tấm thảm trị giá 250 ngàn đô la. Nếu tính theo hối xuất chính thức thì sơ sơ cũng ba chục triệu bạc Việt Nam.
Cái thảm của Prakun được dệt bằng len một giống cừu sinh sống ở trên đồi núi A phú hãn. Len này có đặc tính gần giống da thịt đàn bà đẹp, nghĩa là trời lạnh toát ra sức nóng, và trời nóng toát ra sức lạnh. Nó êm dịu một cách khác thường, đặt chân lên khách nảy ra cảm giác mê mẩn như được nằm trong lòng giai nhân. (1)
(1) cái thảm trải chân này được bán trong tháng 11/1958 tại Nữu ước. Nò gồm một trăm màu khác nhau, gồm 28.827.800 mối dệt. Nếu là một người dệt thì phải mất đúng 60 năm. Lần thứ nhất nó được bán tại Istanbul (Thổ) năm 1921.
Văn Bình ngả lưng xuống giường. Chàng kéo Prakun. Nàng ngoan ngoãn tuân theo, miệng ghé vào tai chàng, thủ thỉ:
-Anh nghe nhạc nhé?
Trong phòng kín tê mê với người đẹp mà được nghe nhạc tình thì còn khoái lạc nào bằng. Vì vậy chàng gật đầu. Vả lại, chàng cũng muốn nàng đứng dậy, xuống giường để được nhìn ngắm thân thể nàng một cách rõ ràng hơn.
Lần đầu tiên gặp nàng mặc áo voan mỏng dính để lộ da thịt hồng hồng, Văn Bình đã choáng váng. Có những người đẹp mặc đồ nửa kín nửa hở đẹp hơn khỏa thân. Song cũng có những người khỏa thân đẹp gấp chục lần nửa kín nửa hở. Prakun được liệt vào bản danh sách thứ hai. Chao ôi, Văn Bình không còn là anh sinh viên ngây thơ như thỏ đế, máu nóng chạy rần rần khi cọ sát với mỹ nhân, vậy mà những đường cong trên ngực và lưng Prakun lại làm chàng giật nẩy người trên giường Treca…
Trong khoảng thời khắc ngắn ngủi, một tia sáng lóe qua óc chàng. Chỉ lóe vụt như ánh chớp một đêm ba mươi tháng chạp trời tối như được quét bằng mực tàu. Tia sáng này lôi chàng quay về nhiệm vụ. Nhưng sức lôi cuốn của xác thịt đã nổi dậy mạnh hơn. Chàng muốn nói lên một vài tiếng để ra khỏi cơn mê song tiếng nói của chàng đã biến đâu mất. Chàng trở thành cấm khẩu.
Prakun vừa cho máy hát đĩa chạy. Nàng rón rén bước về giường. Văn Bình được quan sát tường tận phía trước của nàng dưới ánh điện hồng hồng.
Những nốt nhạc đầu tiên từ đĩa hát 45 vòng xinh xắn ở góc phòng vọng lại. Thanh âm nổi từ hai bên rồn rập tỏa ra như vây kín lấy chàng. Văn Bình run rẩy châu thân. Vì đó không phải là nhạc tình. Cũng không phải là nhạc thời danh giật gân.
Mà là một loại nhạc đặc biệt mới ra lò trong thời gian gần đây giữa cơn sốt rét của thanh niên thèm khát yêu đương cuồng loạn. Nhạc do hãng Sexatone ở Thụy Điển sản xuất. Nó gồm từ đầu đến cuối những tiếng thở hổn hển, tiếng suýt soa, những tiếng kêu riêng giữa đàn ông và đàn bà yêu nhau trong phòng the kín đáo. Đĩa nhựa 45 vòng chọn những tiếng kêu điển hình để ghi thành bản nhạc nên người có trái tim và khối óc kiên cố như bê-tông cốt sắt cũng phải xúc động mạnh mẽ.
Prakun xà vào ngực Văn Bình. Nàng rít nhè nhẹ:
-Anh sẽ thua em…chắc chắn anh sẽ thua em!
Văn Bình hơi rùng mình. Cách đây 10 phút, chàng đinh ninh thắng được nàng dễ dàng. Còn dễ dàng hơn uống ly huýt ky nữa. Giờ đây, chàng mới biết mình lầm. Prakun không phải là đối thủ hạng nhẹ như chàng lầm tưởng. Nàng là đối thủ hạng nặng. Đối thủ vô địch.
