CHƯƠNG 03
Trên đường quay về, Roy Calloway, cảnh sát trưởng thị trấn Cedar Grove, vẫn mặc bộ đồ đi câu và đội chiếc mũ may mắn, nhưng cảm xúc của ông giờ đã rời khỏi con thuyền đáy bằng lênh đênh trên mặt nước. Calloway lái xe một mạch từ sân bay về tới đồn cảnh sát với bà vợ ngồi lặng lẽ ở ghế bên. Cả hai đều không vui vẻ gì khi chuyến đi câu của họ bị rút ngắn. Đây là kỳ nghỉ thực sự đầu tiên của hai người trong bốn năm liền. Bà còn chẳng buồn hôn ông khi ông xuống xe, và ông cũng quyết định sẽ không đề cập thêm về chuyện này. Chắc chắn ông sẽ phải nghe bà cằn nhằn trong bữa tối. Ông sẽ nói những câu đại loại như “Đây là việc gấp không thể trì hoãn được.” Và bà sẽ đáp lại rằng “Tôi đã nghe ông nói câu đó suốt ba mươi tư năm rồi.”
Calloway bước vào phòng họp rồi đóng cửa. Phụ tá của ông, Finlay Armstrong, đang mặc bộ đồng phục bằng vải kaki, đứng ở một đầu chiếc bàn gỗ thô. Finlay trông có vẻ nhợt nhạt dưới ánh đèn huỳnh quang, tuy rằng vẻ ngoài của anh trông vẫn còn tươi tắn hơn nhiều so với nước da xanh xao của Vance Clark. Công tố viên của quận Cascade đang ngồi ở đầu kia của căn phòng, trông rất ốm yếu. Chiếc áo khoác thể thao của ông ta buông thõng trên ghế, nút thắt cà-vạt đã tuột xuống, cổ áo để mở. Clark chẳng buồn đứng dậy, chỉ khẽ gật đầu chào Calloway.
“Tôi rất xin lỗi vì ngài phải quay về, thưa thủ trưởng.” Armstrong đang đứng trước bức tường treo chân dung của tất cả các cảnh sát trưởng ở Cedar Grove. Tấm hình của Calloway treo ở góc ngoài cùng bên phải cũng đã được ba mươi tư năm. Ở tuổi sáu lăm, ông vẫn giữ được nét phong độ giống như người đàn ông trong bức hình đó. Duy có một điều ông không thể chối cãi mỗi khi nhìn vào gương lúc thức dậy, đó chính là dấu vết của năm tháng. Những góc cạnh cùng đường nét như được chạm trổ trên khuôn mặt giờ đã trở thành những nếp nhăn già nua, mái tóc của ông cũng thưa đi nhiều và đã ngả sang màu xám.
“Đừng bận tầm về việc đó, Finlay.” Calloway thảy chiếc mũ của mình lên bàn rồi kéo một cái ghế để ngồi. “Hãy kể cho tôi nghe cậu tìm thấy gì.”
Ở tuổi ngoài ba mươi, Armstrong trông cao và gầy. Anh đã làm việc cùng Calloway hơn một thập kỷ. Anh cũng là người chuẩn bị được treo hình trên bức tường phòng họp. “Sáng nay, Todd Yarrow gọi điện đến. Lúc ông ấy và Billy Richmond đi ngang qua khu đất cũ Cascadia để tới chòi săn vịt thì con chó Hercules của họ ngửi thấy mùi gì đó. Yarrow nói họ đã phải mất quá trời thời giờ mới gọi được nó về. Họ phát hiện con chó đang ngậm vật gì trong miệng. Yarrow tưởng đó là một cái que, nhưng lúc cầm nó lên, ông ẩy thấy tay mình dính một thứ nhờn nhờn màu trắng. Billy nói: ‘Đó là một khúc xương.’ Họ cũng không bận tâm nhiều vì nghĩ rằng Hercules đào được một cái xác hươu. Sau đó, con chó lại chạy đi và sủa ầm ĩ. Lần này họ đuổi theo nó và thấy nó đang bới đất. Yarrow gọi nhưng nó không nghe nên ông ấy đã túm lấy vòng cổ của nó để kéo đi. Rồi ông ấy nhìn thấy cái này.”
