CHƯƠNG 11
Tracy cúi gằm khi bước ra từ thang máy để vào phòng làm việc. Ngày hôm qua cô đã định về sớm, nhưng vụ kẹt xe khiến cho chuyến đi từ Cedar Grove về Seattle vốn chỉ mất hai tiếng đã kéo dài thành ba tiếng rưỡi. Sau khi nốc rượu Scotch trong bữa tối, cô đã quên đặt báo thức. Hoặc cũng có thể cô ngủ say đến nỗi không nghe thấy tiếng chuông. Điều đó chính cô còn chẳng biết.
Cô vắt chiếc áo khoác Gore-Tex lên lưng ghế, thảy chiếc ví vào trong tủ đồ cá nhân rồi đợi màn hình máy tính sáng lên. Có ai đó đang chơi trống trong đầu cô. Dạ dày cô giờ đang chứa một nắm thuốc Turns nhưng chẳng thể dập tắt được cơn cồn cào như lửa đốt. Chiếc ghế của Kins kêu cọt kẹt khi anh quay ra nhìn cô, nhưng cô chẳng ngoái nhìn lại. Cô lại nghe thấy tiếng anh quay đi. Faz và Delmo chưa có mặt ở bàn làm việc.
Tracy bắt đầu kiểm tra email. Rick Cerrabone gửi cho cô một vài lời nhắn. Công tố viên của quận King muốn cô gửi lại bản tường trình của nhân chứng và tờ khai để hoàn tất thủ tục xin giấy phép khám căn hộ của Nicole Hansen. Ông ta gửi bức email thứ hai sau bức thứ nhất khoảng nửa tiếng.
Bản tường trình và tờ khai đâu rồi? Tôi không thể tới gặp thẩm phán nếu không có chúng.
Tracy cầm điện thoại lên. Cô vừa định gọi cho Cerrabone thì nhìn thấy cái email gửi đến ngay sau lời nhắn thứ hai của ông ta. Đó là thư hồi đáp của Kins với Cerrabone mà anh gửi cả cho cô. Cô mở bức thư ra và phát hiện ra rằng Kins đã cung cấp cho công tố viên cả bản tường trình và tờ khai. Cô xoay ghế lại phía anh, thể hiện rõ sự tức giận vì anh đã trả lời thay, càng tức tối hơn khi anh đã làm tờ khai trong khi cô là điều tra viên chính. Kins liếc nhìn qua vai. Bắt gặp ánh mắt cô, anh liền quay lại nhìn thẳng vào cô.
“Ông ấy gọi cho tôi, Tracy. Tôi cho rằng cô có quá nhiều việc phải lo nên tôi đã giải quyết chuyện đó rồi.”
Tracy quay mặt lại cái bàn phím, ấn vào nút ‘Trả lời tất cả’ rồi bắt đầu gõ một bức thư đầy bức xúc. Sau khoảng một phút, cô dừng lại, đọc những gì mình viết rồi xóa chúng đi. Cô hít một hơi thật dài rồi lùi ra khỏi bàn phím. “Kins à?”
Anh quay lại.
“Cảm ơn.” Cô nói. “Cerrabone đã nói gì về giây phép khám nhà?”
Kins đi tới, hai tay đút trong túi quần. “Chắc trong sáng nay sẽ có. Cô ổn chứ?”
“Tôi chẳng biết. Tôi chẳng hiểu mình đang cảm thấy gì nữa. Đầu tôi đang đau quá!”
“Andy vừa ghé qua.” Anh nhắc đến vị trung úy của bọn họ, Andrew Laub. “Ông ấy muốn gặp cô.”
Cô phá lên cười, đưa tay lên dụi mắt rồi xoa xoa sống mũi mình. “Thật tuyệt!”
“Sao chúng ta không đi ăn sáng cùng nhau nhỉ? Sau đó ta có thể đến nói chuyện với nhân chứng của vụ hành hung ở Kent.”
Tracy đẩy ghế ra đằng sau. “Cảm ơn Kins, nhưng tôi cần phải giải quyết chuyện này càng sớm…” Cô nhún vai thoái lui. “Tôi cũng không biết nữa.” Cô đi dọc theo bức tường ra khỏi phòng rồi đi xuôi theo hành lang.
Andrew Laub từng là quản lý của đội A hai năm trước khi được thăng chức trung úy. Việc này giúp ông có phòng làm việc riêng ở bên trong. Căn phòng không có cửa sổ và gắn bảng tên cạnh cửa chính. Laub ngồi nghiêng về một bên, mắt đang dán chặt vào màn hình máy tính, ngón tay mổ cò trên bàn phím. Tracy gõ vào khung cửa.