Chàng lẩm bẩm một mình, hy vọng phương pháp tự kỷ ám thị đã giúp chàng thắng vẻ vang trong quá khứ sẽ giúp chàng thắng vẻ vang trong phòng the:
« Em sẽ thua, em sẽ thua anh. »
Không hiểu sao đại tá Pit đổ nước lạnh ba, bốn lần Văn Bình mới chịu tỉnh dậy. Từ nhiều năm nay, chưa bao giờ chàng ngủ say đến thế. Chàng bị mê man thì đúng hơn.
Văn Bình nhỏm dậy, vẻ mặt ngơ ngác. Kẻ bị chết từ thế kỷ trước đội mồ bước ra cũng chỉ có thể ngơ ngác như chàng là cùng trước những thay đổi kỳ diệu của xã hội.
Đại tá Pit đưa khăn mặt khô cho Văn Bình lau, giọng thương hại:
-Thật tôi không ngờ…không ngờ anh bết bát như vậy. Thân bại danh liệt rồi, anh đừng tự phụ nữa, nghe chưa?
Trong óc Văn Bình những chuyện xảy ra hồi tối chỉ hiện ra lờ mờ. Chàng không nhớ nổi hồi hôm đã làm gì. Chàng chỉ nhớ loáng thoáng là Prakun ôm chàng hôn và khều tay tắt đèn đêm.
Vẻ thất vọng lẫn thẹn thùng hiện rõ trên mặt Văn Bình. Chàng xỏ chân vào giày, miệng hỏi bạn:
-Prakun đâu?
Đại tá Pit đáp:
-Đang ở phòng ngoài, pha cà phê. Soisuk sắp đến. Anh phải sửa soạn gấp để tiếp hắn.
-Prakun dậy hồi nào?
-Từ sáng sớm. Nàng ra ngoài trò chuyện với tôi. Nàng bảo rằng anh là cái thùng rỗng.
-Cái thùng rỗng?
-Phải, cái thùng rỗng thường kêu to hơn thùng đựng đầy, anh hiểu chưa? Tôi hỏi tại sao thì nàng chỉ cười. Nàng nói ai muốn hiểu sao thì hiểu.
Văn Bình thở dài:
-Có lẽ nàng có pháp thuật, anh ạ.
Đại tá Pit cười ròn rã:
-Thôi, chịu thua cho rồi, còn vụng múa chê đất lệch làm gì nữa? Chỉ có anh và tôi, không ai biết chuyện này đâu.
Văn Bình vớ lấy sơ mi mặc vào người. Tay chân chàng lóng cóng nên xỏ mãi vẫn không qua được ống tay và gài khuy áo. Trông chàng mặc áo vụng về, đại tá Pit chép miệng thương hại:
-Tội nghiệp. Mới có một đêm ngắn ngủi mà anh đã thảm hại đến thế kia ư?
Văn Bình không mặc được áo vì quên lộn ngược cánh tay. Đến khi gài nút thì nút trên lại được tra vào nút dưới. Chàng loay hoay một hồi lâu mà vẫn không nhét được vạt sơ mi vào trong quần, thậm chí chàng phải cúi đầu gần sát bụng mới nhìn thấy lỗ thắt lưng. Thấy bạn quá thiểu não, đại tá Pit không nỡ nhẫn tâm đùa nữa. Chàng hỏi Văn Bình, giọng an ủi:
-Anh hết bệnh chưa?
Văn Bình lắc đầu:
-Không, tôi không mệt. Tôi chỉ bị hoa mắt.
-Ờ, chỉ uống một ngụm cà phê đặc là hết.
Prakun phục sức sang trọng và khêu gợi một cách khác thường. Y phục của nàng toàn bằng hàng trắng kim tuyến. Chỉ nhìn bộ ngực nở nang nửa kín nửa hở thì sắt đá cũng phải rào rạt xuân tình, huống hồ Văn Bình chỉ là con người bằng xương bằng thịt. Trái lại, đại tá Pit vẫn tỉnh khô.
Nàng bưng cà phê nóng tận miệng cho chàng. Chàng vừa uống cạn thì Soisuk đến.
Prakun nói đúng: Soisuk đẹp trai và quyến rũ hơn Cônby nhiều. Cái đẹp của hắn không nhuộm vẻ đàn bà như bọn thanh niên đồng tính luyến ái. Hắn đẹp một cách già dặn, cằm vuông, mũi thẳng, mắt sáng, răng đều, tóc cắt ngắn, ngực nở, bắp thịt tròn lẳn. Nhưng trong vẻ đẹp già dặn, Văn Bình tìm thấy những nét trẻ trung. Hạng đàn ông này phải có hàng tá nhân tình là ít.
Hắn đon đả bắt tay Văn Bình và đại tá Pit. Prakun kéo ghế:
-Mời anh ngồi. Như em đã nói với anh, chắc anh đã biết hai ông này là ai?
Soisuk đáp:
-Biết. Ông người Mỹ, đại tá Pit. Còn ông kia là đại tá Văn Bình.
Văn Bình đẩy tách cà phê lại trước mặt hắn:
-Đã quen nhau thì còn khách sáo làm gì. Đề nghị chúng ta gọi nhau bằng anh cho thân mật.
Prakun hỏi Soisuk:
-Việc em nhờ cậy anh đã làm xong chưa?
Soisuk đáp:
-Rồi.
Quay sang Văn Bình, hắn trịnh trọng:
-Để tránh hiểu lầm, các anh cho phép tôi giải thích một vài phút. Theo nguyên tắc, tôi không được quyền hợp tác với tình báo ngoại quốc. Nhưng hai anh lại là nhân viên tình báo đồng minh nên nguyên tắc này có thể áp dụng một cách co dãn. Hai anh cùng quan tâm đến một vụ mà riêng tôi đang theo dõi. Đó là hai lý do khiến tôi đến đây. Còn lý do thứ ba không kém quan trọng là Cônby và Prakun. Cônby là bạn tôi, tôi không thể khư khư ôm lấy nguyên tắc cứng nhắc để bạn tôi bị địch hành tội. Phương chi Prakun đã giới thiệu nồng nhiệt về hai anh. Nên tôi có bổn phận phải giúp. Hai anh cần gì, tôi xin cố gắng thỏa mãn, nếu đó là phạm vi nghề nghiệp và quyền hạn của tôi.
Văn Bình hỏi:
-Mấy giờ phi cơ của thượng nghị sĩ Rôbin tới?
Soisuk đáp:
-Chương trình đã được hoàn toàn thay đổi vào phút chót để bảo vệ an ninh được hữu hiệu hơn. Thượng nghị sĩ Rôbin sẽ đến phi trường Don Muong đúng 13 giờ trưa nay. Chỉ riêng một chi tiết này chúng tôi phải thuyết phục mãi ông Rôbin mới chấp thuận. Theo chương trình được hoạch định từ trước, ông ta sẽ đến Don Muong vào lúc 5 rưỡi chiều.
-Tại sao ông Rôbin không muốn đến sớm?
-Vì ông ta bắt buộc phải rút ngắn chương trình thăm viếng tại Sàigòn. Ông ta phải bỏ một bữa cơm do Quốc hội Việt Nam khoản đãi vì bữa cơm này bắt đầu từ 13 giờ, giờ Sàigòn. Ông ta lại dự định đọc một bài diễn văn chính trị quan trọng trong bữa cơm này. Chúng tôi yêu cầu rời Sàigòn sớm hơn 4 giờ rưỡi, ông Rôbin cự nự mãi.
-Cảnh sát Thái cần ông Rôbin đến sớm như vậy với mục đích gì?
-Như tôi đã nói, là để bảo vệ an ninh được hữu hiệu hơn. Chắc chắn Tình báo Sở đã nắm được chương trình viếng thăm tỉ mỉ của thượng nghị sĩ Rôbin và đã dựa vào đó để thực hiện âm mưu ám sát. Đinh ninh phi cơ đáp xuống hồi 5 rưỡi, họ sẽ đến chậm. Khi ấy ông Rôbin đã về đến tòa đại sứ an toàn.
-Ông ta sẽ lưu lại bao lâu?
-Đây cũng là một vấn đề hóc búa. Tòa đại sứ Mỹ cho biết ông Rôbin muốn lưu lại Vọng Các 72 tiếng đồng hồ. Trong thời gian này, ngoài những cuộc viếng thăm xã giao như đến bệ kiến quốc vương tại hoàng cung, gặp thủ tướng chính phủ và tham dự một phiên họp Quốc hội, cũng như thảm luận với một số nghị sĩ có danh tiếng, ông Rôbin sẽ viếng thăm một số danh lam thắng cảnh như chùa cổ Wat Prakeo, trại nuôi rắn Pát-tơ, và dùng thuyền rồng du ngoạn trên sông Chao Phya. Ấy là chưa kể một vài cuộc vi hành trên đường phố trà trộn với dân chúng để mua sắm vặt vãnh và tìm hiểu dân tình mà chúng tôi cương quyết gạch khỏi chương trình. Sau khi nghiên cứu, cảnh sát và phản gián Thái đã yêu cầu tòa đại sứ hạn chế cuộc thăm viếng tối đa. Chúng tôi đề nghị thượng nghị sĩ Rôbin chỉ lưu lại 36 tiếng đồng hồ mà thôi.
-Ông ta không chịu?
-Vâng, ông ta nằng nặc không chịu, viện lẽ rằng Nam Việt là xứ chiến tranh mà nhà cầm quyền còn thỏa thuận cho ông viếng thăm tự do trong thành phố cũng như ở xa thành phố. Thời gian lưu lại cũng không bị hạn chế. Chúng tôi giải thích là Nam Việt đang bị chiến tranh nên cơ quan an ninh phản gián của họ đông người hơn, có nhiều phương tiện tân tiến hơn. Vả lại, Tình báo Sở mưu giết thượng nghị sĩ Rôbin không phải ở Sàigòn mà là ở Vọng Các. Sau cùng ông ta mới bằng lòng. Nhưng ông ta lại đòi giữ nguyên chương trình viếng thăm trong khoảng thời gian 30 giờ đồng hồ. Chúng tôi thuyết phục gì ông ta cũng nhất định không nghe.
-Nghĩa là vô hình chung ông ta tạo điều kiện cho Tình báo Sở dễ dàng thi hành âm mưu ám sát?
-Đúng thế. Với vài ba tay súng giỏi, địch có thể hành động ở bất cứ đâu, nhất là trong khi ông Rôbin dạo xe trong thành phố đi viếng danh lam thắng cảnh.
-Tôi thấy ngăn cảnh âm mưu ám sát của địch không lấy gì làm khó lắm. Thượng sách là cung cấp cho ông ta một chiếc xe hơi gắn kiếng chắn đạn có thép dầy với một đoàn hộ tống đặc biệt. Dầu bắn giỏi địch cũng khó thể nhắm bắn trúng mục phiêu trong khi đoàn xe chạy thật nhanh. Vả lại, còn kiếng chắn đạn có thép dầy an toàn nữa.
-Chúng tôi đã nghĩ ngay đến giải pháp đó. Chính phủ Thái hiện có một chiếc Cađilắc Enđôrađô kiểu mới, được trang bị đầy đủ dụng cụ an toàn. Đạn bắn chiến xa hạng lớn cũng không hy vọng xuyên thủng được, chớ đừng nói là đạn thông thường. Nhưng một lần nữa, thượng nghị sĩ Rôbin thẳng tay từ chối.
-Thì đừng cho ông ta đáp xuống phi trường nữa.
-Nếu chúng tôi có toàn quyền quyết định thì chúng tôi đã làm như vậy. Khốn nỗi chúng tôi chỉ là nhân viên thừa hành. Lệnh trên bắt chúng tôi phải làm thượng nghị sĩ Rôbin vừa lòng, với bất cứ giá nào. Hiện nay tôi rất lo. Hồi sáng tôi đã đệ đơn lên ông bộ trưởng xin được từ dịch. Nhưng ông bộ trưởng đã đập bàn vỗ ghế nói là muốn từ dịch thì sau khi thượng nghị sĩ Rôbin từ giã Vọng Các tôi sẽ được tự do từ dịch. Nhưng từ đây đến đó, tôi vẫn chỉ là chỉ huy trưởng cảnh sát, và nếu ông Rôbin mất sợi lông chân nào tôi sẽ bị tru di tam tộc…
-Luật pháp Thái còn giữ khoản tru di tam tộc ư?
-Không, đó chỉ là một cách nói mà thôi. Ý ông bộ trưởng muốn cảnh cáo, hăm dọa tôi…
Soisuk nghỉ một giây rồi thở dài:
-Thôi, tôi cũng đành phó thác cho số Trời vậy… Dầu sao tôi cũng còn đôi chút hy vọng. Lực lượng an ninh đã được gia tăng gấp bốn, toàn thể nhân viên cảnh sát, công an, và phản gián hiện ở trong tình trạng báo động toàn diện. Trước một sức mạnh hùng hậu như vậy, chắc chắn địch sẽ phải e dè.
Văn Bình lắc đầu:
-Tại vì anh chưa biết tài của bọn Tứ Hung đấy thôi. Tsu Kiang và Nêmin là hai tay súng cừ khôi trên hoàn vũ. Họ có thể núp từ xa, thật xa, dùng kiếng viễn kính để nhắm bắn. Cho dẫu lực lượng an ninh lục soát, canh gác nghiêm mật dọc theo lộ trình cũng chẳng đi đến đâu. Bọn Tứ Hung chỉ cần một xó để núp và một viên đạn là có thể thực hiện xong kế hoạch.
-Thế mới nguy chứ.
Prakun xen vào:
-Tại sao anh không tìm cách gây áp lực để thượng nghị sĩ Rôbin phải dùng xe bọc thép?
Soisuk lại thở dài:
-Hừ…như vậy mà cô còn nói là chưa tìm cách gây áp lực? Ủy ban An ninh đã dùng mọi phương pháp, hết thuyết phục đến van xin, hết hăm dọa đến từ dịch mà đâu vẫn hoàn đấy. Nhưng nói cho cùng thì Ủy ban cũng chưa được trực tiếp thảo luận với thượng nghị sĩ Rôbin, mọi việc đều qua trung gian của tòa đại sứ Mỹ.
Prakun cười:
-Trời, chỉ có thế mà anh cũng thất điên bát đảo! Nếu em là anh, em có thể giải quyết dễ như trở bàn tay.
Soisuk nhìn Prakun, có vẻ bán tín bán nghi:
-Em là thày bói có khác!
Prakun ngúng nguẩy:
-Anh không nghe thì thôi, em không thèm nói nữa
Nói đoạn nàng bước ra cửa. Văn Bình phải chạy theo:
-Khổ quá, phi cơ sắp đến rồi, còn giận hờn nhau như thế này thì công chuyện hỏng hết.
Soisuk cũng năn nỉ:
-Em tha lỗi cho thằng đàn ông ngu muội này.
Prakun cười rộ:
-Anh ngu muội là đúng…Vì muốn chặn Tình báo Sở ám sát thượng nghị sĩ Rôbin, phải chặn ngay từ sân bay Don Muong.
Soisuk nhăn mặt:
-Nhân viên an ninh sẽ gác suốt dọc đường. Họ sẽ vây kín phi trường. Nếu lão già gàn bướng Rôbin chịu trèo lên chiếc Cađilắc bọc thép thì thật hoàn toàn. Tứ Hung có là pháp sư của nghề ám sát nữa cũng bó tay…
Prakun dằn từng tiếng:
-Em xin mách anh một thủ đoạn tầm thường khiến Rôbin phải riu ríu trèo lên xe Cađilắc ngay sau khi rời phi trường.
Soisuk sốt ruột:
-Nói đi, Prakun. Tim anh muốn đứng lại đây này…
Prakun dí ngón tay vào mũi Soisuk:
-Thôi, tim anh cứ tiếp tục đập đi, đừng ngưng lại tội nghiệp…Muốn thượng nghị sĩ Rôbin thay đổi quan điểm chỉ có cách tổ chức một vụ ám sát giả ở phi cảng.
Mặt Soisuk đang ủ dột bỗng sáng lên:
-Ừ, Prakun nói phải đấy. Sau khi bị ám sát hụt, lão ta sẽ hoảng hồn và…
Hắn bỗng ngưng nói, mặt vừa sáng lên đã xịu xuống:
-Nhưng làm cách nào mà tổ chức kịp?
Prakun nói:
-Còn mấy tiếng đồng hồ nữa mới đến giờ phi cơ hạ cánh. Em đề nghị anh trở về văn phòng, triệu tập phiên họp của Ủy ban An ninh…
-Em làm như anh là ông trời con ở đất Thái… Tổng giám đốc còn chưa đủ quyền triệu tập Ủy ban, huống hồ là viên chức trung cấp như anh. Chỉ có ông bộ trưởng mới triệu tập được. Lệ thường, phải sửa soạn trước 12 tiếng đồng hồ, vì còn phải mời tòa đại sứ Hoa Kỳ gửi người sang họp để tham khảo ý kiến.
-Anh tự tổ chức không được sao?
-Có thể được, nhưng vụ này có lợi mà cũng có hại ghê gớm. Mình định ám sát giả song chẳng may thành thật thì hết đời. Phải kiếm một tay súng cừ khôi. Bọn nhân viên của anh đều là những kẻ bắn súng tài tử, để cái lon sữa bò cách hai thước mà bắn không trúng. Thật là rầy rà…không lẽ anh lại phải đích thân làm lấy một mình…
Soisuk ngồi thừ ra trên ghế. Prakun cũng bần thần, tay mân mê cái phích pha cà phê bằng nhôm đặt trên cái ly pha lê trong suốt. Mặt nhôm bóng loáng phản chiếu ánh sáng vào khuôn mặt tuyệt đẹp của nàng.
Bỗng đại tá Pit nói:
-Tưởng cần gì chứ chỉ cần một tay súng thì không khó. Tôi sẵn sàng giúp anh…Tuy nhiên, tôi lại sợ tôi là người tây phương, không tiện.
Văn Bình nhún vai:
-Có lẽ tôi tiện hơn anh.
Chàng nhìn Soisuk:
-Anh bằng lòng dùng tôi không?
Soisuk reo lên như đứa trẻ:
-Được anh giúp thì còn gì bằng. Anh bắn rất giỏi, xe chở Rôbin vừa chạy từ phi đạo ra ngoài là anh chỉ nã cho vài phát đạn vào vỏ lốp là Rôbin phải sợ toát bồ hôi lạnh. Tôi sẽ cho mang xe bọc thép an toàn đến. Thế là xong. Chúng mình có thể ăn no ngủ kỹ trong thời gian lão già gàn bướng lưu lại Vọng Các.
Soisuk tiến đến xiết chặt bàn tay Văn Bình và lắc lại nhiều lần. Hắn vui mừng một cách rõ rệt. Prakun còn bộc lộ vui mừng một cách rõ rệt hơn nữa. Nàng xà ngay lại, hôn loạn xạ vào cổ, vào má Văn Bình. Đoạn nàng quay sang ôm hôn Soisuk. Đứng cạnh, đại tá Pit thấy rõ những tia bực bội trong mắt Soisuk.
Soisuk nhìn đồng hồ:
-Nếu không có gì trở ngại, tôi đề nghị toàn thể chúng ta cùng lên phi trường.
Prakun mở cửa ra đường. Ánh nắng bên ngoài lóe vàng rực rỡ trên rặng cây bàng xum xuê.
Trời buổi sáng đẹp như bài thơ tình. Giá được hò hẹn với người tình thì tuyệt. Máu giang hồ nổi dậy cuồn cuộn trong huyết quản Văn Bình. Chàng liếc Prakun. Nàng cũng đang nhìn trộm chàng. Nếu không có mặt tên cù lần Soisuk, chàng đã vít đầu nàng xuống, hôn nàng công khai trên ngưỡng cửa, sau đó sẽ công khai bế nàng trên tay, mang vào trong nhà…
Nhưng…
Định mạng điệp báo thường có những cái « nhưng » tai hại. Đại tá Pit vừa đặt chân xuống vỉa hè thì một chiếc xe hơi từ đầu đường chạy lại nhanh như tên bắn. Đường Phra Athit lúc ấy đang vắng. Hai tên nhân viên mặc đồng phục của Soisuk đang đứng hút thuốc bên kia đường.
Soisuk thét lớn:
-Nằm xuống!
Văn Bình lăn tròn trên nền gạch lồi lõm. Chàng chỉ nghe hai tiếng bụp nhỏ. Vì chiếc xe đang phóng sát lề đường, tiếng động cơ nổ ran như sấm nên hai tiếng bụp này bị hoàn toàn trùm lấp. Phải có vành tai thính nhậy như Văn Bình mới nghe được, và biết được đó là tiếng đạn từ nòng súng hãm thanh bắn ra.
Chàng chỉ nghe một tiếng kêu:
-Ối!
Chiếc xe đen biến mất trong màn nắng rực rỡ.