“Cái này là cái gì?” Calloway nói.
Armstrong bấm bấm vài cái trên chiếc iPhone rồi vòng qua bàn. Calloway lấy cặp kính lão ra khỏi túi áo khoác rồi đeo lên mắt. Ông chẳng thê buộc mồi vào dây câu nếu như không mang kính. Calloway cầm lấy chiếc điện thoại, giơ cao lên để nhìn cho rõ. Armstrong rướn người qua vai ông, dùng ngón tay để phóng đại hình ảnh. “Những đoạn màu trắng này là những cái xương. Đây là một bàn chân.”
Những mảnh xương bị vùi lấp trong đất, giống như một mẫu hóa thạch đang được khai quật. Armstrong gạt sang những tấm hình chụp bàn chân ấy và toàn bộ khu vực đó từ những góc độ và khoảng cách khác nhau. “Tôi đã bảo bọn họ đánh dấu lại chỗ đó và gặp tôi ở chỗ họ đậu xe. Họ để khúc xương ở trong xe jeep của Todd.” Armstrong tiếp tục lướt ngón tay trên màn hình và dừng lại ở bức hình chụp một khúc xương đặt bên cạnh một cây đèn pin. “Nhà nhân chủng học ở Seattle muốn xem kích thước của nó. Bà ấy nói trông nó giống xương đùi.”
Calloway liếc nhìn về phía cuối căn phòng, nhưng ánh mắt của Vance Clark vẫn chăm chăm hướng xuống mặt bàn. Calloway dành quay lại hỏi Armstrong. “Cậu đã gọi giam định pháp y chưa?”
Armstrong cầm lại điện thoại của mình và đứng thẳng dậy. “Họ bảo tôi nói chuyện với một nhà nhân chủng học pháp y.” Anh kiểm tra lại các ghi chứ của mình. “Kelly Rosa. Bà ấy bảo họ sẽ gửi một nhóm chuyên viên tới đây, nhưng chắc phải sáng mai họ mới đến nơi. Tôi đã phân công Tony ngồi canh ở hiện trường để chắc chắn không có con vật nào bén mảng tới. Chắc sẽ cần có ai đó thay ca cho anh ta.”
“Bà ấy nghĩ đó là xương người ư?”
“Tôi không chắc lắm, nhưng bà ấy nói đó đúng là chiều dài của một khúc xương đùi phụ nữ. Ngài biết cái chất nhờn màu trắng mà Yarrow đã kể không?” Armstrong lại kiếm tra ghi chú của mình. “Bà ấy bảo đó là chất sáp mỡ, là mỡ đã phân hủy. Có mùi như thịt thối vậy. Nếu đúng là thế thì cái xác đã được chôn ở đó một thời gian rồi.”
Calloway gập cặp kính của mình rồi nhét nó trở lại túi áo. “Cậu không phiền nếu phải dẫn họ tới đó khi họ đến đây chứ?”
“Vâng, không vấn đề gì.” Armstrong đáp. “Vậy thủ trưởng cũng ở lại đây chứ?”
Calloway đứng dậy. “Tôi sẽ ở đây.” Ông mở cửa, định đi kiếm một ly cà phê, nhưng câu hỏi tiếp theo của Armstrong đã làm ông dừng lại.
“Thủ trưởng nghĩ đó có phải là cô ấy không? Cô gái bị mất tích từ những năm chín mươi ấy?”
Calloway nhìn qua vai Armstrong về hướng Clark đang ngồi. “Tôi nghĩ chúng ta sẽ biết được điều đó là đúng hay sai.”