“Gì?”
“Hình như tôi đến không đúng lúc?”
Tiếng lách cách ngừng lại. Laub quay ra gọi Tracy. “Tracy, đóng cửa vào đi!”
Cô bước vào và đóng cửa. Chỉ riêng những bức ảnh đặt trên giá phía sau chỗ Laub ngồi cũng đã đủ để kể về tiểu sử của ông. Ông kết hôn với một người phụ nữ quyến rũ có mái tóc màu đỏ. Họ có với nhau hai cô con gái sinh đôi trông không giống nhau lắm và một cậu con trai. Cậu con trai trông rất giống bố, mái tóc cũng đỏ hoe và khuôn mặt đầy tàn nhang. Cậu ta có vẻ là một cầu thủ bóng bầu dục.
“Ngồi đi!” Ánh sáng từ ngọn đèn bàn phản chiếu qua mắt kính của ông.
“Không cần đâu.”
“Cứ ngồi đi!”
Cô đành phải ngồi xuống. Laub tháo cặp kính và đặt nó lên bàn. Trên sống mũi ông hằn rõ hai vệt màu đỏ do gọng kính in lên. “Mọi việc tốt chứ?”
“Tôi ổn.”
Ông nhìn cô chằm chằm. “Mọi người quan tâm tới cô đấy, Tracy ạ! Tất cả chúng tôi đều chỉ muốn biết rằng cô vẫn ổn.”
“Tôi rất biết ơn sự quan tâm của mọi người.”
“Bên giám định pháp y đang giữ bộ hài cốt à?”
Tracy gật đầu. “Vâng. Chúng tôi đã mang con bé về tối qua.”
“Bao giờ thì cô lấy được báo cáo?”
“Chắc khoảng một ngày.”
“Tôi rất lấy làm tiếc.”
Cô nhún vai. “Ít nhất bây giờ tôi đã tìm được con bé. Đó là điều quan trọng.”
“Đúng, đó là điều quan trọng.” Ông cầm cây bút chì lên, gõ nhẹ đầu tẩy của nó lên mặt bàn. “Lần cuối cùng cô được ngủ là khi nào?”
“Tối qua. Tôi đã ngủ say như chết.”
Laub rướn người về phía trước. “Cô muốn nói với những người khác là cô ổn, đó là quyền của cô, nhưng cô thuộc trách nhiệm quản lý của tôi. Tôi cần phải biết cô thực sự ổn. Tôi không cần cô phải làm một người hùng.”
“Tôi không cần phải trở thành người hùng của ai cả, Trung úy. Tôi chỉ đang cố hoàn thành công việc của mình.”
“Sao cô không nghỉ ngơi ít ngày? Sparrow có thể xử lý vụ Hansen.” Ông nhắc đến Kins bằng biệt danh mà anh từng sử dụng khi còn làm tay trong trong một vụ điều tra. Lúc đó, anh nuôi tóc dài và để râu dê, trông như thuyền trưởng Jack Sparrow, một vai diễn của Johnny Depp vậy.
“Tôi có thể giải quyết vụ đó.”
“Tôi biết cô làm được. Tôi chỉ đang muốn nói là, đừng cố gắng quá! Hãy về nhà, tự thưởng cho mình một giấc ngủ. Hãy làm những việc cô nên làm. Công việc vẫn sẽ ở đây chờ cô.”
“Đây có phải một mệnh lệnh không?”
“Không phải mệnh lệnh, nhưng nó là một lời khuyên rất rõ ràng.”
Cô đứng dậy khỏi ghế và bước tới cánh cửa.
“Tracy…”
Cô đối mặt với Laub. “Khi về nhà, tôi chẳng có gì để nhìn ngoài bốn bức tường, thưa Trung úy. Chẳng có gì ngoài thời gian để nghĩ về những thứ tôi chẳng hề muốn nghĩ tới.” Tracy ngừng lại một chút để có thể kiềm chế cảm xúc của bản thân. “Tôi không có một tấm hình nào trong phòng làm việc cả.”
Laub buông cây bút xuống. “Có lẽ cô nên nói chuyện với một ai đó?”
“Đã hai mươi năm rồi, Trung úy ạ. Ngày nào tôi cũng nghĩ về chuyện ấy. Tôi sẽ vượt qua những ngày này giống như cách tôi đã vượt qua những ngày tồi tệ đó. Từng ngày, từng ngày một